Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Trời ơi!con có tội tình gì mà con lại bị giam thế này?
Tôi thẩn thơ nhìn ra ngoài cửa sổ.Nghĩ lại chuyện bị ông Lí Thông lừa,tôi càng tức.Bỗng dưng trong đầu tôi có tiếng nói:
- Cây đàn,cây đàn!
Tôi liền nhớ lại cây đàn mà vua Thủy Tề ban tặng,liền lấy ra gảy.
Khi tôi cất cây đàn thì lập tức ,có người tới nói vua muốn gặp tôi.Tôi không biết chuyện gì ,liền đi theo.
Vua nói:
- Ta cảm ơn ngươi đã cho con gái ta khỏi bệnh.
Tôi không biết gì,liền hỏi:
- Tâu bệ hạ,bệ hạ có nhầm không?thần có làm gì đâu?
- Ngươi không biết gì à?chính tiếng đàn của ngươi đã cứu con gái ta,vua nói.
Trong đầu tôi cũng mừng cho công chúa.Đúng rồi!nhân lúc này mình phải kể hết mọi việc cho vua nghe.
Thế là tôi kể mọi việc cho vua nghe về việc bị Lí Thông lừa.Vua tức giận:
Người đâu,bắt giam 2 mẹ con Lí Thông cho ta!
Khi đã tóm được họ,vua liền cho tôi xét xử.Tôi liền thả họ đi cho họ làm lại từ đầu.
Vài ngày sau,tôi nghe tin bà con nói:
- Mọi người biết tin gì chưa,mẹ con Lí Thông bị sét ***** đấy!
Tôi nghe cũng thấy buồn cho họ.......
Mình viết tới đây thôi
Nhà vua gả công chúa cho Thạch Sanh. Lễ cưới thật linh đình, tưng bừng nhất kinh thành. Thấy vậy hoàng tử các nước chư hầu trước kia bị công chúa từ hôn rất tức giận. Họ họp thành một đội binh của mười tám nước sang vây đánh. Thạch Sanh xin nhà vua đừng động binh. Chàng một mình cầm cây đàn trước quân giặc rồi gảy đàn. Tiếng đàn thần diệu của chàng vừa cất lên thì quân lính của mười tám nước chư hầu bủn rủn tay chân, không còn tâm trí gì nghĩ đến chuyện đánh nhau nữa. Cuối cùng các hoàng tử của mười tám nước xin đầu hàng. Thạch Sanh mời họ dùng một bữa cơm trước khi lên đường trở về nước. Chàng mang ra một cái niêu cơm bé xíu, hàng vạn tướng lĩnh và quân sĩ thấy thế khinh thường, không muốn cầm đũa. Biết ý, Thạch Sanh đố họ ăn hết được niêu cơm và hứa sẽ trọng thưởng cho ai ăn hết. Quân sĩ mười tám nước ăn mãi, ăn mãi mà cũng chẳng hết niêu cơm. Kì lạ thay, niêu cơm cứ hết rồi lại đầy. Họ rất khâm phục, cúi đầu lạy tạ vợ chồng Thạch Sanh rồi kéo nhau về nước.
Vua không có con trai nên về sau nhường ngôi cho chàng. Vợ chồng Thạch Sanh sống rất hạnh phúc.
Trong câu văn "Một hôm, Thạch Sanh ngồi trong ngục tối, đem đàn của Vua Thủy Tề cho ra gảy", trạng từ "Một hôm" được sử dụng để chỉ thời gian xảy ra sự việc. Nó giúp tạo ra một bối cảnh thời gian cụ thể cho câu chuyện.
Về câu hỏi thứ hai, việc tha tội cho mẹ con Lí Thông hay không là một quyết định của mỗi người. Tuy nhiên, trong truyện, Thạch Sanh đã tha tội cho họ nhiều lần dù bị hãm hại. Điều này có thể cho thấy lòng nhân từ và sự khoan dung của Thạch Sanh.
Về câu hỏi thứ ba, để đánh giá về kết thúc của truyện cổ tích "Em bé thông minh", em cần đọc và hiểu kỹ nội dung của truyện. Sau đó, em có thể chia sẻ ý kiến của mình về cách kết thúc của truyện, liệu nó có hợp lý và thỏa đáng với diễn biến câu chuyện hay không.
