Một con diệc đôi chân cao ngẳng,
Vươn cổ dài lững thững ven sông.
Nước trong cá chép vẫy vùng,
Cá măng cũng lượn nhiều vòng quẩn quanh.
Bắt quá dễ diệc không thèm bắt,
Vì bấy giờ chưa đến gìơ ăn.
Diệc còn đủng đỉnh dạo quanh,
Chờ khi đói bụng sẽ quay lại tìm.
Một lát sau thấy thèm thấy đói,
Quay lại tìm chỉ thấy rô con.
“Ăn rô chẳng bõ bẩn mồm”,
Diệc nghĩ bụng vậy, quyết tìm cá ngon.
Lại xuất hiện vài con cân cấn,
Diệc lại rằng : “cá nhép không ăn”.
Lội mò suốt một khúc sông,
Cuối cùng đói quá đành dùng ốc sên.
Đừng chê những cái con con,
Kẻo khi gặp phải cái còn tệ hơn.
Sống ở đời đừng nên kén quá,
Kén quá thường lỡ cả dịp may!
hãy chuyển nội dung bài thơ thành 1 câu chuyện