K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

    Tóm tắt văn bản sau và nêu suy nghĩ về tình bạn.  Mọi người giúp mình với. Mình cảm ơn rất nhìu                                                       BẠN Ở QUÊTự dưng tôi thấy muốn trào nước mắt. Nhìn Hạ vất vả như thế nhưng sự thơm thảo thì không mấy người bằng. Nghe Hạ nói vậy tôi không biết nói gì hơn đành nhận túi ổi của Hạ đưa.***Đang dừng xe chờ qua phà tôi bỗng thấy bàn tay ai đó vỗ mạnh vào...
Đọc tiếp

    Tóm tắt văn bản sau và nêu suy nghĩ về tình bạn.  Mọi người giúp mình với. Mình cảm ơn rất nhìu                                                       

BẠN Ở QUÊ

Tự dưng tôi thấy muốn trào nước mắt. Nhìn Hạ vất vả như thế nhưng sự thơm thảo thì không mấy người bằng. Nghe Hạ nói vậy tôi không biết nói gì hơn đành nhận túi ổi của Hạ đưa.

***

Đang dừng xe chờ qua phà tôi bỗng thấy bàn tay ai đó vỗ mạnh vào vai, định thần quay lại nhận ngay ra là Hạ, khuôn mặt sạm nắng, chiếc mũ vải bạc phếch che mái tóc vàng ệch, lòe xòe trước trán, nụ cười hết cỡ khoe hai chiếc răng khểnh trông rất ngộ. Tay bê rổ ổi giọng nó vồn vã:

- Đi đâu vậy? Đợi tý, tao gửi cho con mày mấy quả ổi. Món này con Giang và thằng Hiếu nhà mày chúng thích phải biết.

Vừa nói Hạ vừa đặt rổ ổi xuống mé đường và với tay lấy chiếc túi bóng, nó lựa nhưng quả căng tròn trong rổ cho đầy túi treo vào ghi đông xe cho tôi. Thấy vậy tôi cản lại bảo:

- Buôn bán lãi lờ được bao nhiêu mà cho nhiều thế này chứ. Thôi để mà bán, tao không lấy đâu!

- Mày không nhận tao giận đấy. Có mấy quả ổi vườn nhà thôi chứ có gì to tát đâu mà ngại ngiếc gì. Cầm về cho con nó vui. Tao cho con mày chứ có cho mày đâu. Bảo chúng là của bác Hạ cho. Lâu lắm không gặp bọn trẻ chắc lớn lắm rồi nhỉ? Nhớ ngày con Giang về nhà tao dạo còn bé ấy, dẫn nó ra vườn ổi, hái cho mấy quả, con bé thích thú ăn ngấu nghiến và vẫn không quên bảo để phần cho em Hiếu nữa.

 

Tự dưng tôi thấy muốn trào nước mắt. Nhìn Hạ vất vả như thế nhưng sự thơm thảo thì không mấy người bằng. Nghe Hạ nói vậy tôi không biết nói gì hơn đành nhận túi ổi của Hạ đưa. Tôi bảo Hạ:

- Vào quán nước kia ngồi nói chuyện tý, lâu rồi mình không gặp nhau.

Hạ ngồi trước mặt tôi, chân co, chân duỗi, nhấp nhổm, người vất vả đến dáng ngồi cũng khắc khổ. Khuôn mặt sạm đen, xen lẫn nhưng vết nhăn hằn sâu trên khóe mắt do dầm mưa dãi nắng cả ngày trên đồng ruộng, và đến mua thu hoạch thì lại đày mình suốt ngày dưới trời mưa, nắng trên mặt đường thế này để bán. Khi thì ổi, lúc thì ngô, khoai đủ thứ mà vợ chồng Hạ làm ra từ vườn bãi của nhà. Trời nắng nóng, chiếc áo xộc xệch vậy mà mồm thì vẫn cứ líu lo:

- Lâu lắm không gặp mày. Hai đứa trẻ chúng học lớp mấy rồi? Con Giang thích ăn ổi lòng đỏ nhất về chọn cho nó, quả màu vàng sẫm hơn là ổi đỏ nhớ nhé. Khi nào rảnh đưa vợ con về tao chơi tha hồ chọn, ổi gì cũng có.

