K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Cậu luôn là tình yêu của tớ, Ran!

Ran Mori

Là một cô gái hiền lành, tốt bụng nhưng đôi lúc cũng khá dữ dằn. Đặc biệt cô rất giỏi võ Karate. Ba là một cảnh sát còn mẹ là một vị luật sư nổi tiếng. Bạn thân là Sonoko và Kazuha

Kudo Shinichi

Là một thám tử nổi tiếng của Nhật Bản. Khá lạnh lùng và trầm tính nhưng không muốn chịu thua bất cứ ai. Ba là tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng còn mẹ là một diễn viên rất được yêu thích. Bạn thân nhất là Heiji

Kazuha

Là một người tinh nghịch và là bạn từ nhỏ của Heiji.Giống như Ran, cô cũng giỏi võ nhưng không phải Karate mà là Akido. Bố cô là một sĩ quan cảnh sát còn mẹ là nột trợ. Bạn thân là Ran và Sonoko

Heiji Hattori

Cũng là một chàng thám tử khá nổi tiếng ở Nhật Bản, hay trêu chọc Shinichi và Kazuha nhưng dĩ nhiên không có ý gì xấu. Là bạn từ nhỏ của Kazuha. Bố cậu là cảnh sát trưởng còn mẹ là nội trợ. Bạn thân nhất của cậu là Shinichi

Suzuki Sonoko

Là tiểu thư của tập đoàn Suzuki giàu có nhưng không kiêu căng mà còn khá vui tính. Bạn thân nhất là Ran và Kazuha

Chap 1: Học sinh mới
Reng reng reng-tiếng chuông vào lớp vang lên. Thầy giáo bước vào lớp:

-Cả lớp im lặng nào-Thầy nói to-Hôm nay lớp ta sẽ có một bạn học sinh mới,vào đi em.

Cả lớp đang hồi hộp không biết bạn mới như thế nào,thì...cửa mở ra,một bạn gái với nụ cười tươi trên môi bước vào


Cô tự giới thiệu:
-Xin chào các bạn. Mình à Mori Ran. Mình mới chuyển đến trường này thôi nên hi vọng các bạn xẽ giúp đỡ!
-Các em nhớ giúp đỡ bạn nhé. Giờ thì để coi,Ran ngồi chỗ nào nhỉ?-Nói xong,thầy giáo nhìn quanh cả lớp

Bọn con trai trong lớp đứa nào cũng muốn ngồi cạnh Ran cả. Thầy giáo nhìn xuống cuối lớp chỗ của Shinichi-cậu ta chẳng quan tâm gì đến cô bạn mới này lắm. Thầy nói:

-Ran này, em xuống chỗ cuối lớp kia ngồi nhé, bên cạnh bạn Shinichi ấy.

-Dạ?-Shinichi tỏ vẻ khó chịu-Sao em phải ngồi với con bé...à không,bạn này chứ?

Thôi nào Shinichi, Ran em xuống chỗ đó ngồi nhé!

-Dạ! Bằng giọng nhẹ nhàng Ran đáp lại.

Ran từ từ đi xuống. Shinichi dọn dẹp đống sách vở bề bộn trên bàn một cách khó chịu và bực tức. Ran thấy có lẽ mình không được lòng cậu bạn ngồi cùng bàn này lắm. Suốt buổi học, hai người không nói chuyện với nhau một chút nào cả. Im lặng một cách đáng sợ.


Nhân vật mới nè:
Kudo Yukiko:

Là mẹ của Shinichi. Một nữ diễn viên nổi tiếng với vẻ ngoài xinh đẹp và tài năng. Tuy là mẹ nhưng tính cách của cô rất vui tính và nghịch ngợm.
Chap 2: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Hết tiết học:

Chào cậu,Ran! Tớ là Sonoko. Rất vui được gặp cậu!-Sonoko bước tới và chào hỏi Ran

-À,chào cậu-Ran mỉm cười chào lại

-Ừ,mà Ran nè, cái tên Shinichi đó tính tình hơi kiêu căng và là một tên ngốc nên hắn có nói gì thì cậu cũng đừng có quan tâm nha! Còn nếu mà hắn bắt nạt cậu thì cứ nói mình,mình sẽ cho tên đó biết tay liền.-Sonoko nói

-Ừm mình biết rồi,cậu đừng có lo. Mình có học karate mà. À, thôi tạm biệt cậu nha, mình phải rẽ qua hướng kia rồi.

-Ừ, tạm biệt, mai gặp lại nha!

Trong lúc đó thì Shinichi đã về tới nhà:

Mẹ à, con về rồi nè!-Shinichi nói

-Con về rồi hả? À mà Shinichi nè, tối nay mẹ thì phải qua Mỹ để tham gia đóng một bộ phim còn ba con thì phải qua Đức để phá một vụ án. Tối nay con ở nhà nha!-Mẹ Shinichi nói

-Dạ? Vậy là con phải ở nhà một mình sao? Như vậy thì chán chết-Shinichi tỏ vẻ chán nản và nói

Mẹ cậu mỉm cười và nói:

-Một mình đâu mà một mình. Hôm nay con của một người bạn mẹ sẽ đến ở nhờ nhà của chúng ta, cô bé cũng khoảng chừng tuổi con thôi, dễ thương lắm đó. Mẹ đã nấu sẵn thức ăn rồi, tối chỉ cần hâm lại là ăn được ngay

-Lại một con bé nữa sao? Mệt thật!Thôi con đi lên phòng đây!-Shinichi nói.

