Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đối với em ,cứ nhắc đến quê hương là lòng em lại dâng trào biết bao niềm tự hào. Quê hương em là nơi chôn rau cắt rốn ,là nơi đã nuôi nấng em thành người. Nơi đây đã ghi lại bao kỷ niệm ngọt ngào ,vui buồn của tuổi thơ em. đó là những ngày em được sống bên bố mẹ được bố mẹ yêu thương. Ngày nắng chói chang mẹ vừa quạt vừa ru em ngủ. Mùa đông lạnh già bố ủ ấm cho em bằng tình yêu thương của người. Quê hương cũng là nơi cho em những người bạn hiền ,bạn tốt. Những người bạn cùng em học tập. cùng em chăn trâu cắt cỏ trên bờ đê. Những người bạn đã cùng em sẻ chia bao nỗi buồn vui. Em còn nhớ những thầy cô đã dạy dỗ em. Nhưng lời giảng ,những nét bút ,tiềng nói ,đã khắc sâu trong trái tim em. Làm sao em có thể quên được những con người đáng yêu đáng quý ở nơi yêu dấu của mình ? Quê hương còn cho em những hàng cây xanh mướt ,những bãi nương dâu ,màu xanh tươi của đồng lúa. Chao ôi! biết ơn và tự hào biết mấy quê hương yêu dấu của em.
Mối quan hệ giữa anh chị em trong một gia đình được nhân dân ta rất coi trọng từ xưa đến nay. Mối quan hệ ấy được nhân dân ta gửi gắm trong rất nhiều câu ca dao tục ngữ như “Anh em như thể tay chân”hay lá lành đùm lá rách”. Qua những câu ca ấy cha ông muốn khuyên như con cháu là những người có cùng một quan hệ huyết thống thì phải biết yêu thương đùm bọc lấy nhau, đừng gây xung đột lẫn nhau. Tình cảm anh em trong gia đình là một tình cảm rất thiêng liêng nhưng lại rất ít người quan tâm đến nó. Vậy tình cảm anh em trong gia đình là gì?Đó trước hết là mối quan hệ giữa những người có cùng huyết thống trong một gia đình. Nhưng đó không đơn giản như thế mà nó còn là tình cảm yêu thương quý trọng nhau chia sẻ cho nhau giữa những anh em trong một gia đình. Đó là một tình cảm thiêng liêng xuất phát từ cá nhân mỗi con người không hề giả dối lợi dụng nhau. Đó là một tình cảm gắn bó mật thiết và đôi khi đó còn là sự hi sinh cho nhau mà chẳng bao giờ tình toán thiệt hơn. Từ những ngày còn thơ bé chúng ta đã được cha mẹ ông bà dậy dỗ là phải yêu thương kính trọng anh chị và nhường nhịn thương yêu em nhở. Đến khi lớn lên chút nữa chúng ta lại được các thầy cô dậy dỗ về tình cảm anh em trong gia đình qua những câu chuyện như sự tích trầu cau hay truyện cổ tích cây khế. Tuy mỗi câu chuyện mang một nội dung khác nhau nhưng qua đó ta đều thấy được nhân dân ta cha ông ta đã nhắn nhủ một tình cảm một đạo đức rất cao đẹp đó là phải biết yêu thương anh em với nhau.
Cặp từ trái nghĩa:lành và rách.
Quê tôi sớm tinh mơ .. tiếng gà gọi cha vác quốc ra đồng
ai đem nắng đong đầy đôi vai..cháy những giọt mồ hôi........'
Ôi!Quê hương!Tiếng gọi thiêng liêng của người công dân bé nhỏ gọi về nơi chôn rau cắt rốn của mình.Tôi yêu quê tôi!Yêu những cánh diều vi vu trên bầu trời xanh thẳm.Yêu những buổi đi bắt dế , cào cào dưới cánh đồng cỏ.Những đêm trải chiếu ngồi tụ tập ngắm ánh trăng sáng chiếu qua kẽ lá, nghe già làng kể chuyện.Tôi yêu quê tôi!Yêu những tháng ngày đã trôi qua ấy ! Nếu mai này , khi tôi đã tiến đến thành công và rời xa quê hương thì tôi vẫn sẽ mãi nhớ đến nó , bởi từ lâu , nó đã là một kỷ niệm đẹp đẽ chiếm gọn một chỗ trong tim tôi!
