K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Em không giỏi văn nên em chỉ xin nói lên một số ý kiến của mình về vấn đề này.

Ý kiến trên đôi khi đúng nhưng trong một vài trường hợp khác thì không hoàn toàn hợp lý. Đôi khi ta cần nói thẳng nhưng cũng có lúc ta cần tìm một cách diễn đạt khác phức tạp hơn, khó hiểu hơn, mang tính chiều sâu hơn. Khi cần góp ý chân thành, ta nên thẳng thắn trình bày quan điểm với họ, không cần thiết phải vòng vo, nói bóng gió để ám chỉ điều gì, tuy nhiên chúng ta nên lựa chọn những lời nói nhẹ nhàng nhưng thâm thúy, ý nghĩa, mang tính góp ý hơn là dạy bảo người khác. Cũng như thế, ta cũng nên thẳng thắn trình bày quan điểm của mình khi tranh luận với người khác, hay khi cần một sự tường minh, rõ ràng, dễ hiểu, dễ tiếp thu,....Tuy nhiên, như em đã nói ở trên, đôi khi chúng ta phải dùng cách ngược lại, nghĩa là không dùng cách nói thẳng, nói thật. Có thể lấy ví dụ như khi bác sĩ nói chuyện với bệnh nhân về bệnh tình của họ thì phải dùng những cách nói giảm, nói tránh, không thể bảo rằng bệnh tình của họ đã cực kì nghiêm trọng, rất nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí chỉ sống được một thời gian ngắn nữa. Lý do là vì đại đa số ai trong chúng ta cũng sẽ bị sốc khi nhận được tin sét đánh này, dẫn đến việc nghĩ quẩn và làm những việc tổn hại đến bản thân và thậm chí là cả người khác. Trong trường hợp này, các y bác sĩ thường động viên, khích lệ bệnh nhân để họ có động lực sống tiếp, chiến thắng bệnh tật. Hay một ví dụ khác là không phải lúc nào ta cũng đủ dũng cảm, đủ dũng khí để nói thẳng, nói thật, khi này ta sẽ tìm một cách biểu đạt khác phức tạp hơn một chút là nói theo hướng ngược lại, biểu đạt bằng cảm xúc, bằng hành động, nhằm mục đích để người đối diện tự suy nghĩ và hành động theo cách hiểu của mình. Đâu phải nhân vật nào trong các tác phẩm văn học, trong những câu chuyện cũng nói thẳng với người kia, đôi khi họ chỉ chọn cách đơn giản nhất nhưng cũng phức tạp nhất là sự im lặng. Không nói thẳng cũng là một cách để ta thấy được mức độ hiểu nhau của cả 2 bên là như thế nào....

Trên đây là một số ý kiến của em về vấn đề này, tất nhiên còn nhiều thiếu sót, mong mọi người góp ý và thông cảm.

 

 

16 tháng 8 2021

Bài làm của Trịnh Ngọc Hân:

Tôi đã từng đọc qua một câu nói: “Những người sống thật với chính mình là những người ý thức được suy nghĩ, mong muốn của mình và công khai thừa nhận với đối phương, không dùng vẻ bề ngoài mà trốn tránh cảm xúc thật bên trong”. Thật vậy, sống thật là sự hợp nhất giữa suy nghĩ, lời nói và hành động. Đó là lối sống mà mỗi con người chúng ta ai cũng cần phát triển. Điều này gợi ta nhớ đến câu chuyện tình yêu với tình huống ngang trái, trắc trở trong bài thơ “Em bảo anh đi đi…” của nữ thi sĩ người Armenia – Silva Kaputikian. Có thể nói bài thơ đã ăn sâu vào tiềm thức và có mặt trong những cuốn sổ tay của thế hệ yêu mến Văn học:

“Em bảo anh đi đi

Sao anh không đứng lại

Em bảo anh đừng đợi

Sao anh vội về ngay…

Lời nói thoảng gió bay

Đôi mắt huyền đẫm lệ

Sao mà anh ngốc thế

Không nhìn vào mắt em!”

Ta cảm nhận được tình yêu trong thơ của Silva Kaputikian vô cùng trắc trở, có sự đấu tranh mãnh liệt trong thế giới nội tâm của nhân vật, bên ngoài có vẻ cự tuyệt nhưng bên trong lại vô cùng tha thiết đối với “anh”. Tình huống ấy ắt hẳn gợi cho chúng ta nhiều câu tự vấn cần lời giải đáp, rằng: “Phải chăng cuộc sống sẽ đơn giản và tốt đẹp hơn nếu chúng ta luôn nói thẳng nói thật “yêu thì bảo là yêu, ghét thì bảo là ghét”, tránh những vòng vo bóng gió như cô gái trong bài thơ trên?” – đó cũng là lời phát biểu của một độc giả sau khi đọc bài thơ.

