Hãy tưởng tượng đc trò chuyện với Thánh Giongs
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong cuộc sống của con người, gặp gỡ, giao tiếp chính là sợi dây gắn kết tình cảm giữa con người với con người. Trong cuộc sống hàng ngày, cả trong học tập và những hoạt động thường ngày thì em đã gặp gỡ với rất nhiều người, cũng từ đó là em có thêm nhiều bạn bè thân thiết hơn. Trong tất cả các cuộc gặp gỡ, giao tiếp ấy, có lẽ đặc biệt nhất có lẽ chính là cuộc gặp gỡ với Thạch Sanh, đây không phải là một con người thông thường mà em gặp hàng ngày, Thạch Sanh là một người anh hùng bước ra từ câu chuyện cổ tích. Chính vì vậy mà cuộc gặp gỡ bất ngờ này đã tạo cho em một ấn tượng khó phai.
Sau khi được học câu chuyện cổ tích Thạch Sanh trên lớp và nghe cô giáo giảng bài về nhân vật cổ tích này thì em đã vô cùng ngưỡng mộ, chàng là một hình mẫu anh hùng điển hình, không chỉ là một người nghĩa sĩ sẵn sàng ra tay diệt trừ cái ác, bảo vệ cuộc sống cho dân lành, mà Thạch Sanh còn là một người anh hùng dân tộc trong cuộc chiến chống giặc ngoại xâm. Ngỡ tưởng hình tượng nhân vật Thạch Sanh chỉ là sự hư cấu của các tác giả dân gian, nhằm thể hiện khát vọng về cái thiện, lẽ công bằng và chính nghĩa ở đời. Em luôn nghĩ rằng nếu Thạch Sanh là một con người trần mắt thịt thì nhất định em sẽ tìm gặp, thể hiện sự ngưỡng mộ của em với Thạch Sanh.
Thật ngoài sức tưởng tượng, khi em đang ngồi học bài về nhà, em mang sách ra học bài cũ, em ngồi ngâm nga câu thơ trong sách giáo khoa ngữ văn tập một: “Đàn kêu tích tịch tình tang/ Ai mang công chúa dưới hang trở về”
Vừa ngâm nga những câu thơ, em vừa hình dung, mường tượng ra dáng vẻ của Thạch Sanh khi ngồi ôm đàn và hát lên những lời ca đầy tha thiết ấy, thì bỗng dưng bùm một tiếng, xuất hiện trước mặt em là hình ảnh của một chàng trai cao lớn, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú. Trang phục của người này cũng rất lạ mắt, đó là một bộ quần áo vải giống như trong các bộ phim kiếm hiệp của Trung Quốc vậy, mái tóc của người này cũng rất khác với bình thường, không phải kiểu tóc ngắn giống những người con trai ngày nay vẫn cắt mà mái tóc của người này rất dài, được buộc gọn gàng ở trên đầu.
Bình thường em vốn rất nhát gan, lại vô cùng sợ những câu chuyện ma quái, đột nhiên trong phòng em xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, theo lẽ thường em phải hét lên và cầu cứu bố mẹ mới đúng. Nhưng thật kì lạ, sự xuất hiện của người đàn ông này chỉ làm em bất ngờ, bất ngờ đến mức đôi mắt mở lớn tròn xoe, nhìn chằm chằm vào người ấy, miệng thì há to ra trông rất tức cười. Có lẽ cũng vì khuôn mặt của người đàn ông ấy khá là hiền lành, phúc hậu nên em cũng không phản ứng như bình thường. Đang chìm vào sự bất ngờ, những suy nghĩ của mình thì người đàn ông lạ mặt đó đã chủ động đến giới thiệu mình, cũng là cách thức hiệu quả nhất để em trở về từ cõi mộng.
Người đàn ông ấy dùng giọng nói trầm ấm, đầy thiết tha mà giới thiệu mình: “Ta là Thạch Sanh, là người đã hát câu hát mà cháu vừa ngâm nga”. Nghe thấy vậy tôi càng thêm bất ngờ, không dám tin vào những điều mình đang chứng kiến là thật nữa, mọi thứ như trong giấc mơ vậy, tại sao một người ở trong chuyện có thể bước ra ngoài như vậy được chứ. Thấy em ngây ngốc như vậy, Thạch Sanh đã đến ngày và véo nhẹ vào má em, miệng thì cười nhẹ đầy hiền lành: “Cháu đã tin ta là thật chưa”. Lúc ấy tôi vẫn chưa thể nói được như bình thường, mà chỉ biết dùng hành động để ra hiệu cho Thạch Sanh biết là mình có nghe và đã tin, tôi gật đầu lia lịa làm Thạch Sanh cũng phải phá lên cười đầy thích thú.
