viết một bài văn Biểu cảm về sự vật
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Giờ đây tôi đã lớn, đã là một học sinh lớp 7 - là năm học thứ 2 của mái trường trung học cơ sở. Nhưng chưa bao giờ, tôi quên được những kỉ niệm của ngày tựu trường đầu tiên vào lớp Một. Nhất là khi mùa thu đang đến, lòng tôi lại nao nức, xốn xang, những kỉ niệm nhẹ nhàng, mà đậm đà, sâu sắc. Buổi mai hôm ấy, một buổi mai trời đẹp. Những đám mây trôi hững hờ khé đùa nghịch trên không trung. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi quanh những cây bên đường. Những chiếc lá vàng lượn vài vòng ở trên không, rồi nhẹ nhàng theo cơn gió chạm mặt đất... Xào xạc... Như mọi hôm của năm trước thôi, mẹ vẫn đưa tôi đi học mẫu giáo bằng chiếc xe đẹp cũ này. Nhưng, hôm nay thì khác. Tất cả đều thay đổi một cách ngỡ ngàng. Từ bầu trời, đến cái cây hay ngôi nhà ven đường, dường như đều thay đổi. Tôi cảm thấy như vậy. Và bỗng nhận ra rằng, trong lòng tôi dường như có một cảm giác nào đó, khó tả. Cảm giác như mình đang thay đổi, để bước vào một thế giới màu nhiệm khác, to lớn hơn, đẹp đẽ hơn nhưng cũng xa lạ hơn. Cuối cùng cánh cổng trường cấp 1 cũng hiện ra trước mắt tôi. Nó to lớn quá! Tôi ngạc nhiên nhìn cánh cổng. Bê trong kia, mọi người đang tụ tập rất đông, nói cười rộn rã. Và cũng thoáng lác đác vài cô cậu trạc tuổi tôi, nắm chặt tay người thân và chỉ rụt rè nhìn ra quanh mình. Tôi nắm chặt tay mẹ, đi từng bước, từ từ. Sau đó, một cô giáo có mái tóc đen, dài, mặc chiếc áo dài thướt tha, hiền dịu bước đến bên chúng tôi và nói:" Hôm nay là ngày vào lớp 1 đầu tiên của các em, các em hãy cố gắng học tập nhé. Xin cảm ơn các bậc phụ huynh đã quan tâm đến việc giáo dục cho thế hệ trẻ!" Các phụ huynh vỗ tay rồi thì thầm điều gì đó với con mình. Các bạn xếp hàng trước cửa rồi chuẩn bị đi vào lớp. Tôi ngỡ ngàng. Một bàn tay dịu dàng nắm lấy vai tôi và đẩy tôi về phía các bạn đang đứng. Tôi không hiểu gì vẫn ngơ ngác và sợ hãi, tôi phải xa mẹ... Tôi bật khóc, ngay giữa đám đông. Cô giáo bước xuống nắm tay tôi, dắt vào lớp đưa tôi đến chỗ ngồi của mình. Tôi ngừng khóc, nhìn cô và các bạn nhỏ quanh mình. Rồi tự nhiên tôi thấy mình không còn sợ sệt gì nữa. Một cảm giác mới mẻ tràn đến bên tôi. Tôi thấy mình như chững chạc, lớn hẳn lên vậy. Tôi khoanh tay lên bàn, mở quyển vở và lấy chiếc bút chì chuẩn bị viết bài học đầu tiên lớp 7.
Trong đoạn trích “Bạch tuộc”, nhân vật để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là giáo sư A-rôn-nác.
Nhân vật này chính là người kể chuyện xưng “tôi” trong đoạn trích. Ông là một vị giáo sư yêu thích khám phá sinh vật biển. Ông đã chứng kiến và kể lại trận chiến với lũ bạch tuộc một cách sinh động, hấp dẫn.
