K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

13 tháng 5 2020

Trong cuộc đời có những thứ có thể trải qua rất nhiều lần lặp đi lặp lại thế nhưng cũng có những thứ đã trôi qua và không thể nào tìm lại được. Thứ khó tìm lại nhất đó chính là tình bạn tuổi học trò. Đó là một kỉ niệm đã in đậm trong tâm trí của em rất khó phai mờ.

Em và Lan là hai đứa bạn thân, nếu có thể dùng từ ngữ nào miểu tả thì nó chính là kiểu tình bạn “con trấy cắn đôi” vậy. Em vẫn còn nhớ như in cái kỉ niệm về người bạn này, cho dù thời gian có trôi qua cũng không thể nào phai mờ trong tâm trí.

Đó là một ngày hè đầu lớp 5, em đang mải miết đập quả bàng thì cái Thùy bạn cùng lớp hét toáng lên : “Mai ơi, biết tin gì chưa? Lớp mình sắp chào đón thành viên mới đấy nghe đâu từ trên thành phố chuyển về.” Em vẫn mải miết đập bàng cùng lũ con trai chả thèm để ý gì đến nó.

Chỉ đến khi nghe nó lải nhải quá nhiều em mới quay ra hỏi bâng qươ : “Thế à? Bao giờ nó đến? Mà sao mày biết?” – “Ừ, tao vừa đi qua thấy lớp trưởng thông báo, hình như đang làm thủ tục sắp đến lớp rồi”.

Cùng lúc đó tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã hết. Em lại lập cập nhặt hết món bàng rụng đầy túi rồi tất tả vào lớp. Ngày bé em nghịch lắm tuy là con gái nhưng chỉ thích chơi với nhóm bạn nam, toàn nghịch những trò nghịch ngầm nào bắn bi, nào khẳng, nào đuổi nhau… chẳng bạn giờ thấy nhảy dây, hay đầu hàng như mấy bạn nữ.

Em lau mồ hôi rồi ngồi rụp xuống bàn. Sau đó là tiết của cô Lan chủ nhiệm lớp. Ừ cái Thùy nói đúng vì hôm nay cô còn dẫn theo sau một bạn nữa đến. Cả lớp đứng dậy chào cô. Cô giới thiệu “ Hôm nay cô giới thiệu nhân sự mới bạn Quỳnh mới chuyển trường từ giờ sẽ học cùng lớp ta. Hi vọng các bạn giúp đỡ bạn Quỳnh nhé”. Cả lớp vỗ tay đón chào thành viên mới, Quỳnh cũng đứng lên giới thiệu về mình. Nhưng nói thật em chẳng ưa con nhỏ này. Trông cũng có vẻ xinh xắn, mái tóc dái tết bím đằng sau, làn da trắng và đôi mắt to tròn. Nói thật là trông vô cùng thuận mắt, còn em thì vốn chả ưa những đứa dịu dàng em vẫn thích những đứa có vẻ bụi bụi và có thể cùng em “chinh chiến” ngang dọc. Thế mà chả hiểu sao ma xui quỷ khiến cô xếp nó ngồi cạnh em.

Vậy là em phải ngồi cùng nó suốt sao? Nghĩ đã cảm thấy khó chịu khi mọi người đổ dồn vào cái đứa xinh đẹp em cũng bị để ý lây. Phiền quá – em thầm nhủ.

Cho đến khi đi học về em cũng chẳng thèm chào hỏi câu nào mà chỉ thấy nó chào em “Mình là Quỳnh rất vui được làm quen với bạn. Mong sẽ là bạn tốt.” – “Ừ”. Em đáp. “Bạn tên là gì?” – Nó lại hỏi.- “Mai” em đáp.

Thế là từ đó em chẳng thèm quan tâm gì đến nó. Chỉ biết đi học về nó về cùng đường em, thế chắc là cùng làng chăng. Hôm sau em mới biết hóa ra nó là cháu ngoại của bà Hương cạnh nhà em. Cách nhau có 3 cái cổng mà em chẳng quan tâm đến nó.