TL :
Tham khảo : https://olm.vn/hoi-dap/detail/223898460777.html
Dù mik ko làm thì bạn cũng tham khảo ở đấy nhé ! ^.^
Hok tốt
Đã biết bao bài thơ, bài văn nói về mẹ, nói về những tình cảm thân thiết nhất của mẹ dành cho con. Ôi! Mẹ kính yêu của con. Không có một nhà văn nào, lời bài hát nào có thể sánh được tình cảm của mẹ. Nếu có một ông Tiên hiện ra và ban cho con một điều ước, con sẽ ước rằng: "Mẹ sẽ sống mãi mãi trên cõi đời này, luôn đi với con và sát cánh mãi mãi bên con". Giá như điều đó trở thành sự thật, dù có phải chờ đợi thật lâu thì con vẫn hy vọng mong ước đổ sẽ trở thành sự thật.
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào.
Con không biết hết được những câu thơ, bài hát nói về mẹ, nhưng con vẫn hiểu rằng, mẹ là tất cả. Tình mẹ được so sánh với Biển Thái Bình, nhưng trong tâm trí mỗi người, mẹ còn hom cả biển Thái Bình rộng lớn, bao la, ngút ngàn ấy. Con yêu mẹ nhiêu lắm, nhiều hơn cả chân trời vô tận không biết đâu là bến bờ. Và tình cảm của con sẽ không bao giờ thay đổi, mãi mãi và mãi mãi.
Mẹ tần tảo nuôi con từng ngày từng giờ. Nhớ dáng hôm nào mẹ lặng lẽ đưa theo con ra chợ bán rau, rồi đến tối mịt mới đưa con về nhà. Hay cả những lần mẹ chơi với con vui vẻ, sung sướng biết nhường nào, giờ đây chỉ còn là ký ức. Khi con đã lớn khôn, con đã hiểu được trong niềm vui sướng ấy, mẹ có biết bao nhiêu nhọc nhằn, vất vả hằn trên vầng trán cao cao. Và mẹ đã kìm nén nước mất để cho con được nở nụ cười ngây thơ, tinh nghịch như bao đứa trẻ khác. Mẹ đã che chở cho con đến khi trưởng thành, nuôi con lớn khôn để mong một ngày, con sẽ có ích cho xã hội. Mẹ ơi! Ngày đó không còn xa nữa đâu! Con hứa sẽ không phụ công sinh dưỡng của mẹ.Con biết mẹ tưởng rằng con đã quên ký ức xa xưa vì con còn bé, nhưng con không hề quên. Người dạy con nói: tiếng đầu tiên là mẹ, người dắt con chập chững bước những bước đi đầu tiên cũng là mẹ. Mẹ sưởi ấm cho con khi gió mùa đông bắc tràn về, quạt mát cho con khi mùa hè nóng nực tràn đến, con đều khắc ghi từng kỷ niệm trong lòng. Lời ru của mẹ êm đềm như dòng suối chảy, thướt tha như gió mùa thu, đưa con đi đến những miền cổ tích xa xưa. Ngay cả đến khi con lớn, mẹ vẫn luôn sát cánh bên con; cùng con đi trên những chặng đường học gian nan. Mẹ là ánh nắng mặt trời lấp lánh rọi sáng cho con trên con đường đầy khoảng trống phía trước, sưởi ấm cho con qua con đường khó khăn ấy.Con hiểu mỗi bước đi của con đểu khắc ghi những tình cảm thiết tha, êm đềm của mẹ.Mẹ ơi mẹ tuyệt vời quá mẹ đã hi sinh mọi thứ vì con.
Mẹ là ng luôn che chở bảo bọc cho con. Lúc bé con nghĩ là mẹ ko thương con vì con mà mẹ luôn buồn và tủi thân. Cho đến khi 1 ngày con thấy mẹ vui cười vì khỏi bệnh sau năm tháng nằm trên giường bệnh. Cuối cùng con cux hiểu rằng mẹ luôn quan tâm đến con. Con hứa với mẹ rằng cho sẽ hc thật giỏi để mẹ được vui lòng và báo hiếu khi mẹ về già. Mãi Yêu Mẹ!!
Nếu đứng trong một đám đông người đủ các chủng tộc, tôi tự hào là người châu Á. Nếu đứng trong một đám đông người châu Á, tôi tự hào rằng tôi là người Việt Nam. Nếu đứng trong một đám đông người Việt Nam, tôi tự hào rằng tôi là người Hải Phòng. Bạn có thế không?
