K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

20 tháng 12 2021

HỌC GIỎI LÊN CHỨ LƯỜI HỌC CÁI J 

Trong cuộc đời chúng ta chắc hẳn ai cũng sẽ thần tượng một người, đó có thể là một cô ca sĩ hát hay nhảy đẹp, đó có thể là một doanh nhân tài ba,… Còn đối với riêng tôi người tôi thần tượng nhất chính là chị họ của mình.

   Chị họ tôi tên Dương, chị con nhà bác cả, chị có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh thú, những đường nét trên mặt nhỏ bé, xinh xinh nhìn rất đáng yêu. Chị có mái tóc đen, dài bồng bềnh. Trán chị rộng và cao, đôi mắt đen láy và sáng, ánh lên sự thông minh, lanh lợi. Đôi môi chị bé xíu như môi em bé, lúc nào cũng hồng hồng mọng nước. Nhưng tôi thần tượng chị không phải bởi vẻ ngoài dễ thương, xinh xắn mà bởi ý chí nghị lực phi thường của chị.

20 tháng 12 2021

Trong cuộc đời chúng ta chắc hẳn ai cũng sẽ thần tượng một người, đó có thể là một cô ca sĩ hát hay nhảy đẹp, đó có thể là một doanh nhân tài ba,… Còn đối với riêng tôi người tôi thần tượng nhất chính là chị họ của mình.

   Chị họ tôi tên Dương, chị con nhà bác cả, chị có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh thú, những đường nét trên mặt nhỏ bé, xinh xinh nhìn rất đáng yêu. Chị có mái tóc đen, dài bồng bềnh. Trán chị rộng và cao, đôi mắt đen láy và sáng, ánh lên sự thông minh, lanh lợi. Đôi môi chị bé xíu như môi em bé, lúc nào cũng hồng hồng mọng nước. Nhưng tôi thần tượng chị không phải bởi vẻ ngoài dễ thương, xinh xắn mà bởi ý chí nghị lực phi thường của chị.

   Năm chị học lớp chín, hôm ấy, trên đường đi học về, chị đã bị một người đàn ông say rượu đâm. Chân phải của chị dập nát, không còn khả năng phục hồi nữa nên buộc phải cắt bỏ đi. Nghe tin ấy gia đình tôi ai cũng thắt tim lại, hai bác khóc ngất đi, nhìn cảnh tượng đó không ai có thể kìm được nước mắt. Chị mê man, gương mặt lanh lợi hàng ngày thay thế bằng gương mặt xám ngoét, đôi môi tái nhợt, mắt nhắm nghiền. Chị tỉnh dậy sau vài ngày mê man, tôi còn nhớ mãi sự thảng thốt, hốt hoảng của chị khi phát hiện mình chỉ còn lại một chân. Chị khóc như mưa một ngày ròng, bất kể ai động viên, an ủi cũng không được. Làm sao có thể không đau đớn, xót xa cho được khi một phần cơ thể mất đi, khi tương lai phía trước đóng sầm lại. Vừa thương chị lại vừa ái ngại cho hoàn cảnh của chị, tôi chỉ biết động viên để chị nguôi ngoai.

   Sau một tuần ủ dột, buồn bã, không ai có thể ngờ rằng chị lấy lại tinh thần nhanh đến vậy. Tôi bắt gặp lại con người nhanh nhẹn, luôn luôn tươi cười của chị khi xưa. Chị ăn uống đầy đủ và bắt đầu đi học lại. Nhìn chị tôi càng khâm phục và ngưỡng mộ hơn nữa. Dù đôi chân tật nguyền nhưng ý chí nghị lực của chị quả thật phi thường. Cánh cửa tương lai và hi vọng lại mở ra trước mắt khi chị xuất sắc đỗ đầu kì thi vào chuyên Anh của tỉnh. Quả thật chị đã đem đến cho tôi hết bất ngờ, ngưỡng mộ này đến bất ngờ, ngưỡng mộ khác. Vượt qua thử thách khắc nghiệt đó một cách kiên cường, dũng cảm tôi lại càng yêu quý và khâm phục bản lĩnh của chị hơn.