Thời gian vẫn trôi qua và em vẫn thế không lạnh không nóng. Em làm việc em còn nó làm việc nó. Em chỉ ấn tượng duy nhất là việc Quỳnh nó học rất khá, chữ rất đẹp vì thế thường được làm mẫu cho các bạn.

Cho đến một hôm, em bị sốt. Cái nóng thiêu đốt của buổi trưa đi chơi cùng lũ trẻ trong làng làm em bị ốm. Người em nóng như hòn than vì thế mẹ xin phép cô cho em nghỉ ở nhà mấy bữa. Đến tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong em thấy cái Quỳnh đến. Nó đến cạnh em cầm theo quyển tập ban sáng. Hỏi em đã đỡ tí nào chưa? Hôm nay nghe tin em ốm nên nó mang sách vở đến để em hoàn thành đồng thời có chỗ nào không rõ có thể hỏi nó.

Em ngây người, em tưởng nó ghét em lắm. Mấy tháng nay có bao giờ nói chuyện với nhau đâu nhỉ? Sao nó lại quan tâm em thế? Em quay lên nhìn nó. Nó bảo em “ Mình không ghét bạn đâu, bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chứ. Bạn không hiểu gì thì có thể hỏi mình nhé. Còn đây là vở bài tập sáng nay bạn giữ lấy chép bài đầy đủ nhé. Còn nữa cố gắng ăn uống mau khỏi bệnh nhé.” Rồi nó chào từ biệt và quay về.

Kể từ hôm ấy em cũng có cái nhìn khác về nó. Em không còn lạnh nhạt với nó thậm chí chủ động nói chuyện và đi học cùng nó. Thành ra chúng em trở thành bạn thân lúc nào không biết. Chơi rồi em mới biết cái Quỳnh cũng là đứa siêng năng lắm. Nó không những học giỏi mà còn vô cùng khéo tay, biết gập hoa, đan lát thêu thùa chả bù cho em thô lỗ, cục mịch. Nó cũng rất biết quan tâm đến bạn bè và những người xung quanh, hay giúp đỡ mọi người….

Suốt 3 năm qua tình bạn của em và nó cứ khăng khít như vậy. Chưa bao giờ cãi vã giận hờn vì nó là người dịu dàng, ít nói trầm lắng nên rất hiểu chuyện và nhường nhịn em. Chúng em chính là đôi đũa lệch bù trừ cho nhau. Em nóng nảy bốc đồng còn nó trầm tính dịu dàng. Cũng nhờ có nó mà môn ngữ văn của em cũng được cải thiện đáng kể, đã được cô giáo khen chứ không còn chê như trước nữa.

Đúng là trong cuộc đời này có những thứ mất đi có thể tìm lại nhưng tình bạn là không thể mất đi. Nó chính là thứ tình cảm giúp bạn vượt qua khó khăn và hướng bạn hoàn thiện hơn. Quỳnh vẫn là đang là đứa bạn thân nhất của em, bất kể sau này có thế nào thì vĩnh viễn điều đó cũng sẽ không thay đổi!

4 tháng 1 2017

một kỉ niệm tuổi thơ

Tuổi thơ đó là quãng kí ức đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Dù là kỉ niệm vui hay buồn, mỗi khi kể về kí ức tuổi thơ, trong lòng lại rộn lên niềm vui man mác, nụ cười mãn nguyện nở trên môi. Đối với tôi, niềm vui lớn nhất của tuổi thơ là ngày khai trường đầu tiên.

Với bất cứ ai đã là học sinh, chắc hẳn không thể quên được ngày trọng đại này – Ngày khai trường đầu tiên. Nó đánh dấu bước trưởng thành quan trọng của con người, hé mở ra cánh cửa tri thức rộng lớn bao la.

Nhớ lẩm buổi sáng mùa thu năm đó, trời cao và trong xanh đến lạ. Nắng vàng ươm rót mật xuống vạn vật. Trên cành cây, chim ca ríu rít. Tối hôm trước, tôi soạn lại sách vở đồ dùng lần cuối, rồi lên giường đi ngủ thật sớm, không xem băng hoạt hình nữa. Nhưng vào giường, mẹ dỗ mãi tôi không chịu ngủ. Trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn, háo hức khó tả. Tôi dậy sớm, ăn sáng, tự tay mẹ mặc đồng phục mới, chải đầu cho tôi. Mẹ vui miệng đọc:

Hôm nay bé đi thi
Bé dậy từ gà gáy
Ngồi trên xe bố lai
Bé tung tăng tới trường.

