K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

CUỘC ĐỜI KHÔNG TRÒN TRỊA

   Một người tàn tật đi đến thiên đường tìm Thượng Đế. Ông ta trách móc Thượng Đế không cho ông ta một thân thể lành lặn. Thượng Đế liền giới thiệu ông ấy làm quen với một người, người này vừa qua đời và được lên thiên đường. Người này xúc động nói với người tàn tật: "Anh nên bằng lòng với cuộc sống hiện tại của bản thân đi, hỡi anh bạn của tôi, bởi vì ít ra thì anh vẫn còn sống."

   Một người thất bại trên chốn quan trường bị đẩy xuống làm một người bình thường. Ông ta trách móc Thượng Đế không cho mình quyền cao chức trọng. Thượng Đế liền giới thiệu người tàn tật với ông ta. Người tàn tật nói: "Phải biết bằng lòng với bản thân đi, ít ra thì thân thể của ông vẫn còn lành lặn".

   Một thanh niên đến tìm Thượng Đế, anh ta phàn nàn với Thượng Đế rằng, mọi người không tôn trọng và coi trọng anh. Thượng Đế giới thiệu anh ta làm quen với người thất bại trên chốn quan trường. Người đó nói với anh thanh niên: "Anh phải biết bằng lòng đi, ít ra anh còn trẻ, đường đi phía trước của anh còn dài lắm".

   Suy nghĩ của anh (chị) về câu chuyện trên.

Bài làm

Cuộc đời! Đôi khi không như ta mong đợi! Có lúc nó gian nan, khổ cực, tuyệt vọng; có lúc thì lại may mắn, vui vẻ, hạnh phúc. Mỗi người có một cuộc đời khác nhau. Nhưng không có cuộc đời nào tròn trịa, hoàn hảo cả. Hầu như, mọi người đều nghĩ là tất cả là tại Thượng Đế. Trách móc Ngài không có lòng thương người, không giúp cho mọi người có những cuộc đời tròn trịa. Nhưng không phải thế! Cuộc đời tròn trịa và tươi đẹp nhất là cuộc đời của những ai biết vượt lên khó khăn, gian khổ. Biết tự mình tạo ra cuộc đời cho chính bản thân mình mà không phụ thuộc vào ai cả. Thượng Đế không cho cuộc đời nào tròn trịa cả bởi vì ngài muốn chính con người phải biết vượt qua nó, đó chính là thử thách của ngài dành cho chúng ta.Vậy mà ta lại không biết điều đó. Ước gì mọi người chúng ta đều biết yêu thương, quý trọng cuộc đời của mình. Phải thấy biết ơn khi mình được sinh ra, được sống và được làm việc. Có những cuộc đời rủi ro, bất hạnh vì mới sinh ra đã kết thúc. Nhưng lại có những cuộc đời may mắn vì được sống lâu, làm ăn phát đạt. Nhưng ta có biết rằng đó chính là món quà quý giá nhất mà Thượng Đế ban tặng cho ta. Mọi người không những không biết ơn món quà đó mà lại còn than thở, trách móc Thượng Đế - người đã tặng cho họ món quà ấy.  Tại sao Thượng Đế lại không dạy cho ta rằng đó là cách Người đánh giá một con người khi mà ta còn sống? Mà đến khi họ mất đi rồi, Ngài mới cho họ biết để rồi họ hối hận và tự trách móc mình là tại sao lúc còn sống mình lại không làm như thế? Nhưng Ngài không sai, nếu lúc họ còn sống, Ngài dạy cho họ cách sống thì đó đâu phải là cuộc đời nữa! Ngài muốn con người tự biết định hướng cho tương lai, biết tự hối hận với quá khứ và biết bằng lòng với hiện tại. Đó mới là cuộc đời, cuộc sống! Những người biết vậy là những người hạnh phúc và có cuộc đời tròn trịa. Cuộc đời ta tròn trịa khi ta biết bằng lòng với chính mình:

                                             “Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
                                            Sao ta không tròn ngay tự trong tâm”

                                                                      (Nguyễn Quang Hưng)

0
Bàn tay của Trần Mặc Cảnh buông lỏng cổ tay Dương Hiểu Tình ra, ánh mắt anh cũng bắt đầu dịu nhẹ nhìn người con gái trước mắt hơn một chút. Hóa ra là từng thân quen, hóa ra hôm nay anh đã tước đoạt đi lần đầu của người anh từng coi là em gái hay là một chút vương vấn trong một khoảng nhất thời.Gió thoảng qua một hơi lạnh nhè nhè, gương mặt tuấn mỹ dần giãn ra cho đến khi Dương...
Đọc tiếp

Bàn tay của Trần Mặc Cảnh buông lỏng cổ tay Dương Hiểu Tình ra, ánh mắt anh cũng bắt đầu dịu nhẹ nhìn người con gái trước mắt hơn một chút. Hóa ra là từng thân quen, hóa ra hôm nay anh đã tước đoạt đi lần đầu của người anh từng coi là em gái hay là một chút vương vấn trong một khoảng nhất thời.

Gió thoảng qua một hơi lạnh nhè nhè, gương mặt tuấn mỹ dần giãn ra cho đến khi Dương Nhược Thiếu đến gần.

Điệu bộ của cuộc gặp mặt lên đến cao trào, Dương Nhược Thiếu không hề có chút thay đổi nào về thái độ. Ông nhìn Trần Mặc Cảnh với ánh mắt sắc lạnh, một tay vẫn đúc túi quần bước đến.

" Không phải tao đã cảnh báo mày rồi sao? Đừng đặt chân lên nước Mỹ này khi Hiểu Tình còn ở đây " Dương Nhược Thiếu rút tay ra khỏi túi quần, bàn tay gân guốc ấy của ông có thể coi là thứ biểu hiện tốt nhất cho sự tức giận hiện tại.

Cổ áo còn nhăn nheo của Trần Mặc Cảnh ngay sau khi bị ông túm lấy, cả người anh liền bị  quật ngã một cách dễ dàng. Thân xác cậu thanh niên có thể nói trong cảnh tượng này dù có mang thân hình nóng bỏng, gương mặt tuấn mỹ thì bị hạ gục bởi một ông bố đã 48 tuổi thì chẳng có gì để nói. 

Trần Mặc Cảnh chống tay ngồi đứng dậy rất dễ dàng, anh cũng chẳng phải cậu nhóc năm xưa muốn đánh là đánh, muốn vứt đâu thì vứt nhưng với một người đi trước mà anh đã mang ơn như Dương Nhược Thiếu. Anh chỉ có thể cúi đầu để tôn trọng ông.

Khẩu miệng Trần Mặc Cảnh định mở lời nhưng lại nín thinh, anh đưa bộ dạng lạnh lùng ra để chịu đòn thay vì nói một lời với Dương Nhược Thiếu. 

Một lần nữa cho anh cảm nhận, cú đá chân của ông quá mức một người tầm tuổi đó, trong người ông gần như vẫn đang sống ở cái tuổi 30.

Dương Nhược Thiếu cúi người xuống, nắm chặt lấy cổ áo Trần Mặc Cảnh khẩu miệng đầy sức khinh bỉ ." Dù là con gái tao sai, dụ dỗ mày hay không.. Thì tao nói cho mày biết. Lệnh cấm  bước chân lên nước Mỹ là tao đưa ra, mày là người chấp thuận " 

Trần Mặc Cảnh chưa trả lời, anh chỉ đưa mắt nhìn người con gái đã giảm đi đến mấy phần nhiệt độ trong cơ thể. Dương Hiểu Tình bây giờ khác với vài tiếng trước còn cầu xin anh, cô ấy hết sức lạnh nhạt. Đôi mắt xinh đẹp trong như làn nước giờ chứa đầy những hận thù gẩn màu đục.

" Chú Dương, lần này là cháu có việc " Anh ta không phải điệu bộ cầu xin, không phải là giọng nói sợ hãi. Mà tất cả đều xuất phát ra từ cõi lòng giá lạnh như một viên pha lê, cứng rắn, kiên cường, khó sứt mẻ.

Dương Hiểu Tình cả người đau nhức, cô không còn trụ nổi nữa nhưng gương mặt từ khi biết người thanh niên đó mang cái tên Trần Mặc Cảnh thì đến cả một ánh nhìn cũng khiến anh ta cảm thấy nhói lòng. Cô không nghĩ thời gian nhanh trôi, anh cũng thay đổi quá nhiều, từ tóc, cách ăn mặc, cả khuôn mặt nữa. Gương mặt ấy có nét đẹp cuốn hút ánh nhìn, vẻ đẹp tuấn mĩ của một người hai mươi tám tuổi sao cô lại không nhận ra dù chỉ là một chút quen thuộc. Hay là đã quên.. nếu đã quên sao còn đau nhói ở lồng ngực chứ?

" Ba được rồi, chuyện xưa bỏ qua đi. Con mệt rồi " Dương Hiểu Tình cố nhấc những bước chân đau đớn đến tê liệt về phía chiếc xe đỗ hiên ngang giữa đường phố.

Dương Nhược Thiếu im lặng vài giây nhìn đứa con gái đang cố tỏ ra mạnh mẽ của mình, ông buông cổ áo Trần Mặc Cảnh ra rồi quay lưng rời đi. 

Dương Hiểu Tình bước đến bậc thang thứ hai thì được ba bế bổng lên đi thẳng về phía xe, ông ấy vẫn dịu dàng như trước với cô. Ông ấy không quan trọng cô bị vấy bẩn, việc ông quan tâm là cô có an toàn không?

Chiếc xe chạy với tốc độ nhanh về căn biệt phủ phía bắc nước Mỹ..

Dương Hiểu Tình khi về đến nhà không gặp Hàn Như Tuyết, có lẽ bà ấy mệt mỏi nên đã chợp mắt rồi. Dương Nhược Thiếu cũng hiểu cho lần đầu của con gái mình, ông bế cô về tận phòng kéo chăn đến ngang bụng. 

" Nghỉ ngơi đi, mẹ con chưa biết đâu. Đừng lo " Ông đánh trúng tâm lí của cô, sự dịu dàng đó thoáng qua đủ cho Dương Hiểu Tình bớt bất an.

[... ]

Hai ngày thoáng qua, Dương Hiểu Tình chỉ nhốt mình ở trong phòng. Hiện tại cô chưa ổn định được tâm lí, cô vẫn chưa tin mình gặp lại người đó trong một hoàn cảnh thảm hại như vậy .

Cũng không phải là giam giữ mình mãi trong nhà, ngày thứ 3 không còn quá áp lực với Dương Hiểu Tình. Cô cũng chịu khó tìm chỗ khuây khỏa bản thân, nhưng đi đâu cũng phải có người của ba đi theo cũng có chút bất tiện.