   Chị Dương là tấm gương sáng của đại gia đình tôi để chúng tôi học tập và noi theo. Mỗi lúc có khó khăn trong học tập hay cuộc sống tôi lại nghĩ về chị để có động lực phấn đấu, vượt qua mọi khó khăn. Quả thật mỗi giông bão trong cuộc đời là thử thách để chúng ta trưởng thành, bản lĩnh và vững vàng hơn.

27 tháng 12 2019

Có lẽ trong đời ai cũng từng có một thần tượng cho mình. Người thần tượng chính cha, mẹ mình.

Người lại thần tượng thầy cô giáo đã để lại nhiều ấn tượng tốt đẹp trong quãng thời gian đi học. Với lớp trẻ, thần tượng của các em phần nhiều là các ca sĩ, diễn viên nổi tiếng hay các siêu sao trên sân cỏ.

Bài văn của cô bé lớp 7 tả về thần tượng là bác bảo vệ khiến người đọc rơi nước mắt (Ảnh gia đình cung cấp)

Nhưng cô bé lớp 7 tại một trường trung học cơ sở tại Hà Nội lại làm nhiều người bất ngờ đến xúc động khi em thần tượng bác bảo vệ gần nhà em.

Đọc bài văn của cô bé, nếu không nghe giới thiệu bé mới học lớp 7 thì có lẽ nhiều người cứ nghĩ rằng bài viết ấy của những cô cậu cấp 3.

Hành văn trôi chảy, giàu hình ảnh gợi tả, gợi cảm, cùng với những lời văn trong trẻo ngây thơ, những ngôn từ mang nhiều sáng tạo đã lột tả chi tiết chân dung một bác bảo vệ nghèo khó nhưng giàu lòng nhân hậu.

Bác luôn làm việc vất vả để cưu mang những đứa trẻ mồ côi đáng thương. Phải có sự quan sát tốt, có trái tim nhân hậu mới giúp em cảm nhận sâu sắc đến vậy.

Cô giáo dạy văn đã không tiếc khi cho em điểm 9+ cùng lời phê: “Hiểu đề, cấu trúc rõ ràng, ngôn từ phong phú, giàu cảm xúc, khả năng quan sát, đánh giá tốt. Cần phát huy!".

Chúng tôi xin giới thiệu nguyên văn bài văn này


Bài văn kể về bố khiến cô giáo nghẹn ngào

Đề văn: Hãy biểu cảm về 1 thần tượng mà em yêu thích nhất

Có thể với mọi người, thần tượng của họ sẽ là những nghệ sĩ, ca sĩ nổi tiếng nhưng đối với em thần tượng của em chính là bác Hồng bảo vệ gần nhà em.

Bác tuy mới gần năm mươi tuổi nhưng tóc tai đã bạc trắng, khuôn mặt bác in hằn những nếp nhăn và vết chân chim đặc kín ở đuôi mắt nhưng những thứ đó chẳng thể làm lu mờ đi vẻ phúc hậu vốn có trên gương mặt bác.

Thân hình bác cao to vạm vỡ nhưng tay bác lại bị tật do di chứng của một tai nạn năm xưa.

Cơ thể bác luôn bốc lên một mùi mồ hôi khiến người khác cảm thấy khó chịu nhưng đâu ai biết rằng tấm lưng bác vất vả vì đàn con ngây dại đang ở nhà ngày ngày trông ngóng.

Từ khi còn trẻ tuổi bác đã cưu mang nhiều đứa trẻ cơ nhỡ bị bỏ rơi ngoài đường, ngoài viện hay thậm chí là những bãi rác.

Có những đứa bé bị dị tật, có những đứa bị nhiễm trùng lở loét trông rất thương nhưng bác Hồng không ngại sáng nắng chiều mưa đưa tụi nó vào bệnh viện khám, băng bó sát trùng vết thương cho các em.

Bác vừa là người cha vừa là người mẹ của các em. Từ sáng sớm bác đã đi chợ để mua đồ ăn cho hơn chục đứa trẻ ở nhà, lo cho tụi nhỏ bữa ăn xong bác còn phải bươn chải nhiều công việc để kiếm tiền mua quần áo sách vở cho các con.


Bài văn của học sinh lớp 8 làm cô giáo choáng váng

Ngoài công việc bảo vệ bác còn đi rửa bát thuê, làm xe ôm...tuy mình nghèo khó là thế nhưng bất kỳ ai cần sự giúp đỡ bác đều không ngần ngại làm hết khả năng của mình, không bao giờ bỏ qua những mảnh đời khó khăn hơn.

