Ai cop cho mk tiểu thuyết thiếu gia ác ma đừng hôn tôi đi
1k nha
ahihi
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn, ung dung ăn bữa sáng.
“Sơ Hạ, tối hôm qua có ngủ quen không?” Chủ nhà họ Hàn Hàn Lục Hải ngẩng đầu lên hỏi thăm An Sơ Hạ, cửa cách âm rất tốt, cho nên chuyện tối hôm qua, bọn họ không biết gì cả.
Cô gật đầu, trong mắt xuất hiện một tia thiếu tự nhiên. Trong lòng đang cảm thấy đau vì chuyện mất nụ hôn đầu mà mình giữ gìn suốt mười bảy năm qua, thì thấy Hàn Thất Lục mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan xuất hiện.
Không thể không nói, lúc anh yên lặng, khá giống một vị hoàng tử.
Cúi đầu xuống, cô không nhìn anh nữa, nghiêm túc ăn bữa sáng của mình. Trên người cô cũng mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan, phần trên được thiết kế khá tốt, trong phạm vi cô có thể tiếp nhận được. Nhưng mà phần dưới... Mẹ nó*, chiếc váy ngắn đến đáng thương, đoán chừng hơi khom người một chút sẽ được hấp thụ ánh sáng? Cho nên lúc cô nhìn thấy bóng người mặc bộ quần áo kia, cứ cảm thấy không thể thích ứng nổi.
*Mẹ nó: là một câu chửi tục.
Suy cho cùng giáo viên học viện Tư Đế Lan đều thuộc dạng giỏi nhất. Đối với cô mà nói, có thể học trường như thế, có thể coi là nhờ tổ tiên tích đức.
“Mẹ*, sao cô cũng mặc đồng phục trường chúng tôi?”Mặt Hàn Thất Lục rất không vui, còn tưởng hôm sau, cuối cùng cũng có thể không cần gặp cô gái đáng ghét này, nhưng bây giờ... vận khí đúng là không được tốt.
*Mẹ: đây cũng là một lời nói tục.
Trước khi Khương Viên Viên nói chuyện An Sơ Hạ đã mở miệng trước: “Anh, sau này em chính là học muội* của anh. Mong anh chỉ bảo nhiều hơn.”
*Học muội: Đàn em khóa dưới giới tính nữ.
Nói xong, còn bày ra nụ cười thân thiện. Giả bộ ngoan ngoãn, là khoản cô giỏi nhất.“Cái đó... Sơ Hạ, tối hôm qua dì và chú Hạ của con đã quyết định một chuyện.” Khương Viên Viên thử mở miệng thăm dò: “Thất Lục, con cũng lắng nghe đi!”
Hàn Thất Lục không thể làm gì khác là ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, không dám nói chen vào nữa. Bởi vì có Hàn Lục Hải ở đây, trên thế giới này anh sợ nhất là cha mình.
“Là thế này, Sơ Hạ.” Hàn Lục Hải nhận khăn lau miệng từ người giúp việc, chậm chạp nhưng tuyệt đối uy phong nghiêm túc nói chuyện: “Chú và dì con quyết định để con lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục đến học ở Học viện Tư Đế Lan.”
“Cái gì?”
“Cái gì?” Hai giọng nói đồng thời vang lên từ An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục. Ddều là giọng điệu vô cùng khiếp sợ, nhưng mà trong giọng nói của Hàn Thất Lục còn kèm theo sự tức giận.
Anh cũng biết, lòng dạ cô gái này rất sâu!
“Tiểu Sơ Hạ con đừng gấp. Dì và chú cũng là vì con. Con nghĩ xem, nếu như đột nhiên Thất Lục có em gái, thì người bên ngoài sẽ bình luận con thế nào? Cho nên, chúng ta liền đổi thân phận con thành con nuôi An Dịch Sơn, lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục để đi học.” Lúc nói câu này, Khương Viên Viên rất tủi thân, vẻ mặt kia làm cho An Sơ Hạ không đành lòng nói lời cự tuyệt.
Giả bộ đáng thương là bản lãnh cô mới học từ khi mẹ qua đời. Lúc đó cô vốn không nghĩ sẽ ở nhờ nhà họ Hàn, nhưng mà người phụ nữ trước mặt cô lại khóc lớn, nói: “Tiểu Sơ Hạ nhất định là con chê nhà dì quá rách nát.”
Một bồn hoa của nhà họ Hàn có lẽ cũng lớn hớn so với phòng cô, sao cô lại thấy rách nát được? Chẳng qua cô chỉ không thích cái cảm giác ăn nhờ ở đậu. Nhưng mà cuối cùng vẫn quấy rầy...
“Dì, không còn cách nào khác sao?” Cô đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc hỏi Khương Viên Viên. Trong lòng suy nghĩ, nếu quả thật không có cách khác thì nên làm thế nào.
Quả thật cô không muốn để vuột mất cơ hội được học ở Học viện Tư Đế Lan.
“Cô đừng giả bộ, An Sơ Hạ, đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì!” Chịu không nổi vẻ mặt nhìn như ngây thơ của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đâp mạnh xuống bàn đứng lên nói: “Tôi không thể làm vị hôn phu của cô!”
Thui đi ko k được đâu bị online math trình duyệt đấy !
Lúc nãy mk bị trình duyệt rùi ko dám nữa đâu !
Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn, ung dung ăn bữa sáng.
“Sơ Hạ, tối hôm qua có ngủ quen không?” Chủ nhà họ Hàn Hàn Lục Hải ngẩng đầu lên hỏi thăm An Sơ Hạ, cửa cách âm rất tốt, cho nên chuyện tối hôm qua, bọn họ không biết gì cả.
Cô gật đầu, trong mắt xuất hiện một tia thiếu tự nhiên. Trong lòng đang cảm thấy đau vì chuyện mất nụ hôn đầu mà mình giữ gìn suốt mười bảy năm qua, thì thấy Hàn Thất Lục mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan xuất hiện.
Không thể không nói, lúc anh yên lặng, khá giống một vị hoàng tử.