Từ cổ chí kim, chuyện tình cảm nam nữ vỗn đã là đề tài hấp dẫn độc giả. Những cặp đôi yêu đương luôn có nhiều điều khó nói với nhau, là vì e ngại, chưa đủ can đảm đối diện với người mình yêu? Hay là vì chưa dám bộc lộ những xúc cảm chân thành mạnh mẽ? Họ như những nụ hồng trong nắng sớm, tuy đẹp nhưng lại e ấp cảm xúc nồng nàn không dám bày tỏ với nhau. Như chính cô gái trong bài thơ, miệng thì bảo “anh đi đi” nhưng lòng lại muốn “anh ở lại”, bảo anh “đừng đợi” nhưng lại rất mong anh đợi. Tại sao cô gái phải dối lòng mình chứ? Tại sao bên ngoài tỏ ra cự tuyệt nhưng bên trong lại luyến tiếc chàng trai? Để rồi phải trách móc anh vì anh quá “nghe lời”, bảo anh đi thì anh cũng “không đứng lại” và rồi bảo anh “đừng đợi” anh cũng “vội về ngay”. Đối với cô gái tất cả những gì cô ấy nói là “Lời nói thoảng gió bay”, tức là tất cả chỉ là những lời ngoài miệng, sẽ mau chóng bay đi như làn gió. Nhưng chàng trai nào biết được những suy nghĩ bên trong của cô gái cùng với những tấm chân tình thiết tha không muốn bày tỏ ra bên ngoài. “Sao mà anh ngốc thế” – cô gái trách chàng trai vì anh không nhìn vào “Đôi mắt huyền đẫm lệ” của cô để thấy cô đang yếu mềm đến nhường nào. Người ta hay nói rằng “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, trong đôi mắt ta thấy được sự chân thật, sự chân thật ấy lấn át đi cái vùng trời đen tối kia, cô gái muốn chàng trai nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô để thấy cảm xúc thật sự của cô, nhưng không…Có thể thấy rằng cô gái đang nhận lấy khổ đau, chua chát vì cho rằng chàng trai không hiểu cô. Nhưng làm sao chàng trai có thể hiểu khi mà người con gái ấy không chịu bộc lộ tình cảm chân thật của mình mà trái lại cứ mãi “xua đuổi” anh đi? Ta có thể thấy sự đối lập giữa suy nghĩ và hành động của cô gái trong bài thơ, có lẽ đó chính là nguyên cớ của bi kịch trong tình yêu. Không chỉ riêng chuyện tình cảm mà trong công việc, trong các mối quan hệ khác, nếu cứ vòng vo không chịu “nói thẳng nói thật” sẽ dẫn đến hậu quả mà chính bản thân ta cũng không mong muốn.

Nhà hiền triết người Ấn Độ Mahatma Gandhi từng có câu: “Hạnh phúc là khi những gì bạn nghĩ, những gì mà bạn nói và những gì mà bạn làm hòa quyện với nhau”. Con người là một thể thống nhất giữa tâm hồn và thể xác, con người chỉ có được hạnh phúc trọn vẹn khi đối diện với cảm xúc thật của mình, biết kết hợp hài hòa giữa tâm hồn và thể xác – “yêu thì bảo là yêu, ghét thì bảo là ghét”. Chớ lừa dối cảm xúc thật của mình, điều đó không những gây tổn thương cho người khác mà còn làm đau chính bạn. Như chính cô gái trong bài thơ trên, vì cứ mãi “vòng vo tam quốc” che giấu đi những tình cảm chân thành dành cho người mình thương để rồi chàng trai đã không thể thấu hiểu cho và vội rời đi. Để rồi cô gái ở lại cùng với mớ tâm tư ngổn ngang muôn nỗi, luyến tiếc không thôi rồi ôm lòng trách móc “Sao anh…”. Thực tế trong cuộc sống hiện nay, vẫn còn rất nhiều người như cô gái, họ không dám nói thẳng nói thật ra những suy nghĩ và những điều mà mình muốn làm. Tại sao vậy? Họ còn vướng bận điều gì chăng? Một nỗi sợ vô hình nào đó đang bao trùm lấy họ. Ta có thể lấy ví dụ từ một anh nhân viên văn phòng, anh nhìn thấy sếp vô tình phát hiện sếp của anh tham nhũng, ăn chặn tiền của công ty, nhưng vì thấp cổ bé họng nên anh không thể nào “nói thẳng nói thật”. Hay một cậu bé, hằng ngày vẫn thấy người dì của mình phun hóa chất độc hại lên thực phẩm để bảo quản rồi mang ra chợ bán cho người khác, cậu bé biết sai nhưng lại không dám nói với suy nghĩ vì đó là dì của mình hay do dì lớn hơn mình… Có rất rất nhiều những lí do, lí sự để họ trốn tránh. Chỉ khi sống thật với những mong muốn của bản thân, con người mới đủ can đảm để vượt qua mà nói ra sự thật.

“Thay vì tình yêu, thay vì tiền bạc, thay vì danh vọng, hãy cho tôi sự thật”, trên hết sự thật là điều mà bất cứ ai cũng muốn có. Bởi vì sự thật là đứa con của lòng tin, niềm hi vọng và là mầm móng của hạnh phúc. Vì thế đừng che giấu đi những sự thật bên trong mà phô diễn những thứ giả dối ra bên ngoài. Khi ta thốt ra những lời trái ngược với suy nghĩ, ấy là lúc bạn trở thành kẻ lừa dối, và người lừa dối đến cùng sẽ chẳng thể có được cuộc sống tốt đẹp một cách trọn vẹn. Nếu là cô gái ấy, đừng nói ra những lời đi ngược với cảm xúc bên trong, vì mình đau họ cũng đau khổ, nhưng người đau đớn trước hết là bản thân mình. Nếu chọn nói ra sự thật rằng “anh hãy ở lại với em”, “anh đừng đi” và “anh hãy nhìn vào đôi mắt đẫm lệ” này, thì chàng trai đã hiểu tâm trạng, mong muốn của cô gái hơn, và sẽ chẳng có cuộc chia ly nào cả! Nếu là anh nhân viên hay cậu bé thì chúng ta vẫn phải “nói thằng nói thật”, vì một ngày nào đó sự thật sẽ được mang ra ánh sáng. Khi biết dung hòa giữa suy nghĩ, lời nói và hành động thì con người sẽ không còn lừa mình, dối người nữa. Ta sẽ biết cách trân trọng cảm xúc thật của chính mình và quan tâm hơn đến cảm xúc của người khác, người khác vui và tất nhiên bản thân ta cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, sẽ không còn những lần trách móc vô cớ của ta hay những luyến tiếc trong quá khứ. “Nói thẳng nói thật” còn là cách để ta rèn luyện nhân cách, dũng cảm đối diện với sự thật tôn trọng sự thật, ngay cả sự thật từ trong chính con người mình. Chớ nên e thẹn mà giấu đi xúc cảm chân thật của mình, ví như một nụ hồng vỗn dĩ đã đẹp nhưng khi nở lại càng đẹp hơn, khi con người ta chịu bày tỏ tình cảm chân thành nhất thì tự khắc họ cũng sẽ đẹp như một đóa hoa hồng nở rộ.

