K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Một khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống, con người thấy họ lên đênh vô tận. Sống không biết đến ngày mai và lãng quên đi hiện tại mà đắm chì trong quá khứ. Bởi đôi lúc, quay đầu chẳng còn là bờ nữa nếu như đã đi quá xa. Sau mỗi cơn mưa, trời lại sáng, nhưng cũng có những ngày mưa ủ dột kéo dài suốt tháng. Con người cứ thế mà đi, vô lo, vô nghĩ. Ngày mai có...
Đọc tiếp

Một khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống, con người thấy họ lên đênh vô tận. Sống không biết đến ngày mai và lãng quên đi hiện tại mà đắm chì trong quá khứ. Bởi đôi lúc, quay đầu chẳng còn là bờ nữa nếu như đã đi quá xa. Sau mỗi cơn mưa, trời lại sáng, nhưng cũng có những ngày mưa ủ dột kéo dài suốt tháng. Con người cứ thế mà đi, vô lo, vô nghĩ. Ngày mai có thể họ sẽ chết đi hay biến mất vào khoảng không vô định nào đó giữa cuộc đời vô phương vô hướng. Vốn là có ước mơ, nhưng ước mơ càng lớn thì thất vọng càng tràn trề. Mỗi ngày trôi qua lặng lẽ, sự đau khổ trong thâm tâm con người càng tăng lên theo thời gian. Những kí ức tưởng chừng có thể quên lãng nay được hồi tưởng lại và thành một nỗi đau đớn khôn nguôi. Đôi khi, con người chẳng nhận ra lí do họ tồn tại nữa, và muốn tới một nơi nào đó bình yên khác xa cuộc đời trăn trở. Cần một nơi bình yên cho thanh thản tâm hồn.

1
17 tháng 12 2017

?????????????????????????????????????????????????????

17 tháng 12 2017

ko có j

 Bác sĩ Clyde Ralph ở Nha Trang nhớ lại cảnh vật vào cuối một ngày làm việc, khi ông rời bệnh viện Nha Trang về nhà. Ông thấy một nông dân đang cày trên đồng với chiếc cày bằng gỗ do bò kéo. Gần đó, hai chú bé đang tát nước vào ruộng với một dụng cụ thô sơ “gàu dai”.“Thật khó diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đó, ngoại trừ sự thán phục...
Đọc tiếp

 

Bác sĩ Clyde Ralph ở Nha Trang nhớ lại cảnh vật vào cuối một ngày làm việc, khi ông rời bệnh viện Nha Trang về nhà. Ông thấy một nông dân đang cày trên đồng với chiếc cày bằng gỗ do bò kéo. Gần đó, hai chú bé đang tát nước vào ruộng với một dụng cụ thô sơ “gàu dai”.

“Thật khó diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đó, ngoại trừ sự thán phục và ngạc nhiên”, Ralph nói. “Thán phục những nụ cười tươi sáng, hạnh phúc của trẻ em Việt Nam”, John McBratney, một bác sĩ tình nguyện ở Quy Nhơn và Phan Rang chia sẻ. “Những người trẻ tuổi xuất hiện mỗi ngày từ những nơi có thể nói là điều kiện thô sơ nhất nhưng lại với nụ cười rất tươi”.

 
Bài văn 9 điểm của Đào Hoàng Anh.

Bên cạnh những nhận xét vẻ đẹp người Việt Nam thì có ý kiến cho rằng người Việt Nam có tuổi thơ kéo dài nhất thế giới, đó là một ý kiến gợi bao suy nghĩ, trăn trở trong mỗi chúng ta.

Không ai lớn lên mà không có tuổi thơ, dù là ngọt ngào hay cay đắng. Dù là xuất phát từ nhung lụa vương giả hay từ những thiệt thòi thiếu thốn thì nó vẫn là những kỷ niệm chẳng bao giờ có lại lần thứ hai trong cái vòng quay đầy ngắn ngủi của cuộc đời con người. Nên ta vẫn thường hay thảng thốt khi đã đi qua, khi biết rằng mọi thứ đã là quá khứ.

Vậy thì “tuổi thơ” là gì nhỉ? Phải chăng nó đã quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến ta không thể đưa ra cái khái niệm rõ ràng? Chỉ biết nghĩ tới những kỷ niệm quá đỗi ngọt ngào và thân thương thuộc về khoảng thời gian đó?

Cô giáo Lê Thị Thanh Loan nhận xét: "Cách viết và suy nghĩ tiến bộ rất nhiều. Bài viết đã đúng hướng, đúng vấn đề và khá sắc sảo. Nhưng chú ý lấy ví dụ đặc sắc hơn".

Tuổi thơ là một khoảng thời gian khi ta còn nhỏ, còn non dại, chưa trưởng thành. Như vậy, nhận xét “Người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới" là cách nói chỉ ra hạn chế của người Việt Nam sống vẫn còn quá hồn nhiên, vô tư, hay thích lệ thuộc quá nhiều vào gia đình và xã hội, cộng đồng. Họ không tự chủ trong việc trưởng thành và quyết định hướng đi cho cuộc đời mình.

Trong xã hội ngày nay, ta vẫn còn thấy người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới. Họ không chịu trưởng thành, non nớt và lệ thuộc quá nhiều vào gia đình, xã hội, cộng đồng. Họ luôn cho mình cái quyền được hưởng thụ, được sống một cuộc sống “trải đầy hoa hồng”. Họ luôn muốn người khác làm theo ý mình, ích kỷ, lười biếng, không phấn đấu nỗ lực hết mình.

