K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

12 tháng 10 2018

Chọn đáp án: B.

Đọc bài văn sau và trả lời câu hỏi:LỜI CẢM ƠNThằng bé mồ côi cha mẹ có đôi mắt màu nhạt, hai gò má nhem nhuốc và mái tóc đen rối bù nhìn tôi.- Ông ơi, cháu đói quá!Tôi dẫn nó vào một tiệm giải khát.- Cháu hãy chọn một món gì đó để ăn đi. - Tôi nói .Thằng bé chạy đến quầy hàng và chọn một cái bánh mì. Thường ngày bọn trẻ đường phố xin được khách hàng mua cho cái bánh rồi...
Đọc tiếp

Đọc bài văn sau và trả lời câu hỏi:

LỜI CẢM ƠN

Thằng bé mồ côi cha mẹ có đôi mắt màu nhạt, hai gò má nhem nhuốc và mái tóc đen rối bù nhìn tôi.

- Ông ơi, cháu đói quá!

Tôi dẫn nó vào một tiệm giải khát.

- Cháu hãy chọn một món gì đó để ăn đi. - Tôi nói .

Thằng bé chạy đến quầy hàng và chọn một cái bánh mì. Thường ngày bọn trẻ đường phố xin được khách hàng mua cho cái bánh rồi sẽ bỏ đi ngay, mà người ta cũng không muốn cho chúng ở lại vì trông chúng rách rưới và bẩn thỉu. Nhưng thằng bé này lại làm tôi ngạc nhiên.

Tôi bắt đầu uống cà phê của mình và khi tôi uống xong, trả tiền, tôi nhìn ra cửa mới phát hiện ra nó đứng ở ngoài cửa, tay cầm bánh mì, mắt dí vào cửa kính, quan sát.

"Nó làm cái quái gì thế?!" - Tôi nghĩ.

Tôi đi ra, nó nhìn thấy tôi và chạy đến. Nó ngước nhìn tôi, mỉm cười và nói: "Cảm ơn ông! " Rồi, như sợ tôi nghe không rõ, nó nói to hơn: "Cảm ơn ông nhiều lắm ạ! " Trước khi tôi nói được câu gì, nó đã quay người bỏ chạy đi mất.

Tôi xúc động và nhớ hoài lời cảm ơn của một cậu bé đường phố vì một mẩu bánh mì.

(Sưu tầm)

Cậu bé trong bài là:

A. trẻ em khuyết tật.

B. khách du lịch.

C. trẻ em Tiểu học .

D. trẻ em đường phố.

2
4 tháng 11 2018

Đáp án D

28 tháng 10

Hehe

18 tháng 7 2019

Chọn đáp án: A

23 tháng 6 2020

Bài thơ là lời của người cháu nói với bà, nói về kỉ niệm tuổi thơ bên bà và những suy ngẫm về cuộc đời bà và hình ảnh bếp lửa.

Mạch cảm xúc của bài thơ: Bài thơ được mở ra với hình ảnh bếp lửa, bài thơ giống như lời tâm sự của người cháu hiếu thảo gửi cho người bà.

Bắt đầu ngọn nguồn cảm xúc từ hình ảnh bếp lửa. Từ đó gợi lại kỉ niệm tuổi thơ được bà chăm sóc, nuôi nâng. Từ những kỉ niệm người cháu thấu hiểu, suy ngẫm về cuộc đời bà, về lẽ sống giản dị và cao quý. Mạch cảm xúc thơ đi từ hồi tưởng đến hiện tại, từ kỉ niệm tới suy ngẫm.

23 tháng 6 2020

a) Xét theo mục đích nói , câu trên thuộc kiểu câu cảm thán. Dấu hiệu : Ôi. Câu trên diễn tả sự ngạc nhiên , ngỡ ngàng.

b) Mặc dù tác giả đã có ý sắp xếp theo trật tự thời gian nhưng toàn bài vẫn cứ là một dòng chảy tự nhiên xáo động. Những thương nhớ cứ xô đẩy trật tự sắp đặt, cảm xúc cứ giành lấy quyền dẫn dắt ý tứ.Mặc dù tác giả đã có ý sắp xếp theo trật tự thời gian nhưng toàn bài vẫn cứ là một dòng chảy tự nhiên xáo động. Những thương nhớ cứ xô đẩy trật tự sắp đặt, cảm xúc cứ giành lấy quyền dẫn dắt ý tứ.

c)-vì bếp lửa là hình ảnh gợi lên sự đầm ấm của gia đình hay nói rõ hơn , trong bài thơ này chính là người bà kính yêu.Bếp lửa là hình ảnh tả thực xuyên suốt bài thơ thể hiện chủ đề tư tưởng của tác phẩm.Đồng thời , bếp lửa vốn thân thuộc trong mỗi gia đình bỗng trở nên kì lạ => bếp lửa kì diệu thiêng liêng có kỉ niệm và hồi ức gọi nhớ về bà , tỏa sáng, nâng đỡ tâm hồn cháu trong suốt cuộc đời.

-thành phần gạch chân là thành phần  phụ chú được ngăn cách bởi  dấu gạch ngang

Vâng…Xin kính chào quý vị…đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau ? Trong khoảng thời gian xa cách đó tôi luôn nhớ về từng câu bình luận của quý vị ở 2 câu truyện trước cho dù đó là khen…Hay chê ! Nhớ để làm gì…? Nhớ để răn đe bản thân mình khi làm 1 việc gì là phải cẩn thận để có một kết quả khả thi nhất vì thế…hôm nay tôi sẽ truyền hình trực tiếp một câu truyện hết...
Đọc tiếp

