K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Câu 6. Đọc bài văn sau, gạch dưới những từ ngữ miêu tả hoạt động của em bé đang tuổi tập nói tập đi:

Tu Ti nhà em vừa tròn một tuổi tuần trước. Đúng hôm sinh nhật, nó đứng dạy bước đi chập chững, chập choạng rồi ngã phịch xuống. Cả nhà vỗ tay ầm ĩ, mẹ sung sướng ôm Chầm lấy nó. Khoái chí, ,cô nàng cười để lộ mấy chiếc răng sữa trông ngộ ơi là ngộ. Được đà, Tu Ti lại đứng dạy. Mẹ lùi ra một chút và giơ tay đón bé, cả nhà vỗ tay cổ vũ: “Cố lên.! Cố lên ! Cố lên !”. Bé nhấc chân bước một, hai, ba, bốn bước rồi lao vào lòng mẹ. Mẹ giơ cao bé lên, dụi dụi đầu vào bụng bé làm bé cười khanh khách hoà với tiếng đùa vui của cả nhà. Đúng là một kỉ niệm khó quên ! Nhưng thích nhất vẫn là nghe bé tập nói với cái giọng non nớt đáng yêu vô cùng: “Bà, bà, măm, măm, mẹ, mẹ...”. Nó là con gái mà cũng nghịch lắm cơ, chuyên sà vào mâm cơm phá phách. Khi cả nhà ăn cơm, phải để cho nó một cái bát và một cái thìa để nó chọc, ngoáy và gõ loạn lên. Có lần, em đỡ bị nó xé toạc quyển truyện, sao nó nhanh thế, em chẳng kịp “chạy loạn” chỉ biết hét lên vì tiếc. Em có một “bí kíp”. Khi Tu Ti khóc, muốn nó nín, em liền bảo: “đi, đi”. Nó nín bặt, mắt sáng long lanh, chỉ vào cái mũ nói “i... i..”. Ôi, trông khuôn mặt nó lúc ấy buồn cười quá !

Giúp mik vs ạ

 

2
17 tháng 12 2023

Tu Ti nhà em vừa tròn một tuổi tuần trước. Đúng hôm sinh nhật, nó đứng dậy bước đi chập chững, chập choạng rồi ngã phịch xuống. Cả nhà vỗ tay ầm ĩ, mẹ sung sướng ôm Chầm lấy nó. Khoái chí, ,cô nàng cười để lộ mấy chiếc răng sữa trông ngộ ơi là ngộ. Được đà, Tu Ti lại đứng dậy. Mẹ lùi ra một chút và giơ tay đón bé, cả nhà vỗ tay cổ vũ : “Cố lên.! Cố lên ! Cố lên !”. Bé nhấc chân bước một, hai, ba, bốn bước rồi lao vào lòng mẹ. Mẹ giơ cao bé lên, dụi dụi đầu vào bụng bé làm bé cười khanh khách hoà với tiếng đùa vui của cả nhà. Đúng là một kỉ niệm khó quên ! Nhưng thích nhất vẫn là nghe bé tập nói với cái giọng non nớt đáng yêu vô cùng : “Bà, bà, măm, măm, mẹ, mẹ…”. Nó là con gái mà cũng nghịch lắm cơ, chuyên sà vào mâm cơm phá phách. Khi cả nhà ăn cơm, phải để cho nó một cái bát và một cái thìa để nó chọc, ngoáy loạn lên. Có lần, em đỡ bị nó toạc quyển truyện, sao nó nhanh thế, em chẳng kịp “chạy loạn” chỉ biết hét lên vì tiếc. Em có một “bí kíp”. Khi Tu Ti khóc, muốn nó nín, em liền bảo: “đi, đi”. Nó nín bặt, mắt sáng long lanh, chỉ vào cái mũ nói “i… i..”. Ôi, trông khuôn mặt nó lúc ấy buồn cười quá !

16 tháng 12 2023

 

Câu 6. Đọc bài văn sau, gạch dưới những từ ngữ miêu tả hoạt động của em bé đang tuổi tập nói tập đi:

Tu Ti nhà em vừa tròn một tuổi tuần trước. Đúng hôm sinh nhật, nó đứng dạy bước đi chập chững, chập choạng rồi  ngãphịch xuống. Cả nhà vỗ tay ầm ĩ, mẹ sung sướng ôm Chầm lấy nó. Khoái chí, ,cô nàng cười để lộ mấy chiếc răng sữa trông ngộ ơi là ngộ. Được đà, Tu Ti lại đứng dạy. Mẹ lùi ra một chút và giơ tay đón bé, cả nhà vỗ tay cổ vũ: “Cố lên.! Cố lên ! Cố lên !”. Bé nhấc chân bước một, hai, ba, bốn bước rồi lao vào lòng mẹ. Mẹ giơ cao bé lên, dụi dụi đầu vào bụng bé làm bé cười khanh khách hoà với tiếng đùa vui của cả nhà. Đúng là một kỉ niệm khó quên ! Nhưng thích nhất vẫn là nghe bé tập nói với cái giọng non nớt đáng yêu vô cùng: “Bà, bà, măm, măm, mẹ, mẹ...”. Nó là con gái mà cũng nghịch lắm cơ, chuyên sà vào mâm cơm phá phách. Khi cả nhà ăn cơm, phải để cho nó một cái bát và một cái thìa để nó chọc, ngoáy và gõ loạn lên. Có lần, em đỡ bị nó xé toạc quyển truyện, sao nó nhanh thế, em chẳng kịp “chạy loạn” chỉ biết hét lên vì tiếc. Em có một “bí kíp”. Khi Tu Ti khóc, muốn nó nín, em liền bảo: “đi, đi”. Nó nín bặt, mắt sáng long lanh, chỉ vào cái mũ nói “i... i..”. Ôi, trông khuôn mặt nó lúc ấy buồn cười quá !

day nhe ban nhe tim cho minh nhe

 

Ai giống mẹ Sung sướng biết bao nếu mình giống mẹ. Có ba cô bé khoe nhau, đố nhau xem ai giống mẹ nhất. Cô bé thứ nhất nói: - Mắt mình này, miệng mình này, rồi chân tay, cả tóc mình nữa giống mẹ mình nhất. - Tớ cũng thế nhưng tớ còn hơn cậu. Áo tớ có hoa y như áo mẹ tớ là một. Tớ cũng có vòng đeo tai như mẹ tớ là hai. Mẹ tớ bảo sẽ uốn tóc tớ y như mẹ tớ là ba. Cô bé thứ ba má...
Đọc tiếp