Lúc này, Ran bước vào nhà Shinichi. Cô nói:

-Dạ cháu chào cô! Cháu là Ran ạ!

-À, Ran đó hả? Vào đi cháu! Cô xin lỗi, tối nay cô và chồng cô phải đi nước ngoài để giải quyết một số chuyện, cháu ở nhà với con trai cô nha!

-Dạ, có gì mà phải xin lỗi cô. Cháu đến ở nhà cô, chắc là phiền gia đình cô lắm ạ!-Ran nói

-Phiền gì chứ, cả nhà đi hết, có cháu chắc con cô cũng đỡ thấy buồn-Mẹ Shinichi nói



-À để cô giới thiệu con của cô cho cháu biết. Shinichi ơi, xuống đây mẹ bảo!

Shinichi bước xuống nhà và nói:

-Chuyện gì vậy mẹ? Con đang nằm ngủ mà

-Đi học về là ngủ liền vậy? Xuống chào bạn một chút nào. Đây là Ran, con của bạn mẹ mà hồi nãy mẹ nói với con đó

Shinichi vừa mới thực sự tỉnh thì lại hoàn hồn:

-Sao...sao...sao cô lại ở đây chứ?

-Ơ... là anh sao?-Ran ngạc nhiên

Chap 3: Cô thật phiền phức
-Ơ, hai đứa biết nhau hả?-Mẹ Shinichi nói

-Con không muốn ở chung với cô ta đâu-Shinichi bực tức rồi chạy thẳng lên phòng.
Yukiko ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần bực tức vì hành động của cậu con trai:
-Cái thằng bé này!-Rồi cô quay sang nói với Ran:
-Ran à, cô xin lỗi con nha, ko biết thằng bé bị sao nữa. À mà thôi, phòng của cháu ở trên tầng hai đó, cháu lên đó thay đồ rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Ran vẻ cảm thông nói:
-Dạ không sao đâu cô. Cháu không để ý đâu ạ.

Tuy nói là không để ý nhưng Ran thật sự rất buồn. Cô chẳng biết mình đã làm gì để rồi phải bị Shinichi ghét như vậy. Nhưng Ran chẳng thể hỏi cậu vì nếu gặp cậu bây giờ thì chắc chắn cô sẽ tự tạo thêm chuyện khiến Shinichi ghét cô hơn và chẳng thể sống yên ổn trong nhà đâu

Đến tối:
-Shinichi, Ran, ba mẹ đi đây. Ở nhà Shinichi nhớ giúp Ran nha!-Mẹ Shinichi dặn

-Dạ, cháu tạm biệt cô-Ran chạy ra nói

-Ừ, nếu mà thằng Shinichi nhà cô nó bắt nạt cháu thì khi nào cô chú về cháu nhớ nói cho cô chú biết đấy!

Ran nở một nụ cười dịu hiền và nói:
-Dạ vâng, cảm ơn cô vì đã lo lắng ạ!
Cánh cửa của biệt thự nhà Kudo cuối cùng cũng đã khép lại, cũng đã khá tối rồi mà từ chiều đến giờ cô vẫn chưa ăn gì khiến Ran bắt đầu thấy đói bụng nhưng cô phải gọi Shinichi xuống ăn thì mới có thể ăn được, lấy hết can đảm,Ran lên phòng Shinichi gõ cửa và nói
-Shinichi, cậu xuống ăn cơm đi

-Ai cho cậu gọi tôi là Shinichi hả?

-Ơ nhưng... cậu là Shinichi mà, không gọi là Shinichi thì gọi là gì chứ?

-Thì tôi đúng là Shinichi nhưng gọi bằng họ thôi, là Kudo, nhớ chưa?

-Ờ, tôi biết rồi. Mà thôi, cậu xuống ăn cơm đi

-Tôi muốn ăn giờ nào thì kệ tôi, cô xuống đi-Shinichi nói

Ran không còn cách nào khác nên đành xuống ăn một mình

Sáng hôm sau:

-Shini....à không Kudo, cậu dậy chưa? Xuống ăn sáng đi kẻo trễ giờ học bây giờ!-Ran lên phòng đánh thức Shinichi
Shinichi vẫn còn
trong giấc ngủ, nghe tiếng Ran, cậu nói:

-Cô phiền phức thật đó, làm gì mà kiểm soát tôi dữ vậy chứ. Mau xuống nhà đi để tôi còn ngủ nữa chứ

-Ơ, được rồi. Cậu mà trễ giờ học là tôi không chịu trách nhiệm đâu nha!

