K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

12 tháng 9 2021

Văn bản Nếu cậu muốn có một người bạn :

Tác giả: Ăng-toan đơ Xanh-tơ Ê-xu-pe-ri

Vị trí đoạn trích: Chương XXI (21)

Phương thức biểu đạt: Tự sự

Ngôi kể: thứ nhất và thứ hai

* P/s: Mình không chắc ở phần ngôi kể, sai xin lỗi ạ *

@Ngien

13 tháng 9 2021

Thể loại: Truyện đồng thoại

Nhân vật: Hoàng tử bé và Con Cáo

* P/s: Thiếu gì bạn nhắc để mình bổ sung nhé, học tốt;-; *

@Ngien

7 tháng 12 2021

TK

Ngoài vườn ríu rít tiếng chim

Nắng xuân ấm áp lim dim dịu dàng

Én đang xây tổ dở dang

Bên hàng hoa giấy rộn ràng thêm xuân.

7 tháng 12 2021

sau này thì chỉ có làm

vì muốn ăn phải chịu làm hiểu chưa

còn bạn thì bn lm đi

ko lm mà dòi ăn thì chịu thôi

14 tháng 8 2021

tham khảo!!

Trong cuộc sống ai cũng có những kỷ niệm đẹp, đặc biệt là những kỷ niệm tuổi học trò. Với em cũng vậy, gần năm năm cắp sách đến trường là bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Lớp học chính là nơi cho em những ký ức đẹp đẽ ấy.

Lớp học thân yêu của em nằm trên tầng ba thuộc khu A của trường. Lớp có diện tích khoảng 50 mét vuông tương đối rộng, chúng em có thể ngồi và di chuyển một cách thoải mái. Tường lớp học sơn màu vàng kem, tạo sự dịu êm chứ không bị chói như màu vàng bình thường. Bên ngoài có hai chậu cây xanh tạo cảm giác thoáng mát. Ngoài ra, do cây bàng dưới sân trường vươn những tán lá vào hành lang trước cửa lớp nên lớp học lúc nào cũng râm mát. Trước khi bước vào lớp học, đập mắt vào là tấm biển lớp màu xanh và tên 5A màu trắng nổi bật rất dễ nhận ra. Cửa lớp được làm bằng nhôm có màu trắng đẹp mắt, mỗi khi ra về bạn tổ trưởng không quên khép nó lại.

Bước vào lớp là ta thấy ngay bục giảng. Bục giảng được xây bằng xi măng, cao khoảng 30cm, lát đá hoa cùng loại với nền lớp học. Góc trong bục giảng kê bàn giáo viên, làm bằng gỗ rất giản dị. Trên bàn có kê tấm kính và trải chiếc khăn màu trắng với những đường viền, hoa văn bắt mắt, tinh tế. Ngoài ra còn có lọ hoa giả nhiều màu sắc, hộp đựng phấn, cây viết phấn và khăn lau bảng lúc nào cũng được giặt sạch sẽ. Phía ngoài cùng cạnh cửa ra vào có đặt bình nước để học sinh thuận tiện uống nước mà không cần phải đi xuống khu nước chung của nhà trường. Phía trên bục giảng là một tấm bảng đen. Tấm bảng đen rất mịn, khi thầy cô viết thì những dòng chữ bằng phấn hiện ra thật rõ ràng, đẹp đẽ. Cạnh bảng phía dưới có một cái gờ nhô ra dùng để phấn, giẻ lau và hứng bụi phấn rớt xuống đó. Phía trên bảng treo ngăn ngắn ảnh Bác Hồ. Chúng em luôn nhìn lên ảnh Bác để rồi cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của Bác. Hai bên là hai tấm khẩu hiệu màu đỏ, in chữ vàng nổi bật: “Thi đua dạy tốt – học tốt” và “Trường học thân thiện – Học sinh tích cực”.

