Các bạn hãy ghép lời vào bài TĐN số 4 lớp 6 hộ với chủ đề 20 / 11 giúp mik nhé .
Ai làm đc đầu tiên thì mik tik lun . ( nhưng phải hay )
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
bạn có thể trả lời câu hỏi của LỚP 4A7 PHƯƠNG CUTE , LÊ NHƯ QUỲNH VÀ CÁC BẠN KHÁC Ở PHẦN BẢNG XẾP HẠNG
Thế giới thần tiên trong trí tưởng tượng của trẻ em Việt Nam là một thế giới đầy màu sắc. Ở nơi thiên đường đó có cô Tấm dịu hiền, có anh Khoai chăm chỉ, cần cù và chàng Thạch Sanh khoẻ mạnh, dũng cảm. Nhưng người mà những đứa trẻ chúng tôi thích nhất lại là ông Tiên – cụ già tốt bụng, luôn mang đến những điều ước màu nhiệm.
Trong trí tưởng tượng của tôi, ông tiên chắc cũng chẳng khác gì ông nội là mấy. Ông cũng có mái tóc trắng, búi củ tôi như các cụ ngày xưa. Ông có đôi mắt to, tròn nhìn hết cả thế gian xem ai khó khăn, đau khổ thì giúp đỡ. Đôi mắt ấy rất hiền hậu, nhân từ như chính con người ông. Ông tôi ngày xưa có chùm râu dài đến rốn, bạc trắng nên tôi nghĩ bụt cũng vậy thôi. Da dẻ bụt hồng hào, trắng trẻo vì ăn nhiều đào tiên trên thiên đình. Ông tiên hay đi giúp đỡ người khác. Mỗi lần ông xuất hiện là lại có những đám khói trắng xoá ở đâu hiện ra mà chúng tôi thường gọi là "cân đẩu vân" của ông. Xung quanh ông tiên, những luồng ánh sáng có thể soi sáng cả thế gian. Ông thường mặc bộ quần áo màu vàng, đôi guốc mộc trông giản dị và gần gũi như ông mình. Giọng nói của ông ấm áp và ôn tổn xoa dịu hết mọi nỗi đau. Nhưng điều làm tôi yêu ông nhất chính là tấm lòng của ông. "Ông tiên tốt bụng", "cụ già mang đến nhiều điều ước" là những cái tên mà tôi đặt cho ông. Ông tiên giúp đỡ chị Tấm gặp được nhà Vua. Khi chị Tấm không có quần áo đi dự hội, ông đã hoá phép biến đống xương cá ở bốn chân giường thành bộ quần áo đẹp, thành đôi hài đỏ dễ thương và thành con ngựa hồng để chị Tấm đi dự hội. Ông tiên đã dạy cho anh Khoai hai câu thần chú để trị tội tên địa chủ và cưới được con gái hắn. Trong câu chuyện cổ tích “Bông cúc trắng” ông tiên đã chỉ đường cho cô bé hái được hoa cúc mang về chữa bệnh cho mẹ. Ông còn đến tận nhà khám bệnh, chữa trị cho mẹ cô bé hiếu thảo kia… Vậy đấy! Với cây phất trần trong tay ông đã đi khắp mọi nơi, gặp đủ hạng người, tốt có, xấu có. Nhưng chỉ những người tốt, những đứa bé ngoan ngoãn, học giỏi và hiếu thảo mới gặp được ông tiên, được ông giúp đỡ và cho điều ước. Còn những đứa trẻ hư, những người xấu sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.
Tôi yêu ông tiên lắm. Tôi coi ông như ông ruột của mình ấy. Đã mấy nghìn năm nay, ông đi đủ mọi miền, giúp đỡ bao người. Từ hồi còn nằm nôi, tôi đã được các bà các mẹ kể về ông tiên. Đến trong mơ, tôi cũng nhìn thấy những việc mà ông đã làm để giúp đỡ bà con nghèo, người gặp hoạn nạn. Tôi không phải là một đứa trẻ ngoan. Đôi lúc tôi còn lười biếng và cãi lại mẹ nhưng tôi sẽ sửa chữa, tôi sẽ cố gắng chăm học hơn, ngoan ngoãn hơn để một lần được nhìn thấy ông tiên – cụ già tốt bụng và nhân hậu của tôi.
Kí ức tuổi thơ như dòng thác mạnh mẽ, cuốn tôi về với miền cổ tích. Kỉ niệm tuổi thơ tôi gắn với lời kể của mẹ, của bà, với nàng tiên, ông bụt. Tuổi thơ tôi là những lần vấp ngã ngồi khóc rưng rức, mong chờ ông tiên hiện ra, ban cho một điều ước diộu kì. Và bây giờ, trong mơ tôi đang trôi về cái ngày trẻ con ấy để được gặp ông tiên hiền từ của tôi.
Giấc ngủ bồng bềnh, êm ái đưa tôi bay lên cao, cao hơn cả những nóc nhà, hàng cây im lìm bên dưới, chạm tói một tầng mây mềm và ấm: "Chào mừng con đến với thế giới của những ước mơ". Một giọng trầm ấm vang lên. Tôi ngước mắt nhìn.
Ồ, kia chẳng phải là ông Tiên sao? Làm sao tôi nhầm được hình bóng thân thương mà mẹ và bà vẫn thường hay kể. Ông cao và trông gầy gầy nhưng nước da hồng hào, khoẻ mạnh, gương mặt phúc hậu. Mái tóc trắng như cước được búi cao gần sát đỉnh đầu. Chòm râu cũng trắng hệt như mái tóc, dài tới tận đầu gối, trông xa như một dòng nước bạc. Ông vận một bộ quần áo màu vàng, có những đường vân trắng kéo thành vệt như sương và đi một đôi hài mũi hếch vàng, nhạt hơn bộ quần áo. Một dáng vẻ nhàn nhã, thanh tao.