Tôi cười toét miệng: "Con đi học chứ”. Bố lai tôi đến trường, trên đường đi, bố mua một quả bóng bay buộc vào cổ tay tôi. Ngồi trên xe, tay tôi cứ vung vẩy, làm quả bóng bay giật giật, đến là thích thú. Bố dắt tôi vào trường. Tôi nhảy chân sáo đi bên bố, trong lòng vui sướng, rạo rực. Tôi nhìn ai cũng thấy yêu, ngắm cái gì cũng thấy thân thiết. Trường tiểu học trang hoàng thật đẹp. Cờ hoa, treo khắp các cành cây, khẩu hiệu to và đẹp treo chính giữa lễ đài. Bố dắt tôi vào xếp hàng cùng các bạn. Bố chỉnh lại quần áo, kiểm tra lại sách vở xoa đầu tôi rồi mới ra về. Bao giờ bố cũng chu đáo với tôi như thế. Tôi xếp hàng, có một chị học sinh tới dắt tôi. Tôi thấy hồi hộp quá, lo lắng, sợ nữa. Tôi toát mồ hôi, mắt nóng bừng, ngứa chân ghê gớm. Tôi cố gắng bình tĩnh lại. Tôi tự trấn an mình: "Mình không sợ, không khóc nhè, mình học lớp một rồi”. Tôi diễu hành qua lễ đài. Bao cánh tay đang vẫy chào tôi. Tiếng cô tổng phụ trách hồn hậu: "Chào mừng các em, từ nay các em đã là học sinh học dưới mái trường tiểu học, hãy cố gắng phấn đấu học tập, chăm ngoan, các em nhé". Tôi thấy vui biết bao, hạnh phúc biết bao, bước chân như sải rộng hơn, mình như cao hơn, bộ quần áo như chật đi, sách vở trên vai yêu mến biết chừng nào. Tôi còn vui đến nỗi muốn hét to lên: "Em đi học rồi, đi học cùng các anh các chị”. Tôi yêu cái cây, yêu dãy cờ đò bay phấp phới theo gió. Tôi yêu mái trường này biết mấy. Tôi cảm thấy tự hào, mình lớn rồi, chí ít là so với hồi học mẫu giáo. Đã qua rồi cái thời chơi đồ chơi và ăn bột trong nhà trẻ. Bây giờ, chỉ có sách vở bút thước sẽ luôn tiến bước cùng tôi. Bố mẹ ơi, con sẽ nhớ lời bố mẹ dặn, phải cố gắng học tập, con là niềm tin của bố mẹ. Ngày khai trường, ngày khai trường đầu tiên của tôi!

Với mỗi người, mỗi lần được điểm cao, một lần được tuyên dương hay đoạt giải trong kì thi học sinh giỏi đều là niềm tự hào, niềm hạnh phúc đáng nhớ. Nhưng ngày khai trường đầu tiên còn có ý nghĩa đặc biệt, to lớn hơn nhiều. Nó mở ra kho tàng tri thức vô bờ, mở ra những thử thách, khó khăn buộc đứa trẻ phải quyết tâm vươn lên, nó là sợi dây gắn kết đứa trẻ với thế giới bao la, muôn sắc màu. Và trong đó, gia đình, nhà trường đóng vai trò thật quan trọng.