Nhiều khi em thấy bác ngồi thở trên vỉa hè nhưng khi có người hỏi bác lại cười rạng rỡ bắt tay vào công việc.

Đối với bác những đứa con bác cưu mang là những báu vật vô giá nhất trên đời, các em chính là động lực để bác vượt qua muôn vàn khó khăn, gian nan thử thách!

Em nhớ có 1 lần em đến thăm bác Hồng, căn nhà không quá to nhưng rất ấm cúng và ngập tràn tiếng cười.

Lúc em đến bọn trẻ rất nồng nhiệt và lễ phép, tuy một số em bị khiếm khuyết trên cơ thể nhưng tâm hồn đã được bác nuôi dưỡng đủ đầy từ chính tình yêu thương sâu trong trái tim.

Bác và các em hát bài "Bố là tất cả" cho em nghe, những giai điệu hồn nhiên là thế nhưng không hiểu sao nước mắt em trực trào ra.

Các em nhỏ thật may mắn khi gặp được bác, biết đâu bác lại chính là Đức Phật đang đi nghỉ phép.

Hâm mộ một người nào đó đơn giản lắm, chẳng cần người ta quá tài giỏi, chẳng cần người ta có ngoại hình đẹp, chẳng cần người đó đã cho mình cái gì, chỉ cần người đó có tâm hồn đẹp, biết yêu thương suy nghĩ đến người khác đã khiến chúng ta ngưỡng mộ lắm rồi.

Cho đi bao nhiêu nhận lại bấy nhiêu. Bác Hồng đã cho đi sức khỏe và thời gian của mình, những gì bác nhận lại cũng thật ấm áp, những bóng hình bé nhỏ chiều chiều lại tíu tít quây quần bên bác thật đáng yêu làm sao.

Em mong rằng về sau em sẽ trở thành một người như bác chịu thương chịu khó và có tấm lòng bao dung nhân hậu.

Bác Hồng thần tượng của cháu, bác hãy luôn khỏe mạnh và sống thật hạnh phúc bên mái ấm bé nhỏ của bác nhé!

Cháu mong rằng các con của bác khi lớn lên chúng sẽ luôn nhớ rằng ở mái nhà nhỏ kia luôn có bác đứng đợi, là chỗ dựa tinh thần vững chãi nhất và không có ai phải cô đơn một mình giữa cái xã hội đầy sự đấu đá này!".

27 tháng 12 2019

bài khác đc ko bài này mk biết rồi

13 tháng 12 2019

Tham khảo:

Trong cuộc đời chúng ta chắc hẳn ai cũng sẽ thần tượng một người, đó có thể là một cô ca sĩ hát hay nhảy đẹp, đó có thể là một doanh nhân tài ba,… Còn đối với riêng tôi người tôi thần tượng nhất chính là chị họ của mình.

Chị họ tôi tên Dương, chị con nhà bác cả, chị có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh thú, những đường nét trên mặt nhỏ bé, xinh xinh nhìn rất đáng yêu. Chị có mái tóc đen, dài bồng bềnh. Trán chị rộng và cao, đôi mắt đen láy và sáng, ánh lên sự thông minh, lanh lợi. Đôi môi chị bé xíu như môi em bé, lúc nào cũng hồng hồng mọng nước. Nhưng tôi thần tượng chị không phải bởi vẻ ngoài dễ thương, xinh xắn mà bởi ý chí nghị lực phi thường của chị.

Năm chị học lớp chín, hôm ấy, trên đường đi học về, chị đã bị một người đàn ông say rượu đâm. Chân phải của chị dập nát, không còn khả năng phục hồi nữa nên buộc phải cắt bỏ đi. Nghe tin ấy gia đình tôi ai cũng thắt tim lại, hai bác khóc ngất đi, nhìn cảnh tượng đó không ai có thể kìm được nước mắt. Chị mê man, gương mặt lanh lợi hàng ngày thay thế bằng gương mặt xám ngoét, đôi môi tái nhợt, mắt nhắm nghiền. Chị tỉnh dậy sau vài ngày mê man, tôi còn nhớ mãi sự thảng thốt, hốt hoảng của chị khi phát hiện mình chỉ còn lại một chân. Chị khóc như mưa một ngày ròng, bất kể ai động viên, an ủi cũng không được. Làm sao có thể không đau đớn, xót xa cho được khi một phần cơ thể mất đi, khi tương lai phía trước đóng sầm lại. Vừa thương chị lại vừa ái ngại cho hoàn cảnh của chị, tôi chỉ biết động viên để chị nguôi ngoai.

