K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Các thánh lên Hóng tiếp nè:

Nguồn: Tâm Sự Tuổi Buê Đuê - Bài viết

#TSTBĐCFS518
Chào :3, tôi là nữ. Tôi có một ông anh nuôi. Vì một số lý do nên tôi phải ở nhờ nhà ổng vài tháng. Dù nay tôi đã chuyển đi và sống với mẹ nhưng 2 anh em vẫn hay rủ nhau đi chơi hoặc không thì chỉ gặp nhau tán phét mấy tiếng đồng hồ, nhiều khi mẹ tôi không có nhà tôi cũng sang nhà ổng ngủ chơi. Vì ở với ổng nên tôi cũng biết ổng thích một anh quán nước, cao ngồng và mặt liệt. Anh này tôi gặp nhiều lần rồi, nhưng mà ấn tượng đầu tiên là một anh khó chơi và bủn xỉn. Ông anh tôi thì yêu ảnh không lối thoát, thứ u mê không có liêm sỉ:v(nói vậy thôi chứ tôi cũng vậy). Sau mấy tuần tán tỉnh thì ông anh tôi cũng hốt được anh quán nước. Yêu nhau chưa bao lâu thì hai người này mới về nhà nhau chơi... và nơi ghé đến nhiều nhất là nhà ông anh tôi... và ***** mẹ nó chứ, tôi bị đẩy sang phòng bên cạnh. Tôi muốn ăn bánh của anh quán nước đưa tới:<<( bánh ảnh làm ngon thiệt sự), nhưng mà thôi, tôi không ăn bánh cũng được, chỉ mong 2 ổng đừng có vả hường bôm bốp vào mặt tôi. Nhưng mà biết gì không, khi buổi tối tôi mót tiểu đi giữa đêm thì cứ kiểu lạ lạ thế nào ấy... nào là: “Siết của tôi thật chặt... em thật chặt”; “Sẽ rách mất, hỏng mất...” Biết cảm tưởng của tôi lúc đó không? Là đau đầu bome ấy. 2 người nghĩ làm vậy hay hả? Con cẩu FA này chưa đủ khổ sao?? Nghĩ vui lắm chắc? Rên thì rên nhỏ thôi, bố mẹ nghe được thì đến khúc comeout phải làm sao??? Tôi mệt mỏi với 2 ổng lắm luôn:((
Tôi chỉ biết cầu mong là lần sau đến đó ngủ nhớ mang theo máy ghi âm thôi:<<.
Mong page duyệt bài vì tôi chờ được xem cfs của mình lâu lắm rồi :<
#PostedbySpawn2532020

4
26 tháng 3 2020

hay à nha

26 tháng 3 2020

hay quá xá

hiha

Sau đây, Linh xin được viết một câu truyện tình cảm. Nó không hay lắm, mọi người thông cảm cho Linh nhé. Không có đề Ngày hôm đó, tôi đến trường học, ngôi trường mới của tôi. Tôi đã gặp anh, đối với tôi lúc đó, anh chỉ như bao người con trai khác-đáng ghét. Nhưng nhìn anh khá quen, hình như tôi đã gặp anh ở đâu thì phải. Sau đấy vài hôm, tôi để ý rằng, cách anh cư xử với tôi khác với những người con gái...
Đọc tiếp

Sau đây, Linh xin được viết một câu truyện tình cảm. Nó không hay lắm, mọi người thông cảm cho Linh nhé.
Không có đề
Ngày hôm đó, tôi đến trường học, ngôi trường mới của tôi. Tôi đã gặp anh, đối với tôi lúc đó, anh chỉ như bao người con trai khác-đáng ghét. Nhưng nhìn anh khá quen, hình như tôi đã gặp anh ở đâu thì phải. Sau đấy vài hôm, tôi để ý rằng, cách anh cư xử với tôi khác với những người con gái khác. Anh đối xử với họ thì như thưởng, người lạ. Rõ ràng tôi cũng vậy mà anh lại quan tâm tôi, mỗi khi tôi buồn thì anh chọc ghẹo, làm tôi tức và vui. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có những người khác xinh hơn tôi, tốt hơn tôi, việc gì anh phải để ý đến tôi?
Sau khoảng 1 tháng đi học, anh đi cùng đường với tôi, đã gặp nhau. Anh lướt qua tôi, tôi chỉ nghĩ là đi qua thôi, chả có gì cả. Nhưng bỗng anh dừng lại, có vẻ như chờ cái gì. Hóa ra anh trờ tôi đến, hỏi tôi:'' Có muốn đến trường cùng anh không? Anh cũng đến trường '' Chẳng là hôm đó, tôi và anh cùng đến trường tập kịch. Tôi kịch văn, anh kịch tiếng anh, trường cũng không đông nên có lẽ anh mới mạnh bạo như vậy. Xong tôi từ chối, nhìn vẻ mặt anh lúc đó khá buồn nhưng cũng phóng đến trường, tất nhiên mà trước tôi.
Đến ngày 24/12, ngày Noel. Suốt một buổi sáng, anh gọi tôi đến chỗ anh để hỏi điều gì. Tôi cũng đâu có lại. Tan học, cùng đường mà, lại gặp nhau, anh đang đi cùng bạn, hỏi nhỏ với tôi là đi chơi không? Tôi lơ ngơ không hiểu, hỏi cái gì cơ. Chắc anh bực mình, chậc một cái rồi đi trước. Chiều hôm đấy, trên đường đi học lại gặp, hóa ra những gì anh hỏi lúc sáng là đi chơi Noel không. Tôi cũng từ chối. Mặc dù khá vui khi lần đầu tiên có người con trai nào dủ tôi đi chơi Noel.
Càng ngày, anh càng quan tâm tôi, tôi cũng để ý anh nhiều hơn. Bỗng một ngày, tôi chợt nhận ra: Tôi thích anh mất rồi!!! Chuyện gì thế này, tôi vốn là người con gái không biết yêu là gì, vậy mà ...Thật sự, tôi không thể hiểu được là tại sao nữa. Anh khiến tôi rung động. Tôi không thể kể với ai, không thể tâm sự với ai cả. Đành dấu kín trong lòng. Nhưng anh cuối cấp, anh ra trường đúng lúc tôi thích anh. Một nỗi buồn rất lớn. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc khóc vào mỗi tối, việc này giống như mới chia tay người yêu vậy. Cô đơn, một mình chịu nỗi khổ tâm, chẳng ai biết chuyện này cả. Tôi không biết làm thế nào để quen anh nữa. Mỗi lần sắp quên thì anh lại xuất hiện, không thể tránh được anh. Tôi không biết làm thế nào để hết thích anh nữa. Và một câu hỏi nữa là: Liệu, anh có thích tôi không?
Tôi không dám nói ra vì sợ.
Sợ anh biết tôi thích anh.
Cũng sợ anh không biết là tôi thích anh.
Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?

#LinhMuộiMuội

0
17 tháng 8 2020

chỉ có thế thôi, câu truyện kết thúc rồi.

Nguyễn Quỳnh Ngânồ thế ak,tiếc quớ

cái bàn

18 tháng 12 2023

Cái ghế á bạn

 

14 tháng 11 2021

bạn bị mất cả nick hoc24 rồi à

14 tháng 11 2021

tên

 

Chap 4: Đùa? Đã qua hai tuần kể từ ngày hắn giúp nó mua đồ ăn, bạn bè trong lớp có vẻ bắt đầu thích nó hơn nhưng dù vậy thì trừ hai con bạn thân nó chỉ chơi nhiều với đám con trai mà thôi. Còn chuyện với hắn thì cũng không còn ghét gì nữa bởi vì hắn đối xử với nó rất tốt, mua đồ giúp nó, nói chuyện với nó tuy có trêu chọc khiến nó mất bình tĩnh (đã lâu lắm rồi hiếm có ai chọc tức nó khiến nó mất...
Đọc tiếp

Chap 4:

Đùa?

Đã qua hai tuần kể từ ngày hắn giúp nó mua đồ ăn, bạn bè trong lớp có vẻ bắt đầu thích nó hơn nhưng dù vậy thì trừ hai con bạn thân nó chỉ chơi nhiều với đám con trai mà thôi. Còn chuyện với hắn thì cũng không còn ghét gì nữa bởi vì hắn đối xử với nó rất tốt, mua đồ giúp nó, nói chuyện với nó tuy có trêu chọc khiến nó mất bình tĩnh (đã lâu lắm rồi hiếm có ai chọc tức nó khiến nó mất bình tĩnh mà còn nhiều lần nữa, tên này nguy hiểm thế mới hợp với nó chứ) nhưng cũng không đến nỗi như hồi đó, đôi khi hắn còn bê đồ nặng giúp nó nữa, cũng tốt lắm. Ở lớp thì nó cũng có những hành động giang hồ mà nó ngây thơ nghĩ cũng chẳng có gì to tát, tin lan toàn lớp, lớp lan toàn khối, khối lan toàn trường trừ thầy cô, thế là nó như chị đại của khối ấy, số khổ mà. Ở lớp nó có cảm giác như thằng Khánh cứ đeo nó hoài ấy, có khi nào nó thích nó không nhỉ? Ở lớp cũng đã có sách và bắt đầu học như bao lớp, sách mới này khó nhưng cũng rất thú vị đối với nó.