Sau khi đã bình tĩnh lại thì em và Thạch Sanh đã có một cuộc nói chuyện đầy thú vị, em đã rất tò mò và yêu cầu Thạch Sanh kể lại chi tiết hơn các câu chuyện diệt yêu quái, chằn tinh, đại bàng như thế nào. Thạch Sanh đã rất thân thiện và gần gũi khi tiếp xúc với em, dù em là một người xa lạ, và những yêu cầu cũng rất trẻ con nhưng Thạch Sanh đều rất nhiệt tình giải đáp cho em từng vấn đề một. Câu chuyện của Thạch Sanh hấp dẫn hơn nhiều so với đoạn trích trong sách giáo khoa, bởi không chỉ câu chuyện diệt chằn tinh mà quá trình ấy diễn ra như thế nào, Thạch Sanh đã gặp phải những khó khăn gì trong quá trình tiêu diệt cái ác ấy, đều được kể một cách chân thực và vô cùng sinh động.
Qua đó em cũng nhận thấy được việc tiêu diệt chằn tinh, đại bàng của Thạch Sanh vô cùng đáng khen ngợi, đáng cảm phục; nhưng em cũng thấy được sự cố gắng, nỗ lực của Thạch Sanh lớn như thế nào mới có thể tiêu diệt được bọn xấu xa, độc ác ấy. Bởi suy cho cùng, dù Thạch Sanh là thái tử nhà trời được phái xuống, nhưng khi đã đầu thai vào kiếp người thì cũng không còn những phép thần thông nữa, mọi việc giải quyết đều phải dựa vào sức mạnh, ý chí mà niềm tin của chính bản thân chàng. Vì vậy mà tấm gương người tốt việc tốt của Thạch Sanh càng đáng ngưỡng mộ, đáng trân trọng.
Đây là một cuộc gặp gỡ đầy thú vị giữa em và một nhân vật thần kì mà trước đó em cho rằng, người này chỉ có thể xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích, trong thế giới của những tưởng tượng. Nhưng, khi em đã được gặp Thạch Sanh thì em hoàn toàn tin tưởng vào sự thần kì ấy. Cũng qua cuộc gặp gỡ bất ngờ này, em cũng đã được lắng nghe rất nhiều những câu chuyện thú vị mà người kể chính là nhân vật em hàng ngưỡng mộ, thần tượng. Cuộc gặp gỡ này vô cùng tuyệt vời, thú vị, là một kỉ niệm mà em không bao giờ quên.
k cho mk nha
Đề 1 :
Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắc về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về dến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:
– Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi.
– Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít. Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em.
Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người
- Chào cậu bé! Ta !à Thánh Gióng. Ta đã nhận được lời nguyện cầu của cậu. Cậu có muốn ta giúp gì chăng?!
Sự ngạc nhiên tột độ đã nhanh chóng biến thành niềm vui mừng khôn xiết. Em vội vàng bày tỏ: - Thưa ngài! Em và các bạn chi ao ước làm sao vươn vai một cái trở thành tráng sĩ oai phong lẫm liệt như ngài. Xin hỏi ngài bí quyết để điều đó biến thành hiện thực. Thánh Gióng cười lớn, tiếng cười vang động không gian: - Ồ! Ta hiểu! Tuổi thơ bao giờ cũng có những ước mơ đẹp đẽ lạ thường! Ngày xưa, ta cũng vậy. Chính sự tồn vong của đất nước trước nạn ngoại xâm đã khơi dậy trong ta sức mạnh thần kì. Chính dân làng đã góp gạo nuôi ta lớn nhanh như thổi để đi đánh giặc. Sức mạnh của ta là sức mạnh lòng yêu nước của toàn dân. Việc ta vươn vai một cái trở thành tráng sĩ tượng trưng cho khát vọng chiến thắng quân thù. Ta thay mặt nhân dân trừng trị đích đáng lũ giặc ngông cuồng, dám xâm phạm vào giang sơn gấm vóc của tổ tiên. Còn bây giờ, trong thời đại khoa học kĩ thuật phát triển như vũ bão, con người không cần phải khổng lồ về thể xác nhưng phải khổng lồ về ý chí và trí tuệ. Một trí tuệ sáng suốt, một nghị lực phi thường trong một thân thể khỏe mạnh là những điều rất cần thiết cho cuộc sống ngày nay. Đó là những lời tâm huyết mà ta muốn nói. Cậu bé hãy suy nghĩ kĩ xem có đúng không. Nếu đúng thì hãy làm theo và ta cũng nói trước rằng đó là cả quá trình phấn đấu lâu dài và gian khổ đấy ! Ta chúc cậu mai sau trở thành người có đức, có tài hữu ích cho đất nước! Thôi, chào cậu! Ta đi đây!
