Làm khổ thơ 5 chữ ( không chép trên mạng)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Có lẽ lá đã rụng...
Từng ký ức đã rơi,
Nhưng nhớ quá người ơi
Bạn và tôi thời đó.
Mỗi chiếc lá bé nhỏ
In từng khoảnh khắc vui
Sao ta phải chôn vùi
Những tình yêu nhỏ bé?
Bạn và tôi thời đó...
Lá những người bạn thân
Cùng cố gắng chuyên cần
Tạo nên hoa điểm tốt.
Hoa hồng khoe sắc đỏ
Cúc nở rộ thêm vàng
Thu giang đầu cửa ngõ
Mang theo không khí lạnh
Thu lại càng trong xanh.
Nụ hoa hồng thắm tươi
Khoe sắc giữa đất trời
Ngày hôm ấy thật vui
Là ngày của thầy cô
Tà áo dài thướt tha
Cô mặc trong ngày ấy
Mái tóc còn xanh mãi
Cài nụ hồng xinh xinh
Ngỡ mùa xuân vừa sang
Học trò cứ ngẩn ngơ
Cô đẹp như tiên nữ
Xuống dìu dắt chúng em
Nụ hoa hồng thắm tươi ...
Bông hoa cô còn cài?
Tà áo dài trắng mãi,
Vẫn còn thoáng đâu đây
Cô giáo như mái chèo,
Người lái đò cần mẫn
Đưa em đến bến bờ
Của cánh cửa tri thức
Để vui lòng cô giáo,
Em hứa sẽ chăm ngoan
Em thương cô tha thiết ,
Người mẹ hiền thứ hai
Tác giả Viễn Phương đã đưa chúng ta đến với lăng Bác một cách chân thật nhất, để ta ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên quanh lăng Bác qua khổ thơ đầu tiên:
' Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam Bão táp mưa sa vẫn đứng thẳng hàng 'Câu thơ mở đầu như lời chào chân thành mà tác giả muốn gửi đến Bác rất thành kính và trang nghiêm nhưng đâu đó vẫn có sự thân thuộc, yêu thương qua từ ngữ xưng hô 'con' và 'Bác' lời xưng hô thân mặt như tình cảm của một đứa con ở miền Nam xa xôi sau bao năm xa cách gửi đến người cha thương của mình. Sự ra đi của Bác là nỗi mất mát to lớn của dân tộc Việt Nam, Người đã hi sinh cả cuộc đời mình vì độc lập tự do dân tộc, đất nước. Ở đây tác giả đã sử dụng biện pháp nói giảm nói tránh từ ''viếng'' thành từ ''thăm'' để giảm đi nỗi đau xót vô vàn dâng trào trong lòng, Bác đã đi xa mãi mãi nhưng trong tim mỗi người dân Việt Nam luôn có Bác. Khung cảnh ngoài lăng còn được tác giả miêu tả đặc sắc qua những hàng tre xanh xanh. Hình ảnh cây tre đã có từ bao đời nay luôn xuất hiện trong nền thơ ca Việt Nam:'Tre xanh xanh tự bao giờChuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh Thân gầy guộc, lá mong manhMà sao nên lũy nên thành tre ơi'Nhà thơ chợt nhận cảm thấy rằng hình cảnh cây tre kia như ý chí của con người Việt Nam, bất khuất, kiên cường trong mọi khó khăn, gian khổ. Dù có bao nhiu gian khổ thì họ vẫn cùng nhau đoàn kết lại để thành như nhưng hàng tre cao vút, thẳng hàng, hiên ngang để vượt qua khó khăn cung nhau. Từ láy '' xanh xanh'' sử dụng ở đây như chỉ con người, dân tộc Việt Nam sẽ luôn luôn 'xanh' màu xanh của sự bất diệt. Lớp con cháu kế tiếp lớp cha ông ta sẽ luôn bất khuất, dũng cảm, kiên cường để bảo vệ dân tộc. Khổ nhất bao trọn là cảm xúc đầu tiên khi tác giả đến thăm lăng Bác lần đầu, trongkhổ thơ có nỗi sự tiếc thương vô hạn khi Bác đi xa nhưng ẩn chứa trong đó phảng phất là niềm tự hào dân tộc. Qua khổ thơ tiếp theo, chúng ta theo chân Viễn Phương để tiến dần vào trong lăng Bác:'' Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăngThấy một mặt trời trong lăng rất đỏNgày ngày dòng người đi trong thương nhớKết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân''Hình ảnh mặt trời xuất hiện rất nhiều trong nền thơ ca Việt Nam ( nêu thơ ). Hình ảnh mặt trời của tự nhiên luôn soi sáng cho vạn vật. Tác giả đã sử dụng biện pháp ẩn dụ để nói đên Bác, Người như mặt trời vậy hi sinh cuộc đời mình vì cách mạng Việt Nam, soi sáng đường đii đến độc lập tự do cho dân tộc ta. Sự cống hiến to lớn của Bác là tấm gương sáng cho lớp trẻ Việt Nam noi theo. Điệp từ 'ngày ngày' nhấn mạnh luôn có người nhớ đến Bác - vị cha già, vị lãnh tụ vĩ đại của nhân dân Việt Nam, sự liên tục của thời gian lặp đi lặp lại của thiên nhiên như lí tưởng, í chí của Người sẽ luôn sáng chói như mặt trời kia vậy. Sự miên man, trải dài vô tận của dòng người vào viếng lăng Bác mang những phút giây trang nghiêm và tĩnh lặng trong nỗi tiếc thương, đau xót vô vàn trước sự ra đi của Bác. Dòng người ấy luôn đi mái trong niềm thương nhớ Bác, dòng người ấy đã trở thành một tràng hoa dâng dài vô tận để dâng lên Bác Hồ kính yêu. 'Bảy mươi chín mùa xuân' là số tuổi của Bác. Cả cuộc đời Người, với bảy mươi chín mùa xuân, tất cả đều cống hiến cho dân tộc, không một phút giây nào ngơi nghỉ dành cho bản thân mình. Qua khổ thơ tác giả muốn nhấn mạnh sự hi sinh và cống hiến có ý nghĩa to lớn với dân tộc Việt Nam, sự hi sinh ấy đã giúp chúng ta có nền độc lập, hòa bình hôm nay.