Khi tôi đem đàn ra gảy,tôi chả nghĩ cái đell gì cả,bởi vì tôi có đàn đâu,tôi còn chưa vào ngục bao giờ!!!Hihi đùa tí thôi!
Tham khảo nhé:
Bài làm
Hôm nay, trong lúc kiểm tra lại những món đồ quý mà mình cất giữ trong kho. Ta lại nhìn thấy chiếc cung tên bằng vàng to lớn. Ngày xưa, nhờ chiếc cung tên này, mà ta đã bắn bị thương đại bàng, giúp giải cứu vợ mình - công chúa Nguyệt Nga. Chiếc cung đó, không phải do ai tặng cho ta cả. Mà chính là chiến lợi phẩm ta dành được sau khi giết chết chằn tinh, giúp dân trừ hại.
Còn nhớ hồi đó, ta mới chỉ là một chàng thanh niên mới lớn, rất lương thiện và thật thà. Ta được một người bán rượu tên là Lý Thông rủ kết nghĩa huynh đệ. Từ đó, ta dọn về nhà hắn sống, thay hắn làm hết mọi việc nặng nhọc trong nhà. Một hôm, Lý Thông nhờ ta ra trông đền một đêm thay hắn vì hắn đang cất dở mẹ rượu. Không chút nghi ngờ, ta liền xách rìu lên và đi thẳng ra đến. Đến nơi, ta cứ cảm giác ngôi đền này có gì đó rất kì lạ. Cảm giác lạnh lẽo, âm u, rờn rợn. Nhưng do từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ được vào đền buổi tối nên ta tặc lưỡi cho qua. Tìm một góc nhỏ trong đền, ta nằm xuống, đặt chiếc rìu bên cạnh rồi thiếp đi. Khi ta đang say ngủ, tự nhiên có những âm thanh kì lạ, như là có một con vật to lớn nào đó đang tiến lại gần. Ngay lập tức, ta bật dậy, cầm rìu lên và nghiêm túc quan sát. Từ trong bóng tối, hai cái đèn lồng đỏ rực tiến lại gần. Khi nó tiến vào cửa đền, ta mới nhận ra, đó là đôi mắt của một con chằn tinh to lớn. Thấy ta, nó mở to miệng gào lên một tiếng để de dọa. Nếu là người bình thường thì chắc đã hoảng sợ và bỏ chạy hoặc ngất xỉu. Nhưng ta thì khác. Ngửi thấy mùi tanh nồng nặc từ miệng chằn tinh, ta biết rằng nó đã từng ăn thịt rất nhiều người dân vô tội. Nghĩ đến đó, sự căm giận bùng lên như một ngọn lửa lớn trong tim ta. Ngay lập tức, ta cầm rìu và xông về phía chằn tinh. Thoạt đầu, nó có vẻ bất ngờ khi một con người lại dám tấn công nó, nhưng ngay lập tức, nó liền gầm lên rồi lao về phía ta. Cả hai bên đụng mạnh vào nhau, rồi ngã sóng xoài ra đất. Sau cú va chạm đó, ta nhận ra rằng mình không thể dùng sức để đấu với nó được. Thế là ta giả vờ tấn công để dụ chằn tinh vào sâu trong đền. Bên trong đền có rất nhiều cột kèo, khiến cho thân hình to lớn và dài của nó bị kẹt lại, gặp khó khăn khi di chuyển. Nhân cơ hội đó, ta núp sau những chiếc cột, tấn công vào chỗ yếu của nó. Sau vài lần như vậy, cuối cùng chằn tinh sằm hấp hối. Ngay lập tức, ta lao lên, chém đứt đầu nó xuống. Tự nhiên, từ trong vết chém, rớt ra một chiếc cung bằng vàng, nặng trịch và cứng cáp. Vô cùng vui sướng, ta xách theo chiếc cung và đầu chằn tinh rồi chạy vội về nhà.
Sau lần đó, ta đã nhiều lần rơi vào nguy hiểm. Nhưng lần nào ta cũng thành công vượt qua, tiêu diệt cái ác. Nhờ vậy, ta được kết hôn với công chúa Quỳnh Nga và kế thừa ngôi báu.