Ai giống mẹ Sung sướng biết bao nếu mình giống mẹ. Có ba cô bé khoe nhau, đố nhau xem ai giống mẹ nhất. Cô bé thứ nhất nói: - Mắt mình này, miệng mình này, rồi chân tay, cả tóc mình nữa giống mẹ mình nhất. - Tớ cũng thế nhưng tớ còn hơn cậu. Áo tớ có hoa y như áo mẹ tớ là một. Tớ cũng có vòng đeo tai như mẹ tớ là hai. Mẹ tớ bảo sẽ uốn tóc tớ y như mẹ tớ là ba. Cô bé thứ ba má bụ, mắt tròn suốt từ nãy đến giờ chỉ nghe hai bạn nói. Em cũng muốn khoe lắm, nhưng chẳng thể nào hơn những điều các bạn ấy đã kể. Vì rằng thỉnh thoảng mẹ lại cứ khen em giống bố cơ. Thế là chịu thua hai bạn ấy. Sau lúc gặp nhau, ba cô bạn ai lại về nhà nấy. Cô thứ nhất nhớ ngay ra là bụng mình đang đói. Cô thứ hai chỉ mong mẹ chóng về để đi uốn tóc. Cô thứ ba thấy đôi dép của em bé vương dưới gầm giường bố. Em bỗng ngần ngừ. Không, dép của em bé, mẹ để ở góc nhà cho em cơ. Cô bé liền đặt lại đôi dép y như mẹ vẫn làm. Rồi em nghển cổ nhìn ra dây phơi xem quần áo khô chưa, có cái nào bị rơi không. Mẹ hay làm thế lắm. Chợt thấy bóng mình trong gương. Đưa tay lên vuốt tóc y như mẹ lúc soi gương. Cô bé trong gương ấy đang cười. Mặt gương long lanh như muốn nói: - Cô bé ơi! Chính cô là cô bé giống mẹ nhất!

Có bao nhiêu câu ghép

 

0
Sung sướng biết bao nhiêu nếu mình giống mẹ.Có ba cô bé ở cạnh nhà nhau, khoe nhau, đố nhau, đứa nào giống mẹ nhất.Cô bé thứ nhất kể:- Mắt mình này, miệng mình này, rồi chân tay, cả tóc mình nữa, giống mợ mình nhất.- Tớ cũng thế, nhưng tớ còn hơn cậu cơ. Áo tớ có hoa y như áo của mẹ tớ là một. Tớ cũng có vòng đeo ở tai như mẹ tớ là hai. Mẹ tớ còn bảo sẽ uốn tóc tớ y như...
Đọc tiếp

Sung sướng biết bao nhiêu nếu mình giống mẹ.Có ba cô bé ở cạnh nhà nhau, khoe nhau, đố nhau, đứa nào giống mẹ nhất.

Cô bé thứ nhất kể:

- Mắt mình này, miệng mình này, rồi chân tay, cả tóc mình nữa, giống mợ mình nhất.

- Tớ cũng thế, nhưng tớ còn hơn cậu cơ. Áo tớ có hoa y như áo của mẹ tớ là một. Tớ cũng có vòng đeo ở tai như mẹ tớ là hai. Mẹ tớ còn bảo sẽ uốn tóc tớ y như mẹ tớ là ba... ấy.

Cô bé thứ ba má bụ mắt tròn suốt từ nãy đến giờ chỉ đứng nghe các bạn nói. Em cũng muốn khoe lắm, nhưng chẳng thế nào hơn những điều mà các bạn ấy đã kể đâu. Vì rằng thỉnh thoảng mẹ em lại cứ khen em giống bố cơ. Thế là chịu thua hai bạn ấy.

Sau lúc gặp nhau, ba cô bạn ai lại về nhà nấy. Cô thứ nhất nhớ ngay là bụng mình đang đói. Cô thứ hai chỉ mong mẹ chóng về để còn đi uốn tóc. Cô thứ ba thấy đôi dép của em bé vương dưới gầm giường bố. Em bỗng ngần ngừ. Không, dép của em bé, mẹ để ở góc nhà cho em cơ. Cô bé liền đặt lại đôi dép y như mẹ vẫn làm. Rồi, em nghển cổ nhìn ra dây phơi xem quần áo khô chưa, có cái nào bị rơi không. Mẹ hay "thế" lắm.

Chợt thấy bóng mình trong gương. Em đưa tay lên vuốt tóc, y như mẹ lúc soi gương... Cô bé trong gương ấy đang cười. Mặt gương long lanh như muốn nói:

- Cô bé ơi! Chính cô là cô bé giống mẹ nhất!

Vì sao mặt gương lại bảo cô bé thứ 3 giống mẹ nhất ?

................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................

Điền từ có tác dụng nối hoặc dấu câu thích hợp vào từng chỗ trống trong các câu ghép dưới đây:

a) Gió thổi ào ào ..... cây cối nghiêng ngả ..... bụi cuốn mù mịt ..... một trận mưa ập tới.

b) Tay chân Hùng săn chắc ........ Hùng rất chăm chỉ luyện tập.

c) Không khí tĩnh mịch ....... mọi vật như ngừng chuyển động.

 

1
8 tháng 2 2018

1. vì cô bé thứ 3 có những việc làm và cử chỉ rất giống vs mẹ : đặt đôi dép ở góc nhà , nghển cổ ra xem dây phơi quần áo đã khô chưa, đưa tay lên vuốt tóc giống hệt mẹ . còn cô bé thứ 1 và thứ 2 chỉ giống về hình thức bề ngoài 

2. a) gió thổi ào ào , cây cối nghiêng ngả , bụi cuốn mù mịt , một trận mưa ập tới 

b) tay chân Hùng săn chắc vì Hùng rất chăm chỉ luyện tập 

c) không khí tĩnh mịch và mọi vật như ngừng chuyển động 

~ học tốt ~ 

TLV: Điền từ thích hợp trong ngoặc đơn ( bụ bẫm, cọng vút, hai hạt nhãn, bầu bĩnh , trắng hồng, mịn màng, nụ hồng , phinh phính , lâm châm, trắng muốt, đáng yêu,  xinh xinh, yêu quý) để có những câu văn tả em bé.A) Bé Hoa đến nay đã được mười một tháng tuổi.B) Bé có gương mặt .........................., làn da bé ........................... và..............................C) Cặp mắt đen như...
Đọc tiếp

TLV: Điền từ thích hợp trong ngoặc đơn ( bụ bẫm, cọng vút, hai hạt nhãn, bầu bĩnh , trắng hồng, mịn màng, nụ hồng , phinh phính , lâm châm, trắng muốt, đáng yêu,  xinh xinh, yêu quý) để có những câu văn tả em bé.

A) Bé Hoa đến nay đã được mười một tháng tuổi.

B) Bé có gương mặt .........................., làn da bé ........................... và..............................

C) Cặp mắt đen như ................................., mở to dưới hàng mi dài và...........................

D) Bé Hoa trông rất ........................, dễ thương.

