Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo:
Mẹ kính yêu của con!
Khi viết những dòng này gửi tới mẹ, con cảm thấy vô cùng xấu hổ, con thấy mình không xứng đáng gọi mẹ là mẹ và xưng con với mẹ.
Giờ đây, nghĩ đến mẹ, con thấy hiện lên hình ảnh mẹ chín tháng trời mang nặng con trong bụng. Rón rén từng bước đi, cẩn thận từng ngụm nước, kiêng khem từng món ăn, lo cho con từ khi con chưa có hình hài. Ngày con chào đời, mẹ đã phải chịu bao đau đớn, bao giày vò. Sau ngày rời bụng mẹ, con lại chẳng ngoan ngoãn, khỏe mạnh như những đứa trẻ khác mà ốm đau, bệnh tật thường xuyên. Bà nội từng kể cho con nghe một lần con ốm nặng, bác sĩ đã lắc đầu quay đi nhưng mẹ thì âm thầm ôm chặt con vào lòng khóc không thành tiếng. Mẹ kiên trì mời những người bác sĩ khác tới thăm bệnh cho con, nhẫn nại chăm sóc con, căng thẳng hồi hộp với từng nhịp thở, từng cái hắt hơi, từng cái ngáp vặt của con...
Mẹ đã vứt bỏ nhiều tháng ngày thanh thản, hạnh phúc và tưởng như sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình thức khuya, đi lại... để cứu lấy mạng sống cho con. Mẹ ơi! Nếu trời Phật không thương con cho con làm con của mẹ thì có lẽ ngày ấy Người đã bắt con phải trở về. Nhưng có lẽ quá cảm động trước tình cảm của mẹ mà Người đã cho qua cơn hiểm nghèo. Mẹ đã làm được “điều kì diệu” mà nhiều người hàng xóm của chúng ta còn nhắc đến.
Ấy vậy mà đứa con ngu ngốc, dại dột của mẹ lại có lúc quên bẵng đi những ân tình, thiêng liêng của mẹ. Con thấy xấu hổ và nhục nhã khi nghĩ đến ngày cô giáo đến chơi mà con lại thiếu lễ độ với mẹ. Nhìn gương mặt mẹ thất thần, lạnh lẽo con thấy mình là kẻ tội đồ đáng nguyền rủa nhất trên đời. Con đã chà đạp lên tình mẫu tử thiêng liêng và cao quý mà mẹ đã sẵn sàng hi sinh mạng sống để gây dựng.
Mẹ ơi! Con biết rằng lời con nói không thể rút lại, việc con làm không thể coi như chưa xảy ra, vết thương con gây ra trong tim mẹ không thể lấy nước mắt để xóa mờ... Nhưng con chỉ mong muốn một điều rằng mẹ không quá đau buồn về con thêm nữa vì rằng khi viết những dòng này, En-ri-cô của mẹ hiểu rằng nó chỉ còn một cách để chuộc tội với mẹ kính yêu. Con sẽ không bao giờ làm mẹ phải xấu hổ, thất vọng thêm một lần nào nữa.
Mẹ ạ, tội lỗi đã mắc phải khiến con hiểu rằng nếu con còn lặp lại nó thì con không còn xứng đáng là con của mẹ; không còn ghế ngồi, không còn giường nằm, không còn nơi đặt chân, không còn bát ăn cơm trong ngôi nhà của mẹ nữa. Con ngàn lần xin lỗi mẹ và mong mẹ rộng lượng tha lỗi cho con.
Đứa con đã biết lỗi của mẹ.
Mở bài:
Trong mỗi chúng ta, ai cũng có nhiều hình ảnh yêu dấu về quê hương mình. Một cây đa làm chỗ nghỉ ngơi cho các bác nông dân, một mái đình rêu phong cổ kính. Thế nhưng, với em, dòng sông chính là hình ảnh quê hương thu gọn, nó xáo động trong tâm tư thầm lắng ngọt ngào. Đó chính là dòng sông Hàn chảy qua thành phố Đà Nẵng quê em.
* Thân bài:
Con sông Hàn quanh năm nước trong xanh, lòng sông sâu, bắt nguồn từ sông Thu Bồn nũng nịu chạy uốn quanh rồi đổ ra biển. Đứng từ bên này nhìn sang bên kia sông là những dãy nhà cao tầng. Ngược lại, đứng từ bên kia nhìn qua là một con đường xe cộ chạy tấp nập.
