K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Dạo gần đây, có một virus rất hot
Tên của em ấy Corona
Em từ đâu? Quê của em ở Vũ Hán
Đang bình yên bỗng chợt thoát ra

Chắc chắn ta nên đề cao cảnh giác
Đừng để em ấy phát tán
Chắc chắn ta nên quyết tâm tự giác
Để dịch bệnh không bùng cháy lên

Cùng rửa tay xoa xoa xoa xoa đều
Đừng cho tay lên mắt mũi miệng
Và hạn chế đi ra nơi đông người
Đẩy lùi virus Corona Corona

Luôn nâng cao sức khỏe
Và vệ sinh không gian xung quanh mình
Cùng nâng cao ý thức của xã hội
Đẩy lùi virus Corona Corona

Tuy nhỏ bé, nhưng mà em rất tàn ác
Bao người phải chết vì chính em
Tuy rằng khó, nhưng toàn dân đang cố gắng
Không để em tiếp tục lớn thêm

Chắc chắn ta nên nâng cao cảnh giác
Đừng để em ấy phát tán
Chắc chắn ta nên quyết tâm tự giác
Để dịch bệnh không bùng cháy lên

Cùng rửa tay xoa xoa xoa xoa đều
Đừng cho tay lên mắt mũi miệng
Và hạn chế đi ra nơi đông người
Đẩy lùi virus Corona Corona

Luôn nâng cao sức khỏe
Và vệ sinh không gian xung quanh mình
Cùng nâng cao ý thức của xã hội
Đẩy lùi virus Corona Corona

Từng y bác sĩ luôn luôn hết lòng
Từng người công nhân hay dân văn phòng
Người dân nơi đâu cũng luôn sẵn lòng
Việt Nam ta quyết thắng bệnh dịch, thắng bệnh dịch

Hôm nay ta sẵn sàng
Thì ngày mai ta luôn luôn vững vàng
Dù gian nan nhưng con tim không màng
Việt Nam ta quyết thắng bệnh dịch, thắng bệnh dịch

-Mọi người nhớ bảo vệ sức khỏe nhé!

1
16 tháng 3 2020

có ai thấy hay không

Dạo gần đây, có một virus rất hotTên của em ấy CoronaEm từ đâu? Quê của em ở Vũ HánĐang bình yên bỗng chợt thoát raChắc chắn ta nên đề cao cảnh giácĐừng để em ấy phát tánChắc chắn ta nên quyết tâm tự giácĐể dịch bệnh không bùng cháy lênCùng rửa tay xoa xoa xoa xoa đềuĐừng cho tay lên mắt mũi miệngVà hạn chế đi ra nơi đông ngườiĐẩy lùi virus Corona CoronaLuôn nâng cao sức khỏeVà...
Đọc tiếp

Dạo gần đây, có một virus rất hot
Tên của em ấy Corona
Em từ đâu? Quê của em ở Vũ Hán
Đang bình yên bỗng chợt thoát ra

Chắc chắn ta nên đề cao cảnh giác
Đừng để em ấy phát tán
Chắc chắn ta nên quyết tâm tự giác
Để dịch bệnh không bùng cháy lên

Cùng rửa tay xoa xoa xoa xoa đều
Đừng cho tay lên mắt mũi miệng
Và hạn chế đi ra nơi đông người
Đẩy lùi virus Corona Corona

Luôn nâng cao sức khỏe
Và vệ sinh không gian xung quanh mình
Cùng nâng cao ý thức của xã hội
Đẩy lùi virus Corona Corona

Tuy nhỏ bé, nhưng mà em rất tàn ác
Bao người phải chết vì chính em
Tuy rằng khó, nhưng toàn dân đang cố gắng
Không để em tiếp tục lớn thêm

Chắc chắn ta nên nâng cao cảnh giác
Đừng để em ấy phát tán
Chắc chắn ta nên quyết tâm tự giác
Để dịch bệnh không bùng cháy lên

Cùng rửa tay xoa xoa xoa xoa đều
Đừng cho tay lên mắt mũi miệng
Và hạn chế đi ra nơi đông người
Đẩy lùi virus Corona Corona

Luôn nâng cao sức khỏe
Và vệ sinh không gian xung quanh mình
Cùng nâng cao ý thức của xã hội
Đẩy lùi virus Corona Corona

Từng y bác sĩ luôn luôn hết lòng
Từng người công nhân hay dân văn phòng
Người dân nơi đâu cũng luôn sẵn lòng
Việt Nam ta quyết thắng bệnh dịch, thắng bệnh dịch

Hôm nay ta sẵn sàng
Thì ngày mai ta luôn luôn vững vàng
Dù gian nan nhưng con tim không màng
Việt Nam ta quyết thắng bệnh dịch, thắng bệnh dịch

-Mọi người nhớ bảo khỏe và phòng chống covid-19 nhé!

-Đừng quên ôn bài trước khi quay lại trường đó.

1
16 tháng 3 2020

😀

Tòa nhà cao lớn này vốn dĩ thưa thớt người, lầu ba lại còn là nơi có ít công nhân viên nhất. Đi vào nhà vệ sinh nữ, An Bạch khom lưng rửa tay. Cố Phức Nhiên biết rõ hắn có thói quen ở sạch, là một nam sinh đặc biệt khắt khe. Mà sự xuất hiện của nàng chính là điều ngoài ý muốn trong sinh hoạt của hắn."An An thật tri kỷ." Cố Phức Nhiên biết hắn vì cái gì mà rửa tay. Nàng liền lấy...
Đọc tiếp

Tòa nhà cao lớn này vốn dĩ thưa thớt người, lầu ba lại còn là nơi có ít công nhân viên nhất. Đi vào nhà vệ sinh nữ, An Bạch khom lưng rửa tay. Cố Phức Nhiên biết rõ hắn có thói quen ở sạch, là một nam sinh đặc biệt khắt khe. Mà sự xuất hiện của nàng chính là điều ngoài ý muốn trong sinh hoạt của hắn.

"An An thật tri kỷ." Cố Phức Nhiên biết hắn vì cái gì mà rửa tay. Nàng liền lấy khăn giấy lau khô hai bàn tay tinh tế của hắn, mà tay của nàng cũng trở nên khô mát theo.

Nàng vo giấy thành một cục rồi vứt bỏ, sau đó nắm tay hắn kéo vào phòng đơn khá rộng rồi khoá cửa lại.

"An An nhớ rõ phải bắn nhanh lên nha, còn phải đi về học nữa." Cố Phức Nhiên trêu chọc, vừa muốn xoay người lại bị hắn ôm chặt từ phía sau. Môi mỏng mổ lên cái cổ thiên nga thon dài của nàng.

Lần đầu tiên, hắn ôm lấy nàng từ sau lưng, Cố Phức Nhiên híp mắt dựa vào trên người hắn. Cặp mông no đủ vểnh ra sau lại cọ trúng thứ nóng cháy của hắn, càng cọ càng cứng.

Bàn tay to kéo dây áo hai bên của nàng xuống. Váy mềm bị hắn dùng một chút lực túm xuống, tuột theo bầu ngực. Hai vú tuyết trắng khiêu gợi nảy ra, kéo theo một độ cong mê người.

"A...... Núm vú ngứa qua......" Cố Phức Nhiên ngửa đầu rên rỉ, hưởng thụ sự vuốt ve của hắn nhưng rồi lại không thỏa mãn.

Bàn tay to từ phía sau vươn tới trước đùa bỡn. Tay An Bạch bắt lấy núm vú phấn hồng, hơi hơi dùng sức bóp, dùng móng tay mà khều cọ.

Cúi đầu liếm cổ nàng, bên tai là tiếng rên rỉ như mèo đêm động dục.

Cái mông cực kỳ co dãn của nàng sắc tình nghiền lên khiến dương vật của hắn trướng đến phát đau.

Hắn một tay xoa hai vú, một tay khác dùng sức vuốt ve cái bụng nhỏ bằng phẳng của nàng. Cảm thụ được nàng giống hệt rắn nước ở trong lòng bản thân vặn vẹo, kích thích vô số dòng điện.

"An An sờ thật thoải mái......" Cố Phức Nhiên thoải mái híp mắt. Vật cứng rắn ở mặt sau chọc xương cùng của nàng, khiến cho thân thể vừa ngứa lại vừa mềm.

"Sờ sờ tiểu huyệt cho tôi điii...... Phía dưới ngứa qua...... Chỗ phía dưới...... Muốn An An xoa xoa cho tôi......" Âm thanh mềm mại khát cầu lôi kéo.

Tay trái An Bạch vén váy nàng lên, chui vào bên trong quần lót của nàng. Âm mao rậm rạp cong cong quét qua bàn tay hắn. Ngón giữa tinh xảo thon dài tìm kiếm âm đế, rồi dùng sức nhấn một cái.

"A......" Cả người Cố Phức Nhiên không chịu khống chế nổi mà run lên. Mạch máu tựa hồ bị An Bạch nhấn một cái liền co chặt lại.

Tiểu huyệt đói khát mấp máy phun ra nước. Ngón giữa chỉ moi moi một chút đã dính ướt, rồi lập tức bắt đầu xoa ấn âm đế mẫn cảm nhất của nàng.

