Tả về ngày đầu em đi học
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mẹ dắt em đến trường
Em vừa đi vừa khóc
Mẹ dỗ dành yêu thương”
Đây cũng là bài hát mà em đã ngân nga cùng mẹ khi lần đầu tiên đến trường. Và đến bây giờ là một học sinh lớp ba nhưng kỉ niệm lần đầu tiên đến trường, lần đầu tiên dự khai giảng của lớp một em vẫn không thể nào quên được.
Em vẫn nhớ, ngày hôm đó em đã dậy rất sớm, cùng mẹ chuẩn bị quần áo mới. Em mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần âu đên vẫn còn thơm nức mùi nước xả vải mẹ hay dùng. Mẹ chải tóc hai bím tóc xinh xinh và cài lên tóc thêm một bông hoa nhỏ xíu. Đúng 6 giờ 30 mẹ đèo em đến trường. Thời tiết hôm đó rất đẹp, bầu trời xanh ngắt, có mùi hoa sữa tỏa hương nhè nhẹ, em ngồi trên xe ôm mẹ, thấy xa xa có rất nhiều bạn nhỏ cũng đang đi đến trường giống em. Và em cảm thấy hồi hộp.
Ngôi trường hiện ra thật lớn, và hùng vĩ đầy tráng lệ đối với em. Mẹ dừng xe và dắt em vào trường. Nhìn vào trong sân trường, có rất nhiều bạn và các anh chị. Thầy cô giáo với những tà áo trắng đang hướng dẫn các bạn xếp hàng. Mẹ dẫn em đến lớp 1D và em được cô Hiền - cô giáo chủ nhiệm của em đưa em vào chỗ đứng. Em cứ cố níu lấy tay mẹ không muốn rời, mẹ vỗ thật nhẹ vào lưng em và thì thầm, “mẹ ở bên kia bé Na, Na ngoan" lúc đó cô giáo cùng cầm tay em,dịu dàng khẽ cười như đang khích lệ em. Em cảm thấy yên tâm hơn và vẫy tay chào mẹ để hòa mình cùng các bạn.
Đây là buổi khai trường đầu tiên em không thể nào quên được. Buổi lễ khai giảng diễn vô cùng long trọng và trang nghiệm. Ba tiếng trống đánh vang như đang giục giã thôi thúc em cố gắng học tập. Lời bài hát quốc ca, lời phát biểu của thầy cô như đọng mãi trong em. Từ lúc đó, em đã yêu ngôi trường này, yêu thầy cô và bạn bè biết bao nhiêu.
Hôm nay một buổi trời thu trong xanh, trên bầu trời không còn những đám mây bàng bạc. Trời không nắng gắt như mùa hè nữa. Những điều đó khiến em nhớ lại ngày đầu tiên đi học.
Hôm đó cũng một buổi thu rất đẹp mẹ đưa em tới trường. Trên đường đi những ruộng lúa xanh mơn mởn đung đưa trong gió như vẫy chào em ngày đầu tiên đến trường. Trên đường đi em mải nghĩ mơn mai về trường lớp, thầy cô, và những bạn học cùng lớp của mình. Mải nghĩ linh tinh mẹ đã đưa em tới trường, mẹ nhẹ nhàng nói “ Con ơi, đến trường rồi, trường tiểu học Thái Dương đó đây con” Tôi giật mình ngoảnh lại. Em không biết đã bao nhiêu lần được nghe về trường trung tiểu học Thái Dương do chị Hồng kể nhưng sao em vẫn cảm thấy lạ lùng tới thế. Trước mắt em là ngôi trường khang trang, màu vàng do lâu đã ngả màu vàng rêu. Trường cao ráo, sạch sẽ và rất nhiều cây xanh. Mải ngắm mái trường em biết mẹ đang nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm của em tự bao giờ. Mẹ khẽ đẩy em vào trước mặt cô, giới thiệu về em và còn nói thêm một câu “ Cháu nó hay khóc lắm đó” Rồi mẹ đảy em vào lòng cô. Em liền chạy ra vào xà vào lòng mẹ. khóc nức nở, Mẹ cố dỗ dành em, nói những điều hay để em vào lớp cùng cô. Cô bước nhẹ nhàng tới, dỗ dành “ Con lớn rồi mà , phải mạnh dạn lên chứ?” Em miễn cưỡng theo cô. Trước mặt cô em ngậm ngừng nói “ Con chào cô…. ạ” Cô ngọt ngào nói với em “ Ừ cô chào con, đi vào lớp với cô nào” Em bước vào lớp với cô.