Tuổi thơ có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của con người, ta sẽ chẳng phải suy nghĩ về những lo âu, phiền muộn về cuộc đời, ta sẽ luôn được nhận những phần việc “nhẹ nhàng”, được ưu tiên, được nhường nhịn.

Nhưng câu hỏi khiến ta băn khoăn ở đây là: “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?”. Người Việt mình vẫn còn phụ thuộc quá nhiều vào gia đình, xã hội, cộng đồng và thực tế đã cho ta thấy rõ điều đó.

Trong kỳ thi trung học quốc gia vừa qua, có quá nhiều phụ huynh đã lo hộ con mình việc xét tuyển, trong khi việc đó đáng lẽ các thí sinh cũng có thể tự làm được.

Có những người con ở nhà phó mặc mọi việc cho ông bà, bố mẹ. Họ hồn nhiên hưởng thụ và không chịu tự lập, trưởng thành. Quần áo, cơm nước đều có bố mẹ lo toan. Khi ra ngoài xã hội, họ thụ động trước những công việc được giao phó. Họ không năng động và phát huy tính tự chủ của bản thân.

Vậy nguyên nhân nào khiến “tuổi thơ người Việt kéo dài nhất thế giới?”. Sự bao bọc quá mức của gia đình, xã hội và cộng đồng khiến những đứa trẻ “mãi không chịu lớn”. Họ vẫn muốn được che chở hoàn toàn, họ ngại phải va chạm với cuộc sống khó khăn ngoài kia. Có những bậc cha mẹ bao bọc con “quá đà”, không để con tự lập, không có những phương pháp dạy dỗ đúng đắn khiến suy nghĩ của con trẻ mãi mãi trở nên thụ động và bị lệ thuộc vào bố mẹ.

Các nước phương Đông nói chung và Việt Nam nói riêng vẫn còn giữ suy nghĩ “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”. Những đứa con ngay từ khi sinh ra cứ thế mà nghe theo lời của bố mẹ. Bố mẹ bảo gì cũng nghe, cũng đồng ý, không một chút mảy may suy nghĩ, không có chí tiến thủ, cha mẹ bảo gì mình làm nấy, không bao giờ dám nói lên suy nghĩ hay ý kiến của mình vì sợ cha mẹ “mắng”, không có đến nổi một hoài bão, một ước mơ cho riêng mình.

Nhưng không phải người Việt Nam nào cũng “có tuổi thơ dài nhất thế giới”. Chủ tịch Hồ Chí Minh ngay từ khi còn trẻ tuổi đã ra đi tìm đường cứu nước. Bác sĩ trẻ Đặng Thùy Trâm đã hy sinh khi mới hai mươi tám tuổi trên chiến trường. Chị Võ Thị Sáu dù còn rất trẻ tuổi nhưng đã vô cùng dũng cảm, quyết hy sinh thân mình để thể hiện tình yêu với Tổ quốc, không hề sợ hãi hay nao núng trước mũi súng của quân thù: “Người con gái trẻ măng/ Giặc đem ra bãi bắn/ Đi giữa hai hàng lính/ Vẫn ung dung mỉm cười” (Võ Thị Sáu – Phan Thị Thanh Nhàn).

Bên cạnh những người Việt mãi không chịu lớn, vẫn còn những con người thậm chí đã “lớn trước tuổi”. Họ dũng cảm và gan dạ, có những hoài bão và ước mơ vô cùng khát khao và cháy bỏng, dám nghĩ dám làm, không hề nhụt chí trước gian khổ của cuộc đời. Và chính vì vậy, câu nói “người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới” không phải là lời nhận xét đúng hoàn toàn. Là một học sinh, tôi cảm thấy mình phải hoàn thiện bản thân mỗi ngày, trau dồi kiến thức và sống đúng với lứa tuổi của mình.

“Người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới” không phải là câu nói toàn diện nhưng đã nói lên được một phần xã hội có những đứa trẻ “mãi không chịu lớn”, sống thụ động, lười nhác và chỉ biết lệ thuộc vào người khác.

Bài văn trên có mấy chữ ? Ai nhanh thì mik k cho.

6
11 tháng 5 2018

có 4 chữ, bởi vì từ TRÊN có 4 chữ.

11 tháng 5 2018

1500 chu

k nha ~

Đọc đi, cảm động lắmBạn giàÔng đã không bao giờ còn có thể tìm lại được hơi ấm của ngày xưa. Của những đêm mưa tầm tã... Đôi mắt đó đã nhắm lại. Vĩnh hằng....57 tuổi đời, ông vẫn không có lấy cho mình một cơ ngơi hoàn chỉnh, một sự nghiệp vững vàng. Trong mắt mọi người ông chỉ là một lão nghèo, không con cái. Sống trong một căn nhà dựng...
Đọc tiếp

Đọc đi, cảm động lắm

Bạn già

Ông đã không bao giờ còn có thể tìm lại được hơi ấm của ngày xưa. Của những đêm mưa tầm tã... Đôi mắt đó đã nhắm lại. Vĩnh hằng....

57 tuổi đời, ông vẫn không có lấy cho mình một cơ ngơi hoàn chỉnh, một sự nghiệp vững vàng. Trong mắt mọi người ông chỉ là một lão nghèo, không con cái. Sống trong một căn nhà dựng tạm, sập xệ, mục nát cùng với một con chó - cũng xơ xác như chính chủ nhân nó vậy...

Mười hai năm rồi, một người, một chó, sống lắt lay nơi cái Thành phố náo động này.