"An An xoa thật thoải mái...... Tiểu huyệt ướt đẫm luôn...... A......" Cố Phức Nhiên bị xoa nắn đến điện chạy đầy người. Theo động tác của hắn, nàng cầm lòng không đậu mà căng cơ thể hướng lên trên, đưa vú áp vào một bàn tay to khác.

An Bạch cảm nhận rõ thân thể trong lòng đã sớm không khống chế được. Hắn một bên xoa huyệt, một bên ấn bụng nhỏ của nàng áp xuống phía dưới mình. Hông cũng tự giác thúc lên phía trước.

Trước người là đầu ngón tay giúp nàng thủ dâm sau quần lót, phía sau lại là côn thịt thô to chạm dưới eo. Cố Phức Nhiên bị kích thích đến mức thân thể không tự chủ mà căng cứng phập phồng. Ngón chân mượt mà gắt gao cuộn tròn lại.

Mắt đen của An Bạch tất cả đều là bộ dạng rên rỉ phóng đãng của Cố Phức Nhiên. Hắn dùng ba ngón tay cùng lúc ra vào môi âm hộ đầy đặn và âm đế sưng to, trên dưới không ngừng. Dâm thủy chảy ra đầy một tay.

"Tay An An xoa sướng quá...... Côn thịt chọc ta cứng quá......"

Dù là một thiếu niên thanh tuấn, khí chất nho nhã nhưng nghe thấy tiếng rên rỉ dâm đãng như vậy, tim cũng đập cực nhanh, phảng phất như một đường liền đụng đến yết hầu, vành tai cũng ẩn ẩn run rẩy theo.

"A...... An An...... Ưm." Đầu ngón tay sơn móng của Cố Phức Nhiên gắt gao bám trên cánh tay gầy nhưng rắn chắc của hắn. Toàn thân theo động tác của hắn đong đưa.

An Bạch biết rõ nàng sắp nghênh đón cao trào, hắn hạ eo, cong người xuống dùng sức kéo quần lót của nàng xuống đầu gối, sau đó đẩy tốc độ tay nhanh hơn. Hô hấp thô nặng phả ra trên cổ nàng.

"Ọt ọt ọt......" Ngón tay ma xát khiến miệng huyệt chảy ra đầy nước nhớp. Tiếng nước cùng lúc phát ra nghe thấy cực kỳ hổ thẹn.

Dâm thủy vừa mới chảy ra liền bị ngón tay nhanh chóng ra vào mà hoá thành những bọt nước nhỏ vụn.

"Hôm nay An An kích thích quá...... Sờ sướng quá......" Nóng bỏng từ tiểu huyệt kéo đến khắp người, sau đó lại trở về tập trung trên bụng nhỏ phập phồng kịch liệt.

Bầu vú trước người nàng đong đưa dâm đãng, An Bạch nhìn thẳng, đột nhiên xoay người Cố Phức Nhiên đè trên cánh cửa để nàng đối diện với hắn. Đầu cúi xuống ngậm lấy núm vú của nàng. Đầu lưỡi đánh vòng quanh quầng vú sau đó lại dùng sức liếm mút.

"A...... Chậm một chút...... Tôi chịu không nổi......" Cố Phức Nhiên cảm giác âm đế một trận tê dại. Dòng điện đánh đến đại não trống rỗng, nàng quên hết tất cả mà rên rỉ. Tình dục như nước lũ đột nhiên kéo đến bao phủ cả người nàng.

Hai chân kẹp sát nhau cọ xát. Cao trào dẫn đến người nàng chảy ra một bãi dâm thủy, mãnh liệt phun ra trên tay An Bạch.

Cố Phức Nhiên nhũn chân quỵ xuống. Nàng tận lực chống đỡ thân thể, nhưng tiểu huyệt vẫn trực tiếp đặt trên bàn tay của An Bạch sớm bị che kín bởi dâm thủy.

Nàng ôm An Bạch, đưa miệng mình lên, đầu lưỡi chui vào khoang miệng hắn, câu lấy đầu lưỡi của hắn, triền miên lưu luyến mà trao đổi nước bọt.

Nước bọt của nàng ngọt ngấy, giống như vị ngọt trong suốt mà lại kích dục. Một lần lây dính liền phát tác, câu dẫn người ta muốn ngừng mà không ngừng được. Rời khỏi môi nàng, hô hấp của An Bạch thô nặng phả vào bên má nàng.

Tuy đã cao trào một lần nhưng không có cắm vào vẫn là tồn tại một khát vọng không được thỏa mãn, Cố Phức Nhiên kéo đứt một đoạn giấy vệ sinh cuộn tròn rồi nhét vào tay An Bạch. Sau đó tự mình kéo quần đồng phục rộng thùng thình của hắn xuống để lộ ra quần lót bao chặt một vật ẩn nấp đang vận sức chờ phát động.

Thật là có ý tứ, một thiếu niên thanh tâm, mặt ngoài cấm dục lại có một dương vậy thô dài dữ tợn như thế.

"Cứng đến phát đau sao?" Cố Phức Nhiên mị nhãn mê ly, đầu ngón tay xẹt qua mã mắt rỉ chút dịch trắng đục.

"Ừm......" An Bạch kêu rên ra tiếng, nhíu mày lộ ra khát vọng.

Cố Phức Nhiên nâng hai tay cầm lấy côn thịt to lớn, chút có chút không mà lay động: "Cậu làm tình thật không thích nói chuyện sao? Cậu càng không thích nói chuyện, tôi lại càng muốn câu dẫn cậu. Cậu thích tôi kêu ra tiếng không?"

An Bạch khó nhịn mà cong eo, âm thầm cắn răng, khẽ mở môi mỏng đáp: "Thích."

Cố Phức Nhiên cong một bên khóe miệng, ngữ khí mị hoặc: "Nhìn cậu nhẫn đến thống khổ như vậy, hiện tại cậu muốn như thế nào? Nói ra tôi nghe xem."

Nàng như yêu tinh thúc giục làm lý trí người nghe mất hết.

An Bạch rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay nàng dính phải chất dịch trắng đục của hắn, còn kéo ra cả một đường chỉ trắng, rồi đột nhiên lại đứt đoạn giữa chừng, tựa như lý trí bây giờ của hắn.

Da đầu tê dại, hạ thân lại càng trướng đau.

Hiện tại muốn như thế nào?

An Bạch không giữ được thần trí của chính mình nữa: "Cắm vào đi."

Nghe thấy âm thanh gợi cảm khàn khàn của hắn, Cố Phức Nhiên đắc ý cười. Ánh mắt nhìn theo một giọt mồ hôi chảy xuống cái cằm tinh xảo của hắn.

Về sau lại kiên nhẫn dạy dỗ thêm vậy.

"Làm theo lời cậu nói."

Nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đưa lưng về phía hắn chống tay lên cửa. Cặp đùi gợi cảm đứng thẳng tách ra. Quần lót bị kéo căng ở chỗ đầu gối. Còn váy bị xốc lên trên lưng, lộ ra bờ mông trắng nõn, có loại ảo giác vừa nhéo liền chảy ra nước.

Từ đôi chân hon dài thẳng tắp đi xuống là mắt cá chân nhỏ xinh. Nàng mang một đôi giày cao gót tám centimet, vẻ thon dài càng phảng phất dẫm nát thần trí của hắn.

Cố Phức Nhiên hạ thấp phần eo, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt dụ dỗ, trên mặt yêu mị toàn là ý cười.

An Bạch biết, thân thể gợi cảm của nàng trước nay đều không phải là độc dược.

Trí mạng nhất chính là nét cười trong mắt nàng.

0
Bàn tay của Trần Mặc Cảnh buông lỏng cổ tay Dương Hiểu Tình ra, ánh mắt anh cũng bắt đầu dịu nhẹ nhìn người con gái trước mắt hơn một chút. Hóa ra là từng thân quen, hóa ra hôm nay anh đã tước đoạt đi lần đầu của người anh từng coi là em gái hay là một chút vương vấn trong một khoảng nhất thời.Gió thoảng qua một hơi lạnh nhè nhè, gương mặt tuấn mỹ dần giãn ra cho đến khi Dương...
Đọc tiếp

Bàn tay của Trần Mặc Cảnh buông lỏng cổ tay Dương Hiểu Tình ra, ánh mắt anh cũng bắt đầu dịu nhẹ nhìn người con gái trước mắt hơn một chút. Hóa ra là từng thân quen, hóa ra hôm nay anh đã tước đoạt đi lần đầu của người anh từng coi là em gái hay là một chút vương vấn trong một khoảng nhất thời.

Gió thoảng qua một hơi lạnh nhè nhè, gương mặt tuấn mỹ dần giãn ra cho đến khi Dương Nhược Thiếu đến gần.

Điệu bộ của cuộc gặp mặt lên đến cao trào, Dương Nhược Thiếu không hề có chút thay đổi nào về thái độ. Ông nhìn Trần Mặc Cảnh với ánh mắt sắc lạnh, một tay vẫn đúc túi quần bước đến.

" Không phải tao đã cảnh báo mày rồi sao? Đừng đặt chân lên nước Mỹ này khi Hiểu Tình còn ở đây " Dương Nhược Thiếu rút tay ra khỏi túi quần, bàn tay gân guốc ấy của ông có thể coi là thứ biểu hiện tốt nhất cho sự tức giận hiện tại.