Vâng…Xin kính chào quý vị…đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau ? Trong khoảng thời gian xa cách đó tôi luôn nhớ về từng câu bình luận của quý vị ở 2 câu truyện trước cho dù đó là khen…Hay chê ! Nhớ để làm gì…? Nhớ để răn đe bản thân mình khi làm 1 việc gì là phải cẩn thận để có một kết quả khả thi nhất vì thế…hôm nay tôi sẽ truyền hình trực tiếp một câu truyện hết sức mới mẻ của tôi.câu truyện này mới sảy ra hôm 30 đây thôi,không phải là do tôi gặp nhưng vì tôi cũng là người trong cuộc nên tôi khá là tình vi đối với câu truyện này… Câu truyện không dài cũng chẳng kinh nhưng tôi vẫn đưa lên cho quý vị cùng đọc giả trí
Tôi xin phép cầm đũa nhé
29/12/2016-22:00p… Tôi và thằng bạn đã suất hiện tại địa điểm như đã hẹn đó là quán ( internet ) chả là năm nay tôi làm ăn cũng tạm ổn nên quyết định đầu tư 8.000.000 vào con ( ACC ) ( crossfire ) để xắm ( VIP ) và rủ thằng bạn game cày xuyên màn đêm cày đến đêm 30 rồi đi xem bắn pháo hoa luôn 1 thể…
30/12/2016-21:00 tối…tôi và thằng bạn mới chịu nhổ neo và loạng quạng bước ra khỏi quán ( internet ) cảm giác bước ra khỏi quán sau khi cày xuyên ngày đêm giông như vừa bước ra từ cõi chết vậy :(( 2 thằng về tắm rửa đánh răng rửa mặt và ăn cơm xong lại tiếp tục đi xem bắn pháo hoa
30/12/2016-23:30p 2 thằng lại gặp nhau tại điểm bắn pháo hoa hằng năm và chờ đợi ( vừa đợi vừa ngáp ) đợi khoảng 30p gì đó thằng bạn nói thôi… Đút c***c vào xem bắn pháo hoa nữa về ngủ cho lành…lúc đó tôi cũng ngán rồi nên cũng nhiệt liệt hưởng ứng. 2 thằng lại lóc cóc phi xe về. Khi về ngang qua ngôi đền thì nó lại nói…Hay là vào đền hái lộc đê , tôi thì chẳng muốn tí nào mắt mở không ra rồi :(( nhưng thấy hắn hào hứng nên cũng vào thử cho biết mà…tôi đi theo sau mà cảm giác cứ ớn ớn sao ý… Sau khi thằng bạn hái một chiếc lá trên xây xuống thì có một luồng gió lạnh buốt thổi qua làm da gà da trâu tôi nổi hết lên.rùng mình một cái tôi quay qua cái cây bên cạnh cách chỗ tôi khoảng 10m… Giật mình khi thấy có đứa cgai mặc đồ đỏ tóc dài đứg sau gốc cây lấp lò nhìn chằm chằm vào 2 thằng và chính xác là nhìn thằng bạn… Tôi không nghĩ đó là ma nên nói với thằng bạn ây…có con nào nó đứng nhìn mày kìa! Đâu…? Vừa hỏi nó vừa quay đầu lại theo hướng tay tôi chỉ… Nhìn 1 lúc nó phán 1 câu… Mắt mày mắt l***n à ? Có con nào đâu ? Tôi nhìn lại thì ngơ ngác…
30/12/2016-00:³0p 2 thằng bắt đầu ra lấy xe về…trên đường đi tôi thấy nó ngồi sau mà thỉnh thoảng cứ ngoái đầu ra đằng nhìn mà tôi cũng không biết nó nhìn cái gì…tôi hỏi…mày nhìn gì thế ? Không thấy trả lời tôi lại nói… Hái lộc xong chắc ra năm nhặt được vàng nhỉ…vàng nổi thì…chưa trả lời dứt câu thì thấy nó vỗ vai có vẻ gấp gáp….có…C.ó..ó…ó con nào nó cứ đi theo mình từ nãy giờ kìa… Tôi cười nhạo và khinh khỉnh…mắt mày mắt l***n :)) tao nói thật… Tôi nge nó nói như kiểu sắp đứt hơi nên tôi quay lại thì cứng người và không làm chủ tay lái được nữa… Đầu tôi và thằng bạn cứ ngoái ra sau nhìn con nhỏ đó đi theo ở sau… Tôi nhìn và nhận ra ngay đó là con nhỏ lúc nãy gặp trong đền đứng nhìn 2 thằng… Tuy nó đi sau khá xa nhưng do có đèn đường nên tôi nhìn khá rõ mặt con nhỏ đó bị dập nát hết trơn…toàn máu… Tay tôi không hiểu sao cứ như có người điều khiển vặn ga càng lúc càng to cho đến khi tôi quay đầu lại được thì…r.ầ..M…mắt tôi mờ đi và tôi quay sang bên cạnh thì thâý thằng bạn cũng đang nằm bất động mặt cũng toàn máu và rồi tôi nge tiếng nói chuyện tiếng hò hét tiếng chân chạy trên đường bê tông… Quay đầu lại nhìn thì thấy có mấy người đang chạy đến nhưng người tôi để ý nhất là con nhỏ đó đang đứng lẫn trong đám đông nhìn chằm chằm vào tôi nở 1 nụ cười bí hiểm và biến mất sau đám đông… Trong khoảnh khắc đó mắt tôi chỉ còn là một màu đen…
1/1/2016-14:00p tôi được ra viện trước vì tôi được chẩn đoán là vì bị chấn động mạnh nên bất tỉnh… Còn thằng bạn thì bị rạn xương bả vai+gãy tay+trệch đốt sống cổ… Lúc bị té nó cày mặt xuống đường sao ý… Mặt mất hẳn mảng thịt to chả bá…
Câu truyện của tôi xin được phép khép lại tại đây và một lần nữa rất cảm ơn quý vị đã bớt chút thì giờ để theo dõi câu truyện này và nhân tiện tôi cũng xin gửi tới mọi người một lời khuyên chân thành…không nên đi hái lộc tại các đền chùa hoặc miếu vì sao ? Vì từng cm vuông đất của đền chùa miếu đều có những vong hồn thậm chí là quỷ cư ngụ .bạn vào hái lộc Nếu không may bạn hợp vía hớp tuổi với 1 ai trong số đó thì họ sẽ đi theo bạn và đó gọi là ( rước quỷ về nhà )

0
Trong thế giới này có ai tự tin là mình biết hết tất cả mọi thứ , tất cả mọi chuyện không .Chúng ta đang sống trong một vũ trụ , một thiên hà rộng lớn .Chúng ta được sinh ra ,sinh tồn và chết đi . Có ai thắc mắc là khi chết đi chúng ta sẽ đi đâu không ,và thật sự có thế giới khác chứ.📷Mình đã từng nghĩ mình biết tất cả mọi thứ, nên mình không bao giờ tin vào những thứ hư vô ,...
Đọc tiếp

Trong thế giới này có ai tự tin là mình biết hết tất cả mọi thứ , tất cả mọi chuyện không .Chúng ta đang sống trong một vũ trụ , một thiên hà rộng lớn .Chúng ta được sinh ra ,sinh tồn và chết đi . Có ai thắc mắc là khi chết đi chúng ta sẽ đi đâu không ,và thật sự có thế giới khác chứ.