Bây giờ nó đang trên đường đi ra cổng trường. Tại sao nó chỉ đi một mình à? Cũng đơn giản thôi, ý à hồi nãy từ phòng thực hành về, vì mọi người chưa quen nên để cặp ở lớp, có mấy đứa làm biếng nhờ người ta mang lên lớp dùm còn mình thì ung dung đi như chưa có gì. Và tất nhiên là P.Anh nhà nó vì hiền quá nên bị người ta bắt bưng một đống đồ, còn con Vy thì muốn lấy lòng nên cũng bưng luôn, chẳng may gần tới của lớp thì hai đứa làm rớt đồ, sắp xếp lại trông tội nghiệp lắm, giương ánh mắt nhìn nó cầu cứu, haiz trông tội nghiệp lắm nó cũng đâu thể làm khác vì là bạn tốt mà thế nên nó... đi luôn bỏ tụi bạn sắp xếp, bạn tốt mà, thấy nó đi tụi nó giương ánh mắt tao hận mày Hân à, còn nó thì hờ hững đáp lại bây hận tao thì kệ bây. Thế là nó đi một mình luôn.

Đang đi thì có một thằng chạy đến giơ nắm đấm chuẩn bị đánh nó, khảnh khác chỉ còn 1 cm nữa là đến mặt của nó rồi thì tên đó tự nhiên dừng lại, nó cũng chẳng sợ sệt gì từ lúc tên đó chạy đến rồi chuẩn bị đánh nó, nó cũng chẳng có hành động sợ hãi hay ngạc nhiên gì, chỉ thản nhiên đứng nhìn mà thôi. Tên đó ngạc nhiên hỏi nó:

"Em không sợ à?" - nó bình tĩnh, mặt không cảm xúc đáp lại

"Đâu có, em có sợ mà" - tên đó ngạc nhiên, cố chấp hỏi nó lại

"Sợ mà không có động tĩnh, không sợ hãi hay ngạc nhiên gì thế. Anh thấy em đâu có sợ gì đâu, nhóc con"

"Đừng có kêu em là nhóc con nữa, em lớn rồi..." - cô phụng phịu nói - "Nhưng mà đâu có, em sợ thiệt, em có 95% không sợ và 5% sợ đó" - mặt tên đó ngây ra, ngu ngơ không hiểu

"Cái..." - nó từ tốn giải thích cho tên đó hiểu

"Ý em là em có 95% không sợ anh đánh em và 5% sợ anh đánh em"

"Tại sao lại chỉ có 5% sợ, em tự tin đến thế sao?" - tên đó khó hiểu hỏi nó

"À, thật ra cũng không hẳn là vậy, để em phân tích cho anh hiểu nhá, bắt đầu từ 95% không sợ trước đã. Thật ra là thấy anh chuẩn bị đánh em thì có 50 50 với nhau, em mới bắt đầu phân tích nhanh. Thứ nhất, anh không có lý do bởi vì đây là lần đầu em thấy anh. Thứ hai, anh chắc là sẽ không đánh em trước mắt nhiều người như thế, em không nghĩ anh muốn được 'tuyên dương' dưới cờ đầu. Thứ ba, mà lỡ như anh đánh em thiệt thì em sẽ để anh đánh cho đã mà không phản kháng lại, như thế là em không bị can vào tội đánh nhau, còn anh sau khi bị tuyên dương sẽ được làm giấy tự kiểm, mời phụ huynh vì đánh người mà còn là đánh một người không phản kháng, một đứa con gái học sinh lớp sáu mới vào trường chân ướt chân ráo như em, tất nhiên là người ta sẽ bênh em chứ không bênh anh rồi. À mà anh hình như là bạn của đám người bên đó..." - nó vừa nói vừa chỉ tay bên đám người bên kia nãy giờ nhìn ở bên nó, mà ở bên đó có Minh nữa nhưng chỉ nhìn nó mà không nói gì, nói luôn là bây giờ có rất nhiều người nhìn nó - "... trông họ có vẻ là thành phần nguy hiểm nhưng cũng không phải cái kiểu giang hồ, tên kia..." - chỉ vào Minh - "... là học sinh của lớp 9A - lớp chuyên, anh quen tên kia chắc cũng là học sinh lớp chuyên hoặc giống thế, em nghĩ chắc anh cũng không muốn làm "đẹp" học bạ bằng hành động này đâu nhỉ" - nó vừa cười vừa nói, đáng sợ quá

"..." - tên đó chả biết nói gì câm nín luôn, chỉ trong 5 giây kể từ lúc cậu đi đến và giơ nấm đấm mà còn nhóc này có thể phân tích nhanh như vậy, thật không tầm thường, không thua gì thằng Minh bạn cậu đâu.

"À mà còn nữa, nhiêu đó cũng chưa phải tất cả để em cho rằng 95% không sợ anh đánh em, thật ra em thấy anh có nón bảo hiểm chắc là được đưa đón, mà được đưa đón thì chắc cũng rất cưng chiều thế nên chắc anh cũng không dám làm xấu mắt ba mẹ, và anh cũng không dám đánh vì lỡ như để họ thấy anh cũng tiêu. Thế nên em mới cho là 95% không sợ anh đánh cũng như anh sẽ không đánh, nhưng cũng chưa phải chắc chắn bởi vì cũng có mấy thằng điên sẵn sàng đánh người khác chả cần lý do" - nó điềm tĩnh nói

"..." - vẫn là đơ không biết nói gì

"Mà em cũng không tài giỏi như anh suy nghĩ nãy giờ đâu, em cũng sẽ bị giật mình nếu có ai đó đột nhiên hù dọa và sợ thôi, chỉ tại em thấy anh khả nghi nên mới phân tích chút ấy mà. Đừng suy nghĩ nhiều hại não lắm, mà em cũng không phải dạng dễ đùa đâu." - nó vừa vô vai tên đó sau đó đi luôn tới cỗng nhanh vì nhìn thấy hai con bạn thân của mình, sợ tụi nó đánh.

Tên đó nãy giờ bất động vì hết hồn và ngạc nhiên vì nó rất nguy hiểm, những người xung quanh cũng đi hết trong sự sợ sệt và suy nghĩ:"Ngọc Hân 6A đích thật là đại tỉ của khối 6 rồi, không nên đùa với Hân". Còn hắn sau khi chứng kiến sự việc, cười vui vẻ, nghĩ:"Em thật sự rất thú vị, nấm lùn".

Sau sự việc hôm đó, nó danh tiếng càng bay xa, càng nhiều người nể, nhưng nó thấy rất phiền.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Dạo gần đây nó suy nghĩ rất nhiều về Vy, tại vì Vy nói nó thích một người con trai lớp 9, nếu nói chuyện tình của nó là chuyện tình oan gia ngỏ hẹp thì chuyện tình của cô lại theo lối cũ là cô với tay lấy một cuốn sách ở giá cao trong thư viện thì một anh đẹp trai nào đó lấy dùm cô, cô quay lại thì hai người chạm mặt nhau khoảnh khắc đó thì chị Vy nhà ta rung động, à mà nói nhỏ anh đó cũng rung động luôn nhưng không thể hiện, thật là chuyện tình đáng yêu nha - ý riêng của tác giả và P.Anh còn suy nghĩ của cô thì hết nói nổi. (Cài gì mà lãng mạn, gặp trong thư viện, lãng xẹt, lối cũ, may cho tụi bây là không có bà cô thư viện nếu không bây chết chắc rồi, 'tuyên dương' dưới cờ như chơi nhe con, thấy ghét - đó là suy nghĩ của chị Hân đây ạ, mùi ghen tị bốc nồng nặc luôn).

Chap sau giới thiệu về anh đó cho.

2
8 tháng 10 2017

đỉnh, nhanh nha, chap 5 đó, đừng để fan đợieoeo

8 tháng 10 2017

đọc rùi, chap 6 đi, mak chap 5 ngắn wa, hay do mk đọc nhanh nhỉhum

Chương 2: Ở chung với vương tuấn khải?! Tiểu Khải chỉ cho Di Di phòng lên cất đồ, phòng cô cạnh phòng cậu, trước cửa còn được trang trí một chiếc chuông gió, nhìn khá bắt mắt, cô bước vào phòng, nhìn xung quanh. Nói chung là cũng sang trọng, chiếc phòng được phủ lên một màu xanh dương, nhìn thôi cũng đã thấy thích. Cô cất đồ đạc vào tủ đồ, sau đó bước đến bàn học, để chiếc laptop của mình lên, còn...
Đọc tiếp
Chương 2: Ở chung với vương tuấn khải?!