Bước vào trong lớp em cảm thấy thật lạ lẫm làm em lo sợ. Bồn chồn, các bạn ai cũng ăn mặc đẹp đẽ, bạn mặc váy, bạn mặc quần áo trắng rất đẹp đẽ. Cô ưu tiên cho em ngồi đầu vì em rất tí hon. Cô không dạy chúng em tập tô, tập độc chữ ạ, chứ á mà cô nói về mình về chỗ ngồi của chúng em, phải biết tôn trọng bạn bè, phải biết giúp đỡ nhau, phải kính trọng thầy cô giáo, rồi cô nói “ Các em phải biết về nội quy của trường học, biết thực hiện tốt 5 điều bác hồ dạy và đặc biệt phải hiểu về tâm quan trọng của học hành và học có lợi ích gì?” Em bị cuốn hút vào những câu nói của cô, em thấy điều đó thật ý nghĩa đúng là bài học đầu đời của chúng em thật ý nghĩa. Rồi 3 tiếng tùng… tùng … tùng ra chơi làm bọn em đang tập chung rồi giật mình ngảnh ra. Cô bảo” Các con ra chơi rồi vào lớp học tiếp” Các em ùa ra ngoài chơi, em không giám bước ra vì sợ. Cô nhẹ nhàng bảo em cứ ra đi em chạy ra chơi cùng các bạn. Rùng Tùng Tùng… tùng vào lớp các bạn thi nhau chạy vào lớp em cũng chạy theo. Rồi chẳng may vấp ngã bị chảy máu chân, em đau đớn khóc. Cô giáo chạy ra đỡ em lên và nhẹ nhàng hỏi hang, em cẩm nhận được nơi nói của cô thật êm đềm, ấm áp. Em cảm thấy cô như mẹ hiền của mìn
Vậy là mới hôm đó ngày đầu tiên em đi học mà bây giờ em đã học sinh lớp 8B của trường THCS Thái Dương. Em đã trải qua rất nhiều kỉ niệm về trường những kỉ niệm đó sẽ mãi mãi không bao giờ quên trong em.
Không hiểu sao, cái buổi sáng ấy, em dậy sớm thế không biết! Sau hồi chuông báo thức của cái đồng hồ đặt trên đầu giường, em bật dậy chạy ra sân tập thể dục, rồi nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt như có ai đang hối thúc mình vậy. Ăn sáng xong, vội vàng mặc bộ áo quần đồng phục mà chị Hoài đã chuẩn bị cho em từ tối hôm qua, đeo thử chiếc cặp sách mới vào vai, đi đi lại lại trong phòng, sẵn sàng như một người lính chờ lệnh lên đường. Giá như sáng nay có mẹ ở nhà thì vui biết chừng nào! Đã mấy tháng nay, mẹ đi học ở mãi ngoài Hà Nội, ở nhà chỉ có ba bố con. Vì vậy, ngày đến trường đầu tiên của em đều do bố và chị Hoài chuẩn bị cả. Vừa mới hơn 6 giờ một tí, chị Hoài đã đẩy xe ra sân, rồi hai chị em chào bố để đến trường. Bố tiễn hai chị em ra cổng, dặn dò chị Hoài mấy câu rồi xoa đầu em nói nhỏ: "Chị thay bố và mẹ đưa con đến trường, con vui lên nhé! Phải ra dáng là một thằng con trai cứng cỏi, bạo dạn đừng khóc nhè, nhõng nhẽo chị mà bạn bè nó cười cho, nghe con! Thôi, hai chị em đi cho sớm". Chị Hoài cho xe ra cổng rồi nhấn ga theo đường Lê Đại Hành hướng tới Trường Tiểu học Lương Thế Vinh. Khoảng mười phút sau hai chị em đã đến cổng trường. Chị Hoài khóa xe lại dẫn em vào lớp. Thoáng thấy bóng cô giáo, em vội níu chặt lấy chị Hoài. Cô giáo từ trên bục giáo viên bước xuống, nhìn em mỉm cười. "Nào lại đây với cô, đừng ngại! Cô trò mình làm quen với nhau đi! Em tên gì?". "Dạ, em tên Hùng ạ! Trương Thế Hùng". "Ồ, tên đẹp lắm, lại có dáng vẻ của một lực sĩ thể hình nữa!". Chưa gặp cô lần nào mà nghe giọng nói của cô, nét mặt tươi vui của cộ, tự nhiên em thấy gần gũi thân thiết như người nhà của mình vậy. Cảm giác sợ hãi, lo lắng lúc đầu tan biến tự lúc nào, em không biết nữa. Em còn giục chị Hoài: "Chị đi học đi, kẻo muộn!". Ngày đi học đầu tiên của em là thế đó.
