Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bạn tham khảo nhé :
Có người học trò nào lại không thương, không nhớ sắc màu đỏ rực của những cánh phượng hồng và âm thanh râm ran của những tiếng ve gọi hè da diết? Và như quy luật của tạo hóa muôn đời này, tuổi học trò, phượng vĩ và tiếng ve lạ kì luôn gắn với mùa thi, mùa hạ.
Hàng phượng vĩ chạy dài theo con phố dẫn đến ngôi trường tôi đang học. Hai bên đường những tán cây rợp mát, đan vào nhau tạo thành vòm. Cái vòm cổng tự nhiên ấy giống như một hành lang dẫn đến cung điện của một vị vua. Vào những ngày hè như thế này, cái cổng vòm xanh mát của mùa hè đã chuyển sang sắc đỏ rực rỡ. Đi dưới lòng đường, tôi mơ màng tưởng tượng những cánh phượng tươi thắm trên cây giống như muôn ngàn chú bướm đang múa lượn quanh tôi – một nàng công chúa. Đặc biệt, những cây phương đã già, thân cây vừa vòng tay ôm của một đứa học sinh lớp 6 như tôi, vỏ cây xù xì và chúng đứng thẳng tắp hai bên đường như những người lính đứng canh gác. Đây chẳng phải con đường dẫn đến hoàng cung là gì?
Mùa hè sang, dấu vết của nhưng tán lá trên cây còn rất ít. Từ xa nhìn lại, chỉ còn lốm đốm vài điểm xanh đủ để điểm tô và làm nền cho sắc đỏ kiêu hãnh của những chùm phượng vĩ. Đi dưới lòng đường, thỉnh thoảng lại bắt gặp một loạt lá phượng nhỏ li ti theo gió bay mông lung vào không gian. Theo xuống với những chiếc lá nhỏ xinh như muôn hạt tuyết xanh là những cánh phượng đỏ dịu dàng chao nghiêng. Tôi bỡ ngỡ cúi nhặt và cẩn thận ép vào trang vở trắng.
Chợt không gian vang lên tiếng râm ra rào rào. Tôi ngẩng lên sửng sốt như lần đầu nghe cái âm thanh bồi hồi ấy. Rất nhiều chú ve đang ẩn mình trong những vòm cây đang ngân nga tiếng hát. Chúng cất lời ca chào đón mùa hè hay cử hành khúc chào mừng những thành viên của cung điện nhà trường?
Giờ đây tôi mới để ý đến xung quanh. Hóa ra chẳng phải chỉ mình tôi đang tự lự đi dưới hàng cây tuổi thơ này. Lấp ló sau những thân phượng già xù xì nâu đất là những bóng áo trắng vô tư. Các bạn đang đi nhặt những cánh phượng đẹp nhát để ép vào trang vở. Cũng có bạn lang thang trên đường, thình thoảng lại chăm chú nhìn vào thân cây xem có thấy chú ve kim nào không. Khi tiếng ve râm ran cất lên, không ai bảo ai, ngẩng lên nhìn hàng cây sắc thắm. Tiếng ve rộ lên một lúc lâu rồi lại trầm xuống. Nhưng chỉ một lát sau, khi vài ba tiếng ve ngân lên nho nhỏ là cả dàn đồng ca lại râm ran tiếp nối.
Sắc nắng của ngày hè tưởng như càng rực rỡ hơn bởi mày đỏ thắm của hàng phượng vĩ và tiếng râm ran của những chú ve.
Tôi yêu mùa hè không chỉ vì có những ngày nghỉ sung sướng, tự do. Trong kí ức của tôi mùa hạ – mùa thi – mùa phượng – mùa ve đã trở thành một mảng kí ức đẹp đẽ trong tâm hồn bất kì một cô cậu học trò nào.
Ngay giữa sân trường tôi sừng sững một cây phượng. Tôi không biết “bác” được trồng từ lúc nào. Tôi chỉ biết rằng khi tôi cắp sách tới trưởng thì “bác” đã già, già lắm.
