Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
CON CHỒN NGỒI CẠNH CON NAI
CON NAI THẤY THẾ LIẾM TAI CHON CHỒN
CON NAI NGỒI CẠNH CON CHỒN
CON CHỒN THẤY THẾ LIẾM L*N CON NAI
Tham khảo!
Mưa đúng là đã thôi mưa rồi nhỉ
Bầu trời cao không một tí mây đen
Chỉ cuộc đời là thấy lắm bon chen
Đất cũng chật mà lòng người cũng chật
Chỉ có nắng với mưa là chân thật
Thích là rơi, không thích lại thu vào
Mặc cho người thấy thiếu cứ kêu gào
Mưa nắng trốn chỉ ra khi nào thích
Có những lúc nắng mưa đều tinh nghịch
Chạy đuổi nhau cùng lúc ở trên cao
Thế là người dưới đất phải nháo nhào
Vừa nắng đấy, cái ào mưa tuôn xuống
Người đi đường tha hồ mà luống cuống
Vừa ướt xong, lại nắng xuống khô rồi
Cứ thế này chắc ốm hết trời ơi
Nhưng như vậy thì cuộc đời mới đẹp.
*Bữa cơm của Mạ*
Con lại về gọi vang từ đầu ngõ
Mạ mừng mừng: "Mi đó hả à tư?"
Ôi đôi mắt đã không như truớc nữa
Chỉ còn dòng khô khốc, mỏi mòn trông.
Con lại về quỳ dưới chân của mạ
Lầm lỗi rồi, con khóc ngỡ ngày thơ
Ôi đôi tay nhăn gầy, bao vết sạn
Xoa lên đầu: "Đừng khóc, lớn rồi con!"
Con lại về ngon lành cơm của mạ
Niêu cá đồng ngan ngát vị phù sa
Dĩa rau dền, bát khổ qua nhân nhẫn
Mà miệng cuời "Mạ vẫn nhất trần gian!"
NĂM tròn xin tiễn tiết đông qua
MỚI đón xuân tươi đến mọi nhà
CHÚC tặng trên đời thêm chữ Hỷ
MỪNG vui khắp chốn cất lời ca
HẠNH dung lễ nghĩa ngời tâm ngọc
PHÚC lộc, công danh rạng ánh ngà
CHAN chát trống kèn, Lân hợp cảnh
HÒA đàn, tấu sáo rộn ràng ca
nè bạn
Nhớ thương thay mùi áo trắng đọng lại
Kỉ niệm ngày nào còn vương vấn mãi
Bóng dáng ai thấp thoáng dưới mái trường
Để sầu mai này chỉ còn là vấn vương
Hôm chia tay bạn ơi bạn có nhớ
Dưới cánh phượng kia, kỉ niệm chẳng phai mờ
Tình bạn kia nồng ấp trong năm tháng
Buồn cho người, người lặng bước lang thang
Thu đến thu đi rồi thu lại đến
Tôi nhớ tôi thương rồi tôi có quên ?
Thời học trò hồn nhiên, chiếc áo trắng
Để vào trong tim một khoảng vắng lặng..
Minh với cậu mến nhau trong tinh bạn
Chẳng bao giờ nên ta mãi chẳng xa
Vẫn sánh vai chung bước những buổi chiều
Có đôi lúc tớ nhìn câu đắm say
Cậu cũng tránh những phút giây xao động
Đẹp hơn nhiều nếu hai đứa yêu nhau.
Điều Ước Giản Đơn
Nếu được ước con chỉ ước một điều
Được hàng tuần chiều chiều về bên mẹ
Ngồi bên hiên nhà ngắm bầy chim sẻ
Ríu rít nô đùa vui vẻ bên nhau
Chiếc tổ chim ở trên ngọn cây cau
Rất đơn sơ mà thắm màu hạnh phúc
Con chuồn chuồn đậu hàng rào râm bụt
Nhắc con nhớ về ký ức ấu thơ
Nhớ ngày xưa con bé bỏng dại khờ
Mẹ nhọc nhằn chăm sóc cho khôn lớn
Úp mặt trên đồng nắng mưa hôm sớm
Tảo tần ngày ngày nuôi lợn trồng rau
Lặn lội đêm ngày mẹ lại ốm đau
Mẹ chỉ mặc chiếc áo nâu rách vá
Sẵn sàng hy sinh cho con tất cả
Suốt đời mình mẹ vất vả lo toan
Vẫn vui cười chẳng hề thấy mẹ than
Mẹ chỉ mong con bình an khỏe mạnh
Lo cho các con đông về giá lạnh
Nhắc nhở con mình phải tránh gió sương
Mẹ giành cho con tất cả tình thương
Rồi khi lớn con lên đường xa xứ
Mẹ lại mong con nhiều đêm mất ngủ
Cuộc đời này nước mắt cứ chảy xuôi.