Nhưng có phải lúc nào chúng ta cũng phải thẳng thắn và thật lòng như vậy không? Đôi khi trong cuộc sống, có những trường hợp lời nói thẳng cùng với sự thật không mang lại hiệu quả tích cực như ta từng nghĩ. Ta vẫn thấy bác sĩ phải nói vòng vo với bệnh nhân, giấu đi căn bệnh hiểm nghèo của họ chỉ vì muốn họ lạc quan để sống tốt hết phần đời còn lại. Đôi lúc ta phải nói “con vẫn khỏe, con vẫn ổn” với cha mẹ, mặc dù đang cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi vì áp lực công việc. Đó là những lúc mình buộc phải nói vòng vo, nói sai sự thật, vì nghĩ cho cảm xúc của người khác. Tuy đó vẫn là lừa người, gạt mình nhưng chí ít người khác sẽ cảm thấy an lòng và mình cũng có động lực để làm việc thật tốt. Thế mới biết đi thẳng không phải là cách đi dành cho mọi con đường mà ta đi, đôi lúc vẫn phải có những ngả rẽ quanh co. Và tất nhiên những điều đó chỉ chiếm một phần ít trong cuộc đời bạn, phần lớn vẫn phải nhường chỗ cho những điều thật lòng.

Một văn hào từng nói: “Đừng cố điểm tô lên khuôn mặt một đường nét nào khác, vì bạn vẫn là bạn”. Phải mang một cảm xúc giả cũng như việc mang một chiếc mặt nạ, đó là điều tàn nhẫn nhất dành cho bản thân. Như thế thì làm sao có thể sống tốt được, làm sao có thể mang niềm hạnh phúc đến với những người mà ta yêu quý. Trong những thời khắc cần phải nói thẳng nói thật thì ta hãy sống thật với những suy nghĩ, tình cảm, cảm xúc của bản thân, mạnh mẽ đối diện với thực tại. Rồi mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với bạn. Mỗi chúng ta, hãy tự rèn luyện cho bản thân cách đối diện với những cảm xúc của mình và điều khiển chúng hài hòa với hành động, đừng suy nghĩ một nơi, nói một đằng nhưng lại làm một nẻo. Đồng thời lời nói cũng là vũ khí, nói thẳng nói thật đôi khi lại làm người khác tổn thương. Vì vậy, để không còn những nuối tiếc, những đau buồn, xót xa, ân hận chúng ta hãy “nói thẳng nói thật” một cách thông minh, có như vậy cuộc sống mới đơn giản và tốt đẹp hơn.

Silva Kaputikian là một nữ thi sĩ đầy tài năng, những câu thơ “Em bảo anh đi đi…” của bà đã làm sống dậy biết bao nhiêu kí ức của những thế hệ yêu mến Văn học. Những vần thơ của bà đã gửi đến câu chuyện tình yêu tuy đẹp nhưng đầy chua chát, xót xa. Đồng thời bài thơ còn gợi cho độc giả những chiêm nghiệm đáng quý về lối sống để không phải tiếc nuối, đau khổ. Sống có tốt hay không là do chính bản thân chúng ta lựa chọn nên đừng vội trách móc một ai khác. Hãy trân trọng những cảm xúc chân thành của bản thân và hãy quan tâm đến những cảm xúc của người khác. Việc điều khiển cảm xúc và dung hòa giữa thế giới nội tâm và hành động bên ngoài là yếu tố cốt lõi quyết định việc làm của bản thân có đi đến kết quả tốt nhất hay không. Vì vậy, tùy vào từng trường hợp mà nói thẳng nói thật có thật sự cần thiết để làm cho cuộc sống của chúng ta thật sự tốt đẹp hơn.

 

Chia lyEm rời bỏ anh như có gì đó sắp đặtNhư kiểu trước giờ em toàn lợi dụng anhNét buồn của anh hiện rõ trên mặtEm đi bỏ lại đau thương không nuối tiếcĐể lại anh lặng đứng ngắm bầu trời xanh biếcNắng hồng không thể sưởi ấm tim anhEm nói anh vô tình không quan tâm chăm sócEm đi mà chẳng một lời trách mócCứ lẳng lặng xa anh đến với ai kiaEm chỉ cần nói câu chia tayMà em làm anh...
Đọc tiếp

Chia ly
Em rời bỏ anh như có gì đó sắp đặt
Như kiểu trước giờ em toàn lợi dụng anh
Nét buồn của anh hiện rõ trên mặt
Em đi bỏ lại đau thương không nuối tiếc
Để lại anh lặng đứng ngắm bầu trời xanh biếc
Nắng hồng không thể sưởi ấm tim anh
Em nói anh vô tình không quan tâm chăm sóc
Em đi mà chẳng một lời trách móc
Cứ lẳng lặng xa anh đến với ai kia
Em chỉ cần nói câu chia tay
Mà em làm anh buồn không sao diễn tả.....
Xưa
Lý do nào khiến anh vội tin em như vậy
Em nhẹ bước chân đi như lá vàng gặp gió
Chẳng nói chẳng rằng mà bỏ anh theo nó
Thôi mong người đó yêu em thật lòng
Đừng như anh yêu mà không biết quan tâm
Em bỏ anh vậy cũng đúng thôi...
Anh đâu cho em được gì
Để rồi giờ ta phải chia ly
Thôi em cứ đi, mặc kệ anh
Vì rốt cuộc em cũng là người bỏ anh mà .....

 

5
10 tháng 3 2019

thằng cha này yêu rồi anh em ơi, ko cần bàn cãi gì nx

Chia lyEm rời bỏ anh như có gì đó sắp đặtNhư kiểu trước giờ em toàn lợi dụng anhNét buồn của anh hiện rõ trên mặtEm đi bỏ lại đau thương không nuối tiếcĐể lại anh lặng đứng ngắm bầu trời xanh biếcNắng hồng không thể sưởi ấm tim anhEm nói anh vô tình không quan tâm chăm sócEm đi mà chẳng một lời trách mócCứ lẳng lặng xa anh đến với ai kiaEm chỉ cần nói câu chia tayMà em làm anh...
Đọc tiếp

Chia ly

Em rời bỏ anh như có gì đó sắp đặt

Như kiểu trước giờ em toàn lợi dụng anh

Nét buồn của anh hiện rõ trên mặt

Em đi bỏ lại đau thương không nuối tiếc

Để lại anh lặng đứng ngắm bầu trời xanh biếc

Nắng hồng không thể sưởi ấm tim anh

Em nói anh vô tình không quan tâm chăm sóc

Em đi mà chẳng một lời trách móc

Cứ lẳng lặng xa anh đến với ai kia

Em chỉ cần nói câu chia tay

Mà em làm anh buồn không sao diễn tả.....

