K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Ta đọc

Hôm qua

ta nhìn , hiểu ,.................

1 tháng 12

bạn làm về nha trang không, mình làm mẫu nè:

Quê em ở Nha Trang. Nhà em cách biển không xa. Những đêm trăng đẹp, em thường được cha mẹ cho ra ngắm biển. Biển quê em đẹp tuyệt vời trong những đêm trăng sáng. Mặt biển như một tấm thảm dát vàng khổng lồ. Xa xa, ánh đèn trên những chiếc thuyền câu lúc ẩn lúc hiện như những ánh sao trong đêm. Trên bãi biển, những du khách đang thả bước một cách thanh bình. Họ như muốn tận hương vẻ đẹp kì diệu của đêm trăng. Một vài bạn nhỏ đang chơi đùa dưới ánh trăng với những trò như cút bắt, trốn tìm. Chơi hết buổi tối mà em cũng chưa muốn về vì luyến tiếc vẻ đẹp của nó.

2 tháng 12

Ngày hôm đó, một buổi chiều mùa hè, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua những tán lá cây, tôi đã chứng kiến một sự việc khiến tôi mãi không thể quên. Đó là lần đầu tiên tôi được đi thăm một trại trẻ mồ côi.

Khi bước vào cánh cổng lớn, tôi bị cuốn hút ngay bởi những tiếng cười đùa trong trẻo của các em nhỏ. Dù hoàn cảnh không may mắn, các em vẫn giữ cho mình nụ cười tươi tắn và đôi mắt sáng ngời. Tôi cảm thấy trái tim mình chùng xuống, hòa lẫn giữa sự xót xa và niềm vui khi thấy các em mạnh mẽ như vậy.

Tôi đã dành cả buổi chiều để chơi đùa và trò chuyện với các em. Một em nhỏ tên Lan Anh, khoảng bảy tuổi, đã thu hút sự chú ý của tôi ngay từ đầu. Em có đôi mắt to tròn và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Khi tôi hỏi về ước mơ của em, em không ngần ngại mà trả lời rằng: "Em muốn trở thành cô giáo để có thể dạy học cho các bạn nhỏ khác như em."

Lời nói ấy khiến tôi thực sự xúc động. Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, niềm tin và hy vọng vẫn luôn tồn tại. Lan Anh đã dạy cho tôi một bài học quý giá về tình yêu thương và sự kiên cường.

Rời khỏi trại trẻ mồ côi, tôi mang theo những cảm xúc lẫn lộn. Tôi thấy mình may mắn hơn bao giờ hết khi có gia đình và bạn bè yêu thương. Tôi cũng quyết tâm sẽ cố gắng hơn để giúp đỡ những người kém may mắn, như một cách để trả ơn cuộc đời.

Sự việc đó đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Nó không chỉ thay đổi cách nhìn của tôi về cuộc sống mà còn dạy tôi biết trân trọng những điều giản dị và quý giá xung quanh mình. Những cảm xúc ấy vẫn luôn hiện hữu và nhắc nhở tôi mỗi ngày về giá trị của tình yêu thương và lòng nhân ái.

 
viết đoạn văn khoảng 150 chữ, phân tích nhân vật tôi trong đoạn tích bà tôi của tác giả xuân quỳnh văn bản Thì ra bà tôi lâu nay vẫn đi bán bỏng ngoài bến tàu. Khổ thân bà quá! Bà ơi, cháu thương bà lắm. Bà có nghe thấy tiếng cháu gọi thầm bà không? Lúc này bà làm gì, ở đâu? Sao bà không về với cháu đi bà! Ôi, tôi như nhìn thấy bà tôi đang len lỏi đi dọc các toa tàu, giơ gói bỏng lên trước mặt hành khách nài nỉ: “Ông...
Đọc tiếp

viết đoạn văn khoảng 150 chữ, phân tích nhân vật tôi trong đoạn tích bà tôi của tác giả xuân quỳnh

văn bản

Thì ra bà tôi lâu nay vẫn đi bán bỏng ngoài bến tàu. Khổ thân bà quá! Bà ơi, cháu thương bà lắm. Bà có nghe thấy tiếng cháu gọi thầm bà không? Lúc này bà làm gì, ở đâu? Sao bà không về với cháu đi bà!