Cúi đầu xuống, cô không nhìn anh nữa, nghiêm túc ăn bữa sáng của mình. Trên người cô cũng mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan, phần trên được thiết kế khá tốt, trong phạm vi cô có thể tiếp nhận được. Nhưng mà phần dưới... Mẹ nó*, chiếc váy ngắn đến đáng thương, đoán chừng hơi khom người một chút sẽ được hấp thụ ánh sáng? Cho nên lúc cô nhìn thấy bóng người mặc bộ quần áo kia, cứ cảm thấy không thể thích ứng nổi.
*Mẹ nó: là một câu chửi tục.
Suy cho cùng giáo viên học viện Tư Đế Lan đều thuộc dạng giỏi nhất. Đối với cô mà nói, có thể học trường như thế, có thể coi là nhờ tổ tiên tích đức.
“Mẹ*, sao cô cũng mặc đồng phục trường chúng tôi?”Mặt Hàn Thất Lục rất không vui, còn tưởng hôm sau, cuối cùng cũng có thể không cần gặp cô gái đáng ghét này, nhưng bây giờ... vận khí đúng là không được tốt.
*Mẹ: đây cũng là một lời nói tục.
Trước khi Khương Viên Viên nói chuyện An Sơ Hạ đã mở miệng trước: “Anh, sau này em chính là học muội* của anh. Mong anh chỉ bảo nhiều hơn.”
*Học muội: Đàn em khóa dưới giới tính nữ.
Nói xong, còn bày ra nụ cười thân thiện. Giả bộ ngoan ngoãn, là khoản cô giỏi nhất.“Cái đó... Sơ Hạ, tối hôm qua dì và chú Hạ của con đã quyết định một chuyện.” Khương Viên Viên thử mở miệng thăm dò: “Thất Lục, con cũng lắng nghe đi!”
Hàn Thất Lục không thể làm gì khác là ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, không dám nói chen vào nữa. Bởi vì có Hàn Lục Hải ở đây, trên thế giới này anh sợ nhất là cha mình.
“Là thế này, Sơ Hạ.” Hàn Lục Hải nhận khăn lau miệng từ người giúp việc, chậm chạp nhưng tuyệt đối uy phong nghiêm túc nói chuyện: “Chú và dì con quyết định để con lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục đến học ở Học viện Tư Đế Lan.”
“Cái gì?”
“Cái gì?” Hai giọng nói đồng thời vang lên từ An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục. Ddều là giọng điệu vô cùng khiếp sợ, nhưng mà trong giọng nói của Hàn Thất Lục còn kèm theo sự tức giận.
Anh cũng biết, lòng dạ cô gái này rất sâu!
“Tiểu Sơ Hạ con đừng gấp. Dì và chú cũng là vì con. Con nghĩ xem, nếu như đột nhiên Thất Lục có em gái, thì người bên ngoài sẽ bình luận con thế nào? Cho nên, chúng ta liền đổi thân phận con thành con nuôi An Dịch Sơn, lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục để đi học.” Lúc nói câu này, Khương Viên Viên rất tủi thân, vẻ mặt kia làm cho An Sơ Hạ không đành lòng nói lời cự tuyệt.
Giả bộ đáng thương là bản lãnh cô mới học từ khi mẹ qua đời. Lúc đó cô vốn không nghĩ sẽ ở nhờ nhà họ Hàn, nhưng mà người phụ nữ trước mặt cô lại khóc lớn, nói: “Tiểu Sơ Hạ nhất định là con chê nhà dì quá rách nát.”
Một bồn hoa của nhà họ Hàn có lẽ cũng lớn hớn so với phòng cô, sao cô lại thấy rách nát được? Chẳng qua cô chỉ không thích cái cảm giác ăn nhờ ở đậu. Nhưng mà cuối cùng vẫn quấy rầy...
“Dì, không còn cách nào khác sao?” Cô đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc hỏi Khương Viên Viên. Trong lòng suy nghĩ, nếu quả thật không có cách khác thì nên làm thế nào.
Quả thật cô không muốn để vuột mất cơ hội được học ở Học viện Tư Đế Lan.
“Cô đừng giả bộ, An Sơ Hạ, đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì!” Chịu không nổi vẻ mặt nhìn như ngây thơ của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đâp mạnh xuống bàn đứng lên nói: “Tôi không thể làm vị hôn phu của cô!”
Anh vẫn nhớ phút ấy khi anh rời xa
Người chẳng nói một lời… chỉ đứng yên vậy thôi
Em đã cất giấu hết bao nhiêu buồn đau…
Còn kí ức ngọt ngào anh mang theo dù ở đâu…
Làm gì để…trở về…???
Chorus:
Người đừng lặng im đến thế
Vì lặng im sẽ giết chết con tim!
Dù yêu thương chẳng còn…anh vẫn xin em nói một lời…
Ngoài kia bao la thế giới
Nhưng trong anh thế giới chỉ là em thôi
Mình xa nhau thật rồi…nhưng anh vẫn chờ đợi….
Đã có lúc cố gắng để hiểu được em
Rồi cứ thế mỏi mệt.. chỉ biết bên cạnh em
Đây có lẽ chẳng phải yêu thương trọn vẹn
Người tìm nơi bắt đầu..Người bỏ đi ở phía sau
Với tất cả nỗi sầu..!
Bridge:
Anh chẳng biết được là…
Khi tất cả đã qua em đã nghĩ điều gì?
Ngày anh cất bước đi…
Thà một lời rồi cùng buồn đau..còn hơn riêng em cố giấu….
Anh chẳng biết được là..
Xa nhau hay bước tiếp?
Êm đềm hay muộn phiền?
Cho nhau hai lối riêng?
Một lần để mai sau chẳng phải hối tiếc
Lời bài hát (Lyrics) Xin đừng lặng im
Anh vẫn nhớ phút ấy khi anh rời xa
Người chẳng nói một lời… chỉ đứng yên vậy thôi
Em đã cất giấu hết bao nhiêu buồn đau…
Còn kí ức ngọt ngào anh mang theo dù ở đâu…
Làm gì để…trở về…???