Xưa

Lý do nào khiến anh vội tin em như vậy

Em nhẹ bước chân đi như lá vàng gặp gió

Chẳng nói chẳng rằng mà bỏ anh theo nó

Thôi mong người đó yêu em thật lòng

Đừng như anh yêu mà không biết quan tâm

Em bỏ anh vậy cũng đúng thôi...

Anh đâu cho em được gì

Để rồi giờ ta phải chia ly

Thôi em cứ đi, mặc kệ anh

Vì rốt cuộc em cũng là người bỏ anh mà .....

5
10 tháng 3 2019

sao ông làm thơ tình lắm thế

chẳng hợp với tuổi HS gì cả

hok tốt

điền làm thơ tính đúng là số 1 olm

Lời bài hát: Buồn của anh K-ICM, Đạt G, Masew Hai tay anh ôm xương rồng rất đau .. Đôi vai anh mang nỗi buồn rất lâu .. Chân anh lang thang kiếm em ở khắp chốn Nước mắt trào, biết em giờ ở nơi đâu. Đôi khi cô đơn xiết anh từng cơn em hỡi .. Bao nhiêu nước mắt để đổi bình yên bên em Sao bao lâu quên tối nay mình anh lê bước Anh ước gì cánh tay mình đừng buông ra. Chạy theo em ở phương trời...
Đọc tiếp

Lời bài hát: Buồn của anh K-ICM, Đạt G, Masew Hai tay anh ôm xương rồng rất đau .. Đôi vai anh mang nỗi buồn rất lâu .. Chân anh lang thang kiếm em ở khắp chốn Nước mắt trào, biết em giờ ở nơi đâu. Đôi khi cô đơn xiết anh từng cơn em hỡi .. Bao nhiêu nước mắt để đổi bình yên bên em Sao bao lâu quên tối nay mình anh lê bước Anh ước gì cánh tay mình đừng buông ra. Chạy theo em ở phương trời xa lắm ... Em ơi người ơi tình ơi Chạy đi đâu để có niềm vui vùi chôn nỗi buồn .. Hạ sang thu còn chưa kịp thay lá kia ...Sao lòng em vội thay Anh ở lại, để ôm một mình nhớ thương .. Ngày không em lòng anh tựa đông Giá băng theo chiều tan màu mưa Một lần xa vòng tay của em là bao bão lòng .. Nhìn vào mắt của em giờ đây Khóe mi anh lệ tuôn thầm cay. Anh rất buồn nhưng không biết phải làm sao Hai tay anh ôm xương rồng rất đau .. Đôi vai anh mang nỗi buồn rất lâu .. Chân anh lang thang kiếm em ở khắp chốn Nước mắt trào, biết em giờ ở nơi đâu. Đôi khi cô đơn xiết anh từng cơn em hỡi .. Bao nhiêu nước mắt để đổi bình yên bên em Sao bao lâu quên tối nay mình anh lê bước Anh ước gì cánh tay mình đừng buông ra. Chạy theo em ở phương trời xa lắm ... Em ơi người ơi tình ơi Chạy đi đâu để có niềm vui vùi chôn nỗi buồn .. Hạ sang thu còn chưa kịp thay lá kia ...Sao lòng em vội thay Anh ở lại, để ôm một mình nhớ thương .. Ngày không em lòng anh tựa đông Giá băng theo chiều tan màu mưa Một lần xa vòng tay của em là bao bão lòng .. Nhìn vào mắt của em giờ đây Khóe mi anh lệ tuôn thầm cay Anh rất buồn nhưng không biết phải làm sao Anh rất buồn, nhưng anh cũng ... chẳng .. còn em.

7
16 tháng 3 2018

Tại sao lại ôm xương rồng nhỉ?? @@

16 tháng 3 2018

toán gì đây chắc là toán hát hahaha

21 tháng 2 2017

Khởi ngữ câu C

Vì tiếp tục nhắc tới đề tài: bím tóc, mắt, tai, điều này sẽ tạo nên tính liền mạch cho đoạn văn.

                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !Chap 3 :Sáng nay cô đến công ty sớm để làm việc vậy mà khi bước vào công ty ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò. Chẳng là trên đường đến công ty cô có ghé qua một cửa tiệm mua bánh ngọt và coffee cho bữa sáng. Lúc mua xong vừa bước khỏi tiệm đi được một đoạn ngang qua một cửa hàng đang sửa chữa thì...
Đọc tiếp

                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !

Chap 3 :