Ở gần cuối phía bắc của nước Mỹ, nơi hàng loạt những tay thiện xạ ngầm tụ tập để so tài với nhau. Đây là lần thứ ba trong đời Dương Hiểu Tình đặt chân đến đây, có lẽ đó sẽ là nơi mà cô có thể giải tỏa hết mọi thứ hiện tại.

Sự đón tiếp với một mĩ nữ nhỏ tuổi ở đây luôn nồng nhiệt như lần đầu cô đặt chân đến, mọi người ở đây rất thoải đó là điều duy nhất cô nghĩ nơi đây hợp với mình. 

" Chị Tình, đến rồi sao? " Có lẽ mọi người ai cũng thắc mắc tiếng gọi này, cậu ấy là em trai cô _ Dương Tử Hàn. Một người bỏ học để đến đây pha chế rượu hay cũng là để bắt chuyện với mấy tên trong giới đen.

Dương Hiểu Tình đưa bàn tay lên chỉ tín hiểu cho mấy tên vệ sĩ ra ngoài được rồi. 

" Định vào chơi luôn, hay uống chút gì đây? " Dương Tử Hàn khoác vai cô, hai người cùng nhau bước vào thế giới bên trong. 

" Đi vào đã, ăn uống chút chị bao mày " 

Hai người dáng vẻ bước vào khiến ai cũng nhún nhường đường đi, tay nghề được Dương Nhược Thiếu đào tạo quả chưa bao  giờ khiến người đối đầu thua mà không nể. Sự hội gặp của Dương Hiểu Tình ở đây thì rất ít, ông cho cô học mấy thứ này là để tự vệ chứ không phải như Dương Tử Hàn. Là con trai nên việc ra nhập là sớm muộn của cậu nhóc vừa chớm đủ tuổi trưởng thành.

Trong căn phòng lớn chỉ có đến 3 nhân vật, người đàn ông lạ kia ngồi một phía mặt mũi bị che đi bởi chiếc mũ nhìn qua không có dung mạo. Dương Hiểu Tình cũng không để ý, cô nên tranh thủ thời gian trước khi Dương Nhược Thiếu có thể phóng xe tới đây đưa cô về.

" Tình, bạn em mới nhập được một loại hoa hướng dương giống khá tốt. Chị muốn trồng lại không? " Mũi đạn vừa kịp chạm đúng tâm thì Dương Tử Hàn lên tiếng. 

Người con gái đó đờ ra một lúc không nói gì, cô ngước mắt lên trần nhà hít một sâu rồi lên tiếng " Liệu nó có chết không? Đã năm năm nó chưa kịp nở đã chết rồi " 

Người đàn ông kia bỏ chiếc mũ đen ra, gương mặt đó quen thuộc đó chứ? Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy nói lên vài lời khiến trái tim nữ nhân gần như bị phá hủy." Tình, em chưa bỏ cuộc sao? "  

Gương mặt Dương Hiểu Tình nghệt ra, hóa ra cái duyên số giữa cô vào anh lại dài đến vậy? Lại gặp rồi.. 

" Chúng ta thân mật đến vậy sao? Trần Mặc Cảnh qua năm năm anh cũng hiểu mà " Giọng nói cô lành lành đáp lại anh, cô chưa từng nghĩ sẽ có sự gặp mặt anh trùng hợp đến vậy.

Dương Tử Hàn ánh mắt đục ngàu nhìn Trần Mặc Cảnh, năm đó nếu không phải cậu còn quá nhỏ tuổi thì có thể lôi bước chân anh ta lại, ép anh ta  nói với chị ấy một lời xin lỗi. Hay có thể bay qua Anh Quốc nói với anh ta, hồi đáp những bức thư, cuộc gọi, tin nhắn của chị tôi đi." Một người đàn ông thất hứa đến năm năm quay lại.. Không đáng đâu Trần Mặc Cảnh " 

" Tôi không đáng cũng không cần cậu lên tiếng " Trần Mặc Cảnh hết sức lạnh nhạt, sự cao ngạo, lòng tự tôn trong anh ta vẫn còn rất cao. 

Bóng người đó lướt qua người Dương Hiểu Tình mang theo mùi hương lạ, anh ấy thay đổi thật rồi đó chứ? Chẳng phải anh ấy thích mùi dịu nhẹ đan xen chút cố điển và đồng thời thể hiện được con người mình ở trong giới thượng lưu sao?  Anh ấy khác rồi...

" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền "

4
19 tháng 1 2019

hay quá

truyện độ ta ko độ nàng Bài hát “Độ ta không độ nàng” là lời độc thoại của một người nam nhân đã nương thân nơi cửa Phật. Lời bài hát dựng lên hình ảnh một vị hòa thượng đa tình dù là yêu đấy nhưng lại không thể ở bên người mình yêu, bài hát thể hiện tình cảm quyến luyến nhớ nhung của vị hòa thượng đối với người con gái trong lòng mình. “Ta” trong bài hát này là...
Đọc tiếp

truyện độ ta ko độ nàng

Bài hát “Độ ta không độ nàng” là lời độc thoại của một người nam nhân đã nương thân nơi cửa Phật. Lời bài hát dựng lên hình ảnh một vị hòa thượng đa tình dù là yêu đấy nhưng lại không thể ở bên người mình yêu, bài hát thể hiện tình cảm quyến luyến nhớ nhung của vị hòa thượng đối với người con gái trong lòng mình. “Ta” trong bài hát này là vị hòa thượng xuất gia, mặc dù đã thoát ly khỏi hồng trần, đã xuất gia làm tăng, nhưng vẫn không ngừng được sự quan tâm và nỗi nhớ nhung đối với người con gái trong lòng. Chàng hiểu được rằng kiếp này không thể nào tiếp tục tình duyên kiếp trước, nên chỉ mong rằng kiếp sau mình không làm tăng nữa để có thể cùng người con gái mình yêu kết thành vợ chồng. Dù “ta” đã xuất gia, đã đoạn tuyệt với những chấp niệm nơi trần thế, nhưng sao “nàng” vẫn chưa nhìn thấu hồng trần, vẫn cứ đau khổ chờ đợi “ta” quay về cạnh “nàng”. Rồi cuối cùng “nàng” cũng chẳng đợi được người mình yêu quay về, nàng đã rời khỏi thế gian này trong nỗi cô đơn, không một ai kề cạnh. Nhìn thấy tình cảnh này, sao chàng còn có thể an lòng được nữa. Thế là chàng liền gào lên với Phật Tổ rằng “Tại sao độ ta lại không độ nàng?”. Bởi chàng cảm thấy rằng nếu như Phật Tổ có thể độ hóa (cảm hóa) người con gái mình yêu, thì nàng ấy cũng sẽ giống như mình, nửa đời còn lại không cần phải chịu đựng nỗi khổ của tương tư. BỐI CẢNH CỦA BÀI HÁT Trước kia, có một vị Quận chúa, cả nhà của nàng sống gần một ngôi chùa. Lúc nhỏ theo cha đến chùa lễ Phật, liền quen biết một tiểu hoà thượng suốt ngày gõ mõ trong sân chùa. Sau đó, mỗi ngày Quận chúa đều đến tìm cậu để chơi đùa, cho cậu món ăn ngon. Tiểu hòa thượng tay cầm mõ, cứ luôn dè dặt và ngượng ngịu. Quận chúa thì trò chuyện huyên thuyên vui vẻ còn cậu thì chỉ mỉm cười lắng nghe.Tiểu hòa thượng thích ăn nhất là kẹo hồ lô. Dù cậu chưa từng nói ra nhưng quận chúa mỗi lần đến tìm cậu đều mang cho cậu một cây kẹo hồ lô. Cứ thế 6 năm dần trôi qua, tiểu hòa thượng tu vi ngày càng cao, còn Quận chúa cũng ngày càng xinh đẹp động lòng người. Rồi một ngày, cha của Quận chúa mang theo gương mặt u sầu đến tìm sư phụ của tiểu hòa thượng. Quận chúa cũng có vẻ rất kì lạ, không còn cười cũng không còn ầm ĩ huyên náo nữa.Tiểu hòa thượng cảm thấy thật khó hiểu. Quận chúa hỏi: “Tiểu hòa thượng, ngươi có thích ta không?” Tiểu hòa thượng không đáp lại. Quận chúa lại nói: “Ta hiểu rồi”. Ngay lúc đó cha của Quận chúa đi ra định dẫn quận chúa về. Quận chúa không chịu đi, cứ dính lấy tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng lại nói rằng “Nam nữ cách biệt, Quận chúa xin người hãy về nhà đi”. Quận chúa hướng về phía tiểu hòa thượng hét to: “Ta thích ngươi” Nhưng tiểu hòa thượng lại quay lưng về phía quận chúa và đi về phòng mình. Sau đó quận chúa không còn đến nữa. Ngày thứ hai, ngày thứ ba rồi ngày thứ tư, Quận chúa đều không đến. Tu vi của tiểu hòa thượng lại càng ngày càng cao rồi. Một ngày nọ khi chàng đang định chuyên tâm vào nghiên cứu Phật pháp thì bỗng nghe một tin dữ….rằng …Quận chúa chết rồi. Nàng toàn thân mặc giá y đỏ thẫm, treo cổ tự tử rồi. Hóa ra, lúc đầu có một vị hoàng tử tính tình thối nát nhìn trúng Quận chúa, muốn ép nàng gả cho mình làm thiếp. Quận chúa không chịu, cha Quận chúa vì hạnh phúc của con gái liền đi cầu xin sư phụ của tiểu hòa thượng, mong rằng có thể thành toàn cho hạnh phúc của con gái. Thế nhưng sư phụ của tiểu hòa thượng lại nói rằng thân cậu thuộc về cửa Phật, không muốn để cậu vì nữ nhi tình trường mà đánh mất tiền đồ tương lai. Vào một đêm trước ngày rước dâu, vị hoàng tử uống rượu say và tìm tới cửa nói muốn “động phòng” trước với Quận chúa. Hắn ta đã cưỡng ép và đoạt lấy tấm thân trong trắng của Quận chúa. Nhìn thi thể của Quận chúa toàn thân giá y đỏ thẫm, đầu đội khăn hỷ, tiểu hòa thượng bật thốt lên rằng “Nếu Phật đã không thể độ nàng,vậy ta sẽ thành ma để chở che cho nàng”. Ngày hôm sau, chàng liền tìm đến vị hoàng tử đã bức chết Quận chúa, một kiếm xuyên cổ.

