K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Truyện Bồ Câu Không Đưa Thư Full - Nguyễn Nhật Ánh

Nguyễn Thị Hồng NhungMai Phương aNHNguyễn Phương LinhBFF_1234Chibi Usa

TRINH MINH ANHTrần Nguyễn Bảo Quyên

10 tháng 9 2023

cảm nhận của tui sau khi đọc thánh gióng là no quá ảo và phi thường như là thánh gióng đang hack game vậy á

10 tháng 9 2023

- Nước ta đã ban hành Luật Bảo vệ môi trường năm 2005; tham gia các công ước quốc tế về môi trường; đẩy mạnh tuyên truyền giáo dục về vấn đề dân số kế hoạch hóa gia đình; ban hành Luật Phòng chống ma túy,…

- Học sinh, sinh viên tham gia tích cực các phong trào bảo vệ môi trường, giữ sạch đường phố, tích cực ủng hộ chương trình giờ trái đất,…

- Em và các bạn có thể giữ gìn trật tự, vệ sinh trường lớp, nơi ở và các nơi công cộng; sử dụng tiết kiệm điện nước, hạn chế xả rác ra môi trường, sử dụng các sản phẩm than thiện với môi trường; nghiêm chỉnh thực hiện Luật hôn nhân và Gia đình; tích cực rèn luyện thể dục thể thao, bảo vệ sức khỏe, tham gia các hoạt động lành mạnh để tránh sa vào tệ nạn xã hội; tích cực tham gia các hoạt động phòng chống tệ nạn, dịch bệnh,...

Các bạn giúp mik đọc bài này nha, cho mình nhận xét với, mình thấy kì kì sao á!:Trong các truyền thuyết của Việt Nam ta, không khó để bất gặp các câu chuyện tưởng chừng đơn điệu, không có điểm nhấn nhưng khi đọc thì để lại trong lòng những cảm xúc và bài học sâu xa khó tả. Điển hình là Thánh Gióng- một tác phẩm tiêu biểu của kho tàng truyền thuyết Việt. Truyện có chi tiết: khi sứ giả đi tìm người giúp...
Đọc tiếp

Các bạn giúp mik đọc bài này nha, cho mình nhận xét với, mình thấy kì kì sao á!:

Trong các

 truyền thuyết của Việt Nam ta, không khó để bất gặp các câu chuyện tưởng chừng đơn điệu, không có điểm nhấn nhưng khi đọc thì để lại trong lòng những cảm xúc và bài học sâu xa khó tả. Điển hình là Thánh Gióng- một tác phẩm tiêu biểu của kho tàng truyền thuyết Việt. Truyện có chi tiết: khi sứ giả đi tìm người giúp nước , Gióng liền vùng dậy và nói với sứ giả là mình sẽ đi đánh giặc giúp dân. Khi đọc chi tiết này, em nhận ra rằng ông bà ta đã gởi gắm hình tượng con người Việt vào nhân vật Gióng. Đằng sau vẻ ngoài giản dị là một tấm lòng yêu nước sâu đậm, sẵn sàng đứng lên chiến đấu, hi sinh cho sự bình yên của đất nước, cho một thế hệ mai sau sẽ có cuộc sống tốt hơn bản thân mình. Nó còn nêu lên sự cao đẹp của tình yêu mà nhân dân dành cho đất nước, rằng dù có ở thời đại nào, thì tấm lòng ấy cũng sẽ mãi thuần khiết như thuở ban đầu. Em nghĩ đây là một trong những chi tiết đắt giá đã nêu lên truyền thống ngàn đời nay của ông cha- tấm lòng yêu Tổ quốc.

đề bài là: hãy nêu cảm nhận của em về chi tiết Gióng vùng dậy sau khi nghe sứ giả tìm người giúp nước.

cảm ơn các bạn!

 

 

 

 

 

1
27 tháng 10 2021

Nhưng bây giờ ko biết còn ai on ko ?