 

Bàn ghế ở phòng học được kê làm hai dãy. Mỗi dãy có sáu cái bản, mỗi bàn ngồi được bốn học sinh. Ai cũng cố gắng giữ gìn bàn ghế cẩn thận, tránh bị bôi bẩn. Trên trần nhà, những bóng đèn tuýp trắng cùng quạt được nhà trường trang bị đầy đủ để phục vụ cho học tập của học sinh. Phía cuối lớp là giá sách nho nhỏ, đựng nhiều đầu sách bổ ích cho học sinh tiếp thu thêm nhiều kiến thức bổ ích. Bên trên là chiếc đồng hồ để theo dõi giờ giấc. Những ô cửa sổ yên mát là nơi để chúng em thư giãn, thả mình với thiên nhiên vào những giờ ra chơi, giờ giải lao. Trên bệ cửa sổ, các bạn thi nhau trồng cây, nào cây bạch kim, cây xương rồng, cây hoa mười giờ,... để lớp thêm rực rỡ sắc màu và tràn đầy sức sống. Ngày ngày, chúng em học tập và sinh hoạt trong lớp học ấy vậy nên nó giống như mái nhà thứ hai của em vậy. Có lẽ, sau này dù khi đã ra trường, em sẽ vĩnh viễn không thể nào quên được lớp học thân yêu ấy.

Được học tập trong một không gian đẹp và đầy đủ tiện nghi là một điều may mắn đối với em. Nó nhắc nhở em phải luôn giữ gìn vệ sinh lớp sạch đẹp giống như giữ gìn chính ngôi nhà của mình vậy.

14 tháng 8 2021

Tham khảo

Trong cuộc sống ai cũng có những kỷ niệm đẹp, đặc biệt là những kỷ niệm tuổi học trò. Với em cũng vậy, gần năm năm cắp sách đến trường là bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Lớp học chính là nơi cho em những ký ức đẹp đẽ ấy.

Lớp học thân yêu của em nằm trên tầng ba thuộc khu A của trường. Lớp có diện tích khoảng 50 mét vuông tương đối rộng, chúng em có thể ngồi và di chuyển một cách thoải mái. Tường lớp học sơn màu vàng kem, tạo sự dịu êm chứ không bị chói như màu vàng bình thường. Bên ngoài có hai chậu cây xanh tạo cảm giác thoáng mát. Ngoài ra, do cây bàng dưới sân trường vươn những tán lá vào hành lang trước cửa lớp nên lớp học lúc nào cũng râm mát. Trước khi bước vào lớp học, đập mắt vào là tấm biển lớp màu xanh và tên 5A màu trắng nổi bật rất dễ nhận ra. Cửa lớp được làm bằng nhôm có màu trắng đẹp mắt, mỗi khi ra về bạn tổ trưởng không quên khép nó lại.

Bước vào lớp là ta thấy ngay bục giảng. Bục giảng được xây bằng xi măng, cao khoảng 30 cm, lát đá hoa cùng loại với nền lớp học. Góc trong bục giảng kê bàn giáo viên, làm bằng gỗ rất giản dị. Trên bàn có kê tấm kính và trải chiếc khăn màu trắng với những đường viền, hoa văn bắt mắt, tinh tế. Ngoài ra còn có lọ hoa giả nhiều màu sắc, hộp đựng phấn, cây viết phấn và khăn lau bảng lúc nào cũng được giặt sạch sẽ. Phía ngoài cùng cạnh cửa ra vào có đặt bình nước để học sinh thuận tiện uống nước mà không cần phải đi xuống khu nước chung của nhà trường. Phía trên bục giảng là một tấm bảng đen. Tấm bảng đen rất mịn, khi thầy cô viết thì những dòng chữ bằng phấn hiện ra thật rõ ràng, đẹp đẽ. Cạnh bảng phía dưới có một cái gờ nhô ra dùng để phấn, giẻ lau và hứng bụi phấn rớt xuống đó. Phía trên bảng treo ngăn ngắn ảnh Bác Hồ. Chúng em luôn nhìn lên ảnh Bác để rồi cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của Bác. Hai bên là hai tấm khẩu hiệu màu đỏ, in chữ vàng nổi bật: “Thi đua dạy tốt – học tốt” và “Trường học thân thiện – Học sinh tích cực”.

