K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1 tháng 6 2018

mùng 1 tháng mấy???

1 tháng 6 2018

1 tháng 6 nha

21 tháng 3 2022

Trong các ngày sau đây; Ngày nào là ngày giỗ tổ

A.Ngày mùng 10 tháng 3 âm lịch hằng năm

Học tốt bạn nhé

21 tháng 3 2022

ĐÁP ÁN LÀ : A

20 tháng 2 2018

câu ca dao nói về uống nước nhớ nguồn - 1 đạo lý tốt đẹp cảu cha ông ta từ xưa đến nay 

20 tháng 2 2018

Con người ai sinh ra cũng có tổ tiên ông bà, nhân dân Việt Nam vẫn luôn tự hào khi Tổ Hùng Vương là những người tổ tiên cao cả.Chính vì thế mà bất kì một ai dù ở phương trời nào, hay dang cùng chung sống trên mảnh đất hình chữ S này đều cần phải biết ơn, ghi nhớ đến công lao của những vị anh hùng tổ tiên .

T I C K nhé ^^

9 tháng 6 2018

“Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc. Mẹ ru yêu thương con tha thiết."

Khi nghe ca khúc này, tôi chợt nhớ đến hình dáng đấng sinh thành, người đã sinh ra tôi, đã không ngại khổ nuôi tôi khôn lớn. Và đó chính là mẹ, người luôn đứng vị trí quan trọng nhất trong tâm trí tôi.

Thật vậy, trong gia đình, tôi thương nhất là mẹ vì mẹ đã luôn dành riêng cho tổ ấm này một tình thương bao la, không sao tả xiết. Thân hình nhỏ bé chăm chỉ làm việc cùng đôi bờ vai gầy gầy đã gánh bao nhiêu cực khổ khiến tôi thương mẹ lắm. Tôi yêu nhất đôi bàn tay hằng ngày khám bệnh cho bệnh nhân, tối về lại phải chăm sóc gia đình, nấu những bữa cơm nóng hổi rồi về đêm khi ánh trăng tròn lên cao, đôi bàn tay ấy chưa được yên giấc, tiếp tục vỗ vỗ quạt quạt ru chị em tôi chìm vào giấc ngủ và từ khuôn miệng xinh xắn của mẹ cất lên lời hát ru ngọt ngào mà tha thiết, đậm đà tình thương bao la của người mẹ dành cho những đứa con.

Mặc dù vất vả đến thế nhưng mẹ tôi chẳng than lấy một lời, mẹ quả thật là người cứng rắn, biết cam chịu một cách đáng khâm phục. Mẹ luôn cẩn thận trong mọi việc, hoàn thành tốt và biết chịu trách nhiệm từ những việc mình làm để làm gương tốt cho con cái. Tuy nhiên trong việc dạy dỗ con, mẹ là người rất nghiêm túc. Mẹ luôn chỉ bảo cho chị em tôi những cái hay cái tốt, từ những việc nhỏ nhặt như công việc nhà đến việc lớn như cách ăn nói sao cho đúng mực, thái độ và cách cư xử với mọi người sao cho phù hợp. Mẹ quan tâm đến mọi việc tôi làm, nếu có việc gì không vừa lòng mẹ liền trách và phân tích rõ cho tôi hiểu vì sao tôi không nên làm như vậy, tuy vậy tôi cũng không giận mẹ mà ngược lại, tôi thấy kính trọng mẹ nhiều hơn. Trong gia đình là thế nhưng ngoài xã hội, mẹ là người hiền lành, dễ hòa đồng, biết cách ứng xử trong mọi tình huống và điều đặc biệt ở mẹ khiến nhiều người quý mến là mẹ rất biết cách ăn nói cho vừa lòng mọi người. Và tôi thấy mình thật may mắn khi được làm con của mẹ.