📷

Mình đã từng nghĩ mình biết tất cả mọi thứ, nên mình không bao giờ tin vào những thứ hư vô , hồn ma đối với mình chỉ là chuyện hoang đường từ trí tưởng tượng của con người .
Bạn bè mình mỗi khi tụ họp với nhau chúng hay kể những câu chuyện ma mà được ông bà hay người thân kể lại , nào là người không đầu , người phụ nữ răng nanh dài , khuôn mặt trắng bệch …….Lúc đấy mình chỉ cười thầm và nghĩ rằng trí tưởng tượng của con người đúng là kinh khủng thật . Vì lý do đó mình và nhóm bạn mình thường hay tranh luận với nhau về điều này , nhóm bạn của mình thường hay thách đố với mình chơi những trò chơi về gọi hồn như ma lon , cầu cơ và những trò chơi được xem trên mạng , mình đã tham gia hết nhưng hầu như chẳng có hiện tượng gì xảy ra làm cho mình càng chắc rằng quan niệm của mình là đúng. và thứ đã làm mình thay đổi quan điểm đó bắc đầu từ câu chuyện thách đố của đám bạn .
1 lời thách đố
Như bao buổi sáng khác mình đến trường , khi vữa bước chân vô cửa lớp đám bạn đã quay lại nhìn mình như đang đợi mình đến
-lại có chuyện gì nữa đây, bầy trò gì nửa hả
– tao có cách để mày nhìn thấy ma rồi phong nói ( phong luôn là đứa hay tranh cải với tôi về vấn đề ma quỷ )
– hazzzz lại nữa hả , cách gì mày nói luôn đi
-hehe vậy tụi tao thách mày tối nay giám 1 mình ra ngủ lại ở căn nhà mồ
mình xin nói một tí về căn nhà mồ ,không biết chổ các bạn thì sao chứ chổ mình mỗi nghĩa địa đều có một căn nhà mồ ,mình cũng không biết ngôi nhà đó dũng để làm gì chỉ biết người ta hay gọi đó là căn nhà mồ . Quay lại với câu chuyện ,thì mình là một người coi những lần thánh đố như những thử thách để chứng tỏ mình , mình đồng ý với thằng phong mà đâu biết rằng, đó chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình .
Nói là làm ,tối đó mình và một đám bạn đi đến nghĩa địa, bọn nó giúp mình trải nệm và mùng rồi đi về , chỉ còn lại một mình trên cái nghĩa địa này ,cái lạnh cấu xương , tiếng gío lùa như như tiếng người ân oán cũng đủ làm cho những người yếu tim phải chết ngắt , mình nằm xuống lấy điện thoại ra lước fb , khoe khoang với đám bạn được một Lúc thì cơn bù ngủ ập đến và mình chìm vào giắc ngủ Lúc nào không hay , mình có một giắc mơ rất kỳ lạ mình bị rược đuổi mởi một thứ gì đó rất khủng khiếp, nhưng lại không biết đó là thứ gì ,mình chạy mãi và cuối cũng mình bị rớt xuống vực thẩm, khi tới mặt đất cũng chính là lúc mình tỉnh dậy , thở hổn hển ,mồ hôi đầm đìa vì giắc mơ vừa rồi . Vừa định hình lại tinh thần thì mình nghe một tiếng gì đấy gần giống như tiếng đọc kinh nhưng không phải, tiếng đấy cứ to lên dần . Ngồi dậy nhìn đồng hồ thì chỉ mới có 1h, không biết ai tới đây sớm thế nhỉ , bất chợt mình nghe rất nhiều người họ đồng thanh như một lớp học hát , từ ngữ thì mình nghe nhưng chẳng hiểu gì nó cứ ngang ngang như đọc kinh . Trí tò mò của mình đang ở đỉnh điểm , mình nhẹ nhàng mở he hé để vừa con mắt nhìn ra ngoài ,và mình bắt gặp một thứ khủng khiếp nhất mà mình từng thấy , những người mặc áo cà sa như những thầy tu họ ngồi xếp hàng xung quanh và đang đọc những thứ mà mình đã nghe Lúc nãy ,còn chính giữa là một con quỷ khuôn mặt lở loét kinh tởm , mái tóc dài thưa thớt ,nó có vẻ đang rất đau đớn ,quằng quại ,la hét những âm thanh nghe ai oán rùng rợn nó có vẻ đang cố thoát thân ra khỏi vòng vây , cảnh tượng đó trông rất kinh khủng , bỗng nhiên nó dừng la hét lại , nó quay người lại nhìn thẳng vào cánh cửa mà đúng hơn nó đang nhìn thẳng vào mặt mình, đôi mắt của nó đỏ kè nhìn vào mắt mình, nó nở một tràng cười ghê rợn hehehehe….hehehehe và các thầy tu xung quanh từng người một họ gục xuống đến người cuối cùng . Nó rít lên một tiếng , rồi chạy thẳng về phía mình . Vì quá hoảng sợ mình đã ngất đi .sáng hôm sau đám bạn mình đánh thức mình dậy .
-gớm ngủ ở nghĩa địa mà ngủ ngon quá nhỉ”thằng phong nói . Mình đã tỉnh lại hẳn nhưng khi nhớ lại chuyện tối qua chân tay của mình vẫn đang run cập cập , mình cố trấn an bản thân ,đó chắc chỉ là giấc mơ thôi ,cố gắng lấy lại bình tĩnh .
-Tối qua mày thấy gì không
-thấy cái gì ,chẳng có gì cả . Vậy là trận thách đố này mình đã thắng .
Nhưng mình vẫn luôn suy nghĩ về giấc mơ đó , mình không biết là mơ hay không , nhưng mình tự nhủ với bản thân đó chỉ là giấc mơ
Chạy về nhà ,thay bộ đồ và tới trường ,vừa bước tới cửa thì nghe thấy giọng nói
-nó ….sẻ ….không …..tha….cho…..cậu….đâu” giật mình nhìn lên thì ra đó là thằng vĩnh , cái thằng này rất ít nói dù học chung một lớp, mà mình không mấy khi nghe nó nói
-cáiiii gì ,mình ấp úng .
– nhớ …..kỹ …..đấy ,
nó nói từng chữ một làm tôi nổi hết da gà , rồi nó bỏ đi , ”
-thằng này bị sao ấy nhỉ ” dù nói vậy nhưng trong đầu tôi lại suy nghĩ khác không lẽ nó biết cái gì.
