"- Em thích anh !Cô đưa bó hoa cho anh. Nhật Vũ không nói gì, tay vẫn đút nguyên trong túi quần.- Này, Trần Mộc Diệp, cô có biết là cô rất phiền phức hay không ?Cô cười :- Ai bảo anh cướp trái tim của em làm gì cơ ?- Cô thích tôi là chuyện của cô nhưng tôi cực kì không thích cô ! Bây giờ tôi không thích cô thì mãi mãi về sau tôi cũng không bao giờ thích cô !Anh phũ phàng xổ một tràng dài vào mặt...
Đọc tiếp
"- Em thích anh !
Cô đưa bó hoa cho anh. Nhật Vũ không nói gì, tay vẫn đút nguyên trong túi quần.
- Này, Trần Mộc Diệp, cô có biết là cô rất phiền phức hay không ?
Cô cười :
- Ai bảo anh cướp trái tim của em làm gì cơ ?
- Cô thích tôi là chuyện của cô nhưng tôi cực kì không thích cô ! Bây giờ tôi không thích cô thì mãi mãi về sau tôi cũng không bao giờ thích cô !
Anh phũ phàng xổ một tràng dài vào mặt cô. Cô không hề khóc như những cô tiểu thư kia, bởi vì đây là lần thứ n anh từ chối cô.
Cô thích anh từ năm học lớp 8, lúc đó anh học lớp 9, hai đứa chỉ hơn kém nhau có một tuổi. Gu của cô phải là một người ấm áp, ga lăng. Nhưng tại sao cô lại đổ gục trước một con người lạnh lùng và quyết đoán như anh chứ ?
Mỗi lần gặp anh, con tim không tự chủ được mà đánh trống bùm bụp, khiến cô không thể điều khiển được nó.
Và anh vẫn như vậy, vẫn là con người lạnh lùng, gặp cô là anh tránh cô như tránh tà. Cô thật sự có làm gì đâu mà khiến anh ghét mình như vậy ? Đơn giản là vì cô cứ mãi bám dính theo anh như keo dính ruồi vậy, nhiều lần anh đã khiến cô tổn thương, nhưng cô không bỏ cuộc...."
Hồi ức của cô kết thúc và...
" Bụp ". Từ trên tầng thượng, một cô gái rơi xuống...
Cô đã bỏ cuộc, cô không theo đuổi anh nữa. Từ lúc bỏ cuộc cho tới giờ...cô gặp rất nhiều rắc rối..Lũ Lam Duyệt Khuê thi nhau làm cô bị nhục nhã. Cô cảm thấy mình không thể ở lại với cuộc sống này nữa...
Cô đã suy nghĩ kĩ lưỡng trước khi nhảy lầu...
Mọi người đổ xô đến, Lam Duyệt Khuê đứng cười xấu xa với mấy con ả kia...
- Trần Mộc Diệp !!!
Tiếng anh hét chói tai vang lên. Anh chạy tới ôm cô đưa vào bệnh viện. Nhưng...