Nhìn từ xa, cây như một người khổng lồ, mái tóc màu xanh. Thân cây to, hai người ôm không xuể. vỏ cây xù xì nổi lên những u cục như người bị bướu. Nhưng ít ai biết rằng trong lớp vỏ xù xì đó dòng nhựa mát lành đang cuồn cuộn chảy để nuôi cây. Mùa xuân về, cây đâm chồi nảy lộc. Lá phượng giống lá me, mỏng, nhìn như những hạt cốm non. Những cành cây mập mạp như hàng trăm cánh tay đưa ra, đón ánh sáng mặt trời để sưởi ấm cho mình. Rồi những tiếng ve râm ran đầu tiên của mùa hạ cất lên, cây bắt đầu trổ hoa. Khi chưa muốn khoe vẻ đẹp của mình, hoa e lệ ẩn mình trong khi đài hoa xanh mỡ màng. Từng nụ, từng nụ uống sương đêm và tắm nắng mai rồi từ từ hé nở. Hoa phượng có năm cánh, mượt như nhung, toàn một màu đỏ thắm. Nhị hoa dài, xung quanh có một lớp phấn hung hung vàng. Hết mùa hoa, trên cây lấp ló những chùm quả phượng. Quả phượng giống quả bồ kết nhưng dài và to hơn.
Mỗi lần hoa phượng nở, lòng chúng tôi rộn lên bao cảm xúc, vừa vui lại vừa buồn, lại xen cả lo lắng. Tôi vui vì sắp được nghỉ hè, buồn phải xa ngôi trường, còn lo lắng vì mùa thi đang đến. Các bạn ơi! Hôm nay bắt đầu ngày thi rồi đây. Buổi trưa, tôi vui vẻ đến khoe điểm mười đỏ chói với “bác” phượng già.
Hàng ngày, chúng tôi tưới nước cho cây. Đôi lúc lại có một số cậu học trò tinh nghịch trèo lên cây để hái quả. Làm sao quên được những kỉ niệm êm đẹp về người “bạn già” luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn với chúng tôi trong học tập. Thế rồi, chúng tôi phải nghỉ hè, xa bạn bè, xa cô giáo, xa “bác” phượng kính yêu.
tham khảo thôi nha
Mỗi người chúng ta sinh ra trên đời này đều có mẹ. Mẹ là người đã mang nặng, đẻ đau, nuôi dưỡng chúng ta lớn lên, thoi dõi từng bước đi của con từ lúc lọt long đến lúc trưởng thành. Mẹ là một người đặc biệt trong cuộc đời. Có lẽ ai cũng yêu thương mẹ nhất trên đời. Em cũng vậy.
I. Mở bài
- Giới thiệu cơn mưa.
- Cơn mưa diễn ra ở đâu? (Ở xóm em; ở trường em; ở ngoại ô thành phố; ở quê nội; ở quê ngoại…).
- Diễn ra vào thời gian nào? (Sáng sớm; xế trưa; xế chiều...).
- Cơn mưa đến như thế nào? (Rất nhanh; bất chợt....).
II. Thân bài
a. Tả cảnh trước khi mưa (Chuyển mưa)
- Bầu trời thế nào?
- Mây (Từ đâu kéo về ùn ùn, xám xịt đen kín cả bầu trời; từng đám nhỏ kết thành mảng lớn che kín cả bầu trời …).
- Gió (Thổi ào ào, mỗi lúc một mạnh, bụi tung mù mịt cả con đường, trên cao cành cây nghiêng ngả, lá bay rơi rụng lả tả khắp mặt đường).
- Cảnh đường phố...
- Nhộn nhịp hẳn lên, không khí khẩn trương, vội vã. Mọi người và xe cộ vội vàng, chen lấn để tránh cơn mưa sắp đến. Tiếng còi xe “pin, pin”, tiếng gọi nhau í ới…
b. Tả cảnh trời mưa
- Mưa bắt đầu rơi, vài giọt mưa lắc rắc, mưa nặng hạt dần, rơi lộp bộp trên mái nhà. Giọt ngả, giọt xiên, lao xuống, xiên xuống, tạo thành một làn sương dày đặc, trắng xóa Mưa càng ngày càng lớn dần, xối xả như trời có bao nhiêu nước trút hết xuống. Không khí mát lạnh…
- Mọi người và xe cộ dừng hẳn lại, núp vào hai bên đường dưới mái hiên nhà. Đường phố vắng tanh, lâu lâu có vài chiếc ô tô hoặc xe máy chạy vụt qua thật nhanh làm nước văng tung toé…
c. Tả cảnh mưa tạnh
- Sau khoảng một giờ, mưa tạnh dần. Vòm trời xanh biếc, những tia nắng vàng hắt xuống.