Thánh Gióng dứt lời, ngựa sắt hí vang, bốn vó từ từ nhấc khỏi mặt đất. Cả người lẫn ngựa bay càng lúc càng cao, rồi mờ dần, mờ dần giữa những đám mây trắng như bông. Em bàng hoàng tỉnh giấc. Ôi! Thì ra là một giấc mơ! Một giấc mơ lạ lùng! Tiếng nói của Thánh Gióng vẫn văng vẳng đâu đây. Em thấm thía lời khuyên chí tình của ngài. Đúng là chi có thể bằng con đường học tập, rèn luyện và phấn đấu không ngừng thì chúng ta mới biến được những ước mơ đẹp đẽ thành hiện thực.
Dưới bóng núi Sa Pa, nơi thiên nhiên hùng vĩ gặp gỡ với vẻ đẹp của con người, em đã chứng kiến một hình ảnh đầy ấn tượng. Một người phụ nữ trẻ, với ánh mắt tỏa sáng và nụ cười tươi tắn, đang dốc hết sức lực và tâm huyết vào công việc xây dựng một cầu treo vượt qua những thung lũng sâu thẳm.
Cô kỹ sư này không chỉ là một nhà thiết kế tài ba, mà còn là một người tình nguyện viên đầy lòng nhân ái. Cầu treo mà cô đang xây dựng không chỉ là một công trình kỹ thuật, mà còn là một biểu tượng của sự kết nối và hy vọng. Nó sẽ mang lại lợi ích cho cộng đồng, giúp những người dân vượt qua những khó khăn trong cuộc sống hàng ngày.
Trong quá trình xây dựng cầu treo, cô kỹ sư đã phải đối mặt với nhiều thách thức và khó khăn. Nhưng bằng sự kiên nhẫn, sáng tạo và tinh thần không ngừng nỗ lực, cô đã vượt qua mọi trở ngại và tiến gần hơn đến mục tiêu của mình. Cô là một nguồn cảm hứng cho những người xung quanh, khuyến khích họ tin tưởng vào khả năng của bản thân và khát khao thay đổi.
Cuộc gặp gỡ với cô kỹ sư này đã làm cho em nhận ra rằng, trong cuộc sống, không có gì là không thể nếu ta có đủ lòng kiên nhẫn, sự sáng tạo và quyết tâm. Cô là một ví dụ sống về sự mạnh mẽ và ý chí, và em rất tự hào được chứng kiến những nỗ lực của cô trong việc tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn cho cộng đồng.
Với tình yêu và lòng nhân ái, cô kỹ sư đã không chỉ xây dựng một cầu treo, mà còn xây dựng một câu chuyện về hy vọng và sự đoàn kết. Em tin rằng công trình của cô sẽ trở thành một biểu tượng của sự gắn kết và sự vượt qua khó khăn, và sẽ lan tỏa tình yêu và hy vọng đến tất cả mọi người.
Trong cuộc đời có những chuyện kì lạ. Ta may mắn được chứng kiến câu chuyện về Phù Đổng Thiên Vương. Hôm nay ta sẽ kể cho các cháu nghe chuyện ngày xưa chàng đã đánh đuổi giặc Ân như thế nào.
Nghe tin giặc Ân sắp sang xâm lược, triều đình vô cùng lo lắng. Nhà vua cử ta đi khắp nơi kêu gọi người tài đánh đuổi quân thù. Khi ta đến kêu loa ở vùng làng Gióng thì có bà cụ ngập ngừng gọi ta vào nhà. Ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy trong nhà chỉ có chú bé chừng ba tuổi, trông rất khôi ngô. Chú bé cất giọng nói:
- Ngươi về bẩm với nhà vua, rèn cho ta một con ngựa sắt, một chiếc roi sắt và một chiếc nón bằng sắt, ta sẽ đánh tan quân giặc này.