Chúc Thùy Nguyễn học tốt nha ^^
Xa cái nhộn nhịp phồn hoa đô thị
Ta đưa hồn mình lãng đãng về đêm
Trên những miền quê yên ả thanh bình
Chính đêm mới mới thực sự .... là đêm
Dưới bầu trời lác đác ánh sao sa
Ta nhận bằng thính giác giữa không gian
Những tiếng le de triền miên vọng lại
Phát ra từ khắp hang dế phía đồng
Bằng khứu giác hơi đất lạ ngai ngái
Ngan ngát khi mỗi làn gió thoảng qua
Hương bưởi nhè nhẹ thả vào trong gió
Ta cảm nhận được ngòn ngọt đôi khi
Mở miệng hớp những làn mưa li ti
Ta có thể nhận ra bằng ánh mắt
Bằng cả đôi tay, tâm hồn đang rung động
Thật khẽ khàng, yêu mến lẫn bình an
Bởi con người gây hại chính con người
Bao môi trường của đất nước đẹp tươi
Nay hủy hoại bởi bao người sai trái !
Tài nguyên rừng đã bao phen lửa cháy
Bởi lòng tham vô đáy của con người
Nơi phát hoang, nơi cưa chặt tơi bời
Nơi đào bới, nơi công trình thủy điện ?
Tài nguyên nước giờ đây... ôi, cạn kiệt
Bao dòng sông đã chết chẳng thông dòng
Nước thải vô tư xả xuống ruộng đồng
"Tàn hại cả giống côn trùng cây cỏ" (*)
Còn không khí thì lại càng khó thở
Bởi mùi hôi của rác, của công trình
Bao tiếng ồn, xe cộ cứ đua tranh
Cấp quản lý lại còn cho nhập ...rác !
Đất đai chẳng còn đâu mà canh tác
Bao ruộng đồng xanh ngát hóa nhà cao
Lạm dụng trừ sâu, bảo vệ hoa màu
Gây ngộ độc lẫn nhau mà không biết
Môi trường sống tự nhiên đang rên xiết
Bởi bàn tay hủy diệt của con người
Và cuộc đời - một xã hội tươi vui
Còn đâu nữa khi tình người giá lạnh !
Bao trường học kinh hoàng cơn ...bất hạnh
Trước hiểm nguy nạn bạo lực học đường
Tình thầy trò, nghĩa bè bạn chẳng thương
Gây án mạng tang thương ngành giáo dục
Cả xã hội ngỡ ngàng trong bạo lực
Từ tinh thần, kinh tế đến hình hài
Bao gia đình tan nát bởi vì ai ?
Đành thắc thỏm trong tai bay họa gởi !...
Thế mới biết môi trường khan tiếng gọi
Từ tự nhiên, xã hội ...Lỗi do người
Luật chưa nghiêm, công bằng chẳng tới nơi
Nên đau đớn người hại người ... Chua xót !
(*)Trích "Bình Ngô Đại Cáo" - Nguyễn Trãi
Bạn hỡi! Ta về đâu?
Khi xa buổi ban đầu
Mái trường xưa lặng lẽ
Áo bạc màu đã lâu
Từng mùa phượng đơm hoa
Mùa áo trắng nhạt nhòa
Mưa chiều phôi phai xóa
Dấu chân người in qua
Dòng đời trôi lặng lẽ
Thời gian khẽ đong đưa
Đời dạt trôi tám hướng
Biết nói sao cho vừa?
Tôi vẫn nhớ những chiều
Kể về chuyện tình yêu
Thời ngây ngô xa vắng
Rượu sưởi nồng ánh trăng
Hay những lúc lặng thinh
Chẳng ai nói một lời
Nghĩ suy về hoài bão
Những gian khổ cuộc đời
Chiều nay rơi mưa bụi
Phượng trải hồng gót chân
Chạnh lòng, tôi chợt tủi
Ôi đâu rồi cố nhân?