2. MƠ HAY THẬT
Thằng vĩnh ngồi ở bàn dưới mình có cảm giác nó cứ nhìn chầm chầm , quay đầu xuống thì đúng như vậy, nó đang nhìn mình bằng một ánh mắt không thiện cảm mấy, mình cảm thấy cực kỳ khó chịu cái ánh nhìn của nó . Cuối cùng cũng học xong buổi học , về tới nhà , bật điện chẳng có cái nào sáng cả , mà hôm nay tự nhiên cảm thấy không khí trong ngôi nhà lạnh bất thường ” thôi kệ đi tắm cái đã” vừa bước chân vào nhà tắm mình hoảng hốt , phải nhảy lùi lại phía sau vì trong gương hiện lên khuôn mặt của con quỷ hôm ấy, ngồi bệt xuống sàn , tay ôm ngực thở gấp ,cố lấy lại bình tĩnh , được 15p sau mình bình tĩnh trở lại , lấy hết can đảm cố ngóc đầu nhìn lại vào gương thì chỉ thấy có mặt mình trong gương , đứng bật dậy nhìn vào gương cười thầm ” không ngờ giấc mơ đó làm mình ám ảnh đến thế” . bất chợt có một cái bóng đen lướt qua sau lưng mình , chết mẹ không phải là tưởng tượng rồi ,cắm đầu cắm cổ chạy ra phòng khách , thở như chưa bao giờ được thở , chân mình tê cứng không thể bước được nữa phải lết ra ghế sofa một cách mệt nhọc,
-chuyện quái quỉ gì đang diễn ra thế này ” . chẳng lẽ là do mình tưởng tượng ra , đúng rồi chắc là do mình mất ngủ và giấc mơ kia đã làm cho mình tưởng tượng mà thôi”, mình cố trấn áp bản thân .suy nghĩ nhiều làm mình ngủ lúc nào không hay mình lại mơ thấy mình bị rược đuổi nhưng cái thứ đuổi mình không còn mơ hồ mà đó chính là còn quỷ đó , giấc mơ kết thúc khi mình bị rơi xuống vực thẩm .giật mình tỉnh dậy
– chết tiệt ngủ cũng không yên nữa , chắc mai mình phải đi khám thử thôi” . tối hôm đó mình đi ra ngoài dạo một tí cho cho sản khoái đầu óc, vừa đi vừa huýt sáo . giật mình khi nghe một tràn tiếng cười ghê rợn phía sau mình”héhéhéhéhé……héhéhéhéhé ” quay đầu lại, thì miệng mình cứng đơ khi nhìn thấy ở cành cây xa xa có một người ốm nhách , tóc dài lưa thưa ,không nói chắc ai cũng biết đó là gì , mình sợ tới mức không còn biết suy nghĩ gì nữa chỉ biết nhấm mắt nhấm mũi mà chạy , dù rất muốn la lên nhưng cổ họng cứng ngắc, không thể phát ra được âm thanh gì nữa , chỉ biết chạy chạy và chạy . có một ai cầm lấy bàn tay của mình không cho mình chạy nữa, vì nhấm mắt nên không biết đó là ai , giờ trong đầu mình chỉ nghỉ đến con quỷ , cố vùng vẫy thoát thân . có một tiếng nói vang lên
-BÌNH TỈNH LẠI ĐI , NÓ KHÔNG CÒN ĐUỔI THEO NỮA” mở mắt ra thì nhìn thấy thằng vĩnh
-sao …..cậu” mình ấp úng .
-cậu vẫn còn sống , làm tôi bất ngờ đấy ”
-sao …sao….chứ ”
-chắc cậu đã biết những gì xẫy ra xung quanh cậu rồi,và cậu nên hiểu rằng cậu đang phải đối mặc với thứ gì ”
bỗng nhiên nó ép sát mặt vào mặt tôi
-cậu…..sẽ…chết”
trong khoảng khắc đó những gì sẩy ra từ tối quá tới giờ bổng nhiên xuất hiện rõ mồn một trước mắt mình , nước mắt lăn dài , vậy những gì mình thấy không phải là giất mơ , hay mình tưởng tượng ra, mình thật sự sợ mình chưa bao giờ có cảm giác tệ hại như thế này
– xin cậu hãy giúp tôi…..xin cậu ”
3 CHẠY TRỐN
– nếu giúp được cậu thì tôi đâu để đến lúc này, cậu đã đưa con quỷ đó lên và cậu sẽ là chính người đưa nó trở về địa ngục”
Mình ngạc nhiên
-mình đã đưa nó lên hồi nào chứ ” .
-Cậu thử nhớ tối hôm đó đi , nếu cậu không tiếp thêm dương khí cho nó ,có lẽ nó đã trở về địa ngục rồi , cậu đã phá tan công sức của nhưng anmi ”
-Anmi là ai chứ ” mình thắc mắt .
– đó là những người cậu đã thấy hôm nọ ,trong đó có cả tôi , nhưng điều đó giờ không còn quan trọng, quan trọng bây giờ là phải diệt được con quỷ đó ”
Mình bối rối càn thêm bối rồi
-vậy bây giờ phải làm sao ”
Trái ngược với sự bối rối của mình thằng vĩnh có vẽ rất bình tỉnh
-cậu có một vị thần bảo hộ ,luôn đi theo và bảo vệ cậu đó là lý do vì sao tới giờ này cậu vẫn còn sống , nhưng vì thần đó sẽ không thể bảo vệ cậu hoài được , nên mạng sống của cậu hoàn toàn phụ thuộc vào cậu ”
vĩnh tháo trên cổ ra một sợi dây chuyền có hình con mắt ,nhìn rất kì lạ đưa mình
-cầm lấy đi sợi dây chuyền này có thế bảo vệ cậu ,dù chỉ là một phần nào đó , 7 ngày con quỷ đó sẽ có 7 ngày để bắt cậu , nếu trong 7 ngày nó không bắt được cậu , dương khí nó sẽ yếu đi lúc đó tôi và các anmi có thể giúp cậu ”
vỉnh nói tiếp
-tôi không cần biết cậu sẻ làm gì trong 7 ngày đó , trốn chạy ,ẩn nấu …nhưng nên nhớ cậu không được chết , nếu cậu chết đi con quỷ sẻ vô cũng mạnh , và một điều khủng khiếp sẻ sẩy đến với con người ”
– mình….mình hiểu rồi ” mình ấp úng vì quá sợ hải .
sau khi nói chuyện xong vĩnh đưa mình trở về nhà , khi vừa đến đầu ngỏ thì gập bác tư .mình sẻ nói sơ về bác tư , bác ở một mình trong một căn nhà nhỏ gần nhà mình , bác đã ngoài 70 tuy nhiên bác chỉ sống một mình không vợ , không con , mình nghe mọi người nói bác từng là một pháp sự nỗi tiếng , nhưng không biết tại sao bây giờ lại thành ra thế này , bác và nhà mình khà là thân , hể có món gì ngon thì mẹ mình thường đêm qua cho bác , mình cũng coi bác như ông của mình.