Chorus:
Người đừng lặng im đến thế
Vì lặng im sẽ giết chết con tim!
Dù yêu thương chẳng còn…anh vẫn xin em nói một lời…
Ngoài kia bao la thế giới
Nhưng trong anh thế giới chỉ là em thôi
Mình xa nhau thật rồi…nhưng anh vẫn chờ đợi….
Đã có lúc cố gắng để hiểu được em
Rồi cứ thế mỏi mệt.. chỉ biết bên cạnh em
Đây có lẽ chẳng phải yêu thương trọn vẹn
Người tìm nơi bắt đầu..Người bỏ đi ở phía sau
Với tất cả nỗi sầu..!
Bridge:
Anh chẳng biết được là…
Khi tất cả đã qua em đã nghĩ điều gì?
Ngày anh cất bước đi…
Thà một lời rồi cùng buồn đau..còn hơn riêng em cố giấu….
Anh chẳng biết được là..
Xa nhau hay bước tiếp?
Êm đềm hay muộn phiền?
Cho nhau hai lối riêng?
Một lần để mai sau chẳng phải hối tiếc
Nguyễn Hà
k mình nha
Thank you bn trước
Xin chào các bạn, tôi tên là Nguyễn Phương Linh học sinh lớp 8A1 trường THCS Quốc Tế thành phố Hồ Chí Minh. Sở thích của tôi là nghe nhac, đọc sách, đi chơi cùng bạn bè và gia đình. Tôi thích những nơi ốn ào náo nhiệt, nơi đó giúp tôi cảm thấy giải tỏa được mỗi khi căng thẳng việc học. Tôi không thích những người nói mà không giữ lời, sống không đúng với bản thân mình. Tính cách của tôi khá lạ nên mọi người ít khi gần tôi, bề ngoài lạnh lùng không hay nói chuyện nhưng nếu các bạn đã nói chuyện và gần với tôi thì cách cư sử của tôi với các ban rất thỏa mái. Tôi là người vui vẻ hay cười dù có thất bại tôi cũng không muốn khóc vì tôi tin rằng bản thân tôi sẽ chinh phục được các thử thách và đến đích một cách vinh quanh. Tôi yêu gia đình của mình, nó là nơi cho tôi hạnh phúc và nuôi dưỡng tôi trưởng thành. Tôi yêu mọi thứ xung quanh tôi. Và tôi yêu chính bản thân mình cính vì thế mà tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Cảm ơn các bạn và thầy cô đã nghe phần giới thiệu về bản thân em.
Chúc bạn học tốt!
Xin chào các bạn hôm nay tôi xin giới thiệu về gia đình của mình.Gia đình tôi gồm có 5 người bố tôi mẹ tôi, tôi chị tôi và em tôi.
Bố tôi là một kĩ sư xây dựng, mẹ tôi là nội trợ trong gia đình, chị tôi đang làm việc tại báo điện tử dân trí, tôi là học sinh lớp 6 C trường THCS Kim Liên, em gái tôi là học sinh lớp 3 trường tiểu học Kim Liên.
Rất cảm ơn các bạn đã lắng nghe cuộc giới thiệu của tôi, chúc các bạn có một ngày thật vui vẻ và bây giờ tớ xin nhường lời cho bạn khác.Chúc bạn học tốt ,vì lòng nhân ái mình mới giúp
1. Anh vẫn nhớ phút ấy khi anh rời xa
Người chẳng nói một lời chỉ đứng yên vậy thôi
Em đã cất giấu hết bao nhiêu buồn đau
Còn kí ức ngọt ngào anh mang theo dù ở đâu
Làm gì để trở về?
[ĐK:]
Người đừng lặng im đến thế
Vì lặng im sẽ giết chết con tim
Dù yêu thương chẳng còn
Anh vẫn xin em nói một lời.
Ngoài kia bao la thế giới
Nhưng trong anh thế giới chỉ là em thôi
Mình xa nhau thật rồi
Nhưng anh vẫn chờ đợi.
2. Đã có lúc cố gắng để hiểu được em
Rồi cứ thế mỏi mệt chỉ biết bên cạnh em
Đây có lẽ chẳng phải yêu thương trọn vẹn
Người tìm nơi bắt đầu, người bỏ đi ở phía sau
Với tất cả nỗi sầu.
[Coda:]
Anh chẳng biết được là khi tất cả đã qua
Em đã nghĩ điều gì, ngày anh cất bước đi
Thà một lời rồi cùng buồn đau
Còn hơn riêng em cố giấu.
Anh chẳng biết được là xa nhau hay bước tiếp
Êm đềm hay muộn phiền cho nhau hai lối riêng
Một lần để mai sau chẳng hề hối tiếc.
1. Anh vẫn nhớ phút ấy khi anh rời xa
Người chẳng nói một lời chỉ đứng yên vậy thôi
Em đã cất giấu hết bao nhiêu buồn đau
Còn kí ức ngọt ngào anh mang theo dù ở đâu
Làm gì để trở về?
[ĐK:]
Người đừng lặng im đến thế
Vì lặng im sẽ giết chết con tim
Dù yêu thương chẳng còn
Anh vẫn xin em nói một lời.
Ngoài kia bao la thế giới
Nhưng trong anh thế giới chỉ là em thôi
Mình xa nhau thật rồi
Nhưng anh vẫn chờ đợi.
2. Đã có lúc cố gắng để hiểu được em
Rồi cứ thế mỏi mệt chỉ biết bên cạnh em
Đây có lẽ chẳng phải yêu thương trọn vẹn
Người tìm nơi bắt đầu, người bỏ đi ở phía sau
Với tất cả nỗi sầu.
[Coda:]
Anh chẳng biết được là khi tất cả đã qua
Em đã nghĩ điều gì, ngày anh cất bước đi
Thà một lời rồi cùng buồn đau
Còn hơn riêng em cố giấu.
