Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
bạn tham khảo bài của tớ nha
Hà Nội, ngày 14 tháng 11 năm 2020
Minh thân mến!
Lâu lắm rồi chúng mình không gặp nhau. Cậu vẫn khỏe và học tốt chứ? Còn tớ vẫn khỏe và duy trì lực học giỏi. Tớ vẫn nhớ như in ngày nào chúng mình ngồi bên nhau nói về ước mơ của mình và đều có chung một ước mơ về sau làm bác sĩ để chữa bệnh cho người thân và những người không may bị mắc bệnh. Thế cậu vẫn theo đuổi ước mơ đó chứ, còn tớ thì vẫn học tập tốt để về sau có thể biến ước mơ trở thành hiện thực. Nhưng theo tớ làm bác sĩ rất khó nên chúng ta phải thi đua nhau học thật tốt thì mới làm bác sĩ được. Tớ chúc cậu khỏe và luôn theo đuổi ước mơ làm nghề cao quý đó. Tớ mong hè sau chúng mình sẽ gặp nhau.
Bạn thân của cậu
Minh Đức
Bài làm
Tuổi thơ của chúng ta, ai cũng có những ước mơ, những dự định sau này, lớn lên sẽ làm gì phải không các bạn? Hôm nay, mình sẽ nói về những dự định, công việc mà mình mơ ước để các bạn cùng biết nhé!
Ngày nào đi học, mình cũng đi ngang qua ngã năm gần nhà. Nơi ấy, xe cộ tấp nập suốt ngày đêm, mình thường thấy một chú công an đứng ngay ở giao lộ không ngừng điều khiển cho xe cộ lưu thông. Đó là một thanh niên có dáng người to lớn, vạm vỡ, nước da bánh mật, mặt vuông đầy đặn, đôi mắt trong sáng nhanh nhẹn. Chú đứng đó, ngày nào cũng như ngày nào tại vòng xoay ngã năm như một vị chỉ huy oai vệ. Miệng cầm còi, hai cánh tay thay mệnh lệnh, đưa lên hạ xuống, sang trái sang phải, dòng người và xe cộ cứ như thế dừng lại, tuôn đi một cách trật tự nề nếp. Thỉnh thoảng có một vài chiếc honda đậu chớm quá vạch sơn trắng, nhô lên làn đường, chú thổi còi ra hiệu lùi lại. Tức thì những chiếc xe ấy vội lùi ra sau vạch trắng ngoan ngoãn như các cậu học sinh vâng lời thầy dạy. Chú làm việc một cách cần mẫn và nghiêm túc, không thiên vị một người nào.
Có một lần, ba cô gái ngồi trên một chiếc honda vù tới ngã năm nhấn ga, bấm còi inh ỏi, làm cho một số người đi đường yếu bóng vía vội dạt vào hai bên lề. Chú công an liền giơ tay ra hiệu, miệng tuýt còi, ra lệnh dừng lại. Chiếc xe tạt vào lề. Cả ba cô ngượng ngùng nói lời xin lỗi. Chú công an mỉm cười rồi từ từ rút biên lai thu phạt. Đưa tờ biên lai cho các cô, chú còn dặn thêm: "Lần sau các cô cẩn thận thực hiện đúng luật giao thông. Một cô gái nhảy xuống đón ô-tô buýt, không được chở ba". Lời nói nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát. Cô gái cầm tay lái thật bất đắc dĩ ngoái lại nói với cô bạn ngồi sau cùng: "Cậu đứng đợi mình ở đây, mình sẽ quay lại đón cậu", rồi chu cái miệng về phía chú công an đang quay lưng về phía ngã năm lẩm bẩm điều gì đó không biết, nhấn ga cho xe vù đi. Cứ thế chú điều khiển dòng người và xe cộ lưu thông được thuận lợi, không một tai nạn nào xảy ra ở giao lộ này.
Các bạn ạ! Mình rất cảm phục phong cách làm việc của chú vừa có tình lại vừa có lí. Mình mơ ước sau này lớn lên mình sẽ đi làm cảnh sát giao thông giữ gìn an ninh trật tự cho đường phố. Một công việc vất vả nhưng vô cùng thú vị, oai vệ như một người chỉ huy.
Minh Thư thân!
Mùa xuân đã thay áo, rồi mùa hạ qua đi… và cứ thế thời gian cứ lẳng lặng trôi đi. Một năm rồi phải không Như? Vậy mà chúng mình vẫn xa nhau biền biệt, chưa một lần gặp lại. Mình ao ước có một ngày nào đó Thư sẽ có mặt ở Thành phố Thái Nguyên này, lúc ấy sẽ vui biết chừng nào! Còn bây giờ chúng mình đành gặp nhau trên cánh thư ngắn ngủi này vậy.
Thư ơi! Cậu có khỏe không? Thành phố của cậu có gì vui kể cho mình nghe với nhé! Thư này! Mình muốn trao đổi với cậu một chuyện vô cùng quan trọng. Nghe xong, cậu mong hãy góp ý cho mình. Tuần vừa rồi, trường mình tổ chức một chuyên xe đưa những học sinh đạt thành tích học tập xuất sắc đến thăm một trại thương binh cách thành phố Mỹ Tho chừng hai mươi cây số. Sau chuyên đi ấy trở về, trong mình xuất hiện ước mơ trở thành bác sĩ và sẽ xin về ngay trại thương bịnh này công tác. Thư biết không? Mình đã phải rơi nước mắt trước, tình cảnh của các bệnh nhân – các chú ấy cũng bằng tuổi bố mình ấy – bị nhiễm chất độc màu da cam. Sức khỏe các chú ấy mỗi ngày mỗi yếu đi. Nhìn cảnh ấy, mình không cầm được nước mắt. Các chú ấy đã hy sinh quá nhiều rồi, hy sinh cho tương lai đất nước, cho chính chúng ta hôm nay đấy, phải không Thư? Bởi vậy mà sau chuyên đi ấy, mình quyết tâm sẽ đi vào ngành y, góp một phần công sức và tình cảm nhỏ bé của mình xoa dịu nỗi đau cho các chú ấy. Ước mơ của mình thê đấy. Thư hãy góp ý cho mình nhé!
Mình tạm dừng bút đây. Chúc Thư và gia đình vui khỏe. Nhớ hồi âm cho mình nhé.
Bạn gái thân Phương Thảo.
Chiếc váy hôm nay em mặc là quần váy.Nó là quần giả váy vì em không thích mặc váy.Chiếc quần có dọc kẻ ngang và dọc màu xám và đỏ.Bao phủ là màu đen.Chiếc quần có đai rộng cho thoải mái.Nó được trang trí hai chiếc túi khâu hai chiếc sợi dây bông dài.Đây là chiếc quần váy mà em thích nhất nên sẽ giữ nó cẩn thận.
Mình nhanh nhaats k mình^^^^^^^
Khi thực hiện được ước mơ của mình, mình sẽ vui sướng và cảm thấy hạnh phúc khi ước mơ nhỏ nhoi đó đã được thực hiện