Làm hộ mình với Bây giờ mình phải nộp luôn =((
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
\(10^{30}vs\)\(2^{100}\)
\(10^{30}=\left(10^3\right)^{10}=1000^{10}\)
\(2^{100}=\left(2^{10}\right)^{10}=1024^{10}\)
Vì \(1000^{10}< 1024^{10}=>10^{30}< 2^{100}\)
\(3^{54}vs2^{81}\)
\(3^{54}=\left(3^6\right)^9=729^9\)
\(2^{81}=\left(2^9\right)^9=512^9\)
Vì \(729^9>512^9=>3^{54}>2^{81}\)
\(3^{200}=\left(3^2\right)^{100}=9^{100}\)
\(2^{300}=\left(2^3\right)^{100}=8^{100}\)
Vì \(8^{100}< 9^{100}=>2^{300}< 3^{200}\)
|3x-5| = 2x
=> 3x-5=2x hoặc 3x-5=-2x
=> x=5 hoặc x=1
|3+2x|=|x-4|
Với x < -3/2
=> |3+2x| = -3-2x ; |x-4| = 4-x
=> -3-2x = 4-x
=> x = -7 ( tm)
Với -3/2 < = x < = 4
=> |3+2x| = 3+2x ; |x-4| = 4-x
=> 3+2x = 4-x
=> x = 1/3 (tm)
Với x > 4
=> |3+2x| = 3+2x ; |x-4| = x-4
=> 3+2x = x-4
=> x = -7 (ko tm)
Vậy x thuộc {-7;1/3}
Tk mk nha
a)
\(\left|3x-5\right|=2x\Leftrightarrow\hept{\begin{cases}3x-5=2x\\3x-5=-2x\end{cases}\Leftrightarrow\hept{\begin{cases}3x-2x=5\\3x+2x=5\end{cases}\Leftrightarrow}\hept{\begin{cases}x=5\\5x=5\end{cases}}}\)
\(\Leftrightarrow\hept{\begin{cases}x=5\\x=1\end{cases}}\)
bạn bấm vào tên người muốn gửi sau đó tick vào chữ hủy kết bạn thế là ok .
Mưa chiều. Những bóng người hối hả, liêu xiêu trong mưa. Từng hạt mưa tạt thẳng vào người. Đau nhói. Và lạnh buốt. Chiếc áo mưa mỏng tang dường như không đủ sức chống chịu trước sức mạnh của mưa, cứ níu chặt vào người không muốn rời xa. Những bóng người co ro, bé nhỏ lại trong mưa, đơn độc, lầm lũi, đoán chừng mọi đích đến đều là một ngôi nhà nào đó, nhỏ xinh hay rộng rãi, đều chứa đựng trong lòng một sự ấm áp.
Ngày còn ở nhà, tôi sợ lắm những cơn mưa đầu mùa, thường đến bất chợt vào một buổi chiều muộn. Khi đó, ba mẹ tôi chưa về nhà mà đang còn mải loay hoay với làm cỏ, cuốc đất. Mưa đầu mùa ở Tây Nguyên thường hung hãn, dữ tợn như một cơn nóng giận vô cớ của tự nhiên. Mưa, gió, và sấm chớp. Những hạt mưa to ngỡ như mưa đá rầm rập trút xuống, tưởng chừng có thể xuyên thủng mái nhà, như những mũi tên đâm thẳng xuống mặt đất. Gió lướt ràn rạt trên từng ngọn cây, quật nát những tàu lá chuối sau vườn. Nhưng tôi sợ nhất là sấm chớp. Một luồng sáng lóe lên, rực trời, cảm giác như một sợi dây ánh sáng khổng lồ nối thẳng từ bầu trời xuống lòng đất, rồi một tiếng nổ khủng khiếp và đáng sợ. Co ro mấy chị em trong nhà, lo lắng chờ ba mẹ về. Trời mưa to, sấm chớp thế này. Mấy chị em chẳng dám làm gì, cứ ngóng mắt ra đường, dù biết trời mưa thế kia chắc ba mẹ cũng đã tìm chỗ trú rồi. Co ro, co ro chờ mưa tạnh.
