K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 10 2017

Hjhj

10 tháng 10 2017

mk cuồng ngôn tình nè, mấy cái này mk đọc qua hết rồihehe

Tớ vẫn còn nhớ như in cái ngày nhấn nút chấp nhận kết bạn với cậu trên mạng xã hội. Đó là cái quyết định sau nhiều lần đắn đo, nghĩ suy bởi tớ không phải là người mà ai cũng kết, ai cũng nói chuyện. Ngày ấy, lý do duy nhất tớ đồng ý là vì cảm mến cách nói chuyện của cậu với mọi người. Còn cậu, mãi sau này tớ có hỏi vì sao cậu lại gửi lời kết bạn, cậu cũng trả lời...
Đọc tiếp

Tớ vẫn còn nhớ như in cái ngày nhấn nút chấp nhận kết bạn với cậu trên mạng xã hội. Đó là cái quyết định sau nhiều lần đắn đo, nghĩ suy bởi tớ không phải là người mà ai cũng kết, ai cũng nói chuyện. Ngày ấy, lý do duy nhất tớ đồng ý là vì cảm mến cách nói chuyện của cậu với mọi người.

Còn cậu, mãi sau này tớ có hỏi vì sao cậu lại gửi lời kết bạn, cậu cũng trả lời giống tớ, vì nhìn thấy trong những lời nói của tớ có sự tương đồng với cậu .

Cậu tạo ra cho đối phương một sự nhẹ nhàng, vững lòng, khiến người ta cảm thấy yên tâm. Mặc dù rằng cậu luôn một mực phủ nhận rằng cậu không dịu dàng, không lãng mạn, lại khô cứng nhưng đối với tớ, như vậy là quá nhiều.

Tớ yêu cậu...
Cậu à, con người cảm nhận bằng trái tim, đi theo trái tim, chứ không phải bằng dáng vẻ bề ngoài. Tớ từng vô tình nhìn thấy cách đối xử của cậu với những người xung quanh, nó khiến trái tim tớ mách bảo: Cậu xứng đáng là một người có thể nương tựa cả đời.

Cũng chính từ đó tớ muốn hiểu thêm về cậu, vậy là rủ cậu chơi trò chơi "một đổi một", cậu hỏi một câu, và tớ hỏi một câu, nhưng phải hứa rằng chỉ toàn là sự thật.

Và cậu biết không, câu trả lời: "Mình trước giờ hoặc là không nói, nếu nói thì chỉ nói thật, không bao giờ nói dối" - khiến tớ bất ngờ và càng có thêm thiện cảm về cậu. Nghĩ mà xem, con gái mà đi chủ động tìm hiểu về một người, cũng khiến tớ e dè đấy chứ, nhưng tớ nghĩ chỉ là bạn bè nên không sao đâu.

Ngày qua ngày, tụi mình nói chuyện nhiều hơn, hình ảnh về cậu cứ lớn dần và chiếm nhiều không gian trong trái tim tớ, rồi thích cậu từ lúc nào cũng không hay.

Có lần, tớ liều hỏi cậu: "Độc thân lâu như thế bây giờ đã có người yêu lại chưa?". Cậu nói đã để ý một người nhưng không biết ý người đó ra sao.

Lúc đấy, tớ thấy trái tim mình hơi nghẹn lại. Dù buồn lắm nhưng vẫn cứ sĩ diện rồi mạnh miệng bảo: "Cậu cứ hỏi ý người ta xem, nếu được thì thành đôi, còn không được thì cậu nên chấm dứt tình cảm ấy trong lòng đi". Ngày hôm sau, chúng ta lại đôi co về vấn đề đó, cậu vẫn cứ gặng hỏi tớ đã thích ai chưa. Bị hỏi nhiều quá khiến tớ rối bời rồi buột miệng nói luôn:

- Là tớ thích cậu, còn cậu thì đã có người khác rồi. Nên cậu nghe xong thì cho qua nhé.

Cậu lúc đó chỉ cười và bảo: "Người đó chính là cậu đấy!".

Cậu có biết lúc ấy tớ đã hạnh phúc và vui sướng như thế nào không? Một nửa trái tim của cuộc đời tớ đã kiếm được rồi, tớ và cậu cùng nhau gửi gắm, đợi chờ để có thể bên nhau mãi mãi.

Lần đầu tiên gặp nhau cái ôm mà cậu dành cho tớ thật chặt đã thể hiện tình cảm và sự nhớ nhung của cậu. Tớ hay áp lòng bàn tay của cậu vào má để cảm nhận hơi ấm và sự cứng cáp của người mà tớ sẽ nương tựa cả đời.

Tớ yêu cậu... - 1
Từ đó đến giờ chúng mình cũng yêu nhau cũng được gần một năm rưỡi, tính luôn khoảng thời gian biết nhau thì gần hai năm, đúng không? Trong quãng thời gian ấy, cũng có đôi lần tớ khiến cậu buồn lòng, khiến cậu bực mình và khó chịu. Nhưng đừng giận tớ nhé bởi vì tớ muốn tốt cho cậu, nên tớ mới kiên quyết theo ý mình.

Còn cậu thì đã quen làm theo ý mình, luôn thể hiện bản thân nhiều kinh nghiệm hơn tớ trong cuộc sống. Cậu có nhiều bạn bè, thích náo nhiệt còn tớ lại ít bạn bè và thích sự yên tĩnh. Chẳng biết làm sao mà hai thỏi nam châm ngược chiều lại hút nhau được?