Bàn ghế ở phòng học được kê làm hai dãy. Mỗi dãy có sáu cái bản, mỗi bàn ngồi được bốn học sinh. Ai cũng cố gắng giữ gìn bàn ghế cẩn thận, tránh bị bôi bẩn. Trên trần nhà, những bóng đèn tuýp trắng cùng quạt được nhà trường trang bị đầy đủ để phục vụ cho học tập của học sinh. Phía cuối lớp là giá sách nho nhỏ, đựng nhiều đầu sách bổ ích cho học sinh tiếp thu thêm nhiều kiến thức bổ ích. Bên trên là chiếc đồng hồ để theo dõi giờ giấc. Những ô cửa sổ yên mát là nơi để chúng em thư giãn, thả mình với thiên nhiên vào những giờ ra chơi, giờ giải lao. Trên bệ cửa sổ, các bạn thi nhau trồng cây, nào cây bạch kim, cây xương rồng, cây hoa mười giờ,... để lớp thêm rực rỡ sắc màu và tràn đầy sức sống. Ngày ngày, chúng em học tập và sinh hoạt trong lớp học ấy vậy nên nó giống như mái nhà thứ hai của em vậy. Có lẽ, sau này dù khi đã ra trường, em sẽ vĩnh viễn không thể nào quên được lớp học thân yêu ấy.

Được học tập trong một không gian đẹp và đầy đủ tiện nghi là một điều may mắn đối với em. Nó nhắc nhở em phải luôn giữ gìn vệ sinh lớp sạch đẹp giống như giữ gìn chính ngôi nhà của mình vậy.

11 tháng 5 2018

Có cả đề này hả man???

11 tháng 5 2018

chắc bn là fan nghiền liên quân nhỉ????

sách gì vậy bạn !

nhanh mình cho triêu

18 tháng 10 2018

Bài 1

Lâu rồi em mới đọc lại những trang nhật ký từ lâu. Bống trong lòng em dâng lên một cảm xúc sung sướng lạ thường khi đọc lại trang nhật ký ngày hôm đó. Bới đó là những dòng nhật kí ghi lại câu chuyện về việc tốt của em đã làm hồi đầu năm học.

Hôm đó là trưa thứ Sáu. Tiết trời mùa hè oi ả đến khó chịu. Chim cũng chẳng buồn ca hát. Cây lá cũng mệt mỏi không buồn rung rinh. Ngồi trong lớp, lòng em vô cùng khẩn trương mong sao hết tiết học để chạy thật nhanh về nhà để khoe với mẹ điểm 10 môn Toán. “Tùng, tùng, tùng,…” Tiếng trống trường vừa điểm, em vội vã thu gọn sách vở bỏ vào cặp, chào các bạn trong lớp rồi nhanh chóng chạy về nhà. Dưới cái nắng nóng gần 40 độ của buổi trưa hè, em bước đi thật nhanh. Vừa đi, em vừa nhảy chân sáo vui vẻ. Mặc cho trời nóng nhưng em lại chẳng hề thấy khó chịu, bởi nghĩ đến gương mặt mẹ sẽ cười thật hạnh phúc khi cầm bài làm khiến em quên hết mệt mỏi.
Đến ngã tư giao thông, khi chuẩn bị sang đường bỗng em nghe thấy tiếng nói chuyện của nhóm bạn học sinh:
- Này, này. Hình như cụ già kia bị lạc.
- Không biết nữa. Cậu ra hỏi đi. Mình ngại lắm.