Nguồn: Gửi Tặng: Bài Thơ 5 Chữ Buồn Về Tình Bạn https://ocuaso.com/tho-buon/tho-ve-tinh-ban/gui-tang-bai-tho-buon-5-chu-ve-tinh-ban.html
Có người mẹ hơn nửa đời tần tảo
Nặng trên vai chuyện cơm áo gạo tiền
Luôn nhẫn nại giữa dòng đời vạn biến
Nét nhân từ Người sánh tựa cô tiên.
Có người mẹ qua bao mùa giông bão
Lắm khó khăn da thô ráp chai sần...
Đổi tuổi xuân cùng mồ hôi nước mắt
Cho con mình được khôn lớn thành nhân.
Có người mẹ tấm lòng luôn rộng mở
Chở che con tha thứ lúc lỗi lầm
Dù phải nhận về mình bao cay đắng
Chẳng oán hờn vì hai chữ tình thâm.
Có người mẹ giờ đây không còn nữa
Bóng hình người mãi ngự trị tim tôi
Không giàu sang không uy quyền địa vị
Luôn yêu thương trân quý nhất trên đời...!!!
Con sinh ra nơi tiếng khóc chào đời
Nghe tiếng hát à ơi con của Mẹ
Dòng sữa ngọt Mẹ cho con từ bé
Miếng cơm nhai từ đứa trẻ nằm nôi
Tập cho con biết nói lại biết ngồi
Biết vòng tay nụ cười con ạ Mẹ
Chạy lẫm đẫm, Mẹ theo sau sợ té
Giọt mồ hôi đỗ nhẹ trán Mẹ rồi
Mẹ vẫn cười nét hiền hậu Mẹ ôi !
Vòng tay ấm ôm con rồi siết chặt
Ôi sung sướng con nhìn qua ánh mắt
Ngấn lệ trào trên khuôn mặt Mẹ yêu
Những đêm Đông giá lạnh gió thổi nhiều
Mẹ trăn trở ôm con yêu của Mẹ
Dỗ giấc nồng nhè nhẹ hát lời ru
Biết gì đâu một đứa nhỏ đần đù
Ngồi cạnh Mẹ bóng mù u che mát
Lo cho con những cơm chiều đạm bạc
Đi học về nghe câu hát Mẹ yêu
Mẹ cho con tình mang nặng quá nhiều
Mười ba tuổi biết bao nhiêu nặng nợ
Tóc phai màu con còn nhớ Mẹ ơi !
Đứa con yêu thương nhớ Mẹ suốt đời
Mùa hạ đến, nước mắt rơi ngày giỗ Mẹ !!
Đã bốn năm học dưới mái trường này,
Bồi hồi sao nghĩ tới phút chia tay.
Quá khứ ơi sao bỗng ùa trở lại,
Để lòng tôi xao xuyến tận ngày nay.
Tôi nhớ mãi những buổi học lý thú,
Cùng bạn bè hăng hài lúc giơ tay.
Tôi nhớ mãi lúc làm bài chăm chú,
Thầy cô nghiêm nhưng học trò cứ "quay".
Tôi nhớ cả "tiếng khóc vài bạn nữ"
Bị bạn trêu nên "mít ướt" ấy mà
Và tôi nhớ lúc các bạn giận dữ,
Toàn đứng lên, chửi bới và kêu la
Tôi nhớ cả thầy Ý dạy môn Toán,
Đầu ít tóc nhưng trí óc tuyệt vời
Chuyên làm thơ trêu trọc mọi người
Làm chúng tôi sảng khoái trong tiết học
Và tôi nhớ: cô Hạnh "đầy khó nhọc"
Dạy cho tôi Văn học của đời người
Bảo chúng tôi nên học đừng có lười
Mong chúng tôi đỗ trường Chuyên danh giá
Bao kỉ niệm như ùa về trong tôi,
Quá khứ này lòng tôi luôn tưởng nhớ,
Nhớ thầy cô, bạn bè, những buổi học
Nhớ ngôi trường, Lương Thế Vinh mến yêu