Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong cuộc sống này ai cũng có những người bạn tốt của riêng mình. Người đó không phải là người tốt nhất mà bạn có nhưng người ấy xứng đáng và cho bạn đủ sự tin cậy để ở bên chia sẻ nhiều điều trong cuộc sống. Như bao người khác, tôi có cô bạn gái đối với tôi bạn ấy giống một người thân trong gia đình mà tôi rất yêu quý.
Bạn thân tôi là một cô gái rất xinh đẹp, nước da trắng trẻo, mái tóc dài thẳng và hơi chuyển qua màu nâu. Chiếc mũi dọc dừa cao, đôi mắt long lanh cùng cái miệng trái tim xinh xinh. Nhiều lúc chính tôi cũng thấy ganh tị với vẻ xinh xắn của cô bạn. Không những thế, bạn ấy còn là lớp trưởng và là một học sinh giỏi nổi bật của lớp. Cô ấy là người thông minh và nhanh nhẹn. Vì nắm bắt tâm lý người khác khá tốt nên bạn ấy xử lý công việc của một người lớp trưởng rất nhanh và giải quyết được các vấn đề của người khác làm cho lớp học của chúng tôi luôn vui vẻ. Bạn ấy cũng là một cô gái rất thân thiện. Bất kể xung quanh có ai gặp khó khăn cũng luôn tìm cách giúp đỡ họ và còn kêu gọi những người khác giúp đỡ. Chính tôi cũng ngưỡng mộ cách bạn ấy sống và đối xử với người xung quanh, kính trên nhường dưới, yêu thương trẻ em và hòa đồng với mọi người. Đối với gia đình tôi, bạn giống như một người con để bố mẹ tôi có điểm tựa. Bạn nhiệt tình giúp đỡ tôi, san sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn với gia đình tôi; những khi có công chuyện, bạn không ngại ngần giúp đỡ. Nhiều lúc bản thân tôi cũng tự hỏi mình đã làm thế nào mà có được một người bạn tốt bụng như vậy. Chúng tôi quen nhau rất tình cờ khi học chung lớp. Tuy có gương mặt xinh xắn nhưng ở bạn gái luôn toát lên nét lạnh lùng và khá khó nhìn. Ban đầu tôi không có thiện cảm gì với cô bạn gái bởi quá hiền lại ít nói. Hết một kì học rồi, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Nhưng cơ duyên thực sự đến khi trường chúng tôi có hoạt động ngoại khóa, tôi biết lúc ấy tôi có chuyện buồn, mặc dù đi cùng mọi người nhưng tôi ngồi thu mình ở một góc xem những bạn khác chơi đùa. Đúng lúc đó, cô bạn ấy tiến lại gần tôi, ngồi cạnh im lặng một hồi lâu và ôm hôn, tất cả cảm xúc như vỡ oà, tôi khóc như đứa con nít mà không thốt lên lời. Ngày hôm sau, chúng tôi cùng nhau đi chơi, bạn ấy lắng nghe từng câu chuyện của tôi và xin tôi lời khuyên về cuộc sống. Chính từ sự chân thành nhưng cũng vô cùng thẳng thắn ấy làm tôi quý mến cô bạn này. Chúng tôi tiếp xúc với nhau thường xuyên hơn, tâm sự với nhau nhiều điều và nhận thấy cả hai rất giống nhau trong suy nghĩ. Tôi nhận thấy cô ấy không còn nhút nhát, khó gần mà trái lại vô cùng thân thiện và vui tính. Chúng tôi trở thành những người bạn tốt từ lúc nào không hay. Đến nay, chúng tôi đã là bạn của nhau được khoảng ba năm, thời gian này không quá lâu nhưng nó đủ để chúng tôi biết nhau nhiều hơn và gắn kết với nhau; luôn hỗ trợ nhau trong công việc và cuộc sống. Vẫn biết rằng chúng tôi còn rất trẻ, cuộc sống còn nhiều thay đổi và chúng tôi cũng phải vươn lên nhưng cả hai đều phấn đấu cho tương lai sau này cùng nhau tốt đẹp hơn, có ích hơn. Chúng ta được phép lựa chọn người bạn để chơi, để gắn bó và chính mỗi người cũng có những người bạn thân.
Chúng ta hãy biết trân trọng người ở bên cạnh mình, cùng mình chia sẻ mọi thứ vì trong thế giới bao la rộng lớn này, hiếm có ai có thể tốt với chúng ta vô điều kiện như thế. Người bạn thân của tôi không còn là người dưng xa lạ mà cô ấy là một người em, một mảnh ghép quan trọng trong gia đình tôi mà tôi luôn trân trọng, người bạn này luôn sống mãi trong lòng tôi.
Đây bạn nhé
2 tháng 10 lúc 16:32
Em hãy viết 1 bài văn (đoạn văn) về một trải nghiệm mà em yêu thích
Giúp mình với ạ,mình đang cần gấp!!
