Viết một đoạn văn khoảng 5- 8 câu miêu tả đôi bàn tay của mẹ, trong đó có câu biểu cảm
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu 1) Trong các môn học ở trường tôi nghĩ Toán và Tiếng Anh là quan trọng nhất nhưng nêu ns là môn học yêu thích nhất thì sẽ là môn Toán. Toán là 1 môn học rất hay và bổ ích. mặc dù toán ko thể giao tiếp nhiều vs nc khác như TA, ko giỏi về viết đơn thư như văn ..... nhưng toán là 1 trong những môn rất quan trọng. toán giúp ta tính toán tốt hơn. giúp ta có thêm kiến thức. vs thời đại hiện nay, nhiều gđ rất kì vọng con mình lm gv toán. đối vs tôi, toán là 1 môn học mà tôi rất thích. Mỗi khi học toán, trí óc non nớt của tôi lại như đc tiếp thêm 1 nguồn thông tin về toán học ms. Vì yêu thích học toán nên tôi có thể xác định được nghề trong tương lai của tôi chính là toán
Câu 9 lát nữa mình lm nha. bây giờ mình bận mất tiêu rùi. tí mình hứa mình lm. chúc bn học tốt
Tham khảo
Mẹ là người đã sinh ra ta, dành trọn tình yêu, tình thương, niềm hi vọng vào chúng ta. Mẹ tôi cũng là một người mẹ như thế. mỗi buổi sáng mẹ thường phải dạy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng và tranh thủ quét lại nhà cửa,.…Vào những ngày đông lạnh giá mẹ phải đi dạy học rất sớm ở dưới xã. Đôi khi đôi bàn tay xạm nắng của mẹ đỏ dần lên trong tiết trời lạnh giá của mảnh đất SAPA này. Đến buổi chiều, khi mẹ đi làm về cũng là lúc mẹ tất tưởi nấu cơm tối để cả nhà được xung họp và cũng là lúc mẹ được nói chuyện với tôi và anh tôi mẹ thường dạy anh em tôi cách sống và cách làm người… Tôi nhớ trước đây khi tôi ốm mẹ thường phải thức suốt đêm để trông tôi và tranh thủ soạn giáo án để ngày mai còn lên lớp.nhìn vẻ mặt mẹ lo lắng tôi thấy thương mẹ nhiều hơn
Vào một buổi chiều tà, trời mưa râm rả, đúng lúc đó trống trường vừa vang lên tất cả học sinh ùa ra khỏi trường để kịp trèo lên xe của cha mẹ mà chở về kẻo nước mưa thấm ướt quần áo cặp sách. Riêng tôi, tôi cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo lắm, cái cảm giác ấy lại làm tôi nhớ đến mẹ không biết bây giờ mẹ ở đâu. Mẹ ơi, mẹ đến đón con về đi, con muốn được mẹ chở về, muốn được dựa vào người mẹ để được thấy sự ấm áp, sự bình yên. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một người rất giống mẹ đang ngồi trên một chiếc xe kéo ở bên kia đường, tôi không biết mình có nhìn lầm hay không nhưng không nghĩ ngợi gì thêm tôi chạy một mạch sang. Đúng thật là mẹ rồi mợ ơi, mợ ơi,… Tôi đã được gặp lại mẹ sau một năm ròng xa cách.Lúc này tôi không còn biết gì hơn,líu ríu trèo lên xe rồi oà vào lòng mẹ và cứ thế tôi khóc nức nở.Mẹ tôi cũng sụt sùi theo xoa đầu tôi, mẹ nói:
- Con nín đi, mợ đã về với con rồi mà!
