Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em nghĩ không chỉ đối với riêng em mà còn với tất cả mọi người thì gia đình luôn là chốn nương thân, che chở ta, là điểm tựa vững chắc mỗi khi chúng ta gặp khó khăn trong cuộc sống. Những lúc như vậy ta tìm về mái ấm gia đình như là tìm về một chốn bình yên nhất.
Gia đình em là một tổ ấm gồm năm thành viên: Bà nội, bố mẹ, em và em trai em. Bà nội em năm nay đã ngoài tám mươi tuổi, tuy vậy bà vẫn còn khỏe và rất yêu thương con cháu. Bà luôn dạy con cháu những điều hay lẽ phải trong cuộc sống và tất cả mọi thành viên trong gia đình đều kính trọng bà. Tiếp đó là bố em, bố em năm nay bốn mươi tuổi, bố là công nhân.
Đối với em thì bố là một thần tượng, bố là trụ cột gia đình và luôn luôn lo lắng, quan tâm cho bà, mẹ và chúng em. Mặc dù nghề của bố không cao quý như những nghề nghiệp khác như nhà giáo, bác sĩ…nhưng em luôn tự hào về bố, bố đã từng bảo: Chính con người đã làm cho nghề nghiệp trở nên cao quý, tuy còn nhỏ nhưng em rất hiểu và luôn khắc ghi trong lòng. Còn mẹ em, mẹ kém bố sáu tuổi như vậy năm nay mẹ đã ba mươi tư tuổi rồi. mẹ bán hàng ở một chợ của quê em, bao vất vả mẹ đều gánh lấy để lo cho chúng em. Em rất thương mẹ và bố nhưng còn nhỏ nên chưa giúp gì được chỉ biết chăm ngoan, học giỏi để bố mẹ được vui lòng. Còn em trai em, nó kém em bốn tuổi và đang đi học mẫu giáo, nó rất nghịch nhưng cũng rất ngoan biết nghe lời bà, bố mẹ và em. Cả nhà ai cũng yêu quý nó. Thỉnh thoảng hai chị em có trêu đùa nhau nhưng bản thân mình là chị nên em luôn nhường nhịn nó, cả nhà gọi nó là Bi.
Gia đình em sống rất tình cảm, gắn bó và ai cũng quan tâm nhau. Mỗi người đều có công việc riêng của mình nhưng vẫn luôn dành thời gian cho mái ấm gia đình vì nơi đó có những người thân mà họ yêu thương. Bà và bố mẹ luôn yêu quý và chăm sóc chúng em, ngược lại chúng em rất ngoan và biết nghe lời bà, bố mẹ. Cả ngày bố mẹ đều bận bịu với công việc, em và cu Bi đi học chỉ có mỗi bà ở nhà, em biết bà ở nhà một mình rất buồn nên sau giờ học là em chạy ngay về bên bà kể những chuyện ở lớp cho bà nghe và nhổ tóc sâu cho bà.
Buổi tối là lúc mà tất cả mọi người trong gia đình đều có mặt đông đủ. Bữa cơm gia đình thật ấm cúng, mọi người ăn cơm và nói chuyện rất vui vẻ, cả nhà nghe em trai rối rít kể về hôm nay đi học được ăn gì và học được bài hát nào. Ăn cơm xong mẹ gọt trái cây cho cả nhà vừa ăn vừa xem ti vi. Sau đó mẹ hướng dẫn em học bài, tuy bận nhưng mẹ luôn dành thời gian dạy học cho em đúng là “khi ở nhà mẹ cũng là cô giáo”.
Em rất yêu gia đình của em, ở đó có bà, bố mẹ và Bi – em trai em, đó là những người mà em yêu thương nhất. Em nhớ đến bài hát mà em và cu Bin hay hát: “Lung linh lung linh tình mẹ tình cha. Lung linh, lung linh chung một mái nhà. Lung linh, lung linh cùng buồn cùng vui. Lung linh, lung linh hai tiếng gia đình”.