Đã lâu lắm rồi em chưa đc về quê. Ôi sao mà nhớ da diết những chuỗi ngày vui vẻ bên gia đình, nhớ những bữa cơm bên gian bếp nhỏ, những người bn thân quen, những vòng tay ấm áp của gia đình. Nhớ lắm nhưng em ko về đc bởi dịch Covid-19 đang hoành hành trên đất nước ta!
Đợt dịch đầu tiên bắt đầu từ tết nguyên đán năm 2020. Cứ nghĩ thời gian trôi qua rồi những con virut sẽ dần tan biến theo thời gian. Nhưng ko, em đã lầm những con virut này lây lan rất nhanh và tốc độ sinh trưởng cũng rất cao khiến cho hàng trăm triệu người thiệt mạng. Giờ đây những con virut Corona ko chỉ như trước mà chúng đã có khả năng sinh trưởng cũng như độ nguy hiểm gấp trăm lần trước, nó có tên gọi là SARS-CoV-2. Những bác sĩ hết lòng vì dân vì nước, luôn sẵn sàng đứng ra đứng ra đấu tranh chống lại những con virut chết người. Mong sao mọi người luôn đoàn kết, cùng chung tay đẩy lùi dịch bệnh.
Em xin chúc các cô chú chiến sĩ, những người làm bác sĩ thật nhiều sức khỏe mong sao cô chú luôn bình an giúp đỡ mn trong đợt dich này!
Tham khảo:
Đề 2:
Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là ông nội. Tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng ông đã dạy cho tôi rất nhiều bài học quý giá để tôi trưởng thành hơn.
Nhà tôi có một khu vườn rất rộng lớn. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Mỗi buổi sáng, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Bạn phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu. Tiếng gió thổi rì rào qua từng cánh lá. Tiếng chim hót ríu rít vang vọng cả khu vườn. Tiếng trái cây đung đưa theo nhịp… Không chỉ vậy, ông còn dạy cho tôi về cách chăm sóc các loại cây trong vườn: những loại cây ăn quả như nhãn, ổi, cam; hay những loại cây cảnh như: hoa lan, hoa hồng… Đó là những bài học mà tôi chẳng thể nhớ được hết, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe ông nói.
Mỗi lần tưới cây xong xuôi, ông cháu tôi lại mang ghế ra ngồi dưới vườn cây. Ông sẽ kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hay. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. Tôi chăm chú lắng nghe, cảm nhận câu chuyện của ông. Cuộc sống thời xưa vất vả. Mỗi khi ngồi nghe ông kể, nhìn thấy đôi mắt hiền từ của ông dường như đang nhớ lại một thời đã xa.
tham khảo
Mỗi lần về quê thăm ông bà ngoại, tôi đều có những trải nghiệm thật đáng nhớ. Vùng quê thanh bình đem đến nhiều điều tuyệt vời và thú vị.
Đó có thể là những buổi sáng thức dậy thật sớm để cùng ông đi dạo trên cánh đồng lúa mênh mông, cảm nhận hương thơm của bông lúa mới. Đó là những bữa cơm ngon lành mà bà ngoại nấu, dù giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương của bà. Đó là những buổi chiều cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá ngoài đồng. Thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhưng có lẽ có một kỉ niệm mà tôi vẫn còn nhớ mãi cho đến bây giờ.
Đó là kỉ niệm xảy ra vào lúc tôi mười tuổi. Tôi và anh Hoàng - anh trai của tôi rủ nhau đi câu cá. Hai anh em tôi ngồi câu cá được một lúc thì nghe thấy tiếng hò reo sôi nổi. Phía đằng xa là một nhóm học sinh đang thi bơi lội. Chúng tôi chạy đến chỗ cuộc thi diễn ra. Thì ra là nhóm bạn hàng xóm tôi mới quen hôm trước. Tôi cảm thấy rất thích thú, liền đề nghị được tham gia. Tôi liền rủ anh Hoàng nhưng anh lại từ chối. Tôi biết vì sao anh Hoàng từ chối tham gia. Trước đây, anh từng đạt giải Nhất cuộc thi bơi của thành phố. Anh rất yêu thích bơi lội. Bạn bè, người thân đều nói anh có tài năng. Nhưng vì một sự cố, anh đã từ bỏ ước mơ của mình. Điều đó đã khiến tôi cảm thấy rất buồn...
Nhóm thi đấu của chúng tôi gồm có năm người. Trọng tài là Tuấn - người bạn hàng xóm thân thiết nhất của tôi. Sau khi trọng thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Hai tuyển thủ từ tư thế chuẩn bị đã nhanh chóng vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Các đối thủ ngang sức ngang tài, không ai chịu kém ai vẫn đang bơi song song nhau. Tôi cố gắng bơi hết sức. Bỗng nhiên tôi cảm thấy chân bên trái của mình bị tê. Tôi bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Tôi nghe thấy có tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Lâm bị chuột rút rồi”.