Ông từ đâu đến? Chẳng ai biết.

Ông tên chi? Cũng chả ai để ý hỏi làm gì.

Người ta chỉ biết tên con chó Phú Quốc luôn đi theo ông như hình với bóng - Đen. Đúng vậy, nó đen nhẻm. Bộ lông cũng không mượt mà, trông chẳng ra chi. Mọi người biết tên con chó, đơn giản là vì người ta nghe ông gọi nó như thế. Còn ông? Tên à? Có đấy. Họ thường gọi ông là Ông chủ hộ "cận giàu" (vì căn "nhà" của ông nằm cạnh một ngôi biệt thự khang trang, rộng lớn, "cận" giàu mà) Cũng có người trêu: "Lão Hạc". Ông không nói gì, chỉ cười xòa rồi lặng lẽ bước đi...

Vì sao người ta trêu ông? Không biết nữa... có lẽ... vì nghèo. Nhà ông có một vườn rau. Nói cho sang thế thôi chứ toàn rau dại, mọc hoang, không ai chăm sóc. Có lúc ông hái được chút rau, hoặc nhặt được mớ ve chai đem bán. Rồi mua được mấy ổ bánh mì, ăn qua bữa. Ông phân nửa, con chó cũng phân nửa. Sống qua ngày. Còn nếu không kiếm được gì, thì... đói. Chủ với tớ chịu chung...

Có những đêm tối trời mưa, căn nhà liêu xiêu dột nát. Cái mái nhà thủng nhiều lỗ không thể che chắn cho hai sinh linh kia khỏi giông bão cuộc đời. Ông ngồi trong một góc nhà, ôm con chó vào lòng. Ông ướt, con chó cũng chẳng hơn gì. Mưa vẫn xối ào ào, trong bóng đêm đen đặc, hai chiếc bóng nương tựa vào nhau, dựa vào hơi ấm của nhau mà sống. Hy vọng trời mau sáng, mưa sẽ ngừng rơi... Ông ôm chặt con chó bằng đôi tay run rẩy vì lạnh thì thầm:

"Đen à, xin lỗi đã bắt mày cùng tao chịu khổ! Nếu như tao giàu được như thiên hạ, tao sẽ cho mày cuộc sống tốt hơn... Tao chỉ có mình mày là tri kỷ, mày đừng bỏ tao nhé, ông bạn già của tao..."

Ông khóc. Nước mắt hòa vào nước mưa lăn dài không phân biệt được. Chỉ có những tiếng nấc rõ ràng, lạc lõng...Con chó có hiểu ông nói cái gì không chẳng biết. Chỉ biết nó đưa cái mõm đen ngòm sát vào người ông rên khe khẽ. Đôi mắt lóng lánh, u huyền...

 

Rồi một ngày kia, định mệnh của một lão nghèo đã thay đổi. Khát vọng về một cuộc sống khá giả ấm êm thúc đẩy ông đánh đổi bữa ăn hiếm hoi bằng hai tờ vé số. Ông liều. Nhưng trúng thật! Và trúng độc đắc. Phải chăng Thượng Đế đã mỉm cười?

Một năm sau, ông hạnh phúc ngắm nhìn căn nhà mới. Xinh đẹp, lộng lẫy trong kiến trúc hiện đại. Ngôi nhà sang trọng vô cùng. Ông ăn mặc sạch sẽ hơn, lụa là hơn. Với số tiền hiện có, cuộc sống thật tuyệt vời. "Bạn bè" của ông cũng nhiều hơn...

Ít tháng sau...

Con Đen cũng được... thay mới. Ông đem về nhà một con chó hoàng gia trắng muốt. Lông xù, vừa mượt vừa êm. Vì mọi người nói chó hoàng gia hợp với một căn nhà đẹp. Ừ, nhà của ông rất đẹp. Con khuyển xinh xắn mỗi ngày được ưu đãi với món thịt bò hảo hạng. Được ngủ trên một cái giường êm dành cho thú cưng. Mọi người ai cũng khen "Trông nó thật đẹp mắt". Và ông hãnh diện vì điều đó.

Có Trắng rồi. Đen bị tống cổ ra ngoài "Mày biến đi, đồ bẩn thỉu, không được vô nhà nghe không?". Sự mừng rỡ của nó khi thấy ông được đáp lại bằng những cú đá không thương tiếc.

Ông đã từng gọi nó là gì? Ông quên rồi. Ông đã từng hứa với nó điều gì? Ông còn nhớ không?

Con Đen bỏ đi, mất dạng. Ông không còn thấy nó nữa. Nó ở đâu? Ăn gì? Còn sống không? Ông không cần biết. Ông đang là một tỷ phú. Sống cuộc sống giàu sang mà ông vẫn hằng mơ ước. Ông biết điều đó, thế là đã đủ.

*****

Đêm trăng tròn, căn nhà tỷ phú "được" một tên cướp viếng thăm. Nghe tiếng động ông choàng tỉnh và phát hiện ra hắn. Con chó hoàng gia yêu dấu vẫn... ngủ say. Ông vừa định la lên thì đã bị tên cướp phát hiện.... Hắn rút ra một con dao bạc lao về phía ông. Phản chiếu ánh trăng lấp loáng......

Á....Á....Á...!!!!!

Tiếng thét đau đớn phá vỡ sự tĩnh lặng ghê rợn của bóng đêm ma mị. Mọi người ào đến nhưng tên cướp đã trốn thoát. Giữa nhà, trên nền gạch trắng phau. Những vệt máu loang lỗ... Ông run rẩy... Nấc những tiếng nghẹn lòng...

