K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

11 tháng 11 2016

Chắc ai trong chúng ta cũng có ít nhất một lần mắc lỗi. Và tôi cũng vậy. Tôi cũng đã nhiều lần mắc lỗi. Nhưng có một lần, khi đang học lớp 4, tôi đã mắc một lỗi lớn với bạn mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy ân hận.

Tôi và Dương chơi thân với nhau từ hồi mẫu giáo. Dương xinh xắn và rất hiền lành. Dương học giỏi lại cần cù chịu khó nên bài kiểm tra nào của bạn cũng đạt điểm cao. Còn tôi, sức học chỉ trên trung bình một chút, lại còn lười nữa nên kết quả học tập không cao. Tuy sức học khác nhau nhưng tôi và Dương vẫn thân nhau, lúc nào cũng như hình với bóng.

Một hôm, có tiết kiểm tra Lịch sử. Do hôm trước mải xem phim trinh thám nên bài vở tôi nắm rất lơ mơ. Tôi cắm mặt vào tờ giấy kiểm tra, lo lắng vì biết chắc mình không làm được câu nào. Chợt một ý nghĩ vụt qua đầu tôi. Đúng rồi, mình sẽ hỏi Dương. Chắc chắn Dương thuộc bài. Tôi đá vào chân Dương mấy cái ra hiệu cầu cứu. Dương quay sang nhìn tôi nhăn nhó. Tôi hỏi khẽ:

– Cậu làm bài xong chưa. Cho tớ chép với.

– Cậu không học bài à?

– Tớ mới học sơ sơ thôi, đưa bài cho tớ chép!

Lúc đầu, Dương lưỡng lự, không biết xử trí thế nào nhưng khi nhìn bộ mặt "đáng thương" cuả tôi, nó liền chìa bài cho tôi chép. Tôi không hề suy nghĩ gì, cắm cúi chép một mạch từ đầu đến cuối. Hết giờ, tôi nộp bài với tâm trạng sung sướng. Thể nào bài cũng được điểm cao.

Thế nhưng, tuần sau, đến giờ trả bài, cô giáo đã phê bình tôi và Dương trước lớp vì đã chép bài của nhau:

– Cô rất buồn vì Thanh và Dương đã chép bài của nhau. Cô không biết ai chép của ai, vì vậy, cô cho cả hai bạn điểm không.

Tôi cúi mặt, im lặng lén nhìn sang Dương. Nó như người mất hồn, nước mắt trào ra lăn trên má.

Cuối giờ, Dương đứng lên đi về mà không đợi tôi. Tôi hiểu Dương giận tôi về cái điểm không quái ác đó. Nhưng điểm không thì có làm sao mà phải buồn rầu đến như vậy. Nghĩ thế nên tôi ung dung về nhà, định bụng an ủi Dương sau.

Sáng hôm sau, tôi tới lớp. Dương đã ngồi đó với hai mắt sưng húp. Tôi ngồi xuống, hỏi:

– Cậu có bị bố mẹ mắng không?

Dương nhìn tôi, trào nước mắt:

– Có, nhiều là đằng khác. Mình buồn vì đã làm bố mẹ không vui. Tớ lo điểm này ảnh hưởng đến điểm tổng kết cuối năm.

Nghe Dương nói vậy tôi thấy hối hận và thương Dương quá. Dương đã chịu oan ức vì tôi. Chưa bao giờ tôi xấu hổ như vậy. Tôi đứng dậy, ra cửa lớp. Tôi chờ cô tới để nhận lỗi, để Dương khỏi bị oan.

Thế đấy các bạn ạ. Sau khi nói sự thật với cô, tôi thấy vô cùng thanh thản. Cho đến giờ, tôi và Dương vẫn chơi thân với nhau. Bài kiểm tra Sử hôm đó đã trở thành kỉ niệm giữa hai chúng tôi.

Bạn tham khảo nha!

11 tháng 11 2016

Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình hạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.

Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao. Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này… Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các hạn cùng chơi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to “Cho tôi chơi với!” Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.

 

Tuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.

4 tháng 12 2020

Từ "tiếng gà trưa", những hình ảnh và kỉ niệm của tuổi thơ đã sống dậy một cách cụ thể và xúc động trong tâm trí nhà thơ:

  •  Hình ảnh đàn gà: Hình ảnh những con gà mái mơ, mái vàng bên những ổ trứng hồng hiện lên rất đẹp rất sinh động.
  • Tiếng bà mắng cháu: Tiếng mắng đầy yêu thương khi một lần người cháu tò mò xem gà đẻ trứng, kỉ niệm về tuổi thơ nơi làng quê bình dị.
  •  Hình ảnh người bà: chắt chiu, tảo tần, lo lắng từng quả trứng con gà để mua cho cháu quần áo mới.

