Chẹp chẹp, đúng 1 tháng 2 ngày chưa ra chap mới. Dạo này được nhận xét là ngu ngơ vu vơ nên dở thì mina cứ thoải mái ném đá nhé, đang cần để xây nhà. Địa chỉ: Shinichi Kudo
Chap 7:
- Oát đờ, đừng có đùa em thế chứ Midori-chan ?
- Bộ em nghĩ chị rảnh lắm hả ? Mấy chuyện "quốc gia đại sự" đâu phải là trò đùa!
- Hừ, lại phải xuống tay rồi. - Cô nàng tóc đỏ bực bộ cúp máy.
Sáng hôm sau:
- Tên lớp trưởng xấu tính khó ưa kia, cậu để túi của bổn cô nương này đâu rồi hảaaaaa ?
- Hơơ, chắc vừa vơ đống giấy vụn hộ cậu tớ tiện tay cho vô sọt rác rồi.
- Nà níiiiiiii ?
Anh chị này đuổi nhau 5 vòng quanh sân trường, làm cho ai đó không hài lòng.
- Phù mệt quá. Hắn nhanh thiệt. *quay sang* Thanh Vy, cậu về mà dạy lại ck đi, tớ chịu hết nổi rồi.
- Đâu liên quan đến tớ. - Và thế là tên gia hỏa kia bị bà chị tôi ném cho ánh mắt hình viên đạn.
Mọi cử chỉ, hành động đều không qua khỏi chiếc camera mini gắn trên...vòng cổ Thu Thủy.
Và...
- Cảm ơn chị nhá!
- Ơn huệ gì, hai chị em ta sẽ cùng hợp tác chống lại con nhỏ đó.
Trong khi đó,
- Nì, về cùng tớ cho vui.
- Hôm nay tớ muốn đi một mình.
- Không sao chứ ?
- Ừa, tại nhớ Lôi ca... Ê, đừng nghĩ tớ không có idol >_<
- Vậy tớ về trước đây, bye.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nói dối. Mải nghĩ vu vơ, cô không hay đến bóng đen phía sau...
- Ưm...ai vậy. Thả tôi ra. - Thanh Vy lịm đi.
- Hê hê hê, tôi làm đúng lời cô dặn rồi. Nhớ trả tiền đúng theo lời hứa.
- Tốt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~thư giãn tí~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Hơ, đây là đâu, sao tối om vậy ? Ư, đầu mình còn đau như búa bổ, chắc tại gã chết tiệt nào chụp thuốc mê.
Đèn bỗng bật sáng.
- Chào mừng cô tới đây, Phạm Thanh Vy.
- Cô là ai ? Chúng ta biết nhau sao ? (chúng ta không thuộc về nhau ~ hix, chị hai thực sự rất ngốc a)
- Không, nhưng cô biết người này đó!
- Thu...Thu Thủy.
- Đừng gọi tôi như thế. Cô không xứng.
- Thôi thôi, vào vấn đề chính luôn. Tại sao cô dám cướp nam nhân của tôi ?
- [Cô gái này bị thần kinh hay sao, tự dưng xưng biết mình rồi bảo mình cướp...]
- Tôi muốn nói Rei đấy (ách, cô ta đoán được ý nghĩ người ta sao trời!?)
- [Rei là ai...mà khoan đã, hình như mình nghe ở đâu rồi, lẽ nào ... "Còn mình tên thật là Rei, người Nhật. Ở đây mình được gọi với cái tên Quốc Huy.", thôi xong đông vào người không nên dây dưa òy]
Trong khi đó:
Lớp học đang căng thẳng vì sự mất tích đột ngột của 2 hotgirl số 1 trong lớp.
- Huhu, Thanh Vy ơi, Thu Thủy ơi, hai cậu ở đâu ? - Ôi, các ông tướng bắt đầu kêu gào rồi, 1 phút mặc niệm bắt đầu...
- Tức qá, hét loạn lên điếc cả tai - Oa, "người chồng chung" lên tiếng rồi.
- Lỗi tại tớ cả, nếu hôm đó tớ ngoan cố thêm lúc nữa chắc sự việc không đến vậy. Tưởng cậu ấy về rồi, ai dè buổi tối pama cậu ấy gọi điện sang "hỏi thăm"
- Không phải tại ai cả, những lúc thế này bọn mình phải đồng tâm hiệp lực, nếu không sẽ có lợi cho các thế lực thù địch.
- Đúng rồi, Phương Loan. Lâu lâu mới thấy cậu có phát ngôn hay. Duyệt!
- Bây giờ mới thực sự là lúc chúng ta phải chiến đấu - (Nói dễ nghe qá, đi mà chiến đấu, chẳng ai thèm lo cho em út, nghĩ nát óc cái diễn biến đây nài; tại dì dại qá)
Brừ...brừ...
- Alô, ai đó, tôi nghe.
- Lớp trưởng không gương mẫu, dùng điện thoại trong giờ học.
- Im miệng câu lại đề cậu ấy nghe, với lại giáo viên sợ bọn mình nên chuồn rồi (nói mới nhớ, nãy giờ giáo viên bảo học bài các anh chị ấy rống lên)
- Rei, nhận ra em chứ ?
- H...hả, Inozawa ?!
- Đừng gọi em thế, gọi là Fumi cơ - Fumita nũng nịu
...
Bye, Noo Min M-TP and LuHan, Cô bé bọ cạp, Nguyễn Ngọc Linh Châu... và mina
sa mạc lời rồi,hạn hán lời rồi,ko cn j để ns,để nhận xét = 1 từ:........tuyệt vời,ráng ra tiếp nhanh cái nka,chịu hết nổi òi,5ting@Shinichi Kudo