Cái giọng nói ngọt ngào trong trẻo ấy thấm vào da thịt tôi. Nghe lời mẹ, tôi không khóc nữa và ngẩng mặt lên nhìn lại người phụ nữ mà non một năm ròng tôi mới được gặp lại đó là mẹ tôi. Mẹ không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi. Gương mặt mẹ tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Ôi! Mẹ tôi thật tươi đẹp làm sao. Tôi ngồi trong vòng tay mẹ đầu áp vào lòng mẹ, tôi thấy được cái cảm giác ấm áp chan chứa tình thương yêu mà bao lâu nay mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, tôi cảm nhận được sự hạnh phúc niềm vui sướng đang tràn trề trong lòng. Cái cảm giác mà đã lâu rồi tôi mới được có sau những sự ghẻ lạnh và cay nghiệt mà bà cô tôi dành cho tôi.Từ ngã tư đầu trường học về đến nhà mẹ đã hỏi tôi rất nhiều điều nhưng tôi không còn nhớ mẹ đã hỏi tôi những gì và tôi đã trả lời mẹ tôi những câu gì mà chỉ biết nhắm mắt lại ngồi vào lòng mẹ và thế rồi tôi ngủ thiếp đi. Tôi đã ngủ thật say, một giấc ngủ ngon lành
MÌNH TRẢ LỜI CẢ HAI CÂU CỦA BN RỒI ĐÓ,K ĐÚNG CHO MÌNH NHÉ
Vào một buổi chiều tà, trời mưa râm rả, đúng lúc đó trống trường vừa vang lên tất cả học sinh ùa ra khỏi trường để kịp trèo lên xe của cha mẹ mà chở về kẻo nước mưa thấm ướt quần áo cặp sách. Riêng tôi, tôi cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo lắm, cái cảm giác ấy lại làm tôi nhớ đến mẹ không biết bây giờ mẹ ở đâu. Mẹ ơi, mẹ đến đón con về đi, con muốn được mẹ chở về, muốn được dựa vào người mẹ để được thấy sự ấm áp, sự bình yên. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một người rất giống mẹ đang ngồi trên một chiếc xe kéo ở bên kia đường, tôi không biết mình có nhìn lầm hay không nhưng không nghĩ ngợi gì thêm tôi chạy một mạch sang. Đúng thật là mẹ rồi mợ ơi, mợ ơi,… Tôi đã được gặp lại mẹ sau một năm ròng xa cách.Lúc này tôi không còn biết gì hơn,líu ríu trèo lên xe rồi oà vào lòng mẹ và cứ thế tôi khóc nức nở.Mẹ tôi cũng sụt sùi theo xoa đầu tôi, mẹ nói:
- Con nín đi, mợ đã về với con rồi mà!
Cái giọng nói ngọt ngào trong trẻo ấy thấm vào da thịt tôi. Nghe lời mẹ, tôi không khóc nữa và ngẩng mặt lên nhìn lại người phụ nữ mà non một năm ròng tôi mới được gặp lại đó là mẹ tôi. Mẹ không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi. Gương mặt mẹ tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Ôi! Mẹ tôi thật tươi đẹp làm sao. Tôi ngồi trong vòng tay mẹ đầu áp vào lòng mẹ, tôi thấy được cái cảm giác ấm áp chan chứa tình thương yêu mà bao lâu nay mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, tôi cảm nhận được sự hạnh phúc niềm vui sướng đang tràn trề trong lòng. Cái cảm giác mà đã lâu rồi tôi mới được có sau những sự ghẻ lạnh và cay nghiệt mà bà cô tôi dành cho tôi.Từ ngã tư đầu trường học về đến nhà mẹ đã hỏi tôi rất nhiều điều nhưng tôi không còn nhớ mẹ đã hỏi tôi những gì và tôi đã trả lời mẹ tôi những câu gì mà chỉ biết nhắm mắt lại ngồi vào lòng mẹ và thế rồi tôi ngủ thiếp đi. Tôi đã ngủ thật say, một giấc ngủ ngon lành.
Bàn tay mẹ em thon dài và hơi ngăm do phai đi làm nắng vất vả nuôi em ăn học.bàn tay mẹ ko giống như các bà mẹ khác là bàn tay mềm mại mà khá thô ráp, còn bị chai tay. mẹ nói tất cả để lo cho em, em cảm thấy mẹ thật tuyệt! trong mắt những người khác, bàn tay mẹ đối vs họ ko đẹp nhưng đối với em thì rất đẹp. chính đôi bàn tay ấy đã lo cơm ăn hàng ngày và quần áo, ăn học,.. cho em nên đối vs em, bàn tay mẹ rất đẹp. em rấy yêu mẹ của em
cảm ơn bn, mk sẽ tặng bn 1 SP