Cổ áo còn nhăn nheo của Trần Mặc Cảnh ngay sau khi bị ông túm lấy, cả người anh liền bị  quật ngã một cách dễ dàng. Thân xác cậu thanh niên có thể nói trong cảnh tượng này dù có mang thân hình nóng bỏng, gương mặt tuấn mỹ thì bị hạ gục bởi một ông bố đã 48 tuổi thì chẳng có gì để nói. 

Trần Mặc Cảnh chống tay ngồi đứng dậy rất dễ dàng, anh cũng chẳng phải cậu nhóc năm xưa muốn đánh là đánh, muốn vứt đâu thì vứt nhưng với một người đi trước mà anh đã mang ơn như Dương Nhược Thiếu. Anh chỉ có thể cúi đầu để tôn trọng ông.

Khẩu miệng Trần Mặc Cảnh định mở lời nhưng lại nín thinh, anh đưa bộ dạng lạnh lùng ra để chịu đòn thay vì nói một lời với Dương Nhược Thiếu. 

Một lần nữa cho anh cảm nhận, cú đá chân của ông quá mức một người tầm tuổi đó, trong người ông gần như vẫn đang sống ở cái tuổi 30.

Dương Nhược Thiếu cúi người xuống, nắm chặt lấy cổ áo Trần Mặc Cảnh khẩu miệng đầy sức khinh bỉ ." Dù là con gái tao sai, dụ dỗ mày hay không.. Thì tao nói cho mày biết. Lệnh cấm  bước chân lên nước Mỹ là tao đưa ra, mày là người chấp thuận " 

Trần Mặc Cảnh chưa trả lời, anh chỉ đưa mắt nhìn người con gái đã giảm đi đến mấy phần nhiệt độ trong cơ thể. Dương Hiểu Tình bây giờ khác với vài tiếng trước còn cầu xin anh, cô ấy hết sức lạnh nhạt. Đôi mắt xinh đẹp trong như làn nước giờ chứa đầy những hận thù gẩn màu đục.

" Chú Dương, lần này là cháu có việc " Anh ta không phải điệu bộ cầu xin, không phải là giọng nói sợ hãi. Mà tất cả đều xuất phát ra từ cõi lòng giá lạnh như một viên pha lê, cứng rắn, kiên cường, khó sứt mẻ.

Dương Hiểu Tình cả người đau nhức, cô không còn trụ nổi nữa nhưng gương mặt từ khi biết người thanh niên đó mang cái tên Trần Mặc Cảnh thì đến cả một ánh nhìn cũng khiến anh ta cảm thấy nhói lòng. Cô không nghĩ thời gian nhanh trôi, anh cũng thay đổi quá nhiều, từ tóc, cách ăn mặc, cả khuôn mặt nữa. Gương mặt ấy có nét đẹp cuốn hút ánh nhìn, vẻ đẹp tuấn mĩ của một người hai mươi tám tuổi sao cô lại không nhận ra dù chỉ là một chút quen thuộc. Hay là đã quên.. nếu đã quên sao còn đau nhói ở lồng ngực chứ?

" Ba được rồi, chuyện xưa bỏ qua đi. Con mệt rồi " Dương Hiểu Tình cố nhấc những bước chân đau đớn đến tê liệt về phía chiếc xe đỗ hiên ngang giữa đường phố.

Dương Nhược Thiếu im lặng vài giây nhìn đứa con gái đang cố tỏ ra mạnh mẽ của mình, ông buông cổ áo Trần Mặc Cảnh ra rồi quay lưng rời đi. 

Dương Hiểu Tình bước đến bậc thang thứ hai thì được ba bế bổng lên đi thẳng về phía xe, ông ấy vẫn dịu dàng như trước với cô. Ông ấy không quan trọng cô bị vấy bẩn, việc ông quan tâm là cô có an toàn không?

Chiếc xe chạy với tốc độ nhanh về căn biệt phủ phía bắc nước Mỹ..

Dương Hiểu Tình khi về đến nhà không gặp Hàn Như Tuyết, có lẽ bà ấy mệt mỏi nên đã chợp mắt rồi. Dương Nhược Thiếu cũng hiểu cho lần đầu của con gái mình, ông bế cô về tận phòng kéo chăn đến ngang bụng. 

" Nghỉ ngơi đi, mẹ con chưa biết đâu. Đừng lo " Ông đánh trúng tâm lí của cô, sự dịu dàng đó thoáng qua đủ cho Dương Hiểu Tình bớt bất an.

[... ]

Hai ngày thoáng qua, Dương Hiểu Tình chỉ nhốt mình ở trong phòng. Hiện tại cô chưa ổn định được tâm lí, cô vẫn chưa tin mình gặp lại người đó trong một hoàn cảnh thảm hại như vậy .

Cũng không phải là giam giữ mình mãi trong nhà, ngày thứ 3 không còn quá áp lực với Dương Hiểu Tình. Cô cũng chịu khó tìm chỗ khuây khỏa bản thân, nhưng đi đâu cũng phải có người của ba đi theo cũng có chút bất tiện.

Ở gần cuối phía bắc của nước Mỹ, nơi hàng loạt những tay thiện xạ ngầm tụ tập để so tài với nhau. Đây là lần thứ ba trong đời Dương Hiểu Tình đặt chân đến đây, có lẽ đó sẽ là nơi mà cô có thể giải tỏa hết mọi thứ hiện tại.

Sự đón tiếp với một mĩ nữ nhỏ tuổi ở đây luôn nồng nhiệt như lần đầu cô đặt chân đến, mọi người ở đây rất thoải đó là điều duy nhất cô nghĩ nơi đây hợp với mình. 

" Chị Tình, đến rồi sao? " Có lẽ mọi người ai cũng thắc mắc tiếng gọi này, cậu ấy là em trai cô _ Dương Tử Hàn. Một người bỏ học để đến đây pha chế rượu hay cũng là để bắt chuyện với mấy tên trong giới đen.

Dương Hiểu Tình đưa bàn tay lên chỉ tín hiểu cho mấy tên vệ sĩ ra ngoài được rồi. 

" Định vào chơi luôn, hay uống chút gì đây? " Dương Tử Hàn khoác vai cô, hai người cùng nhau bước vào thế giới bên trong. 

" Đi vào đã, ăn uống chút chị bao mày " 

Hai người dáng vẻ bước vào khiến ai cũng nhún nhường đường đi, tay nghề được Dương Nhược Thiếu đào tạo quả chưa bao  giờ khiến người đối đầu thua mà không nể. Sự hội gặp của Dương Hiểu Tình ở đây thì rất ít, ông cho cô học mấy thứ này là để tự vệ chứ không phải như Dương Tử Hàn. Là con trai nên việc ra nhập là sớm muộn của cậu nhóc vừa chớm đủ tuổi trưởng thành.

Trong căn phòng lớn chỉ có đến 3 nhân vật, người đàn ông lạ kia ngồi một phía mặt mũi bị che đi bởi chiếc mũ nhìn qua không có dung mạo. Dương Hiểu Tình cũng không để ý, cô nên tranh thủ thời gian trước khi Dương Nhược Thiếu có thể phóng xe tới đây đưa cô về.

" Tình, bạn em mới nhập được một loại hoa hướng dương giống khá tốt. Chị muốn trồng lại không? " Mũi đạn vừa kịp chạm đúng tâm thì Dương Tử Hàn lên tiếng. 

Người con gái đó đờ ra một lúc không nói gì, cô ngước mắt lên trần nhà hít một sâu rồi lên tiếng " Liệu nó có chết không? Đã năm năm nó chưa kịp nở đã chết rồi " 

Người đàn ông kia bỏ chiếc mũ đen ra, gương mặt đó quen thuộc đó chứ? Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy nói lên vài lời khiến trái tim nữ nhân gần như bị phá hủy." Tình, em chưa bỏ cuộc sao? "  

Gương mặt Dương Hiểu Tình nghệt ra, hóa ra cái duyên số giữa cô vào anh lại dài đến vậy? Lại gặp rồi.. 

" Chúng ta thân mật đến vậy sao? Trần Mặc Cảnh qua năm năm anh cũng hiểu mà " Giọng nói cô lành lành đáp lại anh, cô chưa từng nghĩ sẽ có sự gặp mặt anh trùng hợp đến vậy.

Dương Tử Hàn ánh mắt đục ngàu nhìn Trần Mặc Cảnh, năm đó nếu không phải cậu còn quá nhỏ tuổi thì có thể lôi bước chân anh ta lại, ép anh ta  nói với chị ấy một lời xin lỗi. Hay có thể bay qua Anh Quốc nói với anh ta, hồi đáp những bức thư, cuộc gọi, tin nhắn của chị tôi đi." Một người đàn ông thất hứa đến năm năm quay lại.. Không đáng đâu Trần Mặc Cảnh " 

" Tôi không đáng cũng không cần cậu lên tiếng " Trần Mặc Cảnh hết sức lạnh nhạt, sự cao ngạo, lòng tự tôn trong anh ta vẫn còn rất cao. 

