K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 9 2015

 

 Bài học từ người họa sĩNgày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi. Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành...
Đọc tiếp

 

Bài học từ người họa sĩ

Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi. Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò. Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo, nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.

Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:

- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.

Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:

- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra sơ suất trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó. Rajeev làm theo lời thầy, đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất. Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.

 

Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:

 - Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết – những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.

hãy đọc và suy ngẫm

4

Bài này giống trong truyên vẽ trứng, nhưng tớ thích bài này

8 tháng 7 2015

Mình thích bài này của bạn!

\(Thi\)\(T\text{án}\)\(G\text{ái}\)Một ông bố suốt ngày phàn nàn với con trai: "Trai tráng ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn không tài nào có được con bồ, thằng này kém quá! Kém hơn tao rồi!"Cậu con trai gân cổ:- Bố có giỏi thì tán thử xem, con với bố ra ngoài kia, thi xem thằng nào tán được trước?- Đi thì đi, tao sợ gì!Hai bố con ra ngõ. Thấy cô bé rất xinh đi xe đạp lướt qua, anh con tán tỉnh:- Em...
Đọc tiếp

\(Thi\)\(T\text{án}\)\(G\text{ái}\)

Một ông bố suốt ngày phàn nàn với con trai: "Trai tráng ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn không tài nào có được con bồ, thằng này kém quá! Kém hơn tao rồi!"

Cậu con trai gân cổ:

- Bố có giỏi thì tán thử xem, con với bố ra ngoài kia, thi xem thằng nào tán được trước?

- Đi thì đi, tao sợ gì!

Hai bố con ra ngõ. Thấy cô bé rất xinh đi xe đạp lướt qua, anh con tán tỉnh:

- Em ơi anh yêu em, em có yêu anh không?

Gặp đúng cô đanh đá, cô này ngoái lại:

- Yêu yêu cái thằng cha mày ý!

Ông bố nhảy cẫng lên:

- Đấy! thấy chưa? Mày thua rồi.

\(D\text{ù}\)\(Sao\)\(N\text{ó}\)\(C\text{ũng}\)\(L\text{à}\)\(Con\)\(Anh\)

Nhờ có robot phát hiện nói dối, sự thật của nhà khoa học bị phanh phui.

Một nhà khoa học tính tình hay đa nghi, nên ông ta chế tạo ra robot phát hiện nói dối. Ngày chế tạo thành công, ông đem ra thử con trai.

Cậu con trai vừa đi học về ông ta đem robot ra hỏi:

- Sao con đi học về trễ vậy?

- Con qua nhà bạn mượn sách về học.

Robot phát hiện nói dối, đánh cho cậu con trai một cái.

Ông bố cười:

- Đó con thấy chưa, nói dối là phải chịu phạt. Lúc bằng tuổi con, bố không dám nói dối ông nội nửa lời.

Ngay lập tức, robot đạp ông ta một cái bay vào tường. Người vợ thấy cậu con trai bị đánh đòn đau bèn nói:

- Sao anh làm thế với con, dù sao nó cũng là con anh!

Robot nắm đầu bà vợ, đánh túi bụi

\(C\text{ần}\)\(B\text{ố}\)\(L\text{àm}\)\(G\text{ì}\)\(?\)

Một cậu bé hỏi mẹ: "Mẹ ơi, mẹ sinh con bằng cách nào?"

- À, có một con cò trắng đem con đến trước sân nhà tặng mẹ đấy.

- Thế ai sẽ giữ an toàn tài sản trong nhà mình khỏi bị trộm cắp?

- Những chú cảnh sát, con ạ.

- Nếu nhà mình bị cháy thì làm thế nào hả mẹ?

- Những chú lính cứu hỏa sẽ đến ngay để cứu chúng ta, bé cưng ạ, con đừng lo...

- Thế thực phẩm chúng ta ăn hàng ngày thì sao?

- Tất cả đều do những bác nông dân tốt bụng làm ra... Con còn hỏi gì nữa nào?

- À... vậy thì... vậy thì chúng ta cần bố để làm gì cơ chứ?

