Chuộc lương tâm
Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.
Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.
Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"
Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"
Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"
Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."
Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý, thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.
Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.
Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.
Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."
Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"
Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.
Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.
Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.
Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.
Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.
Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.
Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."
Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !
Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"
Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."
đã bao giờ các bạn đòi hỏi bố mẹ như thế chưa ?
Mèo nhà bà vừa sinh một đàn mèo con. Thấy em thích quá, mẹ đã xin bà một chú đem về nhà nuôi. Em đã đặt tên cho chú là Bún.
Bún là một chú mèo đực, hiện gần hai tháng tuổi. Chú nhỏ xíu, có thể nằm trọn trong bàn tay của bố. Bộ lông của chú chưa dày và dài được như mẹ nhưng vẫn mềm mượt lắm. Mẹ bảo vì chưa thay lông nên Bún mới có bộ lông màu vàng nhạt như thế, chờ khi lớn thì sẽ đổi thành màu cam. Từ ngày có Bún, em chăm chỉ chăm sóc và đút sữa cho chú, nên chú quấn lắm. Chú cứ muốn nằm trong lòng em, ngửa cái bụng tròn như cái trống lên trời. Bốn cái chân chổng lên duỗi duỗi khoe phần thịt lót hồng nhạt. Cái đầu tròn như thì ngoẹo sang một bên, đôi mắt xanh chớp chớp, cái mũi nhỏ củng củng rồi cất tiếng meo meo siêu đáng yêu. Đến cả cái lưỡi hồng, mấy cái răng tí hon của chú em cũng thấy đáng yêu nốt. Chỉ cần được bồng Bún, thơm lên đầu rồi bụng rồi bàn chân bún là em cảm thấy bao mệt nhọc tan hết.
Tuy nhiên, em vẫn có chút buồn là Bún không cho em được chạm vào đuôi của chú. Mẹ bảo đó là chú vẫn còn cảnh giác đấy. Điều đó khiến em càng thêm quyết tâm yêu thương Bún hơn nữa để trở thành người thân chú nhất nhà. Chắc chắn, em sẽ nuôi chú thành chú mèo khỏe mạnh và to lớn nhất khu nhà mình.
Tả con mèo mướpTrong rất nhiều các loại vật nuôi trong gia đình, em yêu thích là con mèo. Con mèo không chỉ hiền lành ngoan ngoãn mà còn biết bắt chuột giỏi.
Con mèo nhà em là giống mèo mướp bình thường, không quá mập mạp cũng không quá gầy nhưng rất ngoan và không bao giờ ăn vụng thức ăn của người. Con mèo mướp có bộ lông dài, dày rậm và rất mềm mượt, con mèo rất thích nằm úp bụng xuống đất rồi được em vuốt từ trên đỉnh đầu xuống tận đuôi. Mỗi khi em vuốt ve như thế đôi tai nhỏ của nó lại bè sang hai bên, đôi mắt lim dim như muốn ngủ, chẳng thèm động đậy, như là đang hưởng thụ cảm giác thoải mái.
Con mèo có đôi chân khá dài, thon thả và đặc biệt là bàn chân rất êm và mềm. Lớp đệm dưới chân của mèo giúp chúng đi lại trên mọi địa hình mà không phát ra tiếng động. Ngay cả chuột tinh nhanh, nhạy bén đến thế cũng không thể phát hiện ra. Trong một lần bắt chuột, con mèo bị rơi từ trên ban công tầng một xuống, chiếc đuôi của nó bị kẹt vào miếng tôn sắc nên bị chảy máu. Con mèo rất đau đớn, không ngừng kêu “meo meo” rất đáng thương, gia đình em đã chăm sóc vết thương cho nó, vết thương chỉ mất năm ngày là đã lành hẳn. Con mèo lai trở nên nhanh nhẹn, hoạt bát như bình thường, chỉ khác là bây giờ con mèo rất ít khi trèo lên những chỗ cao.
Em rất thương con mèo nhà em và cảm thấy rất yêu quý nó, coi con mèo như một thành viên trong gia đình. Nếu có một ngày con mèo bị ốm em cũng không thể vui vẻ được
Một con mèo mướp dài đáng yêu đã xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Với bộ lông màu trắng tinh khôi và đôi mắt xanh ngọc sáng lấp lánh, nó trở thành một điểm nhấn đáng yêu trong gia đình. Con mèo mướp dài tên là Miu, một cái tên ngọt ngào và dễ thương như chính nó. Miu luôn tỏ ra rất hiếu động và nhanh nhẹn. Nó thường chạy nhảy khắp nơi trong nhà, tạo nên những tiếng động vui nhộn. Đôi khi, Miu còn leo lên cây và nhảy từ cành này sang cành khác, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên và thích thú. Miu cũng rất thích chơi đùa với những vật nhỏ như bóng, chuột nhồi bông hay dây thừng. Nó chạy theo những vật đó, đuổi bắt và tung tăng khắp nơi. Đôi khi, Miu còn chui vào hộp giấy hoặc túi xách, tạo nên những tình huống hài hước và đáng yêu. Miu cũng là một con mèo rất thân thiện và dễ gần. Nó thường đến bên tôi và cọ mặt vào chân tôi, tạo cảm giác ấm áp và thân thuộc. Miu cũng thích được vuốt ve và ôm ấp. Khi tôi buồn, Miu luôn đến bên tôi và đặt đầu lên đùi tôi, như thể nó hiểu và muốn an ủi tôi. Miu cũng rất thông minh và nhanh nhẹn. Nó hiểu rõ những lời tôi nói và biết cách đáp lại. Khi tôi gọi tên nó, Miu luôn đến ngay lập tức. Nó cũng biết cách nhảy lên ghế và bàn để lấy đồ ăn khi tôi không để ý. Miu cũng thường đặt đuôi lên cao và đi bước nhảy như một vũ công khi tôi đưa ra những lệnh đơn giản. Miu là một con mèo mướp dài đáng yêu và thông minh. Tôi rất yêu quý và trân trọng Miu. Mỗi ngày, khi nhìn thấy Miu vui vẻ và khỏe mạnh, tôi cảm thấy hạnh phúc và biết ơn vì có một người bạn đáng yêu như Miu trong cuộc sống của mình.(đây nha)