E) Đã lâu rồi em mới sang nhà Bình chơi, Bình có em gái là bé Hoa rất .......................

G) Nhìn bé, ai cũng muốn ôm vào lòng mà hôn lên đôi má .................... còn thơm mùi sữa mẹ.

H) Mỗi khi bé cười , đôi môi như ........................... hé nở, để lộ mấy chiếc răng sữa ...................

I) Em rất thích nắm lấy bàn tay ............................. của bé để vỗ vỗ lên má mình.

K) Bé Hoa mới ......................  biết đi, bé thích vịn thành giường lần từng bước một.

L) Em rất .............................. bé Hoa.

5.Ghi lại thứ tự các câu ở bài 4 để tạo thành một bài văn hoàn chỉnh:

Các câu được sắp xếp như sau:.................................................................

1
1 tháng 12 2019

TLV : 4. Trả lời :

b, bầu bĩnh / trắng hồng / mịn màng                            g, phinh phính

c, hai hạt nhãn / cong vút                                             h, nụ hồng

d, xinh xinh                                                                   i, bụ bẫm

e, đáng yêu                                                                  k, lẫm chẫm         

                                                                                     l, yêu quý

5. thứ tự là:

E ; D ; A ; B ; H ; G ; I ; K ; L . 

                        Hai mẹ conLần đầu mẹ đưa Phương vào lớp 1 cô giáo kêu mẹ ký tên vào sổ Mẹ kể lại nói tôi không biết chữ Phương thương Mẹ quá nó quyết định học cho biết chữ để chỉ giúp mẹ cách ký tên sáng nào Vương cũng đưa mẹ đến lớp Bữa đó đi ngang qua Quảng Nổ gắng sửa đồng Hai mẹ con nhìn thấy cụ Lạc Mất bên đường mẹ nó tôi nhập cuộc sống một mình rồi...
Đọc tiếp

                        Hai mẹ con

Lần đầu mẹ đưa Phương vào lớp 1 cô giáo kêu mẹ ký tên vào sổ Mẹ kể lại nói tôi không biết chữ Phương thương Mẹ quá nó quyết định học cho biết chữ để chỉ giúp mẹ cách ký tên sáng nào Vương cũng đưa mẹ đến lớp Bữa đó đi ngang qua Quảng Nổ gắng sửa đồng Hai mẹ con nhìn thấy cụ Lạc Mất bên đường mẹ nó tôi nhập cuộc sống một mình rồi Bảo Phương giúp mẹ một tay đỡ cụ lên chở vào bệnh viện không mấy lần Phương đến lớp trẻ cô giáo lấy làm lạ hỏi máy Phương không dám nói trong đầu nó không nhỉ lỗi tại mẹ nó bị Nêu tên trong tiết chào cờ đầu tuần Bởi vi phạm nội quy nó thấy rằng mẹ về nhà Phương không ăn cơm Nó buồn và hơi ngúng nguẩy Mẹ dỗ dành dỗ dành Vương vừa khóc vừa kể lại truyện Mẹ nói không sao đâu con để ngày mai mẹ xin lỗi cô giáo hôm sau mẹ vẫn Vương đến lớp cho cô giáo tới mẹ nói điều gì với cô cô cười và gật đầu tiết chào cờ đầu tuần ở đến phương tiện phút mình khi nghe cô hiệu trưởng nhắc tên mình em Trần Anh Phương em còn nhỏ mà đã biết giúp đỡ người neo đơn hoãn lại việc tốt của em Phương đóng được tuyên dương tiếng vỗ tay làm phương bình tĩnh mọi con mắt đổ dồn về phía nó nó cúi gằm mặt xuống cảm thấy ngượng nghịu và xấu hổ vậy mà nó đã dặn mẹ.

 dòng nào dưới đây nếu đúng và đủ cách liên kết câu trong đoạn đầu của bài lần đầu mẹ đưa Phương vào lớp 1 cô giáo kêu mẹ ký tên vào sổ mẹ phải là nói tôi không biết chữ Phương thương Mẹ quá nó quyết định học cho biết chữ để chỉ giúp mẹ cách ký tên a và b từ thay thế từ ngữ B lập từ ngữ dùng từ ngữ nối C thay thế từ ngữ dùng từ ngữ nối d lập từ ngữ thay thế từ ngữ dùng từ ngữ nối.

1
1 tháng 5 2018

co vai loi sai chinh ta

HAI MẸ CONLần đầu mẹ đưa phương vào lớp Một, cô giáo kêu mẹ ký tên vào sổ, mẹ bẽn lẽn nói: “Tôi không biết chữ!”. Phương thương mẹ quá! Nó quyết định học cho biết chữ để chỉ giúp mẹ cách ký tên.Sáng nào mẹ cũng đưa Phương đến lớp. Bữa đó, đi ngang qua đoạn lộ vắng giữa đồng, hai mẹ con chợt thấy cụ Tám nằm ngất bên đường. Mẹ nói: “Tội nghiệp cụ sống một...
Đọc tiếp

HAI MẸ CON
Lần đầu mẹ đưa phương vào lớp Một, cô giáo kêu mẹ ký tên vào sổ, mẹ bẽn lẽn nói: “Tôi không biết chữ!”. Phương thương mẹ quá! Nó quyết định học cho biết chữ để chỉ giúp mẹ cách ký tên.
Sáng nào mẹ cũng đưa Phương đến lớp. Bữa đó, đi ngang qua đoạn lộ vắng giữa đồng, hai mẹ con chợt thấy cụ Tám nằm ngất bên đường. Mẹ nói: “Tội nghiệp cụ sống một mình”. Rồi mẹ bảo Phương giúp mẹ một tay đỡ cụ lên, chở vào bệnh viện. Hôm ấy, lần đầu Phương đến lớp trễ, cô giáo lấy làm lạ, hỏi mãi. Phương không dám nói, trong đầu nó nghĩ: Lỗi tại mẹ! Nó lo bị nêu tên trong tiết chào cờ đầu tuần, bởi nó đã vi phạm nội quy. Nó thấy giận mẹ.
Về nhà, Phương không ăn cơm, nó buồn và hơi ngúng nguẩy. Mẹ dịu dàng dỗ dành. Phương vừa khóc vừa kể lại chuyện. Mẹ nói: “Không sao đâu con, để ngày mai mẹ xin lỗi cô giáo.”
Hôm sau, mẹ dẫn Phương đến lớp. Chờ cô giáo tới, mẹ nói điều gì với cô, cô cười và gật đầu.
Tiết chào cờ đầu tuần đã đến. Phương giật thót mình khi nghe cô hiệu trưởng nhắc tên mình: “Em Trần Thanh Phương... Em còn nhỏ mà đã biết giúp đỡ người neo đơn, hoạn nạn... Việc tốt của em Phương đáng được tuyên dương”.
Tiếng vỗ tay làm Phương bừng tỉnh. Mọi con mắt đổ dồn về phía nó. Nó cúi gằm mặt xuống, cảm thấy ngượng nghịu và xấu hổ. Vậy mà nó đã giận mẹ!

