K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bài làm

Hoang mạc lớn nhất thế giới nằm ở nằm phía tây bắc Trung Quốc và phía nam Mông Cổ, nằm sâu trong lục địa và bị chắn bởi dải núi cao nhất thế giới đó là hoang mạc Gobi. Vì ở đó là vùng có lượng mưa rất ít, ít hơn lượng cần thiết để hầu hết các loại thực vật, sinh trưởng. Mà càng nằm ở nam Mông Cổ, nằm sâu trong lục địa nên rất là nóng. 

# Học tốt #

7 tháng 6 2019

 Hoang mạc lớn nhất thế giới nằm ở phía tây bắc Trung Quốc và phía nam Mông Cổ , nằm sâu trong lục địa và bị chắn bởi dải núi cao nhất thế giới đó là hoang mặc Gobi . Vì đó là vùng có số lượng mưa rất ít , ít lượng cần thiết để hầu hết các loại thực vật sinh trưởng . Mà càng nằm ở Mông Cổ , nằm sâu trong lục địa nên rất nóng 

10 tháng 2 2019

Vấn đề này chưa phải quá mức nghiêm trọng hay xảy ra tràn lan ở nước ta. Nghị luận về việc này còn thiếu hụt dẫn chứng do chưa có nhiều tin tức.

Đề này là đề tự nghĩ hay đề kiểm tra?

10 tháng 2 2019

chuyện này không đáng gì phải đăng lên mặt đầu báo cả

nhưng thực tế thì chuyện này cực kì phổ biến

chẳng hạn như các anh chị của mình, tết đến xuân về, các anh chị ấy cứ ngồi ôm cái smarrtphone, cày game, lướt facebook,...

Tết là thời gian để gia đình ta sum vầy, vui vẻ cùng nhau, trò chuyện, thăm hỏi những người xung quanh; không phải thời gian ngồi ôm điện thoại.

dù nó không phổ biến tại đất nước này nhưng việc này cần phải báo động gấp. Nhân dân ta có truyền thống TẾT SUM VẦY chứ không phải là TẾT CÔ ĐƠN, vì vậy nên việc này rất đáng trở thành vấn đề để ta suy nghĩ

Cô gái 34 tuổi đã truyền cảm hứng cho cả thế giới nhờ nghị lực vượt khó và tinh thần lạc quan của mình, dù mất đi cánh tay phải nhưng cô vẫn làm được biết bao điều phi thường.            Năm 2004, Manami Ito không may bị mất cánh tay trong một vụ va chạm với chiếc xe tải lớn khi cô mới 20 tuổi. Mất một cánh tay là điều kinh hoàng đối với bất kỳ ai ở mọi...
Đọc tiếp

Cô gái 34 tuổi đã truyền cảm hứng cho cả thế giới nhờ nghị lực vượt khó và tinh thần lạc quan của mình, dù mất đi cánh tay phải nhưng cô vẫn làm được biết bao điều phi thường.    

        Năm 2004, Manami Ito không may bị mất cánh tay trong một vụ va chạm với chiếc xe tải lớn khi cô mới 20 tuổi. Mất một cánh tay là điều kinh hoàng đối với bất kỳ ai ở mọi lứa tuổi, tuy nhiên, cô sợ rằng mình sẽ không bao giờ có thể chơi đàn vĩ cầm được nữa. Cho đến khi cô có một cánh tay giả tuỳ chỉnh. Sau thời gian nỗ lực Manami Ito đã quay trở lại sân khấu chơi violin chuyên nghiệp. Lần đầu chơi bằng tay giả, cây đàn không hề phát ra âm thanh, cánh tay tuỳ chỉnh được vài động tác, và cô chỉ chơi được một số bài đơn giản như “Twinkle, Twinkle Little Star”. Nhờ chăm chỉ tập luyện trong vài năm, Manami Ito đã phát triển các kỹ năng chơi violin truyền cảm hứng cho mọi người, ngoài ra cô cũng là y tá một tay đầu tiên ở Nhật và vận động viên bơi lội Paralympic.

      [….] Manami Ito đã xuất hiện trong chuỗi cuộc thi tài năng thực tế của James Corden có tên “The World’s Best”, nơi Manami Ito biểu diễn trực tiếp với cây đàn violin của mình. Cô đã khiến tất cả các giám khảo phải rơi nước mắt trong suốt phần trình diễn đầy cảm xúc của mình. Sau màn trình diễn của cô, James Corden đã gọi cô là “nghệ sĩ vĩ cầm kỳ diệu”. Manami cũng được cho là y tá đầu tiên ở Nhật Bản có cánh tay giả.