Tiểu Khải chỉ cho Di Di phòng lên cất đồ, phòng cô cạnh phòng cậu, trước cửa còn được trang trí một chiếc chuông gió, nhìn khá bắt mắt, cô bước vào phòng, nhìn xung quanh. Nói chung là cũng sang trọng, chiếc phòng được phủ lên một màu xanh dương, nhìn thôi cũng đã thấy thích. Cô cất đồ đạc vào tủ đồ, sau đó bước đến bàn học, để chiếc laptop của mình lên, còn ipad với iphone thì quăn trên giường, không thèm ngó tới. Cô lên weibo, xem 1 số tin tức cần thiết, chủ yếu là xem các thánh nổ đăng hình- Tuyết Di, xuống ăn cơm nào - Tiểu Khải hét vọng lên

- Xem ra còn biết nấu cơm cho bà ăn đấy, đói chết đi được - cô nhếch môi, bước xuống phòng bếp, không quên cầm theo điện thoại

Dưới nhà, Tiểu Khải loay hoay dọn cơm ra, cô thấy mình có chút đổi xử nên muốn giúp cậu, cô dọn chén đũa ra, kéo ghế thẳng hàng

Hai người ngồi ăn cơm, chả nói với nhau tiếng nào, thỉnh thoảng cậu chỉ liếc nhìn cô

- Em tên gì? - cậu hỏi, mắt vẫn dán vào điện thoại chơi game

- Tuyết Di, gọi tôi là Di Di được rồi, còn anh?

- Anh tên Tuấn Khải - anh nở nụ cười làm cô có chút ngại, hai bên má đỏ bừng

Nhìn kỹ thì cậu cũng khá soái đó chứ, nhưng có điều đã là kẻ thù thì cô sẽ không nể tình đâu

- Sao em lại chuyển đến đây? - Tiểu Khải hỏi - thích àh?

- Cái gì? - cô đứng phắt dậy đập bàn - Không có vụ đó đâu nhé, đừng có mơ tưởng hảo huyền, tôi nói cho anh biết, không phải vì anh nịnh nót ba mẹ tôi thì tôi sẽ không qua đâu

- Sao? - Tiểu Khải không hiểu chuyện - tôi nịnh nót gì ai chứ??? Rõ ràng là em năng nỉ ba mẹ tôi, nói đòi sống chung với thần tượng gì đó thì tôi mới đồng ý thôi, lần này phải nói là em không tôn trọng chút nào? Xin lỗi đi

- Hứ!!! Ai thèm xin lỗi anh! Tôi nói cho anh biết! Tôi ghét nhất là hai loại! một là xin lỗi, hai là cầu xin. Biểu tôi xin lỗi ư? Nằm ơ giữa ban ngày! - cô cũng không phải dạng vừa, cãi lại

- Này! Ăn nói thế hả! Có tin tôi gọi ba mẹ em không? - Cậu đe dọa

- Thích thì cứ gọi, tôi không cấm, dù gì tôi cũng đang muốn xác thực kết quả đây - cô rút điện thoại ra, bấm số mẹ mình

- Gì vậy Tiểu Di? - mẹ cô ân cần hỏi

- Mẹ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cái tên nhà họ Vương này lại nói rằng con cầu xin qua ở chung với hắn??? - cô hậm hực nói, cảm xúc đang rất kiềm chế

- Àh! Cô Vương chưa nói gì với Tiểu Khải sao???

- Vậy àh??? Để con điện - cô nói rồi dập máy, không để cho mẹ cô nói tiếp - anh gọi mẹ anh đi rồi biết

- ĐƯợc thôi, để coi ai đúng ai sai? - Tiểu Khải liếc Di Di, gọi mẹ anh - Mẹ, rốt cuộc con bé ở chung với con là thế nào?

- Àh! Mẹ ... -Vương mama lắp bắp như sợ lộ tẩy việc gì đó - bây giờ mẹ bận rồi, có gì gặp con sau

- Mẹ, mẹ, mẹ - Tiểu Khải cũng không hiểu cái quái gì đang diễn ra, mẹ cậu cúp máy rồi

- Vậy giờ tính sao? - cô giương mặt lên nói, nắm chắc phần thắng trên tay

- Đợi mẹ tôi gọi lại vậy? - Tiểu Khải thở dài

Hai người đâu biết thực ra hai gia đình này đã sắp đặt những gì? Họ chính là muốn ghép cô và cậu thành một cặp đôi, nhưng sợ không phù hợp nên đành phải cho ở chung tự thich nghi vậy!

- Muộn rồi! Đi ngủ đi. Mai đi học nữa. Tôi nhập hồ sơ cho rồi đấy.- anh nhìn Di Di

- Ừm - cô cũng ngừng cuộc tranh cãi vậy, tốt nhất là không nên để lại ấn tượng xấu cho người khác

Hai người phòng ai nấy về, cô về phòng, chằn chọc ngủ khôg được, chỉ cầm nhắm mắt lại là lại nhớ đến bóng hình, khuôn mặt của Tiểu Khải, cô vỗ mặt, tự nhủ:

- Mày làm gì thế Tuyết Di? Chẳn lẽ có tình cảm với hắn? Không được, mình không được
7
6 tháng 1 2018

hay đấy

sau này làm người viết truyện đc

6 tháng 1 2018

Vương Hạ Mĩ

tưởng cái j nổi tiếng lắm

T ko bt nghĩa là ko nổi tiếng bằng T-ara của T

hihihiÔn tập mỹ thuật 6

Chap 8: Đi chơi Sau cái ngày theo dõi cô ở thư viện, nó quyết định sẽ đi thư viện thành phố học mỗi ngày chủ nhật, và tất nhiên là nó phải lôi kéo hai con bạn thân của mình. Nhưng khó khăn nhất vẫn là phải xin cha mẹ nó cho đi, nó sợ mẹ sẽ không cho nhưng khi nó vừa nói đến mẹ đã lập tức đồng ý làm cho nó sợ, thật ra thì mẹ nó rất muốn con mình đi chơi với bạn bè như bao đứa trẻ khác, hồi nó học...
Đọc tiếp

Chap 8:

Đi chơi

Sau cái ngày theo dõi cô ở thư viện, nó quyết định sẽ đi thư viện thành phố học mỗi ngày chủ nhật, và tất nhiên là nó phải lôi kéo hai con bạn thân của mình. Nhưng khó khăn nhất vẫn là phải xin cha mẹ nó cho đi, nó sợ mẹ sẽ không cho nhưng khi nó vừa nói đến mẹ đã lập tức đồng ý làm cho nó sợ, thật ra thì mẹ nó rất muốn con mình đi chơi với bạn bè như bao đứa trẻ khác, hồi nó học tiểu học tuy rất hòa đồng nhưng chẳng thân mấy ai, cái cô bé mà nó gọi là bạn thân hồi tiểu học cùng lắm là nói chuyện với nó nhiều hơn người ta một chút, nhưng chưa từng chia sẽ những chuyện thật lòng như ở với cô và nhỏ, hồi đó nó chưa từng biết qua nhà bạn là gì, ngủ ở nhà bạn là gì, học nhóm là gì, cũng chưa từng dẫn bạn về nhà khiến cho cha mẹ nó lo lắng, mẹ nó nghe nó nói muốn đi học ở thư viện cùng bạn hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng vẫn cho cô đi, nó còn xin mẹ nó ở lại đó, sáng thứ hai đi học cùng hai con bạn thân, nhưng mà phải đem đồ phòng thân, nó rất nghe lời nên đem theo một chai nước hoa và một chai bột ớt (ý của nó ở đây là khi nào có kẻ tấn công nó sẽ thấy bột ớt vào mắt người đó rồi chế nước hoa vào họng người đó, ác thấy sợ) nó còn lén đem theo một cấy súng đồ chơi nhưng có đạn và một cây kiềm chích điện do anh nó sáng chế cho nó (đôi khi nó nghĩ không biết mình đem theo như vậy có phạm pháp không nữa), nhỏ và cô cũng đem theo như nó, có điều không mang kiềm chích điện thôi. Còn bên phía cô và nhỏ thì chỉ cần một cuộc gọi từ nó là cha mẹ hai đứa kia đồng ý liền. Nó không ngờ mọi chyện lại dễ dàng như vậy nên tâm trạng dạo gần đây rất tốt.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Buổi sáng chủ nhật ngày đi học ở thư viện.