Hạ vẫn tốt như thế ! Vẫn luôn sởi lởi và rộng rãi với bạn như thế! Nó nhớ cả những sở thích của con gái tôi. Hạ vẫn nghèo như thế. Nhưng nó cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình, vẫn coi như vậy là hạnh phúc.

Tôi và Hạ ở cùng làng, học với nhau suốt những năm phổ thông. Hạ học kém nhưng lại rất khéo tay và làm cái gì cũng rành. Nó thường bảo với bọn tôi là "tao ghét học chữ nghĩa và có lẽ vì thế chữ nghĩa cũng ghét tao nên tao học không vào, tao chỉ thích làm những gì mình thích thôi". Nhớ ngày còn bé chúng tôi cùng chăn trâu, tắm sông, cùng bắt cua, tát mương bắt cá. Hạ rất sát cá, là tay bắt cá có hạng, nhớ có lần đi hôi cá ở đầm hợp tác. Cá chuối khi nước cạn thì chúng chui hết vào những hang được chúng đào trong đám cỏ lăn mọc tua tủa như những que tre. Tôi loay hoay cả buổi chiều bắt được đúng 2 con cá chuối và một con cá trê bằng cổ tay, trong khi Hạ bắt được một giỏ đầy có tới gần yến cá. Thấy tôi được ít nó bắt cho tôi hẳn 7 con, nó bảo cho thế để đủ chục con. Còn đá bóng thì Hạ là một tiền đạo xông xáo quyết liệt với những cú xoạc bóng rất gan dạ. Nhiều trận về, chân, đùi xây xát, mau me bê bết. Trông mà ái ngại cho nó, tôi bảo "mày hăng quá thế nguy hiểm lắm", nó ậm ừ cho phải phép nhưng rồi cứ xung trận là nó lại dũng mãnh như thế. Ở phe với nó chúng tôi thường giành phần thắng, nên khi lũ trẻ chia quân đứa nào cũng muốn nhận nó về phe mình, nhiều khi vì thế mà cãi nhau to. Những ngày mưa rét thả trâu ra đồng, Hạ thường khoét lò làm bếp để cả bọn đốt sưởi, khoai sắn thì cắt cử nhau, nhà nào có gì mang nấy, sắn, khoai nướng cháy đen nhẻm, khi ăn than tro bôi ngoe ngoét, mặt đứa nào, đứa nấy đầy vết nhọ trông như lũ hề vậy, thời ấy đói khổ nhưng mà vui, đứa nào có gì cũng dấm dúi giấu bố mẹ để mang đi chăn trâu cùng chia nhau ăn. Vì vậy mà chúng tôi trở nên thân thiết gắn bó với nhau. Hễ có đứa nào vắng là cả lũ đều nhớn nhác hỏi han, mong đợi. Hạ khéo tay, chăm chỉ lam làm nhưng số phận lại không chiều theo nó. Hạ vất vả sau khi học hết phổ thông, gia đình khó khăn nên Hạ ở nhà làm ruộng ít lâu sau nó lấy vợ. Sau khi có với nhau một đứa con gái, không chịu được cảnh nghèo khó của nhà nông, vợ nó chạy đi lao động bên Đài Loan, hơn năm sau nó gửi thư về đòi ly hôn. Vậy là nó lấy thằng chồng Đài Loan già hơn nó hai chục tuổi. Bỏ lại Hạ và đứa con gái khi đó mới 3 tuổi. Một thời gian sau nó lấy vợ mới, cô vợ này hiền lành chăm chỉ nhưng lại bệnh tật ốm đau liên miên. Hai đứa sinh thêm được một thằng con trai. Mình Hạ phải xoay sở đủ mọi nghề để nuôi vợ con, từ làm vườn, cấy lúa, dịp nông nhàn thì chạy chợ buôn bán đủ thứ rồi giao hàng bánh kẹo các loại...nói chung cứ việc gì làm ra tiền là Hạ làm mà không nề hà. Cuộc sống vất vả như vậy nhưng Hạ vẫn luôn vui cười, gặp người quen từ xa đã vồn vã chào hỏi oang oang. Chỉ bạn bè thân là hiểu hoàn cảnh của Hạ và thường cảm thông chia sẻ với nó. Nhìn nó cứ vui như thế chả biết nó có thấy mình nghèo, mình vất vả nữa không? Thấy bạn quen là hồ hởi lấy ngay đồ mình đang bán cho mà không hề tính toán. Hạ cứ vô tư thoải mái cười như là hạnh phúc lắm ấy. Không rượu chè, cờ bạc. Khi về nhà Hạ thường chăm lo cho con, từ tắm gội, giặt rũ vì Hạ thương vợ yếu đau luôn, mọi việc thường dành làm cả. Nó bảo: "Vợ mình yếu làm lụng nhiều nhỡ ốm ra, tiền thuốc men nằm viện lại quá tội, việc nhà mình làm ào cái là xong, đỡ cho vợ mà mình lại yên tâm". Ngoài ra Hạ cũng có thú vui nuôi cá. Nhìn nó đang hồ hởi kể chuyện làm ăn tôi bỗng nhớ tới cái đầm cá hợp tác ngay giữa làng liền hỏi Hạ:

- Đầm cá làng ta giờ thế nào rồi?

Nó bỗng ngây ra một chút rồi bảo:

- Ban đầu người ta cho đấu thầu, mình tham gia đấu thầu trúng được 3 năm, nuôi cá kể cũng vui vì mình thích nên chịu đấu thầu giá cao gấp rưỡi hội đồng đưa ra. Làm được hai vụ thu hoạch cá trả hết tiền thầu còn lại được mấy chục triệu, thấy vậy bọn ghen ăn ghét ở tìm cách hại mình, năm thứ ba cá nuôi đang lớn sắp được thu thì bị chúng thả thuốc sâu. Sáng ra thăm đầm thấy cá chết nổi trắng cả mặt đầm. Vậy là đi đứt mấy trăm triệu. Buồn quá mình cũng bỏ thầu luôn. Một thời gian sau mấy tay lãnh đạo địa phương chia nhau chiếm cả đầm, họ không nuôi cá mà lấp đi làm ruộng. Gần đây nghe nói họ chuyển đổi thành đất thổ cư, chia lô bán kiếm lời chia nhau. Đất đai ở làng mình giờ cũng sốt xình xịch chả khác gì thành phố đâu mày ạ. Nhiều vụ cha con đánh chém, kiện cáo nhau ra tòa cũng chỉ vì đất thôi. Làng giờ không còn yên ả như thời mày ở nhà đâu, chán lắm. Giàu thì có giàu, nhưng tình người thì cứ hao mòn rơi vãi đâu hết cả !

Kể đến đây tôi thấy mặt Hạ trùng xuống buồn thiu! Tôi an ủi nó:

- Thôi kệ họ, mày cứ chăm lo gia đình của mày cho chu đáo và nhớ giữ gìn sức khỏe, làm ăn chân chính rồi sẽ có ngày khá giả đừng nghĩ chuyện bao đồng làm gì cho khổ!

- Ừ tao cũng chỉ nghĩ thế, vả lại mình cũng chả làm gì khác được. Nghèo như tao mà chúng mày vẫn coi là bạn, vẫn gặp gỡ trò chuyện, không khinh tao như thế này là tao vui và hạnh phúc lắm rồi!

Tôi rút ví lấy tờ 5 trăm nghìn dúi vào tay nó bảo:

- Lâu không về chơi với vợ chồng mày được, có mấy đồng tao cho hai đứa con mày, thêm vào tiền sách vở. Hẹn vợ chồng mày khi nào rảnh tao sẽ đưa vợ con về chơi thăm vườn tược của vợ chồng mày.

Thấy tôi làm vậy nó rãy nảy bảo:

- Mày thương hại tao sao mà làm thế này? Tiền mày còn nuôi vợ con. Tao vẫn ổn mày không phải làm thế.

- Tao cho con mày chứ có cho mày đâu? Về bảo hai đứa nhớ phần ổi cho bác Hoàng, hôm nào bác về ăn.