Trong lòng ông... con vật màu đen mềm oặt... máu đỏ từ người nó tuôn ra......

Trong cái khoảnh khắc con dao gần chạm tới ông, một cái bóng đen đã lao đến và.....hứng trọn...

Con dao cắm sâu vào người nó - con vật còm cõi với những sợi lông xơ xác - Đen - bạn già của ông. Tri kỷ của ông!!

Ông khóc! Khóc như một đưa trẻ bị bỏ rơi... những giọt đăng đắng nối nhau tuôn chảy nơi đuôi mắt hằn sâu những vết cắt của thời gian...

Chừng ấy năm sống trên cõi đời này, tạo hoá đã khắc lên người ông biết bao vết sẹo. Đôi mắt ông vẫn sáng nhưng lí trí và tâm hồn đã mờ đi vì cái gọi là tiền... Ông ôm chặt lấy con chó nghẹn ngào...

"Tao xin lỗi... Tao...xin...lỗi... Xi..n.... l..ỗi mà..y! Bạ..n.. g.i.à...ông...bạn già..."

Nhưng dẫu ông có nói ngàn lần cũng đã không còn kịp nữa... Nó không thể nào nghe thấy được... Ông ghì chặt con chó vào lòng. Con chó ướt. Ông cũng ướt. Nhưng không phải vì mưa nữa. Mà là vì máu...!

Ông đã không bao giờ còn có thể tìm lại được..... hơi ấm của ngày xưa. Của những đêm mưa tầm tã...

Đôi mắt đó đã nhắm lại... Vĩnh hằng.....

3
28 tháng 3 2016

online math ko phải để đọc truyện

Chào các bạn, mình gia nhập members đã lâu nhưng trước giờ chỉ toàn đọc ké thôi, chưa đăng bài bao giờ, hôm nay được nghỉ học và cảm xúc chợt ập đến thôi thúc mình phải viết câu chuyện này ra…mình phải Viết ngay và luôn, bây giờ tay mình vẫn còn run khi nhớ lại sự việc ngày ấy…📷Mình là một đứa cực sợ ma, nhưng lại rất tò mò hóng chuyện...
Đọc tiếp

Chào các bạn, mình gia nhập members đã lâu nhưng trước giờ chỉ toàn đọc ké thôi, chưa đăng bài bao giờ, hôm nay được nghỉ học và cảm xúc chợt ập đến thôi thúc mình phải viết câu chuyện này ra…mình phải Viết ngay và luôn, bây giờ tay mình vẫn còn run khi nhớ lại sự việc ngày ấy…

📷

Mình là một đứa cực sợ ma, nhưng lại rất tò mò hóng chuyện và chỉ duy nhất câu chuyện này ám ảnh mình suốt mấy năm liền sau đó.

Chuyện là trong xóm mình có một bà tên Lành, sống chung với một đứa xon bị tâm thần nhẹ, bà Lành phải trồng rau , nuôi gà, nhặt trứng gà để mang ra chợ bán lấy tiền trang trải cuộc sống khó khăn khi bà đã ngoài sáu mươi mà phải nuôi thêm một đứa con không bình thường, thế nhưng bà Lành rất thương yêu đứa con, mỗi khi nó bị đám trẻ con bắt nạt bà lại vác gậy đuổi đánh.

Thằng con bà Lành khi bình thường thì không sao, nhưng những lúc lên cơn vào giữa đêm, nó lại rên nhặng xị lên làm cả xóm không tài nào ngủ được. Mà tiếng rên của nó nghe rất đáng sợ, nghe vào giữa đêm thì da gà da vịt nổi hết cả lên.Ban đầu hàng xóm phàn nàn ghê lắm, nhưng thấy hoàn cảnh bà tội nghiệp nên họ đành bỏ qua.

Nhưng đến một sáng nọ, mới khoảng tinh mơ thôi, mọi người nghe thấy tiếng rú lanh lảnh của bà Lành. Bà con làng trên xóm dưới chạy vào nhà xem bà gặp chuyện gì. Thì ra vào giữa đêm, đứa con đã tháo dây cột chân bà Lành cột mỗi đêm đi đâu mất, thế là bà Lành cũng cả xóm chia nhau đi tìm, nhưng đã tìm khắp mọi nơi nhưng không ai thấy nó đâu cả. Mọi người kháo nhau có thể nó đi ra khỏi xóm rôì, chắc phải báo công an huyện tìm giúp.

Bỗng tự dưng mặt bà Lành tái xám đi khi mắt nhìn ra phía cái giếng nhỏ sau nhà, khi thấy sợi dây treo cái gàu múc nước bị kéo căng xuống, bà đứng dậy không nói tiếng nào đi từ từ ra chỗ cái giếng sâu đen ngòm. Mọi người thấy vậy thi cũng biết có chuyên chẳng lành, mấy người khỏe mạnh hè nhau kéo sợi dây lên, một lát sau, cái xác tím ngắt của đứa con đầu tóc rũ rượi, da tím ngắt được kéo lên cùng với cái gàu nước, bà Lành ngất xỉu tại chỗ, lúc đó có mặt mẹ mình nữa , mẹ kể lại lúc đó chỉ có đàn ông gan dạ mới đứng lại còn phụ nữ trẻ con la hét bỏ chạy hết.
Sau đó, hàng xóm xung quanh thương bà Lành nên quyên góp lo ma chay giúp đỡ.Nhưng sau khi đứa con được chộn không bao lâu, người ta phát hiện xác bà Lành treo cổ, gió thổi đung đưa trên cành ổi sau vừơn nhà.