ắn ta là người đầu tiên quan tâm đến tôi. Vậy là không hề suy tính mà đi theo hắn về nhà, với sức khỏe của tôi công việc làm ăn của Lí Thông ngày càng phát đạt, hắn ta lúc nào cũng ăn nói ngọt ngào làm tôi lầm tưởng hắn ta thực sự coi tôi là anh em.
Năm ấy, trong làng có một con xà tinh tác oai tác quái, đến kì hạn ba tháng người dân lại phải mang đến trước miếu của nó một thanh niên khỏe mạnh để cho nó tu luyện. Và lần này đến lượt Lí Thông, thế là mẹ con hắn đã toan tính mang tôi rat hay thế cho hắn, nói với tôi là trông trước miếu giúp hắn một đêm. Lúc ấy trong cảm nhận của tôi hắn là một người anh em tốt nên việc nhờ vả này đâu có ích gì. Đến tối tôi mang rìu ra canh trước cửa miếu, khi tôi đang thiu thiu ngủ thì bỗng hiện lên một con xà tinh khổng lồ, nó quấn lấy tôi và xiết chặt. Không hề nao núng, tôi vung rìu lên chiến đấu với nó, cuối cùng chặt đầu nó và mang về nhà. Khi thấy tôi về nhà mẹ con Lí Thông đã ngạc nhiên lắm vì chắc mẩm tôi đã nằm trong bụng xà tinh. Khi biết sự tình, mẹ con Lí Thông đã nói đó là vật nuôi của nhà vua, nay tôi chém Xà tinh thì thoát không khỏi tội chết, và nói tôi hãy trốn đi. Và nghiễm nghiên Lí Thông mang đầu xà tinh đi nhận thưởng.
Tôi vẫn không hề hay biết mà trở về túp lều nhỏ trước đây mình sinh sống. Vào buổi sáng nhiều ngày sau đó, khi đang chẻ củi thì tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, ngẩng đầu lên nhìn thì ra cô gái bị đại bàng tinh quắp mang đi. Tôi đã lần theo đường bay của đại bàng đến một hang núi, đến trước cửa động đang định xông vào cứu người thì bị đại bàng tấn công, như lần trước tôi cũng giết được đại bàng, khi định xuống cứu thì Lí Thông cũng vừa đến nơi, nghe nói người bị bắt là công chúa và ai cứu công chúa sẽ được nhà vua trọng thưởng. Một lần nữa Lí Thông lừa tôi xuống hang đại bàng cứu công chúa, tôi ngay lập tức đồng ý. Khi công chúa lên đến nơi thì hắn ta lấy đá lấp cửa hang, để tôi không thể lên. Lúc bấy giờ tôi mới biết lòng dạ thâm độc của Lí Thông.
Tôi đã đi xung quanh hang động để tìm cửa ra thì vô tình cứu được con trai của vua thủy tề, sau đó được vị vua này ban cho cây đàn thần. Tôi mang theo đàn thần trở về túp lều của mình, nửa đêm hôm đó oan hồn của xà tinh và đại bàng đã đã lấy trộm bảo vật trong cung cấm, vu oan cho tôi, tôi bị giam vào trong ngục, buồn chán tôi mang cây đàn ra đánh thì có người mang tôi đến diện kiến nhà vua. Lúc này công chúa nhìn tôi và nói với vua cha rằng chính tôi đã cứu nàng. Nhà vua đã chọn tôi làm phò mã còn mẹ con Lí Thông thì bị trừng phạt thích đáng.
Không lâu sau đó, mười tám nước chư hầu đã kéo quân xâm lược, nhà vua đã giao cho tôi trọng trách cầm quân đánh giặc. Khi ra trận tôi dùng cây đàn thần vua thủy tề cho để làm tê liệt ý chí chiến đấu của quân giặc. Khi đã giành được thắng lợi tôi còn mang niêu cơm thần ra để thiết đãi quân chư hầu, ban đầu chúng tỏ vẻ coi thường lắm vì liêu cơm rất nhỏ mà quân sĩ đến vài chục vạn người. Nhưng liêu cơm ăn bao nhiêu cũng không hết, quân chư hầu bấy giờ mới tâm phục khẩu phục và không dám sang xâm phạm nữa. Cũng từ đó tôi và công chúa Quỳnh Nga sống hạnh phúc mãi mãi.