Nghe thế nó thần mặt ra không nói gì, giơ bàn tay nắm chặt tay tôi, giọng nó bỗng run run:

- Tao cảm ơn mày, mày vẫn là thằng bạn tốt nhất của tao, hẹn mày dịp nào về chúng mình cùng câu cá, nướng lá chuối chấm muối ớt ăn với nhau cho khoái nhé.

Tôi chia tay Hạ mà trong đầu luôn ám ảnh bởi những câu nói chân thật và cử chỉ hồn nhiên chân chất của nó. Bẵng đi một thời gian khá lâu. Hôm đó trời mưa âm u, tôi đang ở văn phòng cơ quan thì nghe bảo vệ gọi điện yêu cầu ra cổng gấp. Đến nơi thấy Hạ đang ngồi trong phòng bảo vệ, chiếc áo màu xanh bạc phếch, vẫn chiếc mũ vải cũ kỹ đội trên đâu, chân đi đôi dép tổ ong mòn vẹt. Thấy tôi Hạ đứng dậy cười vang và nói oang oang:

- A Thằng Hoàng đây rồi! Ôi giời tìm gặp mày mà khó quá, nói là bạn thân nhưng họ không tin, nên không cho vào. May quá mày ra đây rồi!

Anh bảo vệ thấy vậy đứng như trời trồng, nhìn Hạ chạy đến ôm lấy tôi. Như biết lỗi anh bảo vệ phân bua:

- Thưa anh trông bác ấy thế này nên em không dám cho vào. Anh thông cảm.

Tôi ôm lấy Hạ và bảo cậu bảo vệ:

- Đây là bạn tôi, lần sau nếu anh ấy đến cậu nhớ đưa anh ấy vào ngay nhé!

Tôi dẫn Hạ vào phòng làm việc của tôi, mời Hạ ngồi xuống xalon, cô thư ký lịch sự chào khách và đi pha nước. Thấy vậy Hạ mắt chữ a, mồm chữ o nó ngó nghiêng một lượt khắp căn phòng rồi bảo:

- Mày làm gì mà oách thế này? Ôi tao không ngờ mày là sếp ở cái cơ quan to đùng này ! Chả trách bảo vệ không cho tao vào cũng đúng! Trông tao nhếch nhác quá. Xin lỗi vì đã làm mất thể diện của mày!

- Mày nói linh tinh gì thế, mày cứ coi tao với mày như ngày xưa đi. Mày ra tận đây gặp tao hẳn có chuyện gì quan trọng hả, nói đi rồi tí nữa tao đưa mày đi ăn trưa. Chiều nay tao được nghỉ nên sẽ đưa mày dạo một vài nơi trong thành phố.

- Ấy chết, tao không dám phiền mày thế đâu. Chả là thế này, mồng 10 này tao lên nhà mới, vợ tao bảo lên mời vợ chồng mày về ăn với chúng tao bữa cơm mừng tân gia vậy thôi. Vợ tao nó bảo mang lên cho mày mấy chục trứng vịt. Nhà tao nuôi, nó đẻ nhiều lắm. Còn giờ tao về để mày còn làm việc.

- Không được tao đã bảo thế rồi. Giờ đi ăn cơm cái đã.

Tôi đưa Hạ xuống ga ra lấy ô tô rồi đi ăn cơm. Cơm nước xong tôi đưa Hạ đến siêu thị chọn mua cho Hạ một bộ com lê và hai chiếc áo sơ mi, một đôi giày. Hạ không muốn nhưng trước thiện tình của tôi nó không thể từ chối. Tôi bảo:

- Tao muốn mày vào nhà mới phải có bộ cánh tươm tất một chút cho oách chứ!

- Ôi tao ngại, sợ mặc không quen mọi người lại cười!