Ta choáng váng trước những lời nói ấy. Câu bé này thì đánh sao nổi giặc? Nhưng thấy thái độ nghiêm túc cùa cậu bé, ta ngạc nhiên vô cùng. Chào hai mẹ con nhà cu ra về, ta lân la hỏi thăm hàng xóm bà con kể rằng, và được họ cho biết. Hai ông bà vốn nghèo khó, lại hiếm muộn đường con cái nhưng sống rất lương thiện, phúc hậu. Một hôm, bà lão ra thăm đồng, thấy một vết chân rất to bèn ướm thử chân vào. Thế rồi có mang. Hai ông bà mừng lắm. Nhưng một năm sau, bà cụ mới sinh, lức đó ông lão đã mất. Kì lạ thay, đứa bé đẹp đẽ đáng yêu nhưng không nói không cười, đặt đâu nằm đấy. Năm nay nó đã ba tuổi mà mọi sự vẫn không thay đổi.
Chắc đúng là người nhà trời xuống giúp nước ta rồi. Ta vội trở về tâu trình lên nhà vua. Người nửa tin nửa ngờ song vẫn lập hợp tất cả sắt thép mọi nơi, tất cả thợ giỏi đều được vời về cung để kịp rèn một con ngựa sắt, một chiếc nón sắt và một cây gậy sắt lớn.
Giặc đã đến chân núi Trâu, thế nước vô cùng nguy ngập. Ta tuân mệnh vua mang đến các thứ cậu bé yêu cầu. Ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình không phải là một cậu bé mà là chàng thanh niên khỏe mạnh. Chàng vươn vai hóa thành tráng sĩ, mình cao hơn trượng. Tráng sĩ đội nón sắt, cầm gậy sắt, nhảy lên lưng ngựa. Ngựa sắt vươn cổ hí lên một tiếng, lửa phun rừng rực đốt cháy trụi cả một bụi tre đầu ngõ.
- Lạy mẹ, con đi!
Chàng nói rồi ra roi. Ngựa tung bờm phi thẳng đến chỗ quân giặc. Khắp nơi nhân dân nô nức cầm dao, gậy theo sau. Ngựa phi đến đâu, tre hai bên đường vàng sém đến đấy (sau này được gọi là tre đằng ngà). Vết chân ngựa in xuống đất thành một dãy ao hồ (bây giờ vẫn còn ở làng Phù Đổng).
Trông thấy ta từ xa, quân giặc vội quay đầu, vứt giáo tháo chạy. Nhưng chúng chạy đâu cho thoát? Ngựa phun lửa đốt chúng cháy trụi từng mảng, roi sắt vung lên một lần thì đã có cả chục thằng bị hất tung lên trời.
Bỗng "rắc" một cái, chiếc roi sắt gẫy làm đôi. Quân giặc thấy thế mừng rỡ, định hò nhau xông lại. Sẩn các bụi tre bên đường, chàng vươn mình nhổ bật lên, quật túi bụi xuống đầu giặc. Chẳng mấy chốc quân giặc đã không còn một mống.
Giặc tan, tráng sĩ một mình một ngựa lên núi. Lên đến đỉnh, chàng cởi áo giáp vắt trên ngọn cây cao, rồi cùng ngựa sắt từ từ cất mình bay vào không trung.
Nhà vua về thăm làng Gióng, được dân làng kể: từ sau khi gặp sứ giả, cậu bé lớn nhanh như thổi. Cơm ăn bao nhiêu cũng không no, áo vừa may xong đã chật, bà con phải góp com gạo nuôi cậu. Giặc đến, cậu vươn vai hóa thành tráng sĩ oai phong lẫm liệt, đánh tan giặc rồi về trời, Nhà vua phong chàng là Phù Đổng Thiên Vương, lập đền thờ ngay tại quê nhà, hàng năm mở hội rất to. Năm nào ta cũng đến hội để tỏ lòng ngưỡng mộ chàng, người anh hùng của nhân dân.
Refer
Tôi là một người phụ nữ chân quê, sống một cuộc sống bình yên bên người chồng tại một ngôi làng nhỏ thời vua Hùng thứ 6. Hai vợ chồng tôi tuổi đã cao, mặc dù làm nhiều việc thiện tích đức nhưng mãi vẫn chưa có được một mụn con. Được ông trời thương xót, cuối cùng, hai vợ chồng tôi đã có được một đứa con. Và đó chính là Thánh Gióng- người anh hùng dân tộc đã bảo vệ đất nước khỏi giặc ngoại xâm.