Mưa Tây Nguyên lạ lắm, bất chợt đến rồi bất chợt đi. Đang ào ào như thế, bỗng chốc chỉ còn vài hạt lắc rắc rồi ngừng hẳn. Bầu trời đang đen kịt sau một thoáng đã trở nên quang đãng, cao và trong đến lạ. Mọi thứ dường như được khoác lên mình một chiếc áo mới khác hẳn, tinh khiết và căng đầy nhựa sống. Cây cối, dù có đôi chút bị tả tơi nhưng vẫn thấy mạnh mẽ hơn sau một trận thử thách. Những mái ngói sạch bong, bị ngấm nước và chuyển sang màu nâu, ấm áp đến lạ. Dưới đất, những dòng sông nho nhỏ ào ạt chảy, để rồi một chút sau, nước đã thoát đi đâu hết. Không khí trong lành, mát mẻ hơn. Và kia, ba mẹ tôi kia rồi, hiện ra nơi cuối đường trong sự chờ đợi của mấy chị em, vai ba vác cuốc, tay mẹ xách giỏ nước, hình ảnh thân thương đó có lẽ sẽ in dấu mãi trong tôi. Ba mẹ tôi đó, những người mà tôi ngưỡng mộ, giản dị và gần gũi như thế đó. Chị em tôi bắt đầu nhóm bếp, thổi lửa nấu cơm. Căn bếp nhỏ bị mưa tạt phía ngoài, lẹp nhẹp nước nhưng sao ấm áp lạ. Chỉ một lúc, khói bếp đã lan lên, những làn khói lam mỏng nhè nhẹ bay lên, mang theo mùi ngai ngái, nồng nồng của củi ướt tỏa vào không gian. Rồi thì bữa tối đạm bạc cũng xong, chỉ những món ăn bình thường thôi nhưng sao thấy ngon quá chừng. Bây giờ, đôi lúc thèm một trái dưa leo chấm ruốc, một tô canh rau tập tàng nấu tép nhưng nấu lên rồi, ăn chẳng thấy ngon. Không phải dưa mình trồng. Không phải rau mình hái trong vườn. Không phải ngồi chen chúc trong một căn phòng chật chội. Không xì xụp, hít hà. Không phải mình đang ở nhà. Không có ba mẹ, không có mấy đứa nhỏ bên cạnh. Không có cái không khí quen thuộc đó. Một điều gì đó rất mơ hồ nhưng cũng rất rõ, cảm giác mình có thể chạm vào được nhưng lại không nắm bắt được.
Như những cơn mưa.
Có một điều thật lạ, không biết có phải ngẫu nhiên không mà những cơn mưa đầu mùa thường bất chợt đến vào buổi chiều. Có lẽ mưa chiều cho khói bếp thêm cay nồng. Cho mọi vất vả của một ngày lao động tan biến. Cho bữa cơm tối thêm ngon. Cho ngôi nhà thêm ấm áp. Cho yêu thương thêm dâng đầy trong mắt. Đi qua cơn mưa chiều lạnh lẽo và hung hãn, để thấy hết những nồng đượm gia đình. Để biết quý những cơn mưa.
Mưa. Chiều nay Huế đổ mưa. Cũng là một cơn mưa đầu mùa bất chợt. Xối xả. Gió cuốn mịt mù. Nhưng không phải mưa nhà. Không còn co ro chờ đợi. Không có bếp lửa cay mùi khói. Hơn 600 cây số theo những cơn mưa. Sao mà nhớ quá…MƯA ơi!
Ta có: \(\left(5+\dfrac{3}{16}-\dfrac{2}{5}\right):\dfrac{-6}{7}-\left(\dfrac{3}{5}+1+\dfrac{3}{16}\right)\cdot\dfrac{-7}{6}\)
\(=\left(5+\dfrac{3}{16}-\dfrac{2}{5}-\dfrac{3}{5}-1-\dfrac{3}{16}\right)\cdot\dfrac{-7}{6}\)
\(=3\cdot\dfrac{-7}{6}=\dfrac{-7}{2}\)