Tôi vùng vẫy trong nước. Nhưng không thể bơi tiếp. Không biết bản thân đã uống biết bao nhiêu là nước. Trong lúc mê man, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Lâm ơi, em ơi! Mau tỉnh lại đi em!”. Cho đến khi tỉnh táo thì tôi đã thấy anh Hoàng trước mặt mình. Khuôn mặt của anh đầy lo lắng. Hình như chính anh Hoàng là người đã cứu tôi.
Tôi dần dần tỉnh lại. Tôi thấy mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Có tiếng nói cất lên: “Anh Hoàng tài thật, ở khoảng cách xa như vậy mà đã cứu được Lâm một cách thần kỳ!”. Có tiếng hưởng ứng: “Đúng vậy!”, “Đúng vậy!”... Tôi mỉm cười, lòng đầy tự hào rồi nhìn anh Hoàng, khẽ nói: “Cảm ơn anh!”.
Nhờ có trải nghiệm ngày hôm đó, tình cảm của hai anh em càng trở nên thắm thiết. Không chỉ vậy, anh Hoàng còn quay trở lại tập luyện để chuẩn bị cho cuộc thi bơi dành cho thiếu niên sắp diễn ra. Một trải nghiệm nhỏ nhưng đem đến cho anh em tôi thật nhiều điều tốt đẹp.
Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là ông nội. Tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng ông đã dạy cho tôi rất nhiều bài học quý giá để tôi trưởng thành hơn.
Nhà tôi có một khu vườn rất rộng lớn. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Mỗi buổi sáng, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Bạn phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu. Tiếng gió thổi rì rào qua từng cánh lá. Tiếng chim hót ríu rít vang vọng cả khu vườn. Tiếng trái cây đung đưa theo nhịp… Không chỉ vậy, ông còn dạy cho tôi về cách chăm sóc các loại cây trong vườn: những loại cây ăn quả như nhãn, ổi, cam; hay những loại cây cảnh như: hoa lan, hoa hồng… Đó là những bài học mà tôi chẳng thể nhớ được hết, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe ông nói.
Mỗi lần tưới cây xong xuôi, ông cháu tôi lại mang ghế ra ngồi dưới vườn cây. Ông sẽ kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hay. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. Tôi chăm chú lắng nghe, cảm nhận câu chuyện của ông. Cuộc sống thời xưa vất vả. Mỗi khi ngồi nghe ông kể, nhìn thấy đôi mắt hiền từ của ông dường như đang nhớ lại một thời đã xa.
Qua những câu chuyện của ông, tôi dần lớn lên. Tôi thầm cảm ơn những ngày tháng được sống cùng ông nội. Vì ông đã dạy cho tôi những bài học thật giá trị. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy yêu thương và kính trọng ông rất nhiều.
Đề 1 :Tôi từng phạm rất nhiều lỗi từ nhỏ đến lớn, nhiều lúc tôi cũng chẳng hiểu bản thân tôi mắc lỗi một lần thì sẽ không lặp lại lỗi đó lần nào nữa, nhưng tôi sẽ phạm một lỗi khác, cứ như vậy tuổi thơ của tôi có cả ti tỉ thứ lỗi từ ngơ ngáo đến có chủ đích, và lần nào nó cũng khiến tôi nhớ mãi.
Năm ấy tôi học lớp 5, chính xác là vào kỳ 2 của lớp 5, cái khoảng thời gian mà ai cũng bảo là quan trọng phải cố gắng học hành để được lên cấp hai bước tiếp con đường học tập. Thực tế tôi cũng nhận thức được điều ấy, bởi xung quanh tôi có không dưới hai đứa bạn đã bỏ học, đứa thì nhà nghèo, đứa thì nhà xa trường quá, buồn hơn là có đứa vì học đúp tận ba năm liền, chán rồi không theo học nữa, tất cả đều chưa biết được ngưỡng cửa cấp hai có bao nhiêu điều mới lạ ra sao.
Thế nhưng tôi vẫn bỏ học theo lũ bạn đi chơi, buổi ấy chúng tôi có tiết học phụ đạo ban chiều, chẳng hiểu nổi tôi và đám bạn thân nghĩ gì mà đồng loạt viết giấy phép, ngụy tạo cả chữ ký phụ huynh để lên bàn cô rồi rủ nhau đi ra suối chơi, sau đó hái ổi rừng, chơi cả trò đám cưới giả. Đợt ấy cô giáo của chúng tôi hình như cũng biết chúng tôi trốn học thế nhưng cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, bởi chúng tôi phạm lỗi lần đầu.