-Rồi rồi, tôi biết rồi
ĐỌC XONG CHO MK Ý KIẾNvui

3
14 tháng 8 2017

cũng hay đấy

14 tháng 8 2017

àk, mk đọc truyện này rồi, hay phết, ở wattpad đúng ko bn, có nhìu truyện kiểu này lémvuiyeu

12 tháng 11 2017

nhìu quá mak

13 tháng 11 2017

conan nhiều tập hay lắm bạn à nên đọc từ tập đầu đi thì mê

2 tháng 1 2023

năm mới vui vẻ ạ^^

Happy new year!!!!hiuhiu

12 tháng 10 2021

đây là một câu truyên rất dài không đọc khi đang ăn vặt ok

ổn định chỗ ngồi ổn định tâm lí khi đang đọc hé Ơ v Ơ 

        ngày sử ngày sư sưa ơi là sư cách đây một tuần chước tui rất ghét tất cả bọn con trai chong lớp tui bởi vì bọn nố cứ thích cà hới có một hôm đang tung tăng đi chơi với mấy đứ bạn trơi chò chốn tìm có 10 dứa 5 nữ 5 nam và một thằng nó làm nó tên là T L lúc mình chốn thì bịnh phát hiên nên chay một mạch cùng mấy đứa không làm người tìm chạy không ngừng nghỉ chạy mãi và không biết mình đang chạy hướng nào cứ đi theo đám đông là tốt nhất và bị một thằng bó đủn ngã rất đau và cái kết không có hậu tí gì cả đó là bị bắt làm người tìm thế nó mới đau lòng 

câu truyện tiếp theo là cũng trơi chốn tìm cùng mấy đứa bạn thui như cái kết rất là cay đắng chong lòng mình 

một ngày không nắng cũng chả mưa to bão gì cả nói chung là bình thường lúc đang chốn một mình thì một thằng nó nhìn thấy tui và quay xe ra nghoài bỗng gặp thằng làm bắt đứng đúng chỗ mình chốn và nó nói mày đừng bắt tao có đứa chong kia mày bắt nó đi thôi tao đi đây mày bắt nó đi thằng bắt nó bảo ok mày mình nghe thấy khiểu má mày mày nhờn với táo đấy là song thằng bắt nó bắt tui luôn 

                                                                         HẾT TRUYỆN CẢM ƠN VÌ ĐÃ SEM

                                                                                               UvU

bảo trân và hà linh kết bạn với mình đi

mình kết bạn với hồng anh rồi

có gì nhắn chung cho vui

18 tháng 11 2021

ko mik chỉ thích cái này thui undefinedundefinedundefined

19 tháng 11 2021

hỏi thì trả lời bạn thicck quan tâm ha ai hỏi bạn đâu bà tám thấy ớn zậy đó

19 tháng 10 2021

undefinedundefined

#dễ vẽ này

20 tháng 10 2021

undefinedđây đc ko?

16 tháng 9 2021

mik nè

16 tháng 9 2021

là ai??????????

Mẹ Lý Tư mặt đỏ bừng bừng, lớn tiếng quát mắng: “Mày đúng là đồ vô dụng. Chỉ có đi thi mà cũng không xong, nhìn xem con nhà người ta thế nào kìa! Ôi xấu hổ quá đi mất!” Lý Tư cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy những lời mắng chửi như thế này, nó đã trở thành thói quen rồi, cô im lặng cúi đầu, khuôn mặt không gợn chút cảm xúc Lý Tư sinh ra và lớn lên ở một huyện gần thành phố. Bố cô là quân nhân...
Đọc tiếp

Mẹ Lý Tư mặt đỏ bừng bừng, lớn tiếng quát mắng: “Mày đúng là đồ vô dụng. Chỉ có đi thi mà cũng không xong, nhìn xem con nhà người ta thế nào kìa! Ôi xấu hổ quá đi mất!”

Lý Tư cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy những lời mắng chửi như thế này, nó đã trở thành thói quen rồi, cô im lặng cúi đầu, khuôn mặt không gợn chút cảm xúc

Lý Tư sinh ra và lớn lên ở một huyện gần thành phố. Bố cô là quân nhân sắp về hưu còn mẹ buôn bán nhỏ ở chợ. Điều kiện gia đình vô cùng bình thường, nhưng mẹ cô luôn muốn có chút tiếng tăm nên ép cô thi vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Do học lực không tốt, cô rớt vào một trường hạng ba (trường cấp ba ở thành phố Lý Tư được chia thành chuyên, trọng điểm, hạng ba). Vì thế, khi vào học tại ngôi trường này, đối với Lý Tư là một điều đáng hận.

Bởi học lực không tốt nên dễ tưởng tượng ra thành tích của cô không tốt mấy. Cộng thêm tính cách quái gở trầm mặc ít lời, thành tích kém, từ đầu đến chân Lý Tư không hề thuộc dạng giáo viên thích. Có lẽ vậy mà thầy Tuân – giáo viên chủ nhiệm không hề vừa mắt cô. Sau buổi sinh hoạt đầu tiên của năm học lớp mười, cô được giao chức Bí thư. Nghe thì có vẻ oai phong nhưng thực chất chả khác nào chân chạy vặt. Suốt ngày chạy từ phòng giáo viên, văn phòng, thư viện để làm mấy chuyện vặt vãnh. Mà Lý Tư càng im lặng chấp hành, thầy Tuân càng giao cho cô nhiều việc.