Em quay lại nhìn và thấy có một cụ già mái tóc trắng, gương mặt nhìn khắc khoải, mệt mỏi, đang đứng loay hoay. Cụ mặc bộ quần áo màu nâu, đầu đội nón lá. Lưng cụ hơi còng. Tay cụ xách một giỏ gì đó trông rất nặng. Em tiến lại gần và hỏi cụ:
- Cụ ơi! Cụ sao đấy ạ?

Cụ giật mình, quay lại nói chuyện với em:
- Ôi, cụ đang đi tìm nhà cô con gái mà cụ đi mãi từ sáng đến giờ vẫn chưa tìm được.

Hoá ra cụ bị lạc đường. Lúc đó, em tìm xung quanh có chú công an gần đó không để giúp cụ nhưng hình như không thấy ai. Em thấy khó xử, không biết phải làm gì. Em muốn giúp đỡ cụ nhưng lại nghĩ đến bài kiểm tả và mẹ ở nhà lại phân vân: “ Mình phải làm gì? Hay mình cứ mặc kệ rồi chạy về nhà. Nhưng làm như thế thì mình hư quá. Trời nắng thế này, biết bao giờ cụ mới tìm được nhà. Rồi nhỡ cụ làm sao?...” Bao câu hỏi cứ hiện lên trong đầu mà em không thể giải quyết. Và rồi em quyết định, nói với cụ:
- Vậy cụ đưa tờ địa chỉ cho cháu. Cháu sẽ giúp cụ tìm nhà ạ.

Cụ vui mừng, nở nụ cười móm mém:
- Thật à cháu gái. Ôi, cụ cảm ơn cháu nhiều lắm!

Sau đó, em giúp cụ cầm chiếc giỏ và cùng cụ đi tìm nhà. Vừa đi em vừa hỏi chuyện cụ mới biết cụ lên nhà cô con gái chơi, không báo trước cho cô để cô đón nhưng cụ quên mất nhà cô ở đâu nên bị lạc. Cả buổi sáng cụ tìm không thấy. Hơn ba mươi phút đi bộ tìm kiếm, cuối cùng hai cụ cháu cũng đến nơi. Em bấm chuông gọi cửa. Cô con gái của cụ bất ngờ khi thấy cụ. Em kể lại chuyện cho cô nghe.
- Cảm ơn cháu gái. Nhờ có cháu nếu không bây giờ không biết mẹ cô đang phải làm gì. Cháu vào nhà uống nước, ăn cơm với nhà cô. Bây giờ trưa rồi.

Em lễ phép từ chối vì nghĩ đến mẹ đang đợi ở nhà. Em chào cụ và cô rồi nhanh chóng chạy về nhà.
Về đến nhà là hơn 11 rưỡi. Em thấy mẹ đang đứng ngoài cổng đợi. Em chạy vội đến bên mẹ và kể lại chuyện cho mẹ nghe. Vừa kể em vừa đưa mẹ tờ bài kiểm tra. Mẹ vuốt mấy sợi tóc dính trên trán mồ hôi và nở nụ cười hiền:
- Con gái mẹ giỏi lắm. Biết giúp đỡ mọi người khi gặp khó khăn. Ngoan lắm. Mẹ rất vui vì điều này con gái ạ
Nghe những lời khen của mẹ, lòng em sung sướng hạnh phúc vô cùng. Niềm vui như càng tăng thêm.
Khép lại trang nhật kí, em nở một nụ cười thật hạnh phúc. Đó là một kí ức đẹp mà em không bao giờ có thể quên được. Bởi đó là bài học nhắc nhở em luôn phải biết yêu thương giúp đỡ mọi người xung quanh.

Bài 2

Việc tốt đôi khi không cần phải là những việc làm giúp đỡ những người sống xung quanh mình hay trong xã hội rộng lớn. Có những việc tốt là những hành động đối với người thân trong gia đình. Nhân một lần bố mẹ về quê thăm ông nội bị ốm, em đã ở nhà chăm sóc nhóc em bị ốm.