\(Cha\)\(N\text{ào}\)\(Con\)\(N\text{ấy}\)

Tom đi học muộn, bèn lẻn vào lớp nhưng không may bị cô giáo phát hiện: "Tom, sao em cứ phải lén lút như thế? Em cứ vào lớp đàng hoàng như bố em vào nhà xem nào!".

Tom vâng lời, xin lỗi cô giáo trước rồi đi ra ngoài, đóng cửa lớp học lại.

Một lúc sau bỗng... "rầm" một tiếng lớn. Tom đã dùng chân đạp tung cánh cửa và loạng choạng đi vào, chỉ tay vào mặt cô giáo, giọng lè nhè:

- Con mụ kia, lại không mở cửa cho ông à?

\(B\text{ố}\)\(N\text{ó}\)\(Gi\text{àu}\)\(,\)\(B\text{ố}\)\(T\text{ô}i\)\(Ngh\text{èo}\)

Có tỷ phú nọ đến một khách sạn và chọn phòng rẻ nhất.

Nhân viên lễ tân thấy thế rất ngạc nhiên hỏi:

- Thưa ông, sao ông lại chọn phòng rẻ nhất? Con trai ông đến đây thuê phòng toàn chọn phòng đắt nhất, đầy đủ tiện nghi nhất thôi.

- Ờ thì bố nó giàu, còn bố tôi thì nghèo!

- !!!!!

\(Kh\text{ô}ng\)\(C\text{ần}\)\(Ph\text{ải}\)\(V\text{ội}\)

Anh chàng nọ đi bộ đi làm, chỗ làm gần nhà nhưng phải đi phà qua sông, nhưng ngày nào anh cũng bị nhỡ phà.

Hôm nay anh quyết định đi sớm hơn, vừa đến thấy phà cách bờ khoảng hơn 1m, quyết không để nhỡ phà anh lấy đà từ xa và nhảy lên phà.

Khi lên phà với vẻ mặt hãnh diện anh nói chuyện với người khách bên cạnh:

- Anh thấy tôi giỏi không?

Anh khách đủng đỉnh nói:

- Giỏi! Nhưng không nhất thiết phải vội như vây, anh chờ một tí thì phà cũng đến bờ mà

QUÀ SINH NHẬT CHO HÀNG XÓM
Hai ông hàng xóm nói chuyện với
nhau:
"Sinh nhật ông là ngày nào?"
- Ông hỏi để làm gì?
-Để tôi mua tặng ông cái rèm cửa sổ,
chiều nào tôi cũng thấy vợ chồng ông
không quần áo rượt đuổi khắp nhà
-Thế sn ông là ngày nào
-Ông hỏi vậy là sao?
- Để tôi mua cho ông cái ống nhòm coi
rõ đó là vợ tôi hay
.
.
.
.
.
.
.
.
.
vợ ông....

icon vui - chuối bự - truyện cười hayicon vui - chuối bự - truyện cười hayicon vui - chuối bự - truyện cười hay

15
20 tháng 7 2017

cảm ơn pn đã cất công viết truyện giúp mn giải trí nha

20 tháng 7 2017

cậu viết hay sưu tầm thế!

chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3...
Đọc tiếp

chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3 tuổi , bố mẹ đã gửi tôi ở với ông bà để đi làm , ừ thì biết rằng đi để kiếm tiền nuôi tôi , nuôi gia đình nhưng họ cũng ít khi về thăm con , hay hỏi thăm này nọ tôi vẫn chấp nhận , bình thường , ừ có sao đâu .... tôi ổn mà , đến khi 5 tuổi  thì họ về sống cùng với tôi , những ngày tháng đầu tôi hạnh phúc , hạnh phúc lắm , nhưng càng dần về sau tôi lại cảm thấy .... cảm thấy ức nghẹn  hằng ngày họ bắt tôi học , học , từ 5 tuổi tôi đã phải tính các phét tính có 4 chứ số , đọc thuộc hết các bảng nhân bảng chia , làm những bài tập của học sinh lớp 3 lớp 4 lúc ấy , tôi thèm lắm cái cảm giác được chơi cùng bạn bè , có những lần nhìn qua khe cửa thấy lũ bạn rủ nhau chơi nhảy dây này nọ , mà tôi chảy nước mắt , ở độ tuổi này đáng nhẽ tôi phải được vui chơi là chính nhưng không học học là quan trọng nhất ,  tôi lúc nào cũng nghe lời bố mẹ , cố gắng học thật tốt nghe lời , năm nào cũng được giấy khen học giỏi thi này thi nọ, nhưng cho đến năm tối lên cấp 2 tôi đã bắt đầu Yêu , chả biết vì lí do gì mà tôi lại yêu sớm  thế , bắt đầu có cảm giác thích một ai đó , nhưng hồi ấy chỉ thích đơn phương và không nói cho ai biết , rồi dần dần tôi sao nhãng học hành , kết quả tụt thấp bài kiểm tra bắt đầu xuất hiện những con 5 ,6 thậm chí là 2  tôi giấu bố mẹ những bài kiểm tra ấy và rồi cũng bị phát hiện , họ la mắng quát tháo thậm chí đánh , tát tôi '' tao không có đứa con như mày '' '' mày nhìn con *** xem , nó lúc nào cũng đứng nhất lớp , còn mày thì ? '' '' mày chỉ mỗi việc ăn với học mà cũng không xong , mày nghỉ mẹ mày đi '' '' học nốt lớp 9 tao cho mày đi làm '' những lần đầu tiên nghe những lời chửi bới xúc phạm ấy , tôi suy sụp , nhưng ai biết được , ngày nào họ cũng lặp lại những câu nói đó thường xuyên , thậm chí còn thậm tệ hơn nhiều ,lên lớp 7 , tôi đã tìm ra thứ giúp tôi giảm stress là Face , tôi dùng Face để kết bạn , nch với bạn bè , hay là crush , tôi cảm thấy họ còn yêu thương quan tâm hơn chính bố mẹ mình rồi họ cũng cấm tôi chơi facebook   bắt tập trung vào học hành , nhưng tôi vẫn dùng trộm , lên lớp 8 tôi bắt đầu biết tán tỉnh , thả thính , rồi dần dần đánh nhau , cúp học , chia bè kéo phái trở thành một đứa học sinh hư hỏng , tôi của lúc này là người mà lúc nhỏ tôi cực ghét nhà trường biết , bố mẹ biết , họ lại càng xúc phạm tôi thậm tệ hơn , '' mày cút khỏi nhà , mày không phải ở cái nhà này nữa , tao mà biết mày khốn nạn như thế này tao đã đéo thèm đẻ mày ra rồi , sao mày không chết luôn đi cho xong , tao thà không có con còn hơn có loại người như mày , họ bắt đầu lôi tôi ra so sánh , hết với còn nhà người ta , thậm chí là một con chó , con bò họ chỉ xúc phạm đánh đập , họ nói thôi thay đổi làm họ thất vọng mà chả bao giờ hỏi lại vì sao tôi đổi thay ? ......... rồi đến bây giờ thì tôi cũng chẳng có gì làm động lực phấn đấu chán nản , nhiều lúc có suy nghĩ tiêu cực , dần dần trở nên ít nói , ít cười , mỗi khi gặp bàn bè họ cứ tưởng tôi hạnh phúc , nhưng không .......... tôi không Hạnh Phúc

dù đăng lên đây là không đúng nhưng tôi cảm thấy thoải mái , có khóa nick cũng được

4
15 tháng 3 2021

những cái loại cha mẹ không chấp nhận được 

vui lên đi cứ nghĩ cái gì vui vẻ là nỗi buồn sẽ tan ngay ấy mà 

3 tháng 11 2021

quắbacaw

Một ngày nọ, một nhà toán học cảm thấy quá mệt mỏi với việc làm toán. Thế là ông ta quyết định đi xin việc ở đội lính cứu hoả. Đội trưởng đội cứu hoả ngắm nhà toán học và nói "Anh trông có vẻ được. Tôi sẽ rất vui nhận anh vào làm việc nếu anh vượt qua được bài kiểm tra nhỏ này".Ông ta đưa nhà toán học tới nơi luyện tập của đội lính cứu hoả, nơi có đặt một chiếc...
Đọc tiếp