Có điều, bố mẹ rất quan tâm đến thành tích học tập của cô. Thứ hạng trong lớp của Lý Tư thường không cao, nhưng họ luông mong muốn cô đạt thành tích tốt. Thầy cô và gia đình làm Lý Tư vô cùng áp lực và cô đơn. Nhưng ngoài những chuyện đó ra, cuộc sống của Lý Tư vô cùng bình thường.

Bước vào năm học mới, Lý Tư gặp cô giáo Thùy dạy toán, mụ phù thủy đè nặng tâm lý cô mỗi khi nghe thấy đến giáo viên. Mỗi lần Lý Tư đọc được đâu đó về mấy câu như “Giáo viên như mẹ hiền”, cô liền cảm thấy cực kì buồn nôn. Kinh ngiệm cuộc sống của Lý Tư cho cô biết giáo viên có người tốt kẻ xấu, nhưng đáng ghét như cô giáo Thùy thì đúng là lần đầu trải nghiệm. Nếu học sinh nào có ba mẹ làm quan hay có tiền, lại còn xinh đẹp học giỏi thì chắc chắn giáo viên sẽ cực kì dịu dàng quan tâm đến bạn đó. Tuy nhiên, nếu ba mẹ bạn không làm quan, không giàu có, bạn lại vừa học kém thì bạn sẽ trở thành cái sọt rác, hứng chịu mọi sự chỉ trích hoặc là họ sẽ dùng ánh mắt châm chọc không ngừng nhìn về phía bạn.

Cô giáo Thùy rất thích mang Lý Tư so sánh với Đình Nhẫn, cậu bạn ngồi phía sau cô. Trong mắt mọi người Đình Nhẫn chẳng khác nào “đại thần”, lớp Lý Tư sỉ số học sinh nam ít nhất trường, chỉ vỏn vẹn có bảy người, Đình Nhẫn nằm ở top đầu tự nhiên của lớp, lại vô cùng điển trai. Vì thế không hẹn mà gặp, Lý Tư trở thành thứ làm nền cho cậu ta. Mỗi khi cô phát biểu sai, không biết làm bài tập hay có chút không tập trung thì chắc chắn cô giáo Thùy sẽ mang cô và Đình Nhẫn lên bàn cân. Nào là cậu ta chăm chỉ thế này, giỏi giang thế nọ… càng ngày cô giáo Thùy càng quá đáng, tần suất cô bị mang ra so sánh ngày càng nhiều, có đôi lúc Lý Tư còn tưởng rằng cô giáo Thùy yêu thầm Đình Nhẫn, không được ngồi gần cậu ta nên ra sức ghen ghét chì chiết cô.

Người lớn cứ nghĩ trẻ con không biết gì. Nhưng kì thực tâm hồn chúng rất nhạy cảm. Chúng cũng biết “mất mặt” khi bị răn dạy trước mặt người khác, cũng biết xấu hổ mặt đỏ bừng bừng. Lý Tư càng im lặng chịu đựng, cô giáo Thùy càng coi thường, lần nào trả bài cũng kêu đúng tên cô, châm chọc, còn hay liếc mắt chế giễu cô.

Câu nói Lý Tư nghe nhiều nhất từ miệng cô giáo Thùy chính là: “Tại sao em học hành tệ hại thế hả? Sao không chịu nhìn Đình Nhẫn mà học tập, người ta học giỏi rồi thì không nói, em sao không xem lại mình đi.”

Dưới sự khinh miệt của cô giáo Thùy, các bạn trong lớp đã bị ảnh hưởng, các bạn tránh né cô, không muốn trò chuyện với cô. Sau vài lần cố gắng bắt chuyện, Lý Tư đã bắt đầu hiểu ra, cô tự động tách biệt với mọi người, khi mọi người cùng nhau vui đùa, cô lại ngồi ngẩn ngơ ngắm trời mây.

Lý Tư ở nhà cũng chả khá hơn. Mẹ cô từ nhỏ đã không thích cô, nói rằng do sinh ra cô mà gia đình làm ăn không lên. Nên ngày đêm cầu thần cầu phật để sinh được đứa con trai. Năm Lý Tư học lớp ba, mẹ cô sinh được con trai, cả nhà ai cũng vui vẻ, ngoại trừ Lý Tư. Bởi cô hiểu rằng, ba mẹ vốn không yêu thương mình, nay lại có em trai, cô trong gia đình không phải trở thành kẻ thừa thãi sao.

Ở nhà, cô cô đơn một mình, cái gì cũng phải nhường em, thứ mà em trai chưa chọn được tuyệt đối không tới lượt cô. Ở trường học, cô cô đơn một mình, cô giáo và bạn bè đều không thích cô. Ở nhà cô thường ngồi một mình trong phòng, lặng im nhìn em trai và bố cô chơi đùa vui vẻ; ở trường học, cô thường đứng từ xa, lặng im nhìn các bạn trò chuyện.