Trước hết, có thể thấy nhân vật giáo sư A-rôn-nác là một người có kiến thức sâu rộng. Tàu No-ti-lớt lặn xuống sâu hai, ba ngàn mét rồi lại nổi lên cách mặt biển một ngàn năm trăm mét. Khoảng 11 giờ, Nét Len đã nói với giáo sư A-rôn-nác về một sinh vật rất đáng sợ giữa đám tảo. Khi nghe chuyện, ông tỏ ra bình tĩnh và chẳng hề ngạc nhiên hay sợ hãi. Ông đã kể cho người bạn nghe câu chuyện trong quá khứ về loài bạch tuộc: “Năm 1861, về phía Bắc Tê-nê-ríp, cũng ở khoảng vĩ độ này, thủy thủ tàu A-lếch-tơn (Alecton) phát hiện ra một con bạch tuộc khổng lồ đang bơi cùng tuyến đường. Thuyền trưởng Bu-ghê (Bouguer) cho tàu chạy sát thân con vật và dùng các loại súng bắn nhưng vô hiệu vì lao nhọn và đạn đều xuyên qua thân bạch tuộc như qua một khối thịt đông…”.
Những câu văn miêu tả chi tiết về con vật cho thấy A-rôn-nác rất am hiểu về loài vật này: “Đó là một con bạch tuộc dài chừng tám mét. Nó bơi lùi rất nhanh về phía tàu. Mắt nó màu xanh xám, nhìn thẳng không động đậy…”. Đối với ông, việc gặp gỡ bạch tuộc là một điều may mắn, không muốn bỏ lỡ cơ hội được nghiên cứu nó cặn kẽ và cố nén nỗi sợ hãi để cầm bút chì vẽ nó. Điều này cũng cho thấy, A-rôn-nác là một nhà khoa học chân chính, ông rất say mê khám phá.
Nhưng không chỉ vậy, ông cũng là một người hết lòng vì đồng đội. Khi thuyền trưởng Nê-mô ra lệnh cho các thủy thủ sẵn sàng chiến đấu. Giáo sư A-rôn-nác cũng cùng với những người bạn đồng hành là Công-xây và Nét Len tham gia giúp đỡ. Ông đã trao đổi, góp ý với thuyền trưởng Nê-mô về trận chiến với bạch tuộc. Khi Nét Len bị một con bạch tuộc quật ngã, giáo sư A-rôn-nác cũng xông vào để cứu người bạn của mình.
Như vậy, qua lời kể của giáo sư A-rô-nác, trận chiến với bạch tuộc hiện lên đầy thú vị, hấp dẫn. Cùng với đó, nhân vật này còn khơi gợi lòng say mê khám phá, tìm hiểu khoa học ở mỗi người.
Bài viết tham khảo:
Hình ảnh những người lính hoạt động trên tuyến đường Trường Sơn đã trở nên quen thuộc với mỗi người Việt Nam. Họ là những anh hùng của dân tộc những người không sợ hy sinh để chiến đấu bảo vệ hòa bình cho đất nước. Công lao to lớn ấy mà họ đã trở thành hình tượng cao đẹp cho các văn nghệ sĩ mà Phạm Tiến Duật cũng thế. Gắn liền với tên tuổi của ông là bài thơ Bài thơ về tiểu đội xe không kính.
Phạm Tiến Duật sinh năm 1941 mất năm 2007 quê ở huyện Thanh Ba tỉnh Phú Thọ. Năm 1946 ông gia nhập vào quân đội hoạt động trên tuyến đường Trường Sơn và trở thành một trong những gương mặt tiêu biểu của thế hệ các nhà thơ trẻ thời kỳ chống Mỹ cứu nước. Hai hình tượng nổi bật trong thơ của Phạm Tiến Duật là người lính và những cô thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn. Thơ của ông có giọng điệu sôi nổi trẻ trung ngang tàn tinh nghịch giàu chất lính.
Bài thơ Bài thơ về tiểu đội xe không kính được viết vào năm 1969 trong lúc cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước diễn ra gay go ác liệt. Bài thơ được in trong tập thơ “Vầng trăng quầng lửa” của tác giả được tặng giải nhất cuộc thi thơ của báo văn nghệ năm 1969.