Đó là một câu chuyện dài mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Một hôm, tôi ra đồng làm việc thì thấy trên mặt đất có một vết chân to. Thấy lạ quá, tôi bèn lấy chân mình ra ướm thử, từ đó tôi có thai. Cả hai vợ chồng tôi đều vô cùng vui mừng, sung sướng. Nhưng trớ trêu thay, khi đứa con còn chưa ra đời, chồng tôi mất. Không lâu sau, tôi sinh ra một đứa bé bụ bẫm, kháu khỉnh và đặt tên là Gióng. Nhưng kỳ lạ thay, dù đã ba tuổi, Gióng vẫn không biết nói, biết cười, điều này khiến tôi vô cùng buồn khổ, lo lắng.
Năm đó, giặc Ân tràn vào bờ cõi nước ta. Chúng cướp bóc, tàn sát người dân vô cùng tàn độc. Triều đình đã cử binh lính đi dẹp yên bờ cõi đất nước, nhưng thế giặc mạnh, quân ta bị đánh bại. Trước hoàn cảnh đất nước nguy nan, nhà vua sai sứ giả đi tìm người tài cứu nước. Khi sứ giả đi qua làng tôi, nghe lời kêu gọi người tài, Gióng bất ngờ cất tiếng bảo tôi:
- Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con.
Vui mừng xen lẫn bất ngờ, tôi làm theo lời con. Khi sứ giả bước vào nhà, Gióng liền nói:
- Ông về tâu vua rèn cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một chiếc áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này.
Sứ giả tuy bất ngờ nhưng cũng lập tức về tâu vua. Vua sai người ngày đêm chuẩn bị những vật mà Gióng yêu cầu. Và điều kì lạ đã xảy ra. Từ khi gặp sứ giả, con tôi bỗng lớn nhanh như thổi, cơm ăn bao nhiêu cũng không đủ, quần áo mới vừa mặc đã sứt chỉ. Tôi phải nhờ đến hàng xóm giúp đỡ. Mọi người ai nấy đều vui vẻ góp gạo, may áo nuôi Gióng, nhờ vậy, tôi bớt được phần nào gánh nặng.
Giặc đã đến chân núi Trâu, lòng người vô cùng lo lắng. Đúng lúc đó, sứ giả mang ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt đến. Con tôi bỗng vươn mình đứng dậy, trở thành một tráng sĩ to khỏe, lực lưỡng. Tôi giúp con mặc áo giáp sắt. Mặc áo giáp xong, tay cầm roi sắt, Gióng lên ngựa phi thẳng đến nơi có giặc. Đi đến đâu, ngựa phun lửa thiêu cháy quân thù đến đó. Gióng cầm roi sắt vung lên, giặc chết như rạ. Bỗng roi sắt gãy, con tôi bèn nhổ bụi tre bên đường quật vào giặc. Giặc bỏ chạy tan tác. Gióng đuổi đến chân núi Sóc Sơn. Lên đến đỉnh núi, đứa con anh hùng của tôi cởi áo giáp sắt, cúi đầu cảm tạ và cùng ngựa sắt bay về trời.
Câu chuyện ấy xảy ra cũng khá lâu rồi nhưng tôi vẫn không thể nào quên hình ảnh đứa con bé bỏng của tôi anh dũng xông pha trận mạc, chiến đấu để bảo vệ quê hương, đất nước. Sau khi Gióng về trời, nhà vua đã cho lập đền thờ ở chính ngôi làng của tôi, điều đó vừa khiến tôi tự hào về Gióng vừa buồn bã vì Gióng đã xa tôi mãi mãi. Nhưng chắc chắn, những hình ảnh đẹp đẽ về đứa con sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi.
P/s : Ko ai làm luôn;-;
Đây là một câu chuyện ko co thật : Ở một trường học nọ có hai bạn thúng rác ở gần nhau .Hai bạn thùng rac rất vui khi giúp cuộc sống thêm tươi đẹp sạch sẽ.một hôm có một bạn học sinh vô ý thức đã ko vất rác đúng chỗ, nhìn thấy vậy hai bạn thùng rác xi xào:"bạn ấy thật thiếu ý thức đúng không . ừ nếu trong xa hội này toàn những người như thế thì cuộc sống sẽ trở thành 1 bãi rac khổng lồ mất". từ câu chuyện này chúng ta rút ra bài học phải vất rác đúng nơi quy định
câu chuyện của tớ chỉ thế thôi
nhớ k mk nhé
#embengaytho#
Tham khảo:
Vào một buổi chiều mùa hè, em đang dạo chơi trên bãi biển thì bắt gặp mây và sóng. Chúng em đã có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ. Mây nói rằng các bạn được dạo chơi từ lúc thức dậy đến lúc chiều tà. Mây đã chơi với bình minh vàng và ánh trăng bạc. Còn sóng thì được ca hát từ sáng sớm đến hoàng hôn, ngao du khắp mọi nơi. Cả hai đều rủ em đến chơi cùng. Thế nhưng em đã từ chối bởi đã đến lúc phải trở về nhà và không có điều gì hạnh phúc hơn được ở bên mẹ.