Sáng nay cô đến công ty sớm để làm việc vậy mà khi bước vào công ty ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò. Chẳng là trên đường đến công ty cô có ghé qua một cửa tiệm mua bánh ngọt và coffee cho bữa sáng. Lúc mua xong vừa bước khỏi tiệm đi được một đoạn ngang qua một cửa hàng đang sửa chữa thì bỗng có thanh gỗ bất ngờ rơi xuống. Số cô coi như còn lớn nhờ phản xạ nhanh nên thanh gỗ chỉ rơi vào chân tạo nên vết tím bầm sứt sát đau nhức nơi mắt cá chân. Đồ ăn thức uống đổ cả đi tong bữa sáng. Chủ cửa hàng ra hỏi thăm cô có sao không rồi xin lỗi rối rít. Vì đang vội nên cô trao đổi thông tin cá nhân với chủ cửa hàng để tiện liên lạc sau khi có kết quả khám vết thương. Bước vội đến công ty với cái chân đau thật khó nhọc. Trời như trêu người bỗng đổ mưa, lục lọi balo cô cười lớn không biết nên vui hay buồn - hôm nay cô không mang ô. Vậy là bước vào công ty với bộ dạng ướt như chuột lột và thảm hại nên mọi người trong công ty nhìn với ánh mắt tò mò không hiểu cô gặp gì mà trông thất thiểu vậy. 
Cuối cùng thì cũng ngồi được xuống bàn làm việc. Kéo cánh tủ nhỏ phía dưới lấy ra một bộ quần áo dự phòng, cô bước vào phòng vệ sinh thay đồ. Cô nhìn mình trong gương thật thất vọng. Mới sáng ra đã đen đủ đường rồi. Cầm điện thoại nhắn tin cho anh hỏi anh đã ăn sáng chưa. Anh trả lời nhanh chóng rằng J-hope đã mua đồ ăn cho cả nhóm. Đang định kêu ca với anh thì tin nhắn từ anh tới nói rằng hôm nay anh phải họp với các nhà sản xuất về mini album mới nên bận cả ngày có lẽ phải tối muộn mới gặp được nhau. Chỉ trả lời anh bằng icon có chữ "fighting" rồi cô cất điện thoại vào túi. 
 Giờ cô mới cảm nhận được thế nào là xót khi nước mưa lúc nãy ngấm vào vết thương. Lục tìm trong túi lấy miếng dán cá nhân băng tạm, mặt cô có chút nhăn nhó. Chắc lát nữa cô xin phép đi khám chứ anh mà biết cô chỉ xử lý qua loa như vậy thể nào cũng làm ầm lên cho coi.
"Chị đây rồi, em tìm chị nãy giờ" Yulhee - cô bé mới vào thực tập hớt hả chạy tới trước mặt cô.
"Tìm chị có việc gì?" 
"Không xong rồi chị ơi, file hình ảnh của nhóm mình bị hỏng không dùng được" cô bé nói khuôn mặt cúi gằm.
"Sao lại hỏng được? Rõ ràng hôm qua chị đã kiểm tra kĩ rồi em chỉ việc gửi file thôi mà" cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
"Em...em...em nghĩ nên nâng chất lượng hình ảnh lên thì tốt hơn nên em đã chuyển sang dạng file khác nên giờ hỏng hình ảnh, giờ phải làm sao đây chị, 5h chiều nay phải nộp rồi" thấy cô im lặng cô bé ngân ngấn nước mắt
 "Em không cố ý đâu chị".
"Em không lưu lại bản sao?"
Đáp lại cô là sự im lặng.
"Đây là file làm theo yêu cầu với concept như vậy chứ nếu không ngay từ đầu chị với chị Jane đã làm theo cách của em rồi. Em chưa nói chuyện này với trưởng phòng chứ?"
"Em...nói rồi" cô bé vẫn cúi gằm giọng lý nhí trong cổ họng.
" Lần sau có chuyện gì phải báo chị đầu tiên" cô bước đi trước trong lòng chỉ muốn gào thét lên hôm nay là cái ngày quái quỷ gì thế.
   Bước vào chỗ làm việc cô đã bắt gặp ngay ánh mắt lưỡi hái của trưởng phòng "Các cô liệu thế nào nộp đúng giờ cho tôi là được" anh ta bỏ lại câu nói rồi quay gót đi vào phòng. Cô nghe rõ tiếng cửa đập mạnh.
  Cô thở dài. Nhìn màn hình điện thoại nơi có anh đang mỉm cười rồi bắt tay vào việc. May là cô còn giữ một bản chưa hoàn chỉnh giờ chỉ việc chỉnh sửa thêm là được thôi nhưng có lẽ sẽ phải làm liên tục mà không được nghỉ trưa mất, như vậy mới kịp nộp đúng hạn, cô đã mất bữa sáng rồi giờ lại thêm bữa trưa.
   1h chiều. Yulhee sau khi bị cô đuổi đi ăn trưa cũng đã quay lại, cô bé mang theo kimbap cùng một chai nước ép hoa quả cho cô. Tranh thủ ăn vội vài miếng cô lại vùi đầu vào máy tính. Yulhee nhìn cô với vẻ mặt ái ngại "em xin lỗi".
"Cái này cũng không thể trách em hết được vì em mới vào chưa rành hết, nhưng lần sau có ý tưởng gì thì nên chia sẻ trước với chị Jane hoặc chị"
   5h chiều, sau khi cô vắt kiệt sức để làm kịp hạn nộp cuối cùng thì file cũng được gửi đi. Đang tính gọi cho anh vì cả ngày nay đã không nhắn được một tin nào chắc anh cũng bận, không biết anh tự chăm sóc bản thân tốt không vì lúc làm việc anh có thói quen uống coffee rất nhiều khi cần suy nghĩ, như vậy không tốt cho sức khoẻ của anh chút nào.