Tìm trong văn bản một câu ghép mà các vế được nối với nhau bằng quan hệ từ hoặc cặp quan hệ từ.

1
17 tháng 6 2021

Lỗi tại mẹ .Nó .....bởi nó đã vi phạm nội quy

Hai mẹ conLần đầu mẹ đưa phương vào lớp 1, cô giáo kêu mẹ ký tên vào sổ, mẹ bẽn lẽn nói: "Tôi không biết chữ!". Phương thương mẹ quá! Nó quyết định học cho biết chữ để chỉ giúp mẹ cách ký tên.Sáng nào mẹ cũng đưa Phương đến lớp. Bữa đó, đi ngang qua đoạn lộ vắng giữa đồng, hai mẹ con chợt thấy cụ Tám nằm ngất bên đường. Mẹ nói: "Tội nghiệp cụ sống một mình". Rồi...
Đọc tiếp

Hai mẹ con

Lần đầu mẹ đưa phương vào lớp 1, cô giáo kêu mẹ ký tên vào sổ, mẹ bẽn lẽn nói: "Tôi không biết chữ!". Phương thương mẹ quá! Nó quyết định học cho biết chữ để chỉ giúp mẹ cách ký tên.

Sáng nào mẹ cũng đưa Phương đến lớp. Bữa đó, đi ngang qua đoạn lộ vắng giữa đồng, hai mẹ con chợt thấy cụ Tám nằm ngất bên đường. Mẹ nói: "Tội nghiệp cụ sống một mình". Rồi mẹ bảo Phương giúp mẹ một tay đỡ cụ lên, chở vào bệnh viện.
Hôm ấy, lần đầu Phương đến lớp trễ, cô giáo lấy làm lạ, hỏi mãi, Phương không dám nói, trong đầu nó nghĩ: Lỗi tại mẹ! Nó lo bị nêu tên trong tiết chào cờ đầu tuần, bởi vi phạm nội quy. Nó thấy giận mẹ. Về nhà, Phương không ăn cơm, nó buồn và hơi ngúng nguẩy. Mẹ dịu dàng dỗ dành, Phương vừa khóc vừa kể lại chuyện. Mẹ nói: "Không sao đâu con, để ngày mai mẹ xin lỗi cô giáo."

Hôm sau, mẹ dẫn Phương đến lớp. Chờ cô giáo tới, mẹ nói điều gì với cô, cô cười và gật đầu. Tiết chào cờ đầu tuần đã đến. Phương giật thót mình khi nghe cô hiệu trưởng nhắc tên mình: "Em Trần Thanh Phương... Em còn nhỏ mà đã biết giúp đỡ người neo đơn, hoạn nạn... Việc tốt của em Phương đáng được tuyên dương".

Tiếng vỗ tay làm Phương bừng tỉnh. Mọi con mắt đổ dồn về phía nó. Nó cúi gầm mặt xuống, cảm thấy ngượng nghịu và xấu hổ. Vậy mà nó đã giận mẹ!

Tìm trong văn bản một câu ghép mà các vế được nối với nhau bằng quan hệ từ hoặc cặp quan hệ từ.

0
Nhận xét hộ mình nhé m.n  ( cả tổ mình cùng làm đấy ! )" Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con…” Những câu hát thân thương ấy đã được cất lên từ khi con còn là một đứa trẻ, những câu hát lúc ấy con chỉ hát lên với sự thích thú của một đứa trẻ lên hai, lên ba. Nhưng giờ đây, mười tám năm đã qua...
Đọc tiếp

Nhận xét hộ mình nhé m.n  ( cả tổ mình cùng làm đấy ! )

" Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con…” Những câu hát thân thương ấy đã được cất lên từ khi con còn là một đứa trẻ, những câu hát lúc ấy con chỉ hát lên với sự thích thú của một đứa trẻ lên hai, lên ba. Nhưng giờ đây, mười tám năm đã qua đi, những từ ngữ ấy không còn đơn thuần là những ca từ cho một bài hát nữa, mà đối với con, và với cả những người con trưởng thành thì những ca từ ấy tuy giản đơn nhưng lại ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa. Một đứa con thì không thể nào lớn lên mà lại không có sự chăm lo, nuôi nấng, dạy dỗ của các đấng sinh thành. Cũng giống như những chú chim bay lượn ở bầu trời bao la, chúng nó sẽ không thể nào bay được nếu thiếu đi đôi cánh. Bố mẹ cũng giống như đôi cánh ấy- đôi cánh vững chắc để nâng đỡ, che chở cho con trong suốt mười tám năm qua.

            Có thể đây không phải là một bài văn hay, nhưng nó đã được viết lên bằng tất cả cảm xúc của con, một cảm xúc rất thực về lòng biết ơn bố mẹ, thầy cô, những người đã xây dựng nền tảng cho những nấc thang đầu đời, đánh dấu bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời của con. Mười tám năm là cả một quá trình rất dài từ một sinh linh nhỏ bé, đã trưởng thành như ngày hôm nay và cầm bút để viết lên bài cảm nghĩ này. Quá trình đó bắt đầu từ ngày con cất tiếng khóc chào đời, bố bảo rằng giây phút khi nhìn con ra đời là giây phút thiêng liêng nhất trong cuộc đời của bố mẹ. Những giọt nước mắt vui sướng khi bố mẹ chứng kiến thiên thần của bố mẹ xuất hiện, lúc ấy, con khóc rất to, nhưng tiếng khóc thét của con lại là niềm hạnh phúc của bố mẹ, nó báo hiệu sự sống của một linh hồn nhỏ bé sẽ tồn tại trên thế giới này. Bố mẹ biết không… nếu có một điều ước, con ước mình có thể quay ngược thời gian để trở về chính ngày con ra đời, để con có thể thực sự nhìn thấy được niềm hạnh phúc của bố mẹ lúc đó, và biết được con thật sự quan trọng với bố mẹ như thế nào…!!!

