Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Một số ý:
- Quê hương là nơi mà con người ta sinh ra, lớn lên và trưởng thành. Nó là nơi gắn bó vô cùng sâu đậm trong tâm hồn của mỗi người, là nguồn cảm hứng để ta tiếp tục phấn đấu và hy vọng trong cuộc sống. Do đó, sự gắn kết giữa con người với quê hương mình có ý nghĩa rất quan trọng và đặc biệt.
- Sự gắn kết này giúp con người ta hiểu rõ hơn về bản thân mình và nhận thức được giá trị văn hóa, lịch sử và truyền thống của quê hương mình. Từ đó, con người ta thêm một tình yêu nồng nàn sâu sắc với nơi nghĩa tình ấy rồi họ mới có động lực phấn đấu trở nên tốt đẹp hơn giúp quê mình phát triển hơn.
- Sự gắn kết giữa con người và quê hương còn giúp ta duy trì và phát triển giá trị văn hóa đặc trưng của quê hương. Những giá trị này không chỉ là của riêng mỗi người, mà còn là của cả một cộng đồng và dân tộc. Việc duy trì và phát triển giá trị văn hóa này giúp ta giữ gìn và phát huy những đặc trưng độc đáo của quê hương, đồng thời cũng giúp ta tôn vinh và truyền bá những giá trị này đến thế hệ sau.
- Liên hệ câu nói: "Một người không yêu quê hương của mình, cũng không thể yêu và đóng góp cho xã hội của mình một cách tốt đẹp." - Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí Minh).
+
"Một người không yêu quê hương của mình, là một người không có tâm hồn." - Jose Rizal.
Câu nói này thể hiện rõ ý nghĩa của sự gắn kết giữa con người với quê hương. Nếu một người không yêu quê hương của mình, có thể hiểu là họ không có tình cảm, trách nhiệm hay lòng tự hào về nơi mình sinh ra và lớn lên. Từ đây, ta thấy rằng sự gắn kết giữa con người và quê hương không chỉ là một nét văn hóa, mà còn là một trách nhiệm và tâm hồn của mỗi người.
+ Liên hệ bản thân.
- Dẫn chứng:
+ Trong lịch sử Việt Nam, sự gắn kết giữa con người với quê hương đã được thể hiện rõ nét trong cuộc kháng chiến chống lại thực dân Pháp và Mỹ. Những người lính Việt Nam đã hy sinh tất cả để bảo vệ quê hương và giữ gìn độc lập, chủ quyền của đất nước. Họ đã chứng tỏ rằng tình yêu quê hương là một sức mạnh vô cùng lớn lao, có thể thúc đẩy con người vượt qua mọi khó khăn và thử thách.
+ Nhiều người đã trở thành những tình nguyện viên, đóng góp cho cộng đồng của mình bằng cách giúp đỡ những người khó khăn, xây dựng các dự án công cộng hay bảo vệ môi trường. Những hành động này cho thấy rằng sự gắn kết giữa con người với quê hương không chỉ là một nét văn hóa, mà còn là một trách nhiệm xã hội.
+ .....
- Tổng kết: khẳng định lại ý nghĩa đặc biệt, sâu sắc của sự gắn kết giữa con người với quê hương mình.
Quê hương là nơi cất giữ nhiều kỉ niệm của mỗi con người, nhiều người lớn lên với nhiều tuổi thơ đáng nhớ . Vậy nên chỉ có quê hương mới có những điều như vậy .Và nhiều người đã đi lên thành phố lập nghiệp nhưng họ vẫn nghĩ về quê hương thân yêu của mình , vẫn trở về quê hương sau những ngày vất vả và lăn lộn ngoài đường.Chỉ có trở về mới giải tỏa hết muộn phiền trong lòng , xoa tan cảm xúc buồn rầu . Mang đến nhiều niềm vui cho họ .
Tham Khảo !