- Cây cối hai bên đường ướt đẫm, bừng tỉnh sau trận mưa dài. Cây cối xanh tươi như vừa được tắm gội xong.
- Ở chân trời cầu vồng đủ màu sắc rất đẹp.
- Mọi người túa ra đường hòa vào dòng xe cộ đông đúc. Đường phố trở lại tấp nập.
III. Kết bài
- Cảm nghĩ của em về cơn mưa.
I. Mở bài: Giới thiệu thời gian, địa điểm, bối cảnh diễn ra trận mưa.
- II. Thân bài:
- - Miêu tả sự vật, con người trước cơn mưa (dấu hiệu khi trời sắp mưa: mây đen kéo đến, hơi ẩm, mùi đất ngai ngái)
- - Miêu tả sự vật, con người trong cơn mưa (quá trình mưa nhỏ đến nặng hạt, trắng xóa, ...)
- - Miêu tả sự vật, con người sau cơn mưa (khi trời tạnh, vòm trời trong sáng, không khí mát mẻ)
- III. Kết bài: Cơn mưa rào đã xua tan đi không khí oi nóng của ngày hè...
Hữu Hảo là một quận thuộc địa cấp thị Y Xuân, tỉnh Hắc Long Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quận Hữu Hảo có diện tích 2366 km², dân số 70.000 người. Mã số bưu chính của quận Hữu Hảo là 153031. Wikipedia
hữu hảo có nghĩa là gì
Đáp án :
Hữu hảo có nghĩa là chỉ quan hệ tốt giữa song phương (2 bên) hoặc cũng có thể là nhiều bên.
Người ta thường dùng quan hệ hữu hảo, quan hệ hữu nghị, đôi khi nói là "hảo hữu" cũng có ý nghĩa tương tự.
Hữu nghĩa là bên phải, trong từ này ý nghĩa là trợ giúp đắc lực có giá trị như cánh tay phải của mình (bạn).
Hảo nghĩa là tốt (hảo ý: ý tốt)
Hảo hữu: bạn tốt
^ HT ^
Trong gia đình em có một nàng công chúa nhỏ đáng yêu là bé Kẹo. Em đã được 24 tháng tuổi.
Kẹo thật bụ bẫm nên trông bé như một chú gấu bông xinh xắn, dễ thương. Tóc em là tóc tơ, lưa thưa như những ngọn cỏ non mới mọc bay trong gió. Khuôn mặt Kẹo tròn trịa, bầu bĩnh trông thật đáng yêu. Em có làn da mịn màng, hồng hào như một thiên thần nhỏ dễ thương. Cặp mắt tròn xoe, đen láy dưới hàng lông mi cong và dài của Kẹo ánh lên vẻ thông minh, nhanh nhẹn. Nó khắc sâu vào tâm trí em dễ dàng như sự hồn nhiên, trong sáng của trẻ thơ. Cái mũi của nàng công chúa Kẹo hơi tẹt trông yêu ơi là yêu! Em có má bầu lúm đồng tiền hồng hồng phính ra hai bên như hai quả cà chua khiến ai đi qua cũng chỉ muốn bẹo mấy cái.Trên đôi môi đỏ thắm, chúm chím của Kẹo hay rạng ngời nụ cười tươi tắn y như nụ hoa xinh vừa hé mở. Và mỗi khi nụ hoa ấy bung nở thì để lộ năm cái răng trắng nõn của bé. Em có đôi bàn tay mũm mĩm hình búp măng cứ nắm chặt vào nhau, ngọ nguậy như những con sâu đo. Trên đôi bàn tay trắng trẻo ấy được mẹ đeo cho chiếc lắc vòng bạc óng ánh rất đẹp. Ở nhà, miệng em bi bô suốt ngày không lúc nào nghỉ.