Nếu đứng trong một đám đông người đủ các chủng tộc, tôi tự hào là người châu Á. Nếu đứng trong một đám đông người châu Á, tôi tự hào rằng tôi là người Việt Nam. Nếu đứng trong một đám đông người Việt Nam, tôi tự hào rằng tôi là người Hải Phòng. Bạn có thế không? Tôi chưa một lần viết về Hải Phòng - nơi tôi đang sống và làm việc - bởi đơn giản trước đây tôi nghĩ ngày nào cũng ở đất Cảng, có gì lạ đâu mà viết.Một lần tôi tìm thử trên trang google cụm từ “Người Hải Phòng”, vài giây sau tôi có một danh sách những tên tuổi nổi tiếng trong mọi lĩnh vực từ văn học, nghệ thuật, đến ca sỹ diễn viên. Có thể điểm qua một vài nhân vật như nhà văn Khái Hưng - đại diện cho dòng văn học hiện thực lãng mạn những năm thập kỷ 30, nhà văn Nguyên Hồng với tác phẩm để đời Bỉ Vỏ, nhạc sỹ gạo cội Đoàn Chuẩn - Từ Linh, nhạc sỹ Ngô Thụy Miên, diễn viên xuất chúng một thời Thẩm Thuý Hằng… và những danh hiệu về sắc đẹp như hoa hậu Phạm Thị Mai Phương, Nguyễn Thị Huyền…Vì lẽ đó người Hải Phòng có lý do để kiêu hãnh bởi thành phố này đã sinh ra những người con, người em mang lại vinh quang.
Tuy nhiên có vẻ người Hải Phòng đôi khi hay có thói quen tự tôn. Xin được trích nguyên văn một đoạn trong bài viết của người con thành phố đang sống xa quê hương và viết về Hải Phòng: “Nếu đứng trong một đám đông người đủ các chủng tộc, tôi tự hào là người châu Á. Nếu đứng trong một đám đông người châu Á, tôi tự hào rằng tôi là người Việt Nam. Nếu đứng trong một đám đông người Việt Nam, tôi tự hào rằng tôi là người Hải Phòng. Bạn có thế không? Có chứ, làm sao không tự hào cho được khi được làm công dân của thành phố đầy nhiệt huyết này. Hải Phòng không mang vẻ đẹp đằm thắm kiêu sa của một cô gái thời xưa như Hà Nội mà mang vẻ đẹp của một chàng thanh niên luôn luôn rạo rực, luôn luôn sẵn sàng cống hiến, đặc biệt lòng nhiệt tình lúc nào cũng chảy tràn trong huyết quản”.
Đọc đến đây có lẽ phần tự hào, sự tự tôn của tôi cũng cháy theo từng câu viết. Và tôi quyết định đặt bút viết về Hải Phòng - Thành phố Cảng và là một trong 5 thành phố trực thuộc trung ương, đô thị loại 1 trung tâm cấp quốc gia, là thành phố lớn thứ 3 của Việt Nam, có vị trí quan trọng về kinh tế xã hội và an ninh, quốc phòng của vùng Bắc Bộ và cả nước, nơi cửa chính ra biển quan trọng của Việt Nam, là đầu mối giao thông quan trọng Vùng kinh tế trọng điểm Bắc Bộ, tuy nhiên còn có ít người Việt Nam vẫn nhầm tưởng là… Tỉnh Hải Phòng.
Khi mà thủ đô Hà Nội luôn đối mặt với nạn khói bụi, tắc đường và ngập lụt thì người Hải Phòng lại may mắn hưởng không khí trong lành, tĩnh lặng an nhiên của thành phố nhiều cây xanh và có nhịp sống chậm hơn các đô thị khác. Dường như sự bon chen trong cuộc sống không hiện diện trên khuôn mặt người Hải Phòng, các thế hệ từ trẻ đến già.
Người Hải Phòng đa phần là người bản xứ, ít có dân từ tỉnh khác đến nên văn hoá, phong tục tập quán tương đối đồng nhất với tính cách đặc trưng của người miền biển nhiệt tình, thẳng thắn và rộng rãi. Kinh tế Hải Phòng chưa thật phát triển so với các thành phố khác nhưng thu nhập của người Hải Phòng khá đồng đều, giá sinh hoạt Hải Phòng lại rẻ nên các gia đình sống khá thoải mái ở chính thu nhập của mình.
Lớp thanh niên và trung niên Hải Phòng là những người ham học hỏi, có ý chí, tôi nhận thấy khát vọng vươn lên luôn cháy bỏng trên khuôn mặt những người trẻ nhưng tuyệt đối không có từ bon chen quyết liệt như các thành phố khác, bởi vậy nên tình người tình làng xóm còn đậm đà ở nơi đây. Tuy Hải Phòng vẫn còn đâu đó tệ nạn, nhưng thiển nghĩ tệ nạn thì ở đâu cũng có kể những thành phố thuộc những nước phát triển.
Muốn viết nhiều và viết dài về Hải Phòng nhưng tôi sợ mình sẽ không khách quan khi viết về thành phố nơi mình đang sống. Những cảm nhận về thành phố Cảng hãy để những người quan tâm về con người và thành phố Hải Phòng cảm nhận, chỉ biết rằng: Tôi đã hơn một lần muốn rời xa thành phố này để đến sống ở nơi khác nhưng đến thời gian này tôi chợt nhận ra tôi không muốn đi khỏi nơi này nữa - Phải chăng tôi đã yêu