Mẹ tôi cũng không biết chuyện, thế nhưng không hiểu sao mẹ cứ dặn dò tôi học tốt, không được noi gương đám bạn bỏ học đi chơi, rồi đặc biệt mẹ còn dặn dò tôi tránh mò ra ao hồ sông suối, mẹ bảo số tôi không được gần nước. Nghe mẹ ân cần thế mà tôi thấy mình tồi tệ quá, mẹ không biết nhưng không phải có trời biết, đất biết tôi biết và đám bạn tôi biết ư? Thật sự tôi thấy xấu hổ với chính bản thân mình, nhiều lúc ham chơi mà không nghĩ gì đến hậu quả.
Thế nhưng loại bỏ học trốn đi chơi cũng là một trải nghiệm, dù là sai lầm, từ đó trở đi tôi đã không còn bỏ học và liều lĩnh như vậy nữa, có đôi lúc cái sai của mình bản thân mình cũng tự nhận thức được, điều đó giúp chúng ta tự hoàn thiện bản thân mình hơn.
Đề 2:
Cuộc sống có nhiều cung bậc cảm xúc, có vui cũng có buồn. Và mỗi trải nghiệm mà con người cũng vậy. Và tôi nhớ mãi về một trải nghiệm vui vẻ của mình.
Quê hương của tôi là một thành phố ven biển. Gia đình tôi đã chuyển ra Hà Nội sống từ khi tôi còn chưa ra đời. Đây là lần thứ hai tôi được về thăm quê. Đúng năm giờ sáng, xe xuất phát từ Hà Nội. Ngồi trên xe, tôi háo hức ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Những con đường cao tốc mới được xây dựng rất đẹp đẽ. Khoảng đến gần trưa thì xe đã đến nơi. Tôi cảm thấy vô cùng thích thú vì sau một hành trình dài cuối cùng cũng đến Sầm Sơn. Gia đình tôi ở lại nhà ông bà nội, cất dọn đồ đạc rồi nghỉ ngơi. Tôi còn được thưởng thức những món ăn đặc sản của quê do chính tay bà nội nấu.
Buổi chiều, mọi người trong gia đình hẹn nhau ra biển tắm. Lúc này, tôi đang đứng trước một bài biển rộng mênh mông. Bầu trời cao, trong xanh không một gợn mây. Ông mặt trời tỏa ánh nắng chói chang xuống khắp nơi. Bãi cát vàng trong nắng càng trở nên lấp lánh, trông tuyệt đẹp. Nước biển xanh và trong. Đứng gần biển, tôi có thể nhìn thấy từng đợt sóng đánh vào bờ. Nhìn ra xa phía chân trời, bầu trời và biển như hòa vào làm một.
Biển lúc này thật đông người. Tiếng nói cười rộn vang khắp cả không gian. Người lớn thích thú bơi lội dưới nước. Trẻ em thì nghịch cát, xây thành những tòa lâu đài tuyệt đẹp. Nước biển mát lạnh khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sau khi tắm biển, mọi người cùng nhau đi ăn đồ hải sản nướng. Các món ăn đều rất ngon và mang đậm hương vị của biển.
Sau chuyến đi này, tôi mới thấy quê hương của mình thật đẹp biết bao. Tôi tự nhủ bản thân sẽ cố gắng học tập thật tốt, để may này trở về xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.
chúc bạn thi tốt nha
Tham khảo:
Em và Nga là bạn thân, chơi với nhau từ hồi nhỏ cho đến bây giờ, vì nhà hai đứa là hàng xóm của nhau. Chúng em có nhiều kỉ niệm vui buồn cùng nhau. Có một kỉ niệm năm lớp 4 mà cho đến bây giờ em vẫn còn nhớ mãi.
Hôm đó là sinh hoạt lớp vào cuối tuần. Sau khi báo cáo những ưu, khuyết điểm và thành tích của lớp trong tuần, bạn lớp trưởng cùng cô giáo tiến hành giải quyết một chuyện quan trọng. Chuyện là hôm nay bạn Mai- cô bạn ngồi cùng bàn với em có mang theo tiền để đóng học phí, nhưng không may bị mất. Mặc dù đã tìm khắp sách vở bàn ghế vẫn tìm không ra. Cô yêu cầu Mai đứng dậy kể sự việc, Mai trình bày:
- Dạ thưa cô, vì ba mẹ em có chút công việc phải đi công tác nên ba mẹ có đưa tiền bảo em cầm theo để đóng học phí do ba mẹ không lên được. Em đã cất giữ rất cẩn thận nhưng mà vẫn mất. Em chắc chắn là mất trong lớp này.
Cô bảo:
- Em đã tìm kỹ chưa? Sao em lại chắc chắn như vậy, chúng ta phải xem xét mọi trường hợp có thể xảy ra em ạ.
Lúc này Mai hướng mắt về phía tôi bằng vẻ tức giận:
- Em chắc chắn là mất trong lớp này, ai cũng biết là nhà Lan nghèo, bạn ấy chắc thấy em có nhiều tiền mà nổi lòng tham rồi lấy cắp của em đó cô.
Tôi nghe xong bần thần, hoảng hốt, nước mắt cứ thế mà rơi, tôi cảm tưởng như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, thật sợ hãi.