Tham khảo :
Gia đình là tổ ấm của em. Gia đình em có ba người, đó là bố mẹ em và em. Bố mẹ em là Bộ đội công tác tại Bộ tư lệnh Thủ đô. Mặc dù bận việc ở cơ quan nhưng bố mẹ vẫn chăm lo cho em từng li lừng tí. Em là con trai duy nhất trong gia đình. Năm nay em học lớp 2, trường tiểu học Minh Khai. Em luôn cố gắng học giỏi để bố mẹ vui lòng. Em rất yêu gia đình em. Em mong gia đình em luôn tràn ngập tiếng cười.
~ HT ~
Tham khảo :
Nguồn : https://download.vn/doan-van-ngan-ke-ve-gia-dinh-cua-em-40633#mcetoc_1ff27ijco1i
Gia đình em gồm có bốn người. Đó là bố, mẹ, anh trai và em. Năm nay bố em đã bốn mươi lăm tuổi. Bố hiện là bác sĩ của một bệnh viện nằm. Công việc hằng ngày của bố là khám chữa bệnh cho mọi người. Còn mẹ em năm nay bốn mươi ba tuổi. Mẹ là một giáo viên tiểu học của ngôi trường mà em đang theo học. Anh trai em thì vẫn còn là học sinh, hiện anh đang học lớp 6. Cuối cùng là em, năm nay em đã tám tuổi. Hiện tại, em đang là học sinh lớp 3A . Trong các môn học, em thích nhất là môn Tiếng Việt và môn Thể dục. Em cảm thấy rất yêu gia đình của mình.
Người mà tôi phải gọi là ba đã xuất hiện sau bao đêm dài tăm tối, nhưng trong tôi vẫn chẳng có chút cảm xúc nào với ông ấy.
Từ nhỏ tôi chỉ biết đến mẹ, tuổi thơ tôi là những ngày tháng sống trong căn nhà lạnh lẽo chỉ có hai người. Mẹ luôn đi sớm về muộn, nhiều khi mẹ còn chẳng về nhà nữa. Căn nhà mái ngói nhỏ luôn dột mỗi khi trời mưa, bóng điện ngoài hiên đã hỏng từ lâu mà chẳng có ai sửa chữa. Có lẽ mọi người thấy nó giống căn nhà của một gia đình vượt khó, nhưng thực sự nhà tôi không nghèo, ngôi nhà ấy chỉ là từ lâu thiếu đi sự quan tâm của người lớn, thiếu hơi ấm của một người đàn ông mà thôi.
Trong mắt mẹ dường như là không tồn tại. Bà chưa từng nhìn thẳng vào tôi, chưa từng âu yếm hay nói với tôi những lời dỗ dành ngon ngọt. Trong kí ức năm tháng tuổi thơ tôi luôn nhớ về mẹ với những câu đay nghiến, trì chiết và chửi rủa. Đôi khi tôi cảm thấy hận bà vô cùng. Bà ghét tôi đến vậy tại sao lại sinh ra tôi trên cõi đời này. Tôi hận bà cho tôi sự sống để rồi ruồng bỏ tôi như một nghiệp chướng. Tôi rất ghét, rất hận nhưng chưa từng nghĩ tới việc rời bỏ mẹ vì suy cho cùng bà vẫn là một người phụ nữ tội nghiệp. Nhiều khi đêm về tôi vẫn nghe thấy bà khóc rồi tự chửi mình mà thấy xót xa.