Không chỉ vậy, mẹ còn là người rất độ lượng, bao dung yêu thương con hết lòng. Nhớ ngày xưa, có lần tôi làm bài kiểm tra bị điểm thấp, nên đã giấu mẹ. Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, mẹ đã phát hiện và la tôi. Lời trách mắng chan hòa cùng những giọt nước mắt chảy dài trên đôi gò má hao gầy của mẹ khiến tôi thấy chạnh lòng, mẹ quay lưng bỏ ra ngoài và tôi thấy đôi vai run lên từng hồi. Khi chỉ còn một mình trong phòng, tôi trách mình vì sao làm mẹ buồn để rồi mẹ phải khóc, nếu như tôi nói thật với mẹ thì có lẽ mẹ sẽ không buồn đến thế vì tôi biết rằng mẹ khóc vì tôi không thành thật nói ra sự thật chứ không phải vì tôi bị điểm thấp. Tôi thấy ân hận lắm, lúc đó tôi chỉ muốn chạy qua phòng mẹ hét lên ràng: “Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ!” nhưng tôi đã không đủ can đảm vì tôi sợ mẹ còn giận. Và điều kì diệu đã xảy ra, qua ngày hôm sau mẹ vẫn quan tâm, yêu thương tôi như mọi ngày. Tôi tự hỏi lòng rằng: “Phải chăng mẹ đã tha lỗi cho mình?”. Đúng vậy, mẹ đã thật sự tha lỗi cho tôi vì mẹ nghĩ rằng tôi còn nhỏ như đứa trẻ mới lên ba, rất cần sự yêu thương và lời dạy dỗ sâu sắc từ mẹ. Bây giờ tôi mới thấm thìa được tình mầu tử thiêng liêng đậm đà dưòng nào, không gì có thể chia cắt được, như lời ca khúc “...tình mẹ bao la như biển Thái Bình...” Tôi đã hứa với bản thân sẽ không bao giờ làm mẹ phải khóc, sẽ yêu thương mẹ nhiều hơn để không hối tiếc vì đã làm mẹ buồn, tôi sẽ ghi nhớ mãi lời thơ này như lời dạy bảo:

“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”

Vâng, mẹ sẽ mãi là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, cho dù mọi thứ xung quanh tôi có thay đổi thì tình thương mà tôi dành cho mẹ vẫn vẹn toàn, không phai nhòa. Và tôi muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã sinh ra con, nuôi con khôn lớn thành người. Con yêu mẹ nhiều lắm!”


 

9 tháng 6 2018
"Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời"
Trong cuộc đời, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, được nghe tiếng ru ầu ơ ngọt ngào, được chìm vào trong giấc mơ trong làn gió mát từ tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trên đời này có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con như mẹ. Với tôi cũng vậy. Mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người tôi yêu thương nhất, kính trọng nhất, biết ơn nhất trên cuộc đời này.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài 40 xuân. Mẹ bảo:"Tuổi này đâu còn trẻ đẹp gì nữa". Nhưng tôi vẫn thấy mẹ xinh nhất. Mẹ tôi không cao nhưng lại có vóc người cân đối, không béo cũng không gầy. Mẹ có một mái tóc đẹp hơn ai hết. Mái tóc đen mượt mà của mẹ luôn là niềm mơ ước của nhiều cô gái. Nhưng ấn tượng nhất về mẹ của tôi lại là đôi bàn tay. Đôi bàn tay ấy tuy gầy guộc, xấu xí nhưng chính đôi tay ấy đã nuôi tôi khôn lớn, đã giúp tôi được đến trường.
Mẹ tôi là một công nhân công trường. Sau giờ làm, mẹ vội vã trở về nhà, lo cơm nước cho hai bố con chúng tôi. Rồi mỗi tối, me lại phải giặt giũ quần áo, dạy tôi học...Trăm thứ việc dồn lên mẹ nhưng mẹ vẫn âm thầm chịu đựng. Trong mắt các đồng nghiệp, mẹ luôn là mẫu phụ nữ đảm việc nhà. Ai cũng quý mẹ.
Tôi cũng rất yêu mẹ. Nhưng tôi có lỗi với mẹ nhiều lắm. Hôm đó, đi học về, tôi thấy mẹ đang xem cuốn nhật kí của tôi. Tôi chạy tới, giật cuốn nhật kí lại, hét to:" Sao mẹ quá đáng thế! Sao mẹ lại xem bí mật của con? Con ghét mẹ! Con không cần mẹ nữa!". Những tưởng tôi sẽ ăn một cú tát trời giáng, nào ngờ, mẹ chỉ nhìn tôi mà khóc lặng. Mặc mẹ khóc, tôi bỏ lên phòng, khóa chặt cửa lại, bố gọi thế nào cũng không xuống. Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi cứ có cảm giác thiêu thiếu một cái gì đó. Thiếu gì nhỉ? Đúng rồi, một bàn tay yêu thương. Tôi nhắm mắt lại. Cái cảm giác ấy dần hiện ra khiến tôi sung sướng biết chừng nào...
Sáng hôm sau, không thấy mẹ, tôi đánh bạo hỏi bố. Thì ra, mẹ ốm và đã đi viện từ hôm qua. Bác sĩ bảo một tuần sau mẹ mới được ra viện. Một tuần ấy đối với tôi như một thảm họa. Trống vắng và buôn tủi vô cùng. Tôi cảm thấy ân hận vô cùng
Một tuần sau, mẹ về. Vừa gặp tôi, mẹ đã ôm chầm lấy tôi: "Mẹ xin lỗi con. Đáng ra mẹ không nên xem bí mật của con". Tôi thấy cảm động quá. mẹ tốt với tôi vậy mà tôi thì...
"Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con"
Dù lớn nhưng mãi mãi trong mắt mẹ, đứa con vẫn là thiên thần bé bỏng. Tôi yêu mẹ lắm!
 