Một ngày nọ, một nhà toán học cảm thấy quá mệt mỏi với việc làm toán. Thế là ông ta quyết định đi xin việc ở đội lính cứu hoả. Đội trưởng đội cứu hoả ngắm nhà toán học và nói "Anh trông có vẻ được. Tôi sẽ rất vui nhận anh vào làm việc nếu anh vượt qua được bài kiểm tra nhỏ này".
Ông ta đưa nhà toán học tới nơi luyện tập của đội lính cứu hoả, nơi có đặt một chiếc thùng, một trụ cứu hoả và một vòi nước. Ông đặt câu hỏi
- Nào! Bây giờ giả sử anh đang đi trên đường và nhìn thấy cái thùng đang cháy, anh sẽ xử lý thế nào?
Nhà toán học trả lời ngay không chút do dự
- Tôi sẽ lắp ngay ống nước vào trụ cứu hoả, bật nước và dập tắt ngọn lửa.
- Rất tốt. Bây giờ thì chỉ còn một câu hỏi nhỏ cho anh nữa thôi - Anh sẽ làm gì nếu đang đi dạo và thấy chiếc thùng không cháy?
Nhà toán học suy nghĩ một lát rồi đáp
- Tôi sẽ châm lửa cho nó!!!
Lính cứu hoả hét lên
- Cái gì! Thật khủng khiếp! Tại sao anh có thể làm như vậy được nhỉ?
Nhà toán học thản nhiên
- Có gì đâu. Làm như thế tôi sẽ đưa bài toán về bài toán vừa giải xong! 

7
4 tháng 9 2015

hay day          

15 tháng 2 2016

anh quá thông minh!

Có một bé trai muốn mua một ly trà sữa đặc biệt với giá là 50.000, nhưng cậu chỉ có 45.000. Đi một hồi thì cậu gặp được một thiếu gia giàu có. Thiếu gia nói nếu giải được câu đồ mà cậu ta đưa ra thì sẽ cho 5.000. Cậu bé đồng ý. Thiếu gia ra câu hỏi như sau :  Một người thợ nhận được cú điện thoại gọi ông đến thay những chiếc kim bị hỏng của một cái đồng hồ. Ông đang...
Đọc tiếp

Có một bé trai muốn mua một ly trà sữa đặc biệt với giá là 50.000, nhưng cậu chỉ có 45.000. Đi một hồi thì cậu gặp được một thiếu gia giàu có. Thiếu gia nói nếu giải được câu đồ mà cậu ta đưa ra thì sẽ cho 5.000. Cậu bé đồng ý. Thiếu gia ra câu hỏi như sau :

  Một người thợ nhận được cú điện thoại gọi ông đến thay những chiếc kim bị hỏng của một cái đồng hồ. Ông đang ốm nên nhờ người thợ học việc đi làm thay. Người thợ học việc này rất tỉ mỉ. Khi anh ta xem xét xong cái đồng hồ, trời đã tối. Cho rằng mình đã làm xong việc, anh vội vàng gắn những chiếc kim mới và chỉnh giờ theo đồng hồ bỏ túi của mình. Lúc đó là 6h nên anh chỉnh kim phút ở số 12 và kim giờ ở số 6. Người thợ học việc trở về, chẳng mấy chốc điện thoại reo. Anh nhấc máy thì nghe giọng giận dữ của khách hàng: "Anh đã không làm việc của mình cho tử tế. Đồng hồ chỉ sai giờ rồi". Quá ngạc nhiên, anh tức tốc quay lại nhà vị khách nọ. Anh nhận thấy đồng hồ đang chỉ 8h hơn một chút. Anh đưa đồng hồ của mình cho vị khách hàng và nói: "Xin vui lòng kiểm tra lại giờ. Đồng hồ của ông không chạy sai dù chỉ một giây".
- Vị khách đành phải đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, khách lại gọi điện đến nói rằng những chiếc kim đồng hồ dường như phát điên, tự ý quay liên tục. Khi người thợ học việc vội vã chạy đến, đồng hồ chỉ hơn 7h một chút. Sau khi kiểm tra đồng hồ của mình, người thợ học việc nổi cáu: "Ông đang trêu tôi chắc! Đồng hồ của ông chỉ đúng giờ mà!".
Bạn hiểu chuyện gì đang xảy ra không?