Bà chưa từng kể cho tôi về bố, cuộc sống của tôi không biết đến một người thân nào khác ngoài mẹ. Ngày trước khi học cấp 1 tôi vẫn luôn bị bạn bè cười trêu là đứa con hoang, mỗi lần như vậy tôi chỉ biết khóc mà chạy về nhà. Tôi đã từng hỏi mẹ về bố nhưng lần nào bà ấy cũng chỉ khóc mà gào lên “mày làm gì có bố”. Từng câu, từng chữ của bà đã luôn đi theo tôi suốt chặng đường tuổi thơ dài, nó cứ bám theo tôi đến cả giấc mơ, một sự thật mà tôi không bao giờ chấp nhận nổi.
Tôi hay xem phim trên tivi, có nhiều bộ phim về những đứa trẻ như tôi nhưng mẹ chúng hay nói rằng bố chúng chết rồi và… tôi cũng từng ước mẹ sẽ nói vậy chứ không phải câu “không có bố” kia. Tôi căm ghét cụm từ “con hoang” của lũ bạn, cũng ghét lời mắng chửi của mẹ, ghét ánh mắt diễu cợt , coi thường của bọn trẻ trong xóm. Ghét nhưng tôi vẫn cứ sống và lớn lên như vậy.
Lớn hơn một chút, tôi chẳng còn quan tâm về bố, cũng chẳng quan tâm tới mẹ nữa. Bà vẫn chỉ xuất hiện vào ban đêm và đóng tiền học cho tôi đúng kì, vậy là đủ. Tuy rằng căn nhà này có hai người sống nhưng về căn bản luôn chỉ có mình tôi. Nhiều khi tôi cũng từng rất nhớ một ông bố tưởng tượng, và cũng từng vẽ ra những hình ảnh về bố, rồi còn cả viết thư cho ông ấy nữa. Những bức thư đã đầy trong một hộp sắt đựng bánh nhưng bố thì chưa một lần xuất hiện.
Mỗi ngày, ngoài việc học thật giỏi tôi chẳng còn thú vui nào khác nên việc đỗ vào một trường chuyên không có gì là khó. Ngày đầu tiên bắt đầu đi học tôi đã rất yêu thích môi trường ấy. Ở đó không ai hỏi bố tôi là ai cả, cũng không ai hỏi tôi sống ở đâu hết, mỗi người nơi ấy chỉ nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ khi tôi học giỏi, và mọi người luôn cười với tôi khi tôi được thầy cô khen ngợi. Vào cấp ba, tôi thực sự quên hết bao chuyện không vui trước kia và chỉ sống như một cô học trò ngoan, một người bạn thân thiện. Không còn nghĩ về bố, không còn nghĩ về mẹ, không còn nghĩ mình đã sinh ra như thế nào.
Tôi từng ước thời gian cứ êm đềm trong sự lãng quên như vậy, nhưng có lẽ cuộc đời không bao giờ diễn ra như người ta muốn. Lần sinh nhật thứ 18 cũng là lần đầu tiên mẹ về sớm mua bánh, mua kẹo, mua những món ăn ngon. Khi ấy mẹ đã cười với tôi, lần đầu trong đời bà cười và nhìn tôi như vậy, thậm chí bà còn mua cho tôi một chiếc váy làm quà sinh nhật và cứ khen mãi tôi mặc đẹp.
Tất cả như thể trong mơ, giấc mơ mỗi đêm tôi đã từng thấy. Khi thức ăn bày xong xuôi trên bàn, mẹ cứ bắt tôi phải mặc bộ váy mới, và bà nói có mời thêm một vị khách. Ở nơi đây 18 năm rồi, tôi chưa từng biết đến một vị khách và điều này càng khiến tôi tò mò. Tôi hỏi nhưng mẹ chỉ cười.Tôi lạ lẫm, tôi khó hiểu chỉ biết nhìn mẹ rồi nhìn người đàn ông ấy. Cùng lúc ấy, mẹ nói với tôi “ Con chào bằng ba đi”.