Trong một khoảng thời gian xảy ra hai cái chết nên trong xóm lúc đó không khí rất u ám, căn nhà bà Lành bỏ hoang không ai dám bén mảng đến, trở thành nơi ở của đám mèo.Một vài gia đình ở gần đó đã chuyển đi nơi khác sống. Còn những gia đình ở lại, họ bảo rằng ban đêm lâu lâu lại nghe thấy cái tiếng rên đó, tiếng rên ám ảnh như phụ nữ không lẫn vào đâu được. Căn nhà bà Lành giờ đã bị đập bỏ do quy hoạch, và có những người mới dọn đến ở, câu chuyện đó giờ cũng ít người nhắc đến nữa, và cũng không ai muốn nhắc đến vì sự u ám của nó, chắc chắn nó sẽ ám vào tâm trí của những người từng chứng kiến mãi về sau.

0
1 BA NHÀ THÔNG THÁICó ba nhà triết gia Hy-Lạp cổ, sau một cuộc tranh luận căng thẳngvà cũng vì trời hè nóng nực nên đã nằm ngủ dưới gốc cây trong vườn củaViện Hàn lâm. Có mấy thợ thông lò đi qua tinh nghịch đã bôi nhọ lên tráncả ba triết gia.Khi ba nhà thông thái tỉnh dậy, họ nhìn nhau và cùng phá lên cười. Aicũng yên chí rằng chỉ có hai người kia bị...
Đọc tiếp

1 BA NHÀ THÔNG THÁI
Có ba nhà triết gia Hy-Lạp cổ, sau một cuộc tranh luận căng thẳng
và cũng vì trời hè nóng nực nên đã nằm ngủ dưới gốc cây trong vườn của
Viện Hàn lâm. Có mấy thợ thông lò đi qua tinh nghịch đã bôi nhọ lên trán
cả ba triết gia.
Khi ba nhà thông thái tỉnh dậy, họ nhìn nhau và cùng phá lên cười. Ai
cũng yên chí rằng chỉ có hai người kia bị nhọ và họ cười nhau, còn mình
thì cười họ. Thế nhưng, trong khoảnh khắc, một triết gia không cười nữa
vì ông ta suy đoán ra trên trán ông ta cũng bị nhọ.
Vậy nhà thông thái đó suy luận như thế nào?
2 HAI CHỊ EM SINH ĐÔI
Ở thành phố T có một cặp sinh đôi khá đặc biệt. Tên hai cô là Nhất và
Nhị. Những điều ly kỳ về hai cô lan truyền đi khắp nơi. Cô Nhất không có
khả năng nói đúng vào những ngày thứ hai, thứ ba và thứ tư, còn những
ngày khác nói đúng. Cô Nhị nói sai vào những ngày thứ ba, thứ năm và
thứ bảy, còn những ngày khác nói đúng.
Một lần tôi gặp hai cô và hỏi một trong hai người:
- Cô hãy cho biết, trong hai người cô là ai?
- Tôi là Nhất.
- Cô hãy nói thêm, hôm nay là thứ mấy?3
- Hôm qua chủ nhật.
Cô kia bỗng xem vào:
- Ngày mai là thứ sáu.
Tôi sững sờ ngạc nhiên-Sao lại thế được?-và quay sang hỏi cô đó:
- Cô cam đoan là cô nói thật chứ?
- Ngày thứ tư tôi luôn luôn nói thật - cô đó trả lời.
Hai cô làm tôi lúng túng thực sự, nhưng sau một hồi suy nghĩ tôi đã xác
định được cô nào là cô Nhất, cô nào là cô Nhị, thậm chí còn xác định được
ngày hôm đó là thứ mấy.
Mời bạn hãy thử làm xem.
 

4
22 tháng 10 2021

undefinedtrừng hợp như này chúng tôi chỉ có thể ns do bạn ko chs đồ thôi nhá🌚

22 tháng 10 2021

tôi nói:    alo chủ olm cho thằng này thoát olm đi nó nói linh tinh này alo alo 

chủ olm nói : ok cho nó thoát luôn 

chủ olm nói : Nguyễn Minh Anh quay xe mờ chị cút ra khỏi olm nha

tôi nói : tèo teo téo teo tèo téo teo 

Nguyễn Minh Anh nói : Noooooooooooooooooooooooooo

Xác định kiểu câu của từng câu sau và cho biết: Tại sao cùng có chung một số dấu hiệu hình thức mà hai câu có thể được xếp vào hai kiểu khác biệt?a. Và cái gì sẽ xảy ra đối với cuộc sống, nếu con người không nghe được âm thanh lẻ loi của chú chim đớp mồi hay tiếng tranh cãi của những chú ếch ban đêm bên hồ?                                                 (Xi-át-tơn, Diễn từ...
Đọc tiếp

Xác định kiểu câu của từng câu sau và cho biết: Tại sao cùng có chung một số dấu hiệu hình thức mà hai câu có thể được xếp vào hai kiểu khác biệt?

a. Và cái gì sẽ xảy ra đối với cuộc sống, nếu con người không nghe được âm thanh lẻ loi của chú chim đớp mồi hay tiếng tranh cãi của những chú ếch ban đêm bên hồ?

                                                 (Xi-át-tơn, Diễn từ ứng khẩu của thủ lĩnh da đỏ Xi-át-tơn)

b. Tôi là kẻ hoang dã, tôi không hiểu nổi tại sao một con ngựa sắt nhả khói lại quan trọng hơn nhiều con trâu rừng mà chúng tôi chỉ giết để duy trì cuộc sống.