Nhưng suy cho cùng tớ chỉ cần cậu sống khỏe mạnh bên tớ mãi mãi, đời tớ chỉ cần có cậu ở bên là đã mãn nguyện rồi. Hãy bỏ qua cho tớ mọi chuyện nhé, tớ sẽ tôn trọng theo ý cậu và không bao giờ cãi nhau nữa, cùng nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời nhé!

Cảm ơn cậu thật nhiều vì đã bên tớ bao lâu nay, chiều chuộng tớ và yêu tớ mãi mãi về sau, hy sinh cho tớ thật nhiều nữa!

Tớ yêu cậu, mãi mãi hạnh phúc bên nhau nhé, ngốc yêu của tớ!

💘 💘 💘

2
6 tháng 9 2019

ngôn tình

thật hay giả dợ????

10 tháng 9 2019

Thật đó Na

Các bạn thân mến ,Mình nghĩ trong tuổi học trò ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ và những tình cảm bé nhỏ dành cho nhau cũng là chuyện thường . Các bạn à , đã ai trong số chúng ta crush ai đó chưa riêng mình chưa có đâu , mình nghĩ lến cấp 3 chúng ta mới đủ suy nghĩ đến chuyện đó . Các bạn ạ , nếu các bạn đa thích một ai đó , hãy thích họ thật lòng và bằng cả trái tim , chúng ta nên...
Đọc tiếp

Các bạn thân mến ,

Mình nghĩ trong tuổi học trò ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ và những tình cảm bé nhỏ dành cho nhau cũng là chuyện thường . Các bạn à , đã ai trong số chúng ta crush ai đó chưa riêng mình chưa có đâu , mình nghĩ lến cấp 3 chúng ta mới đủ suy nghĩ đến chuyện đó .

Các bạn ạ , nếu các bạn đa thích một ai đó , hãy thích họ thật lòng và bằng cả trái tim , chúng ta nên suy nghĩ trước khi mình làm chuyện nào đó , đừng như mình nhé , chỉ vì tính nóng nảy và hay đa nghi mà mình đã làm mất đi mội người bạn thân , người ấy rất yêu quý mình .

Sau đây là câu chuyện của bạn mình

Ngày cuối cùng của kỳ thi HKI... Sẽ là kỷ niệm thật đáng trân trọng... Lần đầu tiên trong cuộc đời ngồi thi chung phòng với crush... ^^ Chẳng hiểu sao những giọt nước mắt ấy lại lặng lẽ rơi... Cậu có biết chăng... :<
Hôm nay cậu trực nhật... Cậu vẫn đến như mọi khi thôi... Thùng rác còn nằm ở cuối lớp, là tớ đem đổ đấy... Hôm nay thi Toán gặp ngay thầy dạy Toán :v Chỗ ngồi hôm nay làm tớ cảm thấy hài lòng nhất, tớ có thể nhìn thấy cậu rõ nhất... ^^ Cậu ngồi bàn đầu, tớ ngồi bàn dưới và 2 dãy sát nhau... Vẫn là lặng lẽ dõi theo thôi... <3 Không hiểu nổi tại sao hôm nay lại giỏi Toán đến thế, vì cậu chăng... :D

Tớ lo môn Địa... Câu 2 tự luận tớ không nhớ nên không làm được... :< Sau khi đã xong xuôi rồi thì... tớ lặng lẽ ngồi nhìn cậu... Thật lâu, không rời mắt đi... ^^ Ôi, lúc cậu suy nghĩ cũng xinh, uống nước cũng xinh... Cả lúc khi cậu rảnh rồi, ngồi xếp giấy vu vơ thì cậu trong mắt tớ vẫn dễ thương, xinh xắn đến lạ thường... <3 Lúc cậu gục đi cũng toát lên vẻ đẹp ấy... Tớ... :33 Rồi tớ suy nghĩ nhiều... Nghĩ về bài làm Địa của mình... Nghĩ đến cậu... Rằng suốt 1 tuần qua, nhìn thấy cậu ở khoảng cách gần như thế, tớ thực sự đã quen... Thi xong, biết là nhẹ nhàng hơn đấy... Nhưng tớ nên buồn hay vui đây...? Cứ nghĩ đến lúc mà tớ sẽ không còn được ngồi chung phòng, nhìn cậu nói chuyện, cười đùa lúc ra chơi... Cảm giác như tớ mất đi 1 thứ gì đó rất quan trọng vậy... Tớ đau lắm... :< Lúc ấy, tớ đã không kìm nổi nước mắt nữa... Tớ đã khóc, khóc trong phòng thi... :< Gần 30' ngồi nhìn cậu, suy nghĩ vẩn vơ và khóc thút thít... Nước mắt đã rơi... :<

Tớ nghe ai đó bảo rằng: "Nước mắt của con trai quý lắm..." Vì cậu, tớ đã phải khóc... Tớ không biết phải làm sao nữa... Tớ còn có thể chịu đựng đến khi nào nữa đây... :< Tớ thích cậu <3

Bây giờ vẫn đang khóc... T^T

0
                                                         Người giỏi không phải là người làm được tất cả mọi thứTuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.Anh dành nhiều thời gian hơn...
Đọc tiếp

                                                         Người giỏi không phải là người làm được tất cả mọi thứ

Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.