Anh chẳng biết được là xa nhau hay bước tiếp
Êm đềm hay muộn phiền cho nhau hai lối riêng
Một lần để mai sau chẳng hề hối tiếc.
Với nhiều người mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, mùa của sự đâm chồi sinh sôi nảy nở với ngàn hoa sắc thắm. Ở Việt Nam cứ mỗi dịp xuân về là hoa mai, hoa đào cùng nhiều loại hoa khác làm cho không khí mùa xuân càng thêm vui tươi và tưng bừng, con người cảm thấy háo hức hơn.
Mở bài cho bài văn " tả mùa xuân " :
Mỗi năm có bốn mùa, mỗi mùa có một vẻ đẹp riêng. Mùa hè với những chùm hoa phượng đỏ nở đỏ rực một góc trời, với những chú ve râm ran trong vòm lá. Mùa thu với những cơn gió heo may thơm mùi hương cốm mới. Những bông hoa cúc vàng tươi. Mùa đông lạnh giá khiến ai cũng phải xuýt xoa. Nhưng em thích nhất là màu xuân . Mùa của sự sống, mùa của những ước mơ. Mùa đẹp nhất trong năm lại đến với xóm làng em.
An Sơ Hạ nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh ấm áp và hiền từ của mẹ mình.
Cô không thể tin được người mẹ ấm áp hiền từ như thế lại có thể rời bỏ cô mãi mãi.1
"Này! Bây giờ cô đang rất đắc ý có phải không?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, hơi thở từ người đó làm người khác cảm thấy tê dại. Liền đó một bàn tay nặng nề đè lên vai cô.
An Sơ Hạ ở trong lòng thở dài, tên thiếu gia họ Hàn này, tính khí thật cũng quá trẻ con đi.
Tình cảnh của vài tiếng trước lại hiện lên trong đầu cô...
"Thất Lục, tiểu Sơ Hạ về sau chính là em gái của con, con phải chăm sóc cô ấy thật tốt nghe chưa." Mẹ của Hàn Thất Lục - Khương Viên Viên - một tay ôm An Sơ Hạ, tay kia kéo lại Hàn Thất Lục đang chuẩn bị đi về phòng.1
Nghe xong mấy lời của mẹ, Hàn Thất Lục cứng người, chậm rãi quay lại đánh giá cái người "ân nhân cứu mạng" này. Cô gái này dáng dấp cũng đẹp, không tính là quá sắc sảo, nhưng khi nhìn vào lại làm người ta có cảm giác an tâm. Đặc biệt là đôi mắt thanh tịnh đó, giống như một hồ nước sạch sẽ không chứa chút tạp chất.
Nhưng cậu chắc chắn sẽ không bị vẻ ngoài thuần khiết đó mê hoặc. Phải biết rằng, mẹ của cô ta cũng tốn biết bao công sức, hy sinh mạng của mình để cứu ba của cậu. Nghe nói bà ta bị ung thư giai đoạn cuối, cũng là người sắp chết đến nơi rồi, có lẽ là muốn tính kế để con gái của mình có thể bước vào cửa nhà họ Hàn.
Đúng là một người phụ nữ độc ác!
Mà cậu ghét nhất, chính là loại người có lòng dạ độc ác như vậy.
An Sơ Hạ cũng đồng thời đánh giá Hàn Thất Lục trước mặt, Vừa nhìn đã biết là một thiếu niên không tốt đẹp gì, một tay kiêu ngạo đút vào túi quần, tay kia thì cầm một cái áo khoác màu đen vắt qua vai. Đã sớm nghe danh thiếu gia nhà họ Hàn bình thường rất kiêu căng hống hách, thật đúng là vừa gặp đã khiến người ta thấy ghét.
Nhưng ngẫm lại, bây giờ cô đang sống ở Hàn gia, không thể nào đối địch với đứa con duy nhất của bọn họ, đành phải nở một nụ cười, thiện ý nói: "Xin chào, tôi tên là An Sơ Hạ, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn!". "Quả nhiên..." Hàn Thất Lục ánh mắt lạnh đi, bàn tay đang đặt trên vai cô chợt dùng thêm sức, làm cô nhíu mày: "Tiện nhân! Cô cút khỏi nhà của tôi ngay!"
Công tử nhà giàu nào cũng đều không lễ phép, vô giáo dục như anh ta sao?
An Sơ Hạ rốt cuộc nhịn không được, giơ tay tát Hàn Thất Lục một bạt tai. Cô như này xem như là vì dân trừ hại nhỉ? Nói đi cũng phải nói lại, đời này cô chưa tát qua ai bao giờ đâu.
"Hàn Thất Lục, tôi nể chú Hàn cùng dì Hàn nên mới nhịn anh hết lần này tới lần khác. Nhưng anh dựa vào đâu lại mắng tôi là tiện nhân? Anh cho rằng cả thế giới này chỉ có mình anh là hơn người à?"
An Sơ Hạ nói thế làm Hàn Thất Lục không biết trả lời thế nào. Ngược lại, bị cô dọa tới mức lùi xuống vài bước, tay cũng buông ra.
"Anh nghe cho kỹ đây." An Sơ Hạ tiếp tục nói: "Tài sản nhà họ Hàn hay gì gì đó, tôi đều không có hứng thú. Tôi chỉ muốn thi đậu vào một trường đại học, hoàn thành tâm nguyện của mẹ tôi. Cho nên anh không cần dùng ánh mắt đầy thành kiến đó để nhìn tôi."
"Ha..." Hàn Thất Lục rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cười lạnh nói: "Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin lời cô sao?"
An Sơ Hạ cũng cười lạnh: "Lời cần nói cũng đã nói cả rồi. Tin hay không thì tùy anh. Khuya rồi, không tiễn."
Nhìn thấy An Sơ Hạ hoàn toàn là khinh thường mình, trong lòng Hàn Thất Lục lại dấy lên một ngọn lửa, anh tiến lại gần giữ vai cô, hét lớn: "Cô không phải là muốn chúng tôi báo đáp ư? Vậy không bằng... tôi lấy thân báo đáp đi!"
