K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 tháng 12 2021

Có ai ghi ko mình đang cần gấp , ai đưa bài văn mình thả tim cho 

2 tháng 12 2021

THAM KHẢO

"Trong gia đình, vì em là con út nên ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gủi, chăm sóc em nhiều nhất. 

Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng. 

Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo… Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường… Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhỡ chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ. 

Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em… Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!"

16 tháng 6 2021

Tham khảo:

"Trong gia đình, vì em là con út nên ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gủi, chăm sóc em nhiều nhất. 

Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng. 

Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo… Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường… Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhỡ chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ. 

Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em… Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!"

16 tháng 6 2021

Bn ơi,có bài nào mẹ lm nghề nông và nói về sự vất vả của mẹ khi lm nông và cảm động giúp mk dc k.mk cảm ơn ạ

22 tháng 5 2022

help me!!!

22 tháng 5 2022

tham khảo

Câu ca dao cũng là lời gửi gắm, nhắc nhở đến những người con, cần sống hiếu thuận, yêu thương cha mẹ để bù đắp cho những hi sinh lớn lao mà bố mẹ đã dành cho chúng ta. Giữa cha mẹ và con cái được gắn kết với nhau bởi mối quan hệ huyết thống gần gũi, vì vậy mà tình cảm ấy cũng thật thiêng liêng, cao quý.

4 tháng 12 2021

Tham khảo :
Tình Mẫu tử - Tình mẹ con, xưa nay vẫn được coi là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. “Con dù lớn vẫn là con của mẹ / Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con.” Chỉ bằng 2 câu thơ ngắn (gói gọn trong 16 tiếng), nhà thơ Chế Lan Viên đã giúp ta hiểu rõ hơn sự cao cả của tình mẹ. Vâng, con dù đã lớn, đã trưởng thành nhưng con mãi mãi “vẫn là con của mẹ”. Tình thương yêu của mẹ dành cho con vẫn luôn tràn đầy, không bao giờ vơi cạn. Và dù có “đi hết đời” (sống trọn cả cuộc đời) thì tình thương của mẹ với con vẫn còn sống mãi, “vẫn theo con” để quan tâm, lo lắng, giúp đỡ con, dẫn đường chỉ lối và tiếp cho con thêm sức mạnh, giúp con chống chọi và vượt qua mọi thử thách của cuộc đời.
Thế mới biết, tình mẹ bao la như biển Thái Bình...Thế mới biết, tình mẹ dành cho con thật là to lớn, thật là vĩ đại. Có thể nói, đó là một tình yêu thương mãnh liệt, vô bờ bến, một tình yêu thương bất tử, trường tồn mãi mãi cùng thời gian.

4 tháng 12 2021

Tham khảo :

Từ xưa đến nay, mỗi khi nhìn thấy hình ảnh người mẹ - người đã mang nặng đẻ đau, chịu bao gian lao vất vả để nuôi ta khôn lớn là chúng ta lại nhớ đến một tình cảm bao la, chân thành và ấm áp. Dù chúng ta có ở đâu đi chăng nữa thì đôi mắt mẹ vẫn dõi theo ta, vẫn cùng ta bước đi trên con đường trưởng thành. Đó là tình mẫu tử - tình cảm thiêng liêng và quý giá nhất trên cõi đời này. Hồi còn thơ bé, mỗi lần vấp ngã, ta đều cất tiếng gọi mẹ để được mẹ ôm vào lòng và vỗ về, an ủi. Vòng tây của mẹ luôn dang rộng để chào đón chúng ta, nó ôm gọn cả những nỗi đau không thể nào xoa dịu. Cứ nhớ đến người phụ nữ tần tảo và hiền dịu ấy, nước mắt tôi lại trào ra, như một sự cảm thông dành cho người mẹ đã nuôi lớn tôi từng ngày. Chỉ qua hai câu thơ ngắn ngủi, nhà thơ Chế Lan Viên đã gửi đến người đọc mộ thông điệp giàu cảm xúc: Đừng bao giờ biến mình thành một người con bất hiếu, đừng bao giờ quên ơn nghĩa của người mẹ mà ta luôn kính trọng.

21 tháng 5 2023

Là học sinh ai cũng từng gắn bó với ngôi trường của mình. Em cũng vậy, ngôi trường Tiểu học của em là nơi đem lại cho em nhiều niềm vui và kỉ niệm. Em yêu ngôi trường của em lắm.