Anh dành nhiều thời gian hơn cho từng nhân viên để đảm bảo họ hoàn toàn hiểu rõ công việc được giao. Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên.

Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn.

James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút. Đã đến lúc cần tìm đến Jones.

– Chào anh bạn, – James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones.

– Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Mọi thứ ra sao rồi?

– Vẫn chưa có gì tiến triển nhiều. Tuy nhiên, tớ đã giao cho các nhân viên của mình một số công việc và họ cũng đã làm rất tốt. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui.

Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn. Anh hỏi dò:

– Hay lắm! Công việc vẫn diễn ra tốt chứ?

James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu Brooklyn cho ngay ngắn:

– Khởi đầu thì khá tốt. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn. – Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.

– Phải, phải rồi… – Jones nói.

– Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ?

Jones lắc đầu:

– Không phải thế đâu. Đó chỉ mới là khởi đầu thôi.

– Chỉ là khởi đầu thôi sao?

– Đúng vậy. Sau đó, tớ còn học thêm từ Jennifer vài điều nữa trước khi biết cách giao việc sao cho hiệu quả. Hồi đó, sau vụ việc với Jennifer mà tớ đã kể, tớ làm việc với Jennifer rất tốt, cho đến khi tớ giao cho cô ấy dự án Simpson.

– Rồi sao nữa, cậu kể tiếp đi?

– Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn.

Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: “Ổn cả”. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.

– Vậy thì vấn đề nằm ở đâu cơ chứ? – James tỏ ra sốt ruột.

– Chưa đâu, chưa có vấn đề gì đâu.

Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: “Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!”.

James tò mò hỏi:

– Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng. Jones bật cười:

– Ồ, không đâu. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. “Tôi làm ông thất vọng ư?”, cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. “Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!”.

Phải thừa nhận là thái độ lúc đó của cô ấy làm tớ hơi lo lắng, nhưng kỷ luật nhân viên vì đã làm việc kém hiệu quả là một phần trong công việc của nhà quản lý kia mà! Vì thế tớ mạnh dạn nói thẳng cho cô ấy biết nhiệm vụ đó chỉ cần một ngày đã có thể hoàn thành, trong khi cô ấy lại kéo dài thời gian làm việc mặc dù đã biết dự án này rất eo hẹp về thời gian.

– Rồi sao nữa?

– Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: “Thực tế là tôi đã không hề biết. Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc. Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?”. Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình.

James nhăn mặt:

– Trời ạ, vậy cuối cùng cậu làm sao? Jones nhún vai:

– Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian.

James gật đầu, đứng lên và vỗ nhẹ lên vai Jones:

– Mọi chuyện cũng không đến nỗi quá phức tạp nhỉ? Jones lắc đầu:

– Không đơn giản đâu. Điều quan trọng là cậu phải biết rút kinh nghiệm.

James cảm thấy rất vui. Câu chuyện của Jones giúp anh học được rất nhiều điều, không chỉ từ những sai lầm của bản thân mình mà còn cả từ những sai lầm của Jones.

Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau:

Khi giao việc, cần phải xác định cụ thể thời hạn hoàn thành công việc.

Để thay đổi không khí, James bật đĩa nhạc yêu thích của mình lên. Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu.

Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.

Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc.

Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Mọi người lại thấy anh mỉm cười. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn. Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt. Thật là tuyệt!

Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Trong bữa cơm cuối tuần, vợ anh thắc mắc không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi tốt đẹp đến thế.

Để trả lời, James chỉ mỉm cười và choàng tay qua vai vợ nói:

– Mọi chuyện thay đổi rồi em à!

Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. Thậm chí vào ngày thứ bảy, anh còn có thời gian để đưa các con đến công viên chơi – một điều mà anh đã nhiều lần thất hứa với bọn trẻ. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình.

Đến chiều chủ nhật, vợ chồng anh mời gia đình Jones sang thưởng thức buổi nướng thịt ngoài trời. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai.

– Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. – Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn.

James tung một quả nho lên không rồi dùng miệng đón lấy:

– Cảm ơn cậu, Jones ạ, – anh nói, – vì mọi thứ!

 

                                        Các bạn đọc rồi đánh giá giùm mình nha !

2
22 tháng 9 2021

hay bn ạ

6 tháng 4 2022

hay lắm lun

                                                            Người giỏi không phải là người làm được tất cảTuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.Anh dành nhiều thời gian hơn cho...
Đọc tiếp

                                                            Người giỏi không phải là người làm được tất cả

Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.

Anh dành nhiều thời gian hơn cho từng nhân viên để đảm bảo họ hoàn toàn hiểu rõ công việc được giao. Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên.

Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn.

James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút. Đã đến lúc cần tìm đến Jones.

– Chào anh bạn, – James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones.

– Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Mọi thứ ra sao rồi?

– Vẫn chưa có gì tiến triển nhiều. Tuy nhiên, tớ đã giao cho các nhân viên của mình một số công việc và họ cũng đã làm rất tốt. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui.

Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn. Anh hỏi dò:

– Hay lắm! Công việc vẫn diễn ra tốt chứ?

James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu Brooklyn cho ngay ngắn:

– Khởi đầu thì khá tốt. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn. – Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.

– Phải, phải rồi… – Jones nói.

– Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ?

Jones lắc đầu:

– Không phải thế đâu. Đó chỉ mới là khởi đầu thôi.

– Chỉ là khởi đầu thôi sao?