Ôi! Tôi trải qua bao lần vui sướng, bao lần hạnh phúc và tất cả đều khiến tôi toát mồ hôi, mặt nóng bừng, ngứa chân ghê gớm. Cảm giác lạ kì ấy phải chăng đã theo tôi từ ngày khai trường đầu tiên – ngày khai trường tôi không bao giờ quên.

haha

Tình bạn tuổi học trò

Trong cuộc sống của mỗi người có rất nhiều những mối quan hệ khác nhau. Từ những người thân thiết trong gia đình, người bạn, người yêu hay sau này sẽ là những người đồng nghiệp, những người có cùng những sở thích, suy nghĩ và quan điểm. Thế nhưng trong suy nghĩ của em thì những người bạn từ thời còn đi học mang lại cho em những cảm giác khác lạ và đặc biệt nhất. Đó là tình bạn khi chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ, mọi thứ diễn ra một cách rất tự nhiên và không hề có những áp lực từ cuộc sống.

Tình bạn là gì? Tình bạn là khi chúng ta có cảm giác thân thiết với một người nào đó, và tình bạn thời học sinh chủ yêu là tình bạn của những người bạn học trong cùng một lớp và ngồi gần nhau. Khi đó, chúng ta có rất nhiều những thứ gần nhau và có cùng những mục tiêu giống nhau. Có những khi, tình bạn của chúng ta bắt đầu khi những người bạn chúng ta cùng nhau nắm tay đi học, là khi chúng ta gọi nhau í ới chỉ vè một mục đích đơn giản là cùng nhau làm những công việc như đi mua đồ ăn hay đi ngắm cảnh. Điều đó đã làm cho chúng ta xích lại gần nhau hơn.

Trong cuộc sống, khi chúng ta đã lớn, có những khi chúng ta kết bạn cùng nhau không vì thực sự yêu quý nhau mà chỉ vì một số những lí do nào đó, cùng có khi chỉ để tránh được sự cô đơn. Thế nhưng tình bạn của tuổi thơ, của thời học sinh đi học lại khác. Tất cả những gì của chúng ta khi ấy đều là xuất phát từ trái tim, từ những tình cảm chân thực nhất. Mọi thứ không hề ảnh hưởng tới chúng ta. Có những khi, chúng ta thân nhau chỉ đơn giản bởi chúng ta muốn như vậy. chúng ta muốn chơi cùng với một số ai đó, muốn làm những điều cùng những người bạn đó. Những khi có những niềm vui, ta lại muốn chia sẻ cùng những người bạn của mình. Khi ấy, niềm vui như được nhân đôi, nhân ba lần. Bởi khi ấy, tình bạn của chúng ta là tình bạn đẹp thực sự, nó không bị ảnh hưởng bởi những mối quan hệ bên ngoài, cũng chưa có những áp lực về cuộc sống hay những điều phải suy nghĩ như khi chúng ta còn nhỏ. Lấy một ví dụ, khi chúng ta đã trưởng thành thì khi một người bạn nào đó của chúng ta có chuyện vui thì chúng ta vui mừng cho bạn nhưng đi cùng với điều đó, chúng ta vẫn có những mong ước và tự tạo áp lực cho mình để làm sao mà mình cũng có được những cố gắng và những thành tựu như bạn ấy. Khi đó, vô hình chung, chúng ta đang tự tạo những áp lực cho bản thân mình. Những áp lực tưởng chừng là rất nhỏ ấy nhưng nó lại làm cho chúng ta bị ảnh hưởng tới một niềm vui trọn vẹn. Còn khi chúng ta còn nhỏ thì chúng ta không bị những điều đó làm ảnh hưởng tới mình và lúc đó, tình cảm của chúng ta là những tình cảm hoàn toàn tự nhiên, niềm hạnh phúc của bạn cũng chính là niềm hạnh phúc của chúng ta. Hay với những nỗi buồn. Thời còn đi học, hiếm ai có thể tự chịu đựng những nỗi đau của mình. Mỗi người ai cũng cần những người bạn để chia sẻ những khó khăn và đau khổ. Tình bạn thực sự là khi chúng ta luôn sẵn sàng làm tất cả vì nhau, lắng nghe những tâm sư, những suy nghĩ của bạn mình để giúp cho chúng ta có những tính cách biết sẻ chia và thông cảm.

