Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
d, Qua đoạn thơ, có thể thấy tác giả có một tâm hồn tinh tế, nhạy cảm khi cảm nhận khi cảm nhận mọi vật xung quanh thay đổi dù nhỏ nhất như ''chòm xoan hoa tím rụng''. Tác giả cảm nhận cảnh vật không chỉ bằng thị giác mà còn có cả thính giác, một tâm hồn nhạy cảm.
a Với nghệ thuật ngôn từ và việc sử dụng các biện pháp tu từ rất khéo léo của mình anh thơ đã làm hiện lên cho ta thây một khung cảnh của của một buổi chiều xuân thật ấm áp chan chứa tình đời tình người . Biện pháp nhân hóa trong đoạn thơ này được tác giả sử dụng vô cùng tinh luyện mà lại rất thành công . Hình ảnh của những con đò được nhân hóa qua động từ biếng lười gợi lên một khung cảnh vắng lạng không người đi đò của bến . Một năm với biết bao chuyến đò sang sông qua lại giờ đây con đò ấy được nghỉ nghơi được thư giãn mà với anh thơ con đò đang biếng lười nằm yên một chỗ tô đậm hơn cho bức trang xuân những màu sắc thật đẹp . HÌNH ảnh quán tranh cũng được tác qỉa nhân hóa qua từ đứng , ta thấy hiện lên trên bức tranh là ình ảnh của nhuengx ngôi quán nhà tranh chúng cũng giống như bến đò vậy cũng chìm trong vắng lặng , trong khung cảnh của buổi chiều xuân . Khung cảnh ấy hiện lên một cách mới nên thơ làm sao ! Không buồn tẻ không nhàm chán không đơn điệu nhưng ta lại cảm nhận được một khung cảnh thật gần gũi thật ấm áp qua BIỆN PHÁP NHÂN HÓA
b tiếp đén hiện lên là hình ảnh của những cánh bướm đa sắc màu , chúng như đang lượn lở mà trôi nhè nhẹ trên không trung mà khiến cho anh thơ phải thốt lên nhưng câu từ thật hay và xúc tích. Chắc có lẽ điều làm chúng ta thấy ấn tượng nhất trong từng câu thơ của bà là một phong trào đậm chất thơ mới . NHững chú trâu , chú bò đang thong thả gặm cỏ trên nền một bức tranh thiên nhiên đang nhuốm máu mưa bụi . Hình ảnh của một làng quê tuy yên tĩnh là thế nhưng chứa đựng biết bao những sự thanh binh , yên ả trong ngày xuân, nó được thể hiện rất rõ qua cahs dùng từ của anh thơ "cúi ăn mưa"
mihf triển khai luôn 2 đoạn văn trong đó có diễn đạt các ý rất đúng vs đề bài của bn . bn chỉ cần tóm tắt phep tu từ và phân tích một số tác dụng như trên là được
chucf bn hk giỏi và ngày càng có hứng thí vs môn văn nha
Bài 3 :
nhân hóa:đò lười biếng nằm,quán tranh đứng im lìm
thuộc kiểu:lấy những từ vốn chỉ hoạt động của người để chỉ hoạt động của vật
tác dụng:làm cho câu thơ thêm có hồn mượt mà trong nhịp điệu và sinh động,giúp con đò và quán tranh trở nên gần gủi
Những cơn mưa xuân đặc trưng nơi miền Bắc là những cơn mưa bụi li ti rơi nhẹ tắm mát cho chồi non ngọn cỏ thêm xanh tươi, mưa xuất hiện trong dòng thơ đầu tiên rất đỗi lặng lẽ trên bến đò vắng, cảnh vật thoáng buồn và chút tĩnh lặng, se thêm cái lạnh của tâm hồn bằng sự trống trải:
“Mưa bụi êm êm trên bến vắng,
Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi”
Từng giọt mưa mãi rơi hững hờ và “êm êm” trước mắt nhà thơ. Từ láy gợi tả hình ảnh những giọt mưa rơi nhẹ điểm xuyết cho khung cảnh, không ồn ào vồn vã hay nặng hạt mà có chút gì như chầm chậm theo từng khoảnh khắc thời gian.Bến sông thì thưa khách đi đò chiều, vắng mênh mông, không gian rộng hơn và sự trống trải lan tỏa vào tâm hồn.Con đò nhỏ sau một ngày làm việc chở khách ngược xuôi trên dòng sông quê hương bây giờ nằm đấy và lắng vào phút giây nghỉ ngơi, mạn đò lung lay theo sóng nhỏ, vô tình trôi bềnh bồng theo nước sông. Như thế đấy ta có cảm giác nhịp mưa rơi nhịp sóng vỗ nhẹ nhịp đò trôi hòa theo nhau tạo nên bức tranh giản dị nhưng sâu lắng bao cảm xúc. Ánh mắt nhà thơ chuyển hướng và cũng bắt gặp sự yên tĩnh đang bao trùm:
“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời”