Trưởng Tiểu học của em nằm ở vùng nội ô thành phố nên diện tích không rộng lớn lắm, thế nhưng trường lại nằm riêng biệt ở một nơi nhiều cây xanh bao phủ nên trường lúc nào cũng mát mẻ và yên tĩnh chứ không ồn ào tiếng xe cộ bên ngoài. Từ ngày đầu tiên được mẹ chở đến trường, em đã bị thu hút bởi màu xanh ngọc của vôi. Màu xanh ấy làm em cảm thấy dễ chịu và bình yên như bên mẹ. Đầu năm học nào trường cũng được sơn sửa lại nên lúc nào em cũng cảm thấy trường rất mới. Cả màu ngói đỏ cũng thật đẹp, em cứ ngỡ nó là màu điểm 10 trên bài thi cuối năm vậy. Bao quanh ngôi trường là tường rào kiên cố, phía trước và sau lưng trường đều có cổng. Chúng em thường đi từ cổng trước vào. Cánh cổng trường được làm từ những thanh sắt to cứng, sơn màu vàng kem rất nổi bật. Phía trên cửa ra vào có treo một cái bảng to sơn xanh và dòng chữ màu vàng kim lấp lánh “Trường tiểu học Đức Thuận”.

Vào cánh cổng trường là sân trường be bé. Sân trường em dù không lớn nhưng lại rất đẹp bởi các thầy cô trồng nhiều hoa và cây xanh. Những luống hoa mười giờ, hoa hồng chen nhau nở rộ dưới ánh nắng. Quang cảnh ngôi trường trong giờ ra chơi học sinh chạy ùa ra ngồi dưới gốc cây mát mẻ và chơi đùa cùng nhau.

Trường em có tất cả 4 dãy phòng. Dãy chính to nhất đối diện với cổng trường có hai lầu. Lầu 1 là các em lớp 1, lầu hai là lớp 2. Mỗi lầu có 10 phòng học. Dãy phòng học thứ hai nằm phía trái cũng có hai lầu dành cho học sinh lớp 3, lớp 4. Riêng học sinh lớp 5 thì học dãy phòng bên tay phải. Còn một dãy phòng nữa nằm ở phía sân sau, đó là văn phòng của thầy cô và thư viện. Phòng học của chúng em tuy không quá rộng nhưng được trang bị đầy đủ quạt, đèn để học sinh thoải mái. Ngoài ra phía sân sau còn có căn tin bán đồ ăn cho học sinh.

21 tháng 5 2023

Ngôi trường đã để lại cho em biết bao kỉ niệm vui buồn. Em yêu ngôi trường của mình và xem đó là ngôi nhà thứ hai. Thầy cô là cha mẹ còn bạn bè là anh chị của em. Em rất tự hào về ngôi trường và hứa sẽ học thật tốt để xứng đáng là học sinh của trường.

Đề bài:Em hãy tả một thầy giáo ( cô giáo) đã từng dạy em và nhắc lại một kỉ niệm sâu sắc của thầy giáo ( cô giáo) với em.                                              Bài...
Đọc tiếp

Đề bài:Em hãy tả một thầy giáo ( cô giáo) đã từng dạy em và nhắc lại một kỉ niệm sâu sắc của thầy giáo ( cô giáo) với em. 

                                             Bài Làm

.............................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................

3
31 tháng 3 2022

tham khảo:

Nếu có ai hỏi: "Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?" Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: "Đó là thầy Nha". Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.

Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,... chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: "Thật là ngược đời". Một hôm, khi tới giờ tập viết - tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:

 

- Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy.

Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:

- Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!

Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:

- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.

Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:

- Thăng em, em có chuyện gì thế?

Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:

- Thưa th...â...ầy, chuyện ngày hôm qua em...

- Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?

Em bật khóc:

- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của ... bàn tay trái ạ.

Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:

- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.

Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.

 

Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời.

31 tháng 3 2022

bạn có thể cho mình một bài ngắn hơn một chút được ko ạ

 

13 tháng 3 2022

Tham khảo:

Tôi còn nhớ mãi năm học lớp ba, trong buổi lễ tổng kết trao phần thưởng học sinh hoạt động đội xuất sắc, tôi nhận được bức ảnh Bác Hồ đeo khăn quàng cho một bạn đội viên. Đó là món quà có nhiều ý nghĩa đối với tôi.

