Hãy kể 1 câu chuyện về 1 cậu bé thông minh
tiện thể mk sẽ
CHÚC MỪNG NĂM MỚI, CHÚC CÁC BN LUÔN HỌC GIỎI NHÉ!!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
E èm . Để tui . Đất lành chim đậu . chim chưa đậu đã nhậu mất chim . He he . Câu lầy nhất năm
Hãy đối lại một câu trái nghĩa với câu này:”đất lành chim đậu”
Đối lại :
Đất giữ chim đi .
:)
Chúc mừng năm mới !
NĂM MỚI CHÚC MỪNG HẠNH PHÚC CHAN HÒA!
Cảm ơn bạn vì lời chúc đến tất cả mọi người! mong rằng bạn cũng sẽ hok giỏi và gặp hiều may mắn trong cuộc sống...
thanks Tran ngoc truong nha!! năm mới chúc bn hk giỏi, sức khỏe dồi dào, đi hk gặt hái đc nhìu điểm 9, 10 nhá!!
Chúc bn ngày mai đi hk may mắn và hok thật tốt nhé!! Và toàn thể family OLM nữa nha
OLm duyệt nha
Tết năm ngoái, em được ba mẹ dẫn lên nhà bác cả chơi. Nhà bác cả ở xa nhà em lắm, ở tận Hà Nam. Ba bảo rằng Hà Nam là miền Bắc rồi nên giọng nói cũng sẽ khác quê mình. Chuyến đi chơi đó em đã quen được một người bạn mà cho đến nay em vẫn nhớ về bạn ấy như lần đầu gặp mặt.
Bạn ấy tên An, là hàng xóm của bác cả em. Bác cả bảo bạn ấy thường xuyên qua đó chơi với cu Bin. Hôm đó An cũng sang chơi thì em và ba mẹ tới. Gặp An, em ấn tượng với giọng nói miền Bắc rất nhẹ nhàng và tình cảm. Em và An đều cùng tuổi với nhau, năm nay đều học lớp 5, chuẩn bị bước sang lớp 6.
Lần gặp đó em rất quý mến An vì nụ cười rất tươi và ngọt ngào. Hôm đó An ở lại ăn cơm với nhà bác cả. Em và An đã cùng nhau vào bếp xem bác làm món sườn xào chua ngọt. Hai đứa rất thích thú ngắm nhìn bác và thi thoảng lại nhìn nhau cười.
Lần gặp đó em rất quý mến An vì nụ cười rất tươi và ngọt ngào. Hôm đó An ở lại ăn cơm với nhà bác cả. Em và An đã cùng nhau vào bếp xem bác làm món sườn xào chua ngọt. Hai đứa rất thích thú ngắm nhìn bác và thi thoảng lại nhìn nhau cười.
Mái tóc của An dài và mượt, dài hơn tóc của em nhiều và tết bím ở hai bên nhìn như cô công chúa xinh đẹp. An rất nhẹ nhàng với những người xung quanh, từ đi lại, ăn nói và hành động. Tuy vậy, cô bạn lại rất nhí nhảnh và hay làm trò cho cu Bi chơi. Cu bi cũng rất quý An và cứ đòi theo An ra ngoài chơi.
Hôm đó An dẫn em sang nhà bạn ấy chơi. Em rất thích thú khi được ngắm nhìn căn phòng nhỏ xinh đẹp, gọn gàng của An. Tuy đều là con gái nhưng An lại ngăn nắp hơn em rất nhiều, em thật ngưỡng mộ bạn ấy. Chúng em cùng ra vườn ngắm nhìn từng luống rau cải đang trổ bắp và cuộn chặt mình, phơi mình dưới ánh nắng của mùa xuân.
An kể về chuyện học tập của bạn và cố gắng đạt danh hiệu học sinh giỏi Toán vào cuối năm. Em nhìn vào những tấm bằng khen trên tường đã cảm nhận được rằng An là cô học trò chăm chỉ và học hành giỏi giang. Em rất khâm phục bạn ấy.
An dẫn em ra ngoài cánh đồng lúa bao la, bây giờ lúa đang nhú lên từng cây non và xanh mướt còn vương lại một chút hơi sương mỏng manh. Em thích ngắm nhìn khung cảnh này, bên cạnh một người bạn vừa mới quen.
An hứa có dịp sẽ ghé thăm nhà em chơi nếu bác cả về quê. Em cứ hi vọng và hi vọng có ngày đó, được gặp lại An. Thi thoảng chúng em vẫn gửi thư cho nhau kể về những dự định và thành tích học tập cho nhau nghe.
^^
Học vui !