Từ sáng sớm, trên sông Hàn những chiếc tàu ra khơi đánh cá. Có những con sóng vỗ ì oạp vào hai bên bờ sông. Dọc bờ sông là những hàng dừa quanh năm soi mình xuống mặt sông. Bắc qua dòng sông chính là những cây cầu vĩ đại thể hiện sự phát triển về mặt giao thông của thành phố như cầu Thuận Phước, cầu sông Hàn, cầu Rồng...
Đứng bên bờ sông, em ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của những cây hoa thiên hương làm cho em ngất ngây.
Trời đã sang trưa, nhìn xuống mặt sông, chúng ta có thể nhìn thấy đàn cá tung tăng vui đùa với nhau, nước trong xanh, trời trong xanh. Còn ở thượng nguồn, những chú chim hải âu đang tìm mồi ấm bụng.
Vỉa hè dọc theo bờ sông không còn tấp nập, những người tập thể dục đã ra về. Mặt sông sóng sánh trong ánh nắng mặt trời.
Khi màn đêm buông xuống, dòng sông Hàn lung linh và đẹp lộng lẫy với những sắc màu huyền bí. Những cây cầu soi mình thong thả, yên bình xuống dòng nước mát lành mới thấy Đà Nẵng đẹp và thanh bình quá! Lúc này, sông đẹp hẳn lên, duyên dáng trong sắc màu như bức tranh với gam màu hài hòa nhưng ấn tượng.Cảnh hai bên bờ sông Hàn đông vui, nhộn nhịp. Người dân, du khách đỗ ra hứng lấy ngọn gió mát rượi từ sông và biển thổi vào. Những pho tượng như biết nói trong niềm vui của con người. Những em bé bi bô bên bố mẹ hay hứng khởi trong từng vòng đạp xích lô be bé, hoặc ngồi tô tượng... Cảnh quê an lành và bình yên.
Với những ngày mưa lớn, nước thượng nguồn đổ xuống, dòng sông đục ngầu và dập dềnh, dập dềnh những bè lục bình trôi trên sông.
* Kết bài:
Sông Hàn với những sắc màu đổi thay nhưng lúc nào con sông cũng êm ả trong em một tình yêu gắn bó với quê hương da diết.
Sông Hàn ơi! Sông Hàn ơi!...
*Các em tham khảo và có thể tả thêm cảm xúc của mình nữa nhé !Chúc các em luôn yêu môn văn để thấy cuộc sống chung quanh mình từng cảnh vật cũng gắn bó với ta thân thương vô cùng !
Tham khảo:
1. Mở bài:
Giới thiệu người bạn thân của em
Tình bạn là một thứ tình cảm thiêng liêng và cao đẹp. Người bạn thân là người luôn gắn bó với mình. Người bạn thân em yêu quý nhất là Trang.
2. Thân bài:
a. Giới thiệu khái quát:
Trang cùng tuổi với em, chúng em đã là bạn thân từ hồi lớp 1
Trang là một cô bé có dáng người mảnh khảnh, nước da trắng hồng trông rất đáng yêu.
b. Miêu tả chi tiết (ngoại hình, tính cách)
Mái tóc đen nhánh dài mềm mượt ôm lấy khuôn mặt hình trái xoan
Đôi mắt đen long lanh như hai giọt nước.
Hàng lông mày lá liễu, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi Trang chúm chím trông rất dễ thương
Trang là một người rất hiền và ấm áp, nụ cười luôn nở trên môi vì thế mà ai cũng yêu quý bạn.
Khi có chuyện vui hay buồn bạn đều chia sẻ với em nên hai chúng em rất hiểu nhau.
Trang rất thích chơi đồ nấu ăn, chơi búp bê, bạn cũng rất khéo tay khi khâu cho những cô nàng búp bê những bộ cánh rất xinh đẹp.
Trang cũng rất thích những bộ quần áo màu hồng và đặc biệt là váy.
Giọng nói của bạn rất trong trẻo, bạn cũng hát rất hay nên được bầu là quản ca của lớp và thường đi diễn ở các buổi múa hát của trường.
Không chỉ hát hay múa đẹp Trang còn là một người kể chuyện rất truyền cảm, bạn đã đạt được giải thưởng của Tỉnh trong cuộc thi Kể chuyện về Bác Hồ.