Bức ảnh đó không to lắm với chiều dài khoảng chừng bốn mươi cen ti mét, chiều rộng khoảng chừng ba mươi cen ti mét. Khung ảnh được làm bằng gỗ sơn màu vàng nhạt. Run run cầm bức ảnh trên tay, tôi cảm nhận được mùi thơm của gỗ mới và véc ni. Mặt khung ảnh là một tấm gương trong suốt, rất dày. Đằng sau khung ảnh là một miếng gỗ cắt vừa với chiếc khung. Bốn góc phía sau là bốn ốc vít để điều chỉnh cho tấm gương và miếng gỗ vừa khít lại với nhau. Quan trọng nhất là bức ảnh trong khung. Đó là bức ảnh Bác Hồ đeo khăn quàng cho một bạn nhi đồng. Bác mặc bộ quần áo ka ki trắng giản dị, quen thuộc. Mái tóc của Người đã bạc trắng. Bác đang nhìn bạn nhỏ với ánh mắt đầy tự hào và yêu thương. Một nụ cười thân ái nở trên đôi môi của Người. Bạn nhi đồng trong ảnh mặc bộ đồng phục áo sơ mi trắng và váy. Hai bím tóc tết lại gọn gàng hai bên. Chiếc khăn quàng Bác đang đeo lên vai bạn khiến bức tranh trở nên ý nghĩa. Ở phía bên dưới của khung ảnh nổi bật dòng chữ màu đỏ: "đội thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh".

Ngày nhận được món quà đó, tôi vô cùng xúc động. Tôi đã trang trọng treo nó ở góc học tập của mình. Bức hình nhỏ bé, giản dị nhưng nổi bật trên tường. Bên cạnh bức hình là những tờ giấy khen cùng những món quà kỉ niệm khác trong những năm tôi tham gia công tác đội. Mỗi lần nhìn tầm hình, tôi lại có cảm giác như Bác đang mỉm cười thân ái với tôi, tôi lại như được tiếp thêm động lực để học tập và phấn đấu.

Bức hình tôi được tặng không có nhiều hình ảnh, không có cảnh thiên nhiên hay những hình ngộ nghĩnh mà bọ trẻ nhỏ như chúng tôi thích và thường hay sưu tầm. Nó chỉ là một bức hình bình dị. Bình dị nhưng đó lại là món quà đầy ý nghĩa, không chỉ với tôi mà với tất cả những ai từng trải qua tuổi thiếu niên nhi đồng.

13 tháng 3 2022

Tham khảo:

Mỗi năm, em lại được tặng rất nhiều món quà. Món quà nào em cũng quý, cũng thích. Nhưng trong đó, có một món quà mà em luôn cất giữ với một vị trí vô cùng đặc biệt, đó chính là chiếc túi do chính tay bà may cho em.

Lúc ấy, em mới học lớp một. Mỗi ngày đến lớp, bà thường cho em mang theo vài chiếc kẹo và bánh để ăn vào giờ ra chơi cùng bạn. Nhưng để trong cặp thì đôi khi kẹo bánh bị sách làm vỡ. Thế nên, bà đã may cho em một chiếc túi nhỏ.

Túi có hình chữ nhật, lớn bằng bàn tay của bà. Phần vải may túi là vải trơn màu hồng, được bà cắt từ cuộn vải dì Tư mua tặng bà may áo dài. Các góc của túi được bà may rất cẩn thận từng chút một, nên chắc chắn lắm. Nhìn mãi cũng chẳng tìm ra chỗ nào có chỉ thừa. Lúc ấy, mắt bà đã kém, nên chỉ may được vào ban ngày mà thôi. Nên phải hết gần hai ngày bà mới may xong.

Ở mặt trước của túi, bà đã thêu tên của em lên. Lúc ấy, em vừa tập viết chữ, đã được bà cầm tay viết nắn nót tên mình lên vải. Rồi theo đường mực bà mới thêu lên. Mỗi khi chạm tay lên tên mình trên chiếc túi, em lại cảm thấy hơi ấm bàn tay của bà đâu đây. Về miệng túi, thì bà làm dạng túi rút, Bà luồn một sợi dây dài trên miệng túi, chỉ cần kéo lại thì miệng túi sẽ đóng chặt và có quai để xách theo. Sợi dây ấy, được bà tết lại từ ba mảnh dây nhỏ xíu. Lúc bà đan, em ngồi bên cạnh, nhìn theo mà hoa cả mắt bởi sự khéo léo thoăn thoắt của đôi tay bà. Còn nhớ hôm ấy, khi bà vừa may túi xong, em liền cầm lên sung sướng lắm. Vội cầm kẹo cho vào rồi mang đi khoe khắp nơi. Niềm sung sướng ngày hôm ấy cho đến hôm nay vẫn còn nguyên vẹn.

Bây giờ, em đã học lớp 5 rồi, không còn mang kẹo đến lớp nữa. Bà cũng đã đi xa rồi và chiếc túi cũng cũ dần theo năm tháng. Nhưng em vẫn nâng niu và giữ gìn chiếc túi thật cẩn thận. Em treo túi ở cạnh bàn học, để lúc nào cũng có thể nhìn ngắm nó, như ngày xưa, bà luôn ở bên cạnh mỗi khi em học bài.