1

Nghe đi nghe lại bài hát đó mà bh đọc bài vt này ms hiểu bài hát mún nói :))

1. Sự hiểu lầmTại Alaska có một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn. Đến thời kỳ người vợ sinh nở nhưng do sinh khó nên đã qua đời để lại đứa con.Người cha vì cuộc sống bận rộn, nên con không có ai chăm sóc. Vì vậy người cha đã đào tạo một con chó. Con chó này rất thông minh và biết nghe lời, có thể chăm sóc em bé được. Nó còn mang được bình sữa mang đến cho em bé uống.Một hôm...
Đọc tiếp

1. Sự hiểu lầm
Tại Alaska có một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn. Đến thời kỳ người vợ sinh nở nhưng do sinh khó nên đã qua đời để lại đứa con.
Người cha vì cuộc sống bận rộn, nên con không có ai chăm sóc. Vì vậy người cha đã đào tạo một con chó. Con chó này rất thông minh và biết nghe lời, có thể chăm sóc em bé được. Nó còn mang được bình sữa mang đến cho em bé uống.
Một hôm người cha để con chó ở nhà trông chừng đứa bé, khi ông trở về nhà bỗng thấy khắp miệng con chó toàn là máu, nguyên nhân là vì….
Người đàn ông ra ngoài có việc, để con chó ở nhà trông đứa bé. Khi ông trở về, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu, nhưng lại không thấy đứa bé đâu cả. Còn con chó thì vừa liếm máu tươi ở khóe miệng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhìn ông.
Người đàn ông nổi giận, liền rút con dao đâm mạnh vào bụng con chó. Con chó kêu thảm một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say dưới tấm thảm loang lổ vết máu giật mình tỉnh dậy.
Lúc này, người đàn ông kia mới phát hiện xác chết của một con cho sói đang nằm bên cạnh góc tường.
Cảm ngộ: Có rất nhiều sự việc mà bạn nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã đúng như những gì bạn nghĩ. Trong việc đối nhân xử thế, chúng ta hãy cố gắng học cách lắng nghe, nên cho người khác có cơ hội để giải thích. Có như vậy, mới giúp chúng ta tránh được nhiều điều khiến ta phải hối tiếc sau này.
Ngược lại nếu chúng ta không hỏi, không nói, không giải thích mà đã vội vã hành động hay phán xét thì đây không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, cá tính mà nó chính là sự bất công, không có trách nhiệm với chính mình và những người khác.
2. Sự nóng giận
Một cậu bé có tính xấu rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.
Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng:
“Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi.
Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác.
Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy.
Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha…”
Cảm ngộ: Con người khi cáu giận thường trút giận dữ lên những người thân yêu ở quanh mình, bởi vì họ biết những người thân yêu của chúng ta sẽ luôn bao dung và tha thứ cho chúng ta.
Nhưng những lời nói khi tức giận luôn giống như những chiếc đinh làm tổn thương người khác. Có thể bạn chỉ là vô tâm nhưng vết thương đó cũng giống như lỗ hổng trên hàng rào vậy, nó đã tạo thành những vết thương nghiêm trọng. Vì vậy nhất định đừng lãng phí tình yêu thương mà những người thân yêu dành cho bạn, bởi vì điều này đối với họ lại là một sự tổn thương lớn.
3. Sự khoan dung
Câu chuyện kể về một người lính Mỹ, cuối cùng đã được trở về nhà sau trận chiến đấu vô cùng ác liệt ở Việt Nam.
Từ San Francisco, anh gọi điện cho cha mẹ mình: “Ba mẹ ơi, con đã trở về nhà này, nhưng con có một chuyện muốn nhờ ba mẹ. Con có một người bạn, con muốn đưa anh ấy về nhà cùng con”.
“Chắc chắn rồi, con trai yêu quý“, cha mẹ anh vui vẻ trả lời: “Ba mẹ rất muốn gặp bạn con”.
“Nhưng có một điều con muốn nói trước với ba mẹ”, chàng trai tiếp tục, “anh bạn con đã bị thương khá nặng trong chiến tranh. Anh ấy đã hơi bị đãng trí và còn bị mất một cánh tay và một chân. Anh ấy không có nơi nào để về, và con muốn anh ấy đến sống với chúng ta…
“Ồ, ba mẹ xin lỗi con, con trai… Nhưng có lẽ chúng ta có thể giúp anh ấy tìm một nơi nào khác để sống…”
“Không, ba mẹ ơi, con muốn anh ấy tới sống với chúng ta”.
“Con à“, người cha nói, “con có biết con đang yêu cầu cha mẹ điều gì không? Một người tàn tật đến như vậy sẽ là một gánh nặng khủng khiếp cho ba mẹ. Ba mẹ còn có cuộc sống riêng của mình chứ, ba mẹ không thể để một điều như vậy làm ảnh hưởng tới cuộc sống riêng. Ba nghĩ rằng con hãy về nhà đi và quên anh bạn đó của con đi. Anh ấy rồi sẽ tìm được cách lo liệu cho cuộc sống của mình thôi…”
Lúc đó, người con trai gác điện thoại. Cha mẹ anh không còn nghe thấy điều gì từ đầu dây bên kia nữa. Song, một vài ngày sau đó, họ đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ đồn cảnh sát San Francisco. Con trai của họ đã qua đời sau khi ngã từ trên một tòa nhà xuống, cảnh sát đã thông báo như vậy cho họ. Cảnh sát San Francisco nhận định rằng đó là một vụ tự sát.
Cha mẹ người lính, trong đau đớn tột cùng, đã vội vã bay tới San Francisco và được đưa tới nhà xác thành phố để nhận diện thi thể của con trai. Họ nhận ra anh, người con trai yêu quý của mình. Nhưng đột nhiên họ khiếp hãi không thốt nên lời khi nhìn thấy một điều mà trước đó họ không hề hay biết, đó là con trai của họ chỉ còn một cánh tay và một chân.
Những giọt nước mắt ân hận rơi xuống, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Cảm ngộ: Đừng bao giờ đối xử phân biệt với người khác, bạn sẽ không biết được người thực sự bị gây tổn thương là ai? Hãy bao dung rộng lượng với mọi người và tự nghiêm khắc với bản thân mình!. Nếu mỗi người chúng ta đều có thể dành sự bao dung và nhân ái cho những người lạ như cho chính người thân của mình, thì thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao.
Bởi vì với sự từ bi, bao dung chúng ta sẽ đủ sức mài mòn bất kỳ hòn đá vô tri vô giác nào để trở thành một viên ngọc lung linh tỏa sáng, đủ sức biến điều khó khăn trở nên dễ dàng, đủ sức biến một người tầm thường hay tàn khuyết thành một vĩ nhân.
Nguồn: sưu tầm ( diendan.hocmai.vn)

0
Con gái yêu quý của bố!Có lần con hỏi bố: "Vì sao bố đối xử với mẹ như Nữ hoàng?". Hôm đó bố chỉ cười và nói rằng vì mẹ rất quan trọng với bố. Nhưng nay bố sẽ nói cho con 1 lý do sâu xa hơn.Bố yêu mẹ, điều đó không cần phải bàn cãi. Con thấy đó bố luôn sợ mẹ con trời mưa bị ướt mà đến đón mẹ khi thấy mây đen kéo về. Bố lo cho mẹ làm việc nhà quá nhiều mà có thể...
Đọc tiếp

Con gái yêu quý của bố!Có lần con hỏi bố: "Vì sao bố đối xử với mẹ như Nữ hoàng?". Hôm đó bố chỉ cười và nói rằng vì mẹ rất quan trọng với bố. Nhưng nay bố sẽ nói cho con 1 lý do sâu xa hơn.Bố yêu mẹ, điều đó không cần phải bàn cãi. Con thấy đó bố luôn sợ mẹ con trời mưa bị ướt mà đến đón mẹ khi thấy mây đen kéo về. Bố lo cho mẹ làm việc nhà quá nhiều mà có thể chẳng còn cảm xúc với bố con mình nên bố mua máy rửa bát, máy sấy quần áo... để bố có thể cùng mẹ làm việc nhà. Con biết đó bố là chúa lười rửa bát, nhưng không làm thì phải mua máy móc, bố biết xếp bát vào rất chuẩn cơ mà.

Bố hôn mẹ con mỗi tối và luôn nói yêu mẹ để mẹ không bao giờ phải thắc mắc: "Anh ấy có còn yêu mình nữa hay không?". Cũng là vì bố ích kỷ, sợ mẹ chán bố mà tơ tưởng đến ai khác, nên bố chỉ có cách lấp đầy tình yêu trong mẹ, làm cho mẹ cảm thấy đầy đủ đến mức chẳng cần phải nhìn ngó ai khác.Bố yêu mẹ vì bố biết tuổi trẻ bố mẹ nắm tay nhau là đi qua bao nhiêu giông gió, ngày hôm nay bố thay lòng thì có khác nào bố lại lặn lội đi xây những viên gạch đầu tiên khi đã có hẳn tòa lâu đài.Và vì mẹ chưa bao giờ thôi hấp dẫn với bố nữa. Nếu muốn giữ bên mình người vợ tuyệt vời thì hãy đối xử tốt với cô ấy. Và bố đã nằm lòng điều đó, để giữ tình yêu trong bố và mẹ vẹn nguyên như hồi nào.Nhưng con ơi, có 1 lý do mà bố chưa từng nói. Đó là vì con đó con gái yêu của bố. Mẹ và con là tất cả những gì bố có. Tài sản nào rồi cũng là vật ngoài thân nhưng bố biết sau tất cả bố sẽ luôn có mẹ và con ở bên cạnh, dù bất cứ lý do gì.Vì bố cũng yêu con nhiều như yêu mẹ. Nên bố phải đối xử với mẹ như Nữ hoàng, để mẹ vui là một chuyện mà còn là để con thấy những người đàn ông bình thường đều nên cư xử như cách bố đối xử với mẹ.

Khi con có mái nhà ấm êm, có 1 người đàn ông trong nhà biết yêu chiều, tôn trọng phụ nữ, biết lấy sự ga lăng như 1 thói quen, con sẽ thấy tất cả những gã đàn ông tầm thường ngoài kia là không xứng đáng với mình.Cuộc đời này bố mong con sẽ không phải dùng phép thử nhiều lần để chọn được 1 người đàn ông con ưng ý. Hãy cứ lựa chọn, chẳng cần biết bao nhiêu tuổi lấy chồng, đủ ưng, đủ yêu mới cưới con nhé. Không ai chắc mình có thể không làm sai, nhưng ít nhất con cũng không phải hối hận rằng giá như ngày ấy không tặc lưỡi lấy anh chàng đó chỉ vì chắc hẳn anh ta yêu mình nên mới ghen tuông như thế.Đời người phụ nữ có chút chân yếu tay mềm nên con càng phải nâng giá mình lên. Con có quyền chọn người đàn ông tốt. Còn nếu chẳng có ai đủ tốt như bố, như cách bố đối xử với mẹ, thì con hoàn toàn hiểu được rằng: "Anh ấy bị "tắc đường" và vẫn chưa tới".Con sẽ biết làm mình cao giá mà không chấp nhận những người đàn ông nhàng nhàng, sống vô tâm, hời hợt nhạt nhẽo và tất nhiên nếu lười biếng, vũ phu và thiếu lòng chung thủy thì càng không có cửa lọt vào mắt con.Đàn ông luôn luôn phải thế, tôn trọng và không bao giờ để người phụ nữ của mình phải đau đớn. Điều duy nhất anh ta nên làm là hãy để cô ấy cười nhiều nhất. Nếu không phải thế thì đừng nghĩ đến chuyện đôi lứa thì hơn.Người ta bảo hạnh phúc là chiếc chăn hẹp, bố không đồng ý đâu con. Hạnh phúc là sự lây truyền, bố mang lại hạnh phúc cho mẹ, bố ắt cũng sẽ được hưởng hạnh phúc. Nên đàn ông không biết cách làm người đàn ông tử tế thì hãy ở vậy đi, cuộc đời anh anh tự hứng chịu, đừng lôi con gái tôi vào rồi làm cho nó rơi nước mắt theo anh. Sau này bố sẽ nói với những kẻ nào đến "nhòm ngó" con gái bố như thế. Nhưng trước tiên, bố muốn con phải tự nhìn bằng đôi mắt mình.