Ngày đầu tiên đi học sao cứ òa về trong em. Muốn lắm muốn miêu tả lại ngày đầ tiên đi học lắm, dù biết năm nay em đã là học sinh lớp 8.Tám lần được dự lễ khai trường,nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp Một vẫn để lại trong em kí ức ấn tượng sâu đậm nhất.
Trước ngày khai giảng,mẹ đã chuẩn bị cho em đầy đủ những thứ cần thiết.Đêm hôm ấy,em cảm thấy tâm trạng em nôn nao,háo hức.Có một điều gì đó cứ ẩn hiện trong tâm trí em.Mẹ bảo em đi ngủ sớm để mai còn đi học.
Sáng hôm sau,mẹ đưa em đến trường.Ngồi sau chiếc xe đạp em cảm thấy dường như những cảnh vật hai bên đường đang thay đổi lạ kì.Ngôi trường Tiểu học Vạn Phước 2 cách nhà em chừng hai,ba cây số mà sao em thấy xa ghê!trên con đường đến trường,em thấy các phụ huynh dẫn con mình đi tựu trường rất đông.
Khi vào sân trường, em thấy người đông như hội,ai cũng mặc những bộ đồ mới tinh.Các bạn trai tỏ vẻ mạnh dạng còn các bạn gái thì ngại ngùng,quấn quýt bên mẹ,chẳng dám đi đâu xa.Nhìn thấy ngôi trường rộng lớn,em cảm thấy mình nhỏ bé làm sao!Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh,vui vẻ tập làm quen với chỗ đông người.
Một hồi trống vang lên,báo hiệu lễ khai giảng bắt đầu. Các anh chị học sinh lớp lớn khăn quàng thắm đỏ thắm trên vai nhanh chóng xếp hành ngay ngắn.Phụ huynh trao con mình cho các thầy cô chủ nhiệm lớp Một.Đâu đó nổi lên tiếng khóc thút thít và tiến gọi mẹ khe khẽ.Em cũng vậy, bịn rịn chẳng muốn rời xa mẹ chút nào.Một nỗi niềm xúc động khó tả đang lên trong lòng.
Cô hiệu trưởng cất tiếng đọc lời khai giảng năm học mới.Sau đó,cô dặn dò,khuyên nhủ chúng em rất nhiều điều.Cô chúc chúng em học ngày càng tiến bộ.
Buổi học kết thúc,chúng em theo cô Bình vào nhận lớp.Lớp Một B gồm 30 học sinh mới.Cô xếp em ngồi chỗ bạn Lan và Minh.Chúng em rụt rè,chao hỏi làm quen với nhau.Những lời chào làm quen thật dễ thương làm sao!
Tan học,mẹ đứng chờ sẵn em ở cổng trường.Em vội chạy đến xà vào lòng mẹ và kể cho mẹ nghe về buổi tựu trường.Cho đến bây giờ, những hình ảnh ấy vẫn hiện lên nguyên vẹn trước mắt em.Nó đã trở thành kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên của thời thơ ấu.
Bạn nào tả bài văn về ngày đầu tiên đi học cho mình tham khảo với
Nhớ phải hay hoặc xúc động nha
Không tìm kiếm trên mạng
ok :
Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 8, đã quá quen với không khí học đường, nhưng chợt nhìn thấy những em học sinh lớp một nắm tay bố mẹ dẫn đến trường, làm tôi thêm bồi hồi, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu bé chập chững bước vào cổng trường trong bàn tay đầy tình thương của mẹ tôi.