bác tư thấy mình liền nói
-cháu đi đâu tối thế ”
-dạ , cháu đi dạo với bạn một tí ” mình trả lời.
bất chợt bác tư nhìn qua thằng vĩnh , mặt bác sầm lại , lông mày nhíu lại để nhìn rỏ hơn , khuôn mặt bác trở nên rất nghiêm trọng , còn vĩnh thì nhìn đi chổ khác như đang cố tình lảng tránh ánh nhìn của bác tư. – chào bác” vĩnh nói
-À..à chào cháu , cháu là bạn của tuấn hả” tuấn là tên của mình
-cháu tên là gì” bác tư hỏi
-dạ.. vâng cháu tên vĩnh ” vĩnh trả lời
trong giây phút ấy mình có cảm giác rất kỳ lạ về cách nói chuyện của bác tư cũng như là vĩnh .
khi mình định bước vào cổng thì vĩnh cầm tay mình lại và nói
-cậu hãy cận thận với người đàn ông lúc nãy nhé , tốt nhất là 7 ngày tới , cậu không nên gập ông ta”
gì chứ , lúc này mình càng chắc cách nói chuyện kỳ lạ của hai người , có điều gì ẩn khuất mà mình không tài nào hiểu được , vừa dứt suy nghĩ định quay lại định hỏi vĩnh thì chẳng thấy nó đấu cả ,
-thằng này đúng là ,đi ít nhất cũng chào hỏi một tiểng chứ ”
mình quay đâu bước vào nhà , lúc này trong đâu mình không còn suy nghĩ về con quỷ nữa, thay vào đó mình lại suy nghĩ về những lời của thằng vĩnh , tại sao phải cẩn thận với bác tư chứ , không lẽ bác tư có liên quan gì trong chuyện này , suy nghĩ hoài cũng mệt , mình quyết định đi tắm một lần nữa , đúng là lần này không có chuyện gì xẩy ra cả , đúng là ngày hôm nay mệt mỏi quá rồi , vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ một giắc tới sáng, có lẽ đây là giắc ngủ ngon nhất từ hôm qua tới giờ , bởi mình không gập giấc mơ , hay mộng mị gì cả , nhìn sợi dây chuyền mà hôm qua thằng vĩnh đưa cho mình , chắc có lẽ nó đã giúp mình .
ngày thứ 2
Mình thay đồ chủng bị đi học ,thì nhớ rằng hôm qua lo chuyện con quỷ quá mà chưa học bài , hazzzz hôm nay dò bài củ chắc mình chết sớm . Vừa bước chân ra khỏi cổng thì đã gập bác tư ,mình có cảm giác như bác tư đang đợi mình ra
– chào bác tư , bác làm gì ngoài này sớm vậy ạ”
– à bác đang tập thế dục cho nó khỏe ,dạo này bác thấy hơi mệt trong người ”
– à vậy ạ, thôi cháu đi học đây ”
– khoan đã , cháu có thể kể cho ta vài điều về bạn cháu được không ”
– bạn cháu , ý bác là thằng vĩnh á hả ”
– đúng rồi”
lúc này mình nhớ lại những lời dặn của thằng vĩnh tối hôm qua , mình tìm cách lảng đi câu hỏi của bác tư
– thôi trể học rồi , có gì cháu sẻ nói chuyện với bác sau
– ừ, vậy cũng được
tự nhiên mình cảm thấy có lỗi với bác tư , vì bình thường có chuyện gì cũng hay qua nhà để tâm sự với bác , mà hôm nay phải nói dối bác như vậy , thôi để tí nữa hỏi thằng vĩnh xem sao .
cũng như thường ngày mình đến lớp , mấy thằng bạn thì lúc nào cũng cấm đầu vào chiết dt chơi game , thằng vĩnh ngồi bàn cuối để đọc sách , mình liền chạy ngay đến chổ thằng vĩnh
– Ê ,vĩnh ”
– có chuyện gì sao ” nó nói chuyện với mình trong khi trong tay vẫn cầm chầm chầm cuốn sách
– về chuyện hôm qua đó , tại sai cậu lại keo mình cẩn thận với bác tư , không lẻ bác tư có liên quan gì sao ”
khi nghe mình nói tới chuyện này thằng vĩnh buôn cuốn sách trên tay xuống , nó nói nhỏ vào tai mình
– mình nghi ngờ chính bác ấy đã chỉ điểm cho con quỷ tới bắt cậu ”
– gì chứ , sao cậu lại nghĩ như vậy ”
– vì tớ thấy âm khí tỏa ra trên người bác ấy rất nhiều , tớ chắc rằng bác ấy với con quỷ có liên quan gì đấy ”
– không đâu , không thể nào bác ấy đối sử với mình như vậy ”
– tại cậu không biết thôi , nếu cậu chết đi con quỷ sẻ có một sức mạnh rất lớn và nó sẻ chia sẻ một phần sức mạnh của mình cho những người đã giúp nó”
vĩnh tiếp tục :
– theo tớ biết bác tư từng là một pháp sư , tuy nhiên ông ấy đã mất hết sức mạnh , cho nên ông ấy làm chuyện này cũng không có gì khó hiểu ”
– nhưng ông ấy rất thân với tớ , với gia đinh tớ , làm sao ông ấy hại tớ được chứ ”
– trong thế giới của pháp sư , không có chuyện gia đình , hoặc tình cảm , họ chỉ nghỉ đến làm sao để đạt sức mạnh cao nhất , thậm chị phải đánh đổi hết tất cả mọi thứ ”
vĩnh nói tiếp :
– cậu biết vì sao hầu hết pháp sư không có gia đình không , vì họ đã giết cả gia đình để mua lấy sức mạnh ”
mình đã ngồi bệt xuống ghế sau khi nghe vĩnh nói , chân tay mình trở nên bủn rủn , không còn tí sức lực nào , lúc này mình cảm thấy ghê tởm ông ta , vậy mà bao năm qua mình đã yêu quý ông ấy , còn xem ông ấy như ông ruột của mình vậy mà….TÙNG,TÙNG….TÙNG , tiếng trống báo hiệu cho giơ vô lớp , mình lết đôi chân mệt mỏi trở về bàn học , trong những tiếp học ấy , đầu óc mình không thể nào ngừng suy nghĩ về ông ta