Cuối chiều tôi đưa Hạ ra bến xe buýt về nhà. Dọc đường Hạ cứ suýt xoa cảm ơn tôi đã biệt đãi nó như vậy. Nhìn Hạ đứng liêu xiêu chờ xe buýt tôi thấy vừa thương vừa cảm mến nó, một người bạn nghèo tiền bạc nhưng giàu tình cảm, sống thẳng thắn chân thành, mộc mạc như cây khoai, cây lúa quê tôi. Tôi mừng vì sau bao năm bươm bả thì giờ đây Hạ đã xây được căn nhà kiên cố và khá hiện đại cho vợ con. Dọc đường về tôi tự nhủ nhất định mồng 10 tôi phải đưa vợ con mình về dự lễ tân gia mừng cho vợ chồng Hạ.

Chiều đầu hạ 8/5/2020

Bùi Nhật Lai

0
4 tháng 11 2016

1.

Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, người mẹ có vai trò lớn lao và tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất, nhưng không phải khi nào ta cũng ý thức được điều đó. Bài văn Mẹ tôi của nhà văn Ét-môn-đô đờ A-mi-xi trích trong cuốn sách Những tấm lòng cao cả được viết dưới hình thức một bức thư là một bài học sâu sắc và cảm động về đạo làm con. Truyện kể về chú bé En-ri-cô đã tỏ ra thiếu lễ độ với mẹ khi cô giáo đến thăm nhà. Buồn bã và tức giận, bố chú đã viết cho chú lá thư này. Bức thư thể hiện thái độ, tình cảm và suy nghĩ của người bố. Đó là thái độ bất bình trước lỗi lầm của đứa con và tình cảm trân trọng mà ông dành cho vợ mình nói riêng và những người mẹ nói chung. Qua đó, tác giả khẳng định sự thiêng liêng của tình mẫu tử. Dù ở bất cứ đâu, bất cứ thời đại nào, tình mẫu tử cũng làm cho cuộc sống nhân loại trở nên bất diệt. Tác giả không thuật lại cụ thể việc En-ri-cô đã thiếu lễ độ với mẹ ra sao, nhưng chắc là cậu bé đã xúc phạm đến mẹ nên người bố mới viết thư để cảnh cáo và dạy bảo con trai mình. Trước hết, người bố tỏ thái độ buồn bực vì cảm thấy sự hỗn láo của con như một nhát dao đâm vào tim và tức giận vì đứa con trong phút chốc đã quên công lao sinh thành dưỡng dục của người mẹ kính yêu. Để những lời dạy bảo thêm thấm thía, người bố đã nhắc lại lần En-ri-cô bị ốm nặng mẹ đã phải thức suốt đêm chăm sóc, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở khi nghĩ rằng có thể mất con!… Ông nhấn mạnh đến tình thương yêu con vô hạn của người mẹ. Công lao của mẹ đối với con thật lớn lao! Cha thương con nhưng nghiêm khắc. Còn mẹ thương con bằng tấm lòng hiền hậu, bao dung. Vì thế mà con cái thường quyến luyến với mẹ hơn. Từ thuở còn trứng nước, mẹ cưu mang con chín tháng mười ngày. Rồi lúc sinh con, mẹ phải một mình vượt cạn với nguy hiểm khôn lường. Tháng ngày, mẹ chắt chiu dòng sữa nuôi con đến hao gầy thân xác. Con khỏe mẹ vui, con trái gió trở trời, mẹ thức trắng đêm chăm sóc cho con từng miếng ăn viên thuốc. Bằng lời ru ngọt ngào, mẹ đưa con vào giấc ngủ say nồng giữa những trưa hè oi ả hay trong những đêm đông lạnh giá. Đứa con lớn dần lên trong vòng tay ấp ủ của mẹ hiền. Mẹ dạy con tiếng nói đầu tiên. Mẹ dìu con những bước đi chập chững đầu tiên. Công lao sinh thành, dưỡng dục của mẹ sánh ngang với sông sâu, biển rộng. Điều người bố không ngờ là đứa con dám xúc phạm đến mẹ, người sẵn sàng bỏ hết một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con.Tại sao người bố lại có thái độ kiên quyết như vậy? Bởi vì sự hỗn láo của đứa con đã làm cho ông thất vọng, ông vốn rất thương yêu con và muốn con hiểu ra lỗi lầm của mình, một lỗi lầm khó có thể tha thứ nếu tái phạm: Hãy nghĩ kĩ điều này, En-ri-cô ạ: Trong đời, con có thể trải qua những ngày buồn thảm, nhưng ngày buồn thảm nhất tất sẽ là ngày mà con mất mẹ. Khi đã khôn lớn, trưởng thành, khi các cuộc đấu tranh đã tôi luyện con thành người dũng cảm, có thể có lúc con sẽ mong ước thiết tha được nghe lại tiếng nói của mẹ, được mẹ dang tay ra đón vào lòng. Dù có lớn khôn, khỏe mạnh thế nào đi chăng nữa, con sẽ vẫn tự thấy mình chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp, yếu đuối và không được chở che. Con sẽ cay đắng khi nhớ lại những lúc đã làm mẹ đau lòng… Con sẽ không thể sống thanh thản, nếu đã làm cho mẹ buồn phiền. Dù có hối hận, có cầu xin linh hồn mẹ tha thứ… tất cả cũng chỉ vô ích mà thôi. Lương tâm con sẽ không một phút nào yên tĩnh. Hình ảnh dịu dàng và hiền hậu của mẹ sẽ làm tâm hồn con như bị khổ hình. En-ri-cô này ***** Con hãy nhớ rằng, tình yêu thương, kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Thật đáng xấu hổ và nhục nhã cho kẻ nào chà đạp lên tình thương yêu đó. Đây là đoạn văn hay nhất, cảm động nhất trong bức thư. Người bố viết cho con trai mình nhưng cũng chính là viết cho bao người con khác trong cuộc đời. Đến lúc trưởng thành, các con dần dần xa mẹ, nhưng trong cách nghĩ của mẹ thì; Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ, Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con (Chế Lan Viên). Mẹ vẫn âm thầm dõi theo từng bước trên đường kiếm sống và tạo dựng sự nghiệp của con. Lúc con gặp sóng gió thì lòng mẹ là bến đậu an lành nhất. Một lời chia sẻ, động viên, khuyên nhủ chí tình của mẹ sẽ làm cho tâm hồn con thanh thản lại. Hiểu rõ điều đó nên người bố khẳng định sự thiệt thòi và đau khổ nhất trong cuộc đời của một con người là không còn mẹ. 