Ấy là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một buổi sang cuối thu êm đềm, bầu trời cao trong xanh có ánh nắng vàng tươi. Cái mùa thu ở quê tôi thật đặc biệt - mùa thu miền Trung – không se lạnh như ở miền Bắc hay quá nóng nực như ở miền Nam. Nó dịu ngọt và nhẹ nhàng. Quả đúng là thời điểm khiến cho người ta dễ nhớ. Phải chăng đây chính là lí do để mùa thu là mùa tựu trường? Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng. Hôm nay mẹ sẽ là người đưa tôi đến trường. Vùng quê tôi không phải ở thành thị, cũng chẳng phải một nơi nào giàu có, đó là một vùng quê mang đầy nét thôn quê và sự dân dã. Trên đường đi học, tôi thấy có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc phụ huynh. Tôi để ý thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt họ, trong đó có cả mấy đứa thường đi chơi với tôi, cùng với sự chu đáo của người lớn giống như mẹ tôi vậy. Điều đó càng làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng chính vì đó mà khiến tôi càng thêm bận tâm. Tâm hồn tôi bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa dịu đi cái bồi hồi của tâm trạng.
Ô kìa, kia có phải là trường học, nơi mà tôi sẽ đến. Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì thấy nó khang trang và to lớn hơn bất cứ cái nhà nào mà tôi từng gặp. Mẹ xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Con yêu, trường học của con đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng đạo đức và kiến thức cho con”. Quả thực tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Bây giờ tôi không còn cảm thấy quá sợ nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố nhảy theo những bước chân của mẹ. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cái cổng trường to lớn với những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào mẹ và cũng nghẹn ngào khó tả. Nước mắt tôi đã dưng dưng đến tận cổ họng. Mẹ an ủi tôi cùng những lời nói ngọt ngào, làm tôi lấy lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Chị cho cháu vào lớp đi. Đó là lớp của em” Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã khiến tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô.
Cô bảo: “Lớp mình ở đây. Tý nữa ra tập trung khai giảng xong thì về đây học”. Bỗng có hồi trống cái vang lên làm tôi giật nảy mình ôm chầm lấy cô giáo. Cô giáo cười, xoa đầu tôi bảo: “Đấy là tiếng trống trường. Trống báo đã đến giờ tập trung rồi”. À, thế ra đấy là tiếng trống trường. Từ trước tôi vẫn chỉ nghe tiếng trống cơm bung bung nhỏ bé của những đêm rằm Trung thu nào đã được nghe tiếng trống trường bao giờ. Sáng ấy, lần đầu tiên tiếng trống trường dội vào lòng tôi – tiếng trống rộn ràng, giục giã, nao nức khiến tim tôi cũng muốn nhảy nhót và lòng tôi hồi hộp muốn khóc lên. Tiếng trống đầu đời đi học ấy – ai ngờ sẽ là nguồn cảm xúc đi theo tôi suốt cuộc đời học tập. Rồi chúng tôi xếp hàng trước lá cờ đỏ sao vàng. Một thầy giáo hô chào cờ rất to. Chúng tôi đứng im phăng phắc mà không hát vì lúc đó hầu hết đều chưa biết bài hát Quốc ca. Chỉ sau đấy vào lớp, tiết học đầu tiên cô giáo mới dạy bài hát Quốc ca. Chúng tôi hát rất say sưa, hát hào hùng, thuộc rất nhanh vì cô giáo bảo để sau này mỗi lần chào cờ chúng tôi sẽ hát dưới cờ chứ không đứng im như hôm nay.
Tôi chẳng rõ mình ngồi trong lớp học từ khi nào, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và tìm hình dáng thân thương của mẹ tôi trong lớp người chen chúc cố gắng dặn dò con cái cẩn thận trước khi ra cổng trường. Mẹ cũng nhẹ nhàng nói với tôi: “Con cố gắng ở lại ngoan nhé, trưa mẹ đón về”. Câu nói ấy của mẹ khiến tôi không còn lo sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng tôi không còn một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô giáo. Các bạn đã hết bỡ ngỡ, bắt đầu đùa nghịch và làm quen với nhau. Bàn ghế thơm mùi gỗ mới, bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ... tất cả đều làm tôi tò mò, háo hức. Người bạn ngồi cạnh tôi béo tròn nhưng trắng trẻo và có nụ cười tươi làm quen với tôi. Bạn khoe đã đọc được mấy chữ cô giáo ghi trên bảng. Chúng tôi líu lo nói chuyện được một lúc thì giờ học đã bắt đầu. Cô dặn dò nhiều, đi kiểm tra sách vở và dạy cách cầm bút cho cả lớp. Giọng nói cô trầm ấm và khỏe khoắn làm tôi tin tưởng. Rất tự nhiên, tôi cảm thấy gắn bó với lớp mới. Tôi tròn mồm đọc những chữ a, b, c bằng cả tấm lòng tôi, bằng tình yêu thương của gia đình, bố mẹ và cô giáo. Nắng ghé qua cửa lớp xem chúng tôi học. Những tia nắng ấm như trong truyện cổ tích bà kể hàng đêm.