      [….] Cô nói: Dù không giỏi nhưng tôi vẫn muốn mọi người thấy, tôi đã chiến đấu hết mình như thế nào. Có nhiều người trên thế giới đang ở trong hoàn cảnh giống tôi, tôi muốn họ giữ niềm tin với cuộc sống.

                                                                          (Trích báo điện tử)

Câu a: Nêu nội dung đoạn văn trên.   

Câu b: Từ “tay” trong câu “… dù mất đi cánh tay phải nhưng cô vẫn làm được biết bao điều phi thường.”, là nghĩa gốc hay nghĩa chuyển?                                                                    

Câu c: Theo em, vì sao James Corden đã gọi Manami Ito là “nghệ sĩ vĩ cầm kỳ diệu”?                                                                     

Câu d: Viết đoạn văn (3 đến 5 dòng), trình bày suy nghĩ của em về câu nói của Manami Ito: Dù không giỏi nhưng tôi vẫn muốn mọi người thấy, tôi đã chiến đấu hết mình như thế nào. Có nhiều người trên thế giới đang ở trong hoàn cảnh giống tôi, tôi muốn họ giữ niềm tin với cuộc sống.   

0
Cô gái 34 tuổi đã truyền cảm hứng cho cả thế giới nhờ nghị lực vượt khó và tinh thần lạc quan của mình, dù mất đi cánh tay phải nhưng cô vẫn làm được biết bao điều phi thường.            Năm 2004, Manami Ito không may bị mất cánh tay trong một vụ va chạm với chiếc xe tải lớn khi cô mới 20 tuổi. Mất một cánh tay là điều kinh hoàng đối với bất kỳ ai ở mọi...
Đọc tiếp

Cô gái 34 tuổi đã truyền cảm hứng cho cả thế giới nhờ nghị lực vượt khó và tinh thần lạc quan của mình, dù mất đi cánh tay phải nhưng cô vẫn làm được biết bao điều phi thường.    

        Năm 2004, Manami Ito không may bị mất cánh tay trong một vụ va chạm với chiếc xe tải lớn khi cô mới 20 tuổi. Mất một cánh tay là điều kinh hoàng đối với bất kỳ ai ở mọi lứa tuổi, tuy nhiên, cô sợ rằng mình sẽ không bao giờ có thể chơi đàn vĩ cầm được nữa. Cho đến khi cô có một cánh tay giả tuỳ chỉnh. Sau thời gian nỗ lực Manami Ito đã quay trở lại sân khấu chơi violin chuyên nghiệp. Lần đầu chơi bằng tay giả, cây đàn không hề phát ra âm thanh, cánh tay tuỳ chỉnh được vài động tác, và cô chỉ chơi được một số bài đơn giản như “Twinkle, Twinkle Little Star”. Nhờ chăm chỉ tập luyện trong vài năm, Manami Ito đã phát triển các kỹ năng chơi violin truyền cảm hứng cho mọi người, ngoài ra cô cũng là y tá một tay đầu tiên ở Nhật và vận động viên bơi lội Paralympic.

      [….] Manami Ito đã xuất hiện trong chuỗi cuộc thi tài năng thực tế của James Corden có tên “The World’s Best”, nơi Manami Ito biểu diễn trực tiếp với cây đàn violin của mình. Cô đã khiến tất cả các giám khảo phải rơi nước mắt trong suốt phần trình diễn đầy cảm xúc của mình. Sau màn trình diễn của cô, James Corden đã gọi cô là “nghệ sĩ vĩ cầm kỳ diệu”. Manami cũng được cho là y tá đầu tiên ở Nhật Bản có cánh tay giả.

      [….] Cô nói: Dù không giỏi nhưng tôi vẫn muốn mọi người thấy, tôi đã chiến đấu hết mình như thế nào. Có nhiều người trên thế giới đang ở trong hoàn cảnh giống tôi, tôi muốn họ giữ niềm tin với cuộc sống.

                                                                          (Trích báo điện tử)

Câu a: Nêu nội dung đoạn văn trên.   