Sau một tuần ủ dột, buồn bã, không ai có thể ngờ rằng chị lấy lại tinh thần nhanh đến vậy. Tôi bắt gặp lại con người nhanh nhẹn, luôn luôn tươi cười của chị khi xưa. Chị ăn uống đầy đủ và bắt đầu đi học lại. Nhìn chị tôi càng khâm phục và ngưỡng mộ hơn nữa. Dù đôi chân tật nguyền nhưng ý chí nghị lực của chị quả thật phi thường. Cánh cửa tương lai và hi vọng lại mở ra trước mắt khi chị xuất sắc đỗ đầu kì thi vào chuyên Anh của tỉnh. Quả thật chị đã đem đến cho tôi hết bất ngờ, ngưỡng mộ này đến bất ngờ, ngưỡng mộ khác. Vượt qua thử thách khắc nghiệt đó một cách kiên cường, dũng cảm tôi lại càng yêu quý và khâm phục bản lĩnh của chị hơn.

Chị Dương là tấm gương sáng của đại gia đình tôi để chúng tôi học tập và noi theo. Mỗi lúc có khó khăn trong học tập hay cuộc sống tôi lại nghĩ về chị để có động lực phấn đấu, vượt qua mọi khó khăn. Quả thật mỗi giông bão trong cuộc đời là thử thách để chúng ta trưởng thành, bản lĩnh và vững vàng hơn.

Chúc bạn học tốt!

14 tháng 12 2019

tớ cảm ơn

18 tháng 4 2021

Sinh ra trong gia đình có mẹ là Trưởng khoa Dược Bệnh viện Da liễu Trung ương, Đức Anh sớm tiếp xúc với bộ môn khoa học tự nhiên này. Khi còn học mẫu giáo cũng là lúc mẹ làm nghiên cứu sinh về tổng hợp hữu cơ, Đức Anh nhiều lần được đưa tới phòng thí nghiệm, quan sát phản ứng đầy màu sắc, cách dòng nước chuyển từ ống này sang ống khác. Đức Anh dần thích thú và muốn được làm những điều giống mẹ.

Đến năm 2008, khi đang học lớp 2, Đức Anh được ra sân bay Nội Bài đón anh trai thi Olympic Hóa học lần thứ 40 từ Hungary trở về, quyết tâm theo đuổi Hóa học một lần nữa bùng lên trong lòng cậu bé 8 tuổi. Em nhớ hôm đó, với chiếc huy chương đồng, anh trai được chào đón nồng hậu. Trong mắt thầy cô và bạn bè, anh như người hùng dù không đạt giải cao nhất. “Đức Anh cảm giác anh đã làm một điều gì đó rất to lớn và muốn sau này được như anh”, Đức Anh nhớ lại.

Được tiếp xúc với Hóa học từ sớm, bản thân cũng thấy Hóa là môn có nhiều liên hệ thực tế, nhiều màu sắc đa dạng, Đức Anh quyết định chọn học chuyên môn này. Từ năm lớp 8, khi Hóa trở thành môn học riêng,  được chọn tham gia nhiều cuộc thi của quận, thành phố và không lần nào là không đạt giải nhất.

Với ước mơ đổi màu huy chương cho anh trai, Đức Anh thi vào trường THPT chuyên Khoa học tự nhiên (Đại học Khoa học tự nhiên, Đại học Quốc gia Hà Nội) để có cơ hội được tiếp xúc với nhiều giáo sư giỏi đầu ngành. Dưới sự kèm cặp của thầy cô và chính anh trai, Đức Anh tiếp tục giành nhiều giải thưởng liên quan đến Hóa học. Lớp 11, đã giành huy chương vàng quốc tế. Một năm sau, trong kỳ thi Olympic được đánh giá khó hơn, Đức Anh một lần nữa giành vàng và đó là huy chương vàng duy nhất của đoàn Việt Nam.