Quán tranh được nhà thơ nhân hóa qua động từ “đứng”. Không chỉ là “đứng” mà là “đứng im lìm” và “trong vắng lặng”, từ láy nối tiếp động từ như nhân thêm sự trống vắng không chỉ riêng bến sông gây hiệu ứng mạnh trong khổ thơ.Nơi quán tranh này là trung tâm của hoang vắng và xơ xác khi ngày sắp kết thúc. Hoa tím rụng “tơi bời” vào những phút cuối của ngày dài. Dường như không chỉ con người mệt mỏi mà vạn vật cũng rã rời, trút bỏ tàn dư cuối cùng.Thời gian thì cứ mỗi phút trôi qua mang theo sự rộn ràng hối hả của ban ngày và thay thế là chiếc áo khá buồn tẻ vì cô đơn và vắng lặng khắp nơi.Khổ thơ thứ hai hiện lên bằng những hình ảnh được thu gọn vào tầm mắt nhà thơ:
“Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ”
Đường đê rộng đôi bờ chạy dài và mơn mởn bao ngọn cỏ xanh tươi, màu sắc của câu thơ chính là màu “biếc” của cỏ. Ngòi bút nhà thơ tạo những nét chấm phá màu sắc khá đẹp, cảnh thoáng buồn của khổ một bây giờ như được dung hòa lại bằng chính màu sắc của sự sống dù chỉ là ngọn cỏ. Đến đây không gian bớt đi màu tàn phai nhường chỗ cho màu biếc rạng rỡ, cái tĩnh lặng cũng tan dần theo tiếng vỗ cánh của đàn chim sáo đen đang sà xuống.Chúng vô tư như những đứa trẻ nghịch trên đồng qua cách miêu tả tinh tế “mổ vu vơ”. Không phải “mổ vu vơ” mà thực ra chúng đang mổ những con mồi bé nhỏ nhưng trong mắt nhà thơ hình ảnh đó khá là dễ thương và mang cảm giác thanh bình hạnh phúc vì cuộc sống tự do và khoáng đạt. Không dừng lại bấy nhiêu đó, hình ảnh tiếp theo mang lại cho độc giả cái nhìn hơi ngỡ ngàng vì những điều bình dị mà không bao nhiêu người cảm nhận được:
“Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió,
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa”
Gió lướt qua thổi mát khung cảnh và không ít lần làm nghiêng nghiêng cánh bướm, khả năng dùng từ láy khá là phong phú “rập rờn”,nhà thơ miêu tả cái cách chú bướm nhỏ muốn bay nhưng không sao vựơt qua sức ép của cơn gió nên đôi cánh kia cứ mãi chao đi chao lại theo làn gió thổi. Động từ “trôi” càng tô đậm thêm hình ảnh cánh bướm nhỏ bị cơn gió kia hững hờ mang đi. Từng đợt gió đến rồi đi và tiếp tục thổi cho cánh bướm mãi “rập rờn” chao nghiêng.Thấp hơn cánh bướm là những chú trâu bò đang từ tốn nhai cỏ non một cách “thong thả” , chậm rãi như tận hưởng hạnh phúc.Mưa vẫn còn rơi và vương hạt mưa lên ngọn cỏ cho ta cảm giác trâu bò đang thưởng thức chính “mưa”. Nhịp thơ không nhanh mà theo nhịp hoạt động của muôn vật. Đây là khoảng thời gian mọi thứ trở nên lắng đọng và chầm chậm trôi xua đi mỏi mệt dần tan biến.Đến khổ thơ cuối cùng của bài thơ, không gian mở rộng khắp phía và làm hoàn chỉnh bức tranh “chiều xuân” thơ mộng của thi sĩ Anh thơ:
“Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng,
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,
Làm giật mình một cô nàng yếm thắm
Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa.”
Quê hương tươi đẹp bởi những cánh đồng xanh rì ngọn lúa rung rinh xào xạc theo đợt gió thổi về, còn thấm đẫm những giọt mưa bụi lất phất. Lũ cò con lông trắng là hình ảnh gắn liền với ruộng đồng, với bầu trời thôn quê, với cơn gió mát chiều về, nghịch ngợm bay ra vội vàng hối hả làm xao động cả góc trời, chúng tung cánh tự do phiêu lãng và vô tình làm giật mình một cô gái nông thôn đang cần mẫn làm việc bởi âm thanh bay lên của những đôi cánh. Cô gái trong câu thơ vẫn chăm chỉ làm nốt những công việc cuối cùng của ngày sắp tàn và cũng là những gì hiện lên trước mắt nhà thơ sau chót. Khung cảnh thanh bình tràn đầy sức sống, hoạt động của muôn vật đã xây dựng nên nhịp sống vui tươi nơi đây dù thời gian trôi gần hết ngày.