Nó thức dậy từ sớm chuẩn bị rất chu đáo, nó mặc một chiếc áo crotop trắng đen và một quần jean đen ngắn trên đùi rất dễ thương, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác một đen, trên đầu mang cái băng rôn màu đen, thả tóc không buộc, bên tay phải đeo một chiếc đồng hồ màu trắng bên tay trái mang một chiếc lắc bạc rất đẹp (đồ cặp của ba đứa), mang đôi giày thể thao nick màu trắng, vớ màu đen, đeo một cái balô nhỏ màu đen (đen, trắng là màu ưa thích của nó), cha nó chở nó đến thư viện của thành phố. Nó đợi hai đứa kia một hồi thì thấy hai thân ảnh quen thuộc, đó là Vy và P.Anh. Hôm nay Vy mặc một chiếc áo thun màu xanh lam, trên áo có hình gì mà tác giả cũng không biết mô tả, mặc một cái váy màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu lam, trên đầu đeo cái băng rôn màu xanh lam, cũng xả tóc luôn, tay trái đeo chiếc lắc bạc, mang đôi giày nick màu trắng, mang vớ màu lam , đeo một chiếc balô màu xanh lam (cô là fan xanh lam). Hôm nay trông nhỏ thục nữ nhất, nhỏ mặc một chiếc váy màu trắng ngắn trên đùi, có cái nơ màu đỏ quấn ở ngang hông trông rất đẹp, nhỏ đeo cái băng rôn màu trắng, mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đeo cặp màu trắng, tay trái đeo lắc bạc, mang đôi giày màu trắng, vớ trắng nốt luôn (nhỏ thích màu trắng cực kì, trừ cái nơ đó ra ở trên người nhỏ một màu trắng).

Thấy cô với nhỏ nó vui vẻ chạy lại nhưng chưa được bao lâu đã bị dập tắt bởi câu nói vô tư của cô:

"Mày mặc đồ âm u quá Hân à" – vâng và bây giờ nó đang tức điên lên, nhưng mà nó nhịn, còn con Phương Anh thì cười chứ chả nói gì.

Cả ba đứa bước vào trong thư viện, đúng là thư viện thành phố có khác, lớn ơi là lớn, có quá trời sách đủ mọi thể loại luôn, ba đứa thích thú chạy đi long vòng thư viện như mấy con điên rồi sau đó chọn một bàn mà ngồi. Ba đứa tự chọn truyện cho mình, đều là tiểu thuyết. Tuy cô và nó không thường đọc sách như nhỏ nhưng vẫn thường đọc các loại sách ngôn tình. Đang say mê đọc thì từ phía sau vọng ra giọng nói quen thuộc:

"Chào các quý cô, chúng tôi ngồi đây nhé" – người nói ra câu đó là anh, còn nháy mắt với cô nữa (đồng thanh tiếng nói từ trong lòng của nó với nhỏ "Bọn tui là không khí à?"), đi với anh còn có hắn và một cậu nhóc rất ư là đẹp trai. Nhìn thấy ba người họ, nó và nhỏ ngạc nhiên hết cỡ, nhìn qua cô thì thấy cô rất tỉnh, nhẹ nhàng giải thích:

"À bữa hổm tao có nói với anh Khải là tụi mình đi thư viện thành phố học sắn tiện đi chơi luôn, cái anh ấy cũng muốn đi nên tao cho thời gian địa điểm luôn. Bây đừng giận mà, cho họ đi chung với chúng ta, lỡ có gì cũng có thể bảo vệ chúng ta mà với lại tội nghiệp họ lắm, phải chạy xe đạp lên tận đây." – cô nhẹ nhàng khuyên giải hai đứa kia. Còn nó và nhỏ đang tức điên lên

"Cho bọn họ đi theo mới không an toàn đấy. Mày bị trai dụ đầu óc mụ mị hết rồi." – nó và nhỏ đồng thanh nói, giận dữ. Còn ba người kia vô cùng tỉnh ngồi xuống ghế rồi, hắn đối diện nó, anh đối diện cô, chàng trai kia đối diện nhỏ. Nó và nhỏ tức điên lắm rồi nhưng nhịn, nhịn, nhịn vì sự nghiệp to lớn.

"Haiz, được thôi, cho họ đi chung nhưng với điều kiện ra chơi mày phải đi với tụi tao không được đi thư viện trường nữa, dám cãi thì mình nghỉ, ok?" – nó hung hổ đưa ra quyết định. Cô uất ức lắm nhưng đành phải chấp nhận.

"Được, mày muốn gì cũng được" – sau đó cô nhìn vào chàng trai kia, hỏi:

"Cái người đi theo hai anh là ai thế?" – chưa để ai trả lời nhỏ đã nhanh nhảu nói.

"Cái hàng khuyến mãi đi theo ai người là ai thế? Nhìn cũng được phết" – ngộ nha bình thường nhỏ trầm tư ít nói lắm mà bây giờ lại nói nhiều thế, ngộ lắm. Người được kêu bằng hàng khuyến mãi trừng mắt nhìn nhỏ làm nhỏ sợ quá trời.

"Tui có tên chứ bộ..." – nhỏ chưa để cậu kia nói hết.

"Oh, thì ra biết nói, tưởng bị câm chứ." – cậu kia tức điên

"Cô... cô..." – nhỏ đâu có vừa

"Ôi trời, trời bất công quá, đẹp trai mà nói lắp, con nói đi cô nghe." – cười hì hì vào mặt tên đang tức điên kia. Thấy tình thế cấp bách quá hắn lên tiếng giải nguy:

"Đây là Phong, Nguyễn Nam Phong, em trai của anh, nó nhỏ hơn mấy em một tuổi nhưng rất thông minh nha, nó giải đề thi vào lớp của các em bằng điểm của Hân luôn đấy, bây giờ nó học rành rọt phương trình toán lớp 8 luôn đấy, giỏi không?" – anh tươi cười giới thiệu làm cô và nhỏ há hốc mồm, còn nó bĩu môi khinh thường.

"Có gì ghê chứ, phương trình lớp 8 em học rành rọt từ năm lớp 3 kìa, đề học sinh giỏi lớp 8 môn tiếng anh em cũng làm rất tốt rất bình thường thui, em còn đang muốn học toán lớp 10 kìa, xì có gì hay đâu chứ." - mọi người nghe nó nói vậy chỉ có thể cười trừ.

Thật ra thì cũng có chí chóe nhau nhưng mọi người vẫn nói chuyện rất vui vẻ, không có không khí ngường ngùng gì hết. Nhưng có một sự kiện rất thú vị, đó là

Cô chạy đi lấy them sách để xem cuốn nào hay mượn về đọc, nhưng mà cuốn cô muốn lấy ở cao quá với không tới thì có một cánh tay vươn tới lấy cho cô, cô xoay mặt lại hay người đối mặt nhau rất tình tứ (quen không), vốn hai người rất gần nhau, anh lại bước them một bước tính níu kéo khoảng cách them chút nữa, nào ngờ anh bước hut, tay quýnh quáng tìm cái gì để dựa thì dừa vào kệ sách, không biết là do anh bất cẩn hay là anh xui mà từ trên giá sách rất xuống hai, ba cuốn sách dày cộm, mà vị trí như đã được định sắn là trên đầu của anh, rớt hai bà cuốn sách trên đầu mà anh vẫn còn cười tươi, còn nháy mắt với cô nữa, cô hết hồn cảm ơn anh rồi chạy về chỗ, anh xoay mặt lại la lê, khuôn mặt đau đớn vô cùng nhưng mà không có tiếng. Nhóm nó thấy cảnh đó, miệng bất giác giật lên, thầm cảm than "Thánh cua gái là đây.". Ôi thiệt là tội cho anh vì muốn cua gái mà bất chấp.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Giới thiệu nhân vật

Nguyễn Nam Phong - cậu - em trai của hắn (11 tuổi): Con nhà giàu, đẹp trai vô cùng, mới có tí tuổi mà đã đẹp trai như thế lớn lên hại nước hại dân như anh trai nó cho coi, không có chỗ nào giống thằng anh nó bằng chỗ tự tin, học rất giỏi. Rất hoàn hảo. Không còn gì để miêu tả nữa.

14
9 tháng 10 2017

Hay quá

9 tháng 10 2017

làm tiếp đi ạ hay quá trờiyeu

Home > Truyện Ngắn > Yêu > Lời hồi đáp muộn màng LỜI HỒI ĐÁP MUỘN MÀNG Yêu không phải có định nghĩa là xuất phát từ cả hai, Có những tình yêu chỉ từ một phía, không thể nào quên được, dù chỉ một giây. *** Thế giới xung quanh tôi nhỏ bé và chật hẹp, quay vòng gọn ghẽ chỉ có hai thứ: gia đình và anh. Gia đình cũng thật nhỏ bé, chỉ có mẹ một tay nuôi tôi lớn, trước giờ chưa hề nhắc đến chữ:...
Đọc tiếp
Home > Truyện Ngắn > Yêu > Lời hồi đáp muộn màng LỜI HỒI ĐÁP MUỘN MÀNG

Yêu không phải có định nghĩa là xuất phát từ cả hai,

Có những tình yêu chỉ từ một phía, không thể nào quên được, dù chỉ một giây.