Bóng người đó lướt qua người Dương Hiểu Tình mang theo mùi hương lạ, anh ấy thay đổi thật rồi đó chứ? Chẳng phải anh ấy thích mùi dịu nhẹ đan xen chút cố điển và đồng thời thể hiện được con người mình ở trong giới thượng lưu sao?  Anh ấy khác rồi...

" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền "

4
19 tháng 1 2019

hay quá

An Bạch gian nan nuốt nước bọt, âm thanh khô khốc nói: "Hôm nay, tôi thấy cô đổi váy, lại không phải là cái buổi sáng.""Vậy cậu liền cho rằng tôi đi ra ngoài cùng nam nhân khác lên giường đúng không?" Cố Phức Nhiên oán hận trừng mắt hắn: "Tôi chỉ lỡ làm đổ ly nước cho nên làm dơ cái váy kia mà thôi.""Tôi sai rồi." Ngữ khí An Bạch nghiêm túc. Đôi mắt thâm thúy ở trong đêm tối tỏa...
Đọc tiếp

An Bạch gian nan nuốt nước bọt, âm thanh khô khốc nói: "Hôm nay, tôi thấy cô đổi váy, lại không phải là cái buổi sáng."

"Vậy cậu liền cho rằng tôi đi ra ngoài cùng nam nhân khác lên giường đúng không?" Cố Phức Nhiên oán hận trừng mắt hắn: "Tôi chỉ lỡ làm đổ ly nước cho nên làm dơ cái váy kia mà thôi."

"Tôi sai rồi." Ngữ khí An Bạch nghiêm túc. Đôi mắt thâm thúy ở trong đêm tối tỏa sáng.

"Màng trinh của tôi là tên hỗn đản nào đâm thủng?" Cố Phức Nhiên nhìn thẳng hắn, ngữ khí sắc bén.

"Thực xin lỗi." An Bạch nghiêng người nằm xuống: "Về sau sẽ không như vậy nữa."

Cố Phức Nhiên không nói nữa, quay đầu lại, nằm thẳng nhìn chằm chằm trần nhà.

An Bạch không dám ngủ, bồi nàng trợn mắt, tim hắn đập càng lúc càng nhanh.

Cố Phức Nhiên chính là nhìn không thuận cái bộ dáng bình tĩnh không thèm biểu lộ cảm xúc của hắn. Chỉ có xét nát sự bình tĩnh của hắn, trong lòng nàng mới thoải mái.

Nghĩ như vậy, Cố Phức Nhiên đột nhiên xoay người ôm cổ hắn, hôn lên hắn. Tay mềm mại phất qua cơ bụng đã hơi thành hình của hắn, dời xuống phía dưới cầm lấy dương vật.

Dòng điện trong nháy mắt chạy từ bụng nhỏ đi xuống phía dưới. Cả người An Bạch không nhịn được run lên. Cự thú dưới người chính thức bị nàng đánh thức.

Cảm thụ được dục vọng của hắn, Cố Phức Nhiên gợi lên khóe miệng. Đứng dậy đi lấy áo mưa, ném một cái cho hắn. Nhìn đôi tay tinh xảo cấm dục của hắn xoa xoa dương vật bừng bừng phấn chấn, ai sẽ tưởng tượng được học sinh giỏi ngày thường nho nhã lại sạch sẽ đệ nhất trong trường, ban đêm sẽ cùng phụ nữ triền miên giao hợp như vậy.

Cố Phức Nhiên cởi váy ngủ áp đảo hắn, ngồi trên bụng nhỏ tinh tráng của hắn. Côn thịt chót vót dán phía sau rãnh mông của nàng. Nàng có thể cảm nhận rõ cây gậy đó nóng bỏng cứng rắn thế nào. Thân mình không khỏi ngày càng mềm.

Tuy không có bật đèn, nhưng An Bạch biết rõ biểu tình của nàng giống hệt đôi mắt kia, có thể hút cạn máu người. Nàng quyến rũ ngồi trên người hắn, là chúa tể của hắn.

"Muốn tôi sao?" Cố Phức Nhiên cúi người, ghé vào bên tai hắn hỏi. Bầu ngực cup D rũ xuống, đầu vú quét qua ngực hắn, có chút hơi ngứa và thiếu thiếu.

An Bạch không đáp lời. Đôi tay ôm eo mềm nhuyễn của nàng, hạ thân bất an rung động một chút.

Cố Phức Nhiên hôn môi rồi cổ hắn, càng tới gần xương quai xanh càng dùng sức. Thời điểm đến gần ngực liền hút ra một vệt đỏ. Cuối cùng cắn một cái trên đầu vú bên trái của hắn. Dùng đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa hắn.

An Bạch không nhịn được cắn răng, cơ mặt căng cứng, toàn thân tê dại, nóng muốn bốc hỏa lại phát không ra được.

Liếm láp toàn bộ ngực hắn xong, nàng giương mắt nhìn biểu tình ẩn nhẫn của thiếu niên. Giờ phút này, trên gương mặt thanh lãnh của hắn đã nhiễm đỏ ửng. Đầu tóc hỗn độn bất kham.

"Hô hấp của cậu biến thô nha...."

Cố Phức Nhiên kiều mị làm nũng với hắn. Cảm giác phần eo hơi hơi muốn bỏng, nàng khẳng định là hai bàn tay to đang dùng quá sức chọc họa.

"Sờ tôi." Cố Phức Nhiên cầm lấy đôi tay đang đặt ngay eo, dịch đến trên ngực mình, đòi xoa xoa ngực.

Thắt lưng tinh tráng của An Bạch dùng một chút lực, trực tiếp ngồi dậy. Hắn xoa vú của Cố Phức Nhiên, thịt vú từ khe hở giữa các ngón tay lộ ra. Hai bàn tay gom bầu ngực lại một chỗ. Bầu vú càng thêm mê người, hắn cúi đầu dùng đầu lưỡi dọc theo khe rãnh liếm một chút.

"An An...... Hút hút nó......" Cố Phức Nhiên rên khẽ, kêu tên hắn. Đôi tay xoa đầu hắn.

An Bạch cúi đầu, mở ra môi mỏng ngậm lấy đầu vú nhỏ.

"An An...... A, An An......" Cố Phức Nhiên lắc mông, ưỡn ngực mặc cho hắn liếm mút.

Toàn thân đều ngứa ngáy, hai chân nhỏ tách ra ở hai bên sườn An Bạch căng thẳng cuộn lên. Gót chân chà chà drap giường.

"An An......"

An Bạch trong lòng thỏa mãn, thân thể tràn ngập sức lực. Người phụ nữ ngày thường cường đại tiêu sái lại đang ngồi trên người mình, yêu kiều mềm mại rên rỉ, kêu tên mình.

Cả người An Bạch khó chịu. Ánh mắt hắn trầm mê trong tình dục đều là hình ảnh gợi tình của Cố Phức Nhiên. Nàng cúi đầu chôn ở cổ hắn dùng sức hô hấp, tham lam thở dồn dập.

"Cậu có thích không?" Cố Phức Nhiên ở trước ngực An Bạch hỏi. Đầu ngón tay của hắn đang nhéo nhéo đầu vú cứng rắn của nàng.

"Cậu có thích không......" Cố Phức Nhiên hỏi lại một lần nữa. Một bàn tay đột nhiên chụp lấy cái ót của nàng, dùng sức hôn lên nàng.

Đầu lưỡi duỗi vào cái miệng nhỏ, chơi đùa dây dưa với cái lưỡi của nàng. Nước bọt từ khóe miệng chảy xuống.

"Thao ta...... An An......" Cái miệng nhỏ của Cố Phức Nhiên liếm khoé miệng hắn, nâng eo lên.

An Bạch đỡ côn thịt trướng đau của mình, đẩy phần quy đầu to lớn đi vào miệng âm hộ lầy lội của nàng.

Cố Phức Nhiên dồn dập hô hấp, chậm rãi buông eo. Tiểu huyệt đói khát ăn hết côn thịt thô lớn vào, kịch liệt co rút lại, mang theo một tấc một tấc khát vọng.

Thân thể hoàn toàn mềm nhũn, nàng trực tiếp ngồi xuống. Côn thịt lớn trực tiếp cắm tới hoa tâm, ép ra đầy hoa dịch: "A......"

Toàn thân An Bạch như bị giật điện, dùng sức nhéo xuống mông nàng. Côn thịt lớn xỏ xuyên qua toàn bộ hoa huyệt, ép căng mỗi một tấc nếp uốn. Dịch nóng tràn đầy, sảng khoái đến da đầu tê dại.

"Sâu quá...... An An đi vào sâu quá......"

Cố Phức Nhiên biết hắn thích mình rên rỉ. Nàng rên rỉ càng hăng, hắn thao càng nhanh. Nàng ôm cổ hắn, phần eo lên xuống đều đặn. Vú trắng nõn rung lắc mê người trong sóng gió, nàng tùy ý mà hưởng thụ dương vật của An Bạch. Âm mao lần lượt cạ qua bụng nhỏ rắn chắc của hắn.

Thấy nàng càng ngày càng vô lực, An Bạch ôm sát nàng, dùng kỹ xảo cùng nàng lăn lộn. Ánh mắt Cố Phức Nhiên mềm xuống, trực tiếp tách chân thon dài gác trên vai hắn.