Đàn ông gần gũi nhất trong mắt con chính là bố, là khi lọt lòng với ánh nhìn đầu tiên, là tiếp xúc bấy nhiêu năm để khôn lớn, con sẽ hiểu rằng một người đàn ông biết đối xử với người phụ nữ của mình như nữ hoàng mới là kẻ bình thường. Tình yêu của bố dành cho mẹ lúc nào cũng như thế. Nhưng cuộc sống không phải không có lúc này lúc khác. Có lúc bố cũng cáu mẹ, bố dơ tay lên nhưng rồi phải hạ ngay xuống. Bố không thể để con gái bố nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông đánh phụ nữ, rồi sau này lại chấp nhận rằng như thế cũng là chuyện thường tình.Đây là 1 bí mật nhé, bố cảm ơn con vì nhờ có con nên bố chưa bao giờ dám hành động gì thất thố với mẹ. Bởi nếu 1 lúc cáu giận bố làm gì đó mất khôn thì chắc miếng bánh tình yêu kia cũng mẻ đi 1 miếng chứ chẳng còn được tròn trịa như lúc đầu. May nhờ có con mà bố biết cách để không thỏa hiệp với người đàn ông dễ nổi nóng trong mình.Con gái à, bố yêu mẹ là vì tình yêu, nhưng sự thực để bố đối xử với mẹ như Nữ hoàng thì chính là vì con đó. Lớn lên hãy chọn 1 người đàn ông xứng đáng vì mọi người phụ nữ đều phải được đối xử như thế.Con cũng không cần phải chọn quá kĩ, nhưng chỉ gật đầu với người đàn ông biết cư xử, đừng cho qua những nhược điểm của anh ta mà hạ giá mình con nhé. Hôn nhân là để vui, không phải là để trào nước mắt. Nếu không hãy cứ ở bên bố, trong gia đình ấm êm của chúng ta.Còn nếu có người đàn ông biết cách yêu, biết tôn trọng và biết để ý đến những cảm xúc của con, trân trọng con một cách tuyệt đối thì hãy tính đến chuyện yêu đương. Nếu lúc yêu anh ta còn chẳng tử tế, con đợi gì đến ngày chung đôi?"Vì sao bố yêu mẹ nhiều thế?", bố không có điều gì phải hối tiếc khi đã luôn yêu thương và chiều chuộng mẹ như Nữ hoàng. Thứ bố nhận lại được từ mẹ lớn hơn thế, đó là sự trân trọng yêu thương, là lới ca tụng mỗi ngày, là nụ cười ngọt ngào của mẹ và cả cuộc sống hạnh phúc như mơ này. Và cả nữa là vì con, hình mẫu người đàn ông đáng ra phải thế chính là bố đây, để con không sai lầm với những lựa chọn đầu đời mà tặc lưỡi hạ giá mình và chấp nhận một người đàn ông đầy nhược điểm để cưới làm chồng.

Đời người tuy dài mà cũng rất ngắn. Ngày hôm nay bố nhìn lại những ngày qua chỉ như một cái chớp mắt thôi. Nhưng bố tự hào cái chớp mắt ấy bố cũng không bỏ phí một tích tắc nào để hạnh phúc.Vạn lời nói không bằng một tấm gương. Khi mẹ con có chiếc vương miện Nữ hoàng trên đầu là bố đã kết dần cho con 1 chiếc vương miện khác về tự tôn của phụ nữ cho con. Hãy đội cho mình chiếc vương miện trước, đừng đợi một người đàn ông tới rồi mới hỏi "Anh có vương miện không?". Phụ nữ nào cũng xứng đáng được làm Nữ hoàng.Con hãy sống như thể cuộc đời đó không có chỗ cho sự lãng phí vào khổ đau và nước mắt. Bố muốn con luôn mỉm cười tự tại và biết nằm lòng câu nói này "Đàn ông ư, ít nhất phải như bố mình".
Nguồn http://baodansinh.vn/khi-con-gai-hoi-vi-sao-bo-doi-xu-voi-me-nhu-nu-hoang-cau-tra-loi-cua-chong-khien-nguoi-vo-cung-phai-giat-minh-22202084215724619.htm

0
1. Cuộc sống không tặng cho ta thứ gì cả. Những gì cuộc sống đem lại cho ta đều được ghi giá một cách kín đáo. 2. Sự khác biệt giữa những người thành công và những người thất bại ko phải là ở sức mạnh, kiến thức hay sự hiểu biết – mà chính là ở ý chí. 3. Trong cuộc sống, nơi nào có một người chiến thắng, nơi đó có một người thua cuộc. Nhưng người biết hi sinh vì người...
Đọc tiếp