– Đúng vậy. Sau đó, tớ còn học thêm từ Jennifer vài điều nữa trước khi biết cách giao việc sao cho hiệu quả. Hồi đó, sau vụ việc với Jennifer mà tớ đã kể, tớ làm việc với Jennifer rất tốt, cho đến khi tớ giao cho cô ấy dự án Simpson.

– Rồi sao nữa, cậu kể tiếp đi?

– Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn.

Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: “Ổn cả”. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.

– Vậy thì vấn đề nằm ở đâu cơ chứ? – James tỏ ra sốt ruột.

– Chưa đâu, chưa có vấn đề gì đâu.

Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: “Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!”.

James tò mò hỏi:

– Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng. Jones bật cười:

– Ồ, không đâu. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. “Tôi làm ông thất vọng ư?”, cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. “Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!”.

Phải thừa nhận là thái độ lúc đó của cô ấy làm tớ hơi lo lắng, nhưng kỷ luật nhân viên vì đã làm việc kém hiệu quả là một phần trong công việc của nhà quản lý kia mà! Vì thế tớ mạnh dạn nói thẳng cho cô ấy biết nhiệm vụ đó chỉ cần một ngày đã có thể hoàn thành, trong khi cô ấy lại kéo dài thời gian làm việc mặc dù đã biết dự án này rất eo hẹp về thời gian.

– Rồi sao nữa?

– Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: “Thực tế là tôi đã không hề biết. Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc. Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?”. Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình.

James nhăn mặt:

– Trời ạ, vậy cuối cùng cậu làm sao? Jones nhún vai:

– Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian.

James gật đầu, đứng lên và vỗ nhẹ lên vai Jones:

– Mọi chuyện cũng không đến nỗi quá phức tạp nhỉ? Jones lắc đầu:

– Không đơn giản đâu. Điều quan trọng là cậu phải biết rút kinh nghiệm.

James cảm thấy rất vui. Câu chuyện của Jones giúp anh học được rất nhiều điều, không chỉ từ những sai lầm của bản thân mình mà còn cả từ những sai lầm của Jones.

Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau:

Khi giao việc, cần phải xác định cụ thể thời hạn hoàn thành công việc.

Để thay đổi không khí, James bật đĩa nhạc yêu thích của mình lên. Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu.

Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.

Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc.

Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Mọi người lại thấy anh mỉm cười. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn. Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt. Thật là tuyệt!

Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Trong bữa cơm cuối tuần, vợ anh thắc mắc không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi tốt đẹp đến thế.

Để trả lời, James chỉ mỉm cười và choàng tay qua vai vợ nói:

– Mọi chuyện thay đổi rồi em à!

Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. Thậm chí vào ngày thứ bảy, anh còn có thời gian để đưa các con đến công viên chơi – một điều mà anh đã nhiều lần thất hứa với bọn trẻ. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình.

Đến chiều chủ nhật, vợ chồng anh mời gia đình Jones sang thưởng thức buổi nướng thịt ngoài trời. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai.

– Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. – Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn.

James tung một quả nho lên không rồi dùng miệng đón lấy:

– Cảm ơn cậu, Jones ạ, – anh nói, – vì mọi thứ!

0
CHAP 1: CẬU VÀ TỚCậu là Jung Nawon ! Cậu rất xinh đẹp, ai cũng phải công nhận điều đó...Tớ và cậu chơi chung với nhau từ nhỏ...--Quay về quá khứ--- Jaesuk ơi ~- Ơi! Tớ đây! - Chúng ta đi chơi thôi nào! - Cậu nở một nụ cười tít mắt với tớ.- Được! - Tớ vẫn thường bị say mê nụ cười như ánh nắng của cậu.Cậu và tớ quen nhau lúc hồi ở nhà trẻ...Cậu rất thân thiện, còn tớ lúc đó...
Đọc tiếp

CHAP 1: CẬU VÀ TỚ

Cậu là Jung Nawon ! Cậu rất xinh đẹp, ai cũng phải công nhận điều đó...

Tớ và cậu chơi chung với nhau từ nhỏ...

--Quay về quá khứ--

- Jaesuk ơi ~

- Ơi! Tớ đây!

- Chúng ta đi chơi thôi nào! - Cậu nở một nụ cười tít mắt với tớ.

- Được! - Tớ vẫn thường bị say mê nụ cười như ánh nắng của cậu.

Cậu và tớ quen nhau lúc hồi ở nhà trẻ...Cậu rất thân thiện, còn tớ lúc đó là một kẻ không nói chuyện với ai hết, luôn cau có, tức giận. Cậu tiến tới và cười nói với tớ:

- Chào cậu, tớ là Nawon! Cậu ra chơi với tớ nhé!

- Không! - Tớ vẫn lạnh lùng.

Sau bao nhiêu ngày nài nỉ, tớ cũng mềm lòng, tớ bắt đầu đi chơi cùng cậu, bảo vệ cậu, tim tớ tan chảy mỗi khi nhìn thấy cậu cười, và cho đến cấp 1, cấp 2, cấp 3.... Tớ và cậu vẫn chơi chung, làm gì cũng có nhau hết... Và tớ luôn tức giận mỗi lần Junho hay Jinwoo xáp lại cậu. Tớ cũng rất hiểu cậu, hiểu đến món ăn, sở thích, nỗi sợ của cậu...

--Trở lại thực tại---

- Nawon ah~ - Tớ luôn đứng ở dưới nhà chờ cậu đi học. - Đi học thôi!