Không đợi An Sơ Hạ kịp phản ứng, anh đã cúi người, mang theo chút ý định trả thù mà hôn cô.
Cô trợn mắt, hoàn toàn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Nụ hôn mà cô gìn giữ suốt 17 năm trời, nụ hôn đầu tiên của cô, cứ như vậy... mà dâng hiến cho một kẻ như anh ta?
Đến khi An Sơ Hạ phản ứng lại, Hàn Thất Lục đã hôn xuống cần cổ mịn màng của cô, lưu lại một dấu hôn nhàn nhạt. Anh lúc đầu là muốn trả thù cô, khiến cô phải trả giá vì dám khinh thường mình, nhưng cư nhiên lại không thể khống chế được bản thân, càng hôn càng cuồng nhiệt...
An Sơ Hạ dùng hết sực đẩy Hàn Thất Lục ra, nhìn anh lạnh lùng: "Hàn thiếu gia, xin anh hãy tự trọng!"
"Tự trọng?" Ánh mắt anh đầy trào phúng: "Bổn thiếu gia lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu đó nói tôi như vậy."
"Cho nên anh rất tự hào?" Ánh mắt cô sắc lại, dừng một chút, phun ra một chữ: "Cút!"
"Cút? Không phải cô muốn như thế này sao? Tiếp cận tôi, sau đó làm tôi yêu cô..." Anh từng bước từng bước tiến lại gần.
An Sơ Hạ không tự giác mà run rẩy khóe miệng. Anh ta... có phải là quá đề cao bản thân rồi không? Nghĩ rằng đề cao bản thân thì không vi phạm pháp luật nên cứ vô pháp vô thiên như vậy sao?
"Sao hả? Bị tôi nhìn thấu ý đồ rồi chứ gì?" Hàn Thất Lục vươn tay, muốn giữ vai An Sơ Hạ nhưng lần này cô nhanh hơn, lập tức kéo Hàn Thất Lục, dùng sức vật anh ta xuống sàn.
"Aaaaa..." Hàn Thất Lục nào đó nằm sóng xoài dưới đất với tư thế quái dị. "An Sơ Hạ! Cô chết chắc rồi!"
Cô không sợ, nhướn mày, bắt chước bộ dáng khí thế của Hàn Thất Lục khi nãy, lớn tiếng nói: "Bổn tiểu thư không sợ nhé! Cho nên là... Cút!"+
Hàn Thất Lục dùng phương thức vừa bò vừa đi chạy ra khỏi phòng cô, vẫn không quên để lại một câu nói không thể tầm thường hơn: "Cô nhớ kỹ cho tôi!"
Vâng, An Sơ Hạ cô nhất định sẽ nhớ kỹ.
Bất đắc dĩ thở dài, cô đi tới khóa cửa lại. Những ngày về sau, sợ là sẽ không thể trôi qua một cách suôn sẻ rồi... Hơn nữa, lần sau phải nhớ kỹ, trước khi đi ngủ phải đem cửa khóa trái lại! Sáng hôm sau, An Sơ Hạ chậm rãi ngồi vào bàn ăn, điềm tĩnh thưởng thức bữa sáng.
"Sơ Hạ đêm qua ngủ có quen chỗ không con?" Hàn Lục Hải - cha của Hàn Thất Lục - ân cần hỏi thăm An Sơ Hạ. Vì cửa trong nhà này cách âm cực tốt, cho nên chuyện phát sinh vào đêm qua, bọn họ không hề hay biết.
Cô khẽ gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia mất tự nhiên. Trong lòng còn đang đau đớn không thôi vì đã mất nụ hôn đầu sau 17 năm gìn giữ thì cùng lúc đó, Hàn Thất Lục trong bộ đồng phục màu trắng của học viện hoàng gia Tư Đế Lan xuất hiện.
Không thể phủ nhận, lúc anh ta im lặng trông thật có khí chất của một hoàng tử.
Cô không thèm nhìn anh ta, chăm chăm chú chú ăn bữa sáng của mình. Trên người cô cũng là bộ đồng phục trắng của học viện Tư Đế Lan, phần trên thiết kế cũng được coi là đẹp, trong phạm vi có thể chấp nhận được. Nhưng là phía dưới... Mẹ nó, váy ngắn một cách đáng thương. Phỏng chừng chỉ cần cúi người một xíu cũng có thể lộ hàng mất. Cho nên lúc mặc xong bộ quần áo, cô đứng ngây người hơn 10 phút chỉ để thích ứng được với nó.
Dù sao các giáo viên ở học viện Tư Đế Lan đều rất giỏi. Đối với cô mà nói, có thể học trong một ngôi trường cao cấp như vậy chính là phúc mấy đời rồi.
"Mẹ, tại sao cô ta cũng mặc đồng phục của trường con?" Hàn Thất Lục vẻ mặt hờn giận, còn tưởng rằng thứ hai rồi, rốt cuộc có thể không cần nhìn thấy bản mặt của xú nha đầu chết tiệt này rồi, bây giờ xem ra... không được may mắn như vậy.
An Sơ Hạ chưa đợi Khương Viên Viên mở miệng đã nói: "Anh trai, về sau em chính là học muội của anh. Mong anh giúp đỡ."
Nói xong, cô còn trưng ra một vẻ mặt đầy thiện ý. Giả vờ ngoan ngoãn sao, cô rất giỏi ở khoản này đấy!
"Ừm, chuyện này... Tiểu Sơ Hạ, dì với chú Hàn bàn bạc cả đêm qua, và đã quyết định một chuyện." Khương Viên Viên dò xét nói: "Thất Lục, con cũng chú ý nghe rõ cho mẹ!"
Hàn Thất Lục đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, không dám ho he gì nữa. Ở đây có ba của anh, mà cả thế giới này, anh chỉ sợ nhất là ba.
"Là như thế này, Sơ Hạ." Hàn Lục Hải lấy khăn lau miệng từ tay người làm, lau nhẹ khóe miệng, thong thả nhưng cũng có phần uy nghiêm, nói: "Chú và dì quyết định cho con lấy thân phận vợ chưa cưới của Thất Lục để đến học viện Tư Đế Lan học."