Và với mỗi chúng ta, tình bạn là những điều cực kỳ quan trọng trong cuộc sống. Có tình bạn, chúng ta đã có được rất nhiều những kí ức của tuổi thơ và đó chính là những điều quan trọng nhất của cuộc sống. Những bông hoa tươi đẹp nhất cũng không thể so sánh với tình bạn đẹp được và chúng ta mỗi người hãy cùng nhau giữ lấy những tình bạn quan trọng nhất của mình nhé!

ok

7 tháng 11 2016

a) Cảnh khuya

-Tự sự : kể về việc ngắm cảnh đêm trăng và việc bác chưa ngủ

-Miêu tả : miêu tả tiếng suối, trăng , cây ở rừng Việt Bắc

_Ý nghĩa : làm nổi bật tình yêu thiên nhiên và lòng yêu nước ( t/cảm , cảm xúc tác giả muốn gửi gắm)

b)Tuổi thơ im lặng ( Duy khán)

_tự sự : kể về việc bố ngâm chân , đi làm từ sáng => khuya

Miêu tả : MT bàn chân bố , công việc của bố

Cảm nghĩ : về đôi bàn chân

_ Không có các yếu tố tự sự và miêu tả thì tác giả sẽ không bộc lộ được tình cảm của mình , vì không có đối tượng để tác giả gửi gắm cảm xúc

c) Mục đích

_ Gợi ra đối tượng biểu cảm và gửi gắm cảm xúc

_ Tự sự , miêu tả nhằm khơi gợi cảm xúc, do cảm xúc chi phối chứ ko nhằm mục đích kể , tả lại sự việc , phong cảnh

Chúc bạn học tập vui vẻ!

 

7 tháng 11 2016

đoạn trích nào bn ơi

4 tháng 11 2017

a. Tự sự: kể về việc ngắm cảnh đêm trăng và về việc Bác chưa ngủ.
Miêu tả: miêu tả tiếng suối, trăng, cảnh núi rừng Việt Bắc.
Ý nghĩa: làm nổi bật tình yêu thiên nhiên và lòng yêu nước.
b. Tự sự: kể về việc bố ngâm chân, đi làm từ sáng đến khuya.
Miêu tả: chân của bố, công việc bố làm.
Cảm nghĩ: về bàn chân bố.
Nếu không có nhưzng yếu tố tự sự, miêu tả thì những tình cảm của tác giả đã khoing thể được bộc lộ. Các yếu tố này lgiúp cho tác giả thể hiện caem xúc của mình một cách rõ nét hơn, làm cho bài văn thêm đặc sắc hơn.
c. Gợi ra đối tượng biểu cảm và gửi gắm cảm xúc.
Tự sự, miêu tả nhằm khơi gợi cảm xúc, do cảm xúc chi phối chứ không nhằm mục đích kể lại, tả lại sự việc, phong cảnh.

9 tháng 11 2018

a. Tự sự: kể về việc ngắm cảnh đêm trăng và về việc Bác chưa ngủ.
Miêu tả: miêu tả tiếng suối, trăng, cảnh núi rừng Việt Bắc.
Ý nghĩa: làm nổi bật tình yêu thiên nhiên và lòng yêu nước.
b. Tự sự: kể về việc bố ngâm chân, đi làm từ sáng đến khuya.
Miêu tả: chân của bố, công việc bố làm.
Cảm nghĩ: về bàn chân bố.
Nếu không có những yếu tố tự sự, miêu tả thì những tình cảm của tác giả đã khoing thể được bộc lộ. Các yếu tố này lgiúp cho tác giả thể hiện caem xúc của mình một cách rõ nét hơn, làm cho bài văn thêm đặc sắc hơn.
c. Gợi ra đối tượng biểu cảm và gửi gắm cảm xúc.
Tự sự, miêu tả nhằm khơi gợi cảm xúc, do cảm xúc chi phối chứ không nhằm mục đích kể lại, tả lại sự việc, phong cảnh.