27 tháng 10 2021

me onl

12 tháng 9 2019

Sự đau đớn nhất trong cuốc đời mỗi người không phải những vấp ngã, thất bại, cũng không phải những trắc trở, khó khăn của cuộc sống, mà chính là sự hối hận sâu sắc khi trong một khoảnh khắc nào đó, hành động của ta, lời nói của ta vô tình làm cho những người ta yêu thương buồn phiền, đau lòng. Và tôi đã phải trải qua nỗi hối hận kinh hoàng ấy, khi vài ngày trước tôi đã vô tình nó những lời thiếu lễ độ với mẹ trước mặt cô giáo của em trai mình. Điều này đã khiến cho mẹ tôi vô cùng buồn phiền, cha tôi đã viết một lá thư dài nhắc nhở về sự vô lễ của tôi với mẹ, qua sự phân tích của cha tôi đã hiểu được mình đã gây ra một lỗi lầm lớn như thế nào. Chỉ vì sự vô tâm, ích kỉ của mình mà tôi đã khiến mẹ buồn phiền. Tôi đã quyết định xin lỗi mẹ, mà trước hết tôi viết một bức thư hồi đáp lại cho cha.

Gửi cha yêu dấu!

Con biết những ngày qua, không khí của gia đình mình đã vô cùng trầm lắng vì những lỗi lầm mà con đã gây ra. Khoảnh khắc ấy con đã quá nông nổi, không kiềm chế được cảm xúc của mình nên đã nói ra những lời không hay với mẹ. Con sẽ không biện minh cho những lời nói và hành động vô trách nhiệm của mình với ba mẹ. Vì con biết con xứng đáng phải nhận được những hình phạt, con là một người con bất hiếu, vô tâm nhất trên trần gian này.

Điều đầu tiên, cho phép con được xin lỗi vì đã làm cho cha muộn phiền, lo lắng, và cũng là gửi đến cha lời cảm ơn chân thành nhất. Con luôn tự cho ình đã lớn khôn, trưởng thành và có thể nhìn nhận, xử lí được mọi việc như một người trưởng thành thật sự. Nhưng đến ngày hôm nay, khi đọc được những lời khuyên răn chân thành của cha thì con bỗng nhận thấy mình đã quá trẻ con, hỗn hào, con đã không biết suy nghĩ mà lấy cái trẻ con của mình ra làm tổn thương mẹ. Và con cũng nhận thức được rõ ràng nhất, đó chính là dù có trưởng thành, lớn lao đến đâu thì con cũng không được quyền làm cho những người mà mình yêu thương phải lo lắng, muộn phiền. Càng đáng trách hơn khi con làm cho mẹ buồn, người phụ nữ đã dùng cả cuộc đời để lo lắng, chăm sóc cho từng bước trưởng thành của con.

12 tháng 9 2019

Sự đau đớn nhất trong cuốc đời mỗi người không phải những vấp ngã, thất bại, cũng không phải những trắc trở, khó khăn của cuộc sống, mà chính là sự hối hận sâu sắc khi trong một khoảnh khắc nào đó, hành động của ta, lời nói của ta vô tình làm cho những người ta yêu thương buồn phiền, đau lòng. Và tôi đã phải trải qua nỗi hối hận kinh hoàng ấy, khi vài ngày trước tôi đã vô tình nó những lời thiếu lễ độ với mẹ trước mặt cô giáo của em trai mình. Điều này đã khiến cho mẹ tôi vô cùng buồn phiền, cha tôi đã viết một lá thư dài nhắc nhở về sự vô lễ của tôi với mẹ, qua sự phân tích của cha tôi đã hiểu được mình đã gây ra một lỗi lầm lớn như thế nào. Chỉ vì sự vô tâm, ích kỉ của mình mà tôi đã khiến mẹ buồn phiền. Tôi đã quyết định xin lỗi mẹ, mà trước hết tôi viết một bức thư hồi đáp lại cho cha.

Gửi cha yêu dấu!