"Sao cơ ạ?!"
"Sao cơ ạ?!" Âm thanh từ hai phía đồng thời vang lên. Thay vì đồng ý thì ngữ khí ngạc nhiên nhiều hơn, thanh âm của Hàn Thất Lục còn ẩn chứa một tia tức giận.
Anh chỉ biết, lòng dạ của cô gái này tuyệt đối không đơn giản!
"Tiểu Sơ Hạ, con không cần phải vội. Dì với chú cũng là muốn tốt cho con thôi. Con xem, nếu Thất Lục đột nhiên có em gái, người ngoài sẽ bàn tán con như thế nào? Cho nên là, chúng ta liền đem thân phận của con đổi thành con gái nuôi của An Dịch Sơn, trở thành vợ chưa cưới của Thất Lục để tới trường." Nói ra những lời này, vẻ mặt Khương Viên Viên đặc biệt ủy khuất, biểu tình đó làm An Sơ Hạ không đành lòng cự tuyệt bà.
Biểu tình đáng thương này của bà, An Sơ Hạ đã nhìn thấy khi mẹ cô qua đời. Lúc ấy cô căn bản là không nghĩ tới chuyện sẽ đến nhà họ Hàn ở nhờ, chính bà ấy cư nhiên ở trước mặt cô khóc lớn, nói cái gì mà "Tiểu Sơ Hạ con nhất định là ghét bỏ nhà dì nghèo khó".5
Hàn gia này, một cái bồn hoa cũng to hơn phòng của cô rất nhiều, như thế nào có thể bảo là nghèo khó được? Cô chỉ là không thích cái cảm giác phải ăn nhờ ở đậu ở nhà người khác. Nhưng cuối cùng vẫn là không thể tránh được...
"Dì à, không có biện pháp nào khác sao?" Cô buông đũa, thành thành thật thật hỏi Khương Viên Viên. Trong lòng rối bời, nếu thật sự không có biện pháp nào khác thì làm sao bây giờ...
Cô là không muốn mất đi cơ hội được đi học ở học viện Tư Đế Lan nha.
"Cô đừng đóng kịch nữa, An Sơ Hạ, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì!" Chịu không nổi vẻ mặt ngây thơ của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đập bàn đứng lên: "Cô không có cửa làm vợ chưa cưới của tôi đâu!"
"Buồn nôn!" Ai ngờ anh ta thế nhưng lại không nể mặt mà phun ra hai chữ này.
mới có 3 chương thui !
Đôi mắt đẹp như ngọc của An Sơ Hạ từ từ nhắm lại, trong đầu vẫn còn hiện lên nụ cười dịu dàng của mẹ.
Cô không dám tin, người mẹ xinh đẹp dịu dàng của mình cứ như thế mãi mãi rời bỏ cô.
“Này! Bây giờ cô rất đắc ý phải không?” Một giọng nói không mang theo một chút nhiệt độ nào vang lên bên tai, hơi thở ấm áp của anh làm cho thần kinh cô trở nên tê dại. Ngay sau đó một bàn tay nặng nề đặt lên vai cô.
An Sơ Hạ thầm thở dài trong lòng, vị Hàn đại thiếu gia này, hình như cũng quá trẻ con rồi.
Cảnh tượng vài tiếng trước lại thoáng qua trong đầu cô...
“Thất Lục, sau này Tiểu Sơ Hạ sẽ là em gái con, con phải chăm sóc em thật tốt đấy.” Mẹ Hàn Thất Lục, Khương Viên Viên một tay ôm vai An Sơ Hạ, một tay chuẩn bị mở cửa phòng Hàn Thất Lục.
Nghe lời này, thân thể Hàn Thất Lục cứng đờ, từ từ xoay người bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới ân nhân cứu mạng lão đầu nhà bọn họ. Dáng vẻ cô gái này mi thanh mục tú*, không coi là xinh đẹp nhất, nhưng mà mang lại cho người khác cảm giác bình yên. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia của cô, giống như một hồ nước sạch, không có một chút tạp chất nào.
*Mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp dẽ.
Nhưng mà anh mới không bị vẻ ngoài trong sáng của cô làm mê muội. Nên biết rằng, mẹ cô ta tốn rất nhiều tâm tư, dùng mạng mình cứu mạng anh. Nghe nói mẹ cô ta bị ung thư giai đoạn cuối, là người sắp chết, mưu kế tính toán như thế, chỉ mong con gái bảo bối được vào cửa nhà họ Hàn?
Đúng là người phụ nữ nham hiểm!
Mà anh ghét nhất, chính là người lòng dạ sâu như thế.
An Sơ Hạ cũng đánh giá Hàn Thất Lục trước mặt. Nhìn qua đã biết là dáng vẻ thiếu niên xấu, một tay kiêu ngạo đút trong túi quần, một tay khác cầm chiếc áo khoác đen vắt trên vai. Sớm đã nghe nói người nhà họ Hàn lớn nhỏ đều kiêu ngạo độc đoán, lần đầu tiên nhìn thấy anh đúng là có một loại cảm giác chán ghét khó hiểu.
Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ cô sống nhờ nhà họ Hàn, không thể đối nghịch với con trai duy nhất nhà bọn họ được, chỉ có thể mỉm cười, thân thiện nói: “Xin chào, em là An Sơ Hạ, sau này mong được chỉ giáo nhiều!”
Chán ghét!” Ai ngờ đối phương lại nói hai từ không biết xấu hổ như thế.
Không đợi An Sơ Hạ phản ứng lại, Khương Viên Viên đã bị chọc tức đến mức thở mạnh. Một tay chống eo, giống như một người phụ nữ chanh chua chỉ vào Hàn Thất Lục: “Nào có người đối xử với em gái không lễ phép như thế? Còn không mau nói xin lỗi cho mẹ!”
Lúc này, An Sơ Hạ vẫn không nói gì...
Bản thân cô muốn trực tiếp đi qua bóp cổ anh ta, nhưng mà dì đã nói như thế, cô mà hành động như vậy là cô không đúng.