***

Thế giới xung quanh tôi nhỏ bé và chật hẹp, quay vòng gọn ghẽ chỉ có hai thứ: gia đình và anh.

Gia đình cũng thật nhỏ bé, chỉ có mẹ một tay nuôi tôi lớn, trước giờ chưa hề nhắc đến chữ: "Cha" huống hồ gì mà biết mặt.

Mơ hồ trong trí óc tôi, "cha" là điều gì đó thiêng liêng lắm! Con bé bốn tuổi mè nheo bên chân mẹ hỏi: "Sao con không có ba?" mà tôi đâu hề biết, nó khắc vào tim mẹ mỗi nhát dao đau điếng chết lặng.

Tôi là đứa trẻ trong vòng "luật pháp cho phép", nhưng rồi, vì đứa con ngoài vòng giá thú kia, cha đã li hôn với mẹ. Đó là tất cả những gì tôi biết về "cha" của mình, lúc ấy, tôi học lớp sáu, ghét cay đắng khi soi mình trong gương, vì ngoại nói tôi giống cha như khuôn.

Tôi lầm lì, mặc cảm đến mức đập vỡ gương soi trong phòng của mình.

Cho đến khi anh nói với tôi: "Em giống ai thì giống, với anh, em thật dễ thương. Đừng làm mấy chuyện ngu ngốc ấy, biết chưa?"

Mười lăm, tôi nghe anh nói câu ấy, thế giới của tôi mở ra một nấc rộng hơn, có mẹ và có anh.

loi-hoi-dap-muon-mang

Anh- đứa con ngoài vòng giá thú. Mẹ anh đã yêu một người đàn ông có gia đình đến cuồng dại mà sinh ra anh. Nhưng ông ấy không giống cha tôi, ông ta chọn về với vợ, từ biệt đứa con vừa mới sinh được hai ngày. Thế là mẹ anh, cô sinh viên điều dưỡng bỏ tất cả lại, trốn tránh thế giới của mình, về vùng quê hẻo lánh, khỉ ho cò gáy này mà sống.

Chúng tôi vốn dĩ là hai hoàn cảnh khác nhau, nhưng chung một nỗi đau và thiếu thốn.

Có lẽ vì anh là con trai, một tay phải gánh hết nỗi đau của mẹ, nên anh trưởng thành hơn tôi rất nhiều, từ tính cách đến hành xử. Và tôi may mắn hơn anh, mẹ tôi là phụ nữ ngoan cường, cho nên tôi có cơ hội mà nhõng nhẽo.

Mẹ của anh gần như phát điên từ ngày tình rời xa vòng tay chỉ vừa mới vỗ về, ôm ấp.

Còn anh, là nạn nhân của sự ngông cuồng tuổi trẻ.

Cứ hễ bà say là lại lôi anh ra đánh, mà bà ấy say gần như là mỗi ngày, tôi nép vào mẹ, sợ hãi khi nghe tiếng gào la của anh bên nhà bên. Tiếng la ấy ngày càng nhỏ dần và biến mất hoàn toàn, tôi tưởng mẹ của anh đã không còn hành hạ anh nữa. Nhưng không, là do càng lớn, anh gồng tấm lưng vững chãi của mình ra chịu những đòn roi không thương tiếc, rồi từ từ đỡ mẹ lên giường, tự mình đứng trước gương mà bôi thuốc.

- Anh Thành! Anh chảy máu rồi!

Tôi đặt nhanh tô cháo nấm mối xuống bàn, mẹ vừa nấu xong, bảo chia sang nhà anh một ít. Chiếc áo sơ mi trắng anh mặc rướm những hằn máu đỏ tươi, tôi hoảng hốt giật lấy cái khăn treo ở góc nhà, run run chậm máu. Anh cười, hiền hòa như xoa dịu sự lo lắng:

- Nãy anh đi học ngã xe đạp, chắc chảy máu mà không để ý, không sao đâu, em có gì cho anh vậy? – Anh cố đánh trống lảng – Cha, cháo nấm thơm dữ!

- Em thấy...mẹ đánh anh...mẹ đánh anh chảy máu...rồi...

Anh ngưng mọi hoạt động trên cơ thể, tay run bần bật, nắm lấy chiếc khăn tôi đưa để kiềm lại. Mắt anh đỏ hoe, dường như vài giây nào đó tôi thấy vài giọt ấm nóng tràn khỏi mi mắt. Anh không quay đầu, ánh mắt ngược hắt từ cửa vào khiến cho bóng của anh trải dài lên đôi tay tôi, tôi không còn nhìn rõ anh nữa, cũng không thể đoán anh đang nghĩ gì, chỉ nghe tiếng thở đều đều của mẹ anh đang chìm trong cơn say triền miên...

Chúng tôi học chung trường trung học, vẻ ngoài anh ưa nhìn (không muốn nói là đẹp trai), nhiều cô gái mê anh như điếu đổ. Thỉnh thoảng, tôi thấy vài cô gái lén chạy lên lớp anh giờ thể dục để nhét thư vào ngăn bàn, rồi bẽn lẽn nhìn xung quanh, đi vội.

- Một lá...hai lá...ba lá...

Tôi cầm xấp thư đếm đi đếm lại, muốn tiện tay ném vào thùng rác, mặt đỏ bừng nhưng không hiểu sao lại để chúng vào ngăn bàn rồi đi ra, lòng thất vọng đến ão não.

Mười sáu, tôi biết thế nào là ghen, là giận, là cố hữu một người không của mình cho riêng mình.

***

Chiều hôm ấy, bắc ghế đứng nhìn sang nhà anh. Từ hàng rào nhìn thẳng vào bàn anh đang ngồi, anh nghiêng đầu đọc một tờ giấy nhỏ bằng bàn tay, tôi ngay lập tức cho rằng anh nhặt hết những lá thư ấy về đọc, rồi đắn đo, suy nghĩ xem cô nào xinh xắn thì trả lời. Bừng bừng cơn giận, tôi nhảy xuống tiện chân đá vào ghế ngã chỏng quay trên nền, mẹ giật mình từ bếp nói vọng ra:

- Ngân ơi, gì vậy con?

- Không có gì đâu mẹ! Cái ghế ngã thôi!

Tôi tránh mặt anh từ dạo đó.

Tránh mặt không có nghĩa là ngừng quan tâm. Chỉ là lờ anh đi những lúc vô tình chạm mặt, dù cho anh hớn hở vẫy tay...

Tôi nhớ chiều chủ nhật mưa lớn, mẹ của anh say khướt về nhà rút cây chổi trên ván xuống, đánh vào anh bất kể chỗ nào. Anh gồng người để chịu đựng, cắn môi đến bật máu. Thỏa cơn giận, mà xô anh ra cửa rồi khóa trái, để mặc anh ướt mem vẫn nhìn qua cửa sổ xem mẹ mình có bị làm sao hay là không.

Tôi đứng bên này hàng rào, nép vào từng viên gạch nghe mưa xô vào người anh từng cơn dữ dội như bão lốc.

- Cảm ơn em.

Anh nói nhỏ, đủ mình tôi và mưa nghe khi tôi ném qua cho anh một cái ô lớn và chai dầu gió xanh. Còn không yên tâm, tôi mách với mẹ, mẹ lật đật đội nón lá qua nhà, một hai kéo anh về.

- Mai mốt má con có sỉn, qua nhà cô ở đỡ, nghe Thành!

- Con sợ lỡ má say quá rồi trúng gió trúng mái gì...

- Mày lo cho bả, rồi bả có lo cho mày không? Thành ơi! Nhìn lưng con đi! Trời ơi! Mẹ kiểu gì không biết!

Tôi bật khóc khi mẹ cởi lớp áo sơ mi ướt nhem của anh, trên lưng, ngang dọc là những vết thương để đời từ lỗi lầm không phải anh gây ra.

Nhưng tôi vẫn lờ anh, để hằng tuần thứ bảy, viết lá thư "nặc danh" bỏ vào ngăn bàn, hồi hộp rồi lén nhìn xem anh có đọc nó hay là không.

Tôi viết nếu anh muốn hồi âm cho tôi, hãy để vào cái hộp được chôn dưới gốc cây phượng vĩ.

Và mỗi thứ hai, tôi đều lẳng lặng giờ giữa trưa đào xới gốc cây, nhưng trong hộp không hề có một lá thư nào...

Tôi chết lặng, đau đến nước mắt cứ đua nhau ràn rụa chảy ra, không kiềm lại được.

Mười bảy, tôi biết thất tình là gì, tôi biết mùi vị của tình yêu không hồi đáp là chua chát cỡ nào.

***

Anh rời khỏi làng quê nghèo lên đường đến Sài Gòn học đại học. Anh quyết định học đại học sau khi mẹ mất. Một lần say sỉn, bà ấy đã vĩnh viễn không thể thức dậy được nữa.

