nêu cảm nghĩ của bạn khi gặp lại người bạn thân 5 năm chưa gặp
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
tham khảo:
Nhân ngày hai mươi hai tháng mười hai – ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam, ngày quốc phòng toàn dân, trường em đã tổ chức đưa học sinh đến thăm các chú bộ đội hải quân ở quần đảo Trường Sa của tỉnh Khánh Hòa để hiểu rõ về công việc, nhiệm vụ mà các chú đang phải thực hiện.
Sau hai giờ đi tàu trên biển, cuối cùng chúng em cũng đến được quần đảo Trường Sa, nơi đóng quân của các chú bộ đội hải quân.
Ấn tượng đầu tiên về nơi đây đó là sự tĩnh lặng, trang nghiêm và khá vắng vẻ, không có nhiều người qua lại như nơi em sinh sống, cũng không có xe cộ qua lại tấp nập.
Trước cổng vào là hai chú bộ đội đang canh gác, các chú mặc quần áo của bộ đội, áo màu trắng, trên cổ có diềm màu xanh dương, đội mũ màu trắng, trên vai đeo một khẩu súng dài rất nghiêm trang, bệ vệ.
Khi nhìn thấy thầy giáo dẫn đoàn dẫn chúng em vào, các chú đã tiến lên trước một bước, để tay lên trán chào theo đúng kiểu quy định trong quân đội, đám học sinh chúng em cũng bị không khí nghiêm túc nơi đây ảnh hưởng, không còn tiếng cười đùa như còn ở trên tàu nữa, đồng loạt không ai bảo ai, chúng em cũng dơ tay lên chào lại với các chú ấy. Lúc ấy em cảm thấy mình và các bạn thật giống những chú lính nhỏ tuổi. Sau khi được sự đồng ý của các chú bộ đội gác cổng, chúng em được một chú bộ đội khác dẫn vào hội trường của đơn vị đóng quân nơi đây. Hội trường rất rộng, trên khán đài được bày một bục cao để trò chuyện, bên cạnh là ảnh bác Hồ, trên tường là mô hình của ngôi sao năm cánh và cờ đỏ búa liềm. Chúng em ai cũng ngơ ngác, liếc ngang ngó dọc khắp hội trường một cách thích thú, tò mò.
Lên trò chuyện với chúng em là một bác đại úy khá lớn tuổi - bác là một cựu chiến binh của binh đoàn hải quân ở quần đảo Trường Sa này.
Bác có vóc người cao lớn, giọng nói to, hào sảng và rất nghiêm trang. Bác đã kể cho chúng em nghe về quá trình đấu tranh gian khó trong những ngày đất nước có chiến tranh rồi ý nghĩa của ngày hai hai tháng mười hai hôm nay. Chúng em đã rất chăm chú nghe và ghi nhớ những lời bác đã nói. Cũng có rất nhiều bạn đã dơ tay đứng lên hỏi bác những câu hỏi như: Vì sao lại phải thành lập quân đội nhân dân Việt Nam? Hay Ai là người chủ trương thành lập?…..Bác đã cặn kẽ giải đáp những thắc mắc của từng bạn và còn giải thích thêm để chúng em hiểu rõ hơn về ý nghĩa của ngày này.
Khác với vẻ nghiêm trang, trịnh trọng mà chúng em cảm nhận được ban đầu, khi kể về những câu chuyện vui khi bác còn là một người lính, giọng bác trở lên rất sôi nổi, hóm hỉnh. Bác kể đời lính tuy có vất vả nhưng lại rất vui, mọi người sống cùng với nhau, sát cánh bên nhau trong những ngày gian khổ nhất. Những câu chuyện của bác kể rất thú vị và hấp dẫn, qua đó chúng em hiểu được nhiều hơn về cuộc sống của người lính trong chiến tranh giải phóng dân tộc. Sau khi trò chuyện, bác đại úy lại dẫn chúng em ra nơi các chiến sĩ hải quân đang làm nhiệm vụ canh gác, đó là một cái chòi lớn ở trên cao. Các chú bộ đội hải quân đứng nghiêm trang làm nhiệm vụ. Vì đây là đường biên giới trên biển của nước ta nên mọi hoạt động quan sát, bảo vệ đều được thực hiện rất cẩn trọng, nghiêm túc.