Tham khảo:
Chiều hôm đó, em đã có hai cuộc trò chuyện thú vị cùng hai người bạn. Người đầu tiên là mây, bạn ấy nói chuyện với em từ phía trên cao tít. Bạn ấy kể cho em nghe về những ngày rong chơi từ lúc thức dậy cho đến khi chiều tà. Về những hôm dạo chơi cùng bình minh vàng và vầng trăng bạc. Bạn ấy rủ em hãy đến nơi tận cùng trái đất, đưa tay lên trời để có thể lên tít tận tầng mây chơi với các bạn ấy. Thế nhưng em đã từ chối. Tiếp đến, em gặp bạn sóng, một người bạn đến từ khơi xa. Bạn ấy chia sẻ cho em những ngày tháng rong chơi khắp nơi từ lúc bình minh cho đến hoàng hôn, mãi chẳng biết đã đi đến tận nơi nào. Bạn ấy cũng rủ em ra rìa biển cả, nhắm nghiền mắt lại để theo các con sóng đi chơi. Nhưng một lần nữa em lại từ chối. Vì em không muốn đi xa như vậy. Bởi nếu phải rời xa người mẹ yêu dấu của mình, thì em sẽ chẳng thể nào vui sướng được, dù là ở đâu.
Tham khảo
Vào một buổi chiều mùa hè, em đang dạo chơi trên bãi biển thì bắt gặp mây và sóng. Chúng em đã có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ. Mây nói rằng các bạn được dạo chơi từ lúc thức dậy đến lúc chiều tà. Mây đã chơi với bình minh vàng và ánh trăng bạc. Còn sóng thì được ca hát từ sáng sớm đến hoàng hôn, ngao du khắp mọi nơi. Cả hai đều rủ em đến chơi cùng. Thế nhưng em đã từ chối bởi đã đến lúc phải trở về nhà và không có điều gì hạnh phúc hơn được ở bên mẹ.
“Kìa ai đang gọi tôi trên mây cao
Kìa những ai đang gọi tôi dưới sóng rì rào…"
Tôi ngước mắt nhìn trời xanh, lắng nghe mây trên chín tầng cao vẫy gọi. Mây ân cần rủ tôi cùng du ngoạn giỡn với sớm vàng, và đùa cùng trăng bạc từ bình minh đến lúc trăng lên. Mây thủ thỉ với tôi rằng
"Chúng ta vui chơi từ tinh mơ đến hết ngày,
Chúng ta giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc".
Ngắm mây bay… rồi tôi nghe sóng reo, sóng hát. Sóng như sứ giả của đại dương xa vời đến với tôi. Sóng reo rì rầm. Sóng vẫy gọi chào mời tôi. Tuổi thơ nào mà chẳng khao khát, ước mơ?. Sóng thủ thỉ cùng tôi về một cuộc viễn du: "Chúng ta ca hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi".
CÓ TRONG HOC24 NHÉ
Tham khảo:
Vào một buổi chiều mùa hè, em đang dạo chơi trên bãi biển thì bắt gặp mây và sóng. Chúng em đã có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ. Mây nói rằng các bạn được dạo chơi từ lúc thức dậy đến lúc chiều tà. Mây đã chơi với bình minh vàng và ánh trăng bạc. Còn sóng thì được ca hát từ sáng sớm đến hoàng hôn, ngao du khắp mọi nơi. Cả hai đều rủ em đến chơi cùng. Thế nhưng em đã từ chối bởi đã đến lúc phải trở về nhà và không có điều gì hạnh phúc hơn được ở bên mẹ.
Trong chuyến dã ngoại của trường, chúng em đã được đến thăm đền Gióng tại xã Phù Đổng, huyện Gia Lâm, Hà Nội. Nơi đây là nơi thờ Thánh Gióng – một người anh hùng trong truyền thuyết. Em luôn ước ao mình có thể được gặp Thánh Gióng dù chỉ một lần.