0
Cho đoạn trích: "Nó thường nằm phục ở chân Thoóctơn hàng giờ, mắt hau háu, tỉnh táo linh lợi, ngước nhìn thẳng vào mặt anh, chăm chú vào đấy, xem xét kỹ nét mặt, theo dõi với 1 mối quan tâm đặc biệt từng biểu hiện thoáng qua, mọi cử động hoặc đổi thay trên thần sắc. Hoặc, cũng có lúc do tình cờ, nó nằm xa ra hơn, về 1 bên hoặc đằng sau anh, quan sát hình dáng của anh và dõi theo những cử động từng lúc...
Đọc tiếp

Cho đoạn trích: "Nó thường nằm phục ở chân Thoóctơn hàng giờ, mắt hau háu, tỉnh táo linh lợi, ngước nhìn thẳng vào mặt anh, chăm chú vào đấy, xem xét kỹ nét mặt, theo dõi với 1 mối quan tâm đặc biệt từng biểu hiện thoáng qua, mọi cử động hoặc đổi thay trên thần sắc. Hoặc, cũng có lúc do tình cờ, nó nằm xa ra hơn, về 1 bên hoặc đằng sau anh, quan sát hình dáng của anh và dõi theo những cử động từng lúc của con người anh. Và thường thường, do mối giao cảm giữa chó và người, sức mạnh của cái nhìn của Bấc làm cho Giôn Thoóctơn quay đầu sang, và nhìn trở lại nó không nói năng gì, nhưng đôi mắt anh toả rạng linh cảm tự đáy lòng, trong khi tình cảm của Bấc cũng ánh ngời lên qua đôi mắt nó."
a) Giới thiệu sơ lược về "nhân vật" Bấc trong đoạn văn trên.

b) Khi miêu tả nhân vật Bấc nhà văn chủ yếu sử dụng biện pháp tu từ nào? Nêu tác dụng của biện pháp tu từ đó.

2
31 tháng 5 2019

a,
Bấc là một chú c.h.ó thông minh,lanh lợi,yêu quý, kính trọng,trung thành với chủ,nó luôn bám sát và theo dõi mọi hành động của thooc tơn,không dời anh nửa bước=>sợ anh bỏ rơi.

b.

31 tháng 5 2019

b.

Khi miêu tả Bấc, nhà văn chủ yếu sử dụng phép nhân hóa để làm sinh động cho những cử chỉ, hành động, tính cách của chú chó. Chú chó dường như hiểu được tiếng người và biết làm theo ý chủ, đoán định được tâm tư của chủ. Thông qua phép nhân hóa, nhà văn như hóa thân và hiểu được mọi ngóc ngách suy tư của chú chó Bấc.

“Còn nốt đống này là có yên tâm đi ngủ rồi”- Linh vừa nhìn đống bài tập hôm nay cô giáo giao về vừa nói thầmCô hoảng hốt khi không tìm thấy tập Toán đâu cả, lật tung cái góc học tập nhỏ bé cũng không hề thấy, Linh lo lắng vì ngày mai phải nộp rồi, đây là cơ hội để cô gỡ điểm và cũng là bài đánh giá của Linh nên không thể không hoàn thành xong hôm nay được. Linh sốt ruột...
Đọc tiếp

