Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi từ câu 1 đến câu 5:
“Vừa nói hắn vừa bịch luôn vào ngực chị Dậu mấy bịch rồi lại sấn đến để trói anh Dậu. Hình như tức quá không thể chịu được, chị Dậu liều mạng cự lại:
– Chồng tôi đau ốm, ông không được phép hành hạ!
Cai lệ tát vào mặt chị một cái đánh bốp, rồi hắn cứ nhảy vào cạnh anh Dậu. Chị Dậu nghiến hai hàm răng:
– Mày trói ngay chồng bà đi, bà cho mày xem!
Rồi chị túm lấy cổ hắn, ấn dúi ra cửa. Sức lẻo khoẻo của anh chàng nghiện chạy không kịp với sức xô đẩy của người đàn bà lực điền, hắn ngã chỏng quèo trên mặt đất, miệng vẫn nham nhảm thét trói vợ chồng kẻ thiếu sưu…”
(Theo HDH Ngữ Văn 8, tập một, trang 27)
1. Đoạn văn trên trích trong tác phẩm nào? Của ai?
2. Chỉ ra phương thức biểu đạt chủ yếu được sử dụng trong đoạn văn trên.
3. Nêu nội dung chính của đoạn văn trên?
Từ văn bản có đoạn văn được dẫn ở trên, em rút ra được quy luật gì trong cuộc sống?
4.Đặt 1 câu ghép chỉ nguyên nhân vì sao chị Dậu lại phản kháng với bọn cai lệ như vậy?
5. Trong cuộc sống hôm nay, nếu chứng kiến cảnh người phụ nữ hay một bé gái bị chồng, cha ngược đãi, em sẽ ứng xử như thế nào? (Viết thành một đoạn văn từ 6 đến 8 dòng).
1.Đoạn văn trên trích từ tiểu thuyết''Tắt Đèn'' của nhà văn Ngô Tất Tố
2.Phương thức biểu đạt chủ yếu là tự sự.
3.Đoạn văn tái hiện lại cảnh chị Dậu khi bị dồn đến bước đường cùng phải đứng lên phản kháng và sự thất bại thê thảm của hai tên tay sai khi bị chị đánh bại.Từ đó,đoạn trích đã làm toát lên một quy luật tất yếu trong cuộc sống:có áp bức,có đấu tranh.
4.Vì chị Dậu không chịu đựng được sự áp bức thô bạo,dã man của hai tên tay sai nên chị đã hành động vùng lên chống lại bất công,áp bức.
5.Trong cuộc sống ngày nay,nếu chứng kiến cảnh một người phụ nữ hay một bé gái bị chồng hoặc cha ngược đãi,em sẽ kịp thời khuyên ngăn hành vi đó. Trong trường hợp không tự mình xử lí được thì nhanh chóng báo ngay cho người lớn hoặc các cấp chính quyền để giải quyết. Bởi ngược đãi phụ nữ hay trẻ em gái cũng là vi phạm pháp luật về quyền bình đẳng giới và quyền bảo vệ,chăm sóc trẻ em
1.đoạn văn trong tác phẩm tắt đèn của ngô tất tố