Thật hạnh phúc cho những đứa con được ấp ủ, khôn lớn trong vòng tay nâng niu của mẹ. Mẹ là người che chở, đùm bọc, là chỗ dựa đáng tin cậy nhất của các con trong mọi thành công hay thất bại trên đường đời. Nếu đứa con nào đó vô tình hay cố ý chà đạp lên tình mẫu tử thì không xứng đáng làm người và chắc chắn sẽ phải ân hận suốt đời.

Người bố khuyên con bằng lời lẽ chí tình: Từ nay, không bao giờ con được thốt ra một lời nói nặng với mẹ. Con phải xin lỗi mẹ, không phải vì sợ bố, mà do sự thành khẩn trong lòng. Con hãy cầu xin mẹ hôn con, để cho chiếc hôn ấy xóa đi cái dấu vết vong ân bội nghĩa trên trán con. Bố rất yêu con, En-ri-cô ạ, con là niềm hi vọng tha thiết nhất của đời bố, nhưng thà rằng bố không có con, còn hơn là thấy con bội bạc với mẹ. Thôi, trong một thời gian con đừng hôn bố: bô sẽ không thể vui lòng đáp lại cái hôn của con được.

 Giọng văn ở đoạn này dịu dàng, tha thiết, lắng sâu. Người cha lấy cái lí để phê phán và lấy cái tình để khuyên nhủ, dạy dỗ, khiến đứa con không thể không thấm thía. En-ri-cô xúc động thật sự vì nội dung bức thư của bố. Cậu kính yêu cha mẹ vô cùng nên đã rất ân hận về lỗi lầm của mình. Tại sao người bố không trực tiếp dạy bảo con mà lại dùng hình thức viết thư? Bởi vì có những điều tế nhị và phức tạp của tình cảm khó có thể nói ra bằng lời. Hơn nữa, viết thư tuy là cách giao tiếp gián tiếp nhưng lại có tác dụng rất lớn. Nó vừa thể hiện được mục đích của người viết, vừa không làm cho người mắc lỗi cảm thấy bị xúc phạm.. Đây chính là bài học về cách ứng xử khéo léo trong quan hệ gia đình nói riêng và ngoài xã hội nói chung. Bài văn đề cập đến khía cạnh quan trọng của đạo làm con. Kính yêu cha mẹ là tình cảm tự nhiên. Bổn phận, trách nhiệm và lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ là thước đo phẩm chất đạo đức của mỗi người. Trong kí ức của mỗi chúng ta, mẹ luôn chiếm một vị trí quan trọng. Mẹ gắn liền với những hình ảnh thân thuộc của quê hương như mái đình, gốc đa, bến nước, con đò, cầu tre lắt lẻo, hoa cau rụng trắng đêm trăng, bữa cơm đầm ấm, sum vầy… Kỉ niệm về mẹ mãi mãi theo ta suốt cả cuộc đời. Nếu trong hành trình tiến lên phía trước, có lúc nào mỏi gối chùn chân, ta hãy quay về miền thơ ấu ở đó, hình ảnh mẹ kính yêu sẽ tiếp thêm sức mạnh cho ta vững bước.
4 tháng 11 2016

2.Yêu nhất là tình cảm của mẹ, mạnh mẽ là tình cảm của cha, thân thiết là tình cảm anh em và thiêng liêng, bền chặt, lâu dài nhất vẫn là tình bạn. Trong bài thơ “Bạn đến chơi nhà” của Nguyễn Khuyến đã thể hiện khá rõ nét về điều đó.
Nguyễn Khuyến sinh năm 1835, mất năm 1909, lúc còn nhỏ tên Thắng, quê ở thôn Vị Hạ, làng Và, xã Yên Đổ, nay thuộc Trung Lương, Bình Lục, Hà Nam, thuở nhỏ nhà nghèo, thông minh, học giỏi, sau đi thi đỗ đầu cả ba kì thi: Hương, Hội, Đình, do đó có tên là Tam Nguyên Yên Đổ. Ông làm quan khoảng mười năm, nhưng đến khi thực dân Pháp xâm chiếm xong Bắc bộ, ông cáo quan về quê ở ẩn.