Một tiếng “ba”, mẹ nói ra thật dễ dàng nhưng nó lại khiến tai tôi ù đi, mọi thứ ong ong trong đầu, không còn suy nghĩ nổi những gì mẹ vừa nói. 18 năm, khoảng thời gian dài đến vậy mà lần đầu tiên mẹ nói với tôi về ba, người đàn ông lịch thiệp kia tiến lại gần vuốt lên mái tóc dài của tôi rồi nói với mẹ “con gái chúng ta lớn quá rồi”.
Thật nực cười, tôi thấy nực cười và giả dối vô cùng trước sự xuất hiện ấy, trước những lời nói ấy. Sau đó, tới vài tháng sau, tôi vẫn chưa từng gọi ông ấy là “ba”. Chúng tôi đã rời khỏi căn nhà nhỏ cũ kỹ và đến một nơi sang trọng hơn rất nhiều. Mẹ cũng chẳng còn đi sớm về muộn mà luôn ở nhà nấu cơm, làm việc nội trợ như bao người phụ nữ khác. Lúc này đây tôi vẫn chưa thể hiểu nổi điều gì đang diễn ra. Mọi thứ thật sự quá nhanh, 18 năm sống cùng bóng tối của chiếc đèn hiên đã hỏng, tôi chưa từng nghĩ những ngày tháng này dù chỉ trong mơ.
Giây phút này đây, ngồi viết ra những dòng tâm sự tôi vẫn hoang mang, lạ lẫm với cuộc sống trước mắt. Tôi không biết mình có nên gọi người đàn ông kia là “bố” không nữa. Tôi hận người đàn ông đã sinh ra tôi và bỏ mặc. Con đường tiếp theo, tôi sẽ phải làm gì đây? Người mà tôi phải gọi là ba đã xuất hiện sau bao đêm dài tăm tối, nhưng trong tôi vẫn chẳng có chút cảm xúc nào với ông ấy. Tôi có nên rời bỏ gia đình này không? Thực sự tôi không có cảm giác đây là một gia đình, các bạn ạ…
Ví dụ như " Bông hoa cúc trắng "
Cụ thể thì dài lắm !!! (-:
Tuần trước gặp nhau ở công viên, được biết và quen cậu, lại nghe cậu kể về gia đình cậu cho mình nghe, mình vui lắm. Nay đến lượt mình nói về gia đình mình cho cậu nghe nhé. Gia đình mình ở gần đây thôi, ngay hẻm Trâm Bầu, khu phố 5. Từ đây, cậu chỉ đi bộ khoảng mười phút là đến nơi. Trước cổng nhà mình là một khóm bông giấy màu đỏ, được bố mình cắt tỉa và uốn thành một cái vòm cổng, vừa đẹp vừa mát. Nhà mình cũng giống nhà cậu, gồm bố mẹ và hai chị em mình, chỉ khác là nhà cậu toàn con trai còn nhà mình thì toàn con gái. Bố công tác ở một công ty kinh doanh, còn mẹ mình là một cô giáo dạy học ở trường Trung học phổ thông Đào Duy Từ. Chị mình học lớp mười một ở trường mẹ dạy. Còn mình thì cậu biết rồi đấy. Khi nào rỗi, đến nhà mình chơi rồi chúng mình cùng học bài, ôn lại những bài tiếng Anh mà cả hai đứa học thêm ở cô giáo Nga đấy. Chúng mình cùng thi đua ai được nhiều điểm mười nhé!
Sưu tầm!!