- Đi nào Jaesuk! - Cậu lại nở nụ cười đó với tới, ôi..nó đẹp thật...

Đến trường, bước vào lớp, tớ và cậu ngồi cạnh nhau vẫn nói chuyện, và tớ khó hiểu sao các bạn lại nhìn tớ và cậu? Không sao, chắc họ ghen tị đó thôi!

- CHOI JAESUK!!!!! - Junho hét vào mặt tớ.

- Sao vậy? - Tớ ôm cậu. - Nói bé thôi, Nawon sợ đó!

- Thôi, Junho! - Jinwoo từ cửa lớp bước vào. - Đi đi!

- Nhưng...- Junho mặt đỏ lên, như sắp khóc vậy.

- Tớ đã bảo thôi! - Jinwoo trừng mắt.

- Có chuyện gì? - Jaesuk.

- Không!

Tan học, cậu và tớ nắm tay nhau về. Thật là khoảng thời gian hạnh phúc với tớ!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hết chap 1.

Có gì cmt ở dưới để tớ giải thích cho ha:>>

( Hmm...đây là truyện của tớ...các cậu đừng mang đi đâu nhé :3 vì bản chất truyện này đã được đăng rồi, trên Wattpad ở tài khoản Watt của tớ, vậy trừ khi các cậu trao đổi qua tin nhắn chứ nếu đăng ở trên mạng thì thế nào tớ cũng phát hiện :333 tớ đăng lên cho các cậu đọc hoii TvT )

>>P/s: có thích không mấy cậu:))?<<

0
 copy ( tham khảo) bạn nì vít hay quáCơn gió lành lạnh khẽ len lỏi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc đời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá trị của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niệm cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.Có thể nói...
Đọc tiếp

 

copy ( tham khảo) bạn nì vít hay quá

Cơn gió lành lạnh khẽ len lỏi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc đời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá trị của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niệm cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.

Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu rồi nhỉ : tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình bạn của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiều điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi biết cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko nghe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài ngày sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng giận tớ nha.... Chỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi bạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ít kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc sống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tôi những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằn trong tầm với của hai ta nữa rồi. Tớ rất muốn đc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu tha thứ cho tớ ....

Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu.

Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta sẽ tồn tại mãi dẫu nhân gian muôn màu đổi thay

6
22 tháng 10 2016

sửa lại một chút thì truyền cảm hơn

nhưng cx hay

22 tháng 10 2016

hay

*Truyện sắp mốc rồi:)) *1,2,3 vào...CHAP 2: LỜI HỨA (1)Hôm nay là chủ nhật. Như bình thường, tớ rủ cậu đi chơi, vẫn là nơi cũ, Sông Hàn...Cậu rất thích ở đây, tớ cũng vậy! - Đẹp quá Nawon nhỉ? -...- Tớ thích nơi này lắm! -...- Cậu sao thế? Im lặng quá! -....- CHOI JAESUK! - Junho từ đâu chạy đến, hét lên. - Lại chuyện gì? Tớ và Nawon đang đi chơi! ..khung cảnh lại im lặng...- Cậu..cậu tỉnh...
Đọc tiếp

*Truyện sắp mốc rồi:)) *

1,2,3 vào...

CHAP 2: LỜI HỨA (1)

Hôm nay là chủ nhật. Như bình thường, tớ rủ cậu đi chơi, vẫn là nơi cũ, Sông Hàn...Cậu rất thích ở đây, tớ cũng vậy!

- Đẹp quá Nawon nhỉ?

-...

- Tớ thích nơi này lắm!

-...

- Cậu sao thế? Im lặng quá!

-....

- CHOI JAESUK! - Junho từ đâu chạy đến, hét lên.

- Lại chuyện gì? Tớ và Nawon đang đi chơi!

..khung cảnh lại im lặng...

- Cậu..cậu tỉnh lại, tỉnh lại đi! Làm ơn đấy, cậu làm tớ rất nhớ Nawon! - Junho giọng ngày càng khàn đi, những giọt nước mắt rơi xuống thành cầu.

- Sao lại nhớ? Nawon đang ở đây mà?

- Không! - Jiwon giữ vai Jaesuk. - Cậu điên rồi, Jaesuk! Nawon mất rồi! Cậu ấy mất rồi, cậu nghe rõ chưa? Cậu nhìn xem!

- Mất? Nói gì vậy Jiwon? - Jaesuk tựa lưng vào thành cầu khó hiểu nhìn Jiwon. - Cậu ấy ở ngay đây...

- Ơ, Nawon? Cậu đâu rồi? - Jaesuk hoảng hốt quay hết bên này bên nọ. - Không sao, chắc cậu ấy đi mua nước thôi!

- Không, Jaesuk! Nawon, cậu ấy mất rồi! Cậu ấy bị tai nạn trong lúc đến trường với cậu! - Junho run rẩy nói.

- Không! Không phải! Không phải thế! - Jaesuk ôm đầu.

Những cơn đau đầu khủng khiếp, nó lại đến, đau đầu..thực sự rất đau...

Những ký ức hư ảo không rõ ràng lại hiện về..."Nụ cười....tiếng còi xe...đèn pha...máu..máu rất nhiều".....

- Tỉnh lại! Làm ơn Jaesuk! - Junho nói, nghẹn ngào. - Nawon không vui khi thấy cậu thế này đâu!

