Đọc bài sau và trả lời các câu hỏi: Đôi bạn 1. Thành và Mến là đôi bạn ngày nhỏ. Ngày ấy, giặc Mĩ ném bom phá hoại miền Bắc, Thành theo bố mẹ sơ tán về quê Mến. Mĩ thua, Thành lại về thị xã. Hai năm sau, bố Thành đón Mến ra chơi. Thành dẫn bạn đi thăm khắp nơi. Cái gì đối với Mến cũng lạ. Ở đây có nhiều phố quá. Phố nào cũng nhà ngói san sát, cái cao, cái thấp, chẳng...
Đọc tiếp
Đọc bài sau và trả lời các câu hỏi:
Đôi bạn
1. Thành và Mến là đôi bạn ngày nhỏ. Ngày ấy, giặc Mĩ ném bom phá hoại miền Bắc, Thành theo bố mẹ sơ tán về quê Mến. Mĩ thua, Thành lại về thị xã.
Hai năm sau, bố Thành đón Mến ra chơi. Thành dẫn bạn đi thăm khắp nơi. Cái gì đối với Mến cũng lạ. Ở đây có nhiều phố quá. Phố nào cũng nhà ngói san sát, cái cao, cái thấp, chẳng giống những ngôi nhà ở quê. Mỗi sáng mỗi chiều, những dòng xe cộ đi lại nườm nượp. Ban đêm, đèn điện sáng lấp lánh như ngôi sao sa.
2. Chỗ vui nhất là công viên. Ở đây, bên cạnh vườn hoa có cầu trượt, đu quay, có cả một cái hồ lớn. Mến rất thích chơi ở ven hồ. Hồ này rộng hơn cái đầm ở làng của Mến nhưng không trồng sen. Nhìn mặt hồ sóng gợn lăn tăn, hai đứa lại nhắc chuyện hồi nào bơi thuyền thúng ra giữa đầm hái hoa. Đang mải chuyện, bỗng các em nghe tiếng kêu thất thanh :
- Cứu với !
Thành chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy Mến lao xuống nước. Giữa hồ, một cậu bé đang vùng vẫy tuyệt vọng. Trên bờ, mấy chú bé ướt lướt thướt hốt hoảng kêu la. Mến bơi rất nhanh, chỉ một loáng, em đã đến bên câu bé, khéo léo túm được tóc cậu, đưa vào bờ.
3. Về nhà, Thành và Mến sợ bố lo, không dám kể cho bố nghe chuyện xảy ra. Mãi khi Mến đã về quê, bố mới biết chuyện. Bố bảo : - Người ở làng quê như thế đấy, con ạ. Lúc đất nước có chiến tranh, họ sẵn lòng sẻ nhà sẻ cửa. Cứu người, họ không hề ngần ngại.
- Sao sa (sao băng): những vật thể cháy sáng trên nền trời ban đêm, làm ta tưởng tượng như những ngôi sao rơi.
- Công viên: vườn rộng có cây, hoa,… làm nơi giải trí cho mọi người.
– Tuyệt vọng: mất hết hi vọng, không còn gì để mong đợi.
Ngày nhỏ, Thành và Mến kết bạn ở đâu ?
A. Ở quê Mến
B. Ở thị xã
C. Ở công viên
Loài chim em yêu thích là chim bồ câu. Đó là một loài chim tượng trưng cho hòa bình. Ngày xưa, họ dùng bồ đưa câu để đưa thư. Sở thích của chúng là sạch sẽ, chuồng đẹp, chúng ăn thóc và hạt dưa. Chim bồ câu có rất nhiều màu: xanh lá cây đậm, màu đen nhưng em rất thích chim bồ câu trắng. Chúng có mỏ màu vàng nhạt và nhỏ xíu. Đôi mắt tròn xoe. Bộ lông mượt mà. Chúng thường nhặt những hạt thóc rơi vãi trên sân. Tiếng hót “gù gù…” của chúng nghe thật êm đềm. Ôi, chúng thật đáng yêu!
Hokk tốt
Nhà tôi không thích nuôi nhiều con vật. Nhưng Hoạt Hoạt lại là trường hợp đặc biệt- chú vẹt mà cả nhà tôi đều yêu quý.
Hoạt Hoạt đã là thành viên trong nhà em đã được ba năm rồi. Chú vẹt là món quà của bố tặng cho tôi sau chuyến đi công tác dài ngày.
Hoạt Hoạt gây ấn tượng với người khác ngay từ bên ngoài của nó. Hoạt Hoạt nhỏ nhắn, xinh xắn, chỉ nặng hơn 1 kg. Nó có bộ lông rất đẹp, đầy đủ sắc màu: có màu xanh lam, màu xanh dương, màu vàng. Màu xanh dương nhẹ và màu vàng điểm trên cổ và màu xanh lam phủ toàn thân. Bộ lông của Hoạt Hoạt mới mượt mà làm sao, nhưng những chiếc đuôi lại rất cứng cáp. Đôi mắt Hoạt Hoạt đen nhánh, nháy nháy trông rất thông minh và tinh nghịch. Chiếc mỏ nhỏ xíu, đỏ tươi nhưng khi mổ đồ ăn lại thoăn thoắt. Chiếc chân nhỏ xíu của nó rất nhanh nhẹn, chuyền từ cành này qua cành khác.
Bố tôi làm cho Hoạt Hoạt một ngôi nhà rất đẹp bằng gỗ, treo ở trong vườn nhà có bao nhiêu cây và hoa đẹp. Tôi đặt tên cho nó là Hoạt Hoạt là vì chú vẹt này rất nhanh nhẹn, hoạt bát và thông minh nữa. Hoạt Hoạt rất thông minh và học mọi thứ rất nhanh. Những câu nói mà gia đình tôi hay nói thường ngày, Hoạt Hoạt đều học rất nhanh. Những lần mà tôi chuẩn bị đi học, Hoạt Hoạt đều chào tôi trước. Có khách đến nhà, Hoạt Hoạt đều hỏi: “Ai đấy? Ai đấy?” và nói vào trong nhà rằng “Có khách, có khách”. Từ khi có Hoạt Hoạt, gia đình tôi luôn luôn vui vẻ và náo nhiệt. Một câu nói nhại của nó khiến không khí căng thẳng như sắp cãi nhau lại dịu đi, và tiếng cười lại bắt đầu vang lên.
Những khi Hoạt Hoạt ốm, tôi đều rất lo lắng. Tôi thường mang bài ra trước Hoạt Hoạt để học, nghe Hoạt Hoạt nói để bớt căng thẳng. Những ngày về quê, phải gửi Hoạt Hoạt cho người khác trông giúp, tôi thật không thể yên lòng được. Hoạt Hoạt không chỉ là một con vật mà còn là người bạn rất thân, là một phần của gia đình tôi