Bài thơ này là bài thơ thành công, tiêu biểu nhất của ông, và cũng là bài thơ nổi bật, đại điện cho thơ Nôm Đường luật Việt Nam nói chung.
Bài thơ này ông viết là một kỉ niệm của ông ở tuổi mà xưa nay hiếm. Nó bày bày tỏ về cảm xúc của ông và một người bạn quen nhau chốn quan trường, nay gặp lại nơi thôn quê thanh bình – nơi chôn rau cắt rốn của ông. Từng câu từ trong bài mượt mà mà thanh cao, tình cảm thắm thiết, gắn bó, mặn mà, đầy chất nhân văn. Nó thể hiện một con người chất phác, sống bằng tình cảm nơi ông. Câu thơ mở đầu như một tiếng reo vui, nó là khởi nguồn cho tất cả tình huống, cảm xúc trong bài. Gặp lai một người bạn cũ thật khôn xiết biết bao, đặc biệt là khi lại gặp nhau nơi chân quê. Tình nghĩa đó thật quý báu. Tuy sau bao vinh hoa chốn kinh thành nhưng vẫn nhớ về nhau, vẫn tìm thăm trò chuyện. Tuy mặn mà những tình cảm nồng hậu nhưng trong bài vẫn có những tình tiết vui vẻ. Hôm nay bác tới chơi nhà thật quý và hơn nữa là sau bao năm xa cách, nhưng ngặt nỗi hoàn cảnh điều kiện và đó là một tình huống khó xử đối với tác giả: trẻ thì đi vắng, chợ thị xa, ao sâu khó chài cá … một loạt tình huống được liệt kê. Thật trớ trêu và cũng đầy hài hước. Lời thơ tự nhiên, vui vẻ, trong sáng tạo nên thanh điệu hoạt bát, toát lên được sự hiếu khách của chủ nhà trước một vị khách quý. Tuy tất cả đều thiếu vắng, ngay đến cả cái tối thiểu để tiếp khách như miếng trầu cũng không có thì câu cuối cùng lại là sự bất ngờ, đầy lý thú và cũng chất chứa những cảm xúc dạt dào, khó tả. Tình bạn ấy vượt lên trên cả nhưng lễ nghi tầm thường. Ba từ: “ta với ta” là tâm điểm, trọng tâm của bài. Âm điệu bỗng dưng thay đổi, thân mật, ngọt ngào. Nó không giống với ba từ “ ta với ta” trong bài Qua đèo ngang của Bà Huyện Thanh Quan. Trong bài Qua đèo ngang thì 3 từ đó là nỗi trống vắng, hiu quạnh nơi đất khách, quê người, còn ba từ này trong bài bạn đến chơi nhà là nồng thắm tình cảm bạn bè chân thành, thanh tao, trong sáng. Nói cho cùng thì nhà thơ đã rất khéo léo lột tả sự nhiệt tình, nóng hổi, mến khác trước hoàn cảnh bất ngờ, thiếu thốn, nghèo khổ của tác giả. Và đằng sau nhưng câu từ dân dã kia là hai tình cảm chân chất, nhỏ nhẹ mà hóm hỉnh đang hướng về nhau. Tình cảm chính là điều mà tác giả mong đợi, khao khát nhất, và chỉ mình nó cũng là đủ để sưởi ấm một buổi trò chuyện, gặp mặt.
Nói chung bài thơ này được tạo nên trên một hình ảnh không có gì về vật chất, tất nhiên không phải là thiếu thốn mà là chưa đủ độ, để rồi đúc kết một câu rằng:”Bác đến chơi đây, ta với ta” thật đậm đà, sâu sắc. Bài thơ này không chỉ là một lời bày tỏ chân tình của tác giả mà còn là một triết lý, một bài học, một định hướng về sự chuẩn mực rằng: tình bạn cao hơn mọi của cải, vật chất.