 
30 tháng 6 2018

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

30 tháng 6 2018

Năm năm học lặng lẽ trôi qua thật nhanh. Và giờ đây, em sẽ phải nói lời tạm biệt mái trường Tiểu học Lê Quý Đôn thân yêu – nơi chất chứa bao yêu thương, nơi có biết bao người thầy, người cô tâm huyết đưa chúng em đến bến bờ tri thức. Cảm xúc khi sắp phải chia tay với những người cha, người mẹ hiền luôn hết lòng chăm sóc cho đàn con và cả những cô cậu học trò đáng yêu, tinh nghịch thật khó diễn tả bằng lời. Biết bao kỉ niệm buồn vui cùng thầy cô, bạn bè cứ dần hiện về trong tâm trí như những thước phim quay chậm, làm sao có thể phai mờ, làm sao có thể lãng quên,... Lòng bồi hồi, bâng khuâng nhớ lại ngày đầu tiên tới lớp... Vẫn còn đây những e dè, nhút nhát và cả những giọt nước mắt chẳng thể biết lí do. Vẫn còn đây hình ảnh người cô - nhẹ nhàng lau nước mắt, ôm chặt em vào lòng rồi đưa em vào cửa lớp. Và còn đây những tiết học sôi nổi, những ánh mắt thân thương, những tiếng cười giòn giã,... Tất cả, tất cả như mới trong ngày hôm qua. Em thầm cảm ơn các thầy, các cô – những người đã dạy dỗ em trong suốt năm năm qua. Những bài giảng của thầy cô là hành trang không thể thiếu trong cuộc hành trình đến với những ước mơ mà em đã chọn. Em gửi tới thầy cô – những người đưa đò cần mẫn – lời chúc tốt đẹp nhất. Còn các bạn cùng lớp – những người anh em, tớ chúc các cậu luôn thành công trong cuộc sống. Mái trường ơi, cho em gửi một niềm yêu và nỗi nhớ. Sẽ có ngày em về lại nơi đây!...

Phụng Hiếu – 5A1

---------------------------------- 

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Thế là đã 5 năm rồi. Con vẫn nhớ như in, cũng những ngày hè như thế này, lần đầu tiên con được mẹ đưa đến trường Tiểu học Lê Quý Đôn, vào lớp học dành cho những học sinh vừa tốt nghiệp mẫu giáo. Con đã ấn tượng ngay với sân trường rộng và thư viện thật nhiều sách. Chúng con rụt rè, ngơ ngác trong ngày khai giảng đầu tiên giữa ngôi trường rộng lớn, xa lạ. Nhưng cũng chính ngày đầu tiên đó, ánh mắt trìu mến, thân thương của cácthầy các cô làm cho con cảm thấy gần gũi, tự tin. Miệt mài bao tháng ngày, thầy cô đã dìu dắt chúng con qua từng khó khăn, từng thử thách. Thầy cô đã cầm tay chúng con, uốn từng nét chữ nắn nót đầu đời. Lời thầy giảng dễ hiểu, giọng cô đọc ấm áp. Rồi những lần chúng con bị điểm kém, những lần chúng con nô đùa, nghịch dại khiến thầy cô phải phiền lòng, thầy cô vẫn luôn nhẹ nhàng cổ vũ, động viên. Chúng con cảm nhận được từng ngày, trong từng bài giảng của thầy cô, không chỉ là kiến thức, mà là sự tận tụy, hết lòng vì học sinh thân yêu. Những giải thưởng và những thành tích mà chúng con đạt được, trên hết là công sức, là tấm lòng của các thầy các cô. Từ những con chữ đầu tiên thầy cô truyền dạy, giờ đây chúng con đã có một hành trang kiến thức, tự tin bước tiếp chặng đường dài. Chúng con trân trọng cảm ơn và tri ân các thầy các cô! Lúc này, mỗi giây mỗi phút trôi qua, con đều muốn níu giữ. Năm năm học, mái trường Lê Quý Đôn đã trở nên thân thương quá đỗi, chúng con đã có biết bao kỉ niệm ở nơi đây.

