K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 1 2017

rat hay

26 tháng 1 2017

rat hay

Lớn lên Vova đi làm bác sĩ, một hôm găp một bệnh nhân rất khó tính và không ai dám làm việc mà anh ta yêu cầu.Vova gặp và gọi anh ta đến bệnh viện,anh chàng bước vào bệnh viện, đòi giải phẫu cái…ấy của anh ta cho dài đụng đất và trả trước một khoản tiền lớn. Sau khi đuợc chụp thuốc mê, anh ta không còn biết gì.Hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy đôi chân của mình đã bị cắt cụt tới...
Đọc tiếp

Lớn lên Vova đi làm bác sĩ, một hôm găp một bệnh nhân rất khó tính và không ai dám làm việc mà anh ta yêu cầu.
Vova gặp và gọi anh ta đến bệnh viện,anh chàng bước vào bệnh viện, đòi giải phẫu cái…ấy của anh ta cho dài đụng đất và trả trước một khoản tiền lớn. Sau khi đuợc chụp thuốc mê, anh ta không còn biết gì.
Hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy đôi chân của mình đã bị cắt cụt tới tận bẹn, anh ta cự nự bác sĩ.
Bác sĩ Vova từ tốn trả lời : “Anh muốn cái …ấy dài đụng đất mà, anh xem xem nó có đụng đất chưa ? “
Thầy giáo nói với Vova:
- Vova, Em hãy mời ông của em đến gặp tôi!
- Dạ, ý thầy muốn mời “ông bố” của em? Vova trả lời:
- Không, mời ông nội của em. Tôi muốn chỉ cho ông ấy xem bố em đã phạm những lỗi gì trong vở bài tập về nhà của em.

6
19 tháng 3 2016

Cho hỏi: đây có phải toán ko?

19 tháng 3 2016

cái này là toán hay truyện?

2 tháng 5 2022

bạn phải hiểu một 1 thì mới biết

 

 

11 tháng 12 2019

ae đặt nhanh rùi mk k

11 tháng 12 2019

Tôi muốn động vật có con

1.Nhà xác..Cháy lớn tại bệnh viện. Sau khi dập tắt đám cháy một lính cứu hỏa báo cáo với chỉ huy:- Lửa đã bị dập tắt hoàn toàn! Tại tầng hầm chúng tôi cứu được 9 nạn nhân. Đã làm hồi tỉnh được 4, còn 5 người kia rất tiếc đã chết.Viên chỉ huy nghe xong liền ngất đi. Một lúc sau, tỉnh lại ông ta mới thều thào nói:- Chúa ơi! Dưới tầng hầm là cái nhà xác của bệnh viện...
Đọc tiếp

1.Nhà xác..

Cháy lớn tại bệnh viện. Sau khi dập tắt đám cháy một lính cứu hỏa báo cáo với chỉ huy:

- Lửa đã bị dập tắt hoàn toàn! Tại tầng hầm chúng tôi cứu được 9 nạn nhân. Đã làm hồi tỉnh được 4, còn 5 người kia rất tiếc đã chết.

Viên chỉ huy nghe xong liền ngất đi. Một lúc sau, tỉnh lại ông ta mới thều thào nói:

- Chúa ơi! Dưới tầng hầm là cái nhà xác của bệnh viện mà.

2.Bò “đực”..

Ở làng nọ, hàng năm đều tổ chức cuộc thi vắt sữa bò, ai vắt nhiều sữa nhất sẽ thắng cuộc. Năm nay như thường lệ, cuộc thi được tổ chức với sự tham gia của rất nhiều thí sinh. Qua vòng loại. Ban tổ chức chọn được 3 thí sinh có thành tích cao nhất vào chung kết thi vắt sữa tính thời gian. Sau 1 ngày nghỉ ngơi, 3 thí sinh bắt đầu trổ tài vắt sữa. Kết quả, người thứ nhất, sau 1 giờ hì hục, vắt được 4 lít sữa. Người thứ hai, vắt được 3 lít và người thứ 3 chỉ vắt được nửa lít. Kết quả: người thứ 3 đoạt giải nhất, vì Ban tổ chức đã đưa lộn con bò “đực” cho anh ta.