- Không, mấy cậu nói dối, là nói dối! - Jaesuk vẫn ôm đầu. - Nawon sống, cậu ấy vẫn sống! Là các cậu không thấy thôi...

- Nawon cậu ấy cứu cậu! - Jiwon hạ giọng, mặt cúi gằm. - Cậu ấy rất vui khi cứu được cậu đấy!..Làm ơn đừng hành hạ mình nữa!

- Tớ và Jiwon..- Junho nghẹn lại. - Đều rất yêu Nawon , những chúng tớ không có được tình cảm như Nawon dành cho cậu..

- IM HẾT ĐI!! - Jaesuk run lên. - Mọi thứ đều là không đúng, là cậu ấy vẫn ở đây...KHÔNG, TÔI KHÔNG TIN, LÀ NÓI DỐI, ĐỀU LÀ NÓI DỐI...hức

Jaesuk bật khóc, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

5 phút sau, Jaesuk cậu lại đứng bật dậy, lấy từ túi áo ra một con dao nhỏ, để gần cổ tay...

- NÀY JAESUK! - Junho hét lên. - CẬU KHÔNG ĐƯỢC PHÉP!

- Không, cậu im đi, tôi phải theo cậu ấy! Cậu ấy sợ tối lắm, cậu ấy hẳn rất sợ, tôi phải bảo vệ cậu ấy...tôi...

'Phập', Jiwon tiến tới, đâm một con dao vào bụng Yoongi:

- Được, tôi cho cậu chết! Sang bên kia cậu nhất định, phải bảo vệ Nawon! Nhất định, không được bỏ cậu ấy, nhất định, không được để cậu ấy buồn...

- Tôi hứa! - Jaesuk nở một nụ cười nhẹ, gục xuống.

----------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 3 là end. Truyện k phải SE mà là OE. Cảm ơn đã đọc :>

2
26 tháng 10 2019

Dành cho những ai không biết:

+ HE là truyện hường, truyện ngập tràn hạnh phúc, ngọt.

+ SE truyện buồn, kết cục buồn.

+ NGƯỢC là truyện hành hạ thể xác hoặc tâm trang của nhân vật chính.

+ OE là cái kết mở, thân truyện buồn và kết cục mở.

3 tháng 11 2019

ll Ai chưa đọc chap 1 thì click vào trang cá nhân mình để xem he:)) ll

# ĐoảnTrời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm...
Đọc tiếp

# Đoản
Trời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm thấy buồn lắm chứ. Chắc có lẽ anh ấy bận rồi cũng nên.
Nằm cảm thấy chán chường, tôi bấm thử vào nick facebook của anh để chơi cho đỡ chán, cũng lâu rồi tôi không vào nick của anh. Ồ, nick anh cũng khá nhiều thông báo, tin nhắn đấy. Nhưng tôi không rảnh mà xem trộm tin nhắn của anh, tôi chỉ lướt lướt bản tin mà thôi. Lướt mãi cũng chán tôi định off thì bỗng có tin nhắn Bảo Anh gửi đến và dòng chữ hiện lên:
- ck, bao giờ anh đá con Dương vậy?- Bảo Anh
- Từ từ đã nào, còn phải có trò vui cho màn kết chứ eiu.- Nhật Minh
- Không chịu đâu, dù gì anh cũng thắng cuộc lũ bạn rồi mà.- Bảo Anh
- Anh phải tốn công lắm mới tán được con mọt sách lạnh lùng ấy giờ phải chơi tý đã chứ.- Nhật Minh
- Hư hư anh thích trêu đùa mà bỏ mặc em à - Bảo Anh
- Anh chỉ yêu mình em mà thôi, làm sao mà bỏ được.- Nhật Minh
............
Những tin nhắn ấy đã đập vào mắt tôi. Tôi lúc này cảm giác thật là hỗn lộn chỉ có thể miêu tả bằng từ '' đau ''. Tôi ước gì đây chỉ là ảo tưởng mà thôi. Tôi- Ánh Dương này đang làm con rối cho họ ư? Rồi bạn thân tôi- Bảo Anh; người mà tôi yêu, tin tưởng, luôn nói yêu tôi thật lòng- Nhật Minh cũng lừa rối tôi ư? Họ là những người mà tôi luôn tin tưởng, giúp tôi vui vẻ, hòa đồng với mọi người thì ra là đang giễu cợt tôi

Cố gắng kìm nén nước mắt, tôi nhắn tin gửi cho Nhật Minh:
- Chúng mình chia tay đi.
cố gắng mãi tôi mới nhắn được dòng chữ chia tay với anh ấy. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Tôi chặn hết tài khoản facebook, cắt đứt liên lạc với họ- những con người đã lừa dối tôi.

