Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Khôn ngoan là vốn quý của con người. Nếu không khôn ngoan thì làm việc gì cũng khó thành công thậm chí còn hỏng việc. Câu chuyện Giấu cày sẽ cho chúng ta thấy được tác hại của việc "thiếu đi sự khôn ngoan của con người ta". Chuyện kể rằng:
Có một anh nông dân đang cày ruộng. Đến trưa, vợ anh ta đến gọi về ăn cơm. Thấy vợ gọi riết quá, anh ta trả lời thật to:
– Để tôi giấu cái cày vào bụi cây này đã !
Về nhà, anh nông dân bị vợ trách :
– Ông giấu cày mà la to như thế, kẻ gian nó biết chỗ, lấy cày đi thì sao ?
Cơm nước xong, anh nông dân ra ruộng. Quả nhiên cày mất rồi. Anh ta liền chạy một mạch về nhà. Nhìn trước, nhìn sau chẳng thấy ai, anh ta ghé sát vào tai vợ thì thào :
– Nó lấy mất rồi !
Lời nhận định của người vợ thật không sai. Còn anh ta thì nên rút kinh nghiệm cho việc giấu cày của mình.
a, Khi được gọi về ăn cơm , bác nông dân nói thế nào?
- Bác nông dân la lên: “ Để tôi giấu cái cày này đã”
b , Vì sao bác bị vợ trách?
- Bác bị vợ trách vì giấu cày mà la to như thế thì ai cũng biết
c, Khi thấy mất cày bác làm gì
- Khi mất cày , bác đã về nhà thì thầm với vợ là cày đã bị mất.
hs hỏi cô:
Cô ơi, nếu ta phạt 1 người về việc mà người đó ko làm thì liệu có đúng ko ạ?
Cô giáo:
đương nhiên là ko rồi em.
Hs thở phào:
May quá cô ơi, em chưa làm bài tập ạ!!!
trả lời trước nha bn mình ko phải là đứa ngốc xong mình cho
Câu 1: c, Lệnh cho mỗi làng trong vùng phải nộp một con gà trống biết đẻ trứng.
Câu 2: b, Vì gà trống không đẻ trứng được.
Câu 3: c, Cậu nói một chuyện khiền nhà vua nghe là vô lí: bố đẻ em bé.
Câu 4:d,Ca ngợi sự tài trí của cậu bé.
Chúc bạn làm bài tốt!
một ngày nọ, có một chú bé đang đi. Con sói nhìn thấy liền nghĩ ra một kế. Đó là tặng quà cho cậu. Cậu bé đang đi, sói liền nhảy ra rồi bảo tặng cậu một món quà. Nhưng thay vì nhận, cậu giơ ngón f u c k lên và lấy cặc từ trong túi ném vào mồm sói. Thế là sói *tạch*.
Email hoặc điện thoại | Mật khẩu | |
Quên tài khoản? |
Đăng ký
Xem thêm về Creepypasta Việtnam trên Facebook
Đăng nhập
hoặc
Tạo tài khoản mới
Tiếng Việt · English (UK) · 中文(台灣) · Español · Português (Brasil)
Quyền riêng tư · Điều khoản · Quảng cáo · Lựa chọn quảng cáo · Cookie ·
Xem thêm
Facebook © 2018
Creepypasta Việtnam
11 Tháng 1 2013 ·
Smile.jpg
Câu chuyện kể về một nhà văn đến nhà người phụ nữ, nhà văn này tìm cảm hứng để viết từ câu chuyện của bà. Tuy nhiên khi đến nơi, nhà văn chỉ thấy người đàn bà khoá mình trong nhà, khóc như gặp ác mộng. Tất cả là do 1 cái đĩa mềm trong đó có tấm ảnh smile.jpg. Tấm ảnh là nụ cười quái đản của 1 chú chó husky cùng dấu tay vấy máu của bà chủ.
Nụ cười của chú chó gây cho người xem một tác động tâm lý lớn, nhìn lâu sẽ thấy rợn người. Vài người cho đây là chủ ý của người chụp. Các bạn không nên xem lâu vì nó sẽ gây ám ảnh. Bức ảnh smile.jpg có nhiều bản khác
Bức hình này Google phát là ra thôi, có thể có nhiều bản khác nhau nhưng gốc của nó là hình chụp con chó Husky….có nụ cười giống người và hàm răng vấy máu. Thông thường thì sẽ có hình con chó thôi, nhưng gốc của nó còn có 2 dấu vân tay dính máu ở phần dưới của tấm hình – dấu vân tay của bà chủ con chó…và dòng chữ ” Smile ! God loves you “. ” Hãy cười lên ! Chúa yêu thương chúng ta “. Ảnh hưởng của nó thì …. mình so sánh với bức hình ” Cô gái giết người:ragemega: ” ( bức hình huyền thoại có cô gái tóc dài màu nâu nhạt ), nhìn lâu gây cảm giác khó chịu và làm mất sự tập trung, nhận thức bên ngoài.