Lúc này, chắc vì hiểu được suy nghĩ của tôi hoặc vì bực trước hành động của Mai, Nga giơ tay đứng dậy phát biểu:
- Dạ thưa cô và cả lớp, theo em, bạn Mai nói như thế là vô căn cứ ạ. Em biết là nhà Lan còn nhiều khó khăn nhưng chơi từ nhỏ, em biết Lan là người bạn tốt. Các bạn cũng thấy đấy: thứ nhất, Lan luôn giúp đỡ các bạn trong lớp rất tự nguyện khi ai có khó khăn. Thứ hai, dù nghèo nhưng Lan là người rất tự trọng, những món quà lớp trao bạn ấy luôn từ chối nhận vì nghĩ còn nhiều bạn khác cần giúp đỡ hơn. Thứ ba, từ trước đến nay bạn ấy luôn trung thực và thẳng thắn.
Nghe nói xong cả lớp đều vỗ tay đồng ý, lúc này dù rất sợ nhưng bằng sự trấn an ấy tôi cảm thấy mình được quan tâm và bảo vệ. Đang bàn bạc, thảo luận thì chợt bác bảo vệ trường đi vào và thông báo một bạn học sinh được một chiếc ví nhỏ trong đó có một số tiền, nếu ai mất thì lại gặp bác để nhận. Lúc này, Mai được cô giáo cho phép gặp bác bảo vệ, qua xác minh số tiền và nhận diện chiếc ví thì biết đó là của Mai thật. Lúc này cả lớp mới nhẹ nhõm, hoá ra vì khoá kéo cặp không cẩn thận nên Mai đã để rơi chiếc ví khi chạy vội vào lớp, một em lớp dưới nhặt được gửi bác bảo vệ.
Khi xong xuôi mọi chuyện, Mai xin lỗi tôi vì sự hiểu lầm này, còn tôi và Nga chỉ biết nhìn nhau cười.
Ra về tôi cảm ơn Nga vì đã dũng cảm đứng lên bảo vệ mình. Nga luôn hiểu và thương tôi nhất. Từ đó tình bạn chúng tôi thêm khăng khít và gắn bó hơn, dù gặp khó khăn gì cũng đều giúp đỡ nhau vượt qua.
Tham khảo!
Mỗi chúng ta đều có những trải nghiệm quý giá trong cuộc đời. Qua những trải nghiệm đó, con người rút ra cho mình những điều có giá trị.
Người bạn thân nhất của tôi là Minh Hà. Chúng tôi vừa là hàng xóm, vừa là bạn cùng lớp. Điều đó khiến cho tình bạn của cả hai thêm gắn kết. Minh Hà là một cô bạn hiền lành và ít nói, còn tôi lại năng động và hướng ngoại. Tôi và Hà thường giúp đỡ nhau trong học tập nên đã trở thành đôi bạn cùng tiến.
Tôi còn nhớ một lần, tôi mải xem phim nên đã quên học bài. Buổi học hôm sau, cô giáo yêu cầu cả lớp làm bài kiểm tra mười lăm phút. Tôi ngồi loay hoay mà vẫn không làm được một câu nào. Thấy vậy, Minh Hà đã lén đập vào tay tôi. Thì ra, Hà muốn tôi chép bài của bạn. Tôi không nghĩ ngợi gì, chép luôn bài của Hà.
Tiết học sau đó, khi nhận xét về bài kiểm tra, cô giáo đã nói:
- Cô cảm thấy rất buồn vì trong lớp vẫn còn hiện tượng chép bài. Minh Hà và Thu Trang, hai em có điều gì muốn nói với cô không?
Tôi và Hà nghe cô giáo nhắc đến tên mình thì cảm thấy vô cùng lo lắng. Cả lớp bắt đầu bán tán xôn xao. Cô giáo nói tiếp:
- Cô vẫn thường dạy các em phải trung thực trong thi cử. Nếu như bài kiểm tra đạt kết quả không tốt, cô có thể cho các em gỡ điểm. Nhưng nếu hành vi gian lận thì cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Nghe cô giáo nói vậy, tôi biết mình là người có lỗi. Tôi liền đứng lên nói với cô giáo:
- Thưa cô… em là người đã chép bài của bạn Minh Hà ạ!
- Không… cô ơi, là em đã để cho bạn Thu Trang chép bài của mình ạ!
Cô giáo liền nói:
- Thu Trang đã biết nhận lỗi, điều đó rất tốt. Nhưng việc Minh Hà để cho bạn chép bài cũng là sai. Lần này, cô sẽ để hai em làm lại một bài kiểm tra khác. Nếu có lần sau, cô sẽ phát nặng nhé?
Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm:
- Vâng ạ.
Quả là một trải nghiệm đáng nhớ của tôi. Từ đó, tôi luôn chăm chỉ học tập để không phạm phải lỗi lầm như vậy. Tình bạn của tôi và Minh Hà cũng ngày càng gắn kết hơn.