Chiều hôm ấy, trước ngày anh đi xa, anh qua nhà rủ tôi đi dạo vòng quanh, ăn vặt linh tinh, vì anh biết tôi rất thích những món đó. Ngồi sau xe anh, tay tôi buông thõng, không vịn vào anh như lúc trước, tôi đã cố giả vờ hồn nhiên để chạm vào bờ vai anh, áp sát má vào lưng anh, nghe từng hơi thở đều đều êm dịu. Mùa lúa chín vàng rực những cánh đồng, thấp thoáng xa xa, vài ngọn lau đâm cao, phất như những ngọn cờ trước gió. Hoàng hôn từ từ kéo bước chân lười nhác của mình qua những cánh đồng lúa, màu vàng cam nhường dần cho màu đỏ sẫm phía cuối trời. Mặt trời mệt mỏi sau một ngày dài làm việc, hối hả buông mình vào giấc ngủ. Chỉ còn anh, tôi, vài bông lau vướng vào chiếc áo...

Anh mua một ít đồ ăn rồi dừng trước một cánh đồng lau ngợp gió, những ngọn gió hung hãn, đùa nghịch lùa vào từng nhánh lau khiến nó ngả rạp về một bên, nhưng vẫn cố vươn mình để những bông dài, mềm mịn tung bay như thách thức ngọn gió. Chúng tôi im lặng, cố nuốt từng muỗng đá bào siro ngọt lịm, nhưng không hiểu phản ứng với cái gì mà vào cổ họng tôi, đắng nghét không thể nuốt nổi.

- Mai anh đi rồi.

- ...

- Ráng nha em, học xong mười hai lên Sài Gòn với anh.

- Để làm gì?

Một câu hỏi buông từ môi, khiến tôi và anh thoáng chút giật mình. Anh chỉ cúi đầu, một hồi lâu lại nói sang chuyện khác:

- Em có dự định gì cho mình?

- Em không biết. Em muốn học kinh doanh, cuộc sống em bó hẹp quá, em muốn mở rộng thế giới cho mình.

- Vậy bây giờ thế giới của em có gì?

"Có anh".

Và anh không hề biết nó, vì tôi đã không trả lời bất cứ điều gì, giả vờ như gió khiến tai ù đi không nghe rõ, câu trả lời ấy vẫn nằm sâu trong tâm khảm tôi, tình yêu đầu đời chông chênh nhưng sâu sắc đến kì lạ!

***

Hết mười hai, tôi nhận được một khoản tài trợ và đi du học. Vì đặc thù của thời gian và việc học, cộng thêm phải đi làm thêm kiếm sống cho nên tôi không có quá nhiều thời gian để nói về anh. Nhưng "anh" là điều gì đó đặc biệt trong lòng tôi, dù đã yêu một vài người, nhưng lý do chia tay của chúng tôi quanh quẩn bởi vì tôi đã dành hết những tình cảm tôi có cho một người khác. Và rồi tôi bị cuốn vào guồng quay tất bật, tôi dường như chỉ có đủ thời gian để ngủ bốn tiếng mỗi ngày, hai tuần gọi cho mẹ một lần, mỗi lần khoảng mười phút, ngắn ngủi, ít ỏi đến quý giá vô cùng.

"Mối tình đầu của bạn giờ như thế nào?" Tôi gần như ném điện thoại đi khi đọc dòng status lửng lơ trên facebook.

Suốt cả ngày hôm ấy, anh cứ lởn vởn trong đầu tôi khiến tôi không thể nào tập trung vào bất cứ thứ gì. Tôi muốn gọi mẹ để hỏi, anh dạo này thế nào, nhưng sợ lại phải nghe những lời như : " Có bạn gái" hay "đã kết hôn", "làm cha rồi" khiến bản thân chuốc thêm đau khổ vào người, cho nên, tôi cố ép mình vào núi công việc chất thành đống trên bàn làm việc.

Sau tốt nghiệp, tôi có một vị trí tuyển dụng vào công ty lớn, tôi bí mật về Việt Nam để khiến mẹ bất ngờ. Suốt hai mươi mấy tiếng dài trên máy bay, tôi viễn vông tưởng tượng ra mẹ sẽ vui thế nào, và nghĩ về anh, thật nhiều, nhiều đến mức nhớ như in khuôn mặt anh bốn năm về trước hiện diện trong đầu tôi, anh sẽ tự hào lắm! Dù yêu hay không, thì anh cũng là một người gần gũi, không tình cảm cũng anh em, tôi sẽ phỉnh mũi thế nào khi anh xoa đầu rồi suýt xoa khen ngợi như những lần tôi được giấy khen. Thêm bốn tiếng trên xe từ sân bay về nhà, hai chuyến phà còng lưng, đến gần chiều tôi mới chạy như bay trên con đường đất quen thuộc. Con đường này hồi bé đã ngã thế nào, đã chập chững đi học ra sao, cùng mẹ đi chợ, cùng anh đi học, những vết hằn bánh xe theo năm tháng quay tròn trong lòng tôi những vòng quay phấn khởi.

- Mẹ!

- Ngân! Trời đất! Về không cho ai hay!

- Con tốt nghiệp rồi! Con được tuyển vào công ty lớn, trả lương cao, tháng sau bắt đầu đi làm. Vài năm có thể thuê nhà rồi đón mẹ sang!

- Con gái lớn rồi...- Mẹ suýt khóc- không nói để đi chợ mua đồ ăn ngon.

- Thôi, tối con thuê xe mẹ con mình đi ăn gì ngon ngon! À, Anh Thành, rủ cả anh Thành nữa. Ảnh tốt nghiệp rồi phải không mẹ? Giờ làm gì? Nãy con thấy nhà khép hờ, chắc ảnh về quê làm đúng không mẹ? Xem xem, anh Thành sẽ ngạc nhiên đến mức hét lên khi thấy con ở đây!

- Ngân...Đừng qua đó, con...

- Chuyện gì vậy mẹ? Ảnh làm gì mẹ phật ý?

- Thành...chết rồi...

***

Tôi đang đứng trên đồng cỏ lau, phất phơ những ngọn lau như khăn tang trắng giữa trời...

Anh đang trước mặt tôi, ngủ yên vĩnh viễn trong lòng đất, những ngọn cỏ đã mọc xanh rì, những cây lau cứ vô tâm tung bay với gió.

Những giọt nước mắt cứ ràn rụa chảy ra như lúc tôi đào chiếc hộp bí mật dưới gốc phượng, nhưng lần này, đau đến mức bản thân không thể thở được.

Thà là tôi nhìn anh yêu cô gái khác hay hời hợt với tôi, còn có thể nhìn thấy anh, hơn là phải nhìn anh qua tấm hình và vài dòng tên tuổi lặng lẽ trên nền đá trắng.

Năm hai đại học, anh phát hiện mình bị ung thư máu.

Anh không thể đi học được nữa, không đủ tiền chữa trị đành phải về quê, những ngày tháng cuối đời mẹ thấy anh viết lách, những quyển sổ chất đầy như núi trên bàn, mỗi lúc một nhiều.

Mẹ chỉ nghĩ anh bị bệnh bình thường, đến một ngày phát hiện ra ung thư, mẹ cùng bà con giúp đỡ tiền xạ trị, nhưng quá muộn, chỉ có thể kéo dài thêm mấy tháng sống mỏng manh.

Anh dặn, "Để Ngân học hành, đừng nói em biết, mắc công chạy tới lui tốn tiền."

Tối ấy, lặng lẽ đọc hết chiếc hộp mà anh cất những thứ dành cho tôi, ngày anh hấp hối đã dặn mẹ khi Ngân về nhất định phải trao tận tay.

Chiếc hộp bánh quy ấy, là chiếc hộp tôi chôn dưới gốc phượng năm đó, trên đó có một vết bút xóa làm dấu của tôi, vẫn còn nguyên vẹn, không hề thay đổi.

"Ngày 22/07/2010

Con bé nay viết thư bỏ ngăn bàn mình, nhìn qua biết chữ của nó ngay. Nghĩ sao, mình cầm tay tập nó viết từ nhỏ mà không nhận ra nét chữ này được. Còn chờ hồi âm dưới gốc phượng, riết rồi đem cả mình ra chọc ghẹo!"

"Ngày 24/07/2010

Con bé đứng khóc khi không thấy mình hồi âm, tự dưng thấy có lỗi vô cùng. Nhìn con bé khóc mà sao tim mình cũng khó chịu dữ dội. Mình dở quá, viết một lá thư hồi âm, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn?"

"Ngày 12/3/2011

Con bé để dành tiền tiêu vặt mua quyển ôn thi đại học, hôm bắt xe lên tỉnh mua, mình lén theo sợ con bé cặp bè cặp bạn đi chơi rồi bị gì nguy hiểm. Thấy nó mua quyển sách, cứ tưởng để dành năm sau, ai ngờ hôm nay thấy trong ngăn bàn của mình. Mình phải thi đậu đại học, vì con bé.