Thắt lưng An Bạch tràn ngập sức lực dùng sức thọc vào rút ra. Tiểu huyệt ướt đến không chịu nổi, càng cắm càng sâu.

"An An thật khoẻ...... Không cần......" Cố Phức Nhiên bị hắn một phát đi vào hoàn toàn. Tiểu huyệt phảng phất như bị cắm hư.

Côn thịt tùy ý rút ra lại tận lực cắm vào. Thịt mềm dùng sức hút chặt thân gậy. Bụng nhỏ dùng sức, toàn bộ hoa huyệt đều xoắn chặt.

Hoa huyệt bị côn thịt cắm quá nhanh khiến cho dâm thủy biến thành bọt nước ở mép âm mao rậm rạp. Môi nhỏ của âm hộ đáng thương theo côn thịt lặp đi lặp lại động tác khép mở.

"Gọi tên tôi...... An An......" Cố Phức Nhiên khóc nức nở, mê muội thỉnh cầu nghe âm thanh của hắn.

"Cố Phức Nhiên......" An Bạch đâm một cái liền gọi tên nàng một lần: "Cố Phức Nhiên......"

Từng chút từng chút, nhìn người dưới thân bị hắn đâm đến nghẹn ngào rên rỉ, bị hắn đâm cho vặn vẹo không yên.

Ngay khi hắn gọi tên Cố Phức Nhiên lần thứ năm, bụng nhỏ của nàng liền run rẩy. Phần eo không chịu khống chế nhấc lên trên.

"An An...... Cắm hư ta...... Xin cậu, An An."

An Bạch dùng tốc độ nhanh hơn mà động. Côn thịt lớn dùng sức mà càn quấy thịt mềm. Nàng càng khóc nức nở rõ hơn, hắn thọc vào rút ra càng kịch liệt.

Tiếng va chạm ái muội cùng với tiếng khóc nức nở mảnh mai trộn lại một chỗ, An Bạch trầm mặc chạy nước rút. Cuối cùng ngay thời điểm nàng cao trào, hắn mới thả chậm tốc độ, nhìn nàng ngửa đầu rên rỉ.

Tóc đen tán loạn giống như muốn cuốn lấy yết hầu của hắn.

Hắn lại nhanh hơn, cắn răng đẩy nhanh tốc độ, nhưng bị hai chân đè trên vai cọ phải, hắn không kịp phòng bị mà muốn phóng thích ở trong cơ thể của nàng.

Trên mặt Cố Phức Nhiên sau cao trào vẫn hồng hào mỹ lệ như vậy, mang theo ý cười tà tứ, nàng vô lực lôi kéo cánh tay hắn để cho hắn nằm xuống. Sau đó, ngồi quỳ xuống, cởi áo mưa của hắn ném xuống, gắt gao cầm lấy dương vật cứng rắn nóng bỏng. Ngón tay cái đè trên mã mắt dinh dính dịch trắng đục.

Chỉ kém một bước nữa là bắn tinh, An Bạch bị dục hỏa lấp kín người. Toàn thân run rẩy, đến ánh mắt cũng đang run rẩy, cảm giác thống khổ không biết tên thổi quét qua toàn người. Hắn hơi hơi cuộn tròn, ẩn nhẫn mà nhìn Cố Phức Nhiên.

"Lần này biết sai rồi sao? Về sau còn dám không tin tôi nữa không?" Cố Phức Nhiên cười xấu xa chặn đứng cái miệng muốn bùng phát của hắn. Ngón cái xoa nhẹ trên mã mắt.

Nhìn cả người hắn bất lực mà run rẩy, bàn tay to gắt gao nắm chặt thành giường. Hắn tận lực khống chế xúc động, môi mỏng bật ra đáp lại: "Tôi sai rồi, tôi luôn tin mà."

Cố Phức Nhiên nghe xong vừa lòng buông ngón cái ra. Đã có tinh dịch từ mã mắt rỉ ra, một tay nàng nhanh chóng lên xuống, một tay khác mát xa hai viên cầu no đủ, tận tình tự tay giúp hắn thủ dâm.

Trái tim An Bạch vốn mắc kẹt ở yết hầu đã chịu trở lại đúng chỗ. Hắn ngửa đầu nhắm mắt hưởng thụ đôi tay của nàng. Cũng không quá lâu liền cao trào, côn thịt bắn tinh nhưng Cố Phức Nhiên vẫn như cũ thực hiện động tác xoa xoa cho hắn. Tinh dịch đặc sệt bắn lên trên cánh tay của nàng.

An Bạch rũ mắt nhìn một màn thối nát này, không nhịn được rên ra tiếng.

Vui sướng ngập đầu.

Sau khi bắn xong toàn bộ, Cố Phức Nhiên cúi người tiến đến bên tai hắn, lắng nghe tiếng thở dốc gợi cảm của hắn, môi đỏ khẽ mở, âm thanh như quỷ mị, chuyên câu lấy hồn phách người khác:

"Thực xin lỗi, tôi đã nói dối."

Hứng thú của tôi với cậu là vô tận.

--------

Không nghĩ sẽ giặt sạch váy, An Bạch trực tiếp ném vào thùng rác. Sau đó cầm lấy quần lót và áo ngực đi ra ngoài ban công phơi.

Trở lại phòng ngủ, đèn bàn sáng nhẹ xua bớt tối tăm, người trên giường vẫn giữ tư thế như cũ. Hắn an tĩnh leo lên giường, tắt đèn bàn, nháy mắt bóng đen tràn ngập tĩnh mịch.

Hắn thử đi vào giấc ngủ, gắt gao nhắm mắt lại.

Qua một hồi lâu, ngay khi hắn mơ hồ ngủ say, đột nhiên âm thanh Cố Phức Nhiên vang lên bên tai, phảng phất như xa xôi, nhưng lại rất rõ ràng:

"Cậu nói tôi không dư tinh lực ứng phó với cậu, mà tôi cũng thật sự mất cảm giác hứng thú với cậu...... An Bạch, sau đêm nay, tôi sẽ không tìm đến cậu nữa."

0
7 CÁCH TỰ TỬ XÌ TEEN NHẤT!!! ( không cười nhận gạch đá!ahihi!) Cách 1: DÙNG THUỐC NGỦĐặc điểm:Phải nói đây chính là cách tự tử rất nhẹ nhàng và đàng hoàng và cũng khá hữu hiệu: khả năng thành công lên đến 90%. Cách này được mọi lứa tuổi ưa chuộng bất kể quốc tịch, giới tính, tôn giáo… nhưng thường được phái yếu yêu thích nhất do tránh cảm giác sợ đau và sợ chết. Đơn...
Đọc tiếp

7 CÁCH TỰ TỬ XÌ TEEN NHẤT!!! ( không cười nhận gạch đá!ahihi!)

Cách 1: DÙNG THUỐC NGỦ

Đặc điểm:
Phải nói đây chính là cách tự tử rất nhẹ nhàng và đàng hoàng và cũng khá hữu hiệu: khả năng thành công lên đến 90%. Cách này được mọi lứa tuổi ưa chuộng bất kể quốc tịch, giới tính, tôn giáo… nhưng thường được phái yếu yêu thích nhất do tránh cảm giác sợ đau và sợ chết. Đơn giản là do chết trong khi ngủ, ngủ rồi không dậy nữa… nên nó cũng êm đềm như một giấc ngủ ngon rồi đi thẳng sang thế giới bên kia. Ngoài thuốc ngủ ra, có rất nhiều thứ thuốc đặc chủng khác có tác dụng giống như thuốc ngủ khi sử dụng liều cao, không theo hướng dẫn.
Cách thực hiện:
Chạy ra hiệu thuốc, dốc hết ví ra mà mua hết thuốc ngủ. Thiếu thì đi quán khác mua cho được… tầm 150 vỉ là đẹp. Nếu bị hỏi han có thể trả lời: “Cháu mua về để tặng noel bạn bè, cháu mua về tặng Valentine người yêu…
Sau đó , chui vào phòng khoá trái cửa, cách này mà để bị phát hiện lần đầu là lần sau khó sử dụng tiếp được nữa. Tốt nhất là thuê phòng trong khách sạn mà tự tử cho nó lịch sự, lại vừa được lên báo.
Tiếp theo đun lấy 1 lít nước sôi, đừng lấy nước lã không lại ỉa chảy, bất tiện lúc khám nghiệm tử thi. Uống cho bằng hết 150 vỉ thuốc mang về. Buồn ngủ giữa chừng cũng phải uống hết trước khi ngủ. Nếu không bị phát hiện thì như thế là chết rồi đấy, nhanh gọn nhẹ, lại tiện lợi.📷
Cách 2: NHẢY CẦU

Đặc điểm:
Cách này dầu sao cũng được tiếng là chết… vì nước. Nước sẽ chui vào mồm, vào miệng, vào mũi, vào rốn… làm tắc đường hô hấp, đếch thở được. Thế là die! Cách này đặc biệt không dành cho những người sợ chết, bảo con người ta nhảy từ trên cầu cao 10m xuống nước thì ít thằng nào dám làm, cũng không dành cho những người biết bơi, vì khi đang ngắc ngoải, giã gạo, thì sự đấu tranh sinh tồn xuất hiện, làm người ta bơi vào bờ như một chiếc xuồng máy… có khi còn bơi được với vận tốc 200km/h.
Cách thực hiện:

Tìm lấy con sông, hay hồ nào đó sâu sâu, vì nông thì khó mà chết được, tốt nhất là ngập đầu nguời cao 3m. Tránh sử dụng sông hồ gần nhà, không thì người quen đi ngang qua, nhìn thấy vớt lên lại khổ. Nếu có thời gian nên đi vài vòng du lịch để tìm một địa điểm thích hợp, có cảnh thiên nhiên tươi đẹp hoặc lãng mạn gì cũng được.
Nhớ mặc thật nhiều quần áo để cho nó nặng dễ chìm, người ta khó cứu. Chứ cứ trần truồng mà nhảy xuống, nhất là con gái thì con trai nó máu nhảy xuống cứu lắm, không chết được đâu. Đã vậy vớt lên còn bị xoa bóp, hô hấp nhân tạo… khổ hơn chết!
Người nào béo thì không nói làm gì nhưng ai gầy, muốn chết nhanh thì buộc cổ vào hòn đá nào đó, quẳng xuống sông, có muốn trồi lên cũng chẳng được. Thế là chết rồi đấy, sướng nhé!
Lưu ý:
Cách này không được ưa chuộng lắm, vì sau khi vớt xác trông rất xấu xí và hãi hùng, người trương nước như con hà mã, mắt lồi ra ngoài… Những ai muốn xác của mình xinh xẻo, đẹp đẽ để cho vào quan tài cho nó hoành tráng thì không nên dùng.
Cách 3: TREO CỔ

Đặc điểm:
Đây cũng là cách chết vì… nghẹt thở, nhưng khác với cách nhảy cầu, nghẹt thở ở đây là do dụng cụ tác động. cách này là một trong những cách tự tử được UNESCO bầu chọn là dễ nhát ma và doạ nạt thiên hạ nhất. Còn gì đáng sợ hơn là thấy một cái xác treo lủng lẳng trên trần nhà. Cách tự tử này cũng không làm hại đến thân thể nhiều lắm, chỉ có một vết hằn sâu nơi cổ… và làm bộ mặt tím ngắt như cà pháo. Tránh trường hợp treo cổ đứt đầu như bên 1rak.
Cách thực hiện:
Địa điểm không bó hẹp như uống thuốc ngủ và nhảy cầu. Chỉ cần tìm một nơi vắng vẻ bất kì, không người qua lại. Điều cốt lõi là phải có một vật chắc chắn cách mặt đất cao hơn 2m để còn mắc dây, có thể là một cành cây, xà ngang khung thành, hay quạt trần… nhớ là phải đủ chắc! Không rơi xuống đất thì lại là chết kiểu khác chứ không phải treo cổ nữa đâu.
Dây dùng để treo cũng phải thật chắc, đừng nên tiết kiệm dùng hàng kém chất lượng. Nếu không thì có thể sử dụng thắt lưng da, khăn quàng đỏ, dây thừng buộc lợn… tuyệt đối không được dùng chỉ. Để cho thêm phần ghê rợn thì trước lúc tắt thở cố thè cái lưỡi ra và trợn mắt lên… cho nó kinh.
Thắt nút đúng vào… Không biết thắt nút thì nhờ ai thắt hộ cho… rồi mang vào mà treo cổ.
Cách 4 : TAI NẠN GIAO THÔNG

Đặc điểm:
Đương nhiên đây không phải là chết một cách may mắn hay vô tình… mà là tai nạn có chủ định… nên cũng quy vào là tự tử. Đây là cách chết có phần hơi rồ dại, nhưng ai mà phẫn uất quá không tự kiềm chế được bản thân thì hay dùng cách này. Được cái nó chết cũng nhanh.
Lưu ý nhỏ:
Nếu chẳng may không chết ngay được thì sẽ quả là một đại hoạ cho thân chủ! Gãy chân, gãy tay, gẫy cổ, gãy… nhưng không chết. Tiếp tục sống thì không còn gì đau khổ bằng. Chưa kể đến cuộc sống thực vật. May mắn cho những ai chết ngay trên đường đưa đi cấp cứu.
Cách này được tạp chí Time đưa lên bìa báo trong tuần lễ hưởng ứng tự tử man rợ. Rất rùng rợn, ai nhìn thấy là hết muốn xơi cơm! Bạn sẽ có thể nát bấy như cục thịt băm… hoặc có thể thiếu cái đầu, thiếu mất khúc giữa hoặc… bị người khác tới hốt óc cho lợn ăn.
Cách thực hiện:
Cần phải tỉnh táo minh mẫn khi thực hiện, vì vậy hãy đợi đến lúc thật bình tĩnh rồi hãy làm. Làm cốc cà phê, hoặc làm bát phở 24. Nhớ chỉ ăn vừa đủ, chớ ăn nhiều vì không khéo lúc chết thức ăn văng tứ tung, người ngoài lại cho là chết vì bội thực thì xấu hổ lắm.
Ăn xong chưa? Ra đường cái, hoặc quốc lộ… tìm lấy một cái xe to nhất và đang phóng nhanh nhất. Định hướng thật rõ lối đi và cách thức.
Tiếp theo là chỉ việc phi cái đầu vào giữa ô tô, phải làm nhanh gọn, không tài xế nó giật mình, làm hỏng kế hoạch.
Nếu thực hiện tốt thì sẽ không có cảm giác đau, chỉ đánh ‘Bép’ hoặc ‘Nhoét’ một phát là hồn lìa khỏi xác… Dân tình bắt đầu xúm xít… kế hoạch thành công mỹ mãn.
Có thể lăn xuống dưới bánh xe ô tô nếu như người không quá béo hoặc quá khỏe, chỉ sợ ô tô lật người ta chết mà mình vẫn không chết.
Lưu ý:
Cách này nếu ai còn nghĩ cho gia đình thì cũng nên làm, thân thể không toàn vẹn có khi sẽ được trả giá bằng khoản tiền thằng tài xế phải chi. Tất nhiên lúc đó phải làm như vô tình lao đầu vào ô tô… chẳng may. Và người nhà sẽ ung dung nhận tiền đền bù thiệt mạng. Cách này cũng rất nổi tiếng, được đồn thổi, mọi người chỉ trỏ, được lên báo… Thậm chí còn được chúng nó lấy ngày tháng năm sinh mà quánh đề!📷
Cách 5: ĐIỆN GIẬT
Đặc điểm:
Đây có lẽ là cách gian nan, trí óc và khó khăn nhất, rất ít người sử dụng. Và nếu có thì toàn người có học… hoặc muốn chết một cách lạ lẫm!
Cách này với cả bị sét đánh cũng gần giống nhau, đều liên quan đến nguồn điện. Nhưng trước nay chưa thấy ai tự tử bằng sét bao giờ. Nhân tiện cũng sẽ để cập đến cách này.
Cách này cũng ảnh hưởng nhiều đến xác. Thường thì tóc sẽ cháy trụi, người sẽ đen thui, và bốc mùi khét khét giống thịt cầy nướng, xấu xí vô biên cương, thậm chí răng cũng đen luôn. Chết kiểu này là nhanh nổi tiếng nhất, của hiếm bao giờ cũng là của quý.
Cách thực hiện:
Khá phức tạp… vì cũng không rõ và nắm chắc được là có chết hay không. Tùy thuộc vào nguồn điện dùng để tự tử. Nếu dí tay vào ổ điện chắc … không chết mà còn tiền mất tật còn mang.
Nên tìm lấy các ổ cao thế trên cột điện, có hình đầu lâu xương chéo. Trèo lên đó… tìm mọi cách để dí tay vào nguồn điện, bạn sẽ được toại nguyện. Yêu cầu là phải có kiến thức cơ bản về điện cơ, điện lạnh, điện gia dụng, điện công nghiệp… thì mới biết chỗ nào giật chỗ nào không giật!
Lúc giật, chớ có rút tay ra ngoài. Cứ chạm vào điện cho đến khi không biết gì nữa. Nếu rơi xuống đất, có thằng nào nó đến cứu thì chửi và đuổi nó đi, đừng để nó lại gần, sờ tay vào người lại bị giật đùng đùng… mắc công thêm tội giết người.
Công phu hơn là cách chết do sét đánh: Khi nào trời mưa, trèo lên nóc nhà cao nhất của thành phố, cầm thêm cái cột thu lôi, và giơ cao lên đầu quơ qua quơ lại gây sự chú ý, chờ tới chừng nào… có sét! Đó là cách hữu hiệu nhất. Chứ trời mưa mà đứng dưới cây cổ thụ thì đến tết Mông Cổ chẳng có sét. Đến khi có sét thì chắc bạn cũng đã mệt, về nhà mà nghỉ rồi.
Lưu ý:
Không áp dụng cho những người không bị điện giật (chuyện lạ Việt Nam một đống).