Nàng công chúa nhỏ đáng yêu của em không những dễ thương mà còn rất ngộ nghĩnh. Mỗi lần không vừa ý điều gì hay bị trêu là Kẹo lại giả vờ khóc, úp mặt xuống gối rồi đợi mọi người đi lại ngẩng đầu lên, nom thật buồn cười! Mỗi khi tập đi, mẹ và bà phải đỡ bên cạnh nếu không bé sẽ ngã. Kẹo đi lẫm chẫm, vài bước rồi lại đòi bò. Đặc biệt, mỗi lần ăn em lại tự xúc cháo bằng thìa nhưng đang ăn thì cô bé tinh nghịch này lại vứt thìa và bò đi chơi chỗ khác. Bé mỗi lần ăn lại nhai chóp chép trông thật ngộ! Những lúc như vậy Kẹo lại dang rộng hai chân ra ôm chọn cái mâm. Em thường hay cho bé tập vẽ nhưng mỗi khi vẽ cô bé nghịch ngợm này lại vẽ ra những nét nguệch ngoạc trông rất buồn cười.Những lúc như vậy, Kẹo ngỡ em chê xấu nên lại lăn ra ăn vạ đòi mẹ. Lúc ấy, mắt em húp lại thật đáng yêu! bé rất thích xem phim hoạt hình. Mỗi lần được xem lại reo hò sung sướng.
Em rất yêu quý Kẹo – cô công chúa nhỏ đáng yêu luôn mang lại niềm vui cho ngôi nhà của em.
Bé Na là con của dì Năm em, bé vừa tròn mười hai tháng. Khi em đến chơi, bé đang đứng trên chiếc nôi gỗ, giậm chân, nũng nịu giơ tay ra đòi bế. Em dang tay đón bé vào lòng.
Hôm nay bé được mặc một chiếc váy đầm ngắn màu xanh da trời, trước ngực có kết ren trắng và thêu hoa rất xinh. Da bé trắng hồng, mịn màng. Đôi má bầu bĩnh trông rất dễ thương. Em thích hôn thật nhẹ vào chiếc má phúng phình ấy để bé cười lên như nắc nẻ. Cập mắt bé lúc nào cũng mở to, tròn đen lay láy như hai hạt nhãn. Chiếc miệng với đôi môi hồng tươi tắn luôn nhoẻn cười đế lộ mấy chiếc răng sữa nhỏ xíu, trắng muốt trông dễ yêu làm sao! Nhìn xa, trông bé như con búp bê biết khóc biết cười trong tủ kính của hiệu bán đồ chơi ngoài phố.
Nhiều khi em lại thấy bé giống chú hề lật đật không lúc nào yên một chỗ. nhất là lúc tập lật, tập ngồi. Đến khi bé được hơn mười tháng, bắt đầu bập bẹ tập nói, bé thường bắt chước các chị làm đủ các động tác, cứ chỉ, kể cả nói từng tiếng rất ngộ nghĩnh dễ yêu. Bé rất hay cười mà cũng lại hay khóc nhè! Chiều chiều em hay bồng bé đi chơi, tập cho bé đi từng bước chập chững. Chưa đi vững mà lại thích đi nhanh nên cứ té hoài. Bây giờ em đã tập cho bé đi được năm bước rồi. Ngày nào đi học về em cũng ghé chơi với bé một chút, khi em đi bé khóc sướt mướt đòi theo, thương làm sao!
Em rất yêu bé, cố gắng dạy bé nói, tập bé đi cho vững, chơi đùa với bé để bé không nhõng nhẽo với dì và mau chóng biết thêm nhiều điều khác nữa.
Bây giờ cậu chỉ cần tả giống như cô giáo ở lớp là là được nếu thích thì thêm cô rất nghiêm khắc
Trong cuộc sống quanh ta, có rất nhiều gương sáng về ý chí, nghị lực vượt khó để vươn lên, chiến thắng hoàn cảnh, chiến thắng số phận bất hạnh. Không ít những gương điển hình đó được mọi người ghi nhận trên báo chí, trên truyền hình. Đối với tôi, cô là một cô giáo rất bình dị nhưng đã để lại ấn trong tôi rất sâu sắc về sự tận tâm, tinh thần tương thân tương ái của mình. Đó là cô giáo Dương Kim Liên cô tổng phụ trách đội Trường Tiểu học Ngọc Lâm.
Từ khi có con đi học cấp 1 tôi được biết đến cô cô Kim Liên - một cô tổng phụ trách đã sắp về hưu nhưng cô luôn tận tâm với nghề. Tôi thấy làm tổng phụ trách giống như làm dâu trăm họ. Rất dễ bị trách móc, làm sao để giáo viên chủ nhiệm không thấy bị phiền hà, học sinh hào hứng tham gia phong trào có hiệu quả mà không ảnh hưởng đến kết quả học tập. Đó là điều không hề dễ. Giáo viên Tổng phụ trách Đội là một công việc thầm lặng, vất vả, đầy hy sinh để giúp các em học sinh phát triển toàn diện nhưng ít được mọi người quan tâm.