“Không sao đâu dì. Có thể hôm nay tam trạng thiếu gia không tốt.” Trên mặt nở nụ cười hơi mất tự nhiên, thấy ánh mắt Hàn Thất Lục nhìn cô cũng không thân thiện hơn.
Nhưng mà cô không quan tâm.
“Thật sự rất xin lỗi Tiểu Sơ Hạ, nhưng con không cần gọi nó là thiếu gia, gọi tên hoặc gọi anh là được rồi“. Khương Viên Viên mỉm cười, vừa quay đầu đã đổi sang bộ mặt nghiêm khác nói: “Con lên tần trở về phòng suy nghĩ cho mẹ! Tối hôm nay, con cũng không cần ăn cơm!”
Thấy ánh mắt lúc đi của Hàn Thất Lục tràn đầy tức giận, An Sơ Hạ một loại dự cảm chẳng lành.
Chỉ là, cô không nghĩ ra, hơn mười giờ đêm, cậu ta chạy đến phòng cô làm gì?
“Tôi có tên, không phải gọi là này.” Cô xoay người lại, cả người mặc một chiếc váy trắng viền hoa giống như một cô công chúa xinh đẹp.
“Nhìn đi, không có mẹ tôi ở đây, dáng vẻ cô kiêu căng phách lối như thế? Hừ!” Hàn Thất Lực nắm chặt hai vai cô, ánh mắt giống như muốn phun lửa: “Nói! Rốt cuộc cô đến nhà tôi có mục đích gì?”
Mục đích? An So Hạ cười nhạt: “Mẹ tôi vì cha anh mà chết, mục đích của tôi chính là làm cho cả nhà cá người cảm thấy biến ơn tôi, báo đáp tôi! Hiểu chưa?”
Thật ra trong lòng cô không phải nghĩ như thế.
Quả nhiên...” Ánh mắt Hàn Thất Lục lạnh lẽo, lực nắm vai cô càng tăng, không để cho cô kịp nhíu mày lại đã nói: “Tiện nhân*, cô hãy mau cút ra khỏi nhà chúng tôi!”
*Tiện nhân: một câu chửi
Con cháu nhà giàu đều không có giáo dục như anh ta sao?
An Sơ Hạ cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên chuẩn bị cho Hàn Thất Lục một cái tát. Đây là cô vì dân trừ hại thôi? Suy cho cùng, trong cuộc đời cô còn chưa tát người thế này bao giờ.
“Hàn Thất Lục, tôi nể mặt chú Hàn và dì Hàn, mới nhẫn nhịn anh. Nhưng mà, anh dựa vào cái gì mà mắng tôi là tiện nhân? Anh cho rằng mình rất cao quý sao?”
Bị An Sơ Hạ hỏi như thế, nhất thời Hàn Thất Lục không biết nên trả lời như thế nào. Ngược lại còn bị cô dọa đến lui về sau một bước, tay buông lỏng.
“Anh nghe cho kỹ đây.” An Sơ Hạ tiếp tục nói: “Tôi đối với tài sản nhà các người gì đó, đều không có hứng thú. Tôi chỉ muốn thi một trường đại học, thỏa mãn giấc mơ vào đại học của mẹ tôi, cho nên anh không cần mang bộ mặt lạnh lùng đó nhìn tôi.”
“A...” Hàn Thất Lục lấy lại tinh thần, cười nhạt nói: “Cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô nói sao?”
An Sơ Hạ cũng cười nhạt theo: “Lời tôi nói, tóm lại là như thế. Còn anh có tin hay không, đó là chuyện của anh. Khuya rồi, không tiễn.”
Thấy bộ dạng coi thường của An Sơ Hạ, trong lòng Hàn Thất Lục dâng lên một ngọn lửa vô danh, lại đi về phía trước nắm lấy vai cô lần nữa hét lớn: “Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!”
Không đợi An Sơ Hạ phản ứng lại, anh đã cúi người xuống, mang theo ý muốn trả thù hôn lên môi An Sơ Hạ.
Cô mở to hai mắt, không dám tin tất cả những điều này. Nụ hôn đầu quý giá mà cô cất giữ suốt mười bảy năm, cứ như thế... dâng cho một người không giải thích được?
Chờ đến lúc An Sơ Hạ phản ứng lại, Hàn Thất Lục đã bắt đầu xuôi theo chiếc cổ nhẵn bóng của cô, lưu lại một vết hôn nhàn nhạt. Vốn anh muốn trả thù cô, để cô biết khinh thương anh sẽ phải trả giá đắt thế nào, nhưng mà không biết tại sao, anh lại không thể khống chế được bản thân, càng hôn cảm giác càng mãnh liệt...
An Sơ Hạ dùng hết toàn bộ sức lực đẩy Hàn Thất Lục ra, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt: “Hàn thiếu gia, xin tự trọng!”
“Tự trọng?” Trong mắt anh đầy vẻ giễu cợt: “Bổn thiếu gia lớn như thế, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác nói với tôi như vậy.”
“Cho nên anh rất tự hào sao?” Ánh mắt cô càng lạnh nhạt hơn, dừng lại một chút, khạc ra một chữ: “Cút!”
“Cút? Cô liền không muốn nhìn thấy tôi như thế sao? Ở gần tôi, sau đó làm cho tôi yêu cô...” Anh từng bước ép sát.
An Sơ Hạ không tự chủ được khóe miệng hơi run lên, người này, mắc bệnh tự luyến* rất nặng? Cho rằng tự luyến không phạm pháp thì coi trời bằng vung sao?
*Tự luyến: Là một dạng tính cách có liên quan mật thiết đến việc tin rằng bản thân vượt trội, nổi bật hơn người khác và bị ám ảnh bởi chính bản thân mình.
“Thế nào? Bị nhìn thấu sao?” Hàn Thất Lục đưa tay ra, muốn nắm lấy vai An Sơ Hạ lần nữa, mà lần này trong mắt cô lóe lên một tia sáng, kéo Hàn Thất Lục, sự dụng chiêu ném qua vai làm anh ta ngã xuống đất.