Nghệ thuật sử dụng từ ngữ, khéo léo dùng ngòi bút của mình vẽ nên những hình ảnh bình dị nhưng thật ấm áp và chan chứa vẻ đẹp cuộc sống, bên cạnh đó theo dòng thơ mạch cảm xúc của người đọc được dâng lên và nhờ đó ta cảm nhận sâu nhất tình cảm cảm xúc của nhà thơ, đây chính là thành công khẳng định giá trị của bài thơ .
Đôi lúc nhịp thơ chầm chậm nhẹ nhàng sâu lắng đôi lúc lại mang đến cảm giác rộn ràng và vui vẻ, cả bài thơ như bài nhạc muôn giai điệu phong phú làm rung động trái tim suy nghĩ của người đọc bài thơ. Tấm lòng yêu thơ ca và yêu những gì thân thuộc giản dị của quê hương cùng tài năng là yếu tố quan trọng góp phần tạo nên thành công của bài thơ “Chiều xuân”.
Gợi ý:
a) Đó là không gian của buổi chiều mùa xuân trên quê hương đồng bằng Bắc Bộ. Buổi chiều thường gợi cảm giác buồn. Nó phù hợp với ý thức thẩm mĩ của thơ mới lãng mạn giai đoạn 1930 - 1945. Bởi vì văn học lãng mạn coi cái buồn, nỗi đau là một phạm trù thẩm mĩ.
Những hình ảnh quen thuộc: mưa bụi mưa xuân (mưa nhỏ), dòng sông, bến nước, con đò, quán bán hàng (quán tranh), hoa xoan tím rụng, con đê cỏnon mọc xanh biếc, con vật (trâu, sáo, bướm, cò), cánh đồng lúa, và con người xuất hiện.
Hình ảnh không xa lạ, gắn bó thân thiết với con người, có nhiều hình ảnh tiêu biểu cho:
- Sắc xuân: "chòm xoan hoa tím rụng tơi bời" "cỏ non tràn biếc cỏ".
- Khí xuân: "Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng".
- Nhịp sống lặng lẽ: "Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi”. Thưa vắng người qua lại. Vì thế " Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng".
Hoa rụng, mưa bụi bay, không gian tĩnh lặng tất cả gợi nỗi buồn man mácbuổi chiều quê. Nỗi buồn ấy từ lòng người nhuốm sang cảnh vật.
b) Sông trong không khí buồn tẻ bao bọc, Anh Thơ tìm đến thơ ca là biện pháp tự giải thoát. Tác giả để cho cái tôi của mình rung động trước cảnh vật quen thuộc bình dị. Đó là dòng sông, bến nước, con đò, rặng tre, bờ cỏ tất cả thấm một tình quê. Nói khác đi tình yêu quê hương đất nước đã bao trùm tất cả lên bức tranh quê buổi chiều xuân này.
Cảnh vật trong thơ cũng làm cho người đọc, người nghe thêm yêu, thêm quý quê hương đất nước mình. Bài thơ chắc hẳn làm sụt sùi những ai xa quê.
c) Sử dụng trí tưởng tượng, dựng lên không gian cảnh vật lặng lẽ buổi chiều xuân.
- Mưa bụi trên bến vắng
- Quán tranh nghèo trong vắng lặng
Tuy vậy, cảnh vật vẫn có hồn, có sắc khi nhà thơ khoác lên cảnh vật linh hồn con người:
- Đò biếng người nằm mặc nước sông trôi.
- Quán tranh đứng.
d) Sử dụng từ láy vừa có sắc thái gợi hình, gợi âm thanh: êm êm, im lìm, vắng lặng, vu vơ, rập ròn.
e) Miêu tả cái động để nói về cái tĩnh:
" Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra/ Làm giật mình một cô nàng yếm thắm". Con người đứng cảnh chiều xuân, trước đồng lúa xanh rờn thấm mưa xuân ướt lặng, cảm xúc cũng lắng xuống. Lúc cò con vô tình bay lên làm giật mình " cô nàng yếm thắm". Rõ ràng nhà thơ miêu tả cái động để nói về cái tĩnh.
Cái động ấy cũng một chút làm lòng người đang bâng khuâng bừng tỉnh.