Nọi dung của đoạn văn trên là

Câu b: Từ “tay” trong câu “… dù mất đi cánh tay phải nhưng cô vẫn làm được biết bao điều phi thường.”, là nghĩa gốc hay nghĩa chuyển?                                                                    

Câu c: Theo em, vì sao James Corden đã gọi Manami Ito là “nghệ sĩ vĩ cầm kỳ diệu”?                                                                     

Câu d: Viết đoạn văn (3 đến 5 dòng), trình bày suy nghĩ của em về câu nói của Manami Ito: Dù không giỏi nhưng tôi vẫn muốn mọi người thấy, tôi đã chiến đấu hết mình như thế nào. Có nhiều người trên thế giới đang ở trong hoàn cảnh giống tôi, tôi muốn họ giữ niềm tin với cuộc sống.                                             

0
23 tháng 12 2016

tên bài này là j vậ bn

30 tháng 12 2016

Nếu biển khơi có sóng nổ sóng chìm khi dịu êm lặng lẽ lúc cuộn sóng trào dâng thì cuộc đời cũng có bao tình huống bất ngờ xảy ra,nhất là trong hoàn cảnh chiến tranh ác liệt để thử thách tình cảm con người.Truyện ngắn “Chiếc Lược Ngà” (1966) Của Nguyễn Quang Sáng cũng được xây dựng nên từ một tình huống éo le như thế để khắc sâu tình cha con thiêng liêng sâu nặng.Vang vọng suốt câu chuyện, suốt những quãng đời, suốt những cuộc đời ấy chỉ là một tiếng kêu, một tiếng kêu bình dị và thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗt con người: “Ba”

Cuộc kháng chiến chống Pháp bùng nổ,như bao nhiêu con người Việt Nam “tuốt gươm ko chịu sống quỳ” khác ông Sáu khoác ba lô lên đường kháng chiến,tạm biệt quê hương,gia đình và đứa con gái chưa tròn một tuổi.Giữa chiến trường bom rơi đạn nổ không thể gặp con,bao yêu thương nhung nhớ chất đầy trong trái tim người cha ấy. Ông trở về thăm nhà khi đứa con đã 8 tuổi. Ông vui mừng biết bao, xúc động biết bao, đến nghẹn lại, đến cả vết sẹo bên má cũng giật giật khi được gặp lại đứa con gái mà ngày đêm ông hằng nhớ thương. Đáp lại sự vồ vập mong chờ của người cha bé Thu lại tỏ ra ngờ vực,lạnh lùng lảng tránh ba.Qua việc xây dựng một cô bé gái gan góc t/g đã thể hiện bút pháp phân tích tâm lí đặc sắc.Trong tâm hồn ngây thơ của cô bé thì người cha chụp ảnh với mẹ nó ngày xưa mới là cha nó còn người đàn ông có vết sẹo dài trên má kia thì không phải,cha nó không có viết sẹo xấu xí đó nên nó nhất định không chịu gọi ông Sáu là cha.Khao khát đốt lòng ông Sáu là được gặp con được nghe con gọi ba, được sống trong tình ruột thịt ấm áp,có ba có con, có cả gia đình trong những phút giây ngắn ngủi.Vì thế ông tìm mọi cách vỗ về làm thân và bày tỏ tình cảm chân thật của mình nhưng đáp lại là sự hoảng sợ, căm ghét, xa lánh của con gái.Có một tình thế người đọc tưởng như cô bé 8 tuổi kia sẽ không thể ương ngạnh được nữa,nó sẽ phải gọi ba.Nồi cơm to đang sôi, mẹ thì không có ở nhà,nó cần sự giúp đỡ của người lớn,chỉ một tiếng ba bé Thu sẽ giải quyết được khó khăn ngoài tầm với của nó,nó sẽ phải gọi ba.Nhưng không !Dứt khoát là không! Người đàn ông có vết sẹo ấy không phải là ba nó,nó không gọi,nó tự lấy muôi múc nước, nó tự làm lấy công việc nguy hiểm và quá sức ấy.Chính điều ấy đã làm cho không chỉ người cha, bạn của người cha mà làm cho cả người đọc chúng ta đau lòng bởi còn gì đau xót hơn khi tình phụ tử thiêng liêng ấy của ông Sáu bị chính đứa con quyết chối bỏ.
Trong bữ cơm thân mật ấm áp của gia đình, ông Sáu ân cần gắp vào bát con gái cái trứng cá,Thu cầm đũa xoi và trong bát, tưởng cô bé đã nguôi ngoai rồi,nhưng thật bất ngờ nó hất tung cái trứng cá _món quà tình nghĩa của người cha ra khỏi bát cơm. Người cha mong ngày mong đêm để được gặp con,được nghe con gọi một tiếng cha, hết sức yêu thương chăm sóc con cũng không thể ngờ được có chuyện ấy. Đau xót, bất lực, thất vọng, tức giận ông đã đánh con gái.Tình huống đã lên đến cao trào,mọi chuyện rồi sẽ thế nào đây?Nhưng bị ba đánh,bé Thu không hề khóc lóc, van xin mà lặng lẽ rời khỏi mân cơm bỏ về nhà bà ngoại.Hành động ương ngạnh tưởng như đáng ghét ấy của Thu lại là biểu hiện tuyệt vời của tình thương yêu vô bờ mà nó dành cho ba nó,người trong tấm ảnh chụp với má nó.Trong sự ương ngạnh quyết liệt ấy còn ẩn chứa niềm kiêu hãnh trẻ thơ về tình phụ tử thiêng liêng mà không gì có thể mua chuộc hay đánh đổi.Chính tính cách kiên định dứt khoát ấy đã làm nên bản chất ngoan cường của cô giao liên sau này.