                                          (Xi-át-tơn, Diễn từ ứng khẩu của thủ lĩnh da đỏ Xi-át-tơn)

3
16 tháng 9 2023

Tham khảo

a. Câu hỏi - có dấu chấm hỏi và thể hiện băn khoăn đối với một vấn đề nào đó.

b. Câu kể - trần thuật lại suy nghĩ của nhân vật

Tuy có chung một số dấu hiệu hình thức nhưng hai câu lại thuộc kiểu câu khác nhau vì còn dựa vào nội dung của câu cũng như ngữ cảnh xuất hiện của nó.

16 tháng 9 2023

Tham khảo?!

a. Câu hỏi

b. Câu kể

Cùng có chung một số dấu hiệu hình thứuc mà hai câu lại sắp xếp và hai kiểu câu khác nhau vì còn dựa vào cấu trúc câu, đặc điểm hình thức câu, nội dung và ngữ cảnh.

Chào mọi người, em đã từng đọc rất nhiều chuyện mà mọi người chia sẻ nên hôm nay cũng muốn bản thân cũng đóng góp một chút gì đó. Em tuổi nhỏ,hành văn không hay, mong ad và mọi người chiếu cố mà hoan hỉ lắng nghe. Vì đây là những câu chuyện chính bản thân em trải qua, em không dám gió máy.📷CHUYỆN VỀ NHỮNG GIẤC MƠEm từ nhỏ bản tính rất tin vào...
Đọc tiếp

Chào mọi người, em đã từng đọc rất nhiều chuyện mà mọi người chia sẻ nên hôm nay cũng muốn bản thân cũng đóng góp một chút gì đó. Em tuổi nhỏ,hành văn không hay, mong ad và mọi người chiếu cố mà hoan hỉ lắng nghe. Vì đây là những câu chuyện chính bản thân em trải qua, em không dám gió máy.

📷

CHUYỆN VỀ NHỮNG GIẤC MƠ

Em từ nhỏ bản tính rất tin vào tâm linh, có một lần đi chùa mà ngây ngô cả gan xin các ngài trên cao cho phép chứng thực thế giới âm. Em không biết lời cầu nguyện của em có linh ứng hay không nhưng kể từ đó, em mơ rất nhiều giấc mơ cũng như gặp chuyện kì lạ.

Ngày thứ nhất, em mơ thấy em và mẹ, em gái đang xem phim alice ở xứ sở thần tiên, đèn phòng khách tắt(nhà em lúc tối như thế nào, em mơ lại đúng i như thế). Nhưng thay vì xem hết phim r vào phòng ngủ như lúc tỉnh thì khi mơ, em xem nửa bộ phim r xuống bếp. Em nhìn qua cửa sổ bếp thông ra giếng nhà hàng xóm, thấy một cô gái trần truồng đang tắm ở đó, quay lưng về phía em. Em đơ ra nhìn r cô ấy lập quay ngoắt lại cưới, cái miệng rộng ngoác. Em sợ quá giật mình rồi nhìn ra cửa bếp đang mở, từ dưới đó đi lên một cô gái khác mặc đồ màu đen, dữ tợn, mặt be bét máu. Em sợ quá khóc ầm ĩ chạy vội lên nhà gọi mẹ, mẹ em nằm trên ghế thản nhiên xem phim, đến khi nó đuổi lên đến chỗ em, mẹ em có quay ra nói vs nó câu gì đó mà em k nghe thấy. Nó tức quá gào rú lên và chạy thẳng ra cửa nói rằng : Tao sẽ quay lại.

Ngày thứ hai, em lại tiếp tục mơ nối tiếp giấc mơ hôm qua mọi người ạ. Lần này em mơ thấy mẹ em đi từ bếp đi lên, giống con ma kia hôm qua vậy. Mẹ em trở nên rất hiền, em muốn gì cũng chiều, tuyệt đối không đánh mắng nửa lời nhưng bình thường mẹ em có vậy đâu, em k làm gì một ngày cũng bị vài ba trận. Em nghi nghi rồi.Em quát:
-Bà không phải mẹ tôi, bà là ai?

– Con nói gì vậy, mẹ là mẹ của con mà….. Nó nói giọng điệu vô cùng nhân từ.

Em quát càng lớn, nó hiện nguyên thành hình, đậu… lại là cái con tối qua em mơ. Lần này nó đuổi em chạy bạt mạng, em càng chạy nó càng đuổi theo.Em mệt quá không chạy được nữa.Em biết rõ ràng đây là giấc mơ nhưng không tài nào tỉnh được, như kiểu em bị kẹt luôn trong mơ ý. Bỗng em nghe thấy tiếng bên tai nói rằng niệm phật đi. Em nhắm mặt niệm phật sau đó thấy loé lên vầng hào quang màu vàng, em tỉnh.Em cứ mơ giấc nối tiếp giấc mơ trong vòng nhiều ngày liền chẳng khác gì xem phim dài tập, nhân vật bị hại là em ms khổ chứ.Cho đến khi mẹ e mang về một tờ trấn cưa dán chỗ cửa bếp đó thì em lại mơ thấy một cô gái mặc đồ như kiểu đồ Trung Quốc, giống con ma kia mặc nhưng vải nó vải von. Cô gái đứng ngoài hiên xin em cho vào nhà,trong vô thức em bị mê man đi r bật tỉnh.