Cách 6: NHẢY LẦU
cách này hợp với em nè nhung >>nhà em 7 tầng cơ mà
Đặc điểm:
Chết vì cách này rất an toàn, tiện lợi, lại không tốn kém. Rất thích hợp cho phái mạnh khi phá sản, thua lotto ĐB, bóng đá, người yêu bỏ… Đặc biệt dân chơi chứng khoán rất ưa thích cách này.
Mặt khác, chết cách này cũng chẳng đẹp đẽ gì cho lắm. Nếu may mắn thì chỉ bị nhỏ vài giọt máu mà chết vì chấn thương sọ não, còn nếu không thì có thể lìa đời trong khi óc một nơi, sọ một nơi, chân tay gãy gập vào nhau… khó coi lắm.
Cách thực hiện:
Tìm một nơi nào cao thật là cao, càng cao càng tốt, ít nhất là phải trên 5 tầng trở lên (báo chí chả vừa đưa tin có thằng rơi từ tầng 12 xuống còn không chết đấy thôi!). Tránh chọn nhà mình làm nơi thực hành, dù nhà bạn cao trên 5 tầng đi chăng nữa nhưng cũng không ai dám chắc là bạn có rơi trúng đầu một ai đó đang từ trong nhà bạn bước ra hay không.
Trèo lên nóc của toà nhà, đứng ra lan can, nhìn bốn phía xem có xe cộ đi lại không, nếu không có thì hẵng nhảy, còn nếu có thì chờ bao giờ ít xe qua lại thì hẵng chết, mất công rơi xuống bị xe nó cán qua thì hỏng hết cả xác.
Có bạn hỏi mình là thế liệu chọn cách này thì khi rơi tự do xuống đất, nên cắm đầu xuống trước hay cắm mông xuống trước cho… đỡ đau. Tao đố mày nhảy từ tầng 5 xuống mà cắm mông xuống trước được đấy, vỡ xương chậu mà chết thì cũng chẳng nhẹ nhàng lắm đâu!
Lưu ý:
Khi nhảy phải thật dứt khoát, bình tĩnh, đừng vì tham sống sợ chết, đứng mấp mé ở bên cạnh cái lan can mà người ta nhìn thấy, gọi công an hay cho người ra căng bạt bên dưới thì bằng hoà. Khi thấy đủ điều kiện (hướng gió, ít xe cộ, không có người qua lại…) thì lập tức rơi tự do ngay!
Trong quá trình rơi tự do, nên nhắm mắt, bịt tai vào. Tránh tình trạng đang bay thì nghe thấy tiếng người bên dưới bàn luận: “Ôi mẹ ơi, Người Dơi! Ủa, ôi! Superman rì-tơn mày ạ!”… rồi tức quá mà chết ngay trên không. Chết thế này tức tưởi hồn không siêu thoát được đâu.
Cách 7: MẤT MÁU

Đặc điểm :
Cách chết này là tổng hợp của rất nhiều kiểu chết mà nguyên lý cơ bản của nó là “đau quá mà chết”, hoặc “mất máu nhiều quá mà thăng”.
Bản thân người muốn chết phải có đôi chút hiểu biết về sinh học, cơ thể con người hay cái gì đó tương tự, để khi thực hành có thể biết rõ chỗ nào là mạch máu, chỗ nào nhiều dây thần kinh, giúp cho quá trình tự tử được diễn ra nhanh, gọn và dễ dàng.
Cách thực hiện:
Tìm bất cứ vật nào nhọn, cứng hoặc có khả năng gây sát thương cao (ex: dao lam, kiếm, súng, búa, liềm, gặt, lưỡi hái, móc câu, xi lanh…).
Chích, rạch, bổ, chém, cứa, găm…. vào chỗ nào có nhiều mạch máu trên cơ thể (cổ tay, cổ chân, ven, đầu, họng…). Mấy nhát đầu có thể sẽ rất đau, máu chảy rất nhiều nhưng đừng ngất , ngất lúc này là không chết đâu, tí tỉnh lại phải mất cống rạch lại từ đầu, mệt lắm.
Cứ rạch hay bổ như thế cho đến khi xung quanh toàn một màu đen thì thôi. Lúc ấy là bạn đã chết an toàn rồi đấy.
Lưu ý:
Cách chết này không có lưu ý, bạn cứ chết thoải mái, nhớ đóng kín cửa vào rồi hẵng chết nhé, kêu gào hét toáng lên hàng xóm nó không ngủ được nó sang nó đập chết luôn đấy!



0
Cổ Tích Bốn MùaKhi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:– ” Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi thật lòng yêu em! Xin hãy ở lại với tôi, chúng ta sẽ cùng dạo chơi đến tất cả những nơi mà em muốn. ”Nhưng! Mùa Xuân không yêu Mùa Hè và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên nóng...
Đọc tiếp

Cổ Tích Bốn Mùa

Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:
– ” Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi thật lòng yêu em! Xin hãy ở lại với tôi, chúng ta sẽ cùng dạo chơi đến tất cả những nơi mà em muốn. ”
Nhưng! Mùa Xuân không yêu Mùa Hè và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên nóng bỏng…và cứ thế hè sang đỏ lửa!

Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.

– ” Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa! Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, đừng đi anh nhé! ”
Nhưng! Với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt !

Thời gian rồi lại qua, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Băng giá cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu:

-” Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài tình ca hay nhất. Hãy ở bên tôi Mùa Thu nhé! ”
” Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi! ”
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn! Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết.

Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói:
– ” Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc ! ”
– ” Không mẹ ơi, con không yêu Mùa Xuân. Chúng ta hãy rời khỏi đây được không Mẹ? ”
Và họ ra đi….

Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh:” Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn? ”
Và mọi thứ chung quanh như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc….
Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước….??

2
24 tháng 2 2019

hay hạ hề

m sẽ áp dụng 

thank

_♥️_♥️_♥️_♥️_Có những vết cắt tuy đã chữa lành nhưng vẫn để lại sẹo.Có những ký ức tuy đã xóa mờ nhưng mãi là nỗi đau._♥️_♥️_♥️_♥️_Anh thích cô ấy, cô ấy không thích anh. Và anh nói với em: cuộc sống không công bằng. Vậy anh có biết em yêu anh từ rất lâu không? Cuộc sống có công bằng với em ko?_♥️_♥️_♥️_♥️_Anh, em biết em yêu anh. Nhưng em cũng biết, thế...
Đọc tiếp

_♥️_♥️_♥️_♥️_Có những vết cắt tuy đã chữa lành nhưng vẫn để lại sẹo.Có những ký ức tuy đã xóa mờ nhưng mãi là nỗi đau._♥️_♥️_♥️_♥️_Anh thích cô ấy, cô ấy không thích anh. Và anh nói với em: cuộc sống không công bằng. Vậy anh có biết em yêu anh từ rất lâu không? Cuộc sống có công bằng với em ko?_♥️_♥️_♥️_♥️_Anh, em biết em yêu anh. Nhưng em cũng biết, thế giới của anh không có em. Em chỉ có thể đứng cạnh nỗi đau và đứng sau hạnh phúc của anh._♥️_♥️_♥️_♥️_Đơn phương là thế, dù rất thích, rất muốn bày tỏ nhưng bản thân không cho phép. Vì em sợ rằng một mai sẽ không còn là bạn mà là người dưng._♥️_♥️_♥️_♥️_Vì em yêu anh thật lòng, trước hàng trăm lí do từ bỏ. Vậy nên đừng hỏi vì sao em luôn cố tìm ra một lí do để tiếp tục yêu.Vì em yêu anh thật lòng, trước hàng trăm lí do từ bỏ. Vậy nên đừng hỏi vì sao em luôn cố tìm ra một lí do để tiếp tục yêu._♥️_♥️_♥️_♥️_Đã có lúc em nhớ lắm nhưng vẫn giả vờ không có gì, muốn gặp lắm nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. Em thích lắm nhưng vẫn nói chỉ là bạn bè thôi. Muốn bày tỏ tình cảm lắm nhưng lại sợ không được đáp trả._♥️_♥️_♥️_♥️_Dù anh cứ hững hỡ với tình cảm của em nhưng xin đừng lạnh lùng quá như thế, đừng cắt đứt mọi liên lạc, để cho em cảm giác rằng mình đáng ghét đến thế này._♥️_♥️_♥️_♥️_ Em thương anh, thương anh rất nhiều. Nhưng có bao giờ anh dừng lại đâu đó, cảm nhận tình cảm em dành cho anh không? Hay anh mãi vô tâm, chưa từng một lần để ý đến em, chưa một lần nghĩ đến em. Vẫn luôn chỉ có em, âm thầm bên anh, âm thầm yêu anh._♥️_♥️_♥️_♥️_Yêu đơn phương là tự giày vò, tự khó chịu, tự giận dỗi, tự yêu thương, tự an ủi, tự trói buộc con tim vào một người vĩnh viễn không thuộc về mình. Mãi đứng sau nhìn người ấy hạnh phúc. Mà không dám bước thêm một bước, để nói với người ấy: em thích anh lâu rồi._♥️_♥️_♥️_♥️_

1
28 tháng 2 2022

điên à bn

1. Sự hiểu lầmTại Alaska có một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn. Đến thời kỳ người vợ sinh nở nhưng do sinh khó nên đã qua đời để lại đứa con.Người cha vì cuộc sống bận rộn, nên con không có ai chăm sóc. Vì vậy người cha đã đào tạo một con chó. Con chó này rất thông minh và biết nghe lời, có thể chăm sóc em bé được. Nó còn mang được bình sữa mang đến cho em bé uống.Một hôm...
Đọc tiếp