    Mọi người hãy giúp cậu bé nhé.

 

  
 

6
22 tháng 4 2017

Vì người khách nhìn kim giây ra kim giờ 

22 tháng 4 2017

vi khach nham kim phut ra kim giay

Truyện chế Jack: Bộ kinh điển tập 4_Cuộc đua xe hơi.Jack đăng kí đua xe, lúc đua xe, anh đua rất hăng. Và cuối cùng anh đã dành được giải nhất cuộc đua. Nhưng Jack đang nằm mơ, cái đồng hồ báo thức đã làm anh tỉnh giấc, trong lúc tức giận anh đã đập nát cái đồng hồ và hét lên:- Cho mày chừa này!Chừa này!Chừa này!Dám làm hỏng giấc mơ đẹp như tiên của ta. Mày có biết hồi nhỏ ta lái...
Đọc tiếp

Truyện chế Jack: Bộ kinh điển tập 4_Cuộc đua xe hơi.

Jack đăng kí đua xe, lúc đua xe, anh đua rất hăng. Và cuối cùng anh đã dành được giải nhất cuộc đua. Nhưng Jack đang nằm mơ, cái đồng hồ báo thức đã làm anh tỉnh giấc, trong lúc tức giận anh đã đập nát cái đồng hồ và hét lên:

- Cho mày chừa này!Chừa này!Chừa này!Dám làm hỏng giấc mơ đẹp như tiên của ta. Mày có biết hồi nhỏ ta lái xe đạp dở lắm, cứ đâm vào tường không hả?Được giấc mơ này là quá sức tưởng tượng đấy!

Nhưng khi nhận ra là mình đã đập cái đồng hồ thì đã quá muộn. Anh khóc than:

- Than ôi!Sao mình lại đập cái đồng hồ đắt tiền này chứ!Hu hu hu!

Jack ra vườn, anh đào một cái hố, thả cái đồng hồ xuống, đắp đất lên rồi lại khóc tiếp:

- Hu hu hu!Đồng hồ ơi là đồng hồ, sao mày nỡ bỏ ta!Ta đập mày vào tường thì ít ra mày cũng phải còn sống một tí với ta chứ!Xin lỗi nha, đồng hồ, chỉ vì ta đặt báo thức rồi đập mày nên mày mới ra nông nỗi này!Xin lỗi mày, ngàn lần xin lỗi mày!Ta sẽ chăm sóc chu đáo và ngày ngày thắp hương cho mày!Tha lỗi cho ta nhé, đồng hồ!Hu hu hu!.

Khóc chán rồi, anh tự nhủ:"Mình phải đăng kí một cuộc đua và giành giải nhất để lập công chuộc tội với cái đồng hồ này."

Vừa đúng lúc người ta đang tổ chức cuộc đua của tỉnh, ai cũng có thể đăng kí đua xe. Anh đăng kí đua và đọc bảng quy luật của cuộc đua:

- Có thể đâm vào xe người khác.

- Cuộc đua này sẽ kéo dài 500km.

- Thời gian cho cuộc đua là 2 giờ 15 phút.

- Tay đua sẽ chiến thắng ngay cả khi anh ta không ở trong xe mà xe cán đích trước tiên.

- Các tay đua nghỉ ngơi lúc nào cũng được, nhưng phải đảm bảo về thời gian.

- Mỗi chiếc xe đua sẽ được trang bị vận tốc nhanh nhất là 250km/giờ.

- Sẽ có 4 lít xăng dự trữ ở mỗi xe, tùy trường hợp thì phải biết cách sử dụng.

- Chúng tôi sẽ không đảm bảo tính mạng cho các tay đua.