ѳѲѳ

Hôm nay là đầu tuần, cả trường phải làm lễ chào cờ. Theo thông lệ thầy hiệu trưởng sẽ lên bục phát biểu, khen ngợi các lớp đạt thành tích cao, phê bình các lớp chưa làm tốt. Tiết mục này chưa bao giờ Lý Tư hứng thú. Dù sao ai được tuyên dương hay phê bình cũng không liên quan đến cô. Thông tin hay ho nhất mà cô nghe được trong suốt cả buổi lễ chính là: để theo kịp chương trình và nâng cao thành tích của học sinh, nhà trường sẽ tăng các tiết tự học và kiểm tra lên. Năm học này đúng là ông trời muốn làm khó cô rồi!

Tiết học đầu tuần là môn Toán. Cô giáo Thùy đứng trên bục giảng, từ tốn nói: “Thứ tư tuần sau các em có tiết kiểm tra Toán. Ôn tập kĩ vào, đề sẽ khó đấy.”

Cô giáo Thùy nói đông nói tây cuối cùng cũng nói đến cô: “Ai thì cô không biết, đặc biệt là em đấy Lý Tư, nhất định phải cố gắng hơn nữa, có nghe rõ chưa!”

Lý Tư đang chăm chú vẽ vời vào quyển bài tập toán, vừa nghe thấy câu nói của cô giáo Thùy liền cảm thấy lạnh sống lưng. Từ lúc nào mà cô giáo Thùy lại quan tâm đến cô như vậy chứ, đúng là giả tạo chết người. Cô giáo Thùy vừa bước ra khỏi lớp, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần đến tiết cô giáo Thùy, Lý Tư chả khác nào bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn, bức bối khó chịu vô cùng.

Tuy nhiên, tuần học đầu tiên này lại không thuận lợi cho lắm. Tổng kết đánh giá cuối tuần mang đến cho Lý Tư hai nỗi bất hạnh: đầu tiên, cô bị xếp đầu từ dưới đếm lên trong lớp, điều thứ hai là phải chép mười trang tập bài phạt. Sau khi nghe chủ nhiệm Tuân “tuyên án”, Lý Tư như quả bóng xẹp, nằm dài ra bàn, không màng đến những lời sau đó của chủ nhiệm Tuân.

Lý Tư trở về nhà. Cô vừa đi vừa đau đầu suy nghĩ, nếu để ba mẹ biết tuần học đầu tiên của cô đã phải chép bài phạt, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Con đường hôm nay lại dài ra thêm rồi thì phải, Lý Tư càng đi càng chán nản, vừa không muốn về nhà, lại không có chổ để đi. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn phải thất thỉu lê từng bước về nhà mà thôi.

Thứ hai, chủ nhiệm Tuân thay đổi chỗ ngồi của các bạn trong lớp, học sinh có thành tích tốt sẽ được xếp ngồi cùng người có thành tích kém hơn để có thể “đôi bạn cùng tiến”. Lý do thay đổi chỗ ngồi là do tuần trước lớp Lý Tư bị phê bình vì thành tích học tập trong lễ chào cờ, chủ nhiệm Tuân bị bẽ mặt, nên quyết định đưa ra “kế sách” này.

Đối với Lý Tư không hề vui vẻ gì. Cô được xếp ngồi cạnh “đại thần” Đình Nhẫn. Một người quá nổi trội, kẻ lại quá mờ nhạt, lại ngồi cạnh nhau tạo nên sự đối lập không gì che giấu nổi. Và tất nhiên giữa cô và cậu ta có quá nhiều sự đối lập. Thành tích cậu ta nổi bật, có rất nhiều bạn bè, luôn được các bạn chào đón. Nữ sinh của lớp thì càng thích cậu ta, bởi vì cậu ta hay mua nước mời họ, giúp họ giải bài tập khó. Khi đến lớp, cậu ta luôn chăm chú nghe giảng, nhưng khi tiếng chuông vang lên một cái, liền chạy vọt ra sân cùng mọi người đá bóng, mà Lý Tư thì luôn ngồi ì một chỗ hoặc nằm dài ra bàn nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.

Trong nhà cô đơn tĩnh mịch, cô cũng quen rồi. Dù sao Lý Tư cũng có thể đọc sách, trong sách có rất nhiều thứ thú vị; em trai đáng ghét ăn hiếp cô, cô có thể né tránh, mọi thứ đều là “Người chị tốt phải biết nhường nhịn em trai”; cô giáo Thùy không hài lòng về cô, dù sao cũng chỉ mấy mươi phút tra tấn trong tiết học thôi, hoàn toàn có thể chịu đựng được, nhất định phải ghi nhớ chăm ngôn “Học sinh thì không được cãi lời thầy cô, phải mỉm cười lắng nghe.”

Nếu mọi ngày đều trôi qua như thế thì cũng có thể xem như bình an. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không êm đềm bao giờ. Khi bạn có chút hy vọng đang nhen nhóm, thì cuộc sống sẽ bùng lên một ngọn lửa đốt cháy hy vọng ấy. Đến khi bạn bình tĩnh chấp nhận, cuộc sống lại tung ra một cơn sóng trào dữ dội, cuốn phăng đi sự cố gắng nhẫn nhịn của bạn.