Năm chữ chẳng hề chi
Chỉ đừng lệch pha quá
Và nói đúng một ti.
Trên đời việc gì khó
Bằng việc phải học hành
Cặm cụi viết với nhìn
Trán nhăn như trán khỉ
Suốt ngày phải suy nghĩ
Học trên lớp, ở nhà
Sớm lúc mới tiếng gà
Mãi nửa đêm mới ngủ
Giữ suốt đời quy củ
Học là phải thực hành
Nắm gốc rễ ngọn ngành
Hiểu sâu và biết rộng
Học như làm tính cộng
Tích cóp suốt cuộc đời
Học, học mãi ai ơi
Kiên trì đừng thỏa mãn
Học hành cần có bạn
Cùng thảo luận cùng chơi
Mai sau cùng ra đời
Chung tay xây đất nước
Tình thầy trò sau trước
Hãy gìn giữ đừng quên
Giúp chúng ta làm nên
Là công thầy cô giáo
Có sách vở, quần áo
Được cắp sách tới trường
Công cha mẹ yêu thương
Nuôi ta từ thuở nhỏ
Vài điều ghi cho rõ
Hỡi bạn mến yêu ơi
Hiếu Nghĩa Tín ở đời
Cần cù và lương thiện
Tri thức làm phương tiện
Để vững bước trên đời
Để xứng đáng là người
Con ngoan và trò giỏi.
Sân nhà em sáng quá
Nhờ ánh trăng sáng ngời
Trăng tròn như cái đĩa
Lơ lửng mà không rơi
Những đêm nào trăng khuyết
Trong giống con thuyền trôi
Em đi trăng theo bước
Như muốn cùng đi chơi
bao tháng ngày vô tư
vội khép vào quá khứ
khi tôi bước vào yêu
tình yêu của học trò...
me la nhung canh hoa
cho con bao hanh phúc
me la nhung van tho
ru con thang nam dai
trên duong con buoc toi
me la anh sao dêm
nhung luc long buon thêm
me luon la diem tua
nhớ dáng mẹ trưa hè
trên cánh đồng quê xưa
ôi dáng mẹ ngày xưa
trọn đời con nhớ mãi
dáng hình mẹ thân yêu
dẫu đi đâu cũng nhớ
về dáng mẹ ngày xưa
và chẳng bao giờ quên
bóng dáng mẹ ngày nào
Mùa đông tháng lạnh nhất
Lất phất còn mưa bay
Chỉ còn ba tháng nữa
Mùa xuân đã đến rồi
Ngoài trời mưa lất phất
Hoa đào ở khắp nơi
Xuân đến khắp mọi nơi
Tháng tư về xuân đi
đảm bảo ko chép
Mùa đông nào cũng thế
Cứ lặng lẽ trôi qua
Mà sao không xóa nổi
Nỗi niềm xa, đã xa.
. Chúng em đi học nhóm
. Thảo luận bài rất vui
. Bạn thân cùng 1 xóm
. Cùng nhau khoe điểm 10
Lớp em 6a1
Nổi tiếng là thông minh
Rồi đi qua Quảng Ninh
Gặp 1 thằng Trung Quốc.
Tôi có đứa cháu trai
Tên là Lâm Bon Bon
Suốt ngày chạy lon ton
Khắp sân vườn, ngoài ngõ
xuất khẩu hjhj
nếu vừa xem phim ma
mà em cứ la :Ma!
thì hãy nhắm mắt lại
Rồi em sẽ thấy Ma
Ngày mùng 8 tháng 3
Vừa chạy vào trong lớp
Nhìn xung quanh cả lớp
Vừa nhìn đã thấy Ma
Giật mình và kêu la:
Chạy đi chạy về nhà!