Khi phân tích bài thơ ta có thể chia làm 3 phần. Phần thứ nhất gồm hai khổ thơ đầu với nội dung là tư thế hiên ngang ra trận của người lính, phần thứ hai gồm bốn khổ thơ tiếp theo nêu lên tinh thần dũng cảm lạc quan và phần thứ ba là khổ thơ cuối cùng nêu lên ý chí chiến đấu. Bên cạnh đó cũng có thể chia thành hai ý chính để phân tích là hình ảnh những chiếc xe không kính và người lính lái xe Trường Sơn xuyên suốt bài thơ.
Về nội dung qua hình ảnh độc đáo những chiếc xe không kính bài thơ đã khắc họa nổi bật hình ảnh người lính lái xe ở Trường Sơn trong thời kỳ chống Mỹ với tư thế hiên ngang tinh thần lạc quan dũng cảm bất chấp khó khăn nguy hiểm và ý chí chiến đấu giải phóng miền Nam thống nhất đất nước.
Để xây dựng thành công nội dung cũng không thể không kể đến sự góp mặt của những nét nghệ thuật đặc sắc. đó là thể thơ tự do ngôn ngữ thơ ngang tàn tinh nghịch giàu tính khẩu ngữ tự nhiên khỏe khoắn và việc sử dụng một loạt các biện pháp nghệ thuật như so sánh nhân hóa hoán dụ điệp từ liệt kê đối lập đảo ngữ động từ mạnh và điệp cấu trúc.
Năm tháng dần trôi những công lao to lớn của các anh đã được ghi chép đầy đủ trong kho tàng lịch sử nước nhà cũng như trong thơ ca. Đọc Bài thơ về tiểu đội xe không kính càng khơi dậy trong em niềm tự hào về những vị anh hùng của dân tộc đã hi sinh xương máu của mình đến ngày nay chúng ta có được một cuộc sống yên bình và tươi đẹp.
nhà em có rất nhiều cây nhưng em thích nhất đó là cây soài.
cây soài nhà em cao có võ cây rất giày . cây soài có lá dài và xanh , nó có tác dụng là che bóng mát cho em , mỗi khi ra hoai thì khi nó rụng xuốn thì nó có máy cái nhót moiõ lần đụng vô là hư tay phải rửa tay đến khi có trái trồ ôi nó đã luôn da nó có màu xanh bên trong thì mầu vàng nò mà chính là da nó màu vàng bên trông màu cam ăn là đã.
em rất yêu cay soài nhà em em sẽ câm tốt cho nó mộc trái
Tham khảo!
Nếu ai hỏi em về người phụ nữ vĩ đại nhất đối với em, thì câu trả lời sẽ luôn là mẹ. Mẹ em là một thợ làm bánh ở tiệm bánh sinh nhật. Với vóc dáng đầy đặn, làn da trắng hồng, mẹ luôn được khen là trẻ hơn tuổi thật. Đặc biệt, mẹ của em rất khéo tay. Không chỉ các loại bánh, mà các món ăn ngon khác, mẹ đều có thể làm được. Ngoài giờ làm việc, mẹ dành tất cả thời gian để chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình. Dưới đôi bàn tay của mẹ, nhà cửa luôn gọn gàng, sạch sẽ, mâm cơm luôn ngon lành, áo quần luôn thơm tho. Và em, cũng đã cố gắng để có thể giúp mẹ những công việc nhỏ. Để mẹ có thêm nhiều thời gian hơn dành cho bản thân mình. Bởi em yêu mẹ nhiều lắm.
tham khảo nha
Nếu như học tập là chiến trường, thì sách vở ta học hàng ngày chính là vũ khí giúp ta vượt qua chiến trường khắc nghiệt ấy và đi đến thành công. Hãy trân trọng sách vở như cách mà người chiến binh coi vũ khí là người đồng hành trên chiến trường.