 "Gill, Yulhee trưởng phòng muốn gặp hai người" anh chàng cùng phòng gọi hai người sau đó bày ra bộ mặt chia buồn không quên cái vỗ vai an ủi "Bảo trọng nhé".
Cô lê chân chậm chạp gõ cửa bước vào, Yulhee theo sau, bộ mặt cô bé xanh rờn không thấy hạt máu. Trưởng phòng bắt đầu lên giọng. Ba mươi phút trôi qua, một tiếng.
"Yulhee, cô có thể về trước" Nghe thấy vậy cô bé rời đi nhìn cô với ánh mắt ái ngại.
"Nãy giờ tôi chỉ mới chỉ dạy người mới thôi, còn cô là người đã làm được một thời gian sao lại..."
Trưởng phòng vẫn cứ tiếp tục bài ca chán ngắt ấy. Nhóm trưởng là chị Jane nhưng vì chị ấy đang đi công tác nên dĩ nhiên người chịu cảnh này là cô.
   Do bận làm gấp rút để kịp hạn nộp mà cô quên mất vết thương ở chân. Sau một tiếng hơn đứng nghe giảng dạy chân cô mỏi nhừ và bây giờ cô biết thế nào là đau nhức. Hai tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng cô cũng nặng nhọc bước ra khỏi căn phòng ấy. Thu dọn đồ đạc cô xách balo ra về. 
"Ting"
"Anh nhớ em nhiều lắm"
"Anh đang ở đâu?"
"Trong phòng studio. Em tan làm chưa?"
Yoongi ngồi trước màn hình máy tính, mắt nhìn vào điện thoại chờ tin nhắn trả lời của cô mà chẳng thấy đâu. Hôm nay nhiều việc vì vậy anh nhớ cô rất nhiều muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô. Anh đưa tay cầm cốc coffee đang định đưa lên miệng bỗng có một vòng tay ôm chặt từ phía sau. Chiếc cằm của ai đó ghì lên vai anh. Môi anh bất giác mỉm cười để lộ hàm răng trắng.
"Em nhớ anh đến phát điên rồi phải không?"
"Anh có chạy đi đâu mà ôm chặt vậy?"
Anh nghiêng đầu dụi dụi mái tóc xám vào cô. Bỗng anh cảm nhận được vai áo mình có gì đó rơi xuống, ấm nóng và làm ướt áo anh.
"Cả ngày không được gặp anh nhớ anh đến vậy hả? Anh định xoay người nhưng cô ôm chặt anh hơn 
" Cứ như vậy một lúc nữa đi, người ta nhớ anh rất nhiều đó, sao đến giờ anh mới nhắn tin nói nhớ em"
Cô bắt đầu khóc to hơn. Lòng anh thấy nhói. Cô gái ngốc nghếc này chắc ngày hôm nay lại chịu khổ gì rồi nên mới mượn cái cớ này. Đã vậy còn sợ anh lo lắng nữa. Cô có biết cô mà khóc như vậy anh càng xót xa bao nhiêu không. Áo anh đã ướt một bên vai. Thấy cô đã nín anh nói bằng gịong trầm ấm đồng thời xoay người lại kéo cô vào lòng 
"Anh xin lỗi người anh yêu vì nói nhớ em chậm trễ, giờ em muốn phạt gì, hay phạt anh hôn em nhé?" Anh nói mà mặt bình thản như không có gì. Cô đang sụt sùi cũng phải mỉm cười.
"Đồ đáng ghét, em phạt anh đi mua đồ ăn, em đói lắm rồi" cô đứng dậy rời khỏi lòng anh nhưng chân đau lại nhói lên khiến cô nhăn mặt vô thức kêu lên một tiếng "A"
Tất cả lọt hết vào tầm mắt anh. Cô ngồi xuống ghế đối diện cùng lúc nhận ra được sự nguy hiểm hiện ngay trứoc mắt.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
"À, em vô ý nên bị ngã thôi" cô nở nụ cười tươi xoa dịu anh
"Đã đi khám chưa?" Anh vẫn giữ ngữ điệu đó nhưng cô lại cảm thấy lành lạnh nơi sống lưng. Cố nặn nụ cười cô nói giọng trêu đùa giảm bớt không khí căng thẳng này
"Woa, Min swag hiển linh này..." Chưa nói hết câu cô đã thấy cả người mình được nhấc bổng lên
"Anh làm gì vậy, bỏ em xuống, anh bế em đi đâu?" Cô dãy dụa trên đôi tay nhìn bề ngoài yếu ớt nhưng rất chắc chắn của anh.
Anh bỏ cô xuống. Cô chưa kịp đứng vững đã thấy anh khom người phía trước mặt "Lên nhanh"
"Em tự đi được"
"Lên nhanh đi bệnh viện"
"Không cần đâu lát về em bôi thuốc là được" 
Không để cô đôi co nhiều anh nhanh chóng cõng cô lên, giọng anh đã dịu đi
"Chân sưng tấy lên rồi còn cứng đầu, lần sau mà em còn để bản thân bị thương thì đừng trách Yoongi này ác"
    Cô không nhìn được biểu cảm của anh nhưng cô biết lời nói đó của anh là lời yêu thương. Anh lúc nào cũng vậy lời nói lạnh lùng nhưng hành động lại trái ngựơc. Những lúc mệt mỏi nhất chỉ cần bên anh là mọi thứ lại tiêu tan. Yoongi anh như một liều thuốc yêu thương vậy.Vòng tay cô ôm chặt, đầu tựa vào vai anh thì thầm
"Yoongi à, em nặng lắm đó" 
Môi anh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
 