“A——” Hàn Thất Lục ngã xuống đất bằng một tư thế quái dị: “An Sơ Hạ! Cô, nhất, định, phải, chết!!!”
Cô xem thường chớp chớp mắt, học dáng vẻ kiêu ngạo của Hàn Thất Dạ lớn tiếng nói: “Bổn tiểu thư không sợ! Cho nên... Cút!”
Hàn Thất Lục bò ra khỏi phòng cô, để lại một lời kịch không thể thô tục hơn: “Cô nhớ đó cho tôi!”
Dạ dạ dạ, cô nhất định sẽ ghi nhớ thật tốt.
Đành thở dài, cô đi đến cửa, khóa trái lại. Cuộc sống sau này, e rằng sẽ không dễ chịu... Hơn nữa, lần sau trước khi đi ngủ nhất định phải nhớ khóa trái cửa phòng lại!
Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn, ung dung ăn bữa sáng.
“Sơ Hạ, tối hôm qua có ngủ quen không?” Chủ nhà họ Hàn Hàn Lục Hải ngẩng đầu lên hỏi thăm An Sơ Hạ, cửa cách âm rất tốt, cho nên chuyện tối hôm qua, bọn họ không biết gì cả.
Cô gật đầu, trong mắt xuất hiện một tia thiếu tự nhiên. Trong lòng đang cảm thấy đau vì chuyện mất nụ hôn đầu mà mình giữ gìn suốt mười bảy năm qua, thì thấy Hàn Thất Lục mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan xuất hiện.
Không thể không nói, lúc anh yên lặng, khá giống một vị hoàng tử.
Cúi đầu xuống, cô không nhìn anh nữa, nghiêm túc ăn bữa sáng của mình. Trên người cô cũng mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan, phần trên được thiết kế khá tốt, trong phạm vi cô có thể tiếp nhận được. Nhưng mà phần dưới... Mẹ nó*, chiếc váy ngắn đến đáng thương, đoán chừng hơi khom người một chút sẽ được hấp thụ ánh sáng? Cho nên lúc cô nhìn thấy bóng người mặc bộ quần áo kia, cứ cảm thấy không thể thích ứng nổi.
*Mẹ nó: là một câu chửi tục.
Suy cho cùng giáo viên học viện Tư Đế Lan đều thuộc dạng giỏi nhất. Đối với cô mà nói, có thể học trường như thế, có thể coi là nhờ tổ tiên tích đức.
“Mẹ*, sao cô cũng mặc đồng phục trường chúng tôi?”Mặt Hàn Thất Lục rất không vui, còn tưởng hôm sau, cuối cùng cũng có thể không cần gặp cô gái đáng ghét này, nhưng bây giờ... vận khí đúng là không được tốt.
*Mẹ: đây cũng là một lời nói tục.
Trước khi Khương Viên Viên nói chuyện An Sơ Hạ đã mở miệng trước: “Anh, sau này em chính là học muội* của anh. Mong anh chỉ bảo nhiều hơn.”
*Học muội: Đàn em khóa dưới giới tính nữ.
Nói xong, còn bày ra nụ cười thân thiện. Giả bộ ngoan ngoãn, là khoản cô giỏi nhất.“Cái đó... Sơ Hạ, tối hôm qua dì và chú Hạ của con đã quyết định một chuyện.” Khương Viên Viên thử mở miệng thăm dò: “Thất Lục, con cũng lắng nghe đi!”
Hàn Thất Lục không thể làm gì khác là ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, không dám nói chen vào nữa. Bởi vì có Hàn Lục Hải ở đây, trên thế giới này anh sợ nhất là cha mình.
“Là thế này, Sơ Hạ.” Hàn Lục Hải nhận khăn lau miệng từ người giúp việc, chậm chạp nhưng tuyệt đối uy phong nghiêm túc nói chuyện: “Chú và dì con quyết định để con lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục đến học ở Học viện Tư Đế Lan.”
“Cái gì?”
“Cái gì?” Hai giọng nói đồng thời vang lên từ An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục. Ddều là giọng điệu vô cùng khiếp sợ, nhưng mà trong giọng nói của Hàn Thất Lục còn kèm theo sự tức giận.
Anh cũng biết, lòng dạ cô gái này rất sâu!
“Tiểu Sơ Hạ con đừng gấp. Dì và chú cũng là vì con. Con nghĩ xem, nếu như đột nhiên Thất Lục có em gái, thì người bên ngoài sẽ bình luận con thế nào? Cho nên, chúng ta liền đổi thân phận con thành con nuôi An Dịch Sơn, lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục để đi học.” Lúc nói câu này, Khương Viên Viên rất tủi thân, vẻ mặt kia làm cho An Sơ Hạ không đành lòng nói lời cự tuyệt.
Giả bộ đáng thương là bản lãnh cô mới học từ khi mẹ qua đời. Lúc đó cô vốn không nghĩ sẽ ở nhờ nhà họ Hàn, nhưng mà người phụ nữ trước mặt cô lại khóc lớn, nói: “Tiểu Sơ Hạ nhất định là con chê nhà dì quá rách nát.”
Một bồn hoa của nhà họ Hàn có lẽ cũng lớn hớn so với phòng cô, sao cô lại thấy rách nát được? Chẳng qua cô chỉ không thích cái cảm giác ăn nhờ ở đậu. Nhưng mà cuối cùng vẫn quấy rầy...
“Dì, không còn cách nào khác sao?” Cô đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc hỏi Khương Viên Viên. Trong lòng suy nghĩ, nếu quả thật không có cách khác thì nên làm thế nào.
Quả thật cô không muốn để vuột mất cơ hội được học ở Học viện Tư Đế Lan.
“Cô đừng giả bộ, An Sơ Hạ, đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì!” Chịu không nổi vẻ mặt nhìn như ngây thơ của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đâp mạnh xuống bàn đứng lên nói: “Tôi không thể làm vị hôn phu của cô!”