Mà sao mình lại nghĩ về con bé quá nhiều khi làm những điều trong tương lai? Hay là..."

"Ngày 11/8/2011

Thế giới của con bé nhỏ hẹp, mình đã cố hi vọng trong thế giới đó có mình, thế nhưng nó lại im lặng không nói gì.

Ngân ơi, phải chăng em đã hết thương tôi như cái hồi em giấu thư dưới ngăn bàn?"

"Ngày 2/7/2013

Con bé của mình đi du học! Không tin được là nó đi du học! Không hiểu sao mình thấy phấn khích quá! Tự hào quá! Bốn năm, hi vọng bốn năm nữa có thể nhìn thấy em hiên ngang về nhà. Con bé tôi thương nay đã lớn rồi."

"Ngày 9/12/2015

Ngân ơi, liệu em có về kịp chuyến tàu đưa anh đi khỏi nơi này? Liệu anh có chờ được em trước khi quá trễ?

Anh muốn nói thương em từ hồi đôi mắt óng ánh, từ hồi tóc mới dài đen mướt, từ hồi em còn ngồi sau xe anh tựu trường.

Anh mong mọi chuyện không quá muộn, Ngân ơi..."

"10/7/2016

Có một cánh bướm trắng buồn bã trong mơ

Có một chuyến tàu sắp sửa rời ga, vội vã không kịp chờ đợi..."

"02/01/2017

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,

Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.

Hai người sống giữa cô đơn,

Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.

Giá đừng có giậu mùng tơi,

Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng."

Tôi nhìn vào màn đêm tĩnh mịch, tiếng ai giăng câu khuya ca lên vài ba câu vọng cổ đến điếng lòng...

Nguyễn Duy

5
18 tháng 10 2017

hay

2 tháng 11 2017

good! ra nữa nha bn lucy heartfilia yeu

Nguồn: Tâm Sự Tuổi Buê Đuê - Bài viết Từ giờ đăng 1 bài dài với nội dung đứng đắn và 1 bài ngắn với nội dung xàm xí nhé ! #TSTBĐCFS510 hi xin chào cả nhà mình, em xin viết post để bốc phốt thằng chồng của em. Năm nay em mới 17t thôi, nó hứa với em là đợi em tới đủ 18t thì mới xơi em, nhưng mọi người biết đó nói thì dễ hơn làm nhiều, đợt valentine nó tặng quà cho em rồi dụ em về nhà nó chơi rồi xơi...
Đọc tiếp

Nguồn: Tâm Sự Tuổi Buê Đuê - Bài viết

Từ giờ đăng 1 bài dài với nội dung đứng đắn và 1 bài ngắn với nội dung xàm xí nhé !

#TSTBĐCFS510
hi xin chào cả nhà mình, em xin viết post để bốc phốt thằng chồng của em. Năm nay em mới 17t thôi, nó hứa với em là đợi em tới đủ 18t thì mới xơi em, nhưng mọi người biết đó nói thì dễ hơn làm nhiều, đợt valentine nó tặng quà cho em rồi dụ em về nhà nó chơi rồi xơi em luôn. Mà điều đáng nói là nó cho em uống rocket nên em là người cầu xin nó chứ không phải nó cưỡng em :(( mọi người xem nó có khốn nạn không. Đêm đó em với nó quần nhau cũng được 4 hiệp thì em cũng xin nó dừng lại, rồi tụi em đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy nó đè lên người em rồi bắt đầu quần thêm 2 hiệp nữa mới chịu tha cho em, em cảm thấy thật may mắn vì nó cho em uống rocket chứ không là ***** em luôn rồi huhu

#PostedbySpawn2332020

Tặng 1 bài nữa nè:

#TSTBĐCFS511
Em lên đây muốn nhờ các anh chị cho em cách giải quyết cái vấn đề nan giải này hộ e vì e bí quá rồi . Chả là e là gay mà còn đang độ tuổi đi học ý do môi trường hẹp nên cũng chẳng có ai cùng tâm trạng chia sẻ cả. Là gay hay les hay bisexual thì chắc ai cũng có lần thích nhầm phải straight rồi phải không ạ hoặc không có ( nhiều trường hợp ) mà trường hợp của e nó hãm thôi rồi ấy ạ, một lần thì không sao mà e nó phải ba lần . Lần đầu là bị phát hiện khi hai con bạn mất dạy của e nó kể “một số bạn của nó “ biết, thế là cả trường biết, xong e tưởng nó chìm vào dĩ vãng rồi thì một thằng nào đó lại đào bới quá khứ của em lên và chuyện nó lại rộ lên tạm gọi bạn này là Q , em với bạn này xong vụ này cũng chả nói năng gì nữa ( từng là bạn ý ạ mà sau này đổi lớp nó mới rộ lên nên cũng không giải thích đc ) xong sau này bạn này có bạn gái ( lúc này e hết dính líu với bạn ý rồi ạ ) bạn gái bạn ấy với cả cái lớp của hai bạn ý nhìn e với kiểu kỳ thị xong nói e này nọ mà e không còn dính líu với bạn kia nữa ý ạ, mà em cũng không quan tâm mấy nên để kệ . Trường hợp thứ hai nó còn hãm hơn ạ vì e thích một thằng cùng lớp :((( lúc đầu e ghét nó luôn ý ạ nhưng mà nó cứ thả thính ( thế mới hãm ạ mà nó có thích e đâu mang tính chất trêu đùa ) đúng hơn là thả bả sau này em tỏ tình với nó thì nó nói thản nhiên : “ tao nghĩ t với m chỉ nên làm bạn thôi “ ( em chết lặng luôn cứ nghĩ nó cũng thích e ) xong lúc về e khóc nhiều dã man . Xong này e định thôi nhưng nó lại mặt dày rủ e đi chơi , e vui lắm nên cũng đồng ý . Mà không chỉ một lần mà nhiều lần ạ sau này nó còn rủ bạn nó đi cơ ạ mà tiền toàn e chi ( ngu không cơ chứ ạ ) tặng nó một đống quà xong tiền góp đc cũng chi hết cho nó ( lúc đấy e cũng nghĩ đơn giản mưa dầm thấm lâu nó sẽ đáp lại tình cảm cho mình thôi ) nhưng không ạ nó còn hãm như này cơ, một lần e tình cờ vô net gặp nó , nó lôi 1 triệu ra bao bạn như đúng rồi mà lúc trc nó nói với e rằng nó không có nên em trả đi ( mấy lần đi trc kia ý ạ ) xong đó nó làm em đau ***** ra ý nó kể với lũ bạn nó rằng có thích con H ( bạn thân e vâng bạn thân ý ạ mà nó biết e vẫn thích nó) xong một thằng kể lại với em . Em như vỡ vụn luôn ý mà lần nào đi nó cũng chủ động rủ em đi trc . Nhưng em vẫn ngu vẫn thích nó vẫn đi chơi với nó xong nó kiểu như khiêu khích e á sau khi thích con bạn thân e nó lại thích thêm hai bạn khác nữa cũng chơi với e :))) . Con bạn thân e thì cũng không đồng ý với nó đâu nhưng mà nó cứ sát vào con bạn e như đúng rồi á . Sau này thì nó thích con M ( một trong hai bạn trên ) do bạn M không đồng ý và do bạn M dính drama nên nó bỏ bạn M . Sau này thì có bạn N tỏ tình và đoán xem ạ nó đồng ý ngay ( em không trách bạn N vì lúc đấy em nói dối là e hết thích nó rồi nhưng mà thằng này nó vẫn biết e thích nó) trong lúc đó nó vẫn mặt dày trêu e xong này hết thích rồi thì nó lôi chuyện cũ của e với nó ra kể :)) tổng cộng các lần đi chơi của em với nó hết hơn 5 triệu ( với một số anh chị thì nó có thể không nhiều nhưng mà với độ tuổi của em nó là quá nhiều bao gồm tiền ăn sáng , tiêu vặt , thậm chí đi trộm ) liệt kê lại chỉ để cho thấy sự ngu loz của e . Xong đến bạn thứ ba gọi tạm là P cũng như bạn thứ nhất nhưng mà vì bạn này nổi tiếng lắm nên xong khi bạn ấy biết bạn ấy gom cả trường đến trc lớp e trêu chọc e, các anh chị cũng biết kết quả sau này rồi đấy ạ cả trc nhiều e như người ngoài hành tinh sau này bạn này có bạn gái ( lần thứ nhất vớ ngay phải con bạn em vẫn chơi từ hồi cấp 1 tới giờ vâng em không ngờ luôn) lần thứ hai ( sau khi chia tay bạn kia ) bạn gái mới của bạn ấy và lớp kia cứ thấy e là nói đủ thứ . Giờ thì gần như cả cái trường cứ nhìn thấy em là nói đủ thứ . Đến trường e cứ sợ ý chỉ dám ở lớp hay trốn trong thư viện hay tầng thượng thôi . Các anh chị cho em kinh nghiệm vượt qua tự ti cái ạ :(( . Bài này rất dài em mong admin duyệt và cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc ạ . Em xin chào và tạm biệt . T
#PostedbySpawn2432020