       Thầy cô ơi! Chúng con phải xa thầy cô thật sao? Hành trang của chúng con khi bước vào trường cấp hai và trên những chặng đường đời, sẽ là hình ảnh thân thương của các thầy cô giáo. Chúng con sẽ nhớ lắm cái xoa đầu của thầy, nhớ giọng nói trìu mến của cô. Chúng con sẽ nhớ lắm bóng dáng thầy cô trên bục giảng. Chúng con quên sao được những lễ khai giảng rộn ràng, náo nức, những hoạt động ngoại khóa lý thú, hứng khởi. Chúng con quên sao được những tiếng cười, những giọt nước mắt, của bạn bè, thầy cô… Chúng con nhớ lắm, không thể nào quên…

       Các bạn học sinh ơi! Có bao điều mới lạ và thú vị vẫn đang chờ chúng mình ở phía trước. Nhưng chúng mình sẽ luôn có trong tim hình ảnh thân thương của các thầy cô và những năm tháng đầu tiên của quãng đời học sinh ở Trường Tiểu học Lê Quý Đôn yêu quý, phải không các bạn?

       Chúng con cũng xin gửi lời tri ân tới các bậc phụ huynh, bằng yêu thương và tin tưởng, đã dành cho chúng con những gì tốt đẹp nhất!

 

5 tháng 2 2018

Con người ai sinh ra cũng có tổ tiên ông bà, nhân dân Việt Nam vẫn luôn tự hào khi Tổ Hùng Vương là những người tổ tiên cao cả.Chính vì thế mà bất kì một ai dù ở phương trời nào, hay dang cùng chung sống trên mảnh đất hình chữ S này đều cần phải biết ơn, ghi nhớ đến công lao của những vị anh hùng tổ tiên.

5 tháng 2 2018

có nghĩa là:

con người ai sinh ra cũng có tổ tiên ông bà, nhân dân Việt Nam vẫn luôn tự hào khi Tổ Hùng Vương là những người tổ tiên cao cả.Chính vì thế mà bất kì một ai dù ở phương trời nào, hay dang cùng chung sống trên mảnh đất hình chữ S này đều cần phải biết ơn, ghi nhớ đến công lao của những vị anh hùng tổ tiên.

bn nhớ k cho mk nhé!!!!

31 tháng 1 2018

pn phải tự làm chứ 

31 tháng 1 2018

Nguyễn Khoa Đăng là một vị quan án có tài xét xử, được dân mến phục.

Một lần, có anh hàng dầu gánh hàng ra chợ bán. Lợi dụng lúc anh bận dong dầu, có kẻ thò tay vào bị lấy trộm tiền. Khi biết bị mất tiền, anh hàng dầu nhớ hồi nãy có một người mù quanh quẩn bên gánh hàng, đuổi mấy cũng không đi. Anh đoán hắn là kẻ cắp, bèn gửi gánh hàng cho người quen rồi đi tìm người mù. Người này ra sức chối, nói rằng mình mù biết tiền để đâu mà lấy. Hai bên xô xát, lính bắt họ giải lên quan án Nguyễn Khoa Đăng.

Thấy người mù khăng khăng chối không ăn cắp tiền, quan hỏi:

-  Anh có mang tiền theo không?

Người mù đáp:

-  Có, nhưng đấy là tiền của tôi.

-  Cứ đưa đây. Của ai rồi sẽ rõ.

Khi người mù móc tiền ra, quan sai người múc ra một chậu nước, bỏ số tiền vào chậu. Một lát thấy trên mặt  nước có váng dầu nổi lên. Người mù hết đường chối cãi, đành nhận tội

Vụ án tưởng đã xong, không ngờ quan lại phán:

- Tên ăn cắp này là kẻ giả mù vì nếu mù thật thì làm sao hắn biết người bán dầu để tiền ở đâu mà lấy.

Ông sai lính nọc tên mù ra đánh, kì đến khi hắn mở mắt mới thôi. Lúc đầu, người mù còn chối, chỉ sau 3 roi hắn đành mở cả hai mắt.