Bỏ về nhà bà ngoại, Thu được bà giảng giải cho vết sẹo dài trên má của ba.Lúc ấy nó mới vỡ lẽ ra Thì ra bom đạn chiến tranh tàm bạo đã làm cho người cha anh dũng của nó phải mạng viết sẹo dài trên má.Tình yêu thương cha của nó bây giờ còn có cả lòng hãnh diện và ngưỡng một nữa.Nhưng lúc nó vỡ lẽ ra thì ba nó phải đi mất rồi,ba nó lại phải xa mẹ con nó.Thu ân hận, day dứt,hối tiếc và cảm thấy có lỗi với ba nhiều lắm, “nó nằm im, lăn lộn và thỉnh thoảng lại thở dài như người lớn.”Những cảm xúc của cô bé thật chân thực và sâu sắc.

Lại một ngày chia tay nữa, ông Sáu lại phải tạm biệt quê hương,gia đình và đứa con gái bây giờ đã 8 tuổi,tạm biệt để lên đường và cuộc chiến đấu mới. Đúng lúc không ai ngờ nhất, đúng lúc ông Sáu tưởng như đã hết hi vọng, đúng lúc ấy cô con gái đã cất lên tiếng kêu “ba “xé lòng,tiếng kêu xé sự im lặng và xé cả ruột gan mọi người.”. Tiếng kêu mà ông Sáu đã mong chờ suốt những năm tháng xa cách, đã mong chờ suốt những ngày trở về bên con,cũng là “tiếng ba mà nó đè nén bao nhiêu năm nay”,giờ thì nó đã vỡ oà ra nhưng trong lòng người đọc như có cái gì nghẹn ắng lại.Không dừng lại ở đó nó còn bày tỏ tình cảm với người ba của nó một cách mãnh liệt,nồng nàn: “Nó hôn ba nó khắp mọi nơi.Nó hôn tóc, nó hôn cổ,hôn vai và hôn cả vết thẹo dài trên má của ba nó nữa” Người cha không cầm nổ nước mắt vì sung suớng, vì cảm động và cũng vì cảnh ngộ éo le của mình, ông phải đi rồi.

Trong những ngày tháng chiến tranh gian khổ,khó khăn,thiếu thôn đủ thứ, ông Sáu vẫn không nguôi nhớ con và lại càng day dứt khi đã đánh con.”Nỗi khổ tâm cứ giày vò” ông.“Ba về !Ba mua cây lược cho con nghe ba” đó là mong ước đầu tiên của đứa con gái bé bỏng trong lúc cha con từ biệt vì thế ông đã cố công kiếm một chiếc ngà voi để làm lược cho con.Một phần là vì trong rừng không mua được lược mà vì lược cho con gái ông phải làm từ vật liệu quý như thế,chiếc lược do chính tay cha làm cho con gái.Chiếc lược gỡ rối tâm tư nhớ nhung và day dứt vì đánh con của ông. Đau lòng biết bao, kỉ vật đầu tiên ông làm cho con gái cũng chính là kỉ vật cuối cùng.Trong giờ phút đối mặt với thận chết thì phụ tử thiêng liêng vẫn sống trong lòng ông,kỉ vật ấy ông nhất định phải tặng cho con gái, phải giữ lời hứa với con.Chỉ khi người đồng đội hứa sẽ trao tận tay cho con ông mới nhắm mắt đi xuôi.

Với nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật đắc sắc,ngôn ngữ giản dị mộc mạc, xây dựng tình huống bất ngờ, éo le Nguyễn Quang Sáng đã thể hiện 1 cách cảm động tình cha con thiêng liêng sâu nặng,giữa đạn bom khói lửa,sự sống và cái chết mong manh tình phụ tử thiêng liêng ấy không một thứ gì có thể tiêu diệt được mà nó lại càng bên bỉ hơn, sáng đẹp hơn lúc nào hết. “Tình cha ấm áp như vầng thái dương…”