Sau lần mơ dài tập đó, em liên tiếp mơ phải những giấc mơ khác cùng với lần định mệnh không phải mơ. Nếu mọi người thích em sẽ kể vào lần sau. Tại bài viết bị giới hạn em không lan man nữa.

Tiện đây em xin mạn phép hỏi mọi người, giấc mơ trên có thật là kì lạ không ạ? Hay chỉ là em nghĩ nhiều rồi mơ. Cá nhân em cảm nhận giấc mơ rất thật, cảnh trong mơ đều là cảnh ngày hôm đó ở thực tế diễn lại dù nét nhỏ nhất.
Cảm ơn mọi người đã đọc

0
Ú òa =))) Tớ bắt đầu trước nha :">-------------------[280718]     Title:  [Oneshot/YoonTae] Yêu anh yêu đến đau lòng...-------------------------------------------------"Ngày đầu gặp anh, em đã biết thương là gì...Ngày đầu gặp anh, em đã biết đau là chi...Em yêu anh nhiều rất nhiều, yêu anh bằng tất cả những gì em có, bằng cả trái tim này...Yêu đến mê say, đến điên dại...Đến...
Đọc tiếp

Ú òa =))) Tớ bắt đầu trước nha :">

-------------------

[280718]

     Title:  [Oneshot/YoonTae] Yêu anh yêu đến đau lòng...

-------------------------------------------------

"Ngày đầu gặp anh, em đã biết thương là gì...

Ngày đầu gặp anh, em đã biết đau là chi...

Em yêu anh nhiều rất nhiều, yêu anh bằng tất cả những gì em có, bằng cả trái tim này...

Yêu đến mê say, đến điên dại...

Đến mức vuột mất anh lúc nào cũng không hề hay biết...

Em xin lỗi..."

.

 Yoongi à, anh còn nhớ chứ? Hai năm trước mình gặp nhau vào một ngày mưa tầm tã. Để rồi cũng vào một ngày mưa như thế, chúng ta xa nhau mãi mãi. Quả thật, ngày tháng bên anh, thực sự em rất hạnh phúc.

 Những ngày đó, lúc nào mình cũng bên nhau. Phòng trọ của hai đứa sát vách, nên cứ hôm nào mơ thấy ác mộng em liền vọt sang rồi bám tay anh chặt cứng không rời. Bác hàng xóm tầng dưới chúng ta giống như người yêu vậy! Em vui lắm luôn ấy. Cơ mà anh cũng biết phá hoại cảm xúc của người khác quá đi, tự dưng bụp vô một câu: "Bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi bác ơi!" Tụt hết mood của em rồi a!!! Anh cứ giả vờ cưng chiều em thì anh chết à? Hứ!!

 Sau những lần đó, anh sẽ chỉ cười cười, không xin lỗi. Vì anh biết em sẽ chẳng giận anh được quá mười phút mà. Rồi em sẽ lại lẽo đẽo theo anh đến tiệm bánh ngọt gần đó, gọi một cái bánh việt quất nho nhỏ, sau đó ngồi ngắm anh lật đật chạy tới chạy lui, đợi anh cho đến lúc tan làm rồi cùng về nhà trọ. Cuộc sống cứ vậy mà êm đềm trôi qua...

 Cho tới một ngày, cậu ấy đến. Cậu ấy là Park Jimin, người bạn từ nhỏ và cũng là người anh yêu đến tận xương tủy. Cậu ấy xuất hiện, bước chân vào cuộc đời tưởng chừng như hạnh phúc viên mãn của em. Jimin cậu ấy tuy bằng tuổi nhưng lại hoàn hảo hơn em, khéo léo hơn em, xinh đẹp hơn em. Và hơn hết, cậu ấy có được tình yêu của anh!

 Em biết em chỉ là một thằng nhóc hậu đậu, vụng về, lại chẳng biết nấu ăn hay giặt giũ. Em làm gì cũng chả nên thân, suốt ngày chui rúc trong phòng nghịch điện thoại này nọ. Nhưng em đã học tất cả mọi thứ, chỉ vì anh! Em chỉ muốn được anh để ý tới, không phải cái loại tình cảm gọi là anh em hay bạn bè! Em yêu anh, Yoongi à! Kim Taehyung này yêu anh!!

 Dạo sau đó, anh suốt ngày chỉ biết Jimin này Jimin nọ, hoàn toàn coi em như không khí. Cảm giác của em, ước gì anh hiểu được dù chỉ một nửa. Rồi dần dần em càng ghen ghét cậu ấy hơn. Em thực ghét Park Jimin! Ghét những lúc anh và cậu ấy vui vẻ cười đùa, thân thiết bên nhau. Ghét những lần hôn môi của anh và cậu ấy. Ghét cả lời yêu hai người dành cho đối phương. Tất cả, em đều ghét rất ghét!! Và trái tim em cũng đau thật đau!!

 Sau đó ba tuần, em rời đi, rời khỏi cuộc sống của anh mãi mãi. Khi tạm biệt, anh và Park Jimin đã nắm tay nhau thật chặt. Cậu ấy im lặng, còn anh chỉ lặng lẽ nói duy nhất một câu: "Taehyungie à, tạm biệt em." 

 Ngày hôm đó, mưa rơi tầm tã, em bước đi dưới làn mưa trắng xóa, khẽ khóc thầm cho cuộc tình đơn phương chẳng thành này. Lần đầu tiên, em biết vị của nước mắt. Mặn, chát và đau đớn vô cùng. Em xin lỗi Yoongi à. Em đã lỡ yêu anh, yêu rất yêu, yêu đến đau lòng...