Không ngờ chúng mình lại gặp nhau ở đây. Đầu năm ngoái mình thấy cậu với ba mẹ và hình như cả chị cậu nữa cùng đi tham quan Vũng Tàu trên một chuyến xe với gia đình mình thì phải! Cậu chuyến trường lên đây từ đầu năm phải không? Mình ở lớp 31, còn cậu lớp 35, lớp cô Thảo chủ nhiệm, đúng không? Chúng mình nghỉ tập một lát, chạy hơn ba mươi phút rồi, mệt quá. Nào ngồi xuống đây, chúng mình làm quen đi! Nhà mình ở hẻm Thống Nhất kia kìa, số nhà 12A trước cổng, có cây dừa cao nhất đấy. Đến đó cậu cứ bấm chuông là mình ra ngay. Nhà mình chỉ có bốn người. Bố mình làm ở công ty may mặc tại thành phố Hồ Chí Minh. Mẹ mình là một bác sĩ nha khoa công tác ở bệnh viện tỉnh. Nhà mình chỉ có hai chị em thôi. Chị mình đang học lớp mười hai trường chuyên. Mình là út. Năm tới chị mình vào đại học, lên ở trên ấy với bố mình. Dưới này, chỉ còn hai mẹ con mình. Bố mẹ và chị rất cưng mình nhưng cũng nghiêm khắc với mình lắm. Có lúc ham chơi, quên học bài, thế nào mình cũng bị vài roi của chị hoặc của mẹ. Mỗi lần bố về, mình thường mách lại với bố mình. Cứ tưởng bố sẽ bênh mình, nào ngờ bố chỉ mỉm cười rồi nói nhỏ với mình: "Thế là mẹ với chị thương con nhất đấy! Chắc con đã từng nghe thầy cô con dạy "Thương thì cho roi cho vọt, ghét thì cho ngọt cho bùi" đó sao!". Lúc đó, cả nhà mình ai cũng cười, vui lắm! Cậu nhớ đến nhà mình chơi nhé!
Cũng như bạn, tôi có một mái ấm gia đình. Nơi ấy có bố, mẹ, tôi và chị gái của tôi.
Bố tôi là một kiến trúc sư. Bố đã thiết kế nên những ngôi nhà xinh đẹp; những tòa cao ốc nguy nga; những biệt thự sang trọng... Bố rất yêu công việc của mình. Đồng hành với bố trong gia đình là mẹ mình. Mẹ là giáo viên. Mẹ rất yêu nghề dạy học, tận tụy với trẻ thơ. Bố và mẹ đều rất quan tâm đến gia đình, lo lắng việc học hành của con cái.
Mình rất tự hào về gia đình mình. Mình sẽ cố gắng học tập để sau này tiếp bước con đường đi của bố.
Gia đình em gồm có bốn người. Đó là bố, mẹ, anh trai và em. Năm nay bố em đã bốn mươi lăm tuổi. Bố hiện là bác sĩ của một bệnh viện nằm. Công việc hằng ngày của bố là khám chữa bệnh cho mọi người. Còn mẹ em năm nay bốn mươi ba tuổi. Mẹ là một giáo viên tiểu học của ngôi trường mà em đang theo học. Anh trai em thì vẫn còn là học sinh, hiện anh đang học lớp 6. Cuối cùng là em, năm nay em đã tám tuổi. Hiện tại, em đang là học sinh lớp 3A trường Tiểu học Tiên Dương. Trong các môn học, em thích nhất là môn Tiếng Việt và môn Thể dục. Em cảm thấy rất yêu gia đình của mình.
hc tốt!
cr: download
Mỗi chúng ta sinh ra đều may mắn và hạnh phúc vì có một gia đình đầm ấm, có ba có mẹ, có chị có em. Gia đình em có 6 người, ba mẹ, 3 chị gái và em; mọi người trong gia đình em đều rất yêu thương nhau. Ba mẹ em đều là nông dân, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời nên ít khi có thời gian để ở bên cạnh chị em em. Mặc dù làm việc quần quật suốt ngày nhưng ba mẹ luôn dành nhiều tình cảm cho chúng em, ba mẹ chăm lo từng bữa cơm giấc ngủ, chăm lo từng cái quần cái áo.Chị lớn em học lớp 12, chị hai học lớp 9, chị ba học lớp 5 và em năm nay học lớp 3. Ba chị đều rất yêu thương em, có gì ngon cũng để dành phần em nhiều hơn, bài nào em không làm được ba chị đều giúp em giải quyết được hết. Chị của em học rất giỏi, chăm ngoan nữa nên em vẫn luôn tự hào về chị. Đến lớp học em vẫn thường khoe với bạn bè rằng em có chị học giỏi, bạn nào cũng rất ngưỡng mộ em. Gia đình em dù sống vất vả nhưng mọi người đều yêu thương và đùm bọc lẫn nhau. Em yêu gia đình mình nhiều lắm.