Đức Anh thông tin kỳ thi năm nay diễn ra tại Séc và Slovakia, nơi Olympic Hóa học đầu tiên được tổ chức. Ngay từ đầu, đội tuyển Việt Nam đã dự đoán đề thi khó và phức tạp hơn mọi năm. “Nhờ có kinh nghiệm giành vàng năm ngoái nên không gặp nhiều khó khăn. Đặc biệt, đề thực hành năm này rất dài và khó. Cả thế giới chỉ có ba thí sinh làm được, trong đó có Đức Anh

Sớm giành được huy chương vàng Olympic quốc tế từ năm lớp 11, Đức Anh có đủ thời gian nếu muốn chuẩn bị hồ sơ xin học bổng du học, nhưng  không mấy quan tâm. Tiếp tục ôn luyện để giành huy chương vàng thứ hai, cơ hội học tập tại các trường hàng đầu thế giới chưa bao giờ rộng mở đến như vậy với chàng trai Hà Nội. Tuy nhiên,  vẫn gạt phăng mọi lời mời gọi và bàn tán của mọi người, quyết định học trường trong nước.

“ nhận được tin nhắn, email từ các trung tâm tư vấn du học hàng ngày. Họ giới thiệu về những trường có thể trúng tuyển, nói về các khóa học để làm đẹp hồ sơ. Đức Anh đã chọn học trong nước và khi đã quyết định thì sẽ kiên định với lựa chọn của mình. Hai huy chương vàng chứ 10 tấm vẫn vào Đại học Y Hà Nội”, Đức Anh thẳng thắn nói.

Giống anh trai, Đức Anh thích học Hóa nhưng có niềm đam mê đặc biệt với nghề bác sĩ. Được sự ủng hộ của gia đình,  dễ dàng để đưa ra lựa chọn nhập học trường Y Hà Nội. Chàng trai sinh năm 2000 tâm sự có nhiều người khuyên nên du học vì cơ hội vào những trường top đầu thế giới là rất hiếm và việc học ở Việt Nam là rất phí. Nhưng với Đức Anh, được theo nghề đam mê và hợp với mình thì không thể nói là phí được 

Chị Nguyễn Thị Kim Thu, mẹ của Đức Anh, cho biết gia đình luôn ủng hộ mọi quyết định của con trai. Là tiến sĩ Dược, có nhiều cơ hội đi công tác nước ngoài và tham khảo rất nhiều về du học ở các trường Mỹ, Anh, Pháp hay Singapore, chị vẫn đánh giá cao danh tiếng và chất lượng của một số trường trong nước.

"Trong mắt tôi, trường Y Hà Nội không khác gì Harvard của Mỹ. Vậy tại sao cứ phải gò ép con ra nước ngoài học", chị Thu đặt câu hỏi và cho rằng sau khi hoàn thành chương trình đại học và bác sĩ nội trú ở Việt Nam, Đức Anh vẫn còn rất nhiều cơ hội tham gia các khóa tu nghiệp ngắn hạn ở nước ngoài nên không cần phải nuối tiếc.

Để chuẩn bị cho 6 năm học ngành Y, Đức Anh đã sớm tìm hiểu trước về những kiến thức trong ngành học. Bên cạnh việc trau dồi tiếng Anh, thường xuyên đọc các sách Y khoa của anh trai, đồng thời lên mạng xem video bác sĩ phẫu thuật. Dù hai năm đầu chưa được tiếp cận trực tiếp với bệnh nhân,  dự định xin theo các thầy hoặc anh trai để làm quen dần.

Với Đức Anh, một bác sĩ giỏi phải có tâm, có đức, có sức khỏe, chuyên môn vững và phải luôn coi sức khỏe của bệnh nhân là niềm vui của mình. “Gần đây, có một số sự việc không hay xảy ra, theo đó chỉ là thiểu số, không thể đánh đồng tất cả. Nhưng đó cũng là lời cảnh tỉnh giúp rút ra được nhiều bài học, đặc biệt là sự cẩn thận”, Đức Anh nói và khẳng định bản thân sẽ cố gắng để trở thành một bác sĩ "có tâm và có tầm" trong tương lai.

18 tháng 4 2021

Trong cuộc sống, có biết bao người tài người giỏi, trong số họ, có mấy mươi người lành lặn, khoẻ mạnh ? Những tấm gương vượt lên chính mình, vượt qua sự tật nguyền của mình để đạt tới ước mơ luôn để lại trong tôi một cảm xúc sâu sắc, một sự khâm phục khó diễn tả bằng lời. Nhất là phải kể đến bạn Trần Văn Lạc.