Tết năm nay, tôi được bố mẹ cho về thăm quê nội. Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng háo hức vì đã lâu tôi chưa được về thăm quê. Tôi mong rằng sẽ có thật nhiều kỉ niệm đẹp khi ở quê hương của mình.
Chiều hai bảy Tết, cả nhà tôi chuẩn bị đầy đủ những đồ dùng cần thiết, cũng như món quà Tết để đem về quê biếu ông bà nội. Đúng ba giờ chiều, bố lái xe đưa cả nhà về quê. Xe đi mất gần hai tiếng thì đến nơi. Ông bà nội vui vẻ ra đón cả nhà. Tôi cất tiếng chào ông và thật to. Tối hôm đó, cả nhà cùng quây quần bên mâm cơm đoàn viên. Thật ấm cúng và vui vẻ!
Sáng hôm sau, tôi thức dậy thật sớm để ngắm nhìn quê hương của mình. Ông mặt trời dậy thật sớm để đánh thức mọi người sau một đêm dài. Những cô cậu nắng tinh nghịch cũng thức giấc, chạy nhảy tung tăng dưới mặt đất. Những hạt sương đọng trên lá cây cũng dần tan biến. Làn gió khẽ lướt qua khiến những cành lá rung rinh. Đặc biệt nhất là bầu trời buổi sáng sớm, thật trong lành biết bao. Tiếng chim hót líu lo đón chào ngày mới. Đó đều là những thứ mà ở thành phố tôi chưa thấy.
Ngoài đường vẫn còn rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng có những tiếng trò chuyện của các bác nông dân phải ra đồng làm việc. Chỉ một lúc sau, con đường đã ngập tràn tiếng cười nói, tiếng xe cộ của mọi người trong làng.
Buổi chiều, tôi cùng với bố mẹ đi chợ Tết. Chợ huyện đã mở từ sớm để mọi người có thể chuẩn bị đồ đạc, đón năm mới đang đến thật gần. Không khí chợ những ngày trước Tết lúc nào cũng nhộn nhịp. Sắc xuân tràn ngập khắp muôn nơi. Những nụ hoa đào còn đang e ấp. Những câu đối đỏ, những gian hàng bày đồ trang trí. Chợ hoa Tết cũng không kém phần đông đúc. Hàng trăm thứ hoa rực rỡ sắc màu. Những cây đào, cây mai, cây quất đã trở thành biểu tượng của dịp Tết cổ truyền dân tộc. Sau một buổi chiều dạo quanh khu chợ, mẹ tôi cũng mua được những món đồ cho ngày Tết, còn bố tôi đã chọn được một chậu hoa đào ưng ý.
Chiều hai chín Tết, mọi người trong gia đình cùng nhau dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ để đón năm mới. Tôi cũng xung phong giúp bố mẹ dọn dẹp nhà cửa cho ông bà. Tôi còn được xem ông nội gói bánh chưng nữa.
Chiều ba mươi Tết, mọi công việc chuẩn bị xong xuôi. Cả nhà quây quần bên mâm cơm giao thừa. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ. Tôi cố thức đến mười hai giờ đêm để xem pháo hoa, nhận lì xì của ông bà, bố mẹ. Những ngày đầu năm mới, mọi người trong gia đình cùng nhau đi chúc Tết họ hàng. Khuôn mặt ai cũng đều rạng rỡ. Thời tiết cũng ấm áp như chiều lòng con người. Không khí ngày tết ở quê hương thật tuyệt vời.
Lần đầu được đón Tết ở quê thật là một trải nghiệm đáng nhớ. Tôi cảm thấy thêm yêu gia đình, quê hương của mình. Tôi mong rằng những năm sau gia đình mình sẽ lại được đón Tết ở quê.
Hằng năm, cứ đến dịp nghỉ hè, tôi lại được về thăm quê. Năm nay, tôi đã xin bố mẹ cho ở lại chơi lâu hơn. Ở đây, tôi có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ.
Quê hương của tôi là là một vùng đất thanh bình. Mỗi ngày mới bắt đầu trên quê đều rất đẹp. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Ông mặt trời thức dậy, xuất hiện sau lũy tre xanh. Cô cậu nắng tinh nghịch cũng thức giấc. Những hạt sương đọng trên lá dần tan biến. Chị gió tung tăng nô đùa khắp nơi. Cô mấy thì dạo chơi quanh những ngọn núi phía xa. Vài chú chim nhỏ cất tiếng hót đón chào ngày mới. Không khí vô cùng trong lành, dễ chịu. Thật khó để tìm được sự yên bình như vậy ở thành phố.
