Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tôi đang ở đâu thế này? Tôi đang đứng trên một đỉnh đồi, xung quanh là bạt ngàn cây cối, những ngọn núi nhấp nhô, cánh rừng phủ lên một màu xanh rờn pha lẫn sắc vàng và đỏ, xa xa có nhiều đỉnh núi phủ tuyết trắng, và phía bên dưới có một hồ nước lớn uốn lượn các dãy núi.
Bên dưới lại lấp ló một ngôi làng nhỏ với những ngôi nhà trông như các tổ chim, bao quanh ngôi làng là những cánh đồng hoa và rau củ quả. Tôi nghĩ, chắc là do dân làng nơi đấy trồng trọt, xa xa có những đám khói nhỏ bốc lên tạo nên một màu trắng đục mờ ảo cho thiên nhiên. Khung cảnh nơi đây thật bồng lai trên nền trời xanh rì.
Tôi giật mình nhận ra ở trước mặt mình có một ông lão râu tóc dài bạc trắng nhìn phúc hậu, đang đứng sừng sững như ông bụt bước ra từ truyện cổ tích, trông ông ta rất quen. À, tôi nhớ ra ông ấy là ai rồi, tôi vội bước đến vào chào ông: “Xin chào Gandalf, rất vui được gặp lão ở đây. Vậy nơi đây chắc là vùng đất của thế giới huyền thoại nơi mà rồng lửa, phù thuỷ, người lùn và tộc tiên sinh sống?”. Ông mỉm cười chào và gật đầu: “Chào mừng đến với xứ xở thần tiên”.
Tôi hớn hở cám ơn ông và tiếp tục đưa mắt nhìn xung quanh. Tôi đang đứng trên một ngọn đồi khá cao, nên có thể phóng tầm mắt đi xa để chiêm ngưỡng quang cảnh thiên nhiên. Tuy khí hậu ở đây khá lạnh, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy rất dễ chịu.
"Lão sướng thật nhỉ, được sống ở một nơi như thế này, chứ như cháu thì chỉ ngắm nhìn và tưởng tượng về qua những hình ảnh trong phim thôi", tôi nói. "Cứ từ từ, nếu người thực sự muốn đi, ta sẽ đưa người đi. Chẳng phải bây giờ người đã ở đây rồi sao", Gandalf đáp.
Đây chỉ là giấc mơ của cháu thôi", tôi đáp. Thế thì hãy cố gắng vẽ nên giấc mơ để nó trở nên ngày càng rõ hơn ở thế giới thật nhé. Hẹn gặp lại ngươi ở vùng đất thần tiên. Lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi chiêm ngưỡng những nơi đẹp nhất", Gandalf thì thầm vào tai tôi từng lời thật chậm rãi và rõ ràng, đủ để tôi nuốt từng lời ấy. Cái cách ấy đúng như cách ông ta nói với Bilbo khi thuyết phục hắn lao vào cuộc phiêu lưu với người lùn
tham khảo:
“Kìa ai đang gọi tôi trên mây cao
Kìa những ai đang gọi tôi dưới sóng rì rào…"
Tôi ngước mắt nhìn trời xanh, lắng nghe mây trên chín tầng cao vẫy gọi. Mây ân cần rủ tôi cùng du ngoạn giỡn với sớm vàng, và đùa cùng trăng bạc từ bình minh đến lúc trăng lên. Mây thủ thỉ với tôi rằng
"Chúng ta vui chơi từ tinh mơ đến hết ngày,
Chúng ta giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc".
Ngắm mây bay… rồi tôi nghe sóng reo, sóng hát. Sóng như sứ giả của đại dương xa vời đến với tôi. Sóng reo rì rầm. Sóng vẫy gọi chào mời tôi. Tuổi thơ nào mà chẳng khao khát, ước mơ?. Sóng thủ thỉ cùng tôi về một cuộc viễn du: "Chúng ta ca hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi".
Tham khảo.