Ông bước lại gần tôi, dáng đi nhanh nhẹn.
Tôi ngước lên để nhìn ông rõ hơn. Ánh mắt ông ấm áp, trìu mến. Đôi mắt nâu hiền từ. Đôi lông mày trắng và dài rủ xuống. Ông mỉm cười, để lộ hàm răng đen nhánh.
"Ông ơi, sao ông chỉ giúp đỡ người gặp khó khăn, bất hạnh thôi ạ? Sao con ngã đau, khóc mà ông không hiện lên?" – Tôi hỏi. Ông lại cười, nụ cười của ông sao giống nụ cười của ông ngoại tôi đã mất thế cơ chứ? Ông đưa ngón tay dài khẽ gạt sợi tóc con ra khỏi mặt tôi. Bàn tay ấm áp của ông vuốt má tôi "Tại vì ông hay bất cứ thần thánh nào khác cũng đều bước ra từ ước mơ và hi vọng của con người".
Ánh mắt ông ngời sáng, chòm râu bạc khẽ rung rinh. – "Người bất hạnh gặp phải nhiều đau khổ nhưng khát vọng vươn lên tìm hạnh phúc, tìm công lí luôn rực cháy. Vì vậy, ông giúp đỡ để họ có thêm nghị lực. Việc giúp đỡ của ông chỉ như sự khích lệ, cổ vũ họ mà thôi".
À thì ra là như vậy!
Ánh mặt tròi rọi qua cửa sổ, chiếu vào mặt làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhưng hình ảnh ông Tiên hiền từ và những lời ông nói vẫn vang vọng trong tôi. Ông ơi, con hiểu rồi ạ. Cổ tích không thể biến những giấc mơ thành sự thật nhưng nó sẽ tạo ra niềm tin, niềm hi vọng để ta cố gắng vươn lên.
Nốt nhạc:
Mì son son, mì son son, la la đố la đố la son son
Mì son son, mì son son, la đố la đố la son son
Đồ đồ, mi mi, mi són mi đồ rê rê
Đồ đồ, mi mi, mi són mi rê đồ
Lời bài hát:
Cầm tay nhau, cùng đi chơi, đi khắp nơi hái bông hoa tươi
Vào đây chơi, rừng hoa tươi, chim líu lo hót nghe vui vui
Vào rừng xem hoa nghe tiếng chim rừng reo ca
Tìm vài bông hoa cùng hái đem về nhà.
Nốt nhạc:
Mì son son, mì son son, la la đố la đố la son son
Mì son son, mì son son, la đố la đố la son son
Đồ đồ, mi mi, mi són mi đồ rê rê
Đồ đồ, mi mi, mi són mi rê đồ
Lời bài hát:
Cầm tay nhau, cùng đi chơi, đi khắp nơi hái bông hoa tươi
Vào đây chơi, rừng hoa tươi, chim líu lo hót nghe vui vui
Vào rừng xem hoa nghe tiếng chim rừng reo ca
Tìm vài bông hoa cùng hái đem về nhà.
NHỚ K CHO MÌNH NHA BẠN!!!!
Good Morning Dear Students!
Today, I am standing here in front of you all as your class teacher and also to deliver a speech on road safety. Now you are no longer small kids who do not know the safety rules while walking on the road. There’s a great saying, “It’s better to be safe than sorry”. However, we tend to forget all this and become carless at times so much so that we risk our lives and put it in danger.
Don’t we keep hearing the news of the count of people who become a victim of road rage or get involved in road accidents? Unfortunately, some die right on the spot and some receive serious injuries that last for the lifetime. Accidents from vehicle have become a big reason behind increased death rates in our country and amidst the time when the government is implementing road safety measures.
Not many of you would know that it is Abu Dhabi which is infamous for holding the highest rate of road deaths in the world. On an average, there are 38 deaths every month because of fatal injuries caused on the road traffic and mainly 0 to 14 year-old children are involved in such cases.
Hence, this establishes the fact that everyone especially pedestrians must remain vigilant while taking the road and must adhere to the safety rules. It is a pedestrian who is chiefly responsible for the accident as it is only when he/she walks carelessly not paying any heed to the traffic signal or do not walk on the designated crosswalk that fatal cases of injuries occur. So I request all of you to remain watchful and never be in a hurry while being on the road. Besides, many people are often seen disrupting the usual flow of traffic, please note that it can also prove very dangerous to one’s lives and therefore should strictly avoid it. Always use zebra crossing in order to walk down the road. Keep your eyes and ears open and listen to the sound of horns if blown around you.
If you are going to travel via public transport and if it’s a bus, then patiently wait for the bus to stop and board it thereafter. wise, if you are going to step out of it, then wait for it to stop properly and make sure that no other vehicle is obstructing your path. Make it a point to carry some reflective material so that the drivers can sense your presence from a distance itself. Never ignore stop signs as when people do that serious road accidents occur.
If you are riding a bicycle on the road, then be even more careful and make sure that your bicycle is in a sound condition with lights and working brakes at their proper places. Secondly, avoid taking bicycle on a busy road and try to use public transport.
However, there is no guarantee that through these preventive measures we will be able to avoid fatal cases of road accidents, but we can definitely avert the danger by remaining vigilant on the road and following all the safety rules. Students, always remember that life doesn’t have a reset button, so never be careless.
Hope all of you will remember my words and in fact would educate others about the importance of road safety rules.
Thank You!
Hiện giờ mik đang học Tiếng Anh nên ko có câu hỏi j =((
-Chúc bn có người hỏi bài-
tgvvvvvvvvvwfh