=> Qua đó, có thể nhận thấy, tác giả đã biểu lộ tâm hồn trong sáng, hồn nhiên của một người em nhỏ, những kí ức bên bà vẫn luôn được lưu giữ trong tâm hồn người cháu và tình yêu thương bà sâu sắc của tác giả

26 tháng 10 2016

Cơn gió lành lạnh khẽ len lõi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc dời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá tri của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niện cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.

Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu zùi nhỉ : tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình ban của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiềi điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi bik cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko gnhe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài nàgy sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng jận tớ nha.... Cjỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi pạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ít kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc dống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tp6i những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằn trong tầm với của hai ta nữa zùi. Tớ rất muốn dc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu tha thứ cho tớ ....

Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu. Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta se tồn tại mãi dẫu nhân gisn muôn màu đổi thay

26 tháng 10 2016

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo.... thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

19 tháng 5 2017
Mở bài Giới thiệu khái quát về nhà thơ Xuân Quỳnh: là nhà thơ nữ xuất sắc trong nền thơ hiện đại Việt Nam. Thơ Xuân Quỳnh thường viết về những tình cảm gần gũi, bình dị trong đời sống gia đình và cuộc sống thường ngày, biểu lộ những rung cảm và khát vọng của một trái tim phụ nữ chân thành, tha thiết và đằm thắm... - Giới thiệu hoàn cảnh sáng tác bài thơ: bài thơ được viết trong thời kì đầu của cuộc kháng chiến chống Mĩ, bài thơ thể hiện vẻ đẹp trong sáng về những kỉ niệm tuổi thơ và tình bà cháu. Tình cảm ấy đã làm sâu sắc thêm tình yêu quê hương đất nước..
Thân bài Làm sáng tỏ về những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ và tình bà cháu được thể hiện qua bài thơ. Tình cảm đẹp đẽ và thiêng liêng ấy đã làm sâu sắc thêm tình yêu quê hương đất nước
a) Bài thơ Tiếng gà trưa đã gọi về những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ và tình bà cháu Trên đường hành quân, người chiến sĩ chợt nghe tiếng gà nhảy ổ, tiếng gà đã gợi về những kỉ niệm tuổi thơ thật êm đềm, đẹp đẽ. - Hình ảnh những con gà mái mơ, mái vàng và ổ trứng hồng đẹp như trong tranh hiện ra trong nỗi nhớ: "Ổ rơm hồng những trứng Này con gà mái mơ …" - Một kỉ niệm về tuổi thơ dại: tò mò xem trộm gà đẻ bị bà mắng: " - Gà đẻ mà mày nhìn Rồi sau này lang mặt…" - Người chiến sĩ nhớ tới hình ảnh người bà đầy lòng yêu thương, chắt chiu, dành dụm chăm lo cho cháu: " Tay bà khum soi trứng Dành từng quả chắt chiu " - Niềm vui và mong ước nhỏ bé của tuổi thơ: được bộ quần áo mới từ tiền bán gà - ước mơ ấy đi cả vào giấc ngủ tuổi thơ…
b) Tình cảm bà cháu đẹp đẽ và thiêng liêng ấy đã làm sâu sắc thêm tình yêu quê hương đất nước: - Tiếng gà trưa với những kỉ niệm đẹp về tuổi thơ, hình ảnh thân thương của bà đã cùng người chiến sĩ vào cuộc chiến đấu - Những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ như tiếp thêm sức mạnh cho người chiến sĩ chiến đấu vì Tổ quốc và cũng vì người bà thân yêu của mình: " Cháu chiến đấu hôm nay Vì lòng yêu Tổ quốc Bà ơi, cũng vì bà…" - Qua những kỉ niệm đẹp được gợi lại, bài thơ đã biểu lộ tâm hồn trong sáng, hồn nhiên của người cháu với hình ảnh người bà đầy lòng yêu thương, chắt chiu dành dụm chăm lo cho cháu. - Tình cảm bà cháu đẹp đẽ và thiêng liêng ấy đã làm sâu sắc thêm tình yêu quê hương, đất nước của mỗi chúng ta. Tình yêu quê hương, đất nước, tình yêu Tổ quốc bắt nguồn từ những tình cảm gia đình thật gần gũi, thân thương và cũng thật sâu sắc . Những tình cảm thiêng liêng, gần gũi ấy như tiếp thêm sức mạnh cho người chiến sĩ, như tiếp thêm sức mạnh cho mỗi người để chiến thắng…
Kết bài + Khẳng định lại nội dung bài thơ: Bài thơ Tiếng gà trưa đã gọi về những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ và tình bà cháu. Tình cảm đẹp đẽ và thiêng liêng ấy đã làm sâu sắc thêm tình yêu quê hương đất nước. + bẠN có thể tự liên hệ bản thân, nêu cảm nghĩ về tình cảm gia đình - nguồn sức mạnh cho mỗi người chúng ta trong cuộc sống hôm nay, có thể mở rộng và nâng cao qua một số tác phẩm văn học khác nói về tình cảm gia đình ...
9 tháng 6 2018

Những từ gạch chân ở đâu thế bạn ?