                                                               ---END FIC---

-------------------------------------

Đây là truyện của tớ nha, tối thứ 7 tuần sau sẽ có truyện khác ^^~

Các bạn hãy đăng truyện (hoặc chap) của mình bên dưới phần trả lời nha ^^~

Yêu <3

0
Ú òa =))) Tớ bắt đầu trước nha :">-------------------[280718]     Title:  [Oneshot/YoonTae] Yêu anh yêu đến đau lòng...-------------------------------------------------"Ngày đầu gặp anh, em đã biết thương là gì...Ngày đầu gặp anh, em đã biết đau là chi...Em yêu anh nhiều rất nhiều, yêu anh bằng tất cả những gì em có, bằng cả trái tim này...Yêu đến mê say, đến điên dại...Đến...
Đọc tiếp

Ú òa =))) Tớ bắt đầu trước nha :">

-------------------

[280718]

     Title:  [Oneshot/YoonTae] Yêu anh yêu đến đau lòng...

-------------------------------------------------

"Ngày đầu gặp anh, em đã biết thương là gì...

Ngày đầu gặp anh, em đã biết đau là chi...

Em yêu anh nhiều rất nhiều, yêu anh bằng tất cả những gì em có, bằng cả trái tim này...

Yêu đến mê say, đến điên dại...

Đến mức vuột mất anh lúc nào cũng không hề hay biết...

Em xin lỗi..."

.

 Yoongi à, anh còn nhớ chứ? Hai năm trước mình gặp nhau vào một ngày mưa tầm tã. Để rồi cũng vào một ngày mưa như thế, chúng ta xa nhau mãi mãi. Quả thật, ngày tháng bên anh, thực sự em rất hạnh phúc.

 Những ngày đó, lúc nào mình cũng bên nhau. Phòng trọ của hai đứa sát vách, nên cứ hôm nào mơ thấy ác mộng em liền vọt sang rồi bám tay anh chặt cứng không rời. Bác hàng xóm tầng dưới chúng ta giống như người yêu vậy! Em vui lắm luôn ấy. Cơ mà anh cũng biết phá hoại cảm xúc của người khác quá đi, tự dưng bụp vô một câu: "Bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi bác ơi!" Tụt hết mood của em rồi a!!! Anh cứ giả vờ cưng chiều em thì anh chết à? Hứ!!

 Sau những lần đó, anh sẽ chỉ cười cười, không xin lỗi. Vì anh biết em sẽ chẳng giận anh được quá mười phút mà. Rồi em sẽ lại lẽo đẽo theo anh đến tiệm bánh ngọt gần đó, gọi một cái bánh việt quất nho nhỏ, sau đó ngồi ngắm anh lật đật chạy tới chạy lui, đợi anh cho đến lúc tan làm rồi cùng về nhà trọ. Cuộc sống cứ vậy mà êm đềm trôi qua...

 Cho tới một ngày, cậu ấy đến. Cậu ấy là Park Jimin, người bạn từ nhỏ và cũng là người anh yêu đến tận xương tủy. Cậu ấy xuất hiện, bước chân vào cuộc đời tưởng chừng như hạnh phúc viên mãn của em. Jimin cậu ấy tuy bằng tuổi nhưng lại hoàn hảo hơn em, khéo léo hơn em, xinh đẹp hơn em. Và hơn hết, cậu ấy có được tình yêu của anh!

 Em biết em chỉ là một thằng nhóc hậu đậu, vụng về, lại chẳng biết nấu ăn hay giặt giũ. Em làm gì cũng chả nên thân, suốt ngày chui rúc trong phòng nghịch điện thoại này nọ. Nhưng em đã học tất cả mọi thứ, chỉ vì anh! Em chỉ muốn được anh để ý tới, không phải cái loại tình cảm gọi là anh em hay bạn bè! Em yêu anh, Yoongi à! Kim Taehyung này yêu anh!!

 Dạo sau đó, anh suốt ngày chỉ biết Jimin này Jimin nọ, hoàn toàn coi em như không khí. Cảm giác của em, ước gì anh hiểu được dù chỉ một nửa. Rồi dần dần em càng ghen ghét cậu ấy hơn. Em thực ghét Park Jimin! Ghét những lúc anh và cậu ấy vui vẻ cười đùa, thân thiết bên nhau. Ghét những lần hôn môi của anh và cậu ấy. Ghét cả lời yêu hai người dành cho đối phương. Tất cả, em đều ghét rất ghét!! Và trái tim em cũng đau thật đau!!

 Sau đó ba tuần, em rời đi, rời khỏi cuộc sống của anh mãi mãi. Khi tạm biệt, anh và Park Jimin đã nắm tay nhau thật chặt. Cậu ấy im lặng, còn anh chỉ lặng lẽ nói duy nhất một câu: "Taehyungie à, tạm biệt em." 

 Ngày hôm đó, mưa rơi tầm tã, em bước đi dưới làn mưa trắng xóa, khẽ khóc thầm cho cuộc tình đơn phương chẳng thành này. Lần đầu tiên, em biết vị của nước mắt. Mặn, chát và đau đớn vô cùng. Em xin lỗi Yoongi à. Em đã lỡ yêu anh, yêu rất yêu, yêu đến đau lòng...

                                                               ---END FIC---

-------------------------------------

Đây là truyện của tớ nha, tối thứ 7 tuần sau sẽ có truyện khác ^^~

Các bạn hãy đăng truyện (hoặc chap) của mình bên dưới phần trả lời nha ^^~

Yêu <3

0