10
29 tháng 10 2017

hay quá trờiyeu

29 tháng 10 2017

hay quáyeu

18 tháng 9 2021

tùy bạn thôi có nhiều kiểu vẽ tay khác nhau lắm, khó thì vẽ tay hình tròn bánh bao, dễ lắm =))

18 tháng 9 2021

vậy á, mình không có học vẽ, mình vẽ chơi chơi rảnh thì lên mạng xem vẽ thôi tầm được có 5 năm à

M.n ơi, giải lao chút đi Chương 01: Đãng trí ​Dưới áng mây trắng bồng bềnh trong gió, những tia nắng ấm áp khẽ chiếu xuống sân trường nội trú Ngôi Sao. Một ngày đầu tuần với niềm háo hức của tất cả mọi người. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên cạnh hàng cây phượng già ngày nào. Nhưng đâu đó, trên dãy hành lang, trong một lớp học, tiếng cãi nhau vẫn không ngừng tiếp diễn... “Tôi đã nói bao nhiêu lần...
Đọc tiếp

M.n ơi, giải lao chút đi

Chương 01: Đãng trí
​Dưới áng mây trắng bồng bềnh trong gió, những tia nắng ấm áp khẽ chiếu xuống sân trường nội trú Ngôi Sao. Một ngày đầu tuần với niềm háo hức của tất cả mọi người. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên cạnh hàng cây phượng già ngày nào.

Nhưng đâu đó, trên dãy hành lang, trong một lớp học, tiếng cãi nhau vẫn không ngừng tiếp diễn...

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Cậu lau bảng kiểu này đấy hả?” Vân đang đứng trước cửa lớp chống tay cùng nét mặt hình sự hơn bao giờ hết.

“Nhiều chuyện.” Có vẻ như Phong chẳng buồn để ý đến sự tức giận của cô bạn lớp phó, cậu nằm vắt chéo chân trên bàn giáo viên mà thoải mái nghe nhạc.

“Cậu… Lớp trưởng Vũ Nhật Phong!” Ôi! Một tiếng hét với cường độ âm thanh bằng tiếng sấm sét giữa vũ trụ bao la. Tất cả học sinh cho đến giáo viên, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ai nấy đưa đôi mắt kinh hoàng về phía cửa lớp 11 Toán.

“Trời ơi! Người ta đang ăn mà làm hết hồn hà. Kì quá đi.” Giọng nói nửa nam nửa nữ không lẫn vào đâu được của bà tám Chí Nam với biệt danh là Chí Nữ.

“Bình tĩnh nào! Qua đây ngồi với tụi tui.” Trúc và Trân sau một hồi cố gắng trấn tĩnh thì cũng chạy lại kéo Vân về chỗ ngồi.

Còn Phong vẫn thế. Cậu bạn biết trước được tình huống này nên đã mở tiếng nhạc to nhất có thể. Nở một nụ cười nửa miệng xen lẫn đắc ý, Phong đứng dậy tiến lại phía Vân và ngồi đối diện. Hai tay khoanh lại trước ngực, chân bắt hình chữ ngũ, đưa đôi mắt màu nâu đậm nhìn cô bạn của mình chăm chú.

Vân thì cũng chẳng khác gì. Một tay chống cằm liếc mắt qua Phong, một tay gõ lốc cốc trên bàn. Nhỏ vẫn thường làm như thế mỗi khi suy nghĩ điều gì đó. Đôi mắt đen láy nhìn Phong với ánh mắt dò xét. Cậu muốn làm gì đây?

Không đợi cậu lên tiếng, nhỏ liền mở miệng “ra lệnh”:

“10 giây để làm sạch cái bảng trên.”

Và tất nhiên, người lau không phải Phong mà là... Huy “kính cận”. Khuôn mặt nhăn nhó cùng nụ cười đau khổ, cậu bước lên bục với dáng vẻ ngơ ngác.

Lúc này, thành viên trong lớp cũng đã tập trung lại đông đủ. Đánh ánh mắt sang hướng khác tỏ ý không hài lòng, Vân đứng dậy đi về phía bàn giáo viên. Nhưng có cái gì đó cứ ở dưới chân cô nhóc. Thấy chút khó chịu, nhỏ ngước xuống nhìn xem. Rồi...

“Trời ơi! Rác!!”

Lập tức như một phản xạ có điều kiện, Vân quay sang nhìn Phong với đôi mắt hình viên đạn. Nhỏ biết chắc người bày ra trò này không ai khác ngoài cậu. Bao nhiêu giấy vụn, vỏ bánh kẹo,... đều đổ dồn dưới chân ghế Lam Vân. Mặt nhỏ bắt đầu đỏ lên vì tức giận, liếc Phong một cái sắc lẻm, máu đã lên tới đỉnh não, nó chạy lại bàn cậu rồi xắn tay áo lên.

“Á á á!”

Tiếng la thất thanh của Phong lại vang vọng tận mây xanh. Một hành động không mấy đẹp lắm với dáng vẻ của cô lúc này. Khuôn mặt thanh tú phảng phất chiếc mái ngố xinh xắn. Mái tóc đen nhánh hơi xoăn nhẹ được buộc lên cao. Tay đeo đủ thứ vòng đầy màu sắc. Đặc biệt, dáng người nhỏ nhắn của nó rất hợp với chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy sọc đỏ ngắn ngang đầu gối. Cô học trò nhỏ dễ thương trong mắt các giáo viên gần xa đang dùng tay bóp cổ một cậu lớp trưởng ngỗ ngược.