Một buổi hè mát mẻ tại bãi biển, khi đang dạo chơi thì tôi nghe thấy tiếng gọi từ trên bầu trời cao. Tôi nhìn lên và nhận ra đó là những đám mây đang gọi mình lên chơi cùng. Mây nói rằng mình đã được đi chơi từ lúc thức dậy cho đến khi chiều tà, làm bạn với bình minh và ánh trăng. Tôi đã hỏi mây làm thế nào để đến đó được. Mây nói rằng hãy đến nơi tận cùng của trái đất, đưa tay lên trời thì sẽ được nhấc bổng lên tầng mây. Tôi nói rằng mẹ còn đang ở nhà làm sao có thể rời mẹ mà đi được. Vậy là họ mỉm cười rời đi. Một lúc sau, tôi nghe thấy trong sóng có tiếng gọi hãy đến chơi cùng họ. Sóng nói rằng mình được ca hát từ sáng sớm đến hoàng hôn, lang thang khắp mọi nơi. Tôi liền hỏi làm thế nào để có thể đến đó. Sóng lại chỉ cho tôi rằng hãy đến rìa biển, nhắm mắt lại sẽ được làn sóng nâng đi. Nhưng chợt nghĩ đến mẹ vẫn còn ở nhà chờ, tôi lại từ chối lời của sóng. Chẳng có điều gì tuyệt vời hơn được ở bên mẹ.
Đoạn thơ trên đã sử dụng thành công biện pháp nghệ thuật so sánh qua câu thơ: "Hôm nay trời nóng như nung". Nung là hiện tượng dùng lượng nhiệt lớn để làm nóng chảy kim loại hoặc đồ gốm,.. Nhưng tác giả lại so sánh trời nóng như nung. Câu thơ mở ra bầu không khí nóng bức, oi ả của mùa hè. Trời nóng như cái lò vậy mà mẹ vẫn phải làm việc ngoài đồng. Vần thơ được viết rất tự nhiên cho thấy sự quan sát và tình cảm của tác giả: thương mẹ vất vả. Và chính bởi thương mẹ mà tác giả cũng có ước muốn hết sức giản dị, đó là hóa đám mây, để che đi những tia nắng gay gắt kia, để công việc của mẹ bớt cực nhọc hơn...
Tôi là một đám mây thích rong chơi và bay nhảy. Vì thế, cuộc đời tôi đầy thú vị, tuy thỉnh thoảng cũng có những rắc rối nho nhỏ. Tôi còn nhớ như in những kỉ niệm ấy.
Hôm đó, một ngày nắng đẹp trời, tôi và các bạn đi rong chơi ra ngoài miền Bắc. Đang đi, tôi bỗng thấy một chú sẻ nhỏ hớt hải bay tới:
— Chị mây ơi! Các chị thật là...! Dưới mặt đất bây giờ đang hạn hán, vậy mà các chị còn có thời gian rong chơi. Các chị hãy cứu mọi người với!
. Mây Hồng kiêu hãnh trả lời:
— Cứu ư? Ngươi biến đi nơi khác, đừng có cản đường du ngoạn của chúng ta.
Thế nhưng chim Sẻ vẫn van nài, cầu xin:
- Các chị ơi! Nếu không có mưa thì cây cối sẽ khô héo, con người và động vật sẽ chết khát. Sự sống sẽ rời bỏ mặt đất.
Tôi nhìn xuống dưới. Trời ơi! Một khung cánh xơ xác, tàn lụi hiện ra trong tầm mắt. Tôi thấy lúa rũ đi vì khát. Đôi mắt củá các bác nông dân mang một nỗi buồn xa xăm, vô tận. Các bác ngước lên nhìn trời như chờ mong những giọt nước mưa mát lành tưới tắm ruộng đồng để sự sống hồi sinh. Rồi tôi lại nhìn những nàng mây kiêu hãnh đang tung tăng bay đi kiếm tìm niềm vui. Lòng tôi trào lên một niềm thương xót: “Nếu tôi không giúp họ, họ sẽ chết mất.”. Tôi bay đến nhà bác Gió và xin bác giúp đỡ. Bác Gió mỉm cười:
- Nếu cháu muốn làm mưa giúp đỡ mọi người thì cháu sẽ không còn là một đám mây xinh đẹp nữa. Cháu đã nghĩ kĩ chưa?