Các chú hải quân phải đứng trực trên đây hai tư trên hai tư, các chú luân phiên nhau trực, không có một chút lơ là, mất cảnh giác. Công việc tưởng như nhàn, chỉ việc đứng nghiêm canh gác nhưng thực chất rất khó khăn và tốn nhiều sức lực, các chú phải đứng nghiêm một tư thế mà vẫn đảm bảo quan sát được mọi tình hình diễn ra bên dưới, dù mệt nhưng cũng không được tự ý nghỉ ngơi mà phải cần có sự cho phép của cấp trên. Thời tiết ở đây rất lạnh, gió biển thổi mạnh đưa hơi nước biển tạt vào mắt làm mắt em cay xè, đôi mắt không thể mở ra nổi, nhưng các chú vẫn đứng canh gác rất hiên ngang, không hề tỏ ra mệt mỏi, uể oải. Điều này làm em rất kính phục các chú.
Khi đi quan sát nơi ở của các chú bộ đội em mới biết các chú phải sinh hoạt trong một không gian rất nhỏ, một phòng có từ bảy đến tám người, ngủ trên những chiếc giường tầng nhỏ xíu. Mọi sinh hoạt đều không được đầy đủ, tiện nghi như ở thành phố. Ở đây các chú bộ đội hải quân vừa làm nhiệm vụ vừa tham gia sản xuất, nhìn khu vườn đầy rau xanh, những con lợn béo tốt nuôi trong vườn em lại càng cảm phục tinh thần và ý thức chiến đấu, bảo vệ tổ quốc của các chú.
Làm việc nơi thời tiết có phần khó khăn, khắc nghiệt nhưng các chú bộ đội hải quân vẫn ngày đêm canh giữ, bảo vệ sự bình yên của dân tộc, cho đất nước. Chuyến đi ngày hôm đó làm em hiểu sâu sắc hơn về công việc của các chú bộ đội, càng làm em thêm yêu và kính trọng các chú hơn nữa.
Em nghĩ là những học sinh lớp 9 năm nay tốt nghiệp cấp 2 sẽ làm gì đó khiến mấy đứa trong lớp ko quên dc vậy nên khi gặp lại bọn nó chúng ta sẽ.........chuồn chuồn kimmmmmmm
Cuộc sống đầy biến động . Những học sinh trường tôi đã chia tay nhau mái trường Hải Bình yêu dấu này . Kể từ ngày đó, do phải lo học quá nhiều, nên tôi chưa có dịp về thăm trường , thăm thầy , thăm cô và thăm bạn.
Hôm ấy, vì có vài đứa bạn cũ gọi co tôi để về họp lớp, tôi mới có dịp thăm lại trường xưa bạn cũ. Đi cùng tôi còn có mấy đứa bạn thân học chung trường đại học với tôi . Tôi rất háo hứa được đi thăm lại mái trường đã dạy tôi nên người, những người thầy cô đã từng dạy tôi và những đứa bạn mà tôi đã cùng sát vai để phấn đấu học tập.
Vẫn là mái trường Hải Bình ấy, vẫn hàng cây xanh, vẫn dãy nhà ấy. Nhưng, so với 10 năm trước, nó đã thay đổi rất nhiều. Ông bảo vệ ngày xưa mà chúng tôi hay đùa là "Thầy Thao" ấy, nay đã nghỉ hưu. Có 1 bác bảo vệ mới đang ngồi gác trường ở phòng bảo vệ cũ kĩ ấy. Tôi với mấy đứa bạn bỡ ngỡ bước vào trường, như thời tôi mới bỡ ngỡ bước chân nơi trường cấp hai thân thương ấy để bắt đầu học những kiến thức mới, quen những người bạn mới. Cho dù là học sinh cũ về trường, nhưng tôi có cảm giác y chang như là tôi đang tới một nơi khác vậy.