“Còn nốt đống này là có yên tâm đi ngủ rồi”- Linh vừa nhìn đống bài tập hôm nay cô giáo giao về vừa nói thầm
Cô hoảng hốt khi không tìm thấy tập Toán đâu cả, lật tung cái góc học tập nhỏ bé cũng không hề thấy, Linh lo lắng vì ngày mai phải nộp rồi, đây là cơ hội để cô gỡ điểm và cũng là bài đánh giá của Linh nên không thể không hoàn thành xong hôm nay được. Linh sốt ruột đứng ngồi không yên, trong bữa cơm tối Linh ăn rất nhanh và trong đầu chỉ nghĩ đến quyển tập Toán.
“Làm sao bây giờ, nếu mai không có bài nộp thì chết…..hay là mình để quên ở trường nhỉ, đúng rồi thử đến trường tìm xem”- Linh thầm nghĩ
Thế là Linh vội vàng dắt chiếc xe đạp để phi đến trường sau khi đã nói dối mẹ sang nhà bạn học nhóm…
Gần 9h tối và cái sự yên ắng quanh ngôi trường Linh học khiến cho mọi thứ trở nên âm u và tĩnh mịch, Linh tuy sống ở thành phố nhưng trường của Linh lại ở nơi vắng vẻ, vì xung quanh là đất quy hoạch nhưng cả chục năm nay không xây dựng gì nên xung quanh người ta chỉ trồng cây, cỏ mọc um tùm và……có vài ngôi mộ rải rác.
Linh dừng chân trước cổng sau của trường vì cổng trước có bảo vệ nên chắc giờ này không vào được, cô nhấp chấn tiến lến mấy lần rồi lại rụt chân lại, ngập ngừng vì cô sợ…sợ những lời đồn đại từ những học sinh khóa trên của trường khi cô mới thi đỗ cấp 3, nào là có đến 3 người chết trong ngôi trường này rồi, chết bất đắc kỳ tử nhưng đều trong tư thế treo cổ mắt trợn ngược, nào là có người thường xuyên nhìn thấy những bóng trắng trên tầng 3 của trường, có người còn chắc nịch là nghe thấy cả tiếng cười rồi tiếng khóc..v..v. Linh cũng thấy dựng tóc gáy khi mới chỉ đứng ở bên ngoài thôi chứ chưa nói gì đến việc bước chân vào trường giờ này nữa, nhưng không vào thì không được, còn bài tập ngày mai thì sao. Linh phát khóc đi được khi nghĩ tới những thứ có thể có ở trong đó thì 1 cái vỗ vai nhẹ khiến Linh giật nảy mình, hồn vía bay tứ tung, cô suýt hét lên thì 1 bàn tay nữa che miệng cô lại kèm theo tiếng “suỵt”. Linh mở mắt ra, thì ra là Mạnh, cậu học sinh lớp 12 và hơn Linh 1 tuổi.
“Em làm gì ở đây giờ này thế?”
“Dạ, em..em..”- Linh ấp úng
“Em làm sao? Em biết giờ này ở đây nguy hiểm lắm không?”- Mạnh chay mày nhìn Linh, giọng khó chịu
Linh và Mạnh đều là bí thư của lớp và biết nhau vì hay làm việc chung tại văn phòng đoàn nhưng Linh có vẻ không ưa Mạnh cho lắm, 1 phần vì Mạnh hơn tuổi Linh( Linh không thích chơi với người hơn tuổi) và cái quan trọng nhất là các thầy cô luôn ưu ái mạnh hơn Linh và hay giao việc cho Mạnh chứ không phải Linh. Sau câu hỏi quan tâm của Mạnh nhưng Linh lại cảm thấy khó chịu, cô gắt gỏng -“Làm gì kệ em chứ, đâu có liên quan tới anh”. Mạnh không nói gì nữa, cậu lên xe đi về bỏ Linh lại đó khiến cô vừa nhìn theo Mạnh vừa ấm ức suýt khóc. Nhưng thôi việc quan trọng vẫn còn trước mắt, cô đánh liều bước chân qua cái cổng trường bé chỉ độ 2 mét, 1 làn gió lạnh từ phía trong phả ra ngoài thổi vào cô khiến cô run lên cầm cập, da gà nổi lên, càng vào sâu gió càng mạnh hơn, Linh mắt nhắm mắt mở tiến lên, cuối cùng cô cũng đến được cầu thang cuối dãy, vừa mừng vừa sợ nhưng vì không muốn bị bố mẹ mắng cũng như ảnh hưởng đến kết quả học tập, Linh liều mình đi lên cầu thang, lớp cô trên tầng 3, nghĩ đến vậy thôi cô đã thấy ớn lắm rồi vì tầng 3 khu nhà B -là dãy nhà cũ dùng cho học sinh còn khu A là khu nhà mới xây dành cho giáo viên- là nơi mà học sinh cho là bị ám nặng nhất vì cuối dãy tầng 3 là cái nhà vệ sinh luôn luôn được khóa kín cẩn thận tới 2 ổ khóa, nơi mà tụi học sinh luôn luôn bàn tán với nhau rằng trước đây có tới 3 người treo cổ trong đó, họ ám ảnh cái nhà vệ sinh và ngôi trường này nên việc nhà trường khóa tới 2 ổ khóa to lận khiến cho việc này càng làm cho học sinh trong trường phần sợ hãi phần thì quá hiếu kì. Linh nghĩ chắc những câu truyện đo chỉ là các anh chị khóa trên bịa ra để dọa cái bọn “ma mới” thôi chứ trên đời này làm gì có ma, điều đó khiến Linh bớt sợ hơn phần nào. Sau một hồi mò mẫm leo cầu thang cuối cùng Linh cũng lần được tới tầng 3, vừa bước chân vào dãy hành lang thì lại có 1 làn hơi lạnh lướt qua người cô, trước mắt Linh là dãy hành lang tối thui đen ngòm, và cuối dãy chính là cái phòng vệ sinh quái quỷ đó, Linh không thể nhìn tới được đó vì nó quá tối. Cô cầm chiếc điện thoại lên và bật đèn, nhưng ánh đèn leo lét từ chiếc điện thoại chỉ đủ để cô thấy 1 vùng nhỏ trước mặt còn xung quanh thì vẫn tối om. Linh đánh liều đi vào và 1, 2, 3……cuối cùng cũng đến lớp học của Linh, mỗi tầng có 5 lớp học và lớp Linh nằm ở giữa, cô khẽ đẩy cái cửa gỗ, tiếng kêu két…két từ cánh cửa vang lên, Linh cắn chặt môi, lần đến cái bàn học, Linh soi đèn vào ngăn bàn thì thấy quyển tập Toàn trong đó, cô thở phù nhẹ nhõm, đặt chiếc điện thoại lên bàn cô thò tay vào để với cuốn tập nhưng cô lại sờ thấy thứ gì đó nhớt nhớt, Linh rụt tay lại, cầm chiếc đèn pin soi vào hộc bàn thì vẫn chỉ thấy cuốn tập Toán trong đó, ngăn bàn khô khốc không hề có nước. Linh vội vớ lấy quyển sách để đi về vì giờ cũng đã muộn rồi. Lúc Linh vừa đứng lên quay ra ngoài thì cô đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng lại, 1 dòng điện chạy dọc sống lưng Linh khiến cô sởn gai ốc, run bần bật, Linh đã nghĩ đến viễn cảnh đáng sợ nhất là phải đối mặt với cái thứ vô hình đó, Linh nghĩ tới những con ma trong phim Rings hay thánh nữ Valak, cô sợ hãi chạy thật nhanh nhưng kì lạ cô không thể chạy được, chân cô không thể nhấc lên khỏi mặt đất, tiếng khóc nức nở ai oán thì ngày 1 gần và cô biết đó không phải là của con người vì giờ này ai lại đi vào cái trường học âm u này rồi ngồi khóc không. Linh dùng hết sức lực cố nhấc đôi chân lên nhưng cứ như thể đang có những bàn tay vô hình náo đó níu giữ đôi chân nhỏ bé của cô lại, Linh vùng vẫy, mồ hôi toát ra nhễ nhại, cô hét lên nhưng cũng như đôi chân, cái miệng xinh xắn của Linh không tài nào mở ra được, nước mắt Linh trào ra, mồ hôi nhễ nhại nhưng cô vẫn cảm thấy xung quanh lạnh lẽo chứ không hề nóng. Rồi sau tiếng khóc nức nở là tràng cười man rợ, tiếng cười như thể từ chốn âm ti vọng lại, xoáy vào tai Linh, đầu óc cô quay cuồng, cô không còn nhìn rõ mọi thứ nữa, cơ thể cô đã không còn nghe theo tâm trí cô nữa mà nó dần dần yếu đi, trong cơn tuyệt vọng Linh vẫn lờ mờ nhìn thấy ngoài hành lang có bóng người đang từ từ tiến về phía cửa lớp cô. Linh ú ớ kêu cứu, Linh lịm đi, thấy máu đỏ trào lên rồi 1 cái màng đen tối đến che lấp tất cả. Linh thấy mình đang ở trong 1 khoảng không đen như mực, không có 1 chút ánh sáng nào, 1 giọng nói vang lên -“Linh ơi!! Linh…”, rồi Linh cảm nhận 1 luồng nước nóng trào qua cổ.
Linh dần mở mắt ra, cô thấy trước mặt là bố mẹ và Mạnh nữa, cô bật dậy ôm chầm lấy mẹ, nước mắt trào ra, Linh mếu máo:” Con xin lỗi”
Rồi bố Linh đỡ cô từ từ nằm xuống, Linh mệt mỏi không nói gì nữa, bất giác cô nhìn Mạnh đang đứng sau mẹ cô.
“Bố mẹ có thể cho chúng con nói chuyện riêng được không ạ?”
“Ừ, vậy để bố mẹ ra ngoài”
2 người lục tục đi ra để Linh và Mạnh nói chuyện với nhau, Linh nhìn Mạnh với đôi mắt không còn vẻ khó ưa nữa mà hiền dịu hơn, cùng học với nhau hơn 1 năm trời bây giờ Mạnh mới nhìn kĩ khuôn mặt của Linh, trông Linh thực sự như 1 thiên thần, tim Mạnh đập nhanh.
“Anh ngồi xuống đi”
“Ừm”
“Tại sao anh lại ở trong nhà em? Đã có chuyện gì vậy?”
“Em thực sự không nhớ đã có chuyện gì hết à?”
Linh ngạc nhiên trước câu hỏi của Mạnh, cô nghĩ chắc Mạnh biết mọi thứ nên cô gặng hỏi Mạnh xem là đã có chuyện gì xảy ra. Mạnh nhìn cô với vẻ lo lắng.
“Em đã ngất đi và anh phát hiện nên đưa em về nhà”
Linh nhớ lại rồi cô lại rùng mình khi nghĩ đến lúc đó.
“Người em lúc đó lạnh ngắt, anh thấy nước mắt em ròng ròng”
“Anh nè, anh có tin những thứ mà mọi người vẫn đồn ở trường mình không?”
Mạnh ấp úng:” Ừ có”
Linh liền kể lại lúc cô vào trường như thế nào rồi đến lúc cô không còn biết gì nữa và khi tỉnh dậy thì đã ở nhà, Mạnh toát mồ hôi -“vậy là em đã gặp thứ đó rồi”
“Thứ đó?”
“Ừ chính là…thứ đó”
Sau đó Mạnh thì thầm vào tai Linh cái gì đó rồi cậu tạm biệt Linh và bố mẹ cô ra về, Mạnh nhảy lên xe và phóng về nhà, lúc đi qua trường Mạnh bất chợt nhìn thoáng qua ngôi trường lúc này còn âm u hơn nhiều, rồi chợt cậu thấy có bóng người trên tầng 3, đứng đó và……..Hai hàng nước mắt của Mạnh tuôn ra nhưng cậu vội lấy tay lau mắt rồi chạy thẳng một mạch về nhà.
***
Chap sau sẽ ra mắt bạn đọc trong thời gian sớm nhất với những nhân vật và nhiều tình tiết mới, mong các bạn ủng hộ An ^^