Chiều hôm đó, em về đến nhà, nhưng không thấy tiếng của mẹ. Căn nhà im ắng đến lạ. Em vào phòng khách thấy tờ giấy nhắn trên mặt bàn: “ Bố mẹ phải về quê gấp thăm ông nội sốt cao. Hai chị em ở nhà ngoan. Chiều mai bố mẹ về.” Hoá ra bố mẹ về quê chăm sóc ông nội. Vậy là hôm nay chỉ có em và nhóc Tít ở nhà. Em cất cặp sách, thay quần áo rồi đi đón thằng nhóc. Hai chị em đi bộ về nhà. Nhưng hôm nay thằng bé ít nói hẳn hơn mọi ngày. Về đến nhà nó nằm ườn lên ghế sofa mà chẳng thèm nói câu nào. Mọi ngày khi về đến nhà nó sẽ tíu tít kể chuyện ở lớp cho em nghe. Nhưng hôm nay nó chẳng nói gì, nghe em nói bố mẹ về quê chỉ có hai chị em, nó cũng chẳng buồn hỏi lại, chỉ dạ vâng. Thấy vậy, em hỏi:
- Tít hôm nay sao thế? Mệt à em.

Nó vâng. Em vội sờ trán nó, hốt hoảng:
- Thôi chết, hình như Tít sốt rồi.
Thằng nhóc mệt mỏi nhìn em mà không nói gì thêm. Em lo lắng, không biết phải làm gì. Định gọi cho bố mẹ nhưng nghĩ lại ông nội dưới quê cũng đang sốt cao, bây giờ nếu gọi sẽ càng làm bố mẹ lo thêm nhiều việc. Nghĩ vậy em quyết định sẽ tự chăm cu Tít. Em nhắc nhóc:
- Tít lên gác nằm đi. Chị đi tìm nhiệt kế đo xem sao.

Em vội chạy đi tìm nhiệt kế. 37,5 độ. May mà sốt không cao. Em lấy khăn vắt nước mát chườm lên trán cho nó. Đợi nó ngủ, em đi mua thuốc. Ra ngoài hàng mua một túi thuốc cảm cho Tít mà lòng em đầy lo lắng. Nhìn nó ngủ mà thấy thương nó nhưng không dám điện cho bố mẹ. Đồng hồ điểm 6 giờ tối. Chợt nhớ ra chưa nấu cơm. Nghĩ cu Tít đang ốm, ăn cơm sẽ khó nên em quyết định nấu cháo cho nó. Đó là lần đầu tiên em nấu cháo. Phải cố nhớ những lần mẹ nấu cháo mà em loay hoay khó khăn để nấu được bát cháo nhỏ. Vừa nấu cháo, em vừa chạy qua chạy lại thay khăn chườm chán cho nhóc em. Rồi khi cháo được, thổi cho cháo nguội, em bê lên phòng gọi nhóc dậy: 
- Dậy ăn cháo rồi uống thuốc Tít ơi.

Thằng nhóc uể oải thức dậy. Nhìn thằng nhóc 5 tuổi nuốt miếng cháo đầy khó khăn, em thấy thương nó.
- Cháo chị nấu ngon hơn mẹ.
Nghe lời khen của cậu em, em vừa vui vì được khen tay nghề, vừa mừng vì thấy nó có vẻ bớt mệt hơn. Đợi nhóc ăn xong, em đưa thuốc cho nhóc uống rồi dọn dẹp xung quanh. Thằng nhóc ăn cháo và uống thuốc xong thì ngủ đến tận hôm sau. Đêm đó, em vừa ngủ vừa thỉnh thoảng quay sang sờ trán nhưng may sao cậu nhóc không sốt nữa.
Sáng hôm sau, thằng nhóc khoẻ hẳn. Cu cậu lại cười nói vui vẻ. Nhìn nhóc khẻo em thấy nhẹ lòng và sung sướng. Chiều bố mẹ về, em kể bố mẹ nghe mọi chuyện. Bố mẹ ôm em vào lòng, xoa đầu khen em:
- Con gái ngoan lớn thật rồi. Giỏi lắm
Lời khen của bố mẹ khiến em vui mừng xiết bao.