5
26 tháng 3 2020

limdim

26 tháng 3 2020

YAME_Team đọc mỏi mắt lắm,nhưng cuối cùng mik cũng đọc xong

Chap 5: Học thêm Bây giờ giới thiệu về anh chàng mà Vy rung động nha Anh - Lưu Thiên Khải (15 tuổi) - bạn thân thứ 2 của hắn: Con nhà giàu nha, đẹp trai lắm, chỉ thua hắn tí xíu thui. Tính cách thì hòa đồng, vui vẻ nhưng rất soái ca nha. Học sinh lớp 9A, học chung với hắn. Thành tích học tập rất xuất sắc. Còn môn yêu thích thì tác giả thua. Anh chính là tên đùa với nó chap trước, đến bây giờ vẫn còn sốc vì nó...
Đọc tiếp

Chap 5:

Học thêm

Bây giờ giới thiệu về anh chàng mà Vy rung động nha

Anh - Lưu Thiên Khải (15 tuổi) - bạn thân thứ 2 của hắn: Con nhà giàu nha, đẹp trai lắm, chỉ thua hắn tí xíu thui. Tính cách thì hòa đồng, vui vẻ nhưng rất soái ca nha. Học sinh lớp 9A, học chung với hắn. Thành tích học tập rất xuất sắc. Còn môn yêu thích thì tác giả thua. Anh chính là tên đùa với nó chap trước, đến bây giờ vẫn còn sốc vì nó quá đáng sợ và không đỗ trước vẻ đẹp trai của anh (tự tin gớm, làm bạn với hắn là đúng rồi)

À thêm một nhân vật nữa để sau này cho truyện thêm hấp dẫn

Trần Hoàng Duy (12 tuổi) - bạn thân của Khánh và Bảo Quân: Con nhà bình thường, sắc đẹp bình thường, học lực cũng bình thường nốt. Điểm duy nhất đặc biệt là thích Thiên Vy của nó, rất thích đeo bám Thiên Vy, cũng lo lắng, nói chung là quá đậm sâu với Thiên Vy, lún sâu quá dứt không được.

Còn người yêu của P.Anh thì chưa xuất hiện nhưng sẽ rất vui đấy, muahahahaha.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đã qua một tháng kể từ lúc nhập học, mọi việc đối với nó cũng đã bình thường hơn, bạn bè cũng gần gũi hơn và cũng gần gũi hắn hơn khiến ai đó vui tới sắp phát điên, học tập nó vẫn rất giỏi nhưng những lần kiểm tra tiếng anh ở lớp thì chỉ có 8 phẩy mấy khiến nó rất buồn, đúng là môn Tiếng Anh của nó nay đây mai đó thật, những môn khác ngoài môn tiếng anh thì dù có kiểm tra cũng không cho vào cột điểm nên đối với nó vừa nhẹ nhõm cũng rất nặng nề vì phải kéo điểm môn Tiếng Anh. Mặc dù nó đang học thêm với một cô dạy Tiếng Anh nhưng nó vẫn phải học thêm một cô khác nữa, và đó là cô Thùy - cô dạy môn Tiếng Anh ở lớp nó.

Thật ra cũng không hẳn là học bài mà là nó giải IOE ở trên mạng, cô Thùy sẽ ôn cho nhóm, mà nhóm nó là nhóm duy nhất trong khối 6 mà cô Thùy dạy, thật ra có rất nhiều người thi IOE ở lớp nó, nhưng cô Thùy chỉ dạy nhóm tầm khoảng mười người mà thôi, không hiểu sao nó được cô Thùy dạy nữa, nhưng thật may mắn. Cô cho nhóm giải IOE bằng loptop, học vào buổi tối 6 giờ, thứ hai và chủ nhật, cũng tiện vì nó không thường học thêm vào buổi tối.

Tối hôm nay là buổi học đầu tiên của nó với nhóm, nó hơi hồi hợp vì không biết có ai nữa, có làm quen được với họ không, không biết có bị ghét không, không biết có khó không, vân... vân... và vân... vân... Mới nói chút mà đã đến nơi, nhà cô Thùy đẹp thật, nó rất thích nha. Mới vào là nó ngoan ngoãn thưa cô với cô Thùy. Nó rất bất ngờ vì mọi người đã vào lớp hết rồi và ai cũng rất thân thiện với nó, đối xử rất bình thường không cô lập nó khiến nó rất vui, và hơn tất cả thì nó ngạc nhiên nhất là có một thành phần không xác định ở đây, và đó chính là hắn. Nó trợn mắt đầy ngạc nhiên nhìn hắn, còn hắn thì bình thản nhìn nó như đã biết chuyện này rồi, hai người cứ đấu mắt một hồi cho tới khi cô Thùy kêu nó vào chỗ ngồi, nó ngồi ở bàn trên bàn cuối và cũng trên chỗ của hắn, thật ra thì đã có sự sắp đặt sẵn của hắn nên mới ngồi như vậy, haiz. Cô Thùy cười với nhóm nó rồi từ từ giải thích:

"À anh Minh đây là học trò của cô lâu rồi, tại anh Minh bị kẹt giờ học nên nhóm chúng ta sẽ học chung với anh Minh, nhưng cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của chúng ta đâu, rồi mở máy ra làm bài."

Nó tuy rất bất ngờ nhưng cũng bỏ qua, nó mở máy ra làm thi thử IOE lớp 6 vòng trường, đúng là lần đầu làm rất khó, các bạn khác cũng làm vòng trường giống nó, có hai bạn rất giỏi làm lớp 7, 8 luôn rồi, hai người đó là hai người học rất giỏi môn Tiếng Anh trong lớp nó, nó vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị họ, một trong hai người đó đăng kí vào đội tuyển học sinh giỏi Toán, làm nó vô cùng ngưỡng mộ lẫn ghen tị. Làm bài thi thử này đối với mấy người mới làm lần đầu như nó thì khá khó, có mấy câu nó không biết làm nhưng mà nhờ có ai đó ở dưới chỉ nên nó làm được luôn, có mấy đứa nhờ hắn giúp chỉ câu khó mà hắn lo chỉ nó chả thèm để tâm làm tụi nó tức xì khói nói "Anh Minh lo chỉ gái không chỉ anh em" làm nó mắc cười hoài, ai đó thấy nó cười nên cũng rất vui vẻ nha.

Làm một hồi xong thì được điểm cao, rối rít cảm ơn ai đó, mà nó vừa nhớ ra chuyện hồi nãy nên tiện miệng hỏi hắn:

"Anh biết chuyện em học thêm ở chỗ cô Thùy từ trước rồi phải không?"

"Um, thế còn em sao phải đi học thêm hai chỗ cực khổ thế thế?" - hắn dịu dàng hỏi, sẵn tiện xoa đầu nó luôn, mà đối với hành động này quá quen nên cũng chẳng có phản kháng gì, nhưng nó hơi ngạc nhiên khi biết nó học hai chỗ, buộc miệng hỏi hắn:

"Sao anh biết? Anh theo dõi em à?" - Nó hỏi xong mới thấy mình ngu, hắn chỉ cần hỏi mấy bạn của nó là biết mắc gì phải theo dõi nó, thấy biểu cảm đã hiểu trên khuôn mặt của nó hắn chỉ cười chứ không nói gì, sẵn tay ngắt má nó, nó đau nên chu môi dỗi hờn trông rất đáng yêu khiến hắn bị đơ trầm trọng. Con bạn ngồi kế bên cạnh nó miệng mở to ra, hết hồn cộng ngạc nhiên khi thấy hành động của hai người vì cô bạn này quen anh Minh trước đó lâu rồi, tuy biết hắn rất soái ca lãng tử nhưng chưa từng có hành động thân mật như thế này với bất kì ai trừ nó, con bạn kế bên nó suy nghĩ rất ư là đen tối nhưng kết luận duy nhất là hai người này có gian tình.

Học suốt một buổi tối rất mệt nhưng cũng rất vui, nó làm bài học được thêm nhiều bài mới, nó không hiểu làm sao nhưng nó rất thích đi học thêm ở chỗ này (Tất nhiên vì có ai đó mà).

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

6
8 tháng 10 2017

ngắn zậy, lười gõ phím à

8 tháng 10 2017

eoeo nói chung là hay, ra chap mới lẹ đi, ra chậm wa nên mk ko có j đọc, đọc đi đọc lại, mỗi chap đọc 4-5 lần, hihi