Trong thời kì ông Nguyễn Khoa Đăng làm quan án, ở Quảng Trị cỏ truông nhà Hồ là nơi bọn gian phi dùng làm sào huyệt đón đường cướp của.

Để bắt bọn cướp, quan sai chế một loại hòm gỗ kín có lỗ thông hơi, vừa một người ngồi, có khóa bên trong để người ở trong có thể mở tung ra dễ dàng. Ông kén một số võ sĩ, đem theo vũ khí, ngồi vào hòm. Rồi sai quân sĩ ăn mặc như dân thường, khiêng những hòm ấy qua truông, ra vẻ như khiêng những hòm của cải nặng. Lại cho người đánh tiếng có một vị quan to ở ngoài Bắc sắp sửa về quê sẽ đi qua truông cùng những hòm của cải quý. Bọn cướp đánh hơi, nghĩ đây là cơ hội làm ăn hiếm có, rình lúc đoàn người đi qua cửa truông thi cướp, rồi hí hửng khiêng những hòm nặng ấy về tận sào huyệt.

Về đến nơi, vừa đặt hòm xuống thì những cái hòm bật mở toang, các võ sĩ ngồi trong tay lăm lăm vũ khí bất ngờ xông ra đánh giết bọn cướp. Đang lúc hoảng hốt chưa kịp đối phó thì phục binh của triều đình từ ngoài ùn ùn kéo vào đông như kiến cỏ, bọn cướp đành chắp tay xin tha mạng.

Bọn cướp ấy, Nguyễn Khoa Đăng đưa đi khai khẩn đất hoang ở biên giới, lập thành những đồn điền rộng lớn. Sau đó, ông cho đưa dân đến lập làng xóm ở dọc hai bên truông khiến một vùng núi rừng xưa vắng vẻ trở thành những xóm làng dân cư đông đúc bình yên.

:::::D

2 tháng 5 2018

Nghỉ hè vừa qua, em được về quê ngoại và thưởng thức một buổi bình minh rực rỡ trên quê hương yêu dấu. Buổi sớm hôm ấy thật là đẹp!

Trời vừa sớm nhưng em đã thức dậy đi dạo quanh làng. Tiếng gà gáy râm ran khắp xóm. Khi trời mát mẻ, không gian thoáng đãng. Một làn gió thoảng qua làm xao động cành lá để lộ ra những hạt sương sớm long lanh. Bầu trời cao, rộng mênh mông, đây đó một vài đám mây trắng lững lờ trôi. Từ các mái bếp, những làn khói nghi ngút bay lên hoà quyện với sương sớm tạo thành những dải lụa mềm uốn lượn trên bầu trời. Ngoài đồng những bông lúa ngả đầu vào nhau thì thầm trò chuyện. Nhìn từ xa, cánh đồng trông như một tấm thảm màu xanh pha vàng trải rộng mênh mông. Đây đó trên cánh đồng lác đác một vài bác nông dân ra thăm ruộng. Từ các ngõ xóm, trên đường làng, các bà các chị gánh những gánh hàng, rau tươi su hào, cải bắp … mang ra chợ bán. Các em bé xúng xính trong những bộ quần áo sặc sỡ lon ton theo mẹ ra chợ. Những chú lợn eng éc đòi ăn, những chú kêu ăng ẳng, mọi người ý ới gọi nhau đi làm. Đằng đông, mặt trời tròn xoe, ửng hồng đang từ từ nhô lên sau bụi tre, chiếu những tia nắng ấm áp xuống mặt đất, xua tan màn sương sớm, nhuộm vàng những bông lúa làm cả xóm làng như sáng bừng lên giữa ánh bình minh. Bầu trời lúc này như trong và sáng hơn, mây trắng hiền hoà, từng đàn chim bay lượn thật là đẹp. Trên các cành cây, những chú chim hót líu lo chào ngày mới. Ngoài đường, xe cộ đi lại nườm nượp, các bạn học sinh vui vẻ đến trường. Tất cả các màu sắc, cảnh vật, âm thanh đó như hoà quện với nhau tạo nên phong cảnh làng quê thật trù phú , tươi vui.

Em rất yêu quê hương em, một làng quê thanh bình và trù phú. Em tự nhủ sẽ cố gắng học thật giỏi để mai sau xây dựng quê hương ngày càng tươi đẹp ấm no hơn

MK CHÚC BẠN HOK TỐT NHA! :-)

Đêm mùa thu không khí thật yên tĩnh, em trở về sau một buổi rước đèn vui nhộn và ngủ thật ngon đến sáng. Bầu trời chưa kịp sáng thì chú gà trống đã báo hiệu với mọi người bằng tiếng gáy “ò, ó, o”. Cả nhà em thức dạy vui vẻ chuẩn bị đón một ngày mới.