“Reng!”

Dù tiếng chuông đã vang lên báo hiệu tiết học đầu tiên bắt đầu. Nhưng nhỏ vẫn không buông tha cậu. Mặc cho mọi người có nhảy vào kéo ra cũng không nổi với sự “mạnh mẽ” được tiềm tàng trong cô – Một thiếu nữ mười bảy tuổi. Và chắc hẳn sẽ có người nghe đến câu: “Thiếu nữ là từ viết tắt của thiếu nữ tính.” Có lẽ đây là minh chứng cho câu nói ấy.

“Dừng lại hết cho tôi.” Kèm theo một tiếng đập bàn lớn. “Rầm!”

Do mải mê lôi kéo một sát thủ và một nạn nhân ra, nên chẳng ai để ý đến sự hiện diện của “Nga hổ báo” lúc này. Và tất cả đã nhanh chóng yên vị trên chiếc ghế thân yêu của mình. Không phải vì sợ bà cô già ấy mà là… vì mệt. Mệt đến bở cả hơi tai.

“Các em làm cái gì thế hả? Muốn loạn à? Bây giờ muốn học hay muốn xuống phòng giám thị ngồi?” Tuy đang mặc một chiếc áo dài màu tím rất thướt tha, nhưng giọng nói vẫn “dữ dội” như thường.

“Tùy cô ạ.” Các bạn rất chi là đồng thanh.

“Các... các... em...” Sự ngập ngừng, đứt quãng trong lời nói cũng đủ để biết rằng sự tức giận của cô đang đến mức độ nào.

Đâu đó là tiếng cười khúc khích của những cô cậu “học trò quỷ”.

“Rầm!”

Tiếc thương cho chiếc bàn giáo viên. Dưới nội công thâm hậu đã được “luyện ngày luyện đêm” ngần ấy năm cũng đủ để tấm gỗ vỡ làm đôi. Còn chiếc bàn thì... chỉ nứt nẻ tí thôi. Cầm chiếc cặp màu đen, cô bước ra khỏi lớp trong bộ dạng “mặt đỏ tía tai”.

Đợi bóng dáng ấy khuất khỏi sau dãy hành lang, bà tám Chí Nữ chạy về mà sự vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt. Xem như là trống tiết.

Nhưng thật sự mà nói thì lũ “trời ơi” này mặc dù có quậy đến đâu cũng không bao giờ đối xử với các thầy cô như vậy. Chỉ duy nhất có “Nga hổ báo” là ngoại lệ. Bởi cái tính khó chịu kiêm dữ dằn đây thì phải dùng đến giải pháp này mà “xử lí” thôi.

Sau vài phút im lặng đến kinh ngạc, thì Phong mới đưa tay ra hiệu. Vậy là đã hiểu.

Tấm rèm được kéo xuống, bao nhiêu cánh cửa sổ đều khép lại. Bây giờ cái lớp học chẳng khác nào một đám hỗn loạn, tiếng hét, tiếng nhạc,... Đối với phe Vân là một đống tạp âm khủng khiếp. Phong vẫn ngồi đó, mà nói đúng hơn là nằm trên bàn đưa hai tay gác lên trán. Hoàng Anh nhìn Vân mà thở dài thườn thượt. Không biết làm cách nào mà nhỏ vẫn cứ chăm chú vào cuốn tiểu thuyết trên tay. Quả là bái phục. Có lẽ một năm hai tháng sống chung với cái lớp này suốt rồi cũng quen.

Rồi cậu lại ngước nhìn lên trên, hai chị em sinh đôi Trúc và Trân. Có lẽ đặc điểm dễ nhận ra của hai người nhất là tính cách. Người chị Ngọc Trân thì dịu dàng, nhẹ nhàng và lặng yên. Trái ngược với cô em Ngọc Trúc với sự hồn nhiên, vô tư đến cá tính. Thêm một chi tiết nữa, tông màu của cô chị là trắng còn của cô em là đen.

Có những lúc tụi nó tự hỏi, sao tụi nó lại gặp nhau? Duyên phận chăng? Bởi không có lúc nào là không có tiếng cãi cọ. Từ chuyện nhỏ cho đến chuyện to, từ hiền cho đến dữ, không khí nơi đây luôn là sự ồn ào. Cũng như lúc này...

“Này này! Cậu vừa phải thôi nhá! Lấn qua bàn người khác mà còn nói nữa hả? Uống nước sao lại phun qua chỗ tui hả? Ướt hết áo tui rồi nè! Ôi! Mấy cái vòng tay tui mới mua nữa. Hức...” Thảo “điệu đà” đập bàn đập ghế và đập cả ai kia. “Bốp! Bốp!”

“Đau! Trời ơi tui nói xin lỗi rồi mà. Ai kêu tui đang uống nước bà gác chân lên người tui. Đồ... đồ...” Huy “kính cận” đau khổ la oai oái.