Tôi thức dậy sớm, vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng. Sau đó, tôi cùng với các bạn trong xóm rủ nhau ra đồng chơi. Cánh đồng lúa vàng ươm, thơm mùi lúa chín. Những bông lúa uốn cong, nặng trĩu. Thỉnh thoảng, tôi lại thấy vài chiếc nón nhấp nhô. Các bác nông dân đang gặt lúa. Khuôn mặt của các bác đầy hớn hở, vui tươi. Trên bầu trời xanh thẳm, đàn cò trắng bay lả lơi. Những chú trâu hiền lành đang từ tốn gặm cỏ non ven con đê. Tôi và các bạn rủ nhau chơi thả diều, rồng rắn lên mây hay trốn tìm. Sau đó, chúng tôi còn rủ nhau thi đá bóng. Khoảng sân cỏ rộng rãi gần cánh đồng chính là nơi tụ tập của đám trẻ con trong làng.
Đến trưa về, tôi còn được thưởng thức rất nhiều món ăn của bà ngoại. Những món ăn đậm chất thôn quê, giản dị nhưng ngon tuyệt. Tôi thích nhất là món sườn xào chua ngọt, rau muống luộc ăn cùng cà pháo. Hương vị này khiến tôi vẫn nhớ nhung khi còn ở thành phố. Buổi chiều, tôi còn theo ông ra thăm đồng, hoặc có khi giúp ông tưới nước, bắt sâu cho vườn cây. Khu vườn của ông bà vào mùa nào cũng có thức quả ngon. Tối nào, tôi cũng được thưởng thức, khi thì quả xoài, khi thì quả nhãn. Thật tuyệt vời làm sao!
Quê hương thật quan trọng đối với mỗi con người. Những kỉ niệm đẹp đẽ khiến tôi thêm yêu quê hương. Lúc nào, tôi cũng mong đến hè thật nhanh để lại được về thăm quê, thăm ông bà ngoại của mình.
Bài văn mẫu số 2Thời thơ ấu, mỗi người đều có những kỉ niệm đáng nhớ. Bản thân tôi cũng vậy, đặc biệt khi kỉ niệm đó trở thành hành trang vô cùng quý giá trong cuộc sống.
Kỉ niệm hồi thơ ấu mà tôi còn nhớ mãi đó là những lần được về quê thăm ông bà ngoại vào mỗi dịp hè về. Một tháng ở lại quê, tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ, thú vị. Trong kí ức tuổi thơ, quê hương của tôi là một mảnh đất trù phú, thanh bình. Dòng sông nhỏ chảy qua bản làng. Con đường làng rợp bóng tre xanh. Đầu làng có cây đa cổ thụ. Dưới bóng đá là mái đình cổ kính đã nhiều tuổi. Cánh cò trắng bay nghiêng trên vòm trời khi chiều xuống. Tất cả đều thật đẹp biết bao.
Tôi về quê không chỉ trong sự chào đón của ông bà ngoại. Mà còn có cả những người hàng xóm xung quanh. Con người ở quê tôi đều giản dị, thật thà mà hiếu khách, gần gũi. Tôi còn nhớ buổi sáng đầu tiên, tôi cùng ông ra vườn dạo chơi. Khu vườn nhà rộng lớn với biết bao cây trái. Những khóm rau xanh mướt và những hàng trái cây như táo, xoài, cam… Bầy chim hót lanh lảnh trên ngọn cây cao. Ngồi trong vườn, tôi lắng nghe những âm thanh quen thuộc của làng quê. Sau đó, hai ông cháu còn tưới tắm cho cây cối trong vườn. Buổi trưa, tôi được ăn một bữa no nê, toàn những món ăn thôn quê nhưng ngon vô cùng.
Đến chiều, tôi cùng lũ trẻ con trong xóm ra đồng chơi. Chúng tôi chơi trò đuổi bắt, nhảy dây, ô ăn quan… thật vui vẻ. Sau đó, tôi còn đi mò ốc, đó là công việc thú vị hấp dẫn tôi nhất. Quanh những bờ mương, ruộng lúa, chúng tôi lần theo, bắt những chú ốc đang mải mê ngủ quên mang về. Lũ trẻ chúng tôi thích thú trước nồi ốc thơm lừng mùi chanh sả, vừa ăn vừa kể chuyện ở trường, ở lớp cho nhau nghe. Sau này trở về thành phố, tôi nhất định sẽ kể cho bạn bè nghe để chúng bạn phải ghen tị.
Buổi tối, tôi mang ghế ra ngồi ngoài hè ngắm bầu trời. Ở thôn quê, ánh đèn điện ít nên có thể nhìn rõ hàng ngàn ngôi sao đang lấp lánh trên trời. Tôi nghe bà kể về sự tích các chòm sao mà trầm trồ. Một ngày ở thôn quê trôi qua thật nhanh, nhưng cũng thật thú vị. Cuộc sống ngày càng hiện đại, quê hương tôi cũng phát triển hơn. Những tòa nhà cao tầng mọc lên. Đường phố sáng ánh đèn. Cánh đồng quê cũng ít dần đi. Chỉ có tình người thôn quê là vẫn còn đó.