          Và cứ thế thời gian bắt đầu trôi đi, từng ngày nhìn con, yêu con, để rồi đến khi con bắt đầu bập bẹ những tiếng nói đầu đời, tiếng gọi bố đầu tiên. Bố bảo rằng thật sự bố không biết dùng lời gì để diễn tả niềm vui của bố lúc ấy. Vòng tuần hoàn của cuộc sống vẫn tiếp diễn, bố mẹ vẫn âm thầm chứng kiến từng giai đoạn con lớn lên. Những tiếng nói đầu đời, những bước đi đầu tiên, bên cạnh con luôn luôn có sự dõi theo của bố mẹ. Bánh xe thời gian cứ lặng lẽ quay, con đang dần lớn lên với sự dìu dắt của bố mẹ và sự dạy dỗ của thầy cô. Để rồi, khi nhìn lại, đó là cả một quãng đường dài mười tám năm… mười tám năm trôi qua, bây giờ những kí ức về tuổi thơ, nơi có bố mẹ, thầy cô và bạn bè lại trỗi dậy trong con. Những từ ngữ đã từng rất quen thuộc, nó hầu như là một phần quan trọng trong cuộc sống của con, và một phần làm con trưởng thành như ngày hôm nay, nó quá đỗi thân quen làm con không hề nghĩ gì về giá trị của mọi người. Để rồi hôm nay- khi đặt bút để viết bài cảm nghĩ này, con mới thật biết sự quan trọng của mọi người đối với con.

         Lúc con chưa thể cất tiếng nói nhưng trong tiếng khóc của con đã có mẹ. Từ đó đến nay, mẹ đã luôn luôn sát cánh bên con trong từng bước con đi trên đường đời. Bố và mẹ đã phải mưu sinh nhọc nhằn để có tiền nuôi con ăn học, mẹ đã trăn trở mất ngủ khi khi bài kiểm tra của con bị điểm thấp, chăm sóc thuốc thang khi con ốm đau. Mẹ cũng là người luôn nhắc con đội mũ khi trời nắng, mang theo áo mưa khi trời âm u, nhắc con cầm theo hộp sữa khi con học nhiều ca liên tục. Giờ đây, con chỉ biết nói lời cảm ơn bố mẹ! Bố mẹ ơi con biết rằng hai chữ “cảm ơn” không thể nói hết công ơn trời bể của bố mẹ, đó chỉ là giọt nước nhỏ bé so với cả đại dương mênh mông mà bố mẹ đã vất vả tạo ra cho con, nhưng nó trong vắt và tinh khiết lắm! Bố mẹ ơi, nếu có một điều ước, con sẽ ước con không bao giờ phải rời xa bố mẹ! Con không thể tưởng tượng nổi cuộc đời này sẽ ra sao nếu con thiếu bố mẹ? Bởi bố mẹ là người quan trọng nhất, là tất cả của cuộc đời con! Con nhớ cái ngày đầu tiên con bước vào lớp một, bố và mẹ đã ôm con trong vòng tay ấm áp cùng đạp xe chở con đến trường, thế mà giờ con sắp hoàn thành mười hai năm cắp sách đến trường rồi đấy bố mẹ ạ! Mười hai năm ấy con được no ấm, bình yên bên bố, bên mẹ cũng là mười hai năm bố mẹ khổ cực, vất vả. 

      Bố mẹ đã nuôi nấng con với mong ước con sẽ trưởng thành, trở thành một con người thật sự, mọi niềm tin hi vọng đều đặt vào con, để rồi có những lúc con vô tình đã thấy những giọt nước mắt của bố mẹ đã khóc khi con phạm lỗi. Rồi tiếp đó, những cái lo đầu tiên là khi bố mẹ muốn dạy dỗ đứa con bé bỏng của mình thành người. Nhưng càng lo hơn khi con đang bước vào tuổi trưởng thành. Từng bước đường con đi luôn có sự lo lắng của bố mẹ, sợ con sẽ đi sai đường. Tuy con đã mười tám tuổi, nhưng lúc nào cũng vậy, trong bố mẹ, con vẫn là một đứa trẻ cần được chở che và bảo vệ, bây giờ con thật sự cần bố mẹ, sự quan trọng của bố mẹ đối với con to lớn biết bao…Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn vì đã cho con là con của bố mẹ, cảm ơn bố mẹ khi đã mang con đến với thế giới này.

      Đối với con, bố luôn là một bức tường thành vững chắc cho con vịn vào mà bước đi. Tuy không nói ra, nhưng bố vẫn luôn quan tâm đến con, từ việc học hành, sức khỏe, bạn bè cho đến cả việc con sinh hoạt, chơi đùa, bố vẫn luôn âm thầm theo dõi con “từ xa”, theo dõi từng bước tiến của con. Còn mẹ, mẹ có vẻ như khác bố nhiều lắm, từ vẻ mặt cho đến tính tình. Bề ngoài mẹ của con luôn vui tươi, nụ cười lúc nào cũng nở trên gương mặt của mẹ. Tính tình mẹ cũng không khó chịu như bố, mẹ luôn la mắng con mỗi ngày, không như bố lúc nào cũng im lặng làm con đến phát sợ. Tuy khác nhau về tính tình, tuy mẹ luôn xét nét con, tuy bố luôn im lặng kiểm soát con, nhưng những việc làm đó đều xuất phát từ một điểm chung là tình thương vô bờ bến mà bố mẹ dành cho con. Nhưng có một điều đến tận bây giờ con vẫn không hiểu tại sao con lại không thể tâm sự được với mẹ. Ai ai cũng nói rằng, con gái thì lúc nào cũng tỉ tê tâm sự với mẹ, nhưng với con thì… con cũng không biết vì sao nữa. Vì con không hợp với mẹ, hay vì con ngang bướng, cố chấp, không chịu nghe lời mẹ giảng giải, luôn cho mình là đúng? Cũng có khi là vì con thấy mẹ đã có quá nhiều lo lắng rồi, nào là áp lực công việc, gia đình, con cái, con không muốn vì chuyện của con mà làm cho mẹ thêm một mối lo nữa. Nhưng rồi, giống như quả bóng vậy, cứ càng bơm thì nó lại càng căng, và đến một lúc nào đó nó sẽ nổ tung. Con cũng vậy, cứ dồn nén trong lòng, chỉ đến những lúc “cuối đường”, tăm tối hay bực bội nhất, con mới “trút” hết lên mẹ. Những lúc ấy, mẹ lại như là một người bạn tâm sự với con. Mẹ dạy con cách ứng xử, chỉ cho con việc phải làm, cho con biết cách sống ở đời và cho con biết đến cả những “bài học vấp ngã” và phải biết đứng lên trong cuộc sống.