1. Cuộc sống không tặng cho ta thứ gì cả. Những gì cuộc sống đem lại cho ta đều được ghi giá một cách kín đáo. 2. Sự khác biệt giữa những người thành công và những người thất bại ko phải là ở sức mạnh, kiến thức hay sự hiểu biết – mà chính là ở ý chí. 3. Trong cuộc sống, nơi nào có một người chiến thắng, nơi đó có một người thua cuộc. Nhưng người biết hi sinh vì người khác luôn luôn là người chiến thắng. 4. Với thế giới, bạn chỉ là một hạt cát nhỏ – nhưng với một người nào đó, bạn là cả thế giới của họ. 5. Cuộc sống ko bao giờ là bế tắc thực sự hay có khái niệm mất tất cả một khi bạn còn có niềm tin. 6. Càng trưởng thành, bạn sẽ nhận ra rằng tranh luận đúng sai hơn thua với người khác đôi khi không còn quan trọng nữa. Quan trọng hơn cả là chỉ muốn bình yên. 7. Cuộc sống như một trang sách, kẻ điên sẽ giở qua nhanh chóng. Người khôn ngoan thì vừa đọc, vừa suy nghĩ vì biết rằng mình chỉ được đọc một lần. 8. Nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác 9. Giành được lòng tin rất khó mà hủy diệt thì dễ lắm, quan trọng không phải là dối gạt chuyện lớn hay nhỏ mà chính việc dối gạt đã là vấn đề. 10. Khó khăn rồi sẽ qua đi. Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào rồi cuối cùng cũng sẽ trời quang mây tạnh.11. Người khác nói tới cách sống của bạn, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bạn. Bạn sống thế nào, cũng không có liên quan gì đến người ta. Muốn có cuộc sống tốt đẹp thì đừng để tâm tới họ. 12. Đừng bao giờ chia sẻ những bí mật của bạn với bất cứ ai vì nó có thể hủy hoại bạn. Đây có lẽ là lời khuyên quan trọng nhất đời. 13. Tất cả mọi thứ chỉ quý giá tại 2 thời điểm: Trước khi có được và sau khi mất đi. 14. 2 điều mang lại hạnh phúc và thành công trong cuộc sống: Cách bạn xoay xở khi không có gì và thái độ của bạn khi bạn có mọi thứ. 15. Thành công là gì? Đó là khi những bức ảnh của bạn được tải lên Google thay vì trên Facebook. 16. Thái độ tốt nhất chính là: “Lưng của tôi không phải là một hộp thư thoại. Vui lòng nói bất cứ điều gì bạn muốn trước mặt tôi.”17. Mọi thứ về tương lai đều không chắc chắn, nhưng có một điều chắc chắn: Thượng đế đã sắp đặt ngày mai của tất cả chúng ta. Hiện tại chúng ta phải tin tưởng Người và trong vấn đề này, bạn phải hết sức kiên nhẫn. 18. Nếu giọt nước rơi xuống hồ, nó sẽ biến mất. Nhưng nếu rơi xuống lá sen, nó sẽ tỏa sáng như một viên ngọc. Rơi giống nhau nhưng ở cùng ai mới là điều quan trọng. 19. Đừng che dấu tình yêu và sự dịu dàng của mình cho đến khi bạn lìa đời. Hãy làm cuộc đời bạn tràn đầy sự ngọt ngào. Hãy nói những lời thân thương khi bạn còn nghe được và tim bạn còn rung động. 20. Sự chân thành là điều tốt đẹp nhất bạn có thể đem trao tặng một người. Sự thật, lòng tin cậy, tình bạn và tình yêu đều tùy thuộc vào điều đó cả. 21. Dù ngôi nhà của bạn có to bao nhiêu đi nữa, dù bạn mới vừa tậu một chiếc xe hơi mới tinh, hay kể cả tiền của bạn trong tài khoản ngân hàng có nhiều cỡ nào, thì phần mộ của bạn cũng chỉ nhiêu đó kích thước. Hãy khiêm tốn. 22. Đừng nói mà hãy làm. Đừng huyên thuyên mà hãy hành động. Đừng hứa mà hãy chứng minh. 23. Thời gian là miễn phí nhưng nó vô giá. Bạn không thể sở hữu nó, nhưng bạn có thể sử dụng nó. Bạn có thể dùng nó, nhưng bạn không thể giữ nó. Một khi bạn làm mất nó, bạn sẽ không thể nào có lại được nó. 24. Im lặng và mỉm cười là 2 vũ khí lợi hại. Mỉm cười là cách để giải quyết nhiều vấn đề , im lặng là cách để tránh những vấn đề rắc rối xảy ra. 25. Cuộc sống không phải luôn luôn hoàn hảo nhưng nó là kết quả của những gì bạn tạo ra. Vì thế hãy làm nó có giá trị, làm sao cho nó đáng nhớ và đừng bao giờ để ai đó đánh cắp hạnh phúc của bạn. 26. Lo lắng chỉ làm lãng phí thời gian, nó không làm thay đổi gì cả, ngoài việc lấy đi niềm vui và làm cho bạn lúc nào cũng bận rộn mà chẳng hoàn tất được gì cả.27. “Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.” 28. “Bắt đầu từ nơi bạn đứng. Sử dụng những gì bạn có. Làm những gì bạn có thể” 29. “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc cực mà là nơi không có tình người.” 30. “Nghèo không là xấu, nghèo mà không có chí mới là xấu; hèn không đáng ghét, hèn mà không có tài mới đáng ghét; già không nên than thở, già mà sống thừa mới đáng than thở; chết không nên bi ai, chết mà vô bổ mới đáng bi ai.” 31. “Cuộc sống chỉ mang lại cho chúng ta 10% cơ hội, 90% còn lại là do chúng ta trải nghiệm thế nào với nó.” 32. “Không vấp ngã trước cuộc sống, điều đó là rất tốt. Nhưng vấp ngã rồi đứng dậy mà đi lên càng tốt hơn.” 33. “Kim loại vì cứng mà hay gẫy, nước vì mềm mà được vẹn toàn.” 34. “Ruồi chết vì mật ngọt. Đàn bà chết vì đàn ông khéo. Đàn ông chết vì đàn bà đẹp. Còn cha mẹ chết vì con bất hiếu.” 35. “Người khôn ngoan là kẻ mà cái gì cũng thấy mới lạ.” 36. “Những người thông minh và những người xinh đẹp đều mắc chung một tật: cứ tưởng như thế là mãi mãi.” 37. “Cho nhiều hơn nhận thì sẽ được nhận nhiều hơn cho.” 38. “Hãy sống là chính mình, bình thường nhưng không tầm thường.” 39. “Đôi khi phải mất mọi thứ mới tìm thấy chính bản thân mình.” 40. “Không phải ai cũng là tương lai của bạn. Một vài người chỉ lướt qua cuộc đời bạn để mang lại cho bạn một số bài học của cuộc sống.” 41. “Nếu cơ hội không gõ cửa, hãy tạo ra một cánh cửa” 42. “Trong trò chơi của cuộc sống, trước khi bạn nhận được bất cứ cái gì, bạn phải cho đi một thứ gì đó!” 43. “Cuộc sống không cho bạn tất cả những gì bạn mơ ước, nhưng cuộc sống cho bạn quyền được lựa chọn ước mơ và quyền được thực hiện nó.” 44. “Còn gì ý nghĩa hơn việc giúp một người bất hạnh nhận ra rằng mình không bất hạnh.” 45. “Mỗi người có thể có những lý do khác nhau để sống cuộc sống của chính họ. Bạn không thể quy chụp tất cả những lý do đó đều giống như nhau.” 46. “Khi bạn có quá nhiều sự lựa chọn, bạn không biết mình muốn gì. Khi bạn biết mình cần gì thì cũng là lúc bạn không còn sự lựa chọn!” 47. “Thà dám thử và chấp nhận hậu quả nếu có còn hơn là đứng ngó mà không dám làm gì hết trong suốt quãng đời còn lại.” 48. “Hôm nay đầy rẫy những khó khăn, và ngày mai cũng không có điều gì dễ dàng. Nhưng sau ngày mai, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.” 49. “Khi còn trẻ nếu bạn không dám làm những điều điên rồ, bạn sẽ không có gì để mỉm cười nhớ về khi bạn đã trưởng thành và già đi.” 50. “Sự vượt trội không bao giờ chỉ là vô tình; đó là kết quả của sự chú tâm cao độ, nỗ lực tận tâm, định hướng thông minh, thực hành khéo léo, và tầm nhìn để thấy được cơ hội trong trở ngại.” 51. “Cuộc sống rất đơn giản, nhưng chúng ta cứ bắt nó phải phức tạp” 52. “Người dễ cười cũng là người dễ khóc. Còn lúc tan nát nhất họ sẽ im lặng.” 53. “Càng trưởng thành, bạn sẽ nhận ra rằng tranh luận đúng sai hơn thua với người khác đôi khi không còn quan trọng nữa. Quan trọng hơn cả là chỉ muốn bình yên.” 54. “Người khôn ngoan chỉ với một ánh nhìn đã hiểu được chuyện, kẻ ngu ngốc sẽ mãi không chịu lắng nghe người khác” 55. “Nếu bạn tìm kiếm một người hoàn hảo, thì bạn sẽ không có nổi một người bạn trong đời.” 56. “Chỉ lên tiếng khi bạn thực sự biết lời nói của mình tốt đẹp hơn việc giữ yên lặng.” 57. “Bạn có khả năng tự tạo hạnh phúc cho mình. Nếu bạn trông chờ điều này từ một người khác, rất có thể bạn sẽ thất vọng.” 58. “Lạc quan là một đại lượng gắn liền với thành công và hạnh phúc hơn tất thảy mọi thứ.” 59. “Luôn luôn hãy mở to đôi mắt. Hãy quan sát khắp mọi thứ xung quanh. Bời vì tất cả những gì bạn thấy đều có thể truyền cảm hứng cho bạn.” 60. “Làm mọi thứ với một niềm đam mê, hoặc là chẳng gì cả.” 61. “Cách duy nhất để tạo nên sự nghiệp vĩ đại là yêu những gì bạn làm. Nếu bạn chưa tìm ra nó, hãy tiếp tục tìm kiếm. Đừng dừng lại.” 62. “Nếu bắt đầu thì có khả năng bạn sẽ nhận lấy thất bại, nhưng nếu không bắt đầu thì bạn đã thất bại rồi.” 63. “Chúng ta đến với tình yêu không phải bằng cách tìm một người hoàn hảo mà học nhìn sự hoàn hảo bên trong một người không hoàn hảo.” 64. “Một số phụ nữ chọn theo đuổi người đàn ông của mình và một số chọn theo đuổi ước mơ. Nếu bạn còn phân vân chọn cách nào, hãy nhớ rằng sẽ không bao giờ có chuyện một ngày nọ sự nghiệp thức dậy và nói không còn yêu bạn nữa.” 65. “Cuộc sống luôn đong đầy những điều tốt đẹp, trong đó có cả bạn.” 66. “Chẳng có giới hạn nào cả. Có chăng là những đỉnh cao, nhưng đó không phải là nơi để ngự trị mà là nơi chúng ta cần phải vượt lên.” 67. “Không có giới hạn nào cho phụ nữ. Chúng ta có thể làm được tất cả mọi thứ và trở thành bất kỳ ai mà ta hằng mong ước.” 68. Sai lầm lớn nhất đời người là dùng sức khỏe để đánh đổi lấy những vật ngoài thân. Bi ai lớn nhất đời người là dùng sinh mệnh để đổi lấy phiền não và lãng phí lớn nhất đời người là dùng tính mạng để giải quyết rắc rối do bản thân mình tạo ra! 69. Dù rất chua chát nhưng sự thật là, nhà ở có sửa to, rộng hơn thế nào đi nữa cũng chỉ là nơi ở tạm thời. Cái quách sành mới là nhà ở vĩnh hằng của tất cả chúng ta. Thế nên, nhà rộng chẳng bằng tâm rộng, tấm lòng rộng mở, bề ngoài an yên không bằng cõi lòng an yên. 70. Khi tâm linh có xu hướng bình tĩnh lại, tinh thần càng trở nên vĩnh hằng! Giảm, nén dục vọng xuống thấp một chút, đẩy lý tính lên cao, tôi, bạn và chúng ta sẽ cảm nhận thấy: Bình an là phúc, thanh sảng, mới mẻ là lộc và lòng thanh tịnh không chút dục vọng là thọ! 71. Vui vẻ là phương thuốc kỳ diệu giúp con người trường thọ, nỗ lực chăm chỉ là linh đan giúp sức khỏe bền bỉ dẻo dai. Vận động là sự đầu tư cho sức khỏe, trường thọ là sự báo đáp sau những ngày tháng chúng ta bỏ ra để rèn luyện thân thể. 72. Tiền bạc khó mua được sức khỏe nhưng sức khỏe sẽ được tăng cường hơn nhờ tiền bạc; tiền bạc khó mua được hạnh phúc nhưng muốn có hạnh phúc, buộc phải có sức khỏe. 73. Niềm vui luôn đi cùng những người khoan dung, của cải luôn sánh vai cùng những người biết giữ chữ tín, trí tuệ luôn song hành cùng những người cao thượng, sức hấp dẫn luôn xuất hiện bên người hài hước và sức khỏe luôn đến với những người vui vẻ, mở rộng trái tim. 74. Chẳng có một người bạn nào có thể quan trọng hơn sức khỏe, cũng chẳng có một kẻ địch nào đáng sợ hơn bệnh tật. Thay vì đau khổ gặm nhấm nỗi đau do bệnh tật gây ra, hãy đứng dậy vận động để cuộc đời thêm nhiều màu sắc 75. Quan lớn không bằng trí lớn, trí lớn không bằng lương cao, lương cao không bằng thọ lâu, thọ lâu không bằng vui vẻ, không sợ đãi ngộ thấp, chỉ sợ mệnh đoản, không sợ kiếm được ít tiền, chỉ sợ ra đi quá sớm!76. Có ba thứ cần lãng quên: Lãng quên tuổi tác, lãng quên quá khứ và lãng quên ân oán. 77. Nếu không có sức khỏe, trí tuệ, văn hóa, năng lực khó mà bộc lộ ra ngoài và trí thức cũng chẳng có cơ hội để dùng đến. 78. . Nếu có người lăng mạ nguyền rủa bạn, không nhất thiết phải quay đầu lại xem người đó là ai. Hãy thử nghĩ sâu sắc một chút mà xem, giả sử một con chó điên cắn bạn một cái, lẽ nào bạn cũng cần phải hạ mình cúi thấp sát đất chỉ để cắn trả lại nó một cái? 79. Cuộc sống không có tình yêu giống như một hoang mạc. Khi bạn tặng hoa hồng cho người khác, tay bạn tự khắc cũng sẽ thơm. Cần lĩnh hội được rằng “yêu người khác thực ra là yêu chính mình”. Hãy để tình yêu giống như ánh nắng buổi chiều sưởi ấm trái tim mỗi con người. 80. Đừng nói dối vì nói một câu dối gian lại phải bịa đặt ra mười câu gian dối khác để bù đắp. Bạn có cần phải khổ như vậy? 81. Thời gian một đi không trở lại, sinh mệnh con người thì quá ngắn ngủi Khi về già, ta nhận ra sự thật rõ ràng rằng một ngày trôi qua sẽ mãi mãi không quay trở lại, vì vậy ngay từ bây giờ, hãy sống vui vẻ mỗi ngày, để mỗi ngày trở nên ý nghĩa hơn. 82. Phía sau một cuộc đời tươi đẹp là không ít những đau khổ. Bạn là con người nên không thể hoàn hảo. Dù bị tổn thương nhưng bạn vẫn sống sót. Hãy nghĩ về một đặc ân quý giá là bạn vẫn được sống, được thở, được suy nghĩ, được tận hưởng và được theo đuổi những gì bạn yêu thích. Đôi khi có những nỗi buồn trên đường đời nhưng vẫn còn rất nhiều niềm vui. Chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước ngay cả khi chúng ta đang tổn thương, vì chúng ta không bao giờ biết điều gì đang đợi chờ mình. 83. Hành động của một người nói lên sự thật. Trong cuộc đời mình, bạn sẽ gặp nhiều người. Họ có thể nói những lời tốt đẹp nhưng cuối cùng chỉ có hành động của họ mới nói lên họ là ai. Vì thế hãy chú ý tới những gì mà người ta làm. Hành động của họ sẽ nói với bạn mọi thứ bạn cần biết. 84. Sức khỏe mãi mãi là của bạn Tiền bạc, con cái, quyền lực chỉ là nhất thời, vinh quang là của quá khứ, còn sức khỏe sẽ mãi là của bạn. 85. Những hi sinh của ngày hôm nay sẽ được đền đáp vào ngày mai. Khi nói đến chuyện làm việc chăm chỉ để đạt được một ước muốn nào đó như: tốt nghiệp đại học, gây dựng sự nghiệp hay đạt được một thành tựu nào đó đòi hỏi thời gian và sự quyết tâm, tôi muốn hỏi bạn một điều: “Bạn có sẵn sàng sống một cuộc đời khác với mọi người hay không?”. 86. Quá khứ đã là lịch sử. Tương lai là một phép màu nhiệm. Còn hiện tại là một món quà của cuộc sống, chính vì thế mà chúng ta gọi đó là một tặng phẩm quý giá. 87. Có lẽ cần phải trải qua tuổi thanh xuân mới có thể hiểu được tuổi xuân là khoảng thời gian ta sống ích kỷ biết chừng nào. Có lúc nghĩ, sở dĩ tình yêu cần phải đi một vòng tròn lớn như vậy, phải trả một cái giá quá đắt như thế, là bởi vì nó đến không đúng thời điểm. Khi có được tình yêu, chúng ta thiếu đi trí tuệ. Đợi đến khi có đủ trí tuệ, chúng ta đã không còn sức lực để yêu một tình yêu thuần khiết nữa. 88. Đôi khi, không cẩn thận biết một số chuyện, mới phát hiện ra rằng những điều bản thân để tâm lại nực cười đến thế. 89. Tình yêu, tình bạn, không phải là cả đời không cãi nhau, mà là cãi nhau rồi vẫn có thể bên nhau cả đời. 90. Đừng nên dùng những lời tuyệt tình để làm tổn thương đến người mà bạn yêu vào lúc tâm tình tồi tệ nhất. 91. Có sinh sẽ có tử, song chỉ cần bạn vẫn đang có mặt trên đời này, thì phải sống bằng cách tốt nhất. Có thể không có tình yêu, không có đồ hàng hiệu, song không thể không vui vẻ. 92. Những phiền não trong cuộc đời được gói gọn trong 12 chữ: Không buông được, nghĩ không thông, nhìn không thấu, quên không nổi! 93. Công thức để có một gia đình hạnh phúc “Yêu thương, tôn trọng nhau, biết cách quan tâm và chia sẻ, thấu hiểu và bao dung” = “Gia đình hạnh phúc”. 94. Có một ngày bạn sẽ hiểu, lương thiện khó hơn thông minh nhiều. Thông minh là một loại tài năng thiên phú, còn lương thiện lại là một sự lựa chọn. 95. Nhiều thứ chúng ta mong mỏi có được có giá đắt. Nhưng sự thật là, những gì thực sự khiến chúng ta hài lòng lại hoàn toàn miễn phí – đó là tình yêu, là tiếng cười và là những giây phút miệt mài theo đuổi đam mê của mình. 96. Đừng hạ thấp giá trị bản thân bằng cách so sánh mình với những người khác. Đó là vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau, chúng ta là những cá nhân độc lập với những tài năng riêng biệt. 97. Đừng mãi trách cứ sai lầm của bản thân Bạn có thể yêu quý nhầm người hay cũng có thể khóc vì những sự việc không đáng nhưng có một điểm là hãy biết tha thứ cho bản thân mình, đừng mãi nhìn vào sai lầm của bản thân để rồi trách cứ mình. Bởi vì những sai lầm ấy, ít nhất nó cũng giúp bạn biết tránh khi lần sau gặp lại, từ đó giúp bạn trưởng thành hơn. Hãy nhớ rằng, mỗi một sai lầm hôm nay sẽ là kinh nghiệm trong tương lai giúp bạn hoàn thiện bản thân mình, thay vì mãi trách cứ bản thân, chi bằng hãy sửa chữa nó.98. Đừng quá bình thản mà bước chân chậm rãi. Bởi vào những thời điểm then chốt, bạn vẫn cần cho bản thân tỏa sáng, để những ngày tháng bình lặng thêm điểm nhấn sắc màu. 99. Tình yêu là thứ không thể nào quên lãng được. Nhưng lúc nào cũng từ bỏ được. Còn tình yêu thật sự, thì không cần nhớ đến nó, nhưng lúc nào cũng sống tự nhiên cùng với nó. Cho nên không có vấn đề quên lãng hay từ bỏ. 100. Một người chân chính mạnh mẽ sẽ không quá quan tâm đến chuyện làm vui lòng đẹp ý người khác. Đừng quá quan trọng cái gọi là giữ gìn quan hệ xã hội, điều quan trọng nhất là bạn phải nâng cao nội lực của chính mình, chỉ khi chính bạn rèn luyện tốt rồi, mới sẽ có người khác đến gần gũi bạn, chính mình là cây ngô đồng, phượng hoàng mới đến đậu; chính mình là biển lớn, trăm sông mới tụ hội, như hoa có hương ắt ong bướm tìm đến. Chỉ khi bạn đến được tầng bậc nhất định thì mới có được những quan hệ xã hội tương ứng, mà không phải là ngược lại. Cuộc sống này cũng không phải toàn niềm vui, niềm hạnh phúc mà xen lẫn vào đó là những nỗi buồn, nỗi đau thương. Nhưng dù cho cuộc sống có thế nào đi nữa, hãy sống vì bản thân mình các bạn nhé, hãy theo đuổi ước mơ của mình, hãy làm công việc mà thích…Cuộc sống là không từ bỏ! Hạnh phúc không có một đáp án chuẩn mực, niềm vui cũng không chỉ xuất phát từ một con đường. Thu lại ánh mắt ngưỡng mộ người khác và nhìn lại tâm hồn mình. Sống cuộc sống mình mong muốn chính là những ngày tháng tươi đẹp nhất, cách sống mà mình muốn mới chính là cách sống tốt nhất.