Đóng vai Thạch Sanh kể lại truyện Thạch Sanh - Mẫu 3Tôi là Thạch Sanh. Chắc mọi người đều nghe câu chuyện kể về tôi rồi. Bây giờ tôi đã lấy công chúa Quỳnh Nga và lên ngôi vua. Đôi khi tôi lại nhớ về kỉ niệm, tôi đã quen hoàng hậu của tôi như thế nào…
Sau khi nghe lời người anh kết nghĩa – Lí Thông trốn vào rừng, tôi trở lại đời sống như trước đây: một mình, không cha mẹ, người thân. Một sáng, tôi cầm cung và rìu đi săn. Bỗng, tôi nghe tiếng la hét trên cao. Ngước nhìn, tôi giật mình vì thấy một con đại bàng khổng lồ đang quắp một cô gái. Không do dự, tôi rút tên bắn vào cánh con đại bàng. Nó không chết, chỉ bị thương thôi. Lần theo dấu máu. tôi đến tận hang đại bàng trú ngụ. Tôi định xuống hang cứu cô gái nhưng hang quá sâu. Nghĩ rằng, con đại bàng cần phải trị thương, chưa làm gì được cô gái nên tôi trở về nhà, nhờ Lí Thông giúp đỡ.
Tôi nghe dân làng nói Lí Thông đang làm quan, hắn mở hội mười ngày ngay gần làng. Hôm đó là ngày cuối cùng. Tôi đến hội, gặp hắn, tôi kể hết mọi chuyện. Lí Thông mừng quýnh lên, hắn nói cho tôi biết, cô gái bị đại bàng quắp chính là công chúa Quỳnh Nga – con gái yêu của đức vua. Hắn còn khoe rằng: vua tin hắn, sai hắn đi tìm công chúa. Hắn mở hội để nghe ngóng tình hình. Hắn thúc tôi đưa đến chỗ công chúa. Tôi liền dẫn hắn và cả một đội lính vào rừng, đến nơi ở của con đại bàng.
Đến nơi, hắn và bọn lính sợ chết nên không dám xuống. Tôi liến bào hắn ở trên, giữ dây thừng để tôi trèo xuống hang. Tôi cầm đuốc đi sâu vào hang, có hai ngã rẽ, tôi đi thẳng vào lối giữa. Đi được một đoạn, tôi thấy một cô gái bị nhốt trong cái lồng rất to. Nhìn dáng vẻ kiêu sa và bộ váy áo lộng lẫy, tôi đoán đây là công chúa. Nàng nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm nước đầy vẻ ngạc nhiên. Tôi tự giới thiệu mình là Thạch Sanh, đến đây để cứu công chúa. Theo chỉ dẫn của công chúa, tôi tìm đến được phòng của đại bàng. Sở dĩ công chúa biết đường vì nàng đã bỏ trốn nhưng không thành.
Con ác thú đang nằm trên một tảng đá lớn, nó có vẻ rất đau đớn. Phát hiện ra tôi, nó vùng dậy giao chiến. Con đại bàng này sống lâu, đã thành tinh nên có phép thuật. Sau một hồi giao tranh dữ dội, con quái vật bị tôi hạ gục bằng một mũi tên vào cổ. Tôi chạy về chỗ công chúa, dùng rìu đập tan xích sắt, giải thoát cho nàng. Ra cửa hang, tôi gọi Lí Thông thả thừng xuống. Nhưng khi công chúa thoát ra rồi, Lí Thông đã cắt đứt dây, lấy đá lấp cửa hang, nhốt tôi lại…
Chuyện sau đó thì mọi người đã biết. Giờ tôi không muốn nhắc lại nữa. Dù sao kẻ ác cũng đã bị trừng trị, còn tôi và hoàng hậu sống rất vui vẻ, hạnh phúc.
Đúng là “ác giả ác báo”.
tham khảo
Tôi là Thạch Sanh. Khi mới sinh ra đã mồ côi cha. Vài năm sau, mẹ của tôi cũng qua đời. Kể từ đó, tôi sống một mình dưới gốc đa. Gia tài lớn nhất là chiếc rìu cha để lại. Đến khi trưởng thành, tôi được một thiên thần dạy cho nhiều loại võ thuật.