Mặc dù rất năng nổ và tham gia nhiều hoạt động của trường của lớp và sinh hoạt ngoại khóa nhưng Trang cũng rất chăm chỉ học hành, là một học sinh gương mẫu của lớp.
Trong giờ ra chơi chúng em thường chơi nhảy dây, bịt mắt bắt dê, nhảy thỏ…dưới sân trường. Nhà em và Trang cũng gần nhau nên chúng em cũng hay thường xuyên sang nhà nhau chơi, cả bố mẹ em và bố mẹ Trang đều rất quý cả hai đứa. Chúng em cũng giúp đỡ nhau trong học tập để cả hai cùng tiến bộ.
Ở nhà Trang cũng là người con rất hiếu thảo, bạn biết giúp đỡ bố mẹ việc nhà như quét nhà, lau nhà, tưới cây….
Có những lúc Trang và em đã giận dỗi nhau nhưng chỉ lúc sau cả hai đứa lại quấn lấy nhau.
Có lần em bị ốm Trang đã sang nhà hỏi thăm, giảng bài cho em.
3. Kết bài:
Cảm nghĩ của em
Trang là người bạn thân em yêu quý nhất, và cả lớp ai cũng yêu quý bạn ấy. Chúng em sẽ luôn là những người bạn thân của nhau, đồng hành cùng nhau trên những chặng hành trình cả học tập lẫn cuộc sống. Bạn ấy cũng là một tấm gương để em noi theo trong học tập.
Bài làm:
"Quê hương tôi có con sông xanh biếc"
Nhà thơ Tế Hanh viết về dòng sông quê hương mình trong những ngày tháng xa quê đầy thương nhớ như vậy. Lời thơ đánh thức xúc cảm của trái tim người đọc, bởi hầu như ai cũng có một dòng sông quê trong trái tim mình. Và em cũng có một dòng sông quê hương dạt dào sóng nước, ngày đêm tuôn chảy qua cánh đồng, khu vườn tươi xanh. Đó chính là dòng sông Vàm Cỏ Đông của mảnh đất Long An hiền hòa....
Từ khi sinh ra, em đã được ru bởi tiếng sóng vỗ của sông Vàm Cỏ Đông, vì nhà em nằm bên bờ sông quê. Ngày ngày, từ cái sân nhỏ trước ngôi nhà thân thương, em thường nhìn thấy những con thuyền xuôi ngược trên sông, và màu nước thay đổi theo mùa. Sông quê em vốn là dòng sông lớn, bắt nguồn từ núi non của đất nước Cam-pu-chia, rồi đi vào Việt Nam, chảy suốt từ Tây Ninh qua Long An với chiều dài lên tới 86 cây số. Đối với em, sông Vàm Cỏ Đông lúc nào cũng đẹp. Mỗi buổi sáng sớm, em thấy mặt sông xanh biếc, sóng lăn tăn nhẹ như một bài thơ. Những mảng lục bình trôi lờ lững như khoan thai ngắm cảnh quê nhà. Còn khi chiều xuống, nhất là những buổi chiều thu, mặt nước lãng đãng trong một màn hơi nước mờ mờ, thì con sông trở nên đẹp huyền ảo. Hai bên bờ sông là những xóm làng trù phú, thanh bình với những con người chân chất, mộc mạc. Ai cũng biết chèo ghe, biết bơi lội trên dòng sông quê yêu dấu.
Em yêu dòng sông quê em vô cùng, bởi nơi đây có biết bao kỷ niệm đẹp của thời ấu thơ trong trẻo. Đó là những chiều đẹp trời. lũ trẻ chúng em rủ nhau ra bến sông đầu xóm, nơi có những rặng tre xanh mát, để cùng nhau tắm mát trên sông. Tiếng cười vang vang trên mặt nước có lẽ làm bầy cá nhỏ dưới sông cũng giật mình bỏ chạy. Trên dòng sông ấy, ba em và anh Hai thường thả lưới để bắt những chú cá lóc béo tròn, chú cá sặc mình dẹp, nhiều xương mà thịt cá thơm ngon, để má em làm bữa cơm để cả gia đình cùng nhau thưởng thức. Dòng sông quê cũng có khi cuồn cuộn sóng trong những ngày mưa gió, đó là lúc em thong thả ngắm cảnh sau giây phút làm xong bài tập mà thầy cô giao cho. Ngay cả những lúc như thế, em vẫn thấy dòng sông quê em mang một vẻ đẹp riêng, thật đáng yêu, đáng nhớ...