Chân thành cảm ơn!Ngày mai sẽ bắt đầu cuộc đua.

Jack về nhà, anh mua đồ ăn để chuẩn bị cho cuộc đua. Anh mua những thứ sau:

1. 5 cái bánh mì, dự đoán 10 phút sẽ ăn một cái.

2. 2 chai coca, dự đoán 1 giờ uống một chai.

3. 10 cái kẹo cao su, dự đoán 5 phút ăn một cái.

4. 6 cái kẹo mút, dự đoán 15 phút sẽ mút một cái.

5. 1 bánh xà phòng, phòng trường hợp cần sử dụng.

Vào ngày đua...

Jack chọn chiếc xe màu đỏ, rất đẹp. Anh lái xe vào trường đua, dừng trước vạch xuất phát. Có tổng số 5 tay đua cùng đua với anh là: John - xe màu trắng, Mary - xe màu hồng, Cambell - xe màu xanh, Sting - xe màu đen và Lucy - xe màu vàng. Cuộc đua chuẩn bị bắt đầu: 5...4...3...2...1...Go. Cả năm chiếc xe đều nổ ga hết tốc   lực. Xe của Jack đứng thứ 3, sau Cambell và Sting, Jack vừa phóng xe như điên vừa bóc kẹo cao su bỏ vào mồm nhai:

- Ngon quá, hương vị thật là tuyệt vời.

Jack sực nhớ lúc nãy đi vệ sinh chưa rửa tay nên anh lôi ra cái bánh xà phòng. Mở 1 chai coca ra và đổ nước vào tay, xát xà phòng lên, nhưng không may bánh xf phòng trơn quá, tuột ra khỏi tay anh và rơi đúng vào chỗ phía trước bánh xe của Cambell - người đứng thứ 2. Xe của Cambell mất lái, lao thẳng ra khỏi đường đua rồi bay tít ra xa, Cambell không rõ lí do, anh đành bỏ cuộc chơi với một chấn thương khá nặng. Bây giờ Jack đang ở vị trí thứ 2, sau Sting. Đến khúc ngoặt, Jack bẻ lái một cái, và bây giờ xe của anh đã vượt qua khúc ngoặt nhưng xe thì bốc đầu, đổ rầm xuống một cái rồi chạy tiếp. Anh không biết giữ bánh lái, chiếc xe đánh võng trên đường. Bây giờ vận tốc của anh đã là tối đa (anh không biết giảm tốc độ) và vận tốc của Sting giảm xuống còn 180km/giờ vì Sting thấy mình sắp đến đích nên chủ quan, Jack nhanh chóng đuổi kịp Sting. Jack chỉ biết quay xe chứ không biết vượt lên trước, vì vậy, khi đến gần xe của Sting anh không biết làm thế nào, đạp phanh kít một cái, cái số Jack sao mà may thế, xe của anh bay lên trời vì phanh bất ngờ, lộn mấy vòng rồi đập xuống đường chạy tiếp. Chỉ còn 10 km nữa là đến đích, Sting đuổi theo Jack, khi đó, Jack không may nhấn nút mở khoang xe ở đằng sau ra, thùng xăng 2 lít rơi ra, Sting phải tránh cái thùng, không kịp đuổi theo Jack nữa. Đến gần đích rồi, chỉ còn cách 5m thôi thì xe của Jack hết xăng, Sting thì đang đuổi theo sau nhưng còn một quãng khá xa. Không kịp đổ xăng, Jack chuyển xe đến chế độ đẩy, rồi vừa đẩy xe vừa hát:

- Hò dô ta nào...Kéo cái xe vượt qua đường...Hò dô ta nào...Kéo cái xe vượt qua đích...

Nỗ lực của Jack đã thành công, anh đã đến đích trước Sting 2 giây. Anh lấy số tiền thưởng mua một cái đồng hồ báo thức cực xịn và một cái bàn thờ cũng xịn nốt.

Jack về nhà, anh đặt cái bàn thờ lên giữa sân rồi thắp hương cho cái đồng hồ. Vào phòng ngủ, anh đặt cái đồng hồ mới lên cái bàn rồi nói:

- Ta đập cũng phải cố gắng sống nhé!