Con biết những ngày qua, không khí của gia đình mình đã vô cùng trầm lắng vì những lỗi lầm mà con đã gây ra. Khoảnh khắc ấy con đã quá nông nổi, không kiềm chế được cảm xúc của mình nên đã nói ra những lời không hay với mẹ. Con sẽ không biện minh cho những lời nói và hành động vô trách nhiệm của mình với ba mẹ. Vì con biết con xứng đáng phải nhận được những hình phạt, con là một người con bất hiếu, vô tâm nhất trên trần gian này.

Điều đầu tiên, cho phép con được xin lỗi vì đã làm cho cha muộn phiền, lo lắng, và cũng là gửi đến cha lời cảm ơn chân thành nhất. Con luôn tự cho ình đã lớn khôn, trưởng thành và có thể nhìn nhận, xử lí được mọi việc như một người trưởng thành thật sự. Nhưng đến ngày hôm nay, khi đọc được những lời khuyên răn chân thành của cha thì con bỗng nhận thấy mình đã quá trẻ con, hỗn hào, con đã không biết suy nghĩ mà lấy cái trẻ con của mình ra làm tổn thương mẹ. Và con cũng nhận thức được rõ ràng nhất, đó chính là dù có trưởng thành, lớn lao đến đâu thì con cũng không được quyền làm cho những người mà mình yêu thương phải lo lắng, muộn phiền. Càng đáng trách hơn khi con làm cho mẹ buồn, người phụ nữ đã dùng cả cuộc đời để lo lắng, chăm sóc cho từng bước trưởng thành của con.

Khi con bị ốm, mẹ thức thâu đêm chăm sóc, lo lắng cho con, mỗi hơi thở yếu ớt, khó nhọc của con như từng mũi dao đâm vào tim mẹ, nhưng điều mẹ quan tâm không phải sự mệt nhọc như thế nào mà điều làm mẹợ hãi, lo lắng nhất lại chính là là sự sống của con. Con đã vô tình quên đi khoảng thời gian khó khăn ấy, quên đi tình cảm vô bờ bến mà mẹ dành cho con. Con trách mình vô tâm, trách mình vô trách nhiệm. Đôi khi con cho rằng quan tâm, chăm sóc con là trách nhiệm của bố mẹ, giờ con thấy suy nghĩ ấy thật ấu trĩ, vô tâm làm sao. Sợi dây ràng buộc khiến mẹ hi sinh tất cả vì con lại là tình cảm mẫu tử thiêng liêng nhất nhưng cũng là tự nhiên nhất.

Câu nói của cha làm cho con vô cùng cảm động, nhưng nhận thức được nó thì con lại thấy mình xấu xa đến như thế nào “…Mẹ sẽ sẵn lòng đem một năm hạnh phúc của mình để chuộc một giờ đau đớn cho con, một người mẹ sẽ vui lòng đi ăn xin để nuôi con và sẵn lòng hi sinh tính mạng để cứu lấy sinh mệnh của con”. Đọc đến đây thực sự con đã khóc, khóc vì xúc động, khóc vì sự vô tâm của mình. Sự vĩ đại, bao la của người mẹ đâu có thể dùng vật chất có thể đong đếm, có thể đo lường.

Con biết, sau này dù có lớn khôn, có thể nhận thức cuộc sống của mình và là một người thành đạt được nghìn người ngưỡng mộ nhưng nếu con là một đứa con bất hiếu, không biết tôn trọng, yêu thương chính người sinh thành ra mình thì con cũng chỉ là một kẻ khốn nạn, một kẻ đạo đức giả không hơn không kém. Con đã nhận thức được lỗi lầm của mình và giờ đây con đang vô cùng đau đớn và hối hận. Nếu thời gian có quay trở lại nghìn vạn lần con sẽ không làm cho mẹ đau lòng, dù là mảy may.