Việc tốt đôi khi là những điều thật nhỏ bé, không cần là những điều gì to lớn. Điều quan trọng nó xuất phát từ tấm lòng yêu thương, sự chân thành của mỗi người. Vậy việc tốt của bạn là gì? Hãy cùng chia sẻ với mọi người việc tốt bạn đã làm nhé.

Trên đây là 2 bài văn mẫu kể về một việc tốt em đã làm, ngoài ra bạn có thể kể rất nhiều việc tốt khác nhau: nhặt được của rơi trả người mất, giúp đỡ bạn bè, người khác, tham gia dọn dẹp vệ sinh công cộng...

Hok tốt

18 tháng 10 2018

Trời nắng như đổ lửa. Đường phố nườm nượp người qua lại. Tiếng máy xe ô tô, xe máy nổ giòn giã. Tiếng còi inh ỏi xin đường.

Em đi học về nắng mệt. Nhưng kìa bên lề đường có bà lão tay chống gậy, vai khoác cái túi vải nâu. Bà cụ hai ba lần bước xuống đường rồi lại bước trở lại, sợ xe cộ qua lại đụng phải.

Đứng ở lề đường bên này trông sang, em ái ngại, nhưng đang đói và mệt. Em cúi xuống nhìn vỉa hè rồi bước đi... vài bước chân... nhưng rồi phải nhìn lại... bà cụ cứ phân vân nhìn xuống đường. Em nghĩ bụng “chắc lần này bà cụ phải xuống đường đi”. Nhưng không, bà cụ thấy cái xe tải to ở xa chạy đến và lần này thì bà cụ phải trở lại vỉa hè vì sợ!

Không thể quay đi được nữa. Em đã được nghe câu tục ngữ “Thương người như thể thương thân”, nên em phải dứt khoát quay trở lại, sang bên đường nơi bà cụ đang dứng. Đến nơi, em nói với bà:

-     Bà ơi, cháu dắt bà qua đường nhé!

Bà cụ ngẩng lên nhìn em, đôi mắt cảm động. Bà lấy tay áo chấm những giọt mồ hôi trên trán em rồi nói:

-     Phúc đức quá, bà phải qua bên kia đường, nhưng sợ xe cộ đì qua.

Thế là em đã dắt bà cụ qua đường. Khi chia tay bà cụ còn cám ơn rối rít và cứ hỏi: “Cháu là con nhà ai mà tốt thế”. Em chỉ nói vài lời và xin phép bà về trước. Trước khi đi, em không quên chỉ đường cho bà đến nơi con trai làm việc cách đó không xa...

Bữa cơm hôm ấy ngon lạ lùng. Một phần vì đói, nhưng cơm còn ngon hơn vì em cảm thấy mình đã làm được một việc tốt.

thơ thì lên bingbe có đầy :v

Niềm thương trắc ẩn tựa mây bồng

Sự ái quay cuồng cảnh gió giông

Lối mộng đành cam vùi ngục tối

Khu tình đóng cửa nhốt xiềng gông

Thuyền mơ bóng nguyệt rằm luôn sáng

Biển ước trời dừng bão cứ trong

Thác đổ nào ngưng đời sụp nát...

Mưa dầm ám ảnh phận tàn vong

30 tháng 11 2016

Vô gia cư : Không có nhà cửa nơi ở nhất định. Chỉ người sống trôi nổi.

Thiên cổ : Nghìn xưa. Rất lâu đời — Chỉ người đã chết.

Gia tiên : Chỉ chung tổ tiên trong nhà.

28 tháng 12 2021

ngu

14 tháng 2

em ko bt làm hihi