Ôi, tôi như nhìn thấy bà tôi đang len lỏi đi dọc các toa tàu, giơ gói bỏng lên trước mặt hành khách nài nỉ: “Ông ơi, bà ơi mua bỏng giúp tôi đi!”. Nhưng con tàu vô hình cứ mang các hành khách chạy đi, để lại bà tôi tóc bạc, lưng còng, đứng chơ vơ giữa hai vệt đường ray… Chính tôi, tôi cũng vô tình như con tàu, tôi chẳng để ý gì đến bà tôi, tôi chỉ nghĩ đến những con quay, những quả bóng của tôi thôi! Nhiều lúc bà tôi đến chơi, mới ngồi với bà được một tí, tôi đã vội bỏ đi với những trò chơi của tôi rồi! Không, không thể để thế được. Tôi đã mười hai tuổi, lớn rồi, tôi cũng có quyền bàn chuyện nghiêm chỉnh với bố mẹ tôi chứ! Nghĩ rồi, tôi chạy ào xuống nhà. Tôi thấy mẹ tôi đang rửa bát, còn bố tôi đang xách nước lên.

- Bố mẹ ơi, – tôi gọi giục giã, – bố mẹ vào cả đây con có chuyện này muốn nói với bố mẹ.

- Thằng này hôm nay lạ thật. – Bố tôi nói. – Có chuyện gì mà quan trọng vậy?

- Thì con cứ nói đi, – mẹ tôi nói, – mẹ vừa rửa bát vừa nghe cũng được.

- Không , cả mẹ nữa, mẹ vào đây con mới nói.

Mẹ tôi vào, nhìn tôi lo lắng:

- Hay con có chuyện gì ở lớp?

- Không.

- Hay con đánh nhau với bạn nào?

- Không. Chuyện nhà ta kia. Bố mẹ ơi, bố mẹ có thương bà không?

- Sao tự nhiên con lại hỏi thế? – Bố tôi hỏi lại tôi. – Mà bà làm sao kia mà thương?

- Bà chẳng làm sao cả. Bà đi bán bỏng ở bến tàu ấy, người ta bảo thế. Bố mẹ có biết không?

- Biết, – bố tôi có vẻ lúng túng, – nhưng thế thì sao.

- Còn sao nữa! – Tôi nghẹn ngào: – Bà già rồi. Sao bố lại để bà như thế? Khổ thân bà!

- Bố có bắt bà phải thế đâu, – mẹ tôi trả lời thay cho bố, – vì bà thích thế chứ.

- Thích ư? Con chắc là bà chẳng thích đâu. Đời nào bà lại thích đi bán bỏng hơn ở nhà với con, với bố mẹ. Bà yêu thương bố mẹ và con lắm kia mà. Ôi, con cứ nghĩ đến những ngày nắng, ngày rét mà bà thì già thế, bà sao chịu nổi, bà ốm rồi bà chết như bà Thìn bên cạnh ấy thì sao. – Nói đến đây tôi oà lên khóc. – Ước gì bây giờ con đã lớn để con nuôi được bà!

Bố mẹ tôi lặng lẽ nhìn tôi rồi lại nhìn nhau. Bố tôi đặt một bàn tay lên vai tôi rồi nói:

- Thôi con nín đi. Bố hiểu rồi. Con nín đi con!

Tôi cảm thấy giọng bố tôi hơi run và bàn tay nóng ran của bố truyền hơi nóng sang vai tôi. Mẹ tôi cũng nghẹn ngào:

- Con nói đúng, bố mẹ có lỗi với bà. Con đi ngủ đi, sáng mai bố mẹ sẽ xuống Vĩnh Tuy đón bà về đây. Gia đình ta lại sum họp như trước.

Tôi ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lên giường nằm nhưng không làm sao chợp mắt được. Tôi cảm thấy phấp phỏng, vừa lo lại vừa vui. Chỉ sáng mai thôi, tôi lại được sống cùng với bà như trước. Nhưng nói dại, không hiểu sáng mai bà tôi có còn gặp được tôi không? Bà tôi vẫn thường hay nói với tôi: “Bà sống được ngày nào hay ngày ấy. Người già như ngọn đèn trước gió, không biết tắt lúc nào”.

 
0