0
Đọc truyện sau và trả lời các câu hỏi:Giọng quê hương1. Thuyên và Đồng rời quê hương đã mấy năm. Một hôm hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường. 2. Lúc...
Đọc tiếp

Đọc truyện sau và trả lời các câu hỏi:

Giọng quê hương

1. Thuyên và Đồng rời quê hương đã mấy năm. Một hôm hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên. Họ chuyện trò luôn miệng. Bầu không khí trong quán vui vẻ lạ thường. 

2. Lúc đứng lên trả tiền, Thuyên mới biết mình quên chiếc ví ở nhà. Hỏi Đồng, Đồng cũng không mang tiền theo. Hai người đang lúng túng, chợt một trong ba thanh niên bước đến lại gần, nói: 

- Xin hai anh vui lòng cho tôi được trả tiền. 

Thuyên ngạc nhiên nhìn anh thanh niên. Trên gương mặt đôn hậu,  cặp mắt ánh lên vẻ thành thực, dễ mến. Thuyên bối rối: 

- Xin lỗi. Tôi quả thật chưa nhớ ra anh là… Người thanh niên không để Thuyên kịp dứt lời: 

- Dạ, không ! Bây giờ tôi mới được biết hai anh. Tôi muốn làm quen… 

3. Ngừng một lát như để nén nỗi xúc động, anh thanh niên nói tiếp: 

- Hai anh đã cho tôi nghe lại giọng nói của mẹ tôi xưa… Bất ngờ trước tình cảm của người bạn mới, Thuyên chỉ biết nói: 

- Cảm ơn anh… Anh thanh niên xua tay: 

- Tôi phải cảm ơn hai anh mới phải. Rồi người ấy nghẹn ngào: 

- Mẹ tôi là người miền Trung…. Bà qua đời đã hơn tám năm rồi. Nói đến đây, người trẻ tuổi lẳng lặng cúi đầu, đôi môi mím chặt để lộ vẻ đau thương. Còn Thuyên, Đồng thì bùi ngùi nhớ quê hương, yên lặng nhìn nhau, mắt rớm lệ. 

- Đôn hậu : hiền từ, thật thà. 

- Thành thực : có tấm lòng chân thật. 

- Bùi ngùi : có cảm giác buồn, thương, nhớ lẫn lộn.

Trong lúc lạc đường, Thuyên và Đồng phải làm gì ? 

A. Ghé vào quán gần đó để ăn trưa và hỏi đường

B. Gặp ba người thanh niên và hỏi đường


 

C. Hai anh loay hoay tìm đường về

1
5 tháng 5 2018

Trong lúc lạc đường, hai người đã ghé vào quán gần đó để ăn trưa và hỏi đường