Những kỉ niệm thời thơ ấu khiến tôi thêm yêu mến quê hương. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập tốt để tương lai có thể đóng góp một phần nhỏ bé xây dựng quê hương giàu đẹp hơn nữa.
Trong cuộc sống này ai cũng có những người bạn tốt của riêng mình. Người đó không phải là người tốt nhất mà bạn có nhưng người ấy xứng đáng và cho bạn đủ sự tin cậy để ở bên chia sẻ nhiều điều trong cuộc sống. Như bao người khác, tôi có cô bạn gái đối với tôi bạn ấy giống một người thân trong gia đình mà tôi rất yêu quý.
Bạn thân tôi là một cô gái rất xinh đẹp, nước da trắng trẻo, mái tóc dài thẳng và hơi chuyển qua màu nâu. Chiếc mũi dọc dừa cao, đôi mắt long lanh cùng cái miệng trái tim xinh xinh. Nhiều lúc chính tôi cũng thấy ganh tị với vẻ xinh xắn của cô bạn. Không những thế, bạn ấy còn là lớp trưởng và là một học sinh giỏi nổi bật của lớp. Cô ấy là người thông minh và nhanh nhẹn. Vì nắm bắt tâm lý người khác khá tốt nên bạn ấy xử lý công việc của một người lớp trưởng rất nhanh và giải quyết được các vấn đề của người khác làm cho lớp học của chúng tôi luôn vui vẻ. Bạn ấy cũng là một cô gái rất thân thiện. Bất kể xung quanh có ai gặp khó khăn cũng luôn tìm cách giúp đỡ họ và còn kêu gọi những người khác giúp đỡ. Chính tôi cũng ngưỡng mộ cách bạn ấy sống và đối xử với người xung quanh, kính trên nhường dưới, yêu thương trẻ em và hòa đồng với mọi người. Đối với gia đình tôi, bạn giống như một người con để bố mẹ tôi có điểm tựa. Bạn nhiệt tình giúp đỡ tôi, san sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn với gia đình tôi; những khi có công chuyện, bạn không ngại ngần giúp đỡ. Nhiều lúc bản thân tôi cũng tự hỏi mình đã làm thế nào mà có được một người bạn tốt bụng như vậy. Chúng tôi quen nhau rất tình cờ khi học chung lớp. Tuy có gương mặt xinh xắn nhưng ở bạn gái luôn toát lên nét lạnh lùng và khá khó nhìn. Ban đầu tôi không có thiện cảm gì với cô bạn gái bởi quá hiền lại ít nói. Hết một kì học rồi, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Nhưng cơ duyên thực sự đến khi trường chúng tôi có hoạt động ngoại khóa, tôi biết lúc ấy tôi có chuyện buồn, mặc dù đi cùng mọi người nhưng tôi ngồi thu mình ở một góc xem những bạn khác chơi đùa. Đúng lúc đó, cô bạn ấy tiến lại gần tôi, ngồi cạnh im lặng một hồi lâu và ôm hôn, tất cả cảm xúc như vỡ oà, tôi khóc như đứa con nít mà không thốt lên lời. Ngày hôm sau, chúng tôi cùng nhau đi chơi, bạn ấy lắng nghe từng câu chuyện của tôi và xin tôi lời khuyên về cuộc sống. Chính từ sự chân thành nhưng cũng vô cùng thẳng thắn ấy làm tôi quý mến cô bạn này. Chúng tôi tiếp xúc với nhau thường xuyên hơn, tâm sự với nhau nhiều điều và nhận thấy cả hai rất giống nhau trong suy nghĩ. Tôi nhận thấy cô ấy không còn nhút nhát, khó gần mà trái lại vô cùng thân thiện và vui tính. Chúng tôi trở thành những người bạn tốt từ lúc nào không hay. Đến nay, chúng tôi đã là bạn của nhau được khoảng ba năm, thời gian này không quá lâu nhưng nó đủ để chúng tôi biết nhau nhiều hơn và gắn kết với nhau; luôn hỗ trợ nhau trong công việc và cuộc sống. Vẫn biết rằng chúng tôi còn rất trẻ, cuộc sống còn nhiều thay đổi và chúng tôi cũng phải vươn lên nhưng cả hai đều phấn đấu cho tương lai sau này cùng nhau tốt đẹp hơn, có ích hơn. Chúng ta được phép lựa chọn người bạn để chơi, để gắn bó và chính mỗi người cũng có những người bạn thân.
Chúng ta hãy biết trân trọng người ở bên cạnh mình, cùng mình chia sẻ mọi thứ vì trong thế giới bao la rộng lớn này, hiếm có ai có thể tốt với chúng ta vô điều kiện như thế. Người bạn thân của tôi không còn là người dưng xa lạ mà cô ấy là một người em, một mảnh ghép quan trọng trong gia đình tôi mà tôi luôn trân trọng, người bạn này luôn sống mãi trong lòng tôi.
Đây bạn nhé