"Nguyên ơi !"
Có 1 tiếng kêu quen thuộc vang lên. Đó là Na, Mai Anh và Kim Ngân, là những đứa mà tôi thân nhất thời còn học cấp 2, và cũng là những đứa duy nhất tôi còn gữi liên lạc.
"Na ! Ngân ! Mai Anh ! Lâu rồi không gặp !"
Tôi chạy lại chỗ ba bọn nó, và giới thiệu với bọn nó mấy đứa bạn thân học chung trường với tôi. Chúng tôi lại chỗ ghế đá cạnh bảng tin trường, rồi ngồi tân sự với nhau về nhiều chuyện. Tôi cũng khá bất ngờ vì trong số ba đứa, một đứa đã đi du học và về đây cũng được 1 năm, giờ đang làm việc ở 1 khu thiết kế thời trang khá nỗi tiếng. Một đứa cũng đã sắp tốt nghiệp trường Bách Khoa, và một đứa đã có người yêu, tầm năm sau sẽ cưới. Tôi thấy mình hơi "kém" so với hội bạn, vì tôi cũng chả có một tí "thành tích" gì nổi trội suốt 10 năm qua cả.
Rồi, từ đứa bạn cũ từ học lớp tôi cũng đến. Tôi cùng mấy đứa kia lại chào hỏi bọn nó. Tôi cũng thấy bất ngờ, vì lớp 8A chúng tôi ngày xưa lại có nhiều "nhân tài đất nước" đến như vậy. Có một số đứa nổi tiếng nhờ làm vlogger, có đứa đã có bằng giáo sư, đứa nhàn hơn thì đã có gia đình và công việc ổn định. Tôi rất vui vì tụi nó đã đạt được những gì mình mong ước trong 10 năm qua.
Sau buổi họp lớp đó, tôi đã rất vui và lưu luyến khi chia tay những người bạn cũ. Tôi mong đợi đến kì họp lớp sau để gặp được những người bạn cũ - những đồng chí thân thiết ngày xưa của mình.
sau 10 năm xa cách cuối cùng em đã dc gặp người bạn của mik.nhũng tất cả đã đổ vỡ,bọn em hẹn nhau vào ngày chủ nhật ở quán cà phê.nhưng hôm thứ 5 bạn em đã mất do tai nạn giao thông.nhưng giờ em vẫn được gặp bạn ấy ở trước quan tài
Trả lời:
có lẽ là một cảm xúc khó tả: vui cũng có, buonf cũng có, và có cả giận bạn vì không về sớm hơn
~ Học tốt ~
Gặp lại nhau sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, hơn 5 năm rồi còn gì, em vẫn như xưa, có chăng là xinh hơn và mi nhon hơn chút, gương mặt thanh tú nhưng vẫn thoáng chút buồn mơ hồ khó tả, nỗi buồn không phải ai cũng có thể hiểu được khi mới gặp lần đầu. Ngày đầu gặp nhau không buồn chào, không chút ấn tượng, cũng chả cần để ý, có chăng là cái gật đầu lịch sự khi phải chạm nhau đầu ngõ. Em chơi thân với mấy thằng em của tôi, suốt ngày nhéo nhiếc mà nhiều lúc nghe nhức cả đầu. Mấy thằng nhỏ suốt ngày í a í ới nói chuyện với em mãi, nghĩ lại cũng thấy vui vui.