0
1. Hãy chậm rãi trong việc chọn bạn và càng chậm rãi trong việc thay bạn.2. Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè chứ không phải số năm. Hãy đếm cuộc đời bạn bằng nụ cười chứ không phải bằng nước mắt.3. Bạn là người ta cảm thấy thoải mái khi ở cùng, ta sẵn lòng trung thành, đem lại cho ta lời chúc phúc và ta cảm thấy biết ơn vì có họ trong đời.4. Ai cũng lắng nghe điều bạn...
Đọc tiếp

1. Hãy chậm rãi trong việc chọn bạn và càng chậm rãi trong việc thay bạn.
2. Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè chứ không phải số năm. Hãy đếm cuộc đời bạn bằng nụ cười chứ không phải bằng nước mắt.
3. Bạn là người ta cảm thấy thoải mái khi ở cùng, ta sẵn lòng trung thành, đem lại cho ta lời chúc phúc và ta cảm thấy biết ơn vì có họ trong đời.
4. Ai cũng lắng nghe điều bạn phải nói. Bạn bè lắng nghe điều bạn nói. Bạn thân lắng nghe điều bạn không nói.
5. Không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè, hay chắc chắn về bạn bè mình cho tới khi gặp bất hạnh.

6. Mất đi một người bạn cũng như mất đi một cánh tay. Thời gian có thể chữa lành nỗi đau nhưng sự thiếu hụt không bao giờ được lấp đầy.
7. Để có bạn bè, đầu tiên bạn phải làm một người bạn đã.

8. Một người bạn trung thành là tuyến phòng thủ mạnh mẽ và người tìm thấy anh ta đã tìm thấy một báu vật.
9. Bạn không bao giờ thực sự phân biệt được bạn và thù cho tới khi mặt băng vỡ.
10. Những người bạn giống như những ngôi sao. Họ đến rồi đi. Nhưng những người ở lại mới là những người toả sáng.
11. Một người bạn tốt sẽ nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn lại giọt nước mắt thứ ba.
12. Đã có những lúc chúng ta không thể diễn tả được nỗi đau của mình, ngôn ngữ của một người bạn còn có ý nghĩa hơn những gì được nói ra.

13. Một người bạn là người mỉm cười khi bạn cười, vui khi bạn vui, nhưng không khóc khi bạn khóc, vì khi ấy họ còn phải nắm tay và ôm lấy bạn.
14. Những người bạn tốt cũng giống như tài khoản trong ngân hàng niềm tin.Bạn càng giữ được lâu thì càng giá trị.

15. Nếu không có người bạn tốt thì ta khó mà biết được những sai lầm của bản thân.

16. Khi nghĩ về những người bạn đồng hành đã rời ta, chúng ta cảm thấy cô đơn gấp đôi.
17. Tôi mong ước tình bạn có chân, cũng như có mắt và có tài hùng biện. Nó phải tự đứng được trên mặt đất trước khi bước tới cung trăng.
18. Tình bạn chân chính xoá tan sự ghen tỵ, cũng như tình yêu chân chính đánh chết thói đỏm dáng.
Đàn bà nâng niu tình bạn như thủy tinh mà tình bạn lại bị vỡ tan tành.

19. Mỉm cười thì có bạn, nhăn mặt thì có nếp nhăn.
Bạn hãy tin cậy mọi người, họ sẽ trung thành với bạn. Bạn cao thượng với họ, họ sẽ biểu lộ sự cao thượng với bạn.
20. Cha mẹ là của cải, anh em là chỗ dựa, bạn thân là cả hai thứ đó.

21. Hãy nhớ rằng tình bạn là một sự đầu tư khôn ngoan
22. Hãy kết giao với những người giàu nghị lực và có kỷ luật. Hãy giao du với những người có cao vọng và luôn sống tích cực
23. Nếu có một người bạn ngu ngốc thì bạn không cần phải có kẻ thù.
24. Tình bạn tự nó đã là mối dây nối với sự thánh thiện. Và sự nghèo khó sẽ làm nó thêm cao trọng.
25. Cách duy nhất để có bạn bè là chính bản thân mình phải là một người bạn.