Quê tôi ở nông thôn nhưng tôi lớn lên ở thành phố. Từ bé đến giờ, tôi mới chỉ được về quê có một lần. Nhưng lần ấy đã xa xôi lắm rồi, tôi chẳng còn nhớ điều gì nữa. Chả là lúc ấy tôi còn quá bé mà. Tuần vừa qua, tôi thật bất ngờ khi được bố mẹ cho về quê chơi ngày chủ nhật. Chuyến đi đã để lại trong tôi bao kỷ niệm khó quên. Suốt đêm hôm trước, tôi gần như không ngủ. Tôi cứ nằm mà tưởng tượng về quê nội. Tôi chỉ nhớ mang máng đó là một vùng quê nghèo ở miền trung du. Sáng sớm tàu đã chạy, tôi nghủ lăn trong lòng mẹ vì mệt quá. Lúc tỉnh dậy bước chân đầu tiên từ tàu bước xuống là bước chân tôi đi vào nhà nội. Ngôi nhà nằm ngay cạnh đường tàu, ba gian cũ kỹ, được xây bằng thứ gạch mà lâu ngày đã bị đám rêu làm cho ngả màu xanh. Trước mặt ngôi nhà là cánh đồng lúa mới gặt xong, những gốc lúa trơ ra phơi mình dưới những cơn gió heo may. Ăn cơm trưa xong, bố mẹ bắt tôi đi ngủ như ở trên thành phố. Đến chiều, tôi mới được mẹ cho đi chơi cùng các anh chị ở ngoài đồng. Một khung cảnh rộng mênh mông bát ngát nhìn mỏi mắt ở phía xa cũng chỉ thấy núi và mây trắng chứ không như thành phố chỉ thấy toàn nhà tầng và cao ốc. Đang cắm đầu đuổi theo con cào cào có cặp cánh màu xanh đỏ, tôi bỗng lao sầm vào một cậu bé trông background image người nhỏ nhắn hơn tôi khiến cậu bật phăng chiếc chạt bò. Tôi vội vàng: - Xin lỗi cậu! Cậu có sao không? - Không! Em không sao! Còn anh? - Mình cũng không sao Bây giờ tôi mới có dịp quan sát kỹ người bạn: cậu người nhỏ nhắn nhưng nhìn khuôn mặt xem chừng không ít tuổi hơn tôi. Nước da cậu đen nhém nhưng đôi mắt sáng có vẻ rất thông minh. Tôi chủ động làm quen: - Mình tên là Hải, mới về đây thăm ông bà nội. Còn bạn tên gì? Bạn bao nhiêu tuổi? - Em tên là Minh, em 12 tuổi. - Vậy hả? Thế là chúng mình cùng tuổi với nhau. Sự niềm nở của Minh không ngờ đã khiến một cậu bé khó tính như tôi nhanh chóng hoà nhập với đồng quê. Minh đã chỉ cho tôi bao thú chơi ttong buổi chiều ngắn ngủi. Những thú chơi ấy đến trong mơ tôi cũng chẳng bao giờ có thể nghĩ ra. Phải chăng vì thế mà tôi đã trở thành khó tính. Và vì thế mà giờ đây tôi mới phải đeo cặp kính cận nặng nề với một mớ kiến thức không sao tiêu thụ nổi. Minh kể cho tôi biết, cậu cũng là học sinh giỏi toàn diện của trường nhưng so với tôi, Minh còn biết bao nhiêu thứ khác. Minh dạy tôi biết bắt dế đồng rồi cho một cái hộp đề chơi trò chọi dế, dạy cách thả diều, dạy cách nghe tiếng sáo để phân biệt diều nhỏ, Liên hệ quảng cáo background image diều to… Tóm lại ở Minh, tôi thấy như có một kho những trò chơi mà tuổi thơ những ai lớn lên ở thành phố không bao giờ biết được. Buổi chiều ngắn ngủi trôi đi nhanh chóng. Tôi chia tay người bạn mới quen để về thành phố. Trước khi đi Minh còn cho tôi một chiếc diều. Tôi cầm chiếc diều lấy làm thích thú mặc dù đem về thành phố nhà mình chẳng biết sẽ thả ở đâu. Về đến nhà, thỉnh thoảng tôi lại viết thư về quê hỏi thăm Minh. Tôi hay kể cho Minh nghe chuyện phố phường, còn Minh lại bù đắp cho tôi những trống rỗng của tuổi thơ. Minh là người bạn mà tôi quen gần đây nhất. Tôi thật không ngờ ở cái nơi xa xôi ấy, tôi lại có được một tình bạn sâu sắc và thân thương đến vậy!
Cảm ơn bạn nhiều !
Lời chúc của bạn ý nghĩa thật !!!!!!!!!
Tk cho mình nha ! Bạn mún mình kb và chat hông ?
Mk cảm ơn bn rất nhiều!!Mk cx chúc bn luôn xinh đẹp,hạnh phúc,học tập tốt và luôn gặp nhiều may mắn trong cuộc sống sắp tới nhé!!