Rồi một cơn mưa lớn trút xuống lúc nửa đêm, cái khu trọ bé nhỏ dường như không thể chịu đựng được sức nước quá lớn. Em không bao giờ có thể nghĩ đó là lụt, chỉ nghĩ là cơn mưa thoáng qua. Tôi – một người mới đến nên hơi lo, quả thật nước mưa ngày một dâng cao không có lối thoát. Một mình ngồi dọn đồ đạc lên cao và tự cho mấy đứa em ngủ mà không muốn làm chúng thức giấc. Nước bắt đầu viếng thăm tất cả các phòng trong đó có phòng em. Tôi chỉ biết nhìn và lo dọn đồ đạc giúp hai em, sách vở và máy tính đã ướt. Không hiểu sao tôi lại có thể bê một bao gạo lớn như vậy vào nhà nhỉ, hay tại vì tiếng khóc ai oán kia chăng? Cơn mưa kia ngập lên đến hơn nửa cửa sổ thì nước từ từ rút đi, và cái lũ sinh viên nheo nhóc chúng tôi phải đi tá túc nhiều nơi trong vài ngày.
Những ngày kế tiếp chúng tôi thực sự là hàng xóm, tôi và em có thể cởi mở nhiều hơn mọi thứ, từ gia đình, công việc, học hành... Đối với mảnh đất miền Trung này thì những trận lụt là điều bình thường nhất, nó bình thường như con người ta sống phải ăn và uống. Sau hôm đó, cứ mỗi lần có mưa là cả "khu phố" sinh viên kia lại không ngủ được vì chạy mưa.
Em chuyển trọ, còn tôi thì không, nhưng phòng trọ em chỉ cách phòng tôi một cánh cửa sổ loại gập. Thỉnh thoảng khung cửa sổ hai nhà cuối phố, chẳng hiểu vì sao không nói chuyện bao giờ, mà có nói chăng thì chỉ là mấy đứa em tôi và em, chứ tôi ít khi tham gia vào. Ngày đó muỗi nhiều vô kể nên cuộc nói chuyện cũng theo đó mà nhanh chóng kết thúc, nếu không muốn làm mồi cho muỗi.
Dần dần có những thứ em tâm sự làm tôi thấy khó nghĩ, chỉ hiểu được một phần nào đó thôi nhưng tôi lại không muốn hỏi mà chỉ muốn em tự nói ra. Vẻ ngoài đầy nghị lực và cứng rắn nhưng tôi biết ẩn sâu trong lòng em là sự yếu đuối, mềm lòng. Em cố chứng tỏ để không bị đánh gục vì hoàn cảnh một lần nữa, tôi tin em ở điều đó. Tôi từng có những nỗi khổ như em mà không phải ai cũng hiểu được. Em tâm sự với tôi nhiều hơn về các dự định, kế hoạch và mục tiêu em phải làm. Tôi chỉ dám động viên và chúc em đạt được những điều đó.
Những cơn mưa tháng 10 dường như đã thách thức lòng kiên nhẫn trốn chạy của tôi, tôi đã quyết định chuyển phòng trọ đi nơi khác, đâu đó tôi vẫn biết có người buồn nhưng bản thân phải ra đi. Thời gian sau chúng tôi đều bận rộn, tôi ra trường rồi đi xa, chỉ nói chuyện với em qua điện thoại, hỏi thăm tình hình và động viên học tốt. Ngày em ra trường tôi rất mừng vì ít nhất cuộc đời nghiệt ngã này không đánh gục được ý chí và lòng kiên nhẫn của em. Em đã đi làm và thực hiện tiếp những niềm đam mê còn dang dở, không ngờ chúng tôi lại cùng song hành với niềm đam mê đó.
Hiện tại tôi và em đều lập gia đình, ai cũng có hạnh phúc riêng, đâu đó tôi vẫn thấy sự chân thành trong mối quan hệ bạn bè của hai đứa. Niềm vui càng nhân lên gấp bội khi cả tôi và em đều đã thực hiện xong niềm đam mê cho ngành học nâng cao mà mình yêu thích. Chúc em luôn đạt được những thành công nhất định và những điều may mắn sẽ đến với em, bởi cuộc sống này vốn dĩ không công bằng nhưng sẽ không lấy đi của ai tất cả.
Gặp lại em sau hơn 5 năm trời đằng đẵng, lòng đầy tâm trạng, nhớ quá những người bạn cũ thân thương của tôi.