1. Sự hiểu lầm
Tại Alaska có một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn. Đến thời kỳ người vợ sinh nở nhưng do sinh khó nên đã qua đời để lại đứa con.
Người cha vì cuộc sống bận rộn, nên con không có ai chăm sóc. Vì vậy người cha đã đào tạo một con chó. Con chó này rất thông minh và biết nghe lời, có thể chăm sóc em bé được. Nó còn mang được bình sữa mang đến cho em bé uống.
Một hôm người cha để con chó ở nhà trông chừng đứa bé, khi ông trở về nhà bỗng thấy khắp miệng con chó toàn là máu, nguyên nhân là vì….
Người đàn ông ra ngoài có việc, để con chó ở nhà trông đứa bé. Khi ông trở về, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu, nhưng lại không thấy đứa bé đâu cả. Còn con chó thì vừa liếm máu tươi ở khóe miệng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhìn ông.
Người đàn ông nổi giận, liền rút con dao đâm mạnh vào bụng con chó. Con chó kêu thảm một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say dưới tấm thảm loang lổ vết máu giật mình tỉnh dậy.
Lúc này, người đàn ông kia mới phát hiện xác chết của một con cho sói đang nằm bên cạnh góc tường.
Cảm ngộ: Có rất nhiều sự việc mà bạn nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã đúng như những gì bạn nghĩ. Trong việc đối nhân xử thế, chúng ta hãy cố gắng học cách lắng nghe, nên cho người khác có cơ hội để giải thích. Có như vậy, mới giúp chúng ta tránh được nhiều điều khiến ta phải hối tiếc sau này.
Ngược lại nếu chúng ta không hỏi, không nói, không giải thích mà đã vội vã hành động hay phán xét thì đây không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, cá tính mà nó chính là sự bất công, không có trách nhiệm với chính mình và những người khác.
2. Sự nóng giận
Một cậu bé có tính xấu rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.
Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng:
“Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi.
Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác.
Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy.
Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha…”
Cảm ngộ: Con người khi cáu giận thường trút giận dữ lên những người thân yêu ở quanh mình, bởi vì họ biết những người thân yêu của chúng ta sẽ luôn bao dung và tha thứ cho chúng ta.
Nhưng những lời nói khi tức giận luôn giống như những chiếc đinh làm tổn thương người khác. Có thể bạn chỉ là vô tâm nhưng vết thương đó cũng giống như lỗ hổng trên hàng rào vậy, nó đã tạo thành những vết thương nghiêm trọng. Vì vậy nhất định đừng lãng phí tình yêu thương mà những người thân yêu dành cho bạn, bởi vì điều này đối với họ lại là một sự tổn thương lớn.
3. Sự khoan dung
Câu chuyện kể về một người lính Mỹ, cuối cùng đã được trở về nhà sau trận chiến đấu vô cùng ác liệt ở Việt Nam.
Từ San Francisco, anh gọi điện cho cha mẹ mình: “Ba mẹ ơi, con đã trở về nhà này, nhưng con có một chuyện muốn nhờ ba mẹ. Con có một người bạn, con muốn đưa anh ấy về nhà cùng con”.
“Chắc chắn rồi, con trai yêu quý“, cha mẹ anh vui vẻ trả lời: “Ba mẹ rất muốn gặp bạn con”.
“Nhưng có một điều con muốn nói trước với ba mẹ”, chàng trai tiếp tục, “anh bạn con đã bị thương khá nặng trong chiến tranh. Anh ấy đã hơi bị đãng trí và còn bị mất một cánh tay và một chân. Anh ấy không có nơi nào để về, và con muốn anh ấy đến sống với chúng ta…
“Ồ, ba mẹ xin lỗi con, con trai… Nhưng có lẽ chúng ta có thể giúp anh ấy tìm một nơi nào khác để sống…”
“Không, ba mẹ ơi, con muốn anh ấy tới sống với chúng ta”.
“Con à“, người cha nói, “con có biết con đang yêu cầu cha mẹ điều gì không? Một người tàn tật đến như vậy sẽ là một gánh nặng khủng khiếp cho ba mẹ. Ba mẹ còn có cuộc sống riêng của mình chứ, ba mẹ không thể để một điều như vậy làm ảnh hưởng tới cuộc sống riêng. Ba nghĩ rằng con hãy về nhà đi và quên anh bạn đó của con đi. Anh ấy rồi sẽ tìm được cách lo liệu cho cuộc sống của mình thôi…”
Lúc đó, người con trai gác điện thoại. Cha mẹ anh không còn nghe thấy điều gì từ đầu dây bên kia nữa. Song, một vài ngày sau đó, họ đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ đồn cảnh sát San Francisco. Con trai của họ đã qua đời sau khi ngã từ trên một tòa nhà xuống, cảnh sát đã thông báo như vậy cho họ. Cảnh sát San Francisco nhận định rằng đó là một vụ tự sát.
Cha mẹ người lính, trong đau đớn tột cùng, đã vội vã bay tới San Francisco và được đưa tới nhà xác thành phố để nhận diện thi thể của con trai. Họ nhận ra anh, người con trai yêu quý của mình. Nhưng đột nhiên họ khiếp hãi không thốt nên lời khi nhìn thấy một điều mà trước đó họ không hề hay biết, đó là con trai của họ chỉ còn một cánh tay và một chân.
Những giọt nước mắt ân hận rơi xuống, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Cảm ngộ: Đừng bao giờ đối xử phân biệt với người khác, bạn sẽ không biết được người thực sự bị gây tổn thương là ai? Hãy bao dung rộng lượng với mọi người và tự nghiêm khắc với bản thân mình!. Nếu mỗi người chúng ta đều có thể dành sự bao dung và nhân ái cho những người lạ như cho chính người thân của mình, thì thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao.
Bởi vì với sự từ bi, bao dung chúng ta sẽ đủ sức mài mòn bất kỳ hòn đá vô tri vô giác nào để trở thành một viên ngọc lung linh tỏa sáng, đủ sức biến điều khó khăn trở nên dễ dàng, đủ sức biến một người tầm thường hay tàn khuyết thành một vĩ nhân.
Nguồn: sưu tầm ( diendan.hocmai.vn)

0
(đây là 1 cmt mk thấy trên mạng) 3 năm học cấp 3 tôi học chug vs 1 cô gái ... tôi yêu cô gái ấy rất nhiều ,yêu sâu đậm ... nhưng lúc ấy cô ấy đã có người yêu tôi kiếm nén và chỉ đứng nhìn cô ấy từ phía sau ... lên đại học năm nhất cô ấy và bạn trai cũ chia tay ... tôi nhận thức được cô hội nên đã tỏ tình vs cô ... sau 3 tháng kiên trì tôi đã chinh phục được cô gái ấy ... lên...
Đọc tiếp

(đây là 1 cmt mk thấy trên mạng) 3 năm học cấp 3 tôi học chug vs 1 cô gái ... tôi yêu cô gái ấy rất nhiều ,yêu sâu đậm ... nhưng lúc ấy cô ấy đã có người yêu tôi kiếm nén và chỉ đứng nhìn cô ấy từ phía sau ... lên đại học năm nhất cô ấy và bạn trai cũ chia tay ... tôi nhận thức được cô hội nên đã tỏ tình vs cô ... sau 3 tháng kiên trì tôi đã chinh phục được cô gái ấy ... lên đại học năm tư cô ấy về ra mắt gia đình tôi được bố mẹ cả 2 đồng ý nên quyết định là tốt nghiệp xong thì cưới lun ... tưởng rằng mọi chuyện có thể kết thúc êm đẹp nhưng không ... đến ngày sắp cưới tôi bảo vs cô ấy rằng "e đem tập tài liệu a để trên bàn đem đến trường giùm a vs " sau hơn 1 tiếng tôi cảm thấy phát bực vì cô ấy đến trễ đợi mãi thì có 1 cuộc gọi đến ... t nhìn vào thì đấy là số máy của bố cô ấy thông báo 1 tin trời giáng " linh bị tai nạn rồi ... con à " thêz giới của tôi sụp đổ ngay lúc đó tôi lập tức chạy đến bệnh viện nơi linh đang nằm ... tay tôi nắm lấy đôu bàn tay nhỏ bé run rẩy và yếu ớt của cô ấy áp vào má tôi đã khóc ... nước mắt của 1 thằng đàn ông ... trước khi ra đi cô ấy ghé vào tai tôi và nói " xin lỗi e đã không giữ lời hứa ... a hãy tự chăm sóc bản thân mình và ba mẹ với thằng em trai giùm e nhé ... a đừng tự trách mình và hãy lập gia đình mới nhé ... e ở thế giới bên kia sẽ phù hộ a ... vì e yêu a " cô ấy tắc thở ... đôi bàn tay nhỏ bé ấy đã rơi xuống ... đến bây giờ tôi vẫn k quên được phút giây ấy ... nếu tôi không bảo cô ấy đem tài liệu đến thì sẽ không sảy ra chuyện này người đáng lẽ phải nằm trong quan tài phải là a mới đúng ... a yêu em cô gái của gió và nắng ... nguyễn nhật linh ... xin em hãy tha thứ cho a ... (nguồn:copy)

6
27 tháng 9 2019

Xúc động

Cảm thấy thương 2 người họ thật

Xúc động quá