Một hôm, tôi vừa đi gánh củi về, đang ngồi nghỉ dưới gốc đa thì có người đến hỏi chuyện. Anh ta giới thiệu rằng tên là Lí Thông, tỏ ý muốn kết nghĩa anh em với tôi. Vốn sống một mình không nơi nương tựa, tôi liền đồng ý ngay. Rồi tôi dọn đến nhà sống cùng Lí Thông và người mẹ già của anh. Hằng ngày, tôi lên rừng kiếm củi, còn Lí Thông đi bán rượu. Việc lớn nhỏ trong gia đình, tôi đều tự nguyện làm giúp.
Một hôm, tôi đi kiếm củi trở về thì thấy trong nhà đã bày sẵn rượu thịt. Tôi và Lí Thông vừa ăn uống, vừa trò chuyện. Anh ta nói với tôi:
- Đêm nay đến lượt anh đi canh miếu thờ, phải còn mẻ rượu chưa xong, vậy em chịu khó đi thay cho anh một đêm, đến sáng lại về.
Tôi nghe vậy, chẳng lấy làm nghi ngờ mà đồng ý. Đêm hôm đó, tôi đang lim dim ngủ. Bỗng nhiên, một con chằn tinh to lớn định vồ lấy tôi. Tôi cầm lấy rìu đánh nhau với con quái vật. Nó biến hóa đủ mọi phép thần thông. Nhưng tôi cũng chẳng hề nao núng. Chẳng bao lâu, lưỡi rìu của tôi đã xé xác con chằn tinh làm đôi. Chằn tinh hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ, nó chết để lại một bộ cung tên bằng vàng. Tôi nhặt lấy bộ cung tên, rồi chặt đầu con quái vật đem về.
Về nhà, tôi cất tiếng gọi anh Lí Thông. Nhưng anh ta và mẹ có vẻ sợ hãi, còn van xin tôi tha mạng. Đến khi tôi bước vào nhà, kể rõ sự tình câu chuyện. Lí Thông mới bảo:
- Con vật này vốn là của nhà vua nuôi, nay em giết nó là mang tội. Nhân lúc trời còn chưa sáng, em hãy trốn đi. Mọi việc cứ để anh giải quyết.
Tôi lấy làm cảm kích, từ biệt Lí Thông rồi trốn về gốc đa cũ. Một hôm, tôi đang ngồi dưới gốc đa thì nhìn thấy con đại bàng rất to đang quắp một cô gái. Tôi liền lấy cung tên bắn nó bị thương, rồi lần theo vết máu thì biết được hang của đại bàng.
Mấy hôm sau, tôi lấy dân làng mở hội linh đình. Tò mò, tôi đến xem hội. Tình cờ lại gặp được Lí Thông, mừng rỡ chào hỏi. Tôi nghe Lí Thông kể chuyện đang tìm hang của đại bàng để cứu công chúa. Tôi liền kể lại mọi chuyện cho Lí Thông nghe, xin được đi cùng. Đến nơi, tôi xin được xuống hang cứu công chúa. Tôi đánh nhau với đại bàng, cuối cùng cứu được công chúa. Sau khi đưa được công chúa lên, tôi sai người lấp kín cửa hang lại. Biết mình bị lừa, tôi đánh đi sâu vào hang để tìm lối ra. Đến cuối hang, tôi thấy một chàng trai bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên bắn tan cũi sắt cứu chàng trai. Thì ra đó chính là con trai của vua Thủy Tề. Tôi được mời xuống thủy phủ chơi, tiếp đãi chu đáo rồi đưa trở về nhà. Khi trở về, vua Thủy Tề còn biếu nhiều vàng bạc, nhưng tôi kiên quyết không nhận, chỉ xin một cây đàn.
Đến đây, tôi nhận ra mình đã bị Lí Thông lừa. Tôi đành đi khắp hang để tìm lối ra. Đi mãi đến cuối hang thì thấy một chàng trai bị nhốt trong cũi sắt. Tôi lấy dùng cung tên bắn tan cũi sắt cứu chàng trai. Hỏi ra mới biết chàng là con trai của vua Thủy Tề. Sau đó, tôi được mời xuống Thủy cung chơi. Trước khi trở về, vua Thủy Tề còn tặng cho tôi một một cây đàn thần.