Trước tiên, ta định nghĩa sách là gì? Sách là sản phẩm của trí tuệ nhân loại. Khi mà lịch sử con người phát triển không ngừng, rất cần có công cụ có thể ghi lại từng thời kì khác nhau. Và khi ấy sách ra đời. Sách có rất nhiều loại khác nhau, nhưng chung quy lại tất cả, sách là công cụ cung cấp kiến thức cho chúng ta. Sách giáo khoa chứa đựng vốn kiến thức cơ bản nhất, giúp người đọc hiểu vấn đề khái quát nhất, từ đó có thể phát triển vấn đề học. Sách tham khảo chứa tư liệu nâng cao, rộng lớn hơn mà sách giáo khoa chưa đề cập đến, để phát triển toàn diện hơn tư duy người học. Hay vở ghi chép, ghi chép lại tất cả những gì đã được học trên nhà trường hay về nhà nghiên cứu. Ngày nay còn nhiều loại sách giải trí, giúp ta có thể thư giãn sau những giờ làm việc vất vả. Quả thực, sách đem đến cho người đọc và nghiên cứu nó một nguồn tri thức vô tận. Không quá để nói, sách là người thầy của ta. Sách dạy ta điều hay lẽ phải, dạy ta đạo đức lối sống tốt hay sách còn dạy ta đạo lí trong cuộc công. Mỗi vấn đề khác nhau, có từng loại sách chuyên đề khác nhau. Từng trang sách, trong đó là chứa đựng cả lượng tri thức mà nhân loại đã tích lũy, miệt mài nghiên cứu qua hàng ngàn năm. Sách đưa chúng ta đến những vùng đất mới, mở ra những chân trời bao la còn giấu kín của đời nhân loại. Không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi là sách là ngọn đèn bất diệt, là bạn đồng hành trên thành công của con người.
Cho đến ngày nay, khi mà chúng ta - thế hệ tương lai của nhân loại tiếp nhận nguồn tri thức mà ông cha ta dày công tích lũy qua từng trang sách, lại càng phải thấm thía hơn công lao to lớn ấy. Mà trên tất cả, trách nhiệm tiếp thu đúng cách là quan trọng hơn hết. Tay cần phải biết nghiền ngẫm nghiên cứu từng câu từng chữ sau mỗi trang sách. Bởi nếu chỉ đọc với số lượng thay vì chất lượng thì thông điệp truyền tải gần như là không có gì. Trân trọng, nâng niu và bảo vệ sách cũng là cách để đón nhận tinh hoá văn hoá nhân loại. Chớ nên để lung tung, làm hỏng sách. Chỉ một hành động nhỏ bất cẩn thôi cũng sẽ làm hỏng sách, thể hiện sự thiếu tôn trọng với người nghiên cứu sách.
Hiện nay, trên thị trường bày bán rất nhiều loại sách. Nhưng không phải vì thế mà ta đọc, nghiên cứu sách vô điều kiện không có chọn lọc. Có rất nhiều sách giả, kém chất lượng, sách tàng trữ văn hoá phẩm đồi trụy ảnh hưởng đến tư duy lành mạnh của người nghiên cứu, để lại nhiều hậu quả khôn lường. Vì vậy, mỗi chúng ta hãy tỉnh táo trong việc chọn lọc sách để đọc cũng như nghiên cứu thông tin trong sách. Sách là vốn tri thức thu nhỏ của nhân loại. Chịu khó đọc sách, nghiền ngẫm từng trang sách là cách hữu hiệu để thế hệ trẻ chúng ta tiếp thu, bắt kịp thời đại. Một người thành công là người biết tỉnh táo trong việc chọn lọc cũng như kiên trì tiếp thu kiến thức từ sách!
Sách vở hàng ngày, những người bạn đồng hành quen thuộc của học sinh là những thứ không thể thiếu trên con đường thành công trong tương lai. Sách soi sáng nguồn tri thức, đưa ta đến thành công rực rỡ cũng như dạy ta thành người.