Hàng ngày tôi đưa con đi học sớm tôi thấy cô thường đến rất sớm đôn đốc các bạn sao đỏ của các lớp theo dõi thi đua của tất cả các khối về việc thực hiện nội quy, quy định của trường. Dù ngày nắng hay mưa cô đều có mặt ở sảnh sân trường, cổng trường để quan sát các em học sinh.
Hàng tuần, trong các giờ sinh hoạt tập thể cô luôn dẫn dắt dạy bảo các em học sinh để có những tiết mục văn nghệ hay, những sân chơi bổ ích, các trò chơi giữa các lớp trong khối. Cô luôn tâm huyết tận tâm với các con trong công tác đội. Với sự dẫn dắt chỉ bảo của cô mà trường tiểu học Ngọc Lâm luôn đi đầu trong các phong trào của Quận Long Biên.
Cô thật say sưa trong công tác của mình, cô luôn đào tạo cho trường những đội nghi thức thật đều, đẹp. Hàng ngày khi có thời gian là cô lại lựa chọn và dạy các em thổi kèn, đánh trống để đội nghi thức của trường tiểu học Ngọc Lâm luôn luôn có đội ngũ kế cận.
Không quản công lao của cô, liên đội Trường tiểu học Ngọc Lâm đã dành được nhiều thành tích trong suốt những năm vừa qua.
Với 30 năm làm Tổng phụ trách đội, cô luôn đặt tiêu chí, các công tác Đội phải có tính định hướng giáo dục cho học sinh. Vì thế, cô thường tổ chức các phong trào nhẹ nhàng, thoải mái, không mang tính gò bó, bắt buộc, luôn đổi mới để thu hút học sinh. Cô đặc biệt chú trọng tổ chức các chương trình từ thiện, hỗ trợ người nghèo vượt khó, gia đình có hoàn cảnh khó khăn.
Sau cả một cuộc đời tâm huyết, gắn bó với công tác phụ trách Đội, nhiều lần tham gia làm giám khảo, nhưng riêng buổi chấm hôm nay mình có thật nhiều cảm xúc. Đó là cảm xúc ngày nhỏ mình cũng từng là cán bộ Đội cùng các bạn đi dự thi, cũng chạy lên báo cáo. Cảm xúc của một cô giáo phụ trách đưa đội tuyển đi thi Và......! Mình rất thông cảm với nỗi lo lắng, sự vất vả, áp lực của các thầy cô giáo trước nhg cuộc thi. Nhưng các bạn thấy đó, tất cả sự cố gắng của chúng mình đã đc bù đắp khi nhìn các con tự tin hơn, chủ động hơn, sáng tạo hơn. Do vậy dù công việc có nhiều vất vả, thiệt thòi nhưng chúng mình hãy cùng giữ ấm mãi ngọn lửa tâm huyết bằng tấm lòng yêu thương học trò các bạn nhé.” Đó là lời tâm sự, là cảm xúc của cô trước khi cô chia tay chuẩn bị chia tay nhà trường, chia tay học sinh về nghỉ chế độ.
Nay cô đã về hưu nhưng cô vẫn không ngừng tham gia các hoạt động của địa phương nhất là hoạt động từ thiện của Quận Long Biên, với chuyến đi Thanh Chương Nghệ An vừa qua của Quận Long Biên đoàn đã hoàn thành nhiệm vụ mang những món quà ấm áp của những tấm lòng vàng đến cho các em học sinh khó khăn thuộc huyện Thanh Chương.
Các bạn ạ, chỉ từ những công việc đơn giản nhưng nó là cả sự tâm huyết và say mê của mình cô không chỉ nghĩ cho bản thân mình mà luôn theo dõi các em học sinh, luôn đứng lên kêu gọi ủng hộ cho các bạn học sinh nghèo vượt khó vùng sâu vùng xa. “Cho đi để nhận lại được nhiều hơn” đó là phương châm của cô. Mong rằng cô luôn mạnh khỏe để giúp cho nhiều bạn học sinh nghèo có thêm nghị lực, được cắp sách đến trường.
Cô luôn là tấm gương cho học sinh và đồng nghiệp noi theo.