Jack ra cổng, anh viết một câu danh ngôn với nét chữ thật to, thật đậm:

- Có công ngồi ước có ngày thành danh.

2
11 tháng 1 2016

chuyện hay dữ

 

18 tháng 1 2016

giỏi quá nhỉ viết được nhiều như thế chẳng thấy mỏi tay hay sao

16 tháng 1 2016

tôi chỉ có thể làm cho các bạn từ ngoài vào trong chứ ko thể làm các bạn từ trong ra ngoài

16 tháng 1 2016

người lính nói chỉ có thể cho các bạn từ ngoài  vào trong

- Ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen!Em vô cùng thương yêu của đời anh! Hôm nay trời thật đẹp, mây đen kéo đến và mây trắng bay đi. Anh ngồi co cẳng viết cho em yêu của mình bức thư tình hay nhất thế kỉ. Đầu thư, anh chúc em nhiều calo để em mạnh khoẻ. Em à! Chỉ mới gặp em thôi mà anh ngỡ như đã quen nhau từ kiếp trước. Xa em vài giây thôi mà...
Đọc tiếp

- Ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen!

Em vô cùng thương yêu của đời anh!

 

Hôm nay trời thật đẹp, mây đen kéo đến và mây trắng bay đi. Anh ngồi co cẳng viết cho em yêu của mình bức thư tình hay nhất thế kỉ. Đầu thư, anh chúc em nhiều calo để em mạnh khoẻ. Em à! Chỉ mới gặp em thôi mà anh ngỡ như đã quen nhau từ kiếp trước. Xa em vài giây thôi mà ngỡ đã bao năm. Em ơi, ánh mắt em làm cả miền Nam chìm trong băng giá. Em cất tiếng cười làm cả miền Bắc ngủ quên, còn khi những giọt lệ em rơi làm 7 tỉnh miền Trung chìm trong lũ lụt! Em à, em đến với anh trong ngày đông băng giá. Em sưởi ấm con tim anh tựa lò vi sóng nướng con mực khô. Mỗi khi anh khát, em là vại bia hơi dịu đi cái khát khủng khiếp của mùa hè...

 

Em yêu dấu!

 

Người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay ngồi sửa xe mãi mà chẳng được, ngủ thì chẳng xong, nhìn trăng cao tít mít, anh quyết ngồi cong đít viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh.

 

Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó.

 

Khổ thân anh khi chúng bạn toàn là những đứa không có nhà phải ở trong biệt thự, không có xe đạp mà phải ngồi lăn-cu-đơ, không có tiền mà phải xài card.

 

Anh thì cái gì cũng có chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân trong trắng như tờ giấy than của anh cho em. Tấm thân của anh tuy đang mang trong người hai dòng máu nhưng vẫn còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, của nhầm là của chung. Em có biết rằng anh yêu em từ khi anh thấy em lon ton như con chó con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái đánh 1 thằng bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất cả để cho em vui. Ranh ngôn có câu: “Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng thành không”.

 

Em đừng buồn vì những lời bạn anh nói nhé, nó nói em: “Nhìn xa cứ tưởng con người, nhìn gần mới biết đười ươi xổng chuồng”. Anh đau lắm nhưng không sao, bôi cao sẽ khỏi, không khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là vừa.

 

Về nhà anh không nuốt trôi cơm, cố gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần và mãi mãi anh muốn nói với em rằng anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm cà pháo, như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão Hạc với con chó vàng ...

 

Thôi, thư đã dài dù chỉ là một chút trái tim anh. Em thấy không? Nếu em yêu anh thì anh nguyện dâng trái tim mình đem nấu cháo cho em bồi bổ.

 

Mệt quá rồi anh đành phanh bút ở đây. Chào em và yêu em nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn.

 

Hôn em như mèo con hôn chuột!

 

Ngày buồn, tháng nhớ, năm cô đơn, thế kỷ sầu!

2
30 tháng 7 2021

Buồn cười quá😹😹😹