Dòng sông quê em cũng là niềm tự hào của em và bao người dân Long An. Đó là dòng sông anh hùng trong kháng chiến, nơi đã chứng kiến nhiều chiến công vang dội, đánh đuổi giặc ngoại xâm giày xéo quê hương. Ông ngoại em từng kể cho em về đội du kích giỏi chèo xuồng đưa bộ đội qua sông, và những người chiến sĩ vừa dũng cảm, vừa mưu trí. Đó chính là lịch sử hào hùng in dấu trên sông nước Vàm Cỏ. Và có lẽ vì thế, sông quê em được đi vào thơ, vào nhạc. Bài hát "Lên ngàn" của nhạc sĩ Hoàng Việt và bài ca "Vàm Cỏ Đông" của nhạc sĩ Trương Quang Lục đều có cảm hứng từ dòng sông anh hùng nơi quê em. Mỗi khi những giai điệu tuyệt vời ấy cất lên, em lại cảm thấy lòng mình xao xuyến vì yêu mến và tự hào trỗi dậy. Ôi, dòng sông huyền thoại mà thân thương quá!
Khi em học xong tiểu học, cũng là lúc gia đình em chuyển lên thành phố sinh sống. Em nhớ da diết dòng sông quê mình với tất cả niềm yêu quý thấm thía. Hàng tháng, ba má đều đưa chúng em về thăm quê, thăm ngoại, và em lại được gặp Vàm Cỏ Đông, dòng sông thơ ấu thân thương cho thỏa niềm mong nhớ. Sông là tuổi thơ, là hình ảnh quê em, nơi chôn nhau cắt rốn, nên làm sao em không thương nhớ sông quê khi phải xa cách! Và em luôn mong giây phút được trở về ngồi bên hiên nhà ngoại, để tim mình bình yên theo nhịp sóng quen thuộc.
Em mong sao sông quê em luôn trong xanh, chở phù sa bồi đắp cho vườn ruộng. Gần đây, em có phần lo lắng khi nghe nói có nhiều dòng sông bị ô nhiễm "bức tử". Yêu sông, em khao khát những người dân quê hương Long An sẽ giữ gìn dòng sông Vàm Cỏ Đông, để sông mãi xanh trong, mãi tươi đẹp như từ bao đời nay vẫn thế.
https://thuthuat.taimienphi.vn/phat-bieu-cam-nghi-ve-dong-song-que-huong-em-45264n.aspx
Mai này, khi lớn lên, dù có đi khắp bốn phương trời, em vẫn yêu và nhớ sông quê, nơi cất giữ bao kỷ niệm đẹp của tuổi thơ em. Và em cũng yêu mọi dòng sông trên đất Việt, bời những dòng sông ấy đều đem lại bao điều tốt đẹp, bao lợi ích cho những người dân lao động chân chất. Chúng ta hãy luôn bảo vệ và giữ gìn để mọi dòng sông quê đều đẹp mãi và chở đầy cá tôm...
Cuộc sống ở làng quê, ở đồi xóm là một cuộc sống mà không ít người mong muốn. Và còn kì diệu hơn nữa khi cuộc sống ấy gắn liền với một dòng sông êm đềm, dịu dàng, mát lành – một dòng sông của sự tươi trẻ, của sức sống.
Quê tôi, nơi đã chứng kiến cả tuổi thơ của tôi, cũng có một dòng sông xanh mát. Liệu còn điều gì sung sướng hơn khi trên một miền quê xa xăm, hẻo lánh lại có một dòng sông chảy qua, dòng sông đã từng cho tôi một tuổi thơ thật tuyệt vời.