23 tháng 10 2016

Bình thường thôi. Dù ghét nhau cũng là bạn bè thôi mà! Cố gắng hết sức hòa hợp với nhau thôi, mình mong rồi sẽ hiểu nhau.

23 tháng 10 2016

Bình thường thôi. Dù ghét nhau cũng là bạn bè thôi mà! Cố gắng hết sức hòa hợp với nhau thôi, mình mong rồi sẽ hiểu nhau.

19 tháng 9 2018

Đáp án

Trình bày rõ ràng mạch lạc, có đầy đủ 3 phần

MB:

- Giới thiệu được điểm chung từ các bài “Mẹ tôi”, “Những câu hát về tình cảm gia đình”, “Bạn đến chơi nhà”: tình cảm gia đình, tình mẹ, tình bạn.

- Gợi nhắc suy nghĩ về tình cảm giữa người với người, đó là tình cảm thiêng liêng, đặc biệt trong lòng mỗi người, cần phải biết trân trọng.

TB: 

- Tình cảm yêu thương, thân mật của con người với con người

- Tình cảm gia đình, đặc biệt tình mẫu tử

- Tình cảm bạn bè chân thành, tha thiết

* Tình cảm thiêng liêng, chân thành của con người đi vào thơ ca một cách tự nhiên, gần gũi.

Suy nghĩ và tình cảm của em về hạnh phúc khi được sống trong tình yêu thương của mọi người:

    + Kỉ niệm sâu sắc của bản thân thể hiện tình cảm với người thân, bạn bè

    + Tình yêu thương, hành động của mọi người dành cho mình

    + Tình cảm nâng đỡ con người vượt qua khó khăn, gian khổ. Vun đắp cho con người những hành động, lời nói tốt đẹp, yêu thương

KB:

Cảm nghĩ về tình cảm của con người. Bài học rút ra cho bản thân, luôn biết yêu thương mọi người, đặc biệt những người gần gũi với bản thân mình.

1 tháng 3 2022

Em sẽ rót nước cho cha sau những ngày nóng nực. Đấm lưng cho cha khi cha mỏi. Kể những việc tốt mà em làm để cha vui.