Bạn ko biết  gạch chân ak.

moi khi mua he den,vao nhung nam cuoi cap,chung ta lai fai noi loi chao tam biet mai truong than iu da gan bo trong vai nam,mai truong vs bit bao ki niem tuoi hoc tro tho ngay,hon nhien,tam biet mai truong than iu,tam biet nhung gio hoc soi noi,hao hung,tam biet nhung tro dua luc ra choi,tam biet thay co iu quy,tam biet nhung ng bn hoc cung,tam biet nhung biet danh nhi nhanh,tam biet nhung nu cuoi,nhung niem vui,nhung noi bun va ca nhung uoc mo,tam biet nhung ki niem ko the nao quen,gio chia...
Đọc tiếp

moi khi mua he den,vao nhung nam cuoi cap,chung ta lai fai noi loi chao tam biet mai truong than iu da gan bo trong vai nam,mai truong vs bit bao ki niem tuoi hoc tro tho ngay,hon nhien,tam biet mai truong than iu,tam biet nhung gio hoc soi noi,hao hung,tam biet nhung tro dua luc ra choi,tam biet thay co iu quy,tam biet nhung ng bn hoc cung,tam biet nhung biet danh nhi nhanh,tam biet nhung nu cuoi,nhung niem vui,nhung noi bun va ca nhung uoc mo,tam biet nhung ki niem ko the nao quen,gio chia tay da den,nhung giot nuoc mat va nhung tieng nghen ngao cat len,gio chia tay that bun,lang nghe con tim minh thon thuc,nhung giot nc mat roi tren hang mi tham uot khuon mat ngay tho cua cac bn hs,chung ta buoc vao ngoi truong moi nhung ko the quen dc ngoi truong cu vs rat nhiu ki niem trong sang,khi ta o chi la noi dat o,khi ta di dat bong hoa tam hon,nhung ngoi truong vs bit bao ki niem khien cho chung ta mai mai ko bao h quen,di dau ve dau chung ta van nho den nhung mai truong vs bit bao ki niem dep,vs nhung ng bn,cac thay co,cac gio hoc,chung ta ko the nao quen nhung ngay cap sach den truong,chung ta ko the quen ngoi truong cua ta ,tang bn 1 bai hat: 
http://mp3.zing.vn/bài-hát/Chia-tay-tuổi... 
chúc bn vui vẻ 

ღ♫*♥*♫ Nàng Tiên Cá Lovely ♫*♥*♫ღ ·

1
22 tháng 8 2015

mỗi khi mùa hè đến,vào những năm cuối cấp,chúng ta lai fải nói lời chào tạm biệt mái trường thân iu đã gắn bó trong vài năm,mái trường vs bít bao kỉ niệm tuổi học trò thơ ngây, hồn nhiên,tạm biệt mái trường thân iu,tạm biệt những giờ học sôi nổi,hào hứng,tạm biệt những trò đùa lúc ra chơi,tạm biệt thầy cô iu quý,tạm biệt những người bn học cùng,tạm biệt những biệt danh nhí nhảnh,tạm biệt những nụ cười,những niềm vui,những nỗi bùn và cả những ước mơ,tạm biệt những kỉ niệm ko thể nào quên,giờ chia tay đã đến,những giọt nước mắt và những tiếng nghẹn ngào cất lên,giờ chia tay thật bùn,lắng nghe con tim mình thổn thức,những giọt nc mắt rồi trên hàng mi thấm ướt khuôn mặt ngây thơ của các bn hs,chúng ta bước vào ngôi trường mới nhưng ko thể quên đc ngôi trường cũ vs rất nhìu kỉ niệm trong sáng,khi ta o chi la noi dat o,khi ta đi đặt bông hoa tâm hồn,những ngôi trường vs bít bao kỉ niệm khiến cho chúng ta mãi mãi ko bao h quên,đi đâu về đâu chúng ta vẫn nhớ đến những mái trường vs bít bao kỉ niệm đẹp,vs những người bn,các thầy cô,các giờ học,chúng ta ko thể nào quên những ngày cắp sách đến trường,chúng ta ko thể ngôi trường của ta ,tặng bn 1 bài hát: 
http://mp3.zing.vn/bài-hát/Chia-tay-tuổi... 
chúc bn vui vẻ 

ღ♫*♥*♫ Nàng Tiên Cá Lovely ♫*♥*♫ღ ·

khick lệ giúp mình mỏi tay qá