26. Tình bạn ít ồn ào nhất và khiêm nhường nhất là tình bạn hữu ích nhất.
27. Nếu bạn thấy một người bạn không có nụ cười, hãy lấy nụ cười của mình cho người đó.
28. Phần lớn sức sống của tình bạn nằm trong việc tôn trọng sự khác biệt, không chỉ đơn giản là thưởng thức sự tương đồng.
29. Câu hỏi không phải là liệu bạn có sẵn sàng chết vì bạn mình không, mà là bạn có người bạn nào đáng để mình chết không
30. Bạn là người vươn ra tìm tay ta và chạm đến trái tim ta.

31. Tình bạn nhân đôi niềm vui và chia sẻ nỗi buồn.
32. Thử thách của tình bạn là sự trợ giúp lẫn nhau trong nghịch cảnh và hơn thế, trợ giúp vô điều kiện.

33. Phước thay người nào có tài kết bạn, vì đó là một trong những quà tặng quý nhất của Thượng đế. Món quà này bao gồm nhiều điều hay, nhưng trên hết là khả năng vượt khỏi chính mình.
34. Có tình bạn là có được chiếc chìa khóa mở vào tâm hồn người khác.
35. Đừng che giấu tình yêu và sự dịu dàng của mình cho đến khi bạn lìa đời.

36. Sự phê bình của người bạn còn tốt hơn lời nịnh nọt của kẻ thù.
37. Tình bạn là bầu rượu của cuộc đời: nhưng tình bạn mới… không mạnh cũng không trong.
38. Một kẻ thù không phải là ít, một trăm người bạn chưa phải là nhiều.
39. Đàn ông đá tình bạn như trái bóng mà tình bạn chẳng hề bị sứt mẻ.

40. Thật tốt hơn cho bạn hữu và cho chính chúng ta, nếu ta bỏ hết các kỳ vọng và ảo tưởng và chấp nhận bạn hữu theo đúng con người của họ.
41. Một ngày cho công việc cực nhọc, một giờ cho thể thao, cả cuộc đời dành cho bạn bè cũng còn quá ngắn ngủi
42. Bạn không bao giờ thực sự phân biệt được bạn và thù cho tới khi mặt băng vỡ.

43. Một người bạn trung kiên là sự bảo vệ vững chắc. Ai tìm được người bạn như vậy là đã tìm được kho báu.
44. Người nào làm cho bạn hữu của mình vui, người đó đáng được lên thiên đàng.
45. Một ngày cho công việc cực nhọc, một giờ cho thể thao, cả cuộc đời cho bạn bè vẫn còn quá ngắn ngủi.
46. Có tình bạn là có được chìa khoá mở vào tâm hồn người khác.
47. Đừng nên để việc tranh chấp nhỏ đi huỷ hoại tình bạn vĩ đại.48. Hãy đối xử với bạn bè như đối xử với những bức tranh, nghĩa là hãy đặt họ ở những góc độ có nhiều ánh sáng nhất.

49. Tình bạn nhân lên thêm niềm vui và chia bớt sầu khổ.
50. Những người bạn giống như những ngôi sao. Họ đến rồi đi. Nhưng những người ở lại mới là những người toả sáng.
51. Nỗ lực lớn nhất của tình bạn không phải là chỉ thẳng cho bạn thấy khuyết điểm mà là làm cách nào cho bạn thấy được nó.

52. Những viên ngọc có thể rất quí giá.Nhưng những người bạn mới là vô giá.
53. Một người bạn là người mỉm cười khi bạn cười,vui khi bạn vui,nhưng không khóc khi bạn khóc,vì khi ấy họ còn phải nắm tay và ôm lấy bạn.
54. Người ta thường cô đơn bởi vì người ta thường chỉ lo xây tường chứ không lo xây dựng những nhịp cầu.
Cách duy nhất để có bạn bè là chính bản thân mình phải là một người bạn
55. Ai không có một người bạn chân chính thì người đó không xứng đáng được sống.
56. Tình bạn không phải là một điều lớn lao, nó là tập hợp của hàng triệu điều nhỏ bé.
57. Có một người bạn thật sự là khi được ở cùng nhau quan trọng hơn so với những gì bạn làm.

58. Khi ta mất một người bạn trung thành thì không gì có thể hàn gắn sự mất mát của tâm hồn ta.
59. Cách giữ bạn tốt nhất là không bao giờ phản bội bạn.
60. Khi giàu rất dễ có bạn, nhưng lúc lận đận thì tìm được bạn là điều không có gì khó khăn cho bằng.
61. Lúc nào người bạn cũng thương ta và trong nghịch cảnh, người bạn trở thành anh em ruột thịt.

62. Bạn là người mang cả chồng sách mà anh đang tìm và anh có được những quyển sách mà bạn ấy đang giữ.
63. Ai bỏ bạn bè trong cơn hoạn nạn thì rồi người đó sẽ được biết nỗi đắng cay của cơn hoạn nạn.
64. Giàu có là một điều tốt, sức khoẻ là một điều tốt, nhưng điều tốt hơn nữa là được bạn bè yêu thương.
65. Người bạn thân mà anh cố công tìm được trong một năm, anh có thể làm mất trong một giờ.

66. Trong đời người có những giây phút thật gay go. Khi đó sự cô độc là nỗi bất hạnh lớn và ta cần có bạn bè.
67. Một người nghèo vẫn được xem là giàu nếu dưới mái ấm của anh ta có một người bạn tận tuỵ.

0
#ngontinh_review Tên: LÀM THẾ NÀO ĐỂ NGỪNG NHỚ ANH Tác giả: Mộng Tiêu NhịNhân vật chính: Tô Dương vs Tưởng Bách Xuyên Thể loại: Hiện đại, showbiz, tình đầu cũng là tình cuối, sạch, sủng, ngọt, thâm tình, hài hước, HESố chương: 64 chương + 8 phiên ngoạiTình trạng: Hoàn editTô Dương và Tưởng Bách Xuyên đã có 11 năm yêu nhau và 2 năm kết hôn, nhưng mọi chuyện vẫn được giấu trong bóng tối....
Đọc tiếp

#ngontinh_review
Tên: LÀM THẾ NÀO ĐỂ NGỪNG NHỚ ANH
Tác giả: Mộng Tiêu Nhị
Nhân vật chính: Tô Dương vs Tưởng Bách Xuyên
Thể loại: Hiện đại, showbiz, tình đầu cũng là tình cuối, sạch, sủng, ngọt, thâm tình, hài hước, HE
Số chương: 64 chương + 8 phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn edit

Tô Dương và Tưởng Bách Xuyên đã có 11 năm yêu nhau và 2 năm kết hôn, nhưng mọi chuyện vẫn được giấu trong bóng tối. Bởi sự nghiệp và những thị phi chốn showbiz khiến cả hai không muốn đem những bí mật riêng tư ra ngoài ánh sáng.

Tưởng Bách Xuyên là một chàng trai mà khi yêu một người chính là định cả một đời. Vì thế, anh dành tất cả mọi sự ấm áp, dịu dàng đều cho Tô Dương.

Mỗi khi anh cất tiếng gọi “Đồng Đồng”, tên thân mật của cô, thì tiếng nói ấy như âm thanh của tơ trời, rất êm và chất chứa những tình cảm sâu nặng. Anh biết công việc mình bận rộn, lại thường xuyên công tác xa nhà nên tất cả thời gian rảnh đều muốn ở bên cô. Anh tặng cô những bó hoa hồng xinh đẹp; anh đến đón cô khi tan làm; anh xung phong vào bếp làm món mỳ cô thích; anh sắp xếp tủ đựng sách của cô; anh gọi điện và nhắn tin cho cô bất cứ khi nào có thời gian và ở mỗi thời khắc đặc biệt anh đều tặng cho cô một chiếc máy ảnh Laca…

Dường như, mỗi giây mỗi phút trôi qua của anh, anh đều muốn là của riêng cô. Vĩnh viễn đều như vậy.

Nhưng có một số người, đã biết chiếc “vảy ngược” trong tim anh nhưng vẫn cố chạm vào. Anh từ trước đến nay không hề tính toán vì vốn dĩ nó không hề ảnh hưởng đến Tô Dương. Chỉ là, một khi đi quá giới hạn anh cho phép, cái giá phải trả liền rất đắt.

Anh từng nói rằng, Tô Dương có thể làm mọi thứ, không cần uất ức chính mình, mọi chuyện đã có anh chống lưng. Nhưng Tô Dương là ai kia chứ, cô chính là nàng công chúa được sủng ái, dung túng vô pháp vô thiên mà lớn lên. Nên người khiến cô khó chịu một, cô liền trả lại gấp đôi. Phương châm của cô chính là đối với người gây chuyện với mình, không cần nhường nhịn chịu thiệt làm gì, xử được cứ xử, giết được cứ giết :v

Tô Dương như thế, Tưởng Bách Xuyên càng ác liệt hơn. Mỗi câu nói mỗi hành động của anh đều có mức độ sát thương cực lớn. Chẳng hạn như thanh mai trúc mã Kiều Cẩn muốn lợi dụng mối quan hệ của hai gia tộc mà gây khó dễ cho Tô Dương í. Anh nhà chẳng nói hai lời, cô ta tung ra chiêu nào, anh liền bẻ gẫy chiêu đó. Có giao tình cỡ nào thì nào, đụng đến Tô Dương thì coi như chấm hết. Cô ta khóc nháo van xin hay gì đều vô dụng. Anh vốn là người đối với kẻ mình ghét còn lạnh hơn băng tuyết ngàn năm 📷:v

Cho nên, vui nhất chính là đoạn cô ta chờ anh cả đêm dưới trời lạnh rồi còn cố tình đợi anh xoay người rời đi thì muốn chạy lại ôm anh để dàn cảnh chụp ảnh á. Anh nghe tiếng bước chân thì xoay người đẩy cô ta một cái té nhào, vẻ mặt ghét bỏ còn nói mấy câu tàn nhẫn dập tan hy vọng của cô ta luôn. Chưa kể sau này còn xuất hiện thêm một Bàng Việt Hy nữa, cô này cũng truy đuổi anh ráo riết. Đáng tiếc, số lần cô này bị anh phũ, mình đếm không xuể.