16 tháng 5 2022

refer

 

Công cha, áo mẹ, nghĩa thầy” công ơn cha mẹ cao trời biển nhưng chỉ là cha và mẹ của chúng ta nhưng nghĩa thầy chính là ơn dạy dỗ của nhiều thầy cô giáo đã từng dạy dỗ ta. Đối với em, thầy cô giáo nào cũng đáng quý và biết ơn, nhưng tình cảm sâu sắc hơn cả chỉ có thầy Nam.

Các thầy cô giáo thường nói, thầy Nam vốn đã khô khan lại dạy các môn tự nhiên là Vật lí nên con người thầy như một sa mạc khô cằn. Thế nhưng theo em cảm nhận thầy Nam lại rất ấm áp, giàu tình cảm, giống như một cao nguyên đầy nắng và gió. Thầy Nam có dáng người cao, khá gầy, thầy cắt mái tóc ngắn, thường xuyên đeo kính vì thầy cận khá nặng. Thầy rất ít khi cười một phần vì thầy khá là nghiêm khắc, thầy không thích tính nghiêm khắc và kỉ luật của mình bị giảm bớt nếu học sinh thấy mình cười. Thế nhưng chúng em, học sinh của lớp 9B đã phá vỡ quy tắc đó của thầy. Cứ mỗi giờ vào tiết dạy của thầy là chúng em lại chuẩn bị một trò hay chào đón thầy, ngoài mục tiêu phải trả bài cũ, học tốt bài mới và ngoan ngoãn trong giờ học, chúng em ngầm có mục tiêu phải làm cho thầy cười. Vì thầy có nụ cười rất tươi và rạng rỡ, hàm răng đều tăm tắp lại có má lúm. Thầy Nam khi vào giờ học rất nghiêm túc, mỗi khi thầy giảng bài dường như không có gì có thể ngăn cản sự trôi chảy của kiến thức và hiểu biết của thầy đang trao truyền cho học sinh. Mỗi giờ học đều là những giây phút quý giá, giờ làm việc đầy nhiệt huyết và cật lực của thầy. Có tài liệu nào hay, bài tập dạng mới thầy đều chia sẻ cho chúng em, thi thoảng thầy lại dạy chúng em vài thí nghiệm về vật lý rất thú vị. 

Sang năm là chuyển cấp, em sẽ không còn được học thầy nữa, nhưng chúng em hẹn sẽ vào thăm thầy mỗi dịp 20/11. Thầy Nam là thầy giáo duy nhất mà em yêu quý nhất từ ngày bắt đầu đi học đến tận bây giờ.

16 tháng 5 2022

Tham khảo :

Em đã từng là một học sinh học yếu môn Toán nhất lớp, một phần vì em lười học lại vì không hiểu nhưng không dám hỏi. Dần dần em trở nên tự ti trước các bạn và rất xấu hổ, thật may mắn khi em đã được một cô giáo giúp đỡ vượt qua quãng thời gian khó khăn đó và để em phấn đấu được như ngày hôm nay.

Người cô giáo đã dạy dỗ em nên người, lấy lại tri thức và ý thức học cho em chính là cô Nhung. Cô Nhung là cô giáo dạy Toán của em năm lớp 4, năm đó cô tròn 30 tuổi, đã đi dạy nhiều năm nhưng dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp của cô khiến cô vẫn giống với một cô sinh viên đại học. Cô giáo có dáng người thon thả, mái tóc dài thẳng đen óng, nụ cười có má lúm đồng tiền rất duyên. Cô bước từng bước trên bục giảng rất uyển chuyển, viết bảng hay vẽ hình vừa nhanh vừa đẹp. Khi biết về tình hình học tập của em cô rất lấy làm lo lắng, giờ học trên lớp cô giảng bài rất kĩ, chỗ nào khó cô giảng lại nhiều lần, lấy ví dụ minh hoạ thật gần gũi dễ hiểu đến khi nào tất cả mọi học sinh đều hiểu được rồi cô mới thôi. Cô luôn quan tâm sát sao đến em, cho em nhiều bài tập vận dụng và luôn tận tình hướng dẫn chỉ bảo cho em hiểu và làm được bài. Từ đó em không còn sợ bài khó, chỗ nào không hiểu lại hỏi cô, với sự quan tâm và mong mỏi của cô em rất chăm chỉ không lười học như trước nữa.

Em yêu quý cô giáo của em và mãi nhớ về những bài giảng, lời dạy ân cần của cô.