Gia điình em có 5 người đó là bố ,mẹ,chị,em trai và em.Bố em tên là Toàn. Năm nay , bố 43 tuổi,bố làm nghề công nhân.Bố hằng ngày đi làm từ tám giờ sáng đến 9 giờ đêm.Mẹ em tên là Tâm . Năm nay,mẹ 39 tuổi,mẹ làm nghề nội chợ .Mẹ rất chu đáo chăm sóc em bé .Chị em tên là Huyền.Năm nay,chị 14 tuổi ,học trường trung học cơ sở Hùng Vương.Chị luôn giúp em trong việc học tập .Em trai em tên là Gia Huy.Năm nay, em bé được 6 tháng tuổi.Còn em là Mai .Năm nay , em 9 tuổi ,học trường Tiểu học Trường Thịnh.Em rất chăm chú cho việc học tập và rất yêu ra đình của mình.Gia đình em rất là vui vẻ và hạnh phúc.Em sẽ cố gắng đạt được thành tính cao trong kì thi học sinh giỏi để ba mẹ vui.
- Tuần trước gặp nhau ở công viên, được biết và quen cậu, lại nghe cậu kể về gia đình cậu cho mình nghe, mình vui lắm. Nay đến lượt mình nói về gia đình mình cho cậu nghe nhé. Gia đình mình ở gần đây thôi, ngay hẻm Trâm Bầu, khu phố 5. Từ đây, cậu chỉ đi bộ khoảng mười phút là đến nơi. Trước cổng nhà mình là một khóm bông giấy màu đỏ, được bố mình cắt tỉa và uốn thành một cái vòm cổng, vừa đẹp vừa mát. Nhà mình cũng giống nhà cậu, gồm bố mẹ và hai chị em mình, chỉ khác là nhà cậu toàn con trai còn nhà mình thì toàn con gái. Bố công tác ở một công ty kinh doanh, còn mẹ mình là một cô giáo dạy học ở trường Trung học phổ thông Đào Duy Từ. Chị mình học lớp mười một ở trường mẹ dạy. Còn mình thì cậu biết rồi đấy. Khi nào rỗi, đến nhà mình chơi rồi chúng mình cùng học bài, ôn lại những bài tiếng Anh mà cả hai đứa học thêm ở cô giáo Nga đấy. Chúng mình cùng thi đua ai được nhiều điểm mười nhé!
Nhà em khá đông người, nhưng người em kính trọng và gần gũi nhất là ông nội của em.
Nội em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng cử chỉ vẫn còn khá nhanh nhẹn. Người tầm thước, hơi gầy, còn da dẻ nội vẫn hồng hào.
Đầu ông hói, lơ thơ những sợi tóc bạc như cước. Vầng trán cao hằn sâu những nếp nhăn. Đôi mắt còn tinh nhanh ẩn dưới cặp lông mày đã ngả bạc. Má hơi hóp làm hai gò má nhô cao lên. Răng ông đã rụng nhiều nhưng nhờ lắp răng giả nên nụ cười vẫn tươi tắn. Em thích nhất chòm râu bạc của ông. Mỗi lần được ngồi trong lòng ông, em ngước nhìn mãi những sợi râu trắng dài và thích được ông cho vuốt râu.