Tôi yêu dòng sông quê hương tôi như yêu chính gia đình tôi, như chính tình yêu mà tôi dành cho nơi xóm làng quen thuộc. Cứ mỗi khi nhớ đến dòng sông ấy, kí ức về tuổi thơ lại hiện lên, rõ ràng, rành rọt như một chuyện mới xảy ra, dường như chính dòng nước mát lành của dòng sông đã gột bỏ những lớp bụi. Tôi nhớ, trong kỷ niệm của tôi, con sông đặc biệt ấy uốn mình quanh làng xóm, rồi chập vào một nhánh sông khác, đổ ra biển. Chẳng thể nào quên được cái cảm giác ấy, một sự choáng ngợp, một sự ngạc nhiên đã ập đến trong tôi vào lần đầu tiên nhìn thấy nó. Con sông quê tôi chỉ rộng chừng hai chục thước nhưng chiều dài của nó chẳng thể nào bao quát hết được, vẫn tiếp tục chảy ở phía đường chân trời. Chẳng hiểu tại sao dường như con sông đã in trong kí ức tôi một thông điệp kì lạ – bất cứ khi nào tôi nhớ tới dòng sông, lại nhớ tới quê hương, xóm làng. Tôi còn nhớ những lần tập bơi bên bờ sông, còn nhớ lần đầu tiên được vùng vẫy trong làn nước đỏ au đó, một cảm giác mát lành, sung sướng dịu ngọt đã ập đến với tôi một cách ngẫu nhiên, khiến tôi cảm thấy như được đến với một nơi tràn ngập những sự vui vẻ. Rồi tôi nhớ tới những lần chèo thuyền trên sông, nhớ tới những lần đi chăng lưới đánh cá trên sông cùng bố. Con sông quê tôi thật lạ kì, nước sông đỏ au vì phù sa nhưng cũng một phần đỏ vì màu hồng của cá diếc, cá chép. Những bầy cá đông nhung nhúc tụ tập dưới làn nước mát lành. Mỗi khi nắng đổ lên sông, mặt nước lại ánh lên như được dát bạc. Rồi những suy nghĩ thơ dại cũng qua đi, tôi lại tiếp tục sống bên dòng sông tôi yêu quý. Những kỷ niệm vê dòng sông luôn khiến tôi bồi hồi, xúc động. Đó là những lần mò trai cùng lũ bạn, những lần mà cát vàng như bám đầy chân tay, hay những lần tôi tức giận, làn nước mát mẻ ấy lại vỗ vê tôi, xoa dịu những giận hờn trong tôi, cho tôi được sống trong sự dịu dàng, ngọt ngào của tuổi thơ, sẽ chẳng bao giờ tôi quên được cái vị mặn mặn, ngòn ngọt của nước sông quê tôi, chẳng thể quên được bầy cá chép, cá diếc đông đúc ấy. Tôi sẽ chẳng thể nào có một tuổi thơ trong sáng, ngọt ngào, dịu dàng nếu không có dòng sông yêu quý ấy.
Làm sao mà tôi không yêu, không quý một dòng sông như thế, một dòng sông đã cho tôi tuổi thơ đầy ngọt ngào, một kí ức chẳng thể nào quên.
Mở bài:
Trong mỗi chúng ta, ai cũng có nhiều hình ảnh yêu dấu về quê hương mình. Một cây đa làm chỗ nghỉ ngơi cho các bác nông dân, một mái đình rêu phong cổ kính. Thế nhưng, với em, dòng sông chính là hình ảnh quê hương thu gọn, nó xáo động trong tâm tư thầm lắng ngọt ngào. Đó chính là dòng sông Hàn chảy qua thành phố Đà Nẵng quê em.
* Thân bài:
Con sông Hàn quanh năm nước trong xanh, lòng sông sâu, bắt nguồn từ sông Thu Bồn nũng nịu chạy uốn quanh rồi đổ ra biển. Đứng từ bên này nhìn sang bên kia sông là những dãy nhà cao tầng. Ngược lại, đứng từ bên kia nhìn qua là một con đường xe cộ chạy tấp nập.
Từ sáng sớm, trên sông Hàn những chiếc tàu ra khơi đánh cá. Có những con sóng vỗ ì oạp vào hai bên bờ sông. Dọc bờ sông là những hàng dừa quanh năm soi mình xuống mặt sông. Bắc qua dòng sông chính là những cây cầu vĩ đại thể hiện sự phát triển về mặt giao thông của thành phố như cầu Thuận Phước, cầu sông Hàn, cầu Rồng...
Đứng bên bờ sông, em ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của những cây hoa thiên hương làm cho em ngất ngây.
Trời đã sang trưa, nhìn xuống mặt sông, chúng ta có thể nhìn thấy đàn cá tung tăng vui đùa với nhau, nước trong xanh, trời trong xanh. Còn ở thượng nguồn, những chú chim hải âu đang tìm mồi ấm bụng.
Vỉa hè dọc theo bờ sông không còn tấp nập, những người tập thể dục đã ra về. Mặt sông sóng sánh trong ánh nắng mặt trời.