Có đoạn thấy Tưởng Bách Xuyên đang uống cafe, cô này đi vô quán xong muốn ngồi cùng bàn gạ gạ nói chuyện á, bị anh đuổi không cho ngồi chung xong uất ức ngồi chỗ khác. Lát sau Tô Dương đến, cô này tức quá bỏ đi, còn bị anh kiu nhân viên lại đòi tiền cô ta, chứ anh không quen nên không trả đâu. Đọc mà mình phụt cười luôn á. Người gì đâu phũ quá trời à 📷:v. Bởi trong suy nghĩ và tiềm thức của anh chính là, anh không cần phải đối xử tốt với ai hết trừ Đồng Đồng thôi 📷:v

***
11 năm – 129 chiếc máy ảnh Laca – lời nguyện ước cùng em đi hết cuộc đời này.

Cuối cùng, sau rất nhiều chuyện xảy ra, anh quyết định đánh dấu chủ quyền Tô Dương là của mình và đưa chuyện kết hôn của họ ra ánh sáng. Ai ngờ, chú Năm lại biến bóng lưng trong ảnh chụp hôn nhau của anh cùng vợ thành tác phẩm của hai nam phụ Lục Duật Thành và Cố Hằng. Hại anh uất nghẹn không thôi, phải lên weibo post bài nhận chính chủ 📷:v 📷:v.

Và thế là, từ một người đàn ông sát phạt quyết đoán lạnh lùng trên thương trường anh trở thành một người chồng cuồng ân ái khoe khoang chuyện tình cảm trá hình. Hại dân tình dậy sóng không thôi. Bởi, cả hai bây giờ đều là người nổi tiếng, đi đến đâu cũng bị xăm soi chụp hình. Mà anh cũng chẳng ngại ngần thể hiện những yêu thương sủng ái dành cho Tô Dương. Vì cô ấy là thanh xuân của anh, là mối tình đầu cũng là mối tình cuối, cùng anh đi hết quãng đường dài này.

Đối với Tô Dương tình yêu dành cho anh và niềm đam mê chụp ảnh là hai thứ vĩnh viễn không thay đổi. Trải qua 11 năm, họ đã có những lúc vui buồn cũng như hờn ghen giận lẫy, nhưng chưa có một giây phút nào Tô Dương hay Tưởng Bách Xuyên buông thả chính bản thân mình và từ bỏ. Họ vẫn luôn nỗ lực để có thể vun đắp cho cuộc hôn nhân này thêm bền vững và dài lâu, tựa như câu nói khi cô tặng anh một món quà, đó là: “Một chiếc cốc, cả cuộc đời.” Và cả cuộc đời của cô, là dành cho anh.

“Mây nhỏ phiêu lãng trên trời cao
Cơn gió thổi qua nơi mặt đất
Gió nhẹ nhàng lay động làn tóc
Làm thế nào để ngừng nhớ anh.”

“Ánh trăng thương nhớ nơi biển cả
Biển cả thương nhớ ánh trăng kia
Ngọt ngào tựa như đêm trăng sáng
Làm thế nào để ngừng nhớ em.”

***
“Làm thế nào để ngừng nhớ anh” là bộ truyện chuyên sủng mà mình đang phát cuồng trong thời gian này. Nội dung truyện ngọt ngào, ấm áp và cute hết chỗ nói luôn. Ngoài hai nhân vật chính được xây dựng tốt thì những nhân vật phụ trong truyện này phải nói là tuyệt vời. Mà đáng yêu quá thể đáng nhất chính là bộ đôi nam phụ Lục Duật Thành – Cố Hằng.

Từ bé cả hai đã luôn yêu thương dung túng và bảo vệ cho nữ chính như một điều hiển nhiên. Lúc đó, cả hai đều thích nữ chính nhưng không dám nói, cứ luôn đối tốt hết mức thôi, chờ lớn một tí thì tranh đua công bằng rồi bày tỏ. Ai ngờ, nửa chừng nhảy ra nam chính Tưởng Bách Xuyên đem công chúa nhỏ của họ đi mất. Vì vậy, câu nói thường xuyên của họ khi gặp Tô Dương chính là: “Chừng nào thì cậu chia tay?” 📷:v 📷:v

Một người là ảnh đế, một người là đại boss mà cứ như hai đứa trẻ trước mặt Tô Dương, bày ra đủ trò để nhận được sự chú ý và quan tâm của cô. Người giả vờ say rượu tự gọi cảnh sát đến bắt rồi gọi cho cô mượn tiền phạt. Người được cô gọi điện thì vui quá gọi cho người kia nửa đêm chỉ để khoe. Sau này, người vì chuyện tình thanh xuân dang dở của mình mà uất ức quá muốn viết cả kịch bản phim, cho mình làm nam chính, cho Tô Dương làm nữ chính, còn chồng cô và người bạn còn lại làm nhân vật phụ, bị bỏ rơi… Đọc mà cười xoắn cả ruột. Hai anh này hint tới tấp luôn í, đáng tiếc cuối cùng lại không thuộc về nhau 📷:v 📷:v
Review by Reviewtruyen24h

0
❤️ Nếu ai thấy hay cho e xin cái like nhé❣️ ❣️ ❤️ -Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau ? Ờ mà chúng ta là gì của nhau mà cần gặp lại ? Haiz bản thân lại tự lụy nữa rồi.-Chúng ta đã bắt đầu bằng những lời hứa hẹn của tình yêu chớm nở... Và kết thúc bằng những câu nói cụt ngủn, đau thương. -Thà nói ra và tìm cách giải quyết, còn hơn là cứ giấu trong lòng khó chịu lắm.....-Là...
Đọc tiếp

❤️ Nếu ai thấy hay cho e xin cái like nhé❣️ ❣️ ❤️

-Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau ? Ờ mà chúng ta là gì của nhau mà cần gặp lại ? Haiz bản thân lại tự lụy nữa rồi.

-Chúng ta đã bắt đầu bằng những lời hứa hẹn của tình yêu chớm nở... Và kết thúc bằng những câu nói cụt ngủn, đau thương.

-Thà nói ra và tìm cách giải quyết, còn hơn là cứ giấu trong lòng khó chịu lắm.....
-Là con gái hãy sống như một đoá hoa.. Không vì ai mà nở rộ.. Cũng chẳng vì ai mà lụi tàn

-Trong lòng bây giờ toàn là cả một trời tâm sự... Chẳng biết nói cùng ai

-Với tôi một mình không phải là cô đơn, một mình để tìm những khoảng lặng của riêng mình hay một chút bình yên trong đó có bạn....

-Tình yêu không cần đúng sai, không cần thắng thua hay nắm buông. Quan trọng là có vì nhau mà níu giữ hay không !
-" Đôi khi bạn cười không phải vì bạn vui. Mà là bạn muốn cho người ta thấy bạn ổn "

-Khéo ăn nói sẽ có được thiên hạ

-Ghen tị làm gì, trong khi người ta còn không phải là của mình.

-Chưa biết rõ lòng mình, thì làm sao xác định được tâm ý người ta?

-Một cô gái thông minh sẽ chọn lựa cuộc sống độc thân thay vì bị lừa dối, phản bội và đối xử vô tâm....
-Tự dưng yêu, cũng có thể tự dưng hết yêu, có gì mà khó hiểu?

-Xã hội đòi hỏi đủ thứ, nhưng thật ra chỉ cần đối xử tốt với bản thân mình là đủ.
-Em chẳng thích anh nữa . Chẳng vì gì cả chỉ là mệt mỏi quá thôi....

-Thất tình thật đáng sợ. Nó làm con người mệt mỏi biết bao nhiêu....
-Muốn gặp ai đó ngay lúc này...
-Muốn được yêu ai đó cả cuộc đời

0
Một ông đi du học ngoại quốc trở về với văn bằng tiến sĩ, nào văn chương, nào sử ký, nào pháp luật, nào kinh tế học, nào xã hội học, nào triết học, ngoài ra có cả phần y khoa bác sĩ và bằng kỹ sư cầu cống nữa. Bởi thế thiên hạ gọi ông là một “Bác học”. Nhưng người đời trọng ông bao nhiêu, thì ông lên mặt bấy nhiêu. Thậm chí với ai ông cũng chê là dốt, và ngồi với ai, dù...
Đọc tiếp

Một ông đi du học ngoại quốc trở về với văn bằng tiến sĩ, nào văn chương, nào sử ký, nào pháp luật, nào kinh tế học, nào xã hội học, nào triết học, ngoài ra có cả phần y khoa bác sĩ và bằng kỹ sư cầu cống nữa. Bởi thế thiên hạ gọi ông là một “Bác học”. Nhưng người đời trọng ông bao nhiêu, thì ông lên mặt bấy nhiêu. Thậm chí với ai ông cũng chê là dốt, và ngồi với ai, dù người ấy là người cùng nước ông cũng thao thao xổ ra những tiếng ngoại quốc và những tiếng ngoại quốc…

Bữa nọ, nhà “Bác học” đáng kính phải qua một con sông rộng bằng chiếc thuyền tam bản. Thấy anh lái đò vừa chèo vừa nghêu ngao hát, ông nhổ nước miếng xuống sông đánh phì rồi hỏi:

Anh cũng biết văn nghệ nữa à?

Anh lái đò lễ phép:

Thưa ông tôi chỉ có biết chèo đò, chớ đâu có biết văn nghệ là cái gì?

Nhà bác học nói:

Văn nghệ mà anh không biết thì anh chết nửa đời người rồi. À mà anh có biết tiếng Anh hay tiếng Pháp gì không, có biết chính trị là gì không?

Dạ, không biết!

Thế thì anh chết nửa đời người nữa rồi.

Vậy anh có biết sử ký, pháp luật, kinh tế và khoa học gì không?

Dạ thưa ông, tôi đã nói tôi là dân ngu khu đen, chỉ biết chèo đò kiếm ăn, chớ không biết gì cả…

Không biết thật sao, trời ơi như thế thì anh cũng chết nửa đời người nữa vậy!

Nói đến đây ông định thuyết thêm, nhưng trời bỗng thình lình nổi gió, nước sông cuộn sóng lên ầm ầm, mà thuyền mới lênh đênh ra giữa sông. Anh lái đò sợ một mình chèo không kịp bến, muốn nhờ nhà bác học giúp đỡ một tay cho mau chóng thoát hiểm, nên hỏi:

Dạ thưa ông biết chèo không ạ?

Nhà bác học la:

Hứ, cái anh này, chèo, tôi đâu có biết!

Anh lái đò vừa chống chỏi với phong ba, vừa cười bảo:

Dạ thì hôm nay ông chết nửa đời người rồi đấy!

Nhà bác học ta lúc đó mới cảm thấy nóng mặt nóng tay, nhưng rồi sóng càng to, thuyền càng bị đánh, bị nước ào ạt tràn vào, biết không thể nào tránh khỏi bị đắm giữa sông sâu, sóng cả, anh lái đò hốt hoảng hỏi:

Chết, chết. Thưa ông, ông biết lội (bơi) không ạ!

Nhà bác học tái xanh mặt mày lại:

Dạ thưa anh, tôi không biết lội, lạy anh, anh cứu tôi, không thì tôi nguy mất!

Anh lái đò nhìn nhà bác học đáp:

Không biết lội nữa à! Chèng đéc ơi, thế thì hôm nay ông chết cả đời người, còn gì?

0