Với tôi, nếu không có ngày khai trường đầu tiên đi học chữ – phút đầu tiên được “thưa cô giáo”, lần đầu tiên nghe tiếng trống trường và đứng dưới lá cờ tổ quốc hát quốc ca ấy… tôi sẽ có gì sâu sắc với mái trường và tuổi thơ nhỉ? Tâm hồn tôi sẽ nghèo đi biết chừng nào. Những kỷ niệm đẹp đẽ trong ngày khai trường đầu tiên ấy đã góp phần bồi đắp nên tâm hồn thơ của tôi đấy thơ ơi!
Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học. Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học. Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi. Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học. Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học. Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi. Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
Tham khảo
Sau đợt nghỉ học dài nhất mọi thời đại vì đại dịch Covid19 thì chúng ta lại càng thêm nhớ nhung mái trường của mình. Điều đầu tiên tôi mong đợi nhất sau đợt dịch này chính là được đến trường.
Buổi sáng đi học, bước vào ngôi trường là tất cả những kỉ niệm, những niềm vui, hình ảnh của bạn bè và thầy cô bắt đầu ùa về. Khi tôi vừa bước vào lớp 7A2 thân yêu của tôi , đám bạn đã nhào đến, ôm chầm lấy tôi, chúng tôi ngồi kể cho nhau nghe những gì đã xảy ra trong kì nghỉ dịch, và chúng tôi đã nhớ nhau đến nhường nào. Nhưng ngay sau đó thầy hiệu trưởng đã thông báo lên loa lớp đề nghị chúng tôi giãn cách, chúng tôi lại phải dừng cuộc nói chuyện lại. Tôi đi vòng uanh sân trường và thấy trên sân trường lúc này cũng không còn náo nhiệt như trước nữa. Không những thế, trên sân, lá cây ở khăp nơi, điều này cũng là do hồi nghỉ dịch, sân trường không được ai quét dọn. Mặc dù các bạn học sinh không được nói chuyện với nhau, nhưng chúng tôi đã nghĩ ra 1 cách đó là gưi thông điệp giấy, rồi gửi cho nhau.
Ôi, nhớ lại kỉ niệm ấy sai mà sao vừa buồn mà lại vừa vui ! Vui vì được đến trường, đến lớp, gặp lại bạn bè sau nhiều ngày tháng xa cách. Buồn vì không được nói chuyện với bạn bè như thường nữa.
Đã hơn hai năm rồi mà hình ảnh của buổi đi học đầu tiên không phai mờ trong kí tức của em. Sáng đó, em dậy sớm lắm, sau khi tập thể dục và vệ sinh cá nhân xong.
Em liền ngồi vào bàn ăn sáng. Đúng 7h30 phút, mẹ đưa em đến trường bằng xe máy. Cô giáo ra và mỉm cười với mẹ con em. Rồi cô và mẹ nói chuyện. Mẹ nói với em:”Con ở đây đến trưa, bố hoặc mẹ sẽ đón con về”. Em túm lấy áo mẹ như không muốn rời xa. Cô giáo vỗ về em rồi mới bỏ tay ra. Em đứng nhìn cho đến khi chiếc xe máy khuất đi. Rồi em vào chỗ ngồi của mình và tự nhiên những giọt nước mắt ứa ra, lăn dài trên má. Một cảm giác buồn vui lẫn lộn đang dâng lên trong nước mắt em.
Buổi học đầu tiên là thế đó.
Sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa thu, em dậy thật sớm để chuẩn bị đến trường. Trời thu trong xanh, tiếng chim hót véo von trên cành. Em đi bên mẹ mà lòng thấy hồi hộp, xao xuyến vì đây là buổi đầu tiên em đến lớp. Bước vào lớp em thấy rất bỡ ngỡ vì mọi thứ đều mới lạ, cô giáo mới bạn bè mới, tuy lúc đầu bỡ ngỡ nhưng em đã dần dần làm quen với các bạn, cô giáo và lớp học. Buổi học đầu tiên đã kết thúc thật thú vị. Cảm giác của em về buổi học đó là được nghe cô giảng những câu văn, bài toán bổ ích.