Từ xưa tình yêu quê hương đát nước đã có trong trái tim của mỗi người Việt Nam. Quê hương chính là những ký ức tuổi thơ không thể nào quên. Đó cũng chính là nơi mà cuối cùng ai cũng muốn trở về và thấy bình yên nhất. Tình yêu quê hương luôn gắn liền với yêu gia đình, làng xóm, luôn luôn như đã mong ngóng về quê hương dù ở nơi xa xôi. Khi tết đến, chúng ta càng thấy nhớ nhà và muốn trở về quê hương hơn nữa. Nó còn chính là nỗi nhớ thường trực mỗi lần xa quê, là háo hức, như cũng thật mong chờ biết bao. Đặc biệt hơn đó là khi sắp được lên chuyến xe mang tên trở về, và đồng thời cũng là lòng thổn thức, lưu luyến khi phải rời xa quê. Trong ngôi nhà có những người mà ta yêu quý nhất họ luôn dang rộng vòng tay đón chúng ta trở về. Đó chính là tình yêu chân thành, xuất phát từ tận sâu trái tim của những người yêu thương dành cho chúng ta.
Gợi ý viết đoạn văn:
1. Mở đoạn: giới thiệu, dẫn dắt vấn đề.
2. Thân đoạn: giải quyết vấn đề:
- Giải thích thế nào là tình yêu quê hương.
- Nêu hiện trạng và đánh giá về tình yêu quê hương của thế hệ trẻ ngày nay:
+ Tiếp nối truyền thống cha ông, họ vẫn là những người yêu nước (chứng minh bằng các dẫn chứng cụ thể như: các bạn trẻ tình nguyện đến khu cách li chống dịch Covid 19, các bạn trẻ có nhiều cống hiến cho kinh tế - văn hóa - xã hội của nước nhà,...) -> Đây là điều đáng tự hào, cần được gìn giữ, phát huy.
+ Bên cạnh đó, vẫn có những cá nhân sống quay lưng với quê hương, đất nước (chứng minh bằng dẫn chứng như: cá nhân theo các tổ chức phản động,...) -> Đây là điều đáng phê phán, loại bỏ.
- Làm thế nào để thế hệ trẻ luôn yêu quê hương, đất nước?
+ Mỗi cá nhân cần nâng cao ý thức.
+ Gia đình, nhà trường, xã hội có trách nhiệm bồi đắp, giáo dục cho thế hệ trẻ.
+ Nên đẩy mạnh các chính sách khen thưởng, khích lệ những bạn trẻ có đóng góp cho đất nước.
3. Kết đoạn: Khẳng định vấn đề + Liên hệ bản thân.
Hình tượng “tràm” (hương tràm, họa tràm, lá tràm, bóng tràm) luôn gắn bó với nỗi nhớ em, bởi mỗi lần "đi trong hương tràm" là mỗi lần hình bóng "em" lại ùa về trong nỗi nhớ của "anh". Bởi hương tràm luôn gắn bó với "em", nên nhìn cảnh lại nhớ đến người. Và dù "em" có xa "anh" vời vợi, nhưng chỉ cần một thoáng hương tràm cũng đủ để "ta bên nhau". Nỗi nhớ, tình yêu đã gắn kết những tâm hồn xa cách. Hương tràm, hoa tràm, lá tràm, bóng tràm.. chính là nhịp cầu nối những yêu thương. - Đoạn văn tham khảo: Đọc bài thơ “Đi trong hương tràm, ta cứ ngỡ bất cứ thứ gì liên quan đến “em” cũng trở thành Tràm. Tưởng như Tràm là em từ bao giờ rồi. Và bài thơ ngập trong hương tràm, lá tràm, gió tràm. Tràm chính là em, em có ở trong tràm. Không đắm say, không nhập tâm nhập thần cái hương tràm ấy thì làm sao mà từ bông hoa tràm trong vòm lá kia lại có thể thấy được một trời mây hương tràm tỏa bay như thế! Không gian thơ ở đây được phân định thành hai chiều không gian rõ ràng: Một chiều không gian thực tại với những cây tràm, bông tràm, lá tràm và “xa cách”, và “đổi hướng thay màu”, và “không trao anh nữa”, và thương đau… Một chiều không gian của tâm thức, tiềm thức với bóng tràm, với hương tràm, với mắt tràm, với mây tràm, với gió tràm, với “hy vọng”, với “cho ta bên nhau”… Chính vì cái không gian này nên cái ngọn gió của xứ Tháp Mười – xứ tràm – xứ em kia mới “thổi rất sâu” chứ không phải là thổi rất xa hay rất cao! Cái chiều thổi của gió là chiều của tâm hồn, chiều của nỗi nhớ, của tình yêu, của niềm hy vọng… Và có lẽ cũng bởi cái chiều không gian thứ hai này và cái chung tình của “anh” mà khiến cho cái không gian chung của bài thơ không ít mơ màng, hư ảo này bừng sáng lên trong từng câu chữ. Phải chăng đó mới chính là nỗi ám ảnh không chỉ vì mất một người yêu cụ thể, tan vỡ một mối tình cụ thể; mà cao hơn, đó là lẽ sống hướng về cái tận thiện tận mĩ của những con người có trái tim vô cùng nhạy cảm trước thiên nhiên và cuộc sống?
Tham khảo:
Đọc văn bản "Ai đã đặt tên cho dòng sông" đã khiến em suy nghĩ đến vẻ đẹp của thiên nhiên quê hương mình và tầm quan trọng của việc đặt tên cho những địa danh tự nhiên. Một tên gọi thích hợp không chỉ giúp những địa danh đó dễ nhớ và dễ tìm kiếm mà còn giúp gợi lên những cảm xúc đặc biệt khi ngắm nhìn. Tuyên Quang - quê hương em là một vùng đất rộng lớn với nhiều cảnh quan đa dạng và đẹp mê hồn. Một trong những cảnh đẹp mà em yêu thích nhất ở đây chính là thác Na Hang. Khi đến thác Na Hang, chúng ta sẽ được chứng kiến những dòng nước trong vắt cùng với những cánh rừng xanh bát ngát khiến mình cảm thấy như đang đứng giữa thiên nhiên hoang sơ và yên bình. Những vách đá trùng điệp như xây chắc vững giữa dòng nước, mỗi giọt nước rơi xuống vực thẳm đều tạo ra âm thanh tuyệt vời như một dàn nhạc thiên nhiên. Những thác nước cao, nhìn mãi không thấy đỉnh. Đứng phía dưới ngắm lên, những thác nước như những giọt nước mắt không lồ của trời cao đang chảy xuống. Bầu trời trong xanh và nắng rọi tràn ngập tạo nên cảnh tượng tuyệt đẹp khiến em muốn đắm chìm vào đó mãi mãi. Cảm giác thích thú và hạnh phúc khi được đắm mình trong khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp của quê hương mình luôn là điều mà em không thể quên được.
Trong bài thơ Đi trong Hương Tràm, việc tác giả Hoài Vũ lấy hình tượng "tràm" để luôn nói về sự gắn bó với nỗi nhớ "em" là bởi một tình yêu đẹp có sự gắn kết lớn lao đối với tình yêu quê hương, đất nước. Tác giả mượn hình ảnh thân thuộc đó là cây tràm, một loại cây có sự gắn kết vô cùng thân thuộc đối với những người dân miền sông nước. Bài thơ giống như một lời độc thoại triền miên không dứt với những hồi ức, những kỉ niệm về một tình yêu da diết, nỗi buồn nhớ mênh mông… Nỗi buồn dường như xóa nhòa cả ranh giới giữa quá khứ và hiện tại, bao trùm lên cả không gian và thời gian...Vẻ đẹp tình yêu đó được gắn liền với vẻ đẹp của cây tràm, dù chỉ là vẻ đẹp mộc mạc, giản dị từ loài cây vốn rất đỗi quen thuộc với mọi người, những cũng nhờ hình ảnh đó, mà tác giả đã bộc bạch được hết tình cảm của nhân vật trữ tình "anh" đắm say, quyến luyến trong "tình em". Tất cả vẽ nên một bức tranh thiên nhiên khoáng đạt, tự do, mang theo vẻ đẹp của quê hương, đất nước. Bóng hình em giao hoà trong vẻ đẹp thiên nhiên mĩ miều ấy càng khiến “anh” thêm yêu đậm sâu. Qua đó, ta thấy được tình yêu anh dành cho em luôn gắn liền với hình ảnh quê hương, đất nước trong bài thơ.