Nhưng con biết thời gian đâu có thể quay ngược đúng không cha, quá khứ lỗi lầm con sẽ cố gắng bù đắp, còn hiện tại và tương lai con sẽ tự nhắc nhở mình sẽ không bao giờ được làm điều gì khiến cho mẹ cũng như cha phải phiền lòng hơn nữa. Lời nhắc nhở của cha làm con thức tỉnh và cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Con rất biết ơn về điều ấy, con sẽ cố gắng không phạm phải sai lầm một lần nữa, nhưng nếu con vẫn không biết sai mà tiếp tục sai phạm xin bố hãy trừng phạt con, hãy từ bỏ con. Vì chính bản thân con cũng không chấp nhận được một đứa con bất hiếu, báo đáp bố mẹ bằng những hành động vô tâm, vô tính.

Con sẽ nhớ mãi những lời bố nói với con ngày hôm nay, lấy đó làm bài học quý giá nhất đời. Con cũng sẽ yêu thương, trân trọng bố mẹ bằng tất cả những gì con có. Con sẽ xin lỗi mẹ và quỳ xuống cầu xin mẹ tha thứ cho đứa con bất hiếu là con. Xin bố hãy yên tâm về con.

Con yêu bố!

6 tháng 2 2022

đoạn văn nào em

6 tháng 2 2022

đoạn văn nào?

7 tháng 5 2023

Cuộc sống là một bức tranh muôn màu muôn vẻ, có những màu sắc tươi tắn, rạng rỡ khiến ai cũng yêu quý, thích thú, có những gam màu trầm tối, u buồn làm nền cho những khoảng sắc sáng màu kia. Tuy nhiên, một bức tranh hoàn hảo chỉ khi mang đủ những sắc màu cần thiết, dung hòa và bổ trợ lẫn nhau, cũng như cuộc sống phải có niềm vui, có nỗi buồn để con người ta biết trân trọng, yêu quý. Bolke từng nói: "Con người không cảm nhận được bóng tối sẽ không bao giờ tìm thấy ánh sáng". Câu nói đặt ra bài học về nhận thức giá trị cuộc đời đúng đắn, khách quan, có giá trị đến tận ngày nay, khiến người đọc phải suy ngẫm, nghĩ ngợi.

Hình ảnh "ánh sáng - bóng tối" được sử dụng ẩn dụ cho những định nghĩa đối lập. Nếu "ánh sáng" là khát vọng sống mãnh liệt, là thành công, là bến bờ thắng lợi, thì "bóng tối" là khổ đau, mất mát, khó khăn thất bại mà ta gặp phải trên đường đời. "Con người không cảm nhận được bóng tối sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng", nếu con người chưa từng trải qua những gian nan, trắc trở, chưa từng trải qua những ngày tháng u tối thì không thể có đủ kinh nghiệm, nhận thức để đi tới ánh sáng, không thể thấy hiểu được tầm quan trọng của ánh sáng.

Hai khái niệm tưởng chừng đối lập nhau mà lại song hành tồn tại. Phải trải qua những ngày tháng khó khăn thì bản thân mỗi người mới rèn luyện được ý chí quyết tâm vươn tới mục đích cao cả, hay phải sống trong bóng tối, con người ta mới có động lực đứng lên, thay đổi bản thân, phải ở trong bóng tối mới thu nạp được những bài học đáng quý, lấy đó làm những bước thang vững chắc để chạm tay tới được "ánh sáng" ngoài kia.

Phải trải qua gian lao thử thách, con người mới có đủ bản lĩnh tiếng tới tương lai. Một doanh nhân thành công ắt hẳn phải trải qua những lần thất bại, thậm chí là thất bại thảm hại. Nhưng sợi dây kinh nghiệm càng được kéo dài, con người càng có đủ kiến thức uyên thâm về chuyên môn và tinh thần cứng rắn, sắt thép, như một cây đại thụ đứng chống chọi với bão giông cuộc đời. Đằng sau chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh lớn thứ hai thế giới với hơn 20.000 chi nhánh toàn thế giới KFC là người đàn ông 65 tuổi thất nghiệp với số vốn vỏn vẹn hơn 100 đô la. Sống một cuộc đời nghèo khổ, cho đến khi tuổi đã xế chiều, ông mới có cơ hội được tìm đến ánh sáng. Nếu không có những ngày tháng chôn vùi tìm ra công thức thử nghiệm, không có khát vọng làm giàu, không đứng lên từ bùn lầy, liệu rằng người đàn ông ấy có thể sở hữu doanh nghiệp cá nhân trị giá nửa tỉ đô này hay không?