Trong tất cả những giáo viên dạy văn, tôi yêu thích nhất là cô Phượng bởi cô giảng bài nghe rất hay và tuyệt vời. Năm lớp 9 của tôi, không ngờ tôi lại được học với cô Phượng. Tôi nhớ nhất là lần cô giảng bài "Bài thơ về Tiểu đội xe không kích" – một bài học rất thú vị và bổ ích.
Thứ năm chúng tôi học hai tiết văn liên tục. Cả lớp tôi đã ổn định chỗ ngồi nhưng không khỏi bàn tán sôi nổi vì thứ ba cô đã dặn lớp soạn bài "bài thơ về Tiểu đội xe không kính", học bài cũ thật kĩ. Hôm ấy, cô vẫn mặc bộ áo dài trắng điểm hoa tím, nhanh nhẹn, vui vẻ bước vào lớp. Tôi nhận ra hôm nay cô xách theo chiếc cặp lớp chứ không phải chiếc cặp hàng ngày. Cô mở cặp và lấy ra chiếc máy tính xách tay. Cả lớp "ồ" một tiếng vì lâu lắm rồi lớp tôi mới được học như thế này. Cô gọi tôi và lớp trưởng giúp cô nối máy tính vào chiếc tivi của lớp. Trong khi đó, cô nắn nót từng chữ to, viết phấn đỏ giữa bảng – BÀI THƠ VỀ TIỂU ĐỘ XE KHÔNG KÍNH – Phạm Tiến Duật. Cô bắt đầu trả bài cũ. Hôm ấy bài nào cũng học bài rất tốt nên cô rất vui. Trả bài xong, cô nhẹ nhàng nói:
– Hôm nay chúng ta sẽ học "Bài thơ về tiểu đội xe không kính". Các em mở sách ra, chúng ta cùng bắt đầu.
Rôi cô bật máy, tivi của lớp tôi không lớn lắm nhưng cô đã dùng cỡ chữ lớn để các bạn cuối lớp có thể thấy rõ. Cô yêu cầu chúng tôi quan sát màn hình. Rồi cô đọc:
Không có kính không phải vì xe không có kính….
Mỗi câu thơ cô đều cho chúng tôi xem hình ảnh minh họa. Nào là chiếc xe quân sự ngụy trang bằng lá cây, nào là những chiếc xe móp méo, lại còn những anh chiếc sĩ lái xe hiên ngang, yêu đời, lạc quan đang tươi đưa tay qua cửa xe không kính bắt tay nhau…Đọc hết bài, cô mới bắt đầu giảng. Cô phân tích từng đoạn, từng câu thơ, từng từ ngữ hay hoặc từ khó hiểu. Cô phân tích từng đặc điểm của đoàn xe, từ lý do xe không có kính đến cả những chiếc xe không kính mang đến cho những người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn. Đôi khi cô ngừng lại bảo chúng tôi nhìn màn hình để chép bài vào vở. Mỗi lần cô đặt câu hỏi, cả lớp hăng hái dơ tay phát biểu. Nhìn thấy học sinh thích thú như vậy, cô có vẻ hăng hái hơn. Cô vừa giảng, vừa diễn tả, vừa chiếu hình ảnh cho chúng tôi xem rồi cô giảng đến đặc điểm của những người lính lái xe, cô hứng khởi kể về những trận chiến thời kháng chiếc chống mỹ cứu nước, những chiếc công vang dội, vĩ đại của quân dân ta. Cô kể hăng say như chính cô đã chứng kiến các trận đấu vĩ đại đó vậy. Cả lớp thích thú lắng nghe. Cô cứ như vừa dạy văn vừa dạy sử vậy. Lúc giảng tới đoạn "bắt tay qua cửa kính vỡ rồi", cô bảo các bạn ngồi ngoài đầu bàn dơ bàn tay ra ngoài. Tôi và các bạn khác chưa rõ cô sẽ làm gì nhưng vẫn hưởng ứng nhiệt tình. Rồi trước sự thích thú của chúng tôi, cô đi xuống từng bàn bắt tay với tôi cùng các bạn ngồi ngoài kia. Trong bài có đoạn nói về bếp Hoàng Cầm. Dù trong sách có giải thích nhưng chúng tôi không hình dung ra được. Như hiểu ý, cô chiếu cho chúng tôi xem hình ảnh chiếc bếp Hoàng Cầm mà cô đã chụp lúc đi địa đạo Củ Chi. Rồi cô lại kể chuyện tiếp. Cứ như thế đến khi hết tiết.
Chúng tôi rất thích cách dạy của cô. Cô đã cho chúng tôi một tiết học lý thú và bổ ích. Cô giúp chúng tôi có được ấn tượng sâu sắc từ cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của nhân dân ta, từ đó giúp chúng tôi tự hào về dân tộc mình. Tôi nhớ mãi tiết học đó, thật thú vị làm sao! Mong sao, khi chúng tôi đã tốt nghiệp, ra trường, các em lớp 8 sang năm sẽ được học những tiết học tuyệt vời như thế!
Là sao bạn,trả lời hay viết đề bài vậy ??
tui cung hoc lop 3 nhung chua hoc bai nay