6 tháng 11 2016

 

a) Tìm các yếu tố tự sự và miêu tả trong bài thơ Cảnh khuya (Hồ Chí Minh) và nêu ý nghĩa của chúng đối với bài thơ?
Tiếng suối trong như tiếng hát xa,
Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa.
Cảnh khuya như vẽ, người chưa ngủ,
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.
(Hồ Chí Minh)
b) Hãy chỉ ra các yếu tố tự sự, yếu tố miêu tả và cảm nghĩ của tác giả trong đoạn trích sau. Nếu không có các yếu tố tự sự và miêu tả thì tình cảm của tác giả có thể bộc lộ được không?
Những ngón chân của bố khum khum, lúc nào cũng như bám vào đất để khỏi trơn ngã. Người ta nói "đấy là bàn chân vất vả". Gan bàn chân bao giờ cũng xám xịt và lỗ rỗ, bao giờ cũng khuyết một miếng, không đầy đặn như gan bàn chân người khác. Mu bàn chân mốc trắng, bong da từng bãi, lại có nốt lấm tấm. Đêm nào bố cũng ngâm nước nóng hòa muối, gãi lấy gãi để rồi xỏ vào đôi guốc mộc. Khi ngủ bố rên, rên vì đau mình, nhưng cũng rên vì nhức chân. Rượu tê thấp không tài nào xoa bóp khỏi. Bố đi chân đất. Bố đi ngang dọc đông tây đâu đâu con không hiểu. Con chỉ thấy ngày nào bố cũng ngâm chân xuống nước xuống bùn để câu quăng. Bố tất bật đi từ khi sương còn đẫm ngọn cây ngọn cỏ. Khi bố về cũng là lúc cây cỏ đẫm sương đêm. Cái thúng câu bao lần chà đi xát lại bằng sắn thuyền. Cái ống câu nhẵn mòn, cái cần câu bóng dấu tay cầm. Con chỉ biết cái hòm đồ nghề cắt tóc sực mùi dầu máy tra tông-đơ, cái ghế xếp bao lần thay vải, nó theo bố đi xa lắm. Bố ơi! Bố chữa làm sao được lành lặn đôi bàn chân ấy: đôi bàn chân dầm sương dãi nắng đã thành bệnh.c)Không biết
10 tháng 11 2016

a) Tự sự: Kể về việc ngắm cảnh đêm trăng và việc Bác chưa ngủ.
Miêu tả: miêu tả tiếng suối, trăng, cây rừng ở Việt Bắc.
Ý nghĩa: làm nổi bật tình yêu thiên nhiên và lòng yêu nước.
b) Tự sự: kể về việc bố ngâm chân, đi làm từ sáng đến khuya.
Miêu tả: chân của bố, công việc bố làm.
Cảm nghĩ: về bàn chân bố.

c) Gợi ra đối tượng biểu cảm và gửi gắm cảm xúc.
Tự sự, miêu tả nhằm khơi gợi cảm xúc, do cảm xúc chi phối chứ không nhằm mục đích kể, tả lại sự việc, phong cảnh.

5 tháng 11 2016

b) - Miêu tả : Bàn chân bố

- Tự sự : Bố đi sớm về khuya - Buổi tối ngâm chân vào nước muối

=> Ở đây , niềm hồi tưởng đã chi phối việc miêu tả và tự sự . Miêu tả trong hồi tưởng đã giúp bộc lộ cảm xúc của người con với người cha , đó là thương cuộc đời vất vả lam lũ của bố .

c) Tự sự và miêu tả trong bài văn biểu cảm góp phần khắc họa rõ nét tình cảm , cảm xuc và khơi gợi được tình cảm ở nơi người đọc . Tuy nhiên , trong bài văn biểu cảm tự sự và miêu tả chỉ nhằm khêu gợi cảm xúc , do cảm xúc chi phối chứ k nhằm mục đích kể chuyện hay miêu tả đầy đủ sự việc , phong cảnh

chúc bn hok tốt ! ^^

21 tháng 11 2016

- Miêu tả : + ngón chân : khum khum bám vào đất

+ gan bàn chân : xám xịt , lổ rỗ , khuyết 1 miếng

+ mu bàn chân : móc trắng , bong da , . . .

=> cho thấy người con rất thương bố

- Tự sự : kể về công việc hàng ngày của bố

=> biểu cảm công việc của bố rất vất vả

Tác dụng : làm chô tình cảm của người con dành cho bố thêm cụ thể , sâu sắc hơn .

Nhớ LIKE nhé !