Con người cảm nhận được bóng tối là con người có thế giới quan toàn vẹn, hiểu được giá trị của ánh sáng. Và chỉ khi gặp thử thách thì mới có kinh nghiệm, có sống trong bùn lầy mới có nghị lực vươn lên. Nữ bác học Marie Curie tuổi trẻ sống trong một căn hộ tồi tàn không có nổi bộ bàn ghế tiếp khách, hàng trăm lần thí nghiệm thất bại, trải qua nỗi đau mất chồng, một mình nuôi con nhỏ, tất cả những khó khăn ấy trở thành động lực để bà không từ bỏ nghiên cứu, tìm ra khi Uranium cực hiếm làm nền tảng khoa học cho nhân loại. Những khó khăn ấy chính là động lực, là cơ hội để bà có thêm kinh nghiệm, thêm kĩ năng, thêm động lực thực hiện ước mơ dang dở của người chồng quá cố. Nữ văn sĩ Helen Keller, sau trận viêm não năm một tuổi, bà trở thành người khiếm thị, khiếm thính và không thể nói. Sống trong bóng tối, không thể giao tiếp với thế giới, nhưng bằng sự cố gắng, nỗ lực của bản thân và được cô giáo dìu dắt, Helen Keller đã chạm tay được tới "ánh sáng", tốt nghiệp đại học Havard, thành lập và duy trì Hội người mù thế giới, trở thành chính trị gia trẻ tuổi, nhận lời khen của tổng thống Hoa Kì và là nguồn cảm hứng cho nhiều người khuyết tật trên toàn thế giới. Những vĩ nhân từng phải sống trong cực khổ, cảm nhận rõ nét nhất những thử thách, vất vả để có được tương lai thành công, đạt được những ước mơ trong cuộc đời. Chỉ khi ấy, con người mới biết trân quý, nâng niu những gì mình đang có, và chỉ những người đã được tôi rèn trong gian khổ mới có đủ dũng khí để bước tới thành công.

Từ câu nói của Bolke, bản thân chúng ta cần tạo ra mục tiêu để cố gắng, lấy những hạn chế và khó khăn ta đang gặp phải để làm mục tiêu. Con đường nhiều ghềnh thác thường là con đường dẫn tới đỉnh cao. Vì vậy, khi gặp thử thách, ta không nên nản chí, chùn bước để rồi mãi mãi ở trong bóng tối thấp kém mà phải không ngừng phấn đấu, trau dồi bản thân cả về kiến thức và kĩ năng, trở thành một người toàn diện, sẵn sàng đối đầu với cuộc đời. Bên cạnh những tấm gương tiêu biểu, xã hội đồng thời tồn tại không ít những kẻ lười biếng, không có chí cầu tiến, luôn tự hài lòng với cuộc sống hiện tại, dễ nhụt chí khi chỉ mới gặp khó khăn bước đầu. Ngoài ra, còn có những trường hợp sinh ra trong điều kiện khá giả, chưa bao giờ thiếu thốn, khó khăn nên không biết quý trọng những gì mình đang được hưởng, thái độ khinh thường, ngạo mạn. Tất cả những thành phần đó sẽ mãi núp dưới ánh hào quang mà bố mẹ, người khác mang lại, cả đời mãi mãi chỉ là ếch ngồi đáy giếng hoặc sớm trở thành kẻ coi thường người khác, bị xã hội ruồng bỏ, kì thị.Là người học sinh, còn đang ngồi trên ghế nhà trường, chưa trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời nhưng bản thân chúng ta cần không ngừng nỗ lực và phấn đấu, không được vì chút khó khăn mà bỏ dở tương lai rạng ngời phía trước. Học tập, đúc rút kinh nghiệm để làm hành trang vững chắc vào đời, đặt ra mục tiêu, lấy đó làm câu hỏi cho những lần ta sắp bỏ cuộc. Có như vậy, chúng ta mới trở thành những công dân toàn cầu, phù hợp với sự biến đổi không ngừng và quy tắc đào thải khắc nghiệt của xã hội hiện thời.