Buổi dã ngoại hôm ấy thật thú vị, chúng em đã biết được thêm thật nhiều điều. Tương truyền rằng nơi xây dựng ngôi đền chính là nền nhà cũ của Thánh Gióng. Tất cả chúng em đều háo hức quan sát mọi thứ, ai cũng muốn tìm tòi xem còn lại dấu tích gì của Thánh Gióng không. Trong khuôn viên của khu đền thờ thật đẹp, em đã đi vào một góc vườn nhỏ để tham quan. Đang ngắm nhìn những bông hoa trong vườn em bỗng nhìn thấy có một vật gì đó phát sáng trong bụi hoa. Em tò mò gạt lớp cỏ dại và hoa ra, thì ra đó chính là một sợi dây có đính viên ngọc màu xanh, đẹp lung linh. Em thích thú cầm chiếc vòng lên, không hiểu sao ánh sáng trên viên ngọc lại biến mất, giờ trông nó giống như một viên đá xanh bình thường. Em tự nghĩ thầm chắc nó không có gì đặc biệt, có thể do em đã nhìn nhầm. Vì trông nó khá hay nên em đã cầm nó theo và đem về nhà.
Sau hôm ấy, em cất gọn chiếc vòng ở góc tủ sách để giữ làm kỉ niệm cho chuyến dã ngoại. Một hôm em đang ngồi soạn bài cho tiết văn ngày mai, đó là bài truyền thuyết Thánh Gióng. Đọc xong câu chuyện em thấy thật cảm phục sức mạnh và tài năng của ngài. Lúc đó trong đầu em chợt nghĩ: “Không biết Thánh Gióng trông thế nào nhỉ? Chắc ngài sẽ oai phóng lắm. Ước gì mình có thể được gặp ngài trực tiếp”. Em đang mải mê suy nghĩ bỗng thấy viên ngọc em nhặt được phát sang lung linh. Từ phía ánh sáng ấy xuất hiện một tráng sĩ cao to, cường tráng, trên người mặc một bộ áo giáp sắt thật oai phong. Em vẫn ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tráng sĩ ấy đã đứng trước mặt em, ngài cười hiền hậu và nói:
– Cháu đừng sợ, ta chính là Phù Đổng Thiên Vương đây. Vì nghe thấy lời thỉnh cầu của cháu nên ta đã xuất hiện.
Sau khi nghe ngài giới thiệu em mới cảm thấy bớt sợ hãi. Em thắc mắc:
– Nhưng sao ngài lại bước ra từ viên ngọc đó ạ?
Thánh Gióng trả lời:
– Đây chính là viên ngọc mà ta đeo từ khi mới sinh ra, nó là bảo vật Ngọc Hoàng tặng riêng cho ta khi xuống trần gian. Trong trận đánh giặc Ân năm đó ta đã vô tình đánh rơi nó ở góc vườn nhà. Ta đã muốn tìm chiếc vòng này từ rất lâu, không ngờ hôm nay nó lại ở đây. Sao cháu lại có được nó vậy?
Tôi liên kể chuyện mình nhặt được chiếc vòng này như thế nào cho Thánh Gióng nghe. Ngài rất cảm kích vì tôi đã giúp ngài tìm lại được kỉ vật của mình. Ngài liền vui vẻ nói:
– Cháu có mơ ước gì không? Nếu có thể ta sẽ giúp cháu hoàn thành mơ ước đó. Hay … cháu có muốn được cao lớn và có sức mạnh phi thường như ta không?
Em suy nghĩ một hồi rồi quyết định:
– Dạ thưa ngài, cháu không ước mình cao lớn như ngài, cũng không ước có sức mạnh phi thường. Cháu chỉ muốn tất cả mọi người có cuộc sống ấm no, gia đình luôn được hạnh phúc thôi ạ!
Thánh Gióng nghe xong cười rất hào sảng:
– Ta không ngờ cháu lại có suy nghĩ chín chắn như vậy. Theo ta những điều mà cháu ước không khó để thực hiện. Chính cháu cũng đang tự thực hiện dần ước mơ của mình rồi đấy. Cháu hãy học hành chăm chỉ sau này ắt sẽ góp công xây dựng được một đất nước ấm no. Và chỉ cần có tiếng cười trong trẻo của cháu là gia đình sẽ luôn hạnh phúc.
Thánh Gióng vừa nói dứt lời liền vụt biến mất, trong ánh sáng mờ mờ vẫn nghe thấy giọng ngài văng vẳng: “Ta phải trở về trời đây, tạm biệt cháu”.