Hằng ngày, ông thường mặc bộ quần áo màu xanh, đi đôi dép nhựa đã mòn. Chỉ lúc đọc sách ông mới đeo kính và khi nào đi bộ xa ông mới chống cây gậy trúc. Tuổi đã cao nhưng ông làm việc luôn chân, luôn tay. Khi quét nhà, quét sân, quét vườn; lúc vun gốc cho các cây trong vườn; lúc tìm bắt sâu đục phá cây chanh. Ông thường xuyên kiểm tra việc học của em, dạy em làm toán, làm văn… Ông còn tham gia việc chăm sóc thiếu nhi trong xã và xây dựng tủ sách cho nhà văn hóa xã. Khi rảnh rỗi, ông đọc sách, báo, nằm võng ngoài hiên và nghe đài truyền thanh hoặc chăm dãy hoa trước sân và dọc hai bên lối ra vào cổng. Những đêm trăng sáng, ông thường ngồi trên chõng tre kê giữa sân kể chuyện cổ tích cho em và các bạn nhỏ trong xóm nghe
Con cháu làm gì sai, ông nhẹ nhàng răn dạy chứ không quát mắng bao giờ. Bà con hàng xóm có điều gì xích mích với nhau thường gặp nhờ ông giải quyết.
Mọi người đều yêu quý ông và khen ông tuổi cao mà vẫn còn minh mẫn. Riêng em, nếu được một điều ước như trong truyện cổ tích ông kể, em sẽ ước ông có sức khỏe, sống mãi bên em.
Sáng nào tập thể dục mình và cậu cũng gặp nhau, để mình kể về gia đình mình cho cậu biết nhé. Gia đình mình có sáu người: ông bà, bố mẹ, chị và mình. Ông bà của mình đã lớn tuổi. Bố mẹ mình làm việc ở công ty xuất nhập khẩu nguyên vật liệu. Chị mình học lớp Năm. Hai chị em mình học cùng trường Tiểu học Lương Thế Vinh. Chị mình học giỏi và làm chỉ huy Liên đội nhà trường. Chị ấy hoạt bát và vui tính. Ông mình nghiêm khắc nhất nhà, còn bà mình thì hiền hậu. Ông bà rất quý các cháu. Bà mình thường kể chuyện cổ nghe, bà kể chuyện rất hay. Bố mẹ mình đi làm từ sáng tới tối mịt mới về nhà. Bố mẹ thường xuyên kiểm tra việc học tập của mình. Chị của mình lúc nào cũng hăng say giải toán. Hai chị em mình mỗi sáng thường đi bộ đến trường. Tan học, hai chị em về đến nhà là giúp bà nấu cơm. Ăn xong, chị mình rửa bát còn mình thì rót nước mời ông và và dọn dẹp bàn ghế, bàn ăn. Nhịp sống ở nhà cứ diễn ra như thế. Có hôm sinh nhật mẹ hoặc mừng thọ ông thì nhà mình có đông anh em, bạn bè của bố mẹ đến chúc mừng chia vui. Những lúc ấy, ngôi nhà nhỏ của gia đình mình ồn ào và tưng bừng lắm, mọi người chuyện trò mãi không dứt.
Hôm nay tớ sẽ kể cho cậu nghe về gia đình của mình. Nhà tớ có sáu thành viên. Ông bà nội mình đã về hưu nhiều năm. Mẹ mình làm ở công ty may mặc. Bố mình là bác sĩ nha khoa làm việc tại phòng khám gia đình. Nhà mình chỉ có hai anh em thôi. Năm tới, anh Đức sẽ vào cánh cổng đại học. Cả ông bà và bố mẹ đều yêu thương nhưng cũng nghiêm khắc với hai anh em mình lắm. Có lúc ham chơi, quên học bài, thế nào mình cũng bị vài roi của bố hoặc của mẹ. Khi nào rảnh, tớ sẽ mời Hoài đến thăm nhà tớ.
Ông này như bị điên ý!?
Xin hỏi là ông Huy này bị sao ý mà nhắn đi mà nhiều chữ i ý