Câu nói ngắn gọn mang nhiều tầng triết lý nhân sinh sâu sắc, đưa ra quan điểm về nhận thức của con người chỉ hoàn thiện khi nhìn ra được mặt tích cực trong tình huống tiêu cực, biến nó thành động lực để theo đuổi ước mơ. Đồng thời, tác giả cũng muốn nhắn nhủ con người về tầm quan trọng của sự biết ơn, trân trọng cả những điều khó khăn trong cuộc đời vì đó chính là hành trang vững chắc, giúp ta luôn đứng vững và trường tồn ngay cả trong bão giông, gian khổ.

Bạn tham khảo nhé.Người đến từ năm 2023 trl bạn:)

27 tháng 10 2021

Tham khảo 
Bài thơ "bạn đến chơi nhà" là bài thơ thành công nhất của Nguyễn Khuyến, và cũng là bài thơ đại diện cho thơ Nôm Đường luật Việt Nam. Bài thơ bày tỏ về cảm xúc của ông và một người bạn quen nhau chốn quan trường, nay gặp lại nơi thôn quê thanh bình. Từng câu từ trong bài mượt mà mà thanh cao, tình cảm thắm thiết, gắn bó, mặn mà, đầy chất nhân văn. Nó thể hiện một con người chất phác, sống bằng tình cảm nơi ông. Câu thơ mở đầu như một tiếng reo vui, nó là khởi nguồn cho tất cả tình huống, cảm xúc trong bài. Gặp lại một người bạn cũ thật khôn xiết biết bao, đặc biệt là khi lại gặp nhau nơi chân quê. Hôm nay bác tới chơi nhà thật quý và hơn nữa là sau bao năm xa cách, nhưng ngặt nỗi hoàn cảnh điều kiện và đó là một tình huống khó xử đối với tác giả: trẻ thì đi vắng, chợ thì xa, ao sâu khó chài cá .... Lời thơ tự nhiên, vui vẻ, trong sáng, toát lên được sự hiếu khách của chủ nhà trước một vị khách quý. Tuy thiếu vắng, ngay đến cả cái tối thiểu để tiếp khách như miếng trầu cũng không có thì câu cuối cùng lại là sự bất ngờ, đầy lý thú và cũng chất chứa những cảm xúc dạt dào, khó tả. Tình bạn ấy vượt lên trên cả những lễ nghi tầm thường. Ba từ: “ta với ta” là tâm điểm, trọng tâm của bài. Đó là nồng thắm tình cảm bạn bè chân thành, thanh tao, trong sáng. Và đằng sau những câu từ dân dã kia là hai tình cảm chân chất, nhỏ nhẹ mà hóm hỉnh đang hướng về nhau. Tình cảm chính là điều mà tác giả mong đợi, khao khát nhất, và chỉ mình nó cũng là đủ để sưởi ấm một buổi trò chuyện, gặp mặt.