Vừa lúc ấy, tiếng chuông báo thức rung lên, em giật mình tỉnh dậy. Xung quanh em không có ai cả, em vội vàng chạy đến bên bàn học nhưng không thấy chiếc vòng nào cả. Thì ra cả chiếc vòng và việc được gặp Thánh Gióng chỉ trong giấc mơ của em. Có lẽ sau chuyến đi dã ngoại em nghĩ nhiều quá nên mới mơ như vậy. Nhưng em vẫn nhớ như in những lời ngài nói với em trong giấc mơ. Em tự nhủ sẽ cố gắng làm được những điều mình đã ước trong mơ.
Tham khảo!
Buổi tối hôm qua, như thường lệ, em chuẩn bị bài cho ngày hôm sau. Cô giáo dạy Ngữ văn dặn là phải đọc văn bản trước, phân tích và trả lòi câu hỏi của bài học Thánh Gióng. Khi đi ngủ, em vẫn suy nghĩ về từng chi tiết của bài văn. Em thiếp đi lúc nào không biết.
Bỗng một tiếng nói rất lạ vang lên :
-Xin chào người bạn nhỏ !
Em mở mắt, chợt thấy một chàng trai trẻ to lớn, mặc bộ quần áo được làm bằng sắt, nhìn em mỉm cười. Em chưa kịp hỏi gì thì chàng đó đã tự giới thiệu :
-Ta là Thánh Gióng, người đã đánh đuổi giặc Ân. Ta đang đi tìm hiểu xem dân tình sinh sống ra sao.
Em chớp mắt rồi hỏi :
-Thánh Gióng nào ? Có phải là Thánh Gióng thời Hùng Vương thứ sáu không ?
Thấy em còn nhớ, chàng tươi cười đáp :
-Đúng đó ! Chú em còn nhớ tên ta, giỏi quá !
Em lấy làm lạ, thời vua Hùng cách đây đã mấy nghìn năm, sao Thánh Gióng còn sống mà đến đây được nhỉ ?
Em chưa suy nghĩ xong, thì chàng trai đã bảo :
-Ta vừa ở chỗ các vua Hùng tới đây. Nghe nói dân tình đã sống yên ổn, hoà thuận với nhau nên ta ghé xuống thăm xem thế nào. Chú em có thích được vươn vai để trở thành một tráng sĩ, mình cao hơn trượng, oai phong lẫm liệt như ta không ?
Em bối rối quá ! Đích thị là Thánh Gióng thòi vua Hùng thứ sáu rồi. Em liền nói :
-Thưa ngài, thích lắm ạ ! Sao em đã cố gắng ăn thật nhiều cơm, tập thể dục, thể thao đều đặn mà mãi chẳng to lớn được như ngài ?
-Đúng lắm – Thánh Gióng tiếp lời – điều này thì chỉ có những người có sức mạnh phi thường mới làm được mà thôi ! Có đúng thế không ?
Em nói :
-Thưa ngài đúng lắm ! Nhân ngài đến, em xin hỏi : Làm thế nào mà ngài vươn vai một cái là có thể biến thành một tráng sĩ, người cao hơn trượng ? Người ta bảo ngài sinh ra từ một gia đình nghèo khổ, nhưng có tiếng là phúc đức phải không ?
Tráng sĩ nói :
-Do ta căm thù lũ giặc Ân, vì chúng đã xâm chiếm đất đai của nước ta và giết hại dân lành vô tội, ta phải gồng mình lên, phải phát huy hết nội công mối đủ sức tiêu diệt được chúng.
Em thấy Thánh Gióng tỏ ra cởi mở, dễ gần nên đánh bạo hỏi thêm :
-Thấy sách chép rằng : Ngài rất kì lạ, sinh ra được ba năm mà không nói, đến khi sứ giả đi tìm ngưòi tài thì ngài mới cất tiếng nói đầu tiên có phải không ?
Thánh Gióng bình tĩnh trả lời :
-Đúng là ta đến ba tuổi vẫn không biết nói, nhưng khi giặc Ân đến thì ta căm giận quá mà vươn vai đứng dậy !
“Đúng thật !” – em thầm nghĩ. Em đang định hỏi thêm câu nữa, thì bỗng có ai nói to :
-Dậy thôi, chuẩn bị đi học rồi !
Em giật mình thức giấc. Thì ra, chỉ là một giấc mơ, giấc mơ thật thú vị.
Trên đường đi học, em lại nghĩ đến Thánh Gióng. Tai em còn văng vẳng lời trò chuyện với tráng sĩ. Thánh Gióng sâu sắc thật. Phải có lòng yêu nước tha thiết mới có thể vươn vai thành người có sức khoẻ phi thường để giết giặc. Cả dân tộc Việt Nam sẽ mãi mãi biết ơn Thánh Gióng.