Cả đêm hôm đó, tôi khóc. Khóc vì thấy mình thật ngu ngốc. Ngu ngốc đến nỗi không biết người ta đang đem mình ra cá cược. Tôi thấy thật hận mình. Tôi tự nhủ chỉ hnay tôi yếu đuối mà thôi, từ mai tôi sẽ sống tốt hơn.
_____________dải phân cách__________________
Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn đi đến trường. Nhưng với khuôn mặt lạnh băng, không cảm xúc. Đâu còn sự hồn nhiên của cô gái 18 tuổi, tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Tôi cảm thấy mình không thể như vậy, tôi không muốn mình bị tổn thương.
Những lời bàn tán về tôi vì thay đổi, nhưng tôi mặc kệ. Cô bạn thân giả tạo của tôi còn rối rít hỏi thăm:
- Bạn sao vậy? Có chuyện gì buồn à, tâm sự với mình đi
Nếu như là Anhs Dương ngày trước thì có lẽ đấy là một câu nói làm tôi vô cùng cảm kích và sẽ kể hết mọi buồn phiền cho cô ta nghe. Nhưng tôi giờ đã khác, câu nói đó làm tôi muốn ói ra mà thôi. Nhếch mép cười khinh bỉ cô bạn, tôi mỉa mai:
- Tôi vẫn tốt. Tốt vì mình đã đc trở thành 1 con rối rất hữu ích cho người ta.
Và tôi bước đi, gặp ánh mắt khó hiểu của Nhật Minh tôi chỉ cười lạnh.
từ đó tôi bỏ mặc tất cả chỉ chú tâm học và học mà thôi. Tôi muốn mình học thật giỏi để còn sang Mỹ du học, tôi muốn trốn tránh tất cả, rời khỏi nơi mà tôi coi là ác mộng.
______________3 tháng sau______________________
Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái đã đến ngày bế giảng rồi. Bước trên con đường đến trường với lòng tràn đầy hân hoan. Tôi rất vui vì mình đã đc đứng đầu thủ khoa, và còn vui hơn nữa, ngày mai tôi sẽ rời xa nơi này, có thể một thời gian dài hoặc là mãi mãi.
Buổi lễ kết thúc với sự buồn tẻ như mọi năm không hơn, không kém.
Lặng lẽ ra bước ra phía sau trường, tôi muốn lưu giữ chút kỉ niệm nào đó. Nơi này vẫn thật yên tĩnh, rất hợp với kiểu mọt sách của tôi. Chính tại nơi đây, Nhật Minh đã tỏ tình tôi; và chính tại nơi đây, anh ấy đã đeo bám dai diết tôi để tôi đồng ý. Quanh đây đâu đó có tiếng cười của anh, những câu nói ân cần, những câu trêu đùa tôi để muốn tôi cười, anh đã cho tôi mượn bờ vai để dựa khi tôi buồn,.... Có lẽ là ở đâu quanh sau trường cũng có hình ảnh tôi và anh. Say sưa với suy nghĩ của mình, bỗng sau lương tôi bỗng có giọng nói trầm ấm:
- Anh cần lời giải thích vì sao em muốn chia tay với anh?
Quay đầu lại, tôi lạnh nhạt nói:
- Hừ, anh chỉ lừa dối tôi. Xem tôi là con cờ để cá cược với bạn bè chứ không hơn không kém. Yêu ư? thật nực cười.
Anh không nói gì, cũng phải thôi, đấy là sự thật. Tôi bước đi để lại cho anh câu:
-Anh đã thắng rồi. tôi sẽ buông tay, anh hãy đi đi không phải gượng ép yêu tôi đâu.
Tôi bước đi thật nhanh, sợ mình sẽ yếu đuối và bật khóc trước người khác mất. Dù sao cũng cám ơn họ. Họ đã mang cho tôi một thanh xuân ngọt cũng có, đắng cũng có. Nhờ vậy tôi đã trưởng thành rồi, bước theo con đường phía trước nơi sẽ chào đón tôi.

___________________________________________________________________

Gửi cậu

Thanh xuân-quãng thời gian mà ai cũng sẽ trải qua. Tớ cũng đã đi qua rồi, nó ngọt, đắng, cay,...đầy đủ tư vị. Tớ cứ ngỡ, treenmais trường,, cuộc sống của tớ sẽ bình lặng mà trôi đi nhẹ nhàng, nhưng thật may mắn đã có cậu bước vào con đường lạnh lẽo mà tớ đang đi, cùng tớ rảo bước. Trên con đường ấy luôn có chàng trai tươi cười với tớ, nói chuyện cùng tớ, kiên nhẫn làm bạn với tớ. Cậu tiếp cận tớ vì mục đích, tham vọng của cậu. Nhưng dù sao tớ cũng rất vui, cám ơn ccaauj vì đã ở bên tớ. Cám ơn đã đi cùng tớ trên một đoạn đường, cám ơn đã bước vào thanh xuân của tớ. Chẳng thể biết cùng tương phùng không, nhưng không sao, cậu vẫn là một kí ức tươi đẹp trong tớ....

__________

Bạn đọc, bạn thấy nó không hay, ừm bạn có thể góp ý, tôi rất sẵn lòng....Mong chiếu cố

#truyện cũ

0
“Jimin à, xin chào~ Viết thư bức thư chân tình cho cậu thế này khiến tớ thấy thật ngại nhưng tớ vẫn đang cố gắng viết tiếp.Làm ơn hiểu cho. Từ những ngày làm thực tập sinh, chúng ta đều tới Seoul với bàn tay trắng.Chúng ta thức dậy, mặc đồng phục, học cuùng một trường. Chúng ta ăn cùng nhau, tập cùng nhau và trở về kí túc xá cùng nhau.Rồi chúng ta trò chuyện mỗi đêm.Sau 6 năm như...
Đọc tiếp

“Jimin à, xin chào~ Viết thư bức thư chân tình cho cậu thế này khiến tớ thấy thật ngại nhưng tớ vẫn đang cố gắng viết tiếp.