        “Cho con làm người, bàn tay cha nâng đỡ chở che. Cho con vào đời, mẹ thương yêu dạy con bước đi. Cho con thắm nụ cười, cho con lớn thành người. Ôi tình mẹ cha, quá bao la. Ôi tình thương đó, tựa biển xa!” Tình thương đó ngàn đời con vẫn không thể trả được hết. Vậy mà đã bao lần con làm buồn lòng bố mẹ, những lúc vì quá nông nổi, bồng bột, bướng bỉnh mà con đã gắt gỏng, hờn giận bố mẹ, cũng như những người con khác, lúc ấy con cũng ghét bố mẹ lắm. Con cứ tự hỏi tại sao lúc nào con cũng phải làm theo ý của bố mẹ mà không được tự do theo ý của mình... Mười tám năm qua đi, mười tám năm con được sống trong vòng tay yêu thương, dìu dắt của bố mẹ, vậy mà được mấy lần con làm bố mẹ vui? Con chỉ toàn gây ra những chuyện rắc rối, làm bố mẹ lại phải bận tâm, nặng lòng.Giờ đây, con chỉ biết nói lên hai tiếng “Xin lỗi” và thầm cảm ơn bố mẹ đã không bỏ rơi con, dù con đã đánh mất đi niềm tin của bố mẹ.

       Năm năm cấp một vậy là cũng đã trôi qua thật nhanh. Bây giờ, ngay lúc này đây, con đang đứng trên con đường thử thách mới, gay go và khó khăn hơn rất nhiều. Đó cùng chính là bước ngoặt quan trọng đầu tiên trong cuộc đời con. Con biết, trên con đường lần này con bước đi vẫn luôn ẩn chứa rất nhiều niềm tin, sự mong đợi của bố mẹ. Con biết niềm tin và sự mong đợi đó là rất lớn. Tuy mệt mỏi sau một ngày làm việc, nhưng tối đến bố mẹ lại vẫn lo cho con từng bữa ăn, từng giấc ngủ, đến cả những viên thuốc mỗi khi con chớm bệnh. Tình thương bố mẹ bao la và cao cả như thế, những chỉ với những trang viết này, con không thể nào kể được cho hết, mà cũngc hẳng biết phải nói bao nhiêu mới đủ cho những gì bố mẹ đã hy sinh cho đứa con bé nhỏ này. Lúc này đây con xin lỗi bố mẹ về tất cả những lỗi lầm của con! Và bố mẹ hãy tin rằng, dù thời gian có trôi qua, tất cả sẽ nhạt nhoà theo năm tháng nhưng tình thương của bố mẹ sẽ vĩnh cửu trong lòng con, là động lực để con vững bước trên hành trình đời mình. Con thương bố mẹ nhiều lắm, bố mẹ ơi!

         Và những người quan trọng không kém đối với cuộc sống của con chính là thầy cô - những người cha người mẹ thứ hai của con - những người có vai trò thực sự trên bước đường giáo dục con thành một con người trưởng thành, cho con biết làm một con người thực sự như thế nào!!! Giáo viên - người mang kiến thức đến cho người cần kiến thức. Thầy cô có biết rằng nhiệm vụ của thầy cô thiêng liếng và cao cả lắm không?.... Những người gần như hi sinh cả cuộc đời để âm thầm dõi theo bước đường của chúng con, người đã gián tiếp tiếp thêm sức mạnh, thêm tri thức để chúng con không ngỡ ngàng và tự tin bước vào đời. Người thầy vẫn lặng lẽ đứng đó, chứng kiến từng thế hệ này sang thế hệ khác, chứng kiến những thành quả của thầy - những thành quả sẽ trực tiếp đi xây dựng đất nước. Công lao của thầy như những vị anh hùng vô danh, tuy không lưu vào sử sách nhưng sẽ được mọi người ca ngợi đến ngàn đời….. Và đặc biệt, người con muốn nói đến hôm nay, đó chính là cô giáo chủ nhiệm – Cô Linh. Cô là người thầy, người chị và cũng là người mẹ thứ hai của chúng con – người luôn lắng nghe và thấu hiểu cảm nhận của chúng con, luôn bên cạnh chúng con trong chặng đường cuối cùng của đời người học sinh. Là một người thầy khi giảng dạy, là một người bạn khi lắng nghe và sẻ chia những cảm xúc đầu đời, những lời động viên nhẹ nhàng nhưng vô cùng quan trọng đối với chúng con. Cô có biết sự có mặt của cô đối với chúng con có ý nghĩa to lớn đến như thế nào không? Hôm nay, con xin thay mặt tập thể lớp 5D gửi lời cảm ơn đến cô, người giáo viên chủ nhiệm tuyệt vời của chúng con.

         Là năm cuối cấp, áp lực thi cử rất lớn, vì thế chúng con cần những phương pháp học tập có hiệu quả nhất. Và người luôn đứng đằng sau, trằn trọc, suy nghĩ mỗi đêm cho chúng con phương pháp học tập tốt nhất, luôn ở bên cạnh dõi theo và lo lắng cho chúng con, đó chính là các thầy cô giáo kính mến - những người đã xây dựng nên trường Nguyễn Trãi được như ngày hôm nay!!! Mỗi ngày trôi qua, thầy cô lại có thêm hàng trăm nỗi lo, lo cho chúng con từng miếng ăn, giấc ngủ, lo cho sức khỏe của từng học sinh thân yêu, lo cho từng đứa học yếu nhất đến khi nó có thể khá hơn, lo cho chúng con nhiều lắm, nhiều đến nỗi mà quên đi chính sức khỏe của bản thân mình… Có mấy ai có thể hiểu được những hi sinh thầm lặng lớn lao của thầy cô. Thầy ơi, cô ơi!! Những công lao của thầy cô, chúng con đều ghi nhớ…!!! Trên bước đường con đi, đều có sự dõi theo của bố mẹ, sự ân cần của thầy cô. Khi con vấp ngã, bố mẹ, thầy cô là người đau hơn ai hết. Và sự lo âu, buồn phiền trên khuôn mặt của thầy cô khi con phạm sai lầm, con mới nhận ra rằng con đã làm bố mẹ và thầy cô thất vọng rất nhiều, chợt thấy rằng con vẫn chưa làm được gì cho mọi người, chưa đền đáp được gì cho bố mẹ, mới thấy rằng con vẫn quá nhỏ bé trong thế giới bao la này… Con xin lỗi!!! Xin lỗi khi lúc ấy con chưa đủ trưởng thành để nhận thức được mọi việc làm của mình.

     Một năm học nữa lại trôi qua, sắp phải trải qua những ngày giờ cuối cùng của tuổi học trò con mới cảm nhận rõ lòng mình đang có những xáo trộn nhất định. Khi những cành phượng đỏ đầu tiên le lói trên cành, cũng là lúc học sinh khối mười hai quay cuồng trong hối hả của học hành và thi cử. Mười hai năm đèn sách trôi qua, con đã trưởng thành và nói lên lời tri ân đối với bố mẹ và thầy cô. Có lẽ nếu như nhà trường không vận động học sinh khối mười hai viết bài tri ân dành cho bố mẹ, thầy cô thì chắc con sẽ không bao giờ có thể trực tiếp nói với bố mẹ và thầy cô những lời chân thành nhất mà bấy lâu con ấp ủ, giấu kín trong lòng. Xin cảm ơn bố mẹ vì đã cho con tất cả cuộc đời này! Bố mẹ đã luôn ở bên con khi con vấp ngã, khi con sai lầm. Cảm ơn thầy cô rất nhiều! Ba năm học dưới mái trường này con chưa một lần nói từ “cám ơn”, nhưng bây giờ là thời khắc con phải nói ra . Thầy cô đã quá tốt với chúng con nhưng nhiều lúc chúng con đã vô tâm khiến thầy cô thất vọng. Xin thầy cô đừng trách chúng con. Mai đây, dù có rời xa trường Nguyễn Trãi thân yêu, thì những lời răn dạy của thầy cô sẽ mãi là hành trang vô giá của chúng con!