Về đến trần gian, tôi trở về gốc đa cũ. Chưa rõ sự tình thế nào, tôi đã bị đám lính canh bắt vào ngục với tội ăn cắp rồi bị bắt giam. Trong ngục, tôi lấy cây đàn ra đánh. Một lúc sau, nhà vua cho người giải tôi đến. Tôi đem mọi chuyện kể rõ cho vua nghe. Nhà vua lấy làm tức giận, quyết định giao Lí Thông cho tôi trừng trị. Còn hứa sẽ gả công chúa cho tôi. Nể tình xưa, tôi tha cho Lí Thông được trở về quê cũ.
Lễ cưới của tôi và công chúa được tổ chức. Thấy lễ cưới tưng bừng, hoàng tử các nước chư hầu trước kia bị công chúa từ hôn rất tức giận. Họ đem binh lính sang giao chiến. Tôi đem đàn ra gảy. Tiếng đàn vang lên khiến quân sĩ mười tám nước bủn rủn chân tay, rồi xin hàng. Tôi còn sai người nấu cơm thiết đãi những kẻ thua trận. Cả mấy vạn tướng lĩnh, quân sĩ thấy chỉ có một niêu cơm bé xíu, tỏ vẻ coi thường, không muốn ăn. Tôi đố họ ăn hết được niêu cơm và hứa sẽ trọng thưởng. Nhưng họ cứ ăn hết, niêu cơm ăn hết lại đầy. Cuối cùng, họ cúi đầu tạ an vợ chồng tôi rồi kéo nhau về nước. Về sau, nhà vua không có con trai nên đã nhường ngôi cho tôi.
Ôi trời bây giờ , mình mới hiểu hết âm mưu bụng dạ của tên Lý Thông ấy , tất cả là do hắn lừa mình , mình thật ngu ngốc .Việc mình đi canh miếu thờ chỉ để thay mạng cho hắn .Còn việc hắn bảo mình đi xa để tránh khỏi tội chết vì chém chằn tinh vua nuôi để cướp công , cưới công chúa thôi .
Tệ nhất là việc Lý Thông hại mình khi cứu công chúa dưới hang sâu .Sao nỡ hắn nhốt mình dưới hang để lại một mình . Cũng may mình gặp được Thái tử , tặng mình cây đàn làm bạn .
Tâm địa Lý Thông đã quá rõ ràng rồi . Còn công chúa thì sao ? Sao nàng ko nói lên sự thật ? Chẳng lẽ tên Lý Thông kia cũng đã đầu độc nàng rồi ư . Mình lo quá.
Thôi mình còn cây đàn này , đánh thử xem :
Đàn kêu tính tịch tình tang
Ai đem công chúa dưới hang trở về
Đàn kêu thấu đến cung phi
Trách nàng công chúa vậy thì sai ngoa...
Liệu mình còn gặp được công chúa ko đây ...
Ôi trời bây giờ , mình mới hiểu hết âm mưu bụng dạ của tên Lý Thông ấy , tất cả là do hắn lừa mình , mình thật ngu ngốc .Việc mình đi canh miếu thờ chỉ để thay mạng cho hắn .Còn việc hắn bảo mình đi xa để tránh khỏi tội chết vì chém chằn tinh vua nuôi để cướp công , cưới công chúa thôi .
Tệ nhất là việc Lý Thông hại mình khi cứu công chúa dưới hang sâu .Sao nỡ hắn nhốt mình dưới hang để lại một mình . Cũng may mình gặp được Thái tử , tặng mình cây đàn làm bạn .
Tâm địa Lý Thông đã quá rõ ràng rồi . Còn công chúa thì sao ? Sao nàng ko nói lên sự thật ? Chẳng lẽ tên Lý Thông kia cũng đã đầu độc nàng rồi ư . Mình lo quá.
Thôi mình còn cây đàn này , đánh thử xem :
Đàn kêu tính tịch tình tang
Ai đem công chúa dưới hang trở về
Đàn kêu thấu đến cung phi
Trách nàng công chúa vậy thì sai ngoa...
Liệu mình còn gặp được công chúa ko đây ...