Tôi ngập ngừng một thoáng rồi quả quyết. Bỗng nhiên, bộ váy trắng tinh khôi của tôi dần nhuốm một màu đen xám, và rồi tôi tan ra thành trăm ngàn hạt mưa rơi xuông trần gian. Như có một phép màu, cây cối. đua nhau vẫy lá chào đón cơn mưa, các bác nông dân tươi cười vui vẻ. Tôi trở thành những hạt nước mát lành chứa chan trên đồng ruộng. Thế rồi, ngấm vào lòng đất, tôi lại bốc hơi và trở thành một đám mây bông.
Một lần khác, tôi đi vào tận trong một khu rừng nguyên sinh. Cây cối ở đó rậm rạp, trải rộng mênh mông hết ngọn núi này đến ngọn núi khác. Tôi không hề hay biết nơi đây sắp có một trận bão lớn xảy ra. Nhìn thấy tôi, ông Bão cười lớn:
- Chà! Chà! Con bé này gớm nhỉ! Mi có biết ta sắp quét qua nơi này không? Ta sẽ nhốt mi vào trong phòng kín, ai bảo dám bén mảng tới địa phận của ta.
Rồi ông đem nhốt tôi vào trong một căn phòng kín với biết bao nhiêu là bụi bẩn, rác rưởi. Tôi loay hoay tìm cách thoát ra, nhưng lần nào cũng lại bị cuốn trở lại. Vừa bất lực, vừa buồn khổ, tôi bật khóc.
Thế nhưng, hoá ra ông Bão không phải là người xấu. Thấy tôi khóc, ông bảo:
- Thôi mà cháu, ta chỉ đùa cháu vậy thôi. Đó chính là ảo ảnh do ta tạo ra đó. Cháu phải biết những vùng sắp có bão là rất nguy hiểm, không nên lang thang vào đó sẽ mất mạng như chơi đấy. Bây giờ cháu về nhà đi.
Tôi cảm ơn ông Bão rồi lại tiếp tục cuộc hành trình.
Một lần tình cờ khác, tôi được kết bạn với các loài chim. Các bạn chim đã dẫn tôi đi đến thăm nhà bác Bồ Các - một vị trưởng lão được cả làng chim kính nể. Bác Bồ Các đã kể cho tôi nghe câu chuyện về sự hình thành chiếc cầu vồng bảy màu và cuộc đời của những bạn mây ngũ sắc. Các bạn chim còn đưa tôi đi ngắm những loài hoa phương Nam. Biết bao nhiêu loài hoa đẹp khoe hương, khoe sắc như một tấm thảm nhung tuyệt đẹp... Mỗi sáng, chúng tôi cùng hát vang khắp núi rừng: “Chúng ta cùng nắm tay cùng hát vang về tình bạn. Thiết tha và sáng trong như cuộc đời bao yêu thương”. Câu chuyện về tình bạn của chúng tôi thật là thú vị.
Mỗi chuyến phiêu lưu đều để lại trong lòng tôi những kỉ niệm đáng nhớ. Tôi ước mơ sẽ bay đến nhiều nơi xa hơn nữa để giúp đỡ mọi người và khám phá cuộc sống muôn màu kì thú.
Tôi là một đám mây thích rong chơi và bay nhảy. Vì thế, cuộc đời tôi đầy thú vị, tuy thỉnh thoảng cũng có những rắc rối nho nhỏ. Tôi còn nhớ như in những kỉ niệm ấy.
ôm đó, một ngày nắng đẹp trời, tôi và các bạn đi rong chơi ra ngoài miền Bắc. Đang đi, tôi bỗng thấy một chú sẻ nhỏ hớt hải bay tới:
— Chị mây ơi! Các chị thật là...! Dưới mặt đất bây giờ đang hạn hán, vậy mà các chị còn có thời gian rong chơi. Các chị hãy cứu mọi người với!
. Mây Hồng kiêu hãnh trả lời:
— Cứu ư? Ngươi biến đi nơi khác, đừng có cản đường du ngoạn của chúng ta.
Thế nhưng chim Sẻ vẫn van nài, cầu xin:
- Các chị ơi! Nếu không có mưa thì cây cối sẽ khô héo, con người và động vật sẽ chết khát. Sự sống sẽ rời bỏ mặt đất.