       Hôm nay, khi con viết bài cảm nghĩ này, con không mong nó sẽ được đọc trước toàn trường, được bố mẹ lắng nghe, nhưng con vẫn viết. Viết để bày tỏ hết lòng biết ơn đối với bố mẹ - những đấng sinh thành đã sinh con ra, cho con một hình hài nguyên vẹn và đã nuôi nấng con bằng tình yêu thương vô bờ, bằng những giọt mồ hôi, nước mắt, bằng tất cả niềm tự hào. Từ lúc sinh ra con đã được sống trong sự đùm bọc, yêu thương của bố mẹ. Có miếng ăn ngon, bố mẹ luôn nhường cho con. Khi trời trở lạnh, mẹ ôm con vào vòng tay ấm áp. Khi con ốm đau, mẹ thức trắng đêm lo lắng. Nếu như mẹ trao cho con những tình thương ngọt ngào thì bố lại dạy con phải cứng cỏi, bản lĩnh để tự đứng trên đôi chân của mình trong cuộc đời. Bố dạy con không được cúi đầu trước gian nan, không được sợ hãi khi gặp chuyện khó khăn. Sau này, dù con có đi đâu thì bố mẹ vẫn mãi là chỗ dựa tinh thần, là niềm hạnh phúc của con, là bến đỗ khi đôi cánh con mệt mỏi, là nguồn động viên an ủi khi con gặp khó khăn. Con không chắc con có thể làm được như những gì bố mẹ mong muốn, nhưng con hứa sẽ cố gắng không làm bố mẹ thất vọng và sẽ tự hào về con… Viết để ghi nhớ công ơn của thầy cô -những người cha, người mẹ thứ hai đã hết lòng dạy dỗ con, rèn luyện con thành một con người trưởng thành bằng tất cả công sức, và tâm huyết của mình. Cám ơn bố mẹ đã cho con cuộc sống này, đã mang con đến thế giới này, và điều hàng ngàn lần con muốn nói nhưng chẳng bao giờ thể hiện, đó là : “con rất tự hào vì con là con của bố mẹ, bố mẹ là tất cả đối với con, con yêu bố mẹ nhiều lắm.” Bằng tất cả lòng kính yêu của con đối với thầy cô, con muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến thầy cô, những người đã cho con kiến thức, cho con biết được những điều tuyệt vời trong thế giới này. Để đáp lại sự biết ơn đó, tập thể lớp 5D riêng và toàn thể học sinh trường Nguyễn Trãi nói chung sẽ cố gắng bằng tất cả sức lực của mình đậu tốt nghiệp 100% và sẽ quyết tâm để có thể bước vào ngưỡng cửa cổng trường THCS để không phụ tấm lòng của bố mẹ và công ơn dạy dỗ của thầy cô… Giờ sắp tới ngày chúng con phải đối mặt với kì thi THCS và THPT, con sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mong ước của bố mẹ và thầy cô. 

7
29 tháng 5 2018

mình chưa đọc hết, chỉ mới đọc được một tí đoạn đầu đã thấy hay rồi. Bạn học lớp mấy vậy, không phải là lớp 5 đâu

29 tháng 5 2018

hay mà 

nó có thể dùng đi thi được đấy

giải nhất cho mà coi

Trong căn phòng của em có rất nhiều đồ đạc có những công dụng khác nhau: chiếc đèn học giúp em học bài mỗi tối để em không bị cận, giá sách giúp em giữ những cuốn sách của mình để không bao giờ bị mất hay lộn xộn… Trong số tất cả, em thích nhất là chiếc đồng hồ báo thức đã đi theo em từ ngày em học lớp Một.Chiếc đồng hồ ấy là món quà mẹ đã mua tặng cho em nhân ngày em...
Đọc tiếp

Trong căn phòng của em có rất nhiều đồ đạc có những công dụng khác nhau: chiếc đèn học giúp em học bài mỗi tối để em không bị cận, giá sách giúp em giữ những cuốn sách của mình để không bao giờ bị mất hay lộn xộn… Trong số tất cả, em thích nhất là chiếc đồng hồ báo thức đã đi theo em từ ngày em học lớp Một.

Chiếc đồng hồ ấy là món quà mẹ đã mua tặng cho em nhân ngày em vào lớp Một. Em đặt nó nằm cẩn thận trên chiếc tủ gỗ đầu giường để tiện cho việc thức dậy đúng giờ mỗi buổi sáng. Nhờ có nó mà em chẳng bao giờ dậy muộn nữa. Chiếc đồng hồ được làm bằng nhựa nên rất nhẹ và dễ cầm lên nhưng em luôn rất cẩn thận và nâng niu nó, chẳng mấy khi cầm nó lên mà đùa nghịch cả bởi em vẫn luôn nhớ mẹ nói rằng đồng hồ làm từ nhựa nên cũng dễ vỡ lắm, chỉ cần rơi xuống đất thôi là nó sẽ hỏng hóc ngay.

Chiếc đồng hồ có màu chủ đạo là màu xanh nước biển pha màu xanh da trời khiến em có cảm giác mỗi lần nhìn vào đều rất thoải mái và yên bình bởi màu xanh ấy là màu tượng trưng cho hòa bình mà. Đồng hồ có mặt hình tròn màu trắng rất sáng sủa và được trang trí đơn giản nhưng chính vì thế lại vô cùng dễ nhìn, dễ quan sát. Những con số trên mặt đồng hồ không phải là những chữ số La Mã như chiếc ở dưới phòng khách nhà em mà là những chữ số quen thuộc em vẫn thấy hằng ngày, rất dễ nhìn và nhận biết giờ giấc. Những con số ấy có màu đen đậm nên dù có bị cận nhưng em vẫn nhìn được khá rõ chúng.