“Đồ gì? Hả? Tui gác thì sao?” Đôi mắt tròn xoe của nhỏ giờ lại thêm tròn hơn. Mặc kệ ai đó nhăn nhó đến phát tội, nhỏ vẫn dùng nội lực của mình mà đánh.

Duy Khang ngồi kế bên, vẫn thản nhiên như không. Cậu luôn là vậy. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì vẫn như vậy, lặng lẽ xem xét tình hình. Có thể nói, đây là một sự đặc biệt của riêng cậu. Rất đặc biệt.

“Reng. Reng.”

Tiết hai sắp bắt đầu. Chí Nữ vội chạy vào thông báo. Tất cả tạm gác trận hỗn chiến qua một bên, vì tiết này là tiết kiểm tra Sinh. “Phao”đã chuẩn bị đầy đủ. Sẵn sàng để... chép. Nhưng không phải ai cũng như “phe phái nhà lớp trưởng”, bên đội nhà lớp phó đều thuộc bài hết cả rồi.

Thầy Sinh bước vào lớp, nở một nụ cười thân thiện, bảo mọi người lấy giấy kiểm tra rồi từ từ viết đề lên bảng. Và một phát hiện...

“Ý chết! Quên mang cặp rồi.” Vân hoảng hốt.

Cả lớp cười lớn. Thật hết nói nổi với cô học trò đãng trí này. Thầy giáo cố nén một nụ cười, quay xuống nói:

“Em là học sinh có một không hai đó.”

“Hậu đậu đến thế là cùng.” Phong bình thản lên tiếng. Nhưng thật sự trong lòng cậu rất muốn cười phá lên. Nhưng lại sợ... mất “hình tượng” nên thôi.

“Hứ!” Nhỏ liếc xéo Phong một cái.

Rồi cũng bắt đầu làm bài. Cũng nhờ có Trân cho mượn cây bút và tờ giấy kiểm tra. Không thì tiêu mất.

Hết giờ học và cũng đến giờ ra chơi.

Cả lớp chạy tán loạn xuống căn tin. Riêng nhỏ thì xụ mặt xuống đi về kí túc xá để lấy cặp. Vừa bước nhỏ vừa tự rủa bản thân mình về cái tính hay quên trầm trọng. Lấy về xong, tâm trạng cũng đã thoải mái hơn nhiều, Vân tung tăng nhảy chân sáo về phía sân sau của trường. Một nơi mà nó rất thích. Bình yên và tĩnh lặng.

Đến nơi, khẽ đặt chân mình lên thảm cỏ xanh mướt, nhỏ thích thú nghịch những bông hoa. Nắng hôm nay rất dịu, đúng là mùa thu có khác. Một tiếng hát cất lên từ miệng nhỏ.

I believe I can love
You give me your loving care
I believe in what we are
I don't know where I would be
Without you staying with me.

Sometimes, I'm lost in misery
You will take me all the way, I'm not afraid
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.

I believe I can love
You give me your loving care
I believe in what we are
You will take me all the way, as day by day
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.

You will take me all the way, as day by day
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.

“Có vẻ như cậu rất thích đến nơi này nhỉ?”

Nhỏ thoáng giật mình và quay đầu lại.

2
23 tháng 10 2017

tuyệt

22 tháng 10 2017

M.n xem phần giới thiệu nha!

Một lớp học cực kì rắc rối…

Bao gồm hai mươi tám thành viên “quái dị”…

Bốn dãy nam và nữ đồng đều…

Được chia làm hai phe phái khác nhau…

Với nhiều tình huống dở khóc dở cười…

Từ học sinh cho đến giáo viên…

Tất cả đều phải bó tay…

Vũ Nhật Phong - Cậu lớp trưởng nghịch ngợm, ranh ma.

“Mọi người cứ tự nhiên mà quậy nhé!”

Trần Lam Vân - Cô lớp phó nghiêm túc, cứng đầu.

“Cậu nên nhớ mình là lớp trưởng đấy! Tôi bảo là dừng lại ngay.”

Và những học sinh đặc biệt khác…

“Trời ơi! Lại có chiến tranh nữa rồi.” Chí Nam bà tám.

“Cho tớ xin giây phút bình yên.” Hoàng Anh điềm đạm.

“Các cậu một ngày không gây là không ăn ngon hả?” Thanh Linh nhu mì.

“Từ từ mà đánh. Để mình soi gương tí.” Phương Thảo điệu đà.

“Sẵn sàng để chiến đấu.” Chị em sinh đôi Ngọc TrúcNgọc Trân.

“Chậc chậc!” Huy “kính cận” lắc đầu.

“Các em dừng lại hết cho tôi!” Cô chủ nhiệm lừng danh “Nga hổ báo.

“Không!”

Và liệu... Lớp 11 Toán sẽ tiếp tục ra sao trước công cuộc “chiến đấu” của hai vị thần Phong - Vân?

Mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào trong suốt quá trình học tập?

Ai có thể ngăn cản nổi được đây?

Đến giây phút cuối cùng, là nụ cười hay là nước mắt?

Là hạnh phúc hay là chia tay?

Mời mọi người tiếp tục theo dõi nhé!

(Sơ đồ lớp)

[​IMG]