22 tháng 4 2020

Nhân vật dượng Hương Thư trong văn bản Vượt thác hiện lên với tầm vóc, sức mạnh lớn lao, kì vĩ của con người lao động trước thiên nhiên, tư thế làm chủ đất . Nước to, nước từ trên cao phóng xuống giữa 2 vách đá dựng đứng nguy hiểm là thế, dượng Hương Thư vẫn nhìn vào đó mà không một chút lo sợ, nao núng. Trong cuộc vượt thác này, có lẽ, dượng Hương Thư đã được tác giả tập trung miêu tả, khắc họa nổi bật. Ông vừa là người đứng mũi chịu sào dung cảm cho cuộc chiến đấu giữa con người với thiên nhiên, vừa là người chỉ huy đầy kinh nghiệm. Bằng những hình ảnh so sánh vừa khái quát, vừa gợi cảm, nhân vật này hiện lên với động tác dứt khoát, tư thế, ngoại hình khỏe khoắn.Dượng “như một pho tượng đồng đúc” – một vẻ đẹp ngoại hình vô cùng gân guốc, vững chắc, là “một hiệp sĩ của Trường Sơn oai linh hùg vĩ”, ấy là cái tư thế hào hung, không hề nao núng của con người trước thiên nhiên. Hơn nữa, sự khác biệt của dượng Hương Thư lúc vượt thác và lúc ở nhà càng khắc họa rõ nét hơn vẻ đepk khỏe khoắng, kiên cường. Hành động rút sào, thả sào nhanh như cắt càng cho thấy sự dung cảm, dày dặn kinh nghiệm của người đứng mũi đưa con thuyền ngược dòng, vượt thác

22 tháng 4 2020

cảm ơn bn nhiều nha!

24 tháng 11 2021

cái đó là cảm nghĩ của chính bạn 

Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.

Xong hành cùng công ơn to lớn của cha, luôn là sự hi sinh thầm lặng của người mẹ dành cho con cái. Bởi thế tình mẫu tử được coi là một thứ tình cảm thiêng liêng nhất, đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Thế nhưng trong thời đại xã hội phát triển ngày nay, nhiều người đã vô tình đánh mất đi tình cảm cao quý đó mà không thể lấy lại được. Đã có rất nhiều câu ca dao, tục ngữ, câu chuyện tôn vinh, đề cao tình cảm này và “người đi săn và con vượn” là một tác phẩm như thế. Mượn hành động của vượn mẹ dành cho vượn con, trong lúc gặp khó khăn. Qua đó câu chuyện đã đánh thức mỗi chúng ta về tình yêu thương của người mẹ dành cho con cái, to lớn đến mức không gì đo đếm được.

Thật vậy, chuyện kể về một người thợ săn, có người săn bắn rất tài, con thú nào gặp phải bác ta thì coi như là tận số. “Một hôm Bác đi săn thấy một con vượn lông xám đang ngồi ôm con trên tảng đá, Bác nhẹ nhàng rút mũi tên bắn trúng vượn mẹ, vườn mẹ giật mình, hết nhìn mũi tên, rồi lại nhìn bác thợ săn bằng đôi mắt căm thù, tay không rời con. Bỗng vượn mẹ nhẹ nhàng đặt con nằm xuống, vội vơ vội nắm bùi ngùi gối lên người con, rồi hái cái lá to, vắt sữa vào và đặt lên miệng con. Sau đó vượt mẹ nghiến răng, giật phắt mũi tên hét lên thật to rồi ngã xuống, người thợ săn đứng lặng hai giọt nước mắt lăn trên má. Bác cắn môi và bẻ gãy nỏ rồi quay về, từ đó bác không bao giờ đi săn nữa.