Ở phía sau chiếc đồng hồ có một cái giá đỡ bằng kim loại sáng bóng để chống cho chiếc đồng hồ giữ được thăng bằng, không bị ngã ngửa về sau. Ở gần dưới là phần đựng pin. Chỉ cần tháo nắp ra là em có thể tháo và lắp pin một cách dễ dàng. Chiếc đồng hồ này chạy bằng pin, mỗi khi hết pin là em lại thay pin cho nó, kim giây, kim giờ, kim phút lại làm việc chăm chỉ như ngày nào.
Kim giờ, kim phút, kim giây được em ví thành những người thân trong gia đình đồng hồ và gọi chúng bằng cái tên vô cùng dí dỏm đáng yêu: kim giây chạy nhanh nhất chính là bé út trong nhà, kim phút chạy nhanh hơn là anh, còn kim giờ - kim chạy chậm nhất chính là bác lớn. Mỗi buổi sớm, cứ đúng 6 giờ là đồng hồ lại vang lên tiếng chuông đánh thức, kéo em tỉnh dậy khỏi giấc mơ say nồng. Em thích âm thanh ấy lắm bởi nó to vừa phải và không quá chói tai. Mỗi cuối tuần, em đều nhờ bố kiểm tra chiếc đồng hồ để xem nó có hỏng hóc gì không để còn cứu chữa kịp thời nữa.

Chiếc đồng hồ báo thức là người bạn chăm chỉ và nghiêm khắc của em mỗi sớm. Em rất thích chiếc đồng hồ này bởi nó không chỉ giúp em thức giấc đúng giờ mà còn là món quà của mẹ dành tặng cho em nữa. Em sẽ bảo vệ nó cẩn thận để nó không bị hỏng hóc gì.

>> Tham khảo chi tiết: Tả chiếc đồng hồ báo thức

Tả cái áo đồng phục của em

Học sinh trường em mặc đồng phục quần âu xanh, áo sơ-mi trắng. Chiếc áo em mặc đến lớp hôm nay là áo sơ-mi trắng mẹ đã mua khi vào năm học mới.

Áo của em được may bằng loại vải cốt tông tốt, màu trắng tinh. Kiểu áo rất xinh, là kiểu cổ sơ-mi thắt nơ, tay phồng dành cho nữ. Cổ áo là cố sơ-mi cách tân có viền bèo ren, được lót vải cho đứng cổ. Lớp ren viền cổ tạo cho cổ áo một nét duyên dáng, thùy mị. Hai bên nẹp cổ đính một nẹp vải dài bốn mươi đề-xi-mét dùng để thắt nơ. Tay áo cắt ngắn rất phồng, tròn như đèn lồng. Thân áo may rất vừa vặn với người em. Lưng áo may liền một mảnh nhưng hai tà áo của thân trước có thêu hoa chìm rất mĩ thuật. Đinh áo lật lai ba xăng-ti-mét, đính sáu nút nhựa ánh bạc lấp lánh như màu vỏ ốc. Đường chỉ chạy viền tà sắc sảo, rất nhỏ làm cho lai áo mềm mại, uyển chuyển ôm sát thân mình. Trên ngực áo phía trái mẹ đính huy hiệu trường cẩn thận. Mặc áo vào, cài nút cẩn thận, em thắt nơ nơi cổ áo. Cái áo vừa vặn thoải mái, làn vải mềm mại, mơn man trên nền da tạo cho em cảm giác thật dễ chịu. Trong chiếc áo đồng phục em thấy mình thật chững chạc và xinh hơn. Chiếc áo thơm tho, êm ái như tình mẹ yêu con, ân cần bao bọc, chăm lo cho con. Em yêu mẹ và rất biết ơn mẹ đã mua cho em một chiếc áo đẹp như thế. Hằng ngày, sau buổi học em mắc áo vào móc áo, đến tối mẹ về giặt đồ cho cả nhà em mới đem ra nhờ mẹ giặt giúp. Mẹ căn dặn em phải giữ gìn áo như thế để màu áo luôn trắng mới không bị mồ hôi làm ố vàng.

Em rất thích chiếc áo đồng phục mẹ mua, em hứa sẽ học chăm ngoan, đạt thành tích tốt để ba mẹ vui lòng

Đếm xem có bn chữ cái trong đoạn văn

2
18 tháng 4 2020

Bạn hỏi thế thì ai chịu trả lời  đây và đừng đưa các câu hỏi vớ vẩn lên diễn đàn nha .

hok tốt

7 tháng 12 2021

Tìm 5 tính từ chỉ tính tình của con người:.................................

Giúp mình nhé mình đang cần rất gấpĐọc đoạn văn ssau và trả lời câu hỏi được in đậm, nghiêng phía dưới:Sau khi động đất qua đi, lực lượng cứu hộ bắt đầu các hoạt động tìm kiếm cứu nạn. Và khi họ tiếp cận đống đổ nát từ ngôi nhà của một phụ nữ trẻ, họ thấy thi thể của cô qua các vết nứt. Nhưng tư thế của cô có gì đó rất lạ, tựa như một người đang quỳ gối...
Đọc tiếp

Giúp mình nhé mình đang cần rất gấp

Đọc đoạn văn ssau và trả lời câu hỏi được in đậm, nghiêng phía dưới:

Sau khi động đất qua đi, lực lượng cứu hộ bắt đầu các hoạt động tìm kiếm cứu nạn. Và khi họ tiếp cận đống đổ nát từ ngôi nhà của một phụ nữ trẻ, họ thấy thi thể của cô qua các vết nứt. Nhưng tư thế của cô có gì đó rất lạ, tựa như một người đang quỳ gối cầu nguyện; cơ thể nghiêng về phía trước, và hai tay cô đang đỡ lấy một vật gì đó. Người cứu hộ quỳ xuống và luồn tay que khe hẹp để tìm kiếm ở khoảng không nhỏ bên dưới đống đổ nát. Bỗng nhiên, anh hét lên sung sướng: "Một đứa bé! Có một đứa bé!"

Cả đội đã cùng nhau làm việc; họ cẩn thận dỡ bỏ những cái cọc trong đống đổ nát xung quanh người phụ nữ. Có một cậu bé 3 tháng tuổi được bọc trong một chiếc chăn hoa bên dưới thi thể của người mẹ. Rõ ràng, người phụ nữ đã hy sinh để cứu con mình. Khi ngôi nhà sập, cô đã lấy thân mình làm tấm chắn bảo vệ con trai. Cậu bé vẫn đang ngủ một cách yên bình khi đội cứu hộ nhấc em lên.

Bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra sức khỏe của cậu bé. Sau khi mở tấm chăn, ông nhìn thấy một điện thoại di động bên trong. Có một tin nhắn trên màn hình, viết: "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con".

Chiếc điện thoại di động đã được truyền từ tay người này sang tay người khác. Tất cả những ai đã đọc mẩu tin đều không ngăn nổi dòng nước mắt. 

Hãy tưởng trượng, khi lớn lên, đọc được lời nhắn " Nếu con sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con", đứa bé sẽ nói gì với mẹ?

0