Tôi biết đến Lạc qua một bài báo. Lạc sinh ra tại huyện Quy Nhơn, tỉnh Bình Định. Cậu được một Trung tâm Bảo trợ xã hội của huyện nuôi dưỡng và chăm sóc. Cha mẹ cậu bỏ rơi cậu từ lúc cậu mới sinh ra, còn đỏ hỏn. Đáng buồn thay, cậu không có tay và chỉ có nửa bàn chân trái, Lạc nhiều lần muốn khóc vì sự khiếm khuyết của mình. Một, hai tuổi, Lạc đã tự dùng hai cùi tay để kẹp đồ chơi, kẹp thức ăn, bánh kẹo đưa lên miệng. Lúc chập chững đòi đi, Lạc được lắp hai bàn chân giả và đi lại như những đứa trẻ bình thường. Ba tuổi, Lạc được rèn luyện tự xúc cơm ăn một cách thành thạo. Bản thân bị khuyết tật nhưng Lạc vẫn giúp các mẹ bảo mẫu trông những đứa trẻ khác bằng chính cùi tay của mình. Mọi sinh hoạt hàng ngày của cậu không có gì trở ngại, khó nhất là lúc tập viết. Nếu bạn bè cùng trang lứa có thể cầm bút bằng một tay dễ dàng thì cậu lại loay hoay với 2 cùi tay của mình…chỉ để cầm bút không bị rơi. Lạc phải “lên gân”, tập trung chú ý kẹp bút thật chắc nhưng cứ sơ ý một chút là bút lại rơi ngay. Tuy buồn nhưng Lạc không chịu thua, cậu tập viết mọi lúc mọi nơi để luyện cách cầm bút không bị rơi. Rồi cậu cũng cắp sách đến trường như các bạn, lòng đầy tự tin, không mặc cảm về ngoại hình của mình. Thậm chí cậu còn là học sinh khá giỏi nhiều năm liền. Tôi rất khâm phục nghị lực của Lạc, chưa bao giờ tôi thấy một đứa trẻ mười mấy tuổi lại có ý chí, nghị lực phi thường đến vậy. Viết chữ thành thạo, Lạc lại thử sức với việc học vi tính. Lần đầu tiên được thực hành máy tính, Lạc bấm một chữ lên bàn phím, màn hình hiện ra bốn, năm chữ, vì cùi tay quá lớn so phím chữ. Cậu đã phải tập trung dùng đầu nhô nhỏ ở cùi tay để đánh phím, luyện mã cũng ấn được. Nhờ sự nỗ lực, kiên trì bền bỉ, hè năm 2009, cậu bạn cùng với 2 anh ở Trung tâm Bảo trợ xã hội được chọn đi thi chương trình Tin học trẻ không chuyên cấp tỉnh dành cho cấp I và giành được giải khuyến khích.

Các bạn thấy đấy, trên cuộc đời này, không ai là hoàn hảo cả. Nếu bản thân chúng ta là những người lành lặn thì các bạn nên cố gắng hơn nữa. Lạc chính là tấm gương cho những người tật nguyền và những người lành lặn. Cuộc sống vốn không dễ dàng, chỉ cần bản thân cố gắng và cố gắng hết mình thì nhất định bạn sẽ thành công. Tôi sẽ mãi không bao giờ quên 3 chữ : “Trần Văn Lạc” như là lời động viên, giúp tôi đứng dậy trước khó khăn.

bạn có thể tham khảo nha. Học tốt :D

24 tháng 12 2021

tk

Every day I have chance to watch different famous people shine and bring inspiration to others on TV; however, the one that inspires me the most is Taylor Swift. She is a typical example of a strong, intelligent and independent woman. She used to be a small girl who had been bullied throughout the school years. However, she overcame all the difficulties to become one of the most successful singer and composer of America. She challenges herself in different types of music, from Country, Ballad to Pop, and all of her songs carry deep meanings. Most people can find themselves in her lyrics and her melodies. Besides her singing career, she is also a businesswoman who has her own enterprises and brand names. She had tried so hard in her youth to achieve the things that I always dream of; therefore, she is a great symbol that I always look up. Taylor Swift is forever my beloved idol, and her effort is the goal for me to never quit trying.