Tôi nhìn xuống dưới. Trời ơi! Một khung cánh xơ xác, tàn lụi hiện ra trong tầm mắt. Tôi thấy lúa rũ đi vì khát. Đôi mắt củá các bác nông dân mang một nỗi buồn xa xăm, vô tận. Các bác ngước lên nhìn trời như chờ mong những giọt nước mưa mát lành tưới tắm ruộng đồng để sự sống hồi sinh. Rồi tôi lại nhìn những nàng mây kiêu hãnh đang tung tăng bay đi kiếm tìm niềm vui. Lòng tôi trào lên một niềm thương xót: “Nếu tôi không giúp họ, họ sẽ chết mất.”. Tôi bay đến nhà bác Gió và xin bác giúp đỡ. Bác Gió mỉm cười:
- Nếu cháu muốn làm mưa giúp đỡ mọi người thì cháu sẽ không còn là một đám mây xinh đẹp nữa. Cháu đã nghĩ kĩ chưa?
Tôi ngập ngừng một thoáng rồi quả quyết. Bỗng nhiên, bộ váy trắng tinh khôi của tôi dần nhuốm một màu đen xám, và rồi tôi tan ra thành trăm ngàn hạt mưa rơi xuông trần gian. Như có một phép màu, cây cối. đua nhau vẫy lá chào đón cơn mưa, các bác nông dân tươi cười vui vẻ. Tôi trở thành những hạt nước mát lành chứa chan trên đồng ruộng. Thế rồi, ngấm vào lòng đất, tôi lại bốc hơi và trở thành một đám mây bông.
Một lần khác, tôi đi vào tận trong một khu rừng nguyên sinh. Cây cối ở đó rậm rạp, trải rộng mênh mông hết ngọn núi này đến ngọn núi khác. Tôi không hề hay biết nơi đây sắp có một trận bão lớn xảy ra. Nhìn thấy tôi, ông Bão cười lớn:
- Chà! Chà! Con bé này gớm nhỉ! Mi có biết ta sắp quét qua nơi này không? Ta sẽ nhốt mi vào trong phòng kín, ai bảo dám bén mảng tới địa phận của ta.
Rồi ông đem nhốt tôi vào trong một căn phòng kín với biết bao nhiêu là bụi bẩn, rác rưởi. Tôi loay hoay tìm cách thoát ra, nhưng lần nào cũng lại bị cuốn trở lại. Vừa bất lực, vừa buồn khổ, tôi bật khóc.
Thế nhưng, hoá ra ông Bão không phải là người xấu. Thấy tôi khóc, ông bảo:
- Thôi mà cháu, ta chỉ đùa cháu vậy thôi. Đó chính là ảo ảnh do ta tạo ra đó. Cháu phải biết những vùng sắp có bão là rất nguy hiểm, không nên lang thang vào đó sẽ mất mạng như chơi đấy. Bây giờ cháu về nhà đi.
Tôi cảm ơn ông Bão rồi lại tiếp tục cuộc hành trình.
Một lần tình cờ khác, tôi được kết bạn với các loài chim. Các bạn chim đã dẫn tôi đi đến thăm nhà bác Bồ Các - một vị trưởng lão được cả làng chim kính nể. Bác Bồ Các đã kể cho tôi nghe câu chuyện về sự hình thành chiếc cầu vồng bảy màu và cuộc đời của những bạn mây ngũ sắc. Các bạn chim còn đưa tôi đi ngắm những loài hoa phương Nam. Biết bao nhiêu loài hoa đẹp khoe hương, khoe sắc như một tấm thảm nhung tuyệt đẹp... Mỗi sáng, chúng tôi cùng hát vang khắp núi rừng: “Chúng ta cùng nắm tay cùng hát vang về tình bạn. Thiết tha và sáng trong như cuộc đời bao yêu thương”. Câu chuyện về tình bạn của chúng tôi thật là thú vị.
Mỗi chuyến phiêu lưu đều để lại trong lòng tôi những kỉ niệm đáng nhớ. Tôi ước mơ sẽ bay đến nhiều nơi xa hơn nữa để giúp đỡ mọi người và khám phá cuộc sống muôn màu kì thú.