Mừng tết đến và lộc đến nhà nhà, cánh mai vàng, cành đào hồng thắm tươi.
Chúc cụ già được sống lâu, sống thọ, cùng con cháu sang năm lại đón tết sang.
Và kính chúc người người sẽ gặp lành, tết sau được nhiều lộc hơn tết nay.
Tết đến đoàn tụ cùng ở bên bếp hồng và nồi bánh chưng xanh chờ xuân đang sang (ghé qua).
Cánh én nơi nơi, khắp phố người người đi hái lộc
Đẹp xinh đất trời màu áo trắng tung bay cùng muôn ngàn hoa.
Trong tiếng trống xuân, Long Phụng về đây sum vầy
Phát Lộc Tài ở khắp nơi phố phường, một năm mới an khang, bình an bên nhau.
mong olm đừng xóa ạ
thanks very much Và bn cx thế nhá!!!!!! Happy new year 2016
Thuở xưa, có một vị Vua muốn tìm người hiền tài ra giúp nước. Vua bèn nghĩ ra một kế sách, sai người đi thông báo khắp các làng xã trong nước phải nộp cho triều đình một con gà trống biết đẻ. Nếu không có, Vua sẽ trị tội cả làng. Được tin ấy, mọi người đều lo sợ. Nhưng có một cậu bé bình thản thưa với cha: “Cha đưa con lên kinh đô gặp Đức Vua, con sẽ lo được việc này”.
Dân làng liền góp tiền bạc để hai cha con họ lên kinh đô. Đến trước cổng thành, cậu bé liền kêu khóc ầm ĩ. Thấy lạ, Vua cho gọi vào, quát mắng cậu bé. Cậu ôm mặt khóc nức nở rồi thưa với vua:
- Tâu Bệ hạ! Bố con vừa mới sinh em bé, bắt con phải đi xin sữa cho em. Con đi khắp nơi mà cũng không xin được, bị bố con đuổi ra khỏi nhà.
Nghe đứa bé nói vậy, nhà Vua liền quát:
- Thằng bé này láo thật, dám đùa với Trẫm ư! Bố ngươi là đàn ông, làm sao mà đẻ được hả?
Nghe Đức Vua nói vậy, cậu bé vội thưa:
- Muôn tâu Bệ hạ! Vậy thì cơ sao Bệ hạ lại ban lệnh cho làng con phải nộp một gà trống biết đẻ trứng ạ?
Nghe cậu bé nói vậy, Đức Vua bật cười và thầm khen cậu bé là một đứa trẻ thông minh. Nhưng Vua vẫn muốn thử tài cậu bé lần nữa.
Hôm sau Vua sai người đem đến cho cậu bé một con chim sẻ và bảo cậu phải làm ba mâm cỗ. Cậu bé đưa cho sứ giả một cái kim khâu và nói:
- Ông về tâu lại với Đức Vua, hãy cho người rèn chiếc kim khâu này thành một con dao thật bén để xẻ thịt chim.
Nghe sứ giả báo lại vậy, nhà Vua biết là đã tìm được người hiền tại, bèn giữ cậu bé lại và gửi vào trường để đào tạo thành người tài giúp nước sau này.
Có ông vua nọ, vì muốn tìm người hiền tài nên đã cho một viên quan đi dò la khắp cả nước. Viên quan ấy đến đâu cũng ra những câu đố oái oăm, hóc búa để thử tài.
Một hôm, viên quan thấy hai cha con đang làm ruộng bèn hỏi một câu rất khó về số đường cày con trâu cày được trong một ngày. Ông bố không trả lời được, cậu con trai nhanh trí hỏi vặn lại khiến viên quan thua cuộc. Biết đã gặp được người tài, viên quan nọ về bẩm báo với vua. Vua tiếp tục thử tài, bắt dân làng đó phải làm sao cho trâu đực đẻ ra trâu con. Bằng cách để cho nhà vua tự nói ra sự vô lí trong yêu cầu của mình, cậu bé đã cứu dân làng thoát tội. Cậu tiếp tục chứng tỏ tài năng bằng cách giải các câu đố tiếp theo và được nhà vua ban thưởng rất hậu.
Vua nước láng giềng muốn kéo quân sang xâm lược nhưng trước hết muốn thử xem nước ta có người tài hay không bèn cho sứ giả mang sang một chiếc vỏ ốc vặn thật dài và đố xâu sợi chỉ qua. Tất cả triều đình không ai giải được lại tìm đến cậu bé. Với trí thông minh khác người, lại sống gần gũi với thực tế, cậu bé vừa chơi vừa giải đố, kết quả là tránh được cho đất nước một cuộc chiến tranh. Nhà vua thấy thế bèn xây dinh thự ngay cạnh hoàng cung để cậu ở cho tiện việc hỏi han đồng thời phong cho cậu làm Trạng nguyên.