3.Ba điều ước..

Một người đàn ông da đen bị lạc trong sa mạc. Trời nắng gắt, khát khô cả cổ mà nhìn xung quanh vẫn chỉ thấy cát là cát.

Khi gần như ngất đi, anh kêu lên: "Thượng Đế ơi cứu con!"

Tức thì Thượng Đế hiện ra và nói "Ta cho con 3 điều ước!"

Mừng quá, không ngần ngại, anh ước:

– Thứ nhất : Cho con được làm người da trắng. Thứ hai : Lúc nào cũng có một phụ nữ ngồi trong lòng. – Thứ ba : Lúc nào con cũng có nuớc uống.

” OK!” – Thượng Đế mỉm cười, và BÙM!!! Anh bỗng biến thành…"cái toilet nữ

4.Google và Yahoo

Google viết thư “dằn mặt” Yahoo:
Chào Yahoo,
Có bao giờ mày nghe người ta nói “tôi không biết, để tôi hỏi ông yahoo” không?! Không bao giờ! Rõ rồi nhé!
Chào đoàn kết
Google


Hồi âm:
Chào Google,
Thế có bao giờ người ta nói “mình hẹn lên google nói chuyện sau nhé” không?
Rõ rồi nhé – mày dở hơi hơn tao! >:P
Yahoo

5.Cố tình đãng trí..

Một thương gia đang nằm chờ chết, thều thào đọc chúc thư cho viên luật sư:

- …Có lẽ cũng phải nghĩ đến các nhân viên của tôi một chút. Hãy chia cho mỗi người phục vụ trên 25 năm nửa triệu USD…

- Luật sư ngạc nhiên: Nhưng hãng của ngài chỉ mới thành lập có 15 năm thôi mà?

- Vị thương gia thở hắt: Vâng, tôi nhớ. Nhưng phải quảng cáo chứ!

6.Buồn hơn

Trong quán rượu, anh thanh niên gặp một người bạn đang uống một mình:

- Trông anh buồn quá! Có chuyện gì thế?

- Mẹ tôi mất vào tháng sáu để lại cho tôi 3.000 đô la.

- Xin chia buồn cùng anh!

- Thế rồi vào tháng bảy, bố tôi lại chết và để lại 7.000 đô la.

- Trời đất! Chỉ trong có 2 tháng mà anh mất đi những người thân yêu nhất. Tôi hiểu vì sao anh lại buồn tới mức này.

- Chưa hết đâu anh ạ! Tháng tám vừa rồi, dì tôi lại chết và để lại cho tôi 10.000 đô la.

- Anh thật là người bất hạnh.

- Nhưng buồn hơn nữa là tháng này chả có ai chết cả.

 

11
22 tháng 9 2017

google và yahoo ơi 

Có người nói bậy về các chị nè

v_v

21 tháng 12 2016

Chúc các bạn được vui cười! 

15 tháng 11 2015

bó tay

cái bóng

có râu 

ngọc trai

15 tháng 11 2015

bệnh cười

cái bóng

cái râu

viên ngọc

tích nha

Quyền lực của lời khenNhững lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba...
Đọc tiếp

Quyền lực của lời khen

Những lời động viên, khích lệ có sức nặng gấp nhiều lần lời trách móc. Biết cách khen ngợi, phát huy sức mạnh của lời khen đúng lúc và chân tình chính là thể hiện sự tôn trọng người khác một cách tinh tế nhất.

New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba tôi đã cố gắng xin cho tôi vào học tại một trường học nhỏ cách nhà không xa.

Những ngày tháng đầu tiên ở trường mới, tôi hoàn toàn cô độc. Tất cả học sinh đều xa lánh thay vì giúp đỡ tôi hòa nhập. Thậm chí khi tôi chủ động làm quen, chúng bỏ đi, chẳng thèm nhếch mép sau khi đã ném về phía tôi những cái nhìn chế giễu, miệt thị. Vài đứa lớn còn tụ tập lại để bắt nạt tôi.

Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy gò và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lý sợ hãi và bị bỏ rơi khiến tôi gần như đứng bét lớp, mặc dù chương trình học đối với tôi chẳng khó khăn gì.

Thế nhưng, sau kỳ nghỉ đông mọi sự đã khác khi thầy Sean tới. Thầy được phân công chủ nhiệm lớp tôi thay cho thầy Paul bị nằm viện. Thầy rất nghiêm khắc, nhưng không nặng lời với bất kỳ ai. Dần dần lớp học trở nên có trật tự hơn, và những rắc rối của tôi cũng giảm đi nhiều. Có một điều tôi cảm thấy được an ủi, đó là thầy Sean cũng là người da đen.

Một ngày, đó là ngày mà tôi chẳng thể nào quên, khi thầy Sean công bố kết quả thi giữa kỳ. Thầy nhìn khắp cả lớp, từng người một, và khi tới tôi, thầy dừng lại thật lâu làm tôi cảm thấy run sợ. Nhưng rồi thầy vui vẻ nói: “Bài thi này các em làm rất tốt, nhưng luôn có một người làm tốt nhất. Thầy hoan nghênh tất cả các em”. Khỏi phải nói lúc đó tôi vui như thế nào, vì tất cả các lần thầy Paul đọc điểm thi tôi đều bị than phiền.

Cuối buổi học, thầy nói tôi ở lại. Tôi sợ, rụt rè đến bên thầy, ấp úng: “Thưa thầy…”. “Ồ, Joe, hôm nay em là người làm bài tốt nhất đấy, tuyệt lắm!”. Tôi òa khóc, cái điều mà tôi chưa từng làm từ khi tới đây. Thầy Sean ôm tôi vào lòng: “Đừng sợ, cố gắng lên, có thầy luôn bên em”.

Những lời của thầy Sean đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Lúc nào trong đầu tôi cũng có hình ảnh của thầy đang cổ vũ cho tôi. Và tôi trở lại là tôi, học sinh xuất sắc nhất lớp vào cuối năm học đó, giống như khi tôi còn ở Chicago.

Năm sau, thầy Sean lại ra đi khi thầy Paul khoẻ trở lại. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy như có thầy ở bên, và năm đó, cũng như những năm về sau, tôi luôn là người đứng đầu lớp.

Mãi sau này, khi tôi học đại học, khi tôi bảo vệ luận án tiến sĩ, và ngay giờ đây khi tôi đang đứng giảng bài trước hàng trăm sinh viên của một trường đại học danh tiếng, không khi nào tôi quên được hình bóng thầy.

Hôm qua, tôi mừng đến phát khóc khi biết được địa chỉ của thầy sau 40 năm xa cách. Tôi đã lái xe một mạch 300km tới thăm người thầy mà tôi kính yêu nhất đời.

Gặp lại thầy, tôi bật khóc, những kỷ niệm ngày đó bỗng sống lại như mới. “Ồ, Joe – thầy nói hệt như 40 năm trước – em vẫn yếu đuối như ngày nào”. Tôi lặng người khi nghe thầy kể: “Hôm đó, bài làm em chỉ được điểm B, nhưng em đã cố gắng. Nhìn vào em, thầy thấy lại mình nhiều năm trước. Khi đó, một lời động viên của cô giáo đã giúp thầy vượt qua tất cả. Thầy đã tin rằng em cũng vậy, đó là lý do mà thầy gọi em ở lại hôm ấy. Và thầy không lầm”.

Một lời khen đúng lúc mới kỳ diệu làm sao !

1
8 tháng 9 2015

hay quá bạn. đăng nữa đi

19 tháng 9 2015

chắc cô ta sợ mình hát ko hay lên mua trứng thối hết để mọi người không có thứ để ném vào cô ta mà phải ngồi nghe