Khi màn đêm buông xuống, dòng sông Hàn lung linh và đẹp lộng lẫy với những sắc màu huyền bí. Những cây cầu soi mình thong thả, yên bình xuống dòng nước mát lành mới thấy Đà Nẵng đẹp và thanh bình quá! Lúc này, sông đẹp hẳn lên, duyên dáng trong sắc màu như bức tranh với gam màu hài hòa nhưng ấn tượng.Cảnh hai bên bờ sông Hàn đông vui, nhộn nhịp. Người dân, du khách đỗ ra hứng lấy ngọn gió mát rượi từ sông và biển thổi vào. Những pho tượng như biết nói trong niềm vui của con người. Những em bé bi bô bên bố mẹ hay hứng khởi trong từng vòng đạp xích lô be bé, hoặc ngồi tô tượng... Cảnh quê an lành và bình yên.
Với những ngày mưa lớn, nước thượng nguồn đổ xuống, dòng sông đục ngầu và dập dềnh, dập dềnh những bè lục bình trôi trên sông.
* Kết bài:
Sông Hàn với những sắc màu đổi thay nhưng lúc nào con sông cũng êm ả trong em một tình yêu gắn bó với quê hương da diết.
Sông Hàn ơi! Sông Hàn ơi!...
Trong mỗi chúng ta, ai cũng có nhiều hình ảnh yêu dấu về quê hương mình. Một cây đa làm chỗ nghỉ ngơi cho các bác nông dân, một mái đình rêu phong cổ kính. Thế nhưng, với em, dòng sông chính là hình ảnh quê hương thu gọn, nó xáo động trong tâm tư thầm lắng ngọt ngào. Đó chính là dòng sông Hàn chảy qua thành phố Đà Nẵng quê em. Con sông Hàn quanh năm nước trong xanh, lòng sông sâu, bắt nguồn từ sông Thu Bồn nũng nịu chạy uốn quanh rồi đổ ra biển. Đứng từ bên này nhìn sang bên kia sông là những dãy nhà cao tầng. Ngược lại, đứng từ bên kia nhìn qua là một con đường xe cộ chạy tấp nập.Từ sáng sớm, trên sông Hàn những chiếc tàu ra khơi đánh cá. Có những con sóng vỗ ì oạp vào hai bên bờ sông. Dọc bờ sông là những hàng dừa quanh năm soi mình xuống mặt sông. Bắc qua dòng sông chính là những cây cầu vĩ đại thể hiện sự phát triển về mặt giao thông của thành phố như cầu Thuận Phước, cầu sông Hàn, cầu Rồng... Đứng bên bờ sông, em ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của những cây hoa thiên hương làm cho em ngất ngây.Trời đã sang trưa, nhìn xuống mặt sông, chúng ta có thể nhìn thấy đàn cá tung tăng vui đùa với nhau, nước trong xanh, trời trong xanh. Còn ở thượng nguồn, những chú chim hải âu đang tìm mồi ấm bụng.Vỉa hè dọc theo bờ sông không còn tấp nập, những người tập thể dục đã ra về. Mặt sông sóng sánh trong ánh nắng mặt trời. Khi màn đêm buông xuống, dòng sông Hàn lung linh và đẹp lộng lẫy với những sắc màu huyền bí. Những cây cầu soi mình thong thả, yên bình xuống dòng nước mát lành mới thấy Đà Nẵng đẹp và thanh bình quá! Lúc này, sông đẹp hẳn lên, duyên dáng trong sắc màu như bức tranh với gam màu hài hòa nhưng ấn tượng.Cảnh hai bên bờ sông Hàn đông vui, nhộn nhịp. Người dân, du khách đỗ ra hứng lấy ngọn gió mát rượi từ sông và biển thổi vào. Những pho tượng như biết nói trong niềm vui của con người. Những em bé bi bô bên bố mẹ hay hứng khởi trong từng vòng đạp xích lô be bé, hoặc ngồi tô tượng... Cảnh quê an lành và bình yên.Với những ngày mưa lớn, nước thượng nguồn đổ xuống, dòng sông đục ngầu và dập dềnh, dập dềnh những bè lục bình trôi trên sông. Sông Hàn với những sắc màu đổi thay nhưng lúc nào con sông cũng êm ả trong em một tình yêu gắn bó với quê hương da diết. Sông Hàn ơi! Sông Hàn ơi!...