 

  
11

bài bạn viết thiếu chút cảm động nhưng cũng đc

mik ms vt lần đầu nên các bn thông cảm nhé

                                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !Chap 4 :9h sáng, Yoongi có mặt tại phòng tập. Tranh thủ đợi các thành viên khác đến đủ, anh lướt qua SNS xem thông tin vài phút.  Ngón tay đang gạt nhẹ bỗng dừng lại. Anh thấy một bức ảnh của một chàng trai trông cũng ưa nhìn khoác vai một cô gái nhìn rất thân thiết kèm theo dòng chữ viết bằng...
Đọc tiếp

                                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !

Chap 4 :

9h sáng, Yoongi có mặt tại phòng tập. Tranh thủ đợi các thành viên khác đến đủ, anh lướt qua SNS xem thông tin vài phút.  Ngón tay đang gạt nhẹ bỗng dừng lại. Anh thấy một bức ảnh của một chàng trai trông cũng ưa nhìn khoác vai một cô gái nhìn rất thân thiết kèm theo dòng chữ viết bằng tiếng Việt.
Cô gái ấy là Gill. Anh đang rất tò mò xem dòng chữ ấy là gì? Có chuyện gì mà mới sáng ra đã đăng ảnh trông thân thiết lại còn tag nhau vào. Tắt điện thoại vứt một bên anh coi như không có gì.
Buổi tập bắt đầu. Mọi người ai cũng tập trung riêng anh có chút khác lạ.
"Yoongi huyng, chân anh nên dang rộng ra chút nữa sẽ dễ quay và trông động tác sẽ đẹp hơn" Hoseok nói.
 "Hôm qua anh làm rất tốt mà" cậu nhắc nhở khi thấy anh có chút không tập trung.
Đến phần rap của anh. Namjoon buông câu trêu đùa:
"Chà, huyng hôm nay rap mạnh mẽ thế trông như muốn giết người nghe luôn, haha". Mọi người thấy lạ vì mọi lần trêu đùa là anh sẽ tiếp nối ngay tạo không khí vui vẻ hay làm mấy động tác hài hước trêu đùa lại mọi người thế mà hôm nay anh lại im lặng. Kèm theo cả bộ mặt khó ở. Ai cũng tự biết ý trao đổi ánh mắt với nhau dè chừng. Gần đến cuối bài bỗng dưng đột ngột anh rời vị trí bước đến góc phòng cầm điện thoại lên. Tất cả mọi người ngạc nhiên dừng động tác theo dõi hành động của anh. Tiếng anh vang lên là một tiếng chửi thề. Jimin trợn mắt ghé tai Taehyung nói thầm " Mày có biết cái gì đang xảy ra không?"
  Sau khi nhìn thấy tấm hình ấy, trong lòng anh có hàng ngàn câu hỏi được đặt ra. Chàng trai kia là ai? Có phải bạn cô ấy không? Sao lại thân thiết với cô vậy? Nhìn không giống bạn bạn bè chút nào. Dòng chữ kia có ý nghĩa gì? Mọi thứ cứ quanh quẩn trong đầu khiến anh không thể tập trung vào tập luyện. Anh không thể chịu được thêm nữa, bản tính tò mò không kìm lại được. Bỏ dở bước nhảy anh bước nhanh đến lấy điện thoại. Copy ngay dòng chữ tiếng việt kia để dịch  
" Em yêu, nhớ em quá bao giờ mới về thăm anh?" Vô thức anh bật ra một tiếng chửi thề. Giờ anh mới để ý có lẽ cơn giận không kìm chế được của anh đã làm ảnh hưởng tới cả nhóm nên đành nguôi ngoai và tiếp tục quay lại luyện tập. 
  Cô cầm cốc trà lên uống, tiện với tay lấy điện thoại nhắn tin cho anh nhưng mãi mà không thấy anh trả lời. Cô ngậm ngùi, chắc anh lại bận luyện tập rồi. 
Cuối cùng cũng thấy khuôn mặt của anh tại buổi chụp hình buổi chiều. Anh không thèm để ý đến cô dù cô là người đã nở nụ cười rất tươi trước để chào anh. Cô nói qua với các thành viên nội dung phỏng vấn rồi đưa camera cho mọi người tự quay. Jungkook nhận máy quay, trước khi bước đi ghé sát tai nói nhỏ với cô 
"Gill noona, hôm nay Yoongi huyng có chuyện gì đó bực mình thì phải, mặt anh ấy cứ tỏ ra khó chịu với mọi người". Cô gật đầu trả lời
 "Chị cũng đoán có chuyện gì đó, vì cả sáng chị nhắn tin, gọi điện không thấy anh ấy trả lời, để đó chị tìm hiểu".
Thấy anh đang cầm chiếc cà vạt, cô bước đến giúp anh thắt. Tay cô vòng qua lật nhẹ cổ áo anh. Vì anh cao hơn cô nửa cái đầu nên để cô dễ dàng hơn anh cúi nhẹ đầu thấp xuống. Khuôn mặt hai người đối diện nhau, cô nói nhỏ đủ để hai người nghe
 "Hôm nay anh mệt lắm hả? vì em không thấy anh trả lời tin nhắn cũng như gọi điện cho em". Anh im lặng tránh ánh mắt của cô. Tay cô vẫn thao tác nhẹ nhàng, bắt gặp thái độ như vậy cô không ép anh nói nữa. Cô chỉnh lại lần nữa để cà vạt ngay ngắn
"Em không có gì muốn nói với anh sao?" giọng nói trầm mọi ngày vang lên nhưng hôm nay nghe nó có phần lạnh lùng hơn.
"Em nhớ anh nhiều lắm?" cô thản nhiên trả lời. Vừa dứt câu đã thấy anh lạnh lùng quay đi không nói thêm lời nào. Hôm nay nhìn bóng lưng ấy thật đáng ghét. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ? cô không muốn gặng hỏi anh vì tính cách của anh khi có chuyện gì đều im lặng suy nghĩ nếu muốn nói anh sẽ tự nói. Bây giờ cô sẽ chẳng làm được gì ngoài việc đợi anh tự nói  ra.
Trong khi đợi các thành viên khác chụp xong phần của mình, cô tranh thủ phỏng vấn Hoseok vài câu. Như mọi lần tắt máy quay là anh và cô lại tám quên trời đất. Cô hỏi anh có thấy  Yoongi nói gì với anh hay có chuyện gì đã xảy ra với Yoongi. 
"Là anh em của Yoongi huyng, anh sẽ thành thật kể cho em chuyện sáng nay" Hoseok nói phụ họa thêm bộ mặt nghiêm trọng. Người kể chuyện, người lắng nghe câu qua câu lại trêu đùa rồi cười lớn. Cô liếc mắt tới chỗ anh đang ngồi nhưng có vẻ anh không để ý, cô nhún vai quay lại nói với Hoseok:
"Em cũng chịu, anh ấy không nói rõ rồi hành xử cứ như em làm sai gì đó! anh nghĩ cách thăm dò giúp em xem có phải vấn đề từ em không?" cô nhìn Hoseok với vẻ mặt cầu cứu. Hoseok bật camera lên đi về phía Yoongi. 
"Huyng, nhìn vào đây nói điều gì đi" vẻ mặt Hoseok ra vẻ dễ thương kèm theo một nụ cười tươi giơ camera trước mặt anh.
Tay Yoongi che ống kính camera lại, nhìn Hoseok với ánh mắt khó chịu nói lời cảnh cáo:
 "Ya, lần sau cấm chú cười với cô ấy như thế nữa!"
Hoseok bày ra bộ mặt giả ngô "Ai? Gill hả? anh đang ghen sao?". Yoongi im lặng không trả lời.
 " Hồ hồ, anh đang ghen. Sáng nay sao anh lại hành động như thế?" nhân cơ hội cậu phải khai thác thông tin luôn.
Im lặng giây lát anh lấy điện thoại ra và cho Hoseok xem tấm ảnh đó.
 "Ồ, ra là vì cái này! nhưng có thể đây là bạn cô ấy?" cậu đưa ra ý kiến. 
"Chú mày có biết cái caption ghi thế nào không? Em yêu, nhớ em quá nó ghi như thế đấy! viết bằng tiếng việt, anh mày đã phải dịch thì mới biết được" giọng nói anh bực dọc. 
Chờ cho đến lượt Yoongi vào chụp hình Hoseok mới lại gần chỗ cô nói chuyện.
"Anh hỏi em điều này em phải nói thật với anh đấy!" anh nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Cô tò mò "Anh hỏi đi, tự dưng lại nghiêm túc vậy?"
"Đáng ra anh không nên hỏi điều này nhưng ngoài Yoongi huyng, em có còn ai khác không?
"Anh hỏi vậy là sao? Yoongi anh ấy nghi em có người khác ư?" cô bối rối, rồi có thứ gì đó vụt qua đầu "Không lẽ là..."
   Từ chiều đến giờ anh với cô không nói thêm câu nào từ lúc cô giúp anh thắt cà vạt. Yoongi cũng chẳng biết cô rời đi lúc nào vì khi anh chụp xong hình đã không thấy cô đâu đã vậy không thèm để lại lời nhắn nào. Anh nằm trên giường cứ đắn  đo có nên gọi cho cô hay không. Cả ngày hôm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều có lẽ giờ cũng đã đến lúc nói chuyện rõ ràng với cô. Vẫn còn đang phân vân thì điện thoại anh báo có tin nhắn 
" Em đang ở ngoài ban công anh ra đây một lát, em có chuyện muốn nói". Anh nhìn dòng tin nhắn hồi lâu rồi cuối cùng cũng với lấy chiếc áo khoác mỏng và đi ra ngoài. 
Ngoài ban công gió thổi nhẹ, Yoongi thấy cô đứng đấy tay đang cầm điện thoại nói chuyện facetime với ai đó rất vui vẻ. Trong lòng anh có chút khó chịu nhưng anh vẫn nhe nhàng bước đến 
" Em muốn nói chuyện gì?"
"Anh lại đây" cô kéo tay anh đứng sát gần cô. Anh làm ra vẻ khó chịu không thèm nhìn cô. 
"Yoongi-ssi, xin chào" giọng nói phát ra từ điện thoại. Anh giờ mới nhìn vào màn hình, bên kia là một đôi trai gái. Là chàng trai anh đã thấy trong bức ảnh sáng nay. Bên cạnh là cô gái rất xinh đẹp. 
"A, xin chào" anh đáp lại bối rối.
"Chào anh, tôi tên Misoo. Tôi là cũng là người Hàn nè. Đây là chồng sắp cưới của tôi" cô vừa nói vừa ôm lấy chàng trai bên cạnh "Anh ấy tên Thành, anh ấy và Gill là bạn thân nhiều năm rồi. Nhân tiện có anh ở đây tôi xin nói luôn. Tháng sau chúng tôi tổ chức đám cưới tính mời hai người nhưng Gill bảo anh có lịch trình và cô ấy cũng không thể về để dự đám cưới mặc cho chúng tôi đã phải đăng ảnh lên cả SNS kêu cô ấy về. Thật là tiếc đó" cô nói đồng thời giơ thiệp cưới đã ghi sẵn tên người nhận là anh và cô.
 "Chúng tôi sẽ tổ chức bên Việt Nam trước, chắc phải mấy tháng nữa chúng tôi mới qua Hàn để tổ chức mời bạn bè của tôi bên ấy, đến lúc đấy hai người nhất định phải đến nhé" Misoo nói.
"À, cái đó tất nhiên rồi. Hôm đấy nếu được tôi sẽ rap tặng hai người" Yoongi cười ngại ngùng.
"Yoongi-ssi, nếu Gill có bắt nạt anh thì liên lạc với tôi, tôi sẽ chỉ cách trị cô ấy cho anh. À, suýt quên! xin lỗi đã làm anh hiểu nhầm" Thành lên tiếng. 
"A, không phải xin lỗi, lỗi là của tôi. Chúc hai người thật hạnh phúc nhé"
"Cảm ơn anh, hai người cũng phải nhanh nhanh lên để chúng tôi còn chung vui"
"Anh cứ yên tâm về bạn thân của anh tôi sẽ chăm lo thật tốt" anh cười lớn để lộ hàm răng trắng
"Vậy thôi chúng tôi xin phép để dành thời gian cho hai người giải quyết nốt vấn đề" Misoo cười đầy ẩn ý "Tạm biệt hai người nhé".
Yoongi nhanh nhảu đáp "Tạm biệt, hẹn gặp lai ở Hàn nhé"
Anh tắt điện thoại, lén nhìn cô bằng đôi mắt ngại ngùng. Cô nhìn thấy cảnh đó thì bật cười to.
"Em cười cái gì đó, anh không có ghen!" anh chối bay, mặt đã bắt đầu ửng đỏ.
"Anh có biết là nhìn anh như này đáng yêu lắm không. Em vui vì ít ra anh cũng có ghen, nếu nói người cần ghen phải là em mới đúng. Từ lúc chưa nhận lời tỏ tình của anh cho đến tận bây giờ ngày nào em cũng thấy hình ảnh anh ngọt ngào với fan hỏi em có ghen không? đã vậy cả ngày hôm nay còn im lặng không thèm để ý người ta"
Anh cứ đứng đó nghe cô trách móc rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô
"Anh xin lỗi, cả ngày hôm nay anh cũng đã suy nghĩ và nhớ em rất nhiều, giờ thì anh càng tin hơn rằng em chỉ có mình anh. À không! em chỉ được nhìn về phía anh thôi biết chưa. Thôi vào đi kẻo lạnh." Anh bước đi trước. Cô bước theo sau trêu đùa:
"Hôm nay anh đã lên cơn ghen phải không?"
"Không phải"
"Có người hôm nay ghen, haha"
"Không phải, anh không có ghen"
"Ôi có người ghen vì tôi"
"Ya, đừng có trêu anh nữa"​

 

 
12

Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

cậu nên xem thử bộ your name