Làm ơn hiểu cho. Từ những ngày làm thực tập sinh, chúng ta đều tới Seoul với bàn tay trắng.

Chúng ta thức dậy, mặc đồng phục, học cuùng một trường. Chúng ta ăn cùng nhau, tập cùng nhau và trở về kí túc xá cùng nhau.

Rồi chúng ta trò chuyện mỗi đêm.

Sau 6 năm như thế, giờ đây cậu chính là người bạn thân thiết nhất của tớ.

Trước khi chúng ta debut, bạn đã từng rất lo lắng về nó. Lúc ấy, tớ có cuộc họp với công ty và họ hỏi tớ nghĩ gì về cậu trong một nhóm.

Tớ đã nghĩ và nói rằng cậu luôn ở đó bên tớ lúc vui buồn, cậu là người cười và khóc cùng với tớ.

Vì thế tớ nói rằng thật tuyệt khi được debut cùng với người bạn tuyệt vời như cậu. Tớ thấy rất vui khi nói vậy và hạnh phúc khi có thể ra mắt với cậu. 

Những kỉ niệm đẹp của chúng ta khiến tớ vui và hạnh phúc, tớ xin lỗi vì tớ luôn luôn là người được nhận.

Khi tớ khóc trong phòng tắm, cậu đã khóc cùng tớ. Cậu cũng đến bên tớ vui cùng tớ.

Cậu chăm sóc tớ và suy nghĩ đến tớ.

Cậu chăm chỉ vì tở và cậu hiểu tớ.

Cậu lắng nghe sự quan tâm của tớ và yêu quý tớ dù tớ còn nhiều thiết sót.

Chúng ta hãy cùng đi trên con đường ngập tràn hạnh phúc nhé.

Tớ yêu cậu nhiều.

—V

4
10 tháng 11 2018

câu hỏi là j vậy

10 tháng 11 2018

A.R.M.Y nèk.

Bias : kook, Jimin

Shipper: Jikook / Kookmin.

_ XIN CHÀO _- Tại đây, với tư cách à người dùng bingbe khá lâu rồi, mình muốn nói rằng: " Bingbe loạn thật rồi :) "- Cái lồn gì cũng phốt nhau được, mình xin chịu ạ :) Những chuyện bé thì xé ra to rồi chửi nhau loạn xạ cả lên,. Xong lại chỉ vì đăng hình nhiều quá cũng bị phốt, mình đéo hiểu cái logic củ chuối này nó ở đâu ra nữa? Mặc dù không gặp được nhau ngoài đời thì cha mẹ sinh...
Đọc tiếp

_ XIN CHÀO _

- Tại đây, với tư cách à người dùng bingbe khá lâu rồi, mình muốn nói rằng: " Bingbe loạn thật rồi :) "

- Cái lồn gì cũng phốt nhau được, mình xin chịu ạ :) Những chuyện bé thì xé ra to rồi chửi nhau loạn xạ cả lên,. Xong lại chỉ vì đăng hình nhiều quá cũng bị phốt, mình đéo hiểu cái logic củ chuối này nó ở đâu ra nữa? Mặc dù không gặp được nhau ngoài đời thì cha mẹ sinh cho chúng ta cái tay để làm gì? Bingbe nó có phần chats riêng để làm gì? Sao không vào nhắn tin riêng rồi hỏi: " Vì sao bạn không đăng hình cùng 1 tus " Hay là chỉ bạn ấy cách đăng ? Chỉ vì muốn thể hiện cái tôi của bản thân mà đăng tus phốt? Đéo hiểu? Tự trọng quá cao đó nhá :)

- Ngồi lại mà suy nghĩ đi, mình không cấm các cậu phốt nhưng phốt những chuyện cần phốt chứ đừng phốt mấy chuyện xàm chó nhá :)

- À còn 1 chuyện nữa, cái từ sân si í tớ hỏi rằng ở bingbe này có ai hiểu cặn kẽ từ này không? Chắc chưa đến 1/10 người trên bingbe hiểu đâu nhỉ? Các cậu dùng từ mà không xét theo trường hợp của nó một chút nào luôn ó :w Mình nghĩ các cậu nên suy nghĩ kĩ từng trường hợp đi rồi mới cmt từ " Sân si " đấy vào nhé :)

- Pp các cậu, chắc cũng có một số người biết tớ nên tớ khỏi phải giới thiệu làm gì nhỉ :)

7
8 tháng 11 2019

nếu bn có thể cho mk kb vs đứa sẽ bj mk phốt mk sẵn sàng nhắn tin riêng

trên tinh thần nhiều người họ cx chẳng muốn lm phiền mn

nhưng nếu nó lm phiền mn

mn sẽ phootss nó

đó lak chuyện đương nhin

và bn cx dag lm j đây

ko pk dag phốt à

8 tháng 11 2019

- Ủa, đây gọi là phốt ạ, chỉ là 1 bài nói về suy nghĩ riêng mà thôi nhé :)

- Mà chẳng lẽ cậu lại tối cổ đến mức như vậy ư? Không biết rằng có gr để làm gì nữa :w chịu luôn á. Mà cậu chỉ cần tìm những gr có bạn í tham gia và nhắn vào đấy, có thẻ bạn đấy sẽ đọc được nếu bạn đấy không đọc được thì những người có quan hệ với bạn đấy sẽ đọc được. Còn chưa biết chừng cậu cũng đã addfr với bạn ấy rồi nhé :)