Câu chuyện đã rút ra cho ta bài học đạo lý về tình mẫu tử thiêng liêng cao cả, ngay cả ở trong những loài động vật mà ta cứ nghĩ chúng chỉ sống theo bản năng. Trước hết ta hiểu tình mẫu tử là tình cảm mà mẹ dành cho con, Mẹ là người sinh thành, nuôi dưỡng chúng ta chín tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau vất vả, khó nhọc để ta có mặt trên đời. Lòng mẹ bao dung, nhân hậu, ôm ấp con qua từng năm tháng, mẹ luôn là người không bao giờ từ bỏ ta. Nếu tất cả mọi người quay lưng lại với ta, mẹ luôn dành cho ta những gì tốt đẹp nhất, tình cảm yêu thương nhất, với hi vọng ta sẽ luôn khôn lớn thành người. Tóm lại, sự hy sinh của mẹ dành cho con bao la, vô bờ bến, không quản gian khó, nhọc nhằn nhưng lại không bao giờ kể công, đòi với con cái phải đáp trả. Hạnh phúc của mẹ là được thấy con mình trưởng thành, sống vui tươi. Giống như vượn mẹ trong câu chuyện kia, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời vẫn luôn một lòng lo nghĩ cho con, sợ con thức giấc, sợ con đói mà vắt sữa để lại cho con. Sự ra đi của vượn mẹ đau đớn nhất không phải là nỗi đau về thể xác, mà lại là nỗi đau về tinh thần, bởi vì vượn mẹ chết rồi thì sẽ không có ai chăm lo, nuôi dưỡng vượn con nữa, chút hơi thở cuối cùng cũng là dành cho con, làm tất cả những gì có thể làm với hi vọng con có thể tiếp tục sống tốt “vơ nắm bùi nhùi gối lên đầu con, rồi nó hái cái lá to vắt sữa vào và đặt lên miệng con”. Nghĩa cử cao đẹp đó chỉ có thể là mẹ, Mẹ là tất cả, là người không ai có thể thay thế được.

Đạo lý rút ra từ câu chuyện trên có ý nghĩa vô cùng sâu sắc, với tất cả mọi người, ở đời ai sinh ra mà chẳng có mẹ, chẳng được lớn lên trong sự thương yêu đùm bọc của mẹ cha. Không nỗi đau nào mất mát hơn việc phải mất đi người mẹ kính yêu. Nếu chẳng ai sinh ra đã phải mất đi mẹ, thì người đó sẽ là người mất mát, thiệt thòi hơn so với tất cả những người khác, tình mẫu tử thiêng liêng luôn hiện diện trong cuộc sống có ở hàng ngày, ngay từ những hành động nhỏ nhoi nhất mà ta thường bỏ qua. Người mẹ nào chẳng muốn sớm mai đánh thức con dậy, lo cho con cái ăn, cái mặc, đưa con tới trường. Mẹ nào chẳng hạnh phúc khi con học hành chăm ngoan, mọi người yêu mến, chẳng đau đớn xót xa khi thấy con buồn, con khóc, lúc con ốm đau mẹ luôn túc trực ở bên không rời nửa bước, cả cuộc đời mẹ sống vì con. Con là giọt máu của mẹ, là khúc ruột của mẹ, con đau đớn cũng chẳng khác gì mẹ như đang đứt từng khúc ruột. Có một đề tài riêng về tình mẹ, trong cả văn học và văn nghệ, nghệ thuật. Những vần thơ lục bát nhẹ nhàng, êm ái theo ta suốt cuộc đời, từ khi ta còn là đứa trẻ.

người mẹ luôn thương yêu con cái, vẫn còn những kẻ đáng lên án trong xã hội hiện nay, đó là mẹ vứt bỏ con, không chăn nuôi, chăm sóc khi con được sinh ra. Thậm chí còn tàn nhẫn đến mức sát hại con, những người như vậy là kẻ thú tính, phải lên án loại bỏ khỏi cái xã hội này, để cuộc sống không có những người vô nhân tính nữa. Là một người con, chúng ta phải ngoan ngoãn, vâng lời cha mẹ, không làm mẹ buồn, đỡ đần, san sẻ công việc cho mẹ, luôn lắng nghe, luôn kính trọng mẹ. Có như thế mới không phụ công ơn, tấm lòng của người.

Như vậy, câu chuyện “Người Đi Săn Và Con Vượn” đã cho ta thấy được tình mẫu tử thiêng liêng ở loài vật, mà từ đó liên hệ đến chính thế giới của con người. Qua đây ta càng hiểu thêm về sự hi sinh, lo lắng của mẹ dành cho con và từ đó nâng niu, trân trọng tình cảm này.

HT