Quê em là một vùng ngoại ô vắng vẻ nên buổi sáng diễn ra rất êm đềm. Bắt đầu bằng tiếng gà trống gáy đánh thức mặt trời. Sau một đêm ngủ vùi vì mệt mỏi, mặt trời vươn vai dậy nhưng cứ lười biếng chẳng chịu ra khỏi tấm chăn là mây. Em thức dậy từ rất sớm và ra trước nhà ngắm mặt trời lên. Lúc này sương còn đọng trên những cành lá còn say ngủ. Sương làm con đường trở nên mờ đục, thấp thoáng thấy vài bóng người dậy sớm tập thể dục trên đường. Tiếng chó sủa vang cả một góc đường đánh thức những cô cậu học trò lười dậy chuẩn bị đi học. Ông em đã dậy từ lâu, ông pha ấm trà nóng và ngồi ngoài sân uống cùng các bác hàng xóm.

Các cô hàng xóm người thì mang ghế, người đẩy xe ra ngoài đường bán chút đồ ăn sáng. Chú em dẫn con Mi Mi ra vườn thăm để hái những trái chín đầu tiên cho thím kịp đem ra chợ bán. Trời mỗi lúc một sáng dần, ánh mặt trời chiếu xuống tán lá và xuyên qua khung cửa sổ. Ngôi nhà của em cũng bừng sáng khiến chú mèo lười tỉnh giấc kêu meo meo. Sương trên cành lá đã tan dần, lũ ong bắt đầu cuộc hành trình đi tìm mật hoa về xây tổ. Mấy khóm hoa hồng của mẹ cũng bắt đầu vun vai và đón nắng, nụ hoa xinh xinh hé nở trông thật đẹp. Mẹ sửa soạn bữa ăn sáng cho gia đình đã xong, mẹ mời ông và cả nhà vào ăn sáng. Ba hít hà vừa ăn vừa khen mẹ nấu ngon làm cả nhà ai cũng vui vẻ. Mẹ bảo em chuẩn bị đi học và mẹ cũng đi làm. Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời hứa hẹn nhiều điểm tốt. Em ngồi trên xe ba chở mà lòng vui phơi phới. Trên đường mọi người đi lại đông hơn, những chiếc xe ngược xuôi đi làm, đi học bóp kèn in ỏi rất vui tai.

Em thích những buổi sáng bình thường như thế, mặc dù rất giản dị nhưng lại là nguồn động lực lớn cho em học tập tốt hơn mỗi ngày. Em thầm cảm ơn quê mình đã cho em niềm tin vào ngày mai. Dù ở đâu em cũng mãi nhớ những buổi bình minh trên quê hương.

9 tháng 11 2017

Đất trời có bốn mùa xuân hạ thu đông và em thây yêu nhất trong đó là mùa xuân. Cũng không biết vì sao em lại thích nó đến thế có lẽ nào là em thích cái Tết cổ truyền dân tộc nên em thích nó chăng?. Có lẽ vậy, mùa xuân đên em thêm một tuổi mới nhìn những phố hoa rực rỡ làm lòng em thấy hào hứng và yêu đời biết bao. Mùa xuân nó có một cái gì đó rất riêng mà em thấy rất yêu thích.

Xuân đến trên đất trời muôn vàn hoa nở rộ, người ta nói mùa xuân là mùa sinh sôi nảy nở. Mùa đông cây cối trút hết lá thì đến mùa xuân thì thiên nhiên sinh sôi những cành cây kia được mang lá lại, những mầm xuân nho nhỏ như đang hé mở đón một cuộc sống mới trên đời. Và thế là nó lại bắt đầu một vòng đời mới. Không chỉ những tán lá cành cây hồi sinh sau một mùa đông giá lạnh, nó dài như một kì ngủ đông vậy mà những bông hoa xuân cũng trở nên tươi sắc biết bao. Ngày xuân ấy đi đâu cũng thấy cảnh vật tươi tốt trán trề nhựa sống cho đời. thật sự tất cả như mang một nét đẹp chung đó là sinh sôi. Đặc biệt mùa xuân thường có mưa xuân, mưa xuân nhỏ hạt và không làm ướt mấy, nó chỉ có thể làm ướt bạn khi bạ đứng dưới nó quá lâu mà thôi. Cả ngày mưa sầm sùi như thế nhưng người dân ta quan niệm rằng những hạn mưa kia chính là những giọt làm nên sự tươi tốt của mùa xuân chính vì thế nó giống như hạt lộc của thần thánh ban cho vậy. Không chỉ có thế tiết trời giá lạnh làm cho con người gần gũi nhau hơn. Mùa xuân như một nàng tiên ban phép màu xuống dưới trần gian này.

Xuân không chỉ về với đất trời mà xuân còn về trong lòng người nữa. Khoảnh khắc khi xuân đến, đêm giao thừa một cái Tết an lành bên gia đình của mình. Mùa xuân bắt đầu một năm mới với mỗi người. Biết bao em thơ khoe áo mới tươi cười với chiếc phong bì trên tay hạnh phúc. Đó là mùa đoàn viên đi đến đâu cũng đông đúc náo nhiệt, mọi người mặc quần áo đẹp đi đón tết, nào những chị con gái áo hồng áo đỏ, những anh con trai lịch sử trong bộ vest thật bảnh bao. Mọi người ai cũng nở một nụ cười trên một thật rạng rỡ. Xuân đẹp khi đem giao thừa đến những chùm pháo hoa như những chùm màu sắc ai ném tung lên trời. Xuân về cả đất trời rung động với tiếng pháo ấy.

Em yêu mùa xuân nhất vì nó không chỉ đẹp cảnh đất trời mà nó còn đẹp chính ở lòng người nữa. Mùa xuân không chỉ là mùa xuân sinh sôi mà nó còn là mùa xuân của tình thân lòng nhân ái của con người, sự sum họp gia đình.

^^

Học Tốt !

9 tháng 11 2017

Cảnh mùa thu quê em rất đẹp, rất thơ mộng. Bầu trời trong veo, thăm thẳm, xanh biếc bao la. Về chiều, đôi khi mới nhìn thấy đôi ba dải mây trắng như chiếc khăn voan vắt ngang bầu trời. Gió thu mát rượi, nhè nhẹ thổi, mang theo hương lúa nếp, hương cốm mới từ các cánh đồng quê. Sau tuần mưa ngâu, trời thu như dịu lại, nắng trở nên vàng hoe, trăng thu sáng trong vằng vặc. Trái hồng thêm ửng đỏ, quả bòng vàng óng căng tròn, cốm Vòng bọc lá sen xanh… quà của bà, của mẹ cho bé. Chúng em vui mừng đón đợi tết Trung thu để múa đèn, rước sư tử và phá cỗ. Nằm mơ đã thấy ông trăng thu lơ lửng giữa trời. Núi Đọi, núi An Lão trầm ngâm nhìn đồng lúa chín. Dòng sông trong xanh lững lờ trôi, thuyền buồm ngược xuôi tấp nập. Con thuyền và cánh buồm như những cánh chim bay giữa trời thu.

      hết rồi nha bạn

<3

1 tháng 4 2018

Mình tự làm đấy nha !!!

Mỗi lần Tết đến, Xuân sang. Trong tiết trời se lạnh. Nhà Nhà đều được hâm nóng bởi không khí ấm áp. Ngôi nhà thân yêu của tôi cũng thế! Trước ngày Tết vài hôm, bố mẹ cùng với chị em chúng tôi đã bắt đầu dọn dẹp, trang trí nhà cửa. Ngôi nhà dường như được vứt bỏ tấm áo cũ và thay vào đó là một tấm áo mới toang vô cùng lộng lẫy.

   Từ ngoài cổng vào trong, mọi thứ đã được lau chùi, quét dọn gọn gàng, sạch sẽ. Giữa sân là một chậu quất lớn được trang trí bằng đèn nháy và nơ ruy băng sặc sỡ bảy màu. Từ bậc tam cấp đi lên có 1 chậu mai vàng rực rỡ. Trong phòng khách, phía chính giữa bứa tường là những dòng chữ được gấp dán một cách đơn giản mà trông thật dễ thương. Tuyệt vời nhất đối với tôi vẫn là những đĩa mứt thơm ngon, là những gói kẹo, túi bánh còn nguyên, chưa được bóc, những chai rượu Sake đậm vị truyền thống,... tất cả đều được mẹ tôi bày xếp rất trang nhã trên chiếc bàn gỗ Cọ. Trên bàn thờ, bà tôi bày mâm ngũ quả với hai lọ cúc vang tươi. Hai bên bàn thờ là đôi câu đối đỏ rất chỉnh mà hay. Mùi huơng trầm thơm thoang thoảng, dễ chịu quá! Trong bữa cơm tất niên vào chiều tối ba mươi Tết, bố mẹ tôi chuẩn bị những món ăn truyền thống như bánh chưng, giò chả, dưa hành, thịt lợn,... Mọi người trong gia đình được sum vầy bên nhau, thưởng thức những món ăn ngon và chuyện trò vui vẻ về những gì đã qua và bàn về dự định trong năm mới.

   Ngoài vườn, những cây ăn quả như cây xoài, cây nhãn, cây cam,... đâm chồi nảy lộc; những luống rau cải, rau muống,... xanh mơn mởn; những chú chim chuyền cành hót líu lo. Ngoài đường, xe cộ đi lại tấp nập cùng với những tiếng chào hỏi chúc mừng khiến cho không khí thêm tươi vui hơn. Đám trẻ chúng tôi xúng xính trong những bộ quần áo mới với những phong bao lì xì đỏ tươi.

   Không gian của ngôi nhà vào ngày Tết với màu sắc hài hòa tươi vui, tràn ngập tiếng cười là một không gian đẫm vị sum vầy. Gắn liền với sự may mắn của bao khát khao, hoài bão và dự định lớn trong tương lai. Tôi yêu ngôi nhà của tôi lắm! Nhất là vào những ngày Tết như thế này.

Chúc bạn học tốt !!!

1 tháng 4 2018

Mỗi lần Tết đến, Xuân sang. Trong tiết trời se lạnh. Nhà Nhà đều được hâm nóng bởi không khí ấm áp. Ngôi nhà thân yêu của tôi cũng thế! Trước ngày Tết vài hôm, bố mẹ cùng với chị em chúng tôi đã bắt đầu dọn dẹp, trang trí nhà cửa. Ngôi nhà dường như được vứt bỏ tấm áo cũ và thay vào đó là một tấm áo mới toang vô cùng lộng lẫy.

   Từ ngoài cổng vào trong, mọi thứ đã được lau chùi, quét dọn gọn gàng, sạch sẽ. Giữa sân là một chậu quất lớn được trang trí bằng đèn nháy và nơ ruy băng sặc sỡ bảy màu. Từ bậc tam cấp đi lên có 1 chậu mai vàng rực rỡ. Trong phòng khách, phía chính giữa bứa tường là những dòng chữ được gấp dán một cách đơn giản mà trông thật dễ thương. Tuyệt vời nhất đối với tôi vẫn là những đĩa mứt thơm ngon, là những gói kẹo, túi bánh còn nguyên, chưa được bóc, những chai rượu Sake đậm vị truyền thống,... tất cả đều được mẹ tôi bày xếp rất trang nhã trên chiếc bàn gỗ Cọ. Trên bàn thờ, bà tôi bày mâm ngũ quả với hai lọ cúc vang tươi. Hai bên bàn thờ là đôi câu đối đỏ rất chỉnh mà hay. Mùi huơng trầm thơm thoang thoảng, dễ chịu quá! Trong bữa cơm tất niên vào chiều tối ba mươi Tết, bố mẹ tôi chuẩn bị những món ăn truyền thống như bánh chưng, giò chả, dưa hành, thịt lợn,... Mọi người trong gia đình được sum vầy bên nhau, thưởng thức những món ăn ngon và chuyện trò vui vẻ về những gì đã qua và bàn về dự định trong năm mới.

   Ngoài vườn, những cây ăn quả như cây xoài, cây nhãn, cây cam,... đâm chồi nảy lộc; những luống rau cải, rau muống,... xanh mơn mởn; những chú chim chuyền cành hót líu lo. Ngoài đường, xe cộ đi lại tấp nập cùng với những tiếng chào hỏi chúc mừng khiến cho không khí thêm tươi vui hơn. Đám trẻ chúng tôi xúng xính trong những bộ quần áo mới với những phong bao lì xì đỏ tươi.

   Không gian của ngôi nhà vào ngày Tết với màu sắc hài hòa tươi vui, tràn ngập tiếng cười là một không gian đẫm vị sum vầy. Gắn liền với sự may mắn của bao khát khao, hoài bão và dự định lớn trong tương lai. Tôi yêu ngôi nhà của tôi lắm! Nhất là vào những ngày Tết như thế này.