Lần đầu tiên em cắp sách tới trường , đầy bỡ ngỡ và xúc động . Ngôi trường thật lạ , không giống trường mẫu giáo của em . Nơi đây chắc chắn có bao nhiêu điều thú vị đang chờ em khám phá .
Hãy tả lại ngôi trường với tâm trạng ngạc nhiên và xúc động của ngày đầu tiên ấy
"Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,..." Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi em ngân nga bài hát này thì lòng em lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.
Nhớ lại lúc ấy, cái thuở em còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiểu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì em nắm lấy tay mẹ em thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gì. Có lẽ vì em đã quá quen với từng con hẻm nhỏ ở nhà em nên em chẳng sợ gì cả, em chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy em lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cổng trường đóng lại, em bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Em như ở một thế giới hoàn toàn khác khi em vừa chia tay mẹ. Lúc đó em chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên em, cô nắm lấy tay em và cô nói rằng: "Đừng sợ, có cô đây" Em nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Em cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của em, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ em. Em lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà em đã đi học.
Ngày đầu đi học thật khó, em chẳng biết gì cả. Em chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh em. Cô đã chỉ em cách cầm bút, tập cho em viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình em - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Em đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai em và nói: "Mình về nhà thôi con", lúc đó em mới nhận ra là mẹ đã ở bên em.
Ôi! Sao em thương đến thế, sao em nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của em. Cái ngày mà em có nhiều kỷ niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
~học tốt~
Lần đầu tiên cắp sách tới trường chắc hẳn ai cũng bỡ ngỡ, thẹn thùng và xúc động. Em cũng vậy, cho đến bây giờ, em vẫn không quên được cảm xúc của lần đầu tiên ấy.
Sáng hôm đó, một buổi sáng mùa thu đẹp trời, cũng như bao bạn nhỏ khác trong ngày đầu tiên đi học. Em đợi mẹ đưa đến trường. Trên con đường dài và rộng. Đến nơi, em thấy ngôi trường thật rộng, rộng hơn và khác với trường mầm non của em rất nhiều. Ngước nhìn lên, thấy hàng chữ màu đỏ trên tấm biển xanh, thấy em ngó nghiêng, hiểu ý mẹ giải thích “Đó là tấm biển ghi tên trường của con đấy”. Trước mắt em hai trụ cổng như hai anh lính gác đang dang cánh tay màu xanh khổng lồ mời em bước vào. Bước qua chiếc cổng, em thật ngỡ ngàng trước khung cảnh của trường. Trước mắt em là một khoảng sân rộng thênh thang với rất nhiều bồn hoa cây cảnh, những cây cổ thụ thì như những chiếc ô khổng lồ nghiêng mình tỏa bóng mát, dưới gốc cây có cả những chiếc ghế đá nữa. Lúc này rất đông học sinh nô đùa chạy nhảy hòa cùng với tiếng ve cuối mùa làm cho sân trương như nhộn nhịp hẳn lên. Nhìn quanh trường em thấy cái gì cùng lạ lẫm, rộng lớn lạ thường, Giữa sân trường, cột cờ cao vời vợi với lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay trong gió. Trường có ba dãy nhà với rất nhiều phòng học. Em ngơ ngác theo mẹ đi dạo quanh trường. Em chăng hiểu những phòng này để làm gì mà rộng thế. Qua lời giới thiệu của mẹ em đã hiểu được dãy nhà đối diện với cổng trường là dành cho thầy cô nghỉ ngơi sau mỗi giờ lên lớp. Còn hai dãy nhà hai bên là phòng học của các lớp. Mẹ còn cho em biết trường còn có cả phòng thư viện, phòng đội, phòng học tiếng anh, phòng tin học,... Lúc đó, em cũng chẳng hiểu nỗi trong phòng đó có gì và được dùng để làm gì. Chỉ thấy mẹ nói rằng “Khi con vào trường học, con sẽ được đến các phòng học đó để tìm hiểu học tập và khám phá”. Trong lòng em lúc đó thật sự rất háo hức muốn được đặt bàn chân nhỏ bé của mình vào các phòng đó để thỏa mãn sự tò mò. Rồi mẹ dẫn em tới một phòng học. Lớp học đầu tiên là ở tầng một, mẹ nói “Lớp học của con đây rồi”. Cũng như em mấy người bạn khác chỉ dám nép bên người thân. Ngước nhìn lên em thấy trước cửa lớp có một tấm biển đỏ, đó chính là tên lớp của em. Rồi tiếng trống cũng vang lên, em phải tạm xa mẹ theo cô giáo vào lớp. Bước vào lớp, mặc dù rất hồi hộp nhưng em vẫn cảm nhận được sự rộng rãi và khang trang với những bộ bàn ghế được xếp rất ngay ngắn, thẳng hàng. Phía trên có một chiếc bàn màu xanh rất rộng. Phía trên chiếc bảng là ảnh Bác Hồ với nụ cười rất tươi đang nhìn chúng em trìu mến cùng với các khẩu hiệu mà mãi sau này em mới biết đọc nó. Lớp có một chiếc tủ nhưng không phải đựng đồ chơi mà để đựng sách vở và đồ dung học tập. Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho chúng em, cô giáo bất đầu hướng dẫn chúng em cách học và bắt đầu từ bài học đầu tiên với giọng nói nhẹ nhàng. Cô đã hướng dẫn chúng em cách đọc, cách viết những chữ cái đầu tiên, cô đã giúp chúng em hiểu được đến trường Tiểu học không phải để vui chơi, nô đùa như những ngày còn ở mẫu giáo nữa. Đến đây, chúng em sẽ được tham gia các hoạt động bổ ích. Sự ân cần, dịu dàng của cô đã giúp em quên đi sự lo lắng trong ngày đầu tiên cắp sách tới trường.
Dù cách đây gần 5 năm nhưng kỉ niệm của ngày đầu tiên ấy sẽ không bao giờ phai nhạt trong em. Dù sau này